Chương 63: Tương quả chi mê
Huỳnh Dị
23/12/2013
Ô Tử Hư quất ngựa xông ra cửa thành, xông qua cầu treo, đi trên con đường thông tới Vô Chung Hà.
Giữ không được Chuyên thành rồi.
Hắn một mực không tin địch nhân có thể đánh hạ Chuyên thành, nhưng niềm tin đó đã bị phá diệt, vừa nãy trong Tương Phu Nhân Điện trên đỉnh thành, hắn tìm thấy thi thể của Thành chủ dùng uyển kiếm tự tử, còn có muội tử đáng thương đã uống thuốc độc tự tận. Tất cả đã xong xuôi, sinh mệnh của chính hắn cũng đang tiêu tán, bệnh dịch đang ăn mòn thân thể của hắn, hy vọng duy nhất là có thể gắng gượng về lại thành.
"Oành! Oành! Oành!".
Sấm sét ngập ngụa đất trời, cuồng phong bạo ngược, mưa to như những đường roi vô tình quật lên bình nguyên Vô Chung Hà, như những mũi tên bắn vào đầu vào cổ hắn.
Bầu trời biến thành mờ mịt đục ngầu, mây đen bay vùn vụt, thế gió quần quật cấp bách, cây cối lắc lư cuồng dại, đường nét mặt đất khuếch triển biến thành mơ hồ không rõ, bao nhiêu cuồng bạo của trời đất như hoàn toàn tụ tập vào khu bình nguyên sông nước này, hắn cảm thấy mình hoàn toàn bị cô lập không ai trợ giúp, chỉ còn dựa dẫm vào lửa yêu đang bừng cháy trong lòng.
Từ lúc nhìn thấy nàng ở Thương Ngô, tình yêu của hắn đối với nàng chưa từng giảm bớt, chỉ là bao lâu nay hắn chỉ có thể chôn giấu tình yêu với nàng sâu thẳm trong nội tâm, hắn sợ nhìn thấy nhãn thần oán trách của nàng, hắn biết nàng hiểu rõ mình, hắn cũng hiểu thấu nàng.
Bây giờ Thành chủ đã chết, tình yêu của hắn đối với nàng lại như núi lửa bùng nổ, không còn một ai có đủ sức ngăn trở. Nhưng tử thần đang trói chặt bọn họ, nếu không có thuật hồi thiên, nàng sẽ chết rất thảm.
Thứ duy nhất có thể cải biến số phận bi thảm của nàng là Tương quả.
Ánh chớp chém xuống, nổ thành lửa sét trên mặt đất chỉ cách hắn có nửa trượng, đất trời sáng lòa. Ô Tử Hư như một người mù, thuần vào cảm giác mà giục ngựa phóng đi, mưa gió cuồng nộ gầm gừ bao bọc bốn bề, nước mưa đau rát trên mặt hắn, bịt mờ mắt hắn.
Thanh âm dòng sông cuồn cuộn tuôn chảy truyền vào tai, Ô Tử Hư ghìm ngựa thu cương, cuối cùng đã dừng bên Vô Chung Hà.
Bờ bên kia vốn là doanh trại vô tận của địch nhân, hiện tại chỉ còn thấy ánh chớp và mưa to.
Ô Tử Hư rút bảo kiếm cắm bên mình ngựa, nghĩ đến Thành chủ chính đã dùng thanh kiếm này kết thúc đời mình mà không dùng để hái tiên quả, không khỏi trăm ngàn mối giao cảm công phá.
Dòng chảy cuồng bạo loang loáng kim quang kỳ dị thoạt sáng thoạt tối, đây là lần thứ nhì hắn nhìn thấy kỳ cảnh này, lần đầu là mười năm về trước.
Tương quả! Tương quả! Ngươi có phải thật sự thần kỳ như trong truyền thuyết, có thể cải tử hoàn sinh, làm cho người ta biến thành thần thánh trên trời?
Ô Tử Hư chạy đến một tảng đá lớn bên bờ.
Hắn biết địch nhân bờ bên kia đang theo dõi, bất cứ một ai cũng đều không chịu bỏ lỡ tình cảnh tráng lệ quỷ dị trước mắt.
Ô Tử Hư gào dữ một tiếng, cắm đầu vào Vô Chung Hà.
"Oành!". Một luồng sét đánh vào chỗ hắn đứng hồi nãy, tảng đá lớn lập tức vỡ nát.
Ô Tử Hư ôm kiếm lao vào nước sông lạnh như băng, lực lượng của dòng chảy hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của hắn, xuống nước chưa đến nửa trượng liền bị dòng chảy cuốn mình không còn khống chế được nữa, cứ lăn lộn đủ phương hướng vị trí không nhắm được, đang thầm than tiêu rồi, bất chợt đụng vào một mảng gì đó mềm nhũn, hóa giải lực đạo xung kích, đến lúc tỉnh ngộ đã bị nước cuốn đập vào Tương Phi thụ, vai ngực đụng vào cành cây, đau đến mức hắn uống luôn mấy ngụm nước, chóng mặt quáng mắt.
Phải một hồi sau hắn mới bằng vào ý chí kinh người bò dậy được, kim quang loang loáng, hắn bất chấp tất cả thò tả thủ ra, nắm lấy Tương quả, một dòng nước cuốn mạnh đến mức không còn bám giữ cành cây được nữa, lập tức phải buông, đường tơ giữa thất bại và thành công là ở sát na này đây, bảo kiếm trong bàn tay phải thuận dòng phẩy cắt cuống quả.
Còn chưa nhận ra bước kế tới nên làm gì, dòng cuốn đã kéo hắn xuống hạ du, lực lượng của con người dưới tình huống này căn bản không có tác dụng gì.
Thần trí của hắn dần dần mơ hồ đi, nhưng trong lòng tựa như có tiếng nói khích lệ hắn đừng buông bỏ.
Đột nhiên hắn lại trồi lên mặt nước, tham lam hít mấy hơi, sau lưng đau đớn kịch liệt, làm cho hắn tỉnh hẳn, thì ra dòng nước đã lôi hắn đến bên bờ. Mắt thấy dòng chảy lại muốn cuốn hắn rời khỏi bờ, Ô Tử Hư không biết sinh ra thần lực từ đâu, giơ bảo kiếm lên, cắm phập vào đá bùn bên bờ, mượn lực nhảy lên, đến khi toàn thân kiệt sức, tiếng ngựa hí truyền vào tai, không ngờ là ái mã đã đuổi theo hắn đến đây.
Ô Tử Hư vội bò dậy, thuận tay rút bảo kiếm, chạy đến bên ngựa, thở hì hục ói mửa nước sông, đem Tương quả bỏ vào hộp quý đã mở sẵn treo bên mình ngựa, sau đó hoàn trả bộ phận lồi ra về vị trí cũ, lại tra bảo kiếm vào vỏ bên hông ngựa. Lúc này hắn đã gần như ngất xỉu, cổ họng như bị lửa dữ thiêu đốt, thứ cảm giác bị bệnh dịch hành hạ thật không có ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Bất chợt cảm thấy có gì khác lạ, thì ra bảy viên dạ minh châu trên hộp quý không ngờ bắn kim quang tung toé, chói lòa mắt người.
Ô Tử Hư định thần lại, không dám nghĩ nhiều, gian khó bò lên lưng ngựa, không còn gắng gượng nổi nữa, nằm phục trên ngựa, ôm chặt cổ ngựa.
Kiện mã hí dài một tiếng, sải tung bốn vó, nhắm sơn thành chạy hết tốc lực trở về.
Thần trí của Ô Tử Hư lâng lâng giữa tỉnh táo và hôn mê, chỉ biết sấm sét dần dần giảm bớt, chuyện khác không biết gì hết, không lý gì tới. Cũng không biết trải qua bao lâu, ngựa từ từ chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, hắn giương mắt nhìn, đã về đến trong thành rồi.
Ô Tử Hư lấy hơi, vội vã xuống ngựa, hộp quý vẫn kim quang sáng lạn, ánh sáng tỏa ngời, Ô Tử Hư không nghĩ gì hết, lấy Sở hạp xuống, chạy vào môn đạo thông ra thạch đường.
Lúc đi trên môn đạo, trong lòng hắn trào dâng cảm giác kỳ dị, tựa như không lâu trước đây, ở đây đã từng xảy ra những chuyện gì đó, khơi khơi lại không có cách nào nhớ rõ.
Cánh cửa đồng của thạch đường mở vào trong, Ô Tử Hư quên đi tất cả, đi thẳng vào thạch đường.
Chỗ trung ương thạch đường, nữ tử hắn yêu thương nhất đang nằm trên giường đá, đầu dựa trên gối trúc, tóc mây lòa xòa hai bên.
Ô Tử Hư nhìn thấy lập tức lệ nóng dâng tràn, hoa dung mỹ lệ thanh tú vốn có của nàng đã ngập đầy những mụn ban đỏ lốm đốm, đôi mắt đẹp trân trân không nhắm đã không còn chút dấu tích sinh mệnh nữa, tình huống như vầy hắn những ngày gần đây đã quen thấy rồi, đây là dấu hiệu của dịch chứng trước khi chết.
Ô Tử Hư ngồi xuống bên giường, bàn tay vô ý thức cầm lấy viên dạ minh châu duy nhất có thể hoạt động trên hộp.
Bắc đẩu thất tinh, thất kiến nhị ẩn. Cách mở hộp, chỗ then chốt chính là ở hai ngôi sao ẩn, xảo hợp nằm ở vị trí nhụy hoa của hai đóa hoa chỗ hoa văn trên hộp.
Hắn cầm dạ minh châu lên, gắng sức án vào một trong hai nhụy hoa, lúc ban đầu mặt hộp hoàn toàn không có biến hóa, đột nhiên trong hộp truyền ra dị lực hút vào, dạ minh châu lõm theo mặt hộp, phát ra một tiếng "cạch". Ô Tử Hư lại làm y như vậy ở vị trí kia, phát ra một tiếng vọng khác. Cuối cùng hắn trả dạ minh châu về vị trí ban đầu.
Vòng khóa hộp quý đã mở.
Hắn không biết mình đang làm gì, trong lòng chỉ có một ý niệm, là cho nàng ăn Tương quả.
Ô Tử Hư thò tay xuống đáy hộp, cố sức đẩy lên, bộ phận chính giữa hộp từ từ nhô lên, lồi ra khỏi mặt hộp, Tương quả làm cho người ta không dám nhìn thẳng xuất hiện trước mắt, lập tức kim quang tràn ngập thạch đường.
Ô Tử Hư lấy Tương quả ra, dịu dàng dùng tay mở cái miệng nhỏ của nàng, đem nhét Tương quả vào trong. Tiếp đó chao đảo choáng váng, ngồi phệt xuống đất bên giường.
Hắn vô ý thức đẩy bộ phận lòi ra khỏi hộp quý về lại, hai vị trí lõm vào lập tức hồi phục lại nguyên trạng.
Lúc này da thịt hắn đã xuất hiện những mụn ban đỏ tử vong, tâm cùng lực kiệt, hắn gắng gượng quỳ dậy, bò đến bên giường đá, nhìn người yêu thương nhất trên giường.
Nàng không có chút xíu động tĩnh.
Ô Tử Hư thầm kêu xong rồi, thời gian ngừng trôi, sinh tử đối với hắn không còn một chút xíu ý nghĩa gì nữa.
Lúc hắn hắt hơi thở cuối cùng, mái tóc dài của mỹ nữ trên giường không có gió mà tự lay động, ngọc dung và tay chân hiển lộ ngoài y phục đều dâng nhuốm kim quang kỳ dị, toàn thân như phát quang phát sáng.
Nàng chợt ngồi khỏi giường đá, kim quang bao trùm, tựa như biết được mọi chuyện, ôm di thể của Ô Tử Hư vào lòng, ngọc dung bình tĩnh, môi thơm ghé bên tai hắn, tình thâm tợ biển khe khẽ kêu gọi: "Cho dù thương hải biến thành tang điền, cao sơn hóa thành bình địa, nhật nguyệt thất sắc, đất trời sụp lở, tình yêu của hai ta lại sẽ vĩnh viễn bừng cháy, mãi cho đến tận cuối vũ trụ. Có một ngày hai ta sẽ trùng phùng, chàng lại sẽ đi vào cánh cửa đồng này".
Nói xong toàn thạch đường bị kim quang mãnh liệt tràn ngập, cánh cửa đồng dày nặng tự động đóng chặt lại.
Giữ không được Chuyên thành rồi.
Hắn một mực không tin địch nhân có thể đánh hạ Chuyên thành, nhưng niềm tin đó đã bị phá diệt, vừa nãy trong Tương Phu Nhân Điện trên đỉnh thành, hắn tìm thấy thi thể của Thành chủ dùng uyển kiếm tự tử, còn có muội tử đáng thương đã uống thuốc độc tự tận. Tất cả đã xong xuôi, sinh mệnh của chính hắn cũng đang tiêu tán, bệnh dịch đang ăn mòn thân thể của hắn, hy vọng duy nhất là có thể gắng gượng về lại thành.
"Oành! Oành! Oành!".
Sấm sét ngập ngụa đất trời, cuồng phong bạo ngược, mưa to như những đường roi vô tình quật lên bình nguyên Vô Chung Hà, như những mũi tên bắn vào đầu vào cổ hắn.
Bầu trời biến thành mờ mịt đục ngầu, mây đen bay vùn vụt, thế gió quần quật cấp bách, cây cối lắc lư cuồng dại, đường nét mặt đất khuếch triển biến thành mơ hồ không rõ, bao nhiêu cuồng bạo của trời đất như hoàn toàn tụ tập vào khu bình nguyên sông nước này, hắn cảm thấy mình hoàn toàn bị cô lập không ai trợ giúp, chỉ còn dựa dẫm vào lửa yêu đang bừng cháy trong lòng.
Từ lúc nhìn thấy nàng ở Thương Ngô, tình yêu của hắn đối với nàng chưa từng giảm bớt, chỉ là bao lâu nay hắn chỉ có thể chôn giấu tình yêu với nàng sâu thẳm trong nội tâm, hắn sợ nhìn thấy nhãn thần oán trách của nàng, hắn biết nàng hiểu rõ mình, hắn cũng hiểu thấu nàng.
Bây giờ Thành chủ đã chết, tình yêu của hắn đối với nàng lại như núi lửa bùng nổ, không còn một ai có đủ sức ngăn trở. Nhưng tử thần đang trói chặt bọn họ, nếu không có thuật hồi thiên, nàng sẽ chết rất thảm.
Thứ duy nhất có thể cải biến số phận bi thảm của nàng là Tương quả.
Ánh chớp chém xuống, nổ thành lửa sét trên mặt đất chỉ cách hắn có nửa trượng, đất trời sáng lòa. Ô Tử Hư như một người mù, thuần vào cảm giác mà giục ngựa phóng đi, mưa gió cuồng nộ gầm gừ bao bọc bốn bề, nước mưa đau rát trên mặt hắn, bịt mờ mắt hắn.
Thanh âm dòng sông cuồn cuộn tuôn chảy truyền vào tai, Ô Tử Hư ghìm ngựa thu cương, cuối cùng đã dừng bên Vô Chung Hà.
Bờ bên kia vốn là doanh trại vô tận của địch nhân, hiện tại chỉ còn thấy ánh chớp và mưa to.
Ô Tử Hư rút bảo kiếm cắm bên mình ngựa, nghĩ đến Thành chủ chính đã dùng thanh kiếm này kết thúc đời mình mà không dùng để hái tiên quả, không khỏi trăm ngàn mối giao cảm công phá.
Dòng chảy cuồng bạo loang loáng kim quang kỳ dị thoạt sáng thoạt tối, đây là lần thứ nhì hắn nhìn thấy kỳ cảnh này, lần đầu là mười năm về trước.
Tương quả! Tương quả! Ngươi có phải thật sự thần kỳ như trong truyền thuyết, có thể cải tử hoàn sinh, làm cho người ta biến thành thần thánh trên trời?
Ô Tử Hư chạy đến một tảng đá lớn bên bờ.
Hắn biết địch nhân bờ bên kia đang theo dõi, bất cứ một ai cũng đều không chịu bỏ lỡ tình cảnh tráng lệ quỷ dị trước mắt.
Ô Tử Hư gào dữ một tiếng, cắm đầu vào Vô Chung Hà.
"Oành!". Một luồng sét đánh vào chỗ hắn đứng hồi nãy, tảng đá lớn lập tức vỡ nát.
Ô Tử Hư ôm kiếm lao vào nước sông lạnh như băng, lực lượng của dòng chảy hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của hắn, xuống nước chưa đến nửa trượng liền bị dòng chảy cuốn mình không còn khống chế được nữa, cứ lăn lộn đủ phương hướng vị trí không nhắm được, đang thầm than tiêu rồi, bất chợt đụng vào một mảng gì đó mềm nhũn, hóa giải lực đạo xung kích, đến lúc tỉnh ngộ đã bị nước cuốn đập vào Tương Phi thụ, vai ngực đụng vào cành cây, đau đến mức hắn uống luôn mấy ngụm nước, chóng mặt quáng mắt.
Phải một hồi sau hắn mới bằng vào ý chí kinh người bò dậy được, kim quang loang loáng, hắn bất chấp tất cả thò tả thủ ra, nắm lấy Tương quả, một dòng nước cuốn mạnh đến mức không còn bám giữ cành cây được nữa, lập tức phải buông, đường tơ giữa thất bại và thành công là ở sát na này đây, bảo kiếm trong bàn tay phải thuận dòng phẩy cắt cuống quả.
Còn chưa nhận ra bước kế tới nên làm gì, dòng cuốn đã kéo hắn xuống hạ du, lực lượng của con người dưới tình huống này căn bản không có tác dụng gì.
Thần trí của hắn dần dần mơ hồ đi, nhưng trong lòng tựa như có tiếng nói khích lệ hắn đừng buông bỏ.
Đột nhiên hắn lại trồi lên mặt nước, tham lam hít mấy hơi, sau lưng đau đớn kịch liệt, làm cho hắn tỉnh hẳn, thì ra dòng nước đã lôi hắn đến bên bờ. Mắt thấy dòng chảy lại muốn cuốn hắn rời khỏi bờ, Ô Tử Hư không biết sinh ra thần lực từ đâu, giơ bảo kiếm lên, cắm phập vào đá bùn bên bờ, mượn lực nhảy lên, đến khi toàn thân kiệt sức, tiếng ngựa hí truyền vào tai, không ngờ là ái mã đã đuổi theo hắn đến đây.
Ô Tử Hư vội bò dậy, thuận tay rút bảo kiếm, chạy đến bên ngựa, thở hì hục ói mửa nước sông, đem Tương quả bỏ vào hộp quý đã mở sẵn treo bên mình ngựa, sau đó hoàn trả bộ phận lồi ra về vị trí cũ, lại tra bảo kiếm vào vỏ bên hông ngựa. Lúc này hắn đã gần như ngất xỉu, cổ họng như bị lửa dữ thiêu đốt, thứ cảm giác bị bệnh dịch hành hạ thật không có ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Bất chợt cảm thấy có gì khác lạ, thì ra bảy viên dạ minh châu trên hộp quý không ngờ bắn kim quang tung toé, chói lòa mắt người.
Ô Tử Hư định thần lại, không dám nghĩ nhiều, gian khó bò lên lưng ngựa, không còn gắng gượng nổi nữa, nằm phục trên ngựa, ôm chặt cổ ngựa.
Kiện mã hí dài một tiếng, sải tung bốn vó, nhắm sơn thành chạy hết tốc lực trở về.
Thần trí của Ô Tử Hư lâng lâng giữa tỉnh táo và hôn mê, chỉ biết sấm sét dần dần giảm bớt, chuyện khác không biết gì hết, không lý gì tới. Cũng không biết trải qua bao lâu, ngựa từ từ chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, hắn giương mắt nhìn, đã về đến trong thành rồi.
Ô Tử Hư lấy hơi, vội vã xuống ngựa, hộp quý vẫn kim quang sáng lạn, ánh sáng tỏa ngời, Ô Tử Hư không nghĩ gì hết, lấy Sở hạp xuống, chạy vào môn đạo thông ra thạch đường.
Lúc đi trên môn đạo, trong lòng hắn trào dâng cảm giác kỳ dị, tựa như không lâu trước đây, ở đây đã từng xảy ra những chuyện gì đó, khơi khơi lại không có cách nào nhớ rõ.
Cánh cửa đồng của thạch đường mở vào trong, Ô Tử Hư quên đi tất cả, đi thẳng vào thạch đường.
Chỗ trung ương thạch đường, nữ tử hắn yêu thương nhất đang nằm trên giường đá, đầu dựa trên gối trúc, tóc mây lòa xòa hai bên.
Ô Tử Hư nhìn thấy lập tức lệ nóng dâng tràn, hoa dung mỹ lệ thanh tú vốn có của nàng đã ngập đầy những mụn ban đỏ lốm đốm, đôi mắt đẹp trân trân không nhắm đã không còn chút dấu tích sinh mệnh nữa, tình huống như vầy hắn những ngày gần đây đã quen thấy rồi, đây là dấu hiệu của dịch chứng trước khi chết.
Ô Tử Hư ngồi xuống bên giường, bàn tay vô ý thức cầm lấy viên dạ minh châu duy nhất có thể hoạt động trên hộp.
Bắc đẩu thất tinh, thất kiến nhị ẩn. Cách mở hộp, chỗ then chốt chính là ở hai ngôi sao ẩn, xảo hợp nằm ở vị trí nhụy hoa của hai đóa hoa chỗ hoa văn trên hộp.
Hắn cầm dạ minh châu lên, gắng sức án vào một trong hai nhụy hoa, lúc ban đầu mặt hộp hoàn toàn không có biến hóa, đột nhiên trong hộp truyền ra dị lực hút vào, dạ minh châu lõm theo mặt hộp, phát ra một tiếng "cạch". Ô Tử Hư lại làm y như vậy ở vị trí kia, phát ra một tiếng vọng khác. Cuối cùng hắn trả dạ minh châu về vị trí ban đầu.
Vòng khóa hộp quý đã mở.
Hắn không biết mình đang làm gì, trong lòng chỉ có một ý niệm, là cho nàng ăn Tương quả.
Ô Tử Hư thò tay xuống đáy hộp, cố sức đẩy lên, bộ phận chính giữa hộp từ từ nhô lên, lồi ra khỏi mặt hộp, Tương quả làm cho người ta không dám nhìn thẳng xuất hiện trước mắt, lập tức kim quang tràn ngập thạch đường.
Ô Tử Hư lấy Tương quả ra, dịu dàng dùng tay mở cái miệng nhỏ của nàng, đem nhét Tương quả vào trong. Tiếp đó chao đảo choáng váng, ngồi phệt xuống đất bên giường.
Hắn vô ý thức đẩy bộ phận lòi ra khỏi hộp quý về lại, hai vị trí lõm vào lập tức hồi phục lại nguyên trạng.
Lúc này da thịt hắn đã xuất hiện những mụn ban đỏ tử vong, tâm cùng lực kiệt, hắn gắng gượng quỳ dậy, bò đến bên giường đá, nhìn người yêu thương nhất trên giường.
Nàng không có chút xíu động tĩnh.
Ô Tử Hư thầm kêu xong rồi, thời gian ngừng trôi, sinh tử đối với hắn không còn một chút xíu ý nghĩa gì nữa.
Lúc hắn hắt hơi thở cuối cùng, mái tóc dài của mỹ nữ trên giường không có gió mà tự lay động, ngọc dung và tay chân hiển lộ ngoài y phục đều dâng nhuốm kim quang kỳ dị, toàn thân như phát quang phát sáng.
Nàng chợt ngồi khỏi giường đá, kim quang bao trùm, tựa như biết được mọi chuyện, ôm di thể của Ô Tử Hư vào lòng, ngọc dung bình tĩnh, môi thơm ghé bên tai hắn, tình thâm tợ biển khe khẽ kêu gọi: "Cho dù thương hải biến thành tang điền, cao sơn hóa thành bình địa, nhật nguyệt thất sắc, đất trời sụp lở, tình yêu của hai ta lại sẽ vĩnh viễn bừng cháy, mãi cho đến tận cuối vũ trụ. Có một ngày hai ta sẽ trùng phùng, chàng lại sẽ đi vào cánh cửa đồng này".
Nói xong toàn thạch đường bị kim quang mãnh liệt tràn ngập, cánh cửa đồng dày nặng tự động đóng chặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.