Chương 18
Vọng Tử
01/06/2016
"Kế hoạch mới?" Tịnh Thiếu Xá bất ngờ nhìn nàng. Hiên tại hắn mới cảm thấy lời tỷ nói không sai, quả nhiên con người nàng có chút kỳ hoặc, lúc bướng bĩnh như đứa trẻ lúc lại trưởng thành đến chóng mặt. Lúc hắn còn ở tuổi của nàng nói gì đến nghĩ kế, cả nói chuyện với người khác hắn còn chưa từng.
Đối với Dương Y cách nói chuyện đã vô cùng trưởng thành a, hắn cứ tưởng do phụ mẫu di truyền cho nàng, không ngờ ngay cả cái đầu cũng rất khác các nữ nhân cùng tuổi. Tuổi trăng tròn là tuổi ăn chơi, tuổi thích xa hoa nhưng nàng lại khác, không những không thích mấy thứ đó mà còn rất thông minh, biết giết, áp đặt và lợi dụng người khác. Hắn không còn lời gì để diễn tả con người nàng mặc dù vậy hắn vẫn sẽ bảo vệ nàng... nhưng có lẽ cảm giác này của hắn sẽ mau chóng biến mất.
"Ngươi yên tâm! Ngươi đối với ta còn rất nhiều giá trị. Ta nhất định sẽ không giết ngươi" Dương Y mạnh miệng đưa hai bàn tay nhỏ nhắn chỉnh lại y phục cho hắn, một hồi lâu cặm cụi nàng ngước mặt lên nở một nụ cười đoan chính.
Cái vẻ cười này của nàng làm hắn phải nuốt vài ngụm nước bọt, đây rõ ràng là một lời cảnh cáo đối với hắn.
"Được rồi. Kế hoạch không giết người nào cả, ta rất đáng yêu sẽ không hạ thủ bất kỳ người vô tội nào. Chỉ là... sợ sẽ không dễ dàng" nàng nói đến đây đôi mày liễu chau chặt lại, dù kế hoạch này nàng vốn là dùng để giải trí, nếu lỡ để người kia phát hiện chắc chắn sẽ trừng trị nàng.
"Chỉ là trò chơi nhỏ, chắc hẳn sẽ không làm khó ngươi" trò chơi này theo hắn nghĩ sẽ không đến nổi giết hết người trong kinh thành này a. Có lẽ chỉ một vài người…
"Ta sẽ không giết người nhưng sẽ không dám chắc liệu có người chết hay không" nàng nhếch mép cười nhạt, nàng tuyệt sẽ không ra tay trừ khi họ đụng đến mình nhưng đám người này bắt nàng phải dạy họ một bài học hay ho để sau này không ở trước mặt người khác mà làm bừa.
"À" hắn đổ ba đường hắc tuyến. Nàng đây là nói một đường làm một nẻo, không giết thì thế nào mà lại chết chứ.
“Có người tới rồi đấy Tịnh” nàng nhìn ra ngoài, tiếng bước chân càng ngày càng vọng đến rõ ràng.
Vừa nghe nàng nói hắn không nghĩ nhiều một lúc phóng lên trần. Còn nàng lấy khăn tay dự trữ đeo lên mặt.
“Y nhi, con có ở đây không?” Khan Ni đẩy nhẹ cửa, nàng đúng lúc đó lại nằm trên giường, chăn đắp kín người.
“Con không sao, đi bộ lâu quá lại chơi cùng các bằng hữu quá lâu làm cho con hơi mệt một chút” nàng đắp chân gọn gàng không để lộ sơ hở, nàng làm giọng mình trở nên khàn nhỏ khó nghe giống như người đang mắc bệnh nặng, mệt mỏi lừ đừ.
Nàng lấy cớ cơ thể bị mệt, sau một hồi lâu phải đi bộ. Dương Y giỏi nhất là giả vờ, nàng đã giả vờ không biết bao nhiêu lần mà không bị phát hiện nhưng đặc biệt bọn họ còn rất tin tưởng nàng. Tịnh Thiếu Xá ngồi ngay ngắn trên trần nhìn xuống cũng phải tặng cho nàng một chữ ‘Khinh’, trước mặt hắn nói năn không nhìn mặt, trước mặt mấy người già dễ dụ lại tỏ vẻ yếu đuối nhu nhược làm cho người khác thương hại.
“Mẫu thân sai ngự y sắc Ngũ Gia Bì cho con” Khan Ni phu nhân biết nàng mệt mỏi cơ thể là do họat động, tưởng nàng sẽ vì họat động thân thể một chút mà trở nên linh họat hơn không ngờ lại khiến tình trạng càng nặng hơn a. Lúc này, nàng thấy quả nhiên cho Dương Y đi cùng bằng hữu là một sai lầm lớn.
Khan Ni vốn đã quen với bệnh cơ thể yếu hay mệt của nàng nên cũng biết một số loại thuốc mạnh gân cốt tốt cho cơ thể, tránh mệt mỏi như Ngũ Gia Bì.
Nàng gật đầu đầy vẻ yếu đuối, Khan Ni thấy vậy liền nhanh chân đến tìm ngự y giúp nàng tìm thuốc để sắc cho Dương Y, kể ra đây là một kế hoạch nhất tiễn song điêu a. Vừa tránh mẫu thân nàng lại bắt nàng đi với đám người ngu ngốc ấy, lại vừa tiện để mẫu thân nàng vắng mặt một lúc cho cái tên Tịnh Thiếu Xá kia đi ra ngoài.
Nàng bật người dạy nhanh chóng kêu hắn đi ra ngoài, “Tịnh, người tìm một nơi để náo lại đi, tối nay sẽ có trò vui để xem, ngươi cũng nên ở đằng xa quan sát một chút” nàng đuổi hắn đi nhưng cũng khong quên kêu hắn bảo vệ mình từ đằng xa quả là “lưỡng toàn kỳ mỹ”.
Hắn nghe nàng nói liền thở một hơi dài, lập tức bay đi mất…
“Dương Y cô nương quả là rất biết làm trò” một giọng nói đầy ngạo khí, hắn từng bước tiến vào trong phòng.
“Tham kiến thái tử điện hạ, chẳng hay… người có việc gì lại phải đích thân đến tìm tiểu nữ” nàng tỏ vẻ hiếu khách, cười thản nhiên trước mặt hắn. Nếu đã đến đây rồi nàng cũng không muốn kiệm lời, lúc nãy nói gì hắn cũng đã nghe đã thấy tất cả bây giờ thì nàng bắt đầu diễn như lúc nãy thôi.
“Đừng diễn trò trước mặt ta, ta sẽ không vui đâu” hắn ra vẻ hài lòng, miệng luôn tươi cười với nàng. Thật là một cặp bầy trùng.
Đối với Dương Y cách nói chuyện đã vô cùng trưởng thành a, hắn cứ tưởng do phụ mẫu di truyền cho nàng, không ngờ ngay cả cái đầu cũng rất khác các nữ nhân cùng tuổi. Tuổi trăng tròn là tuổi ăn chơi, tuổi thích xa hoa nhưng nàng lại khác, không những không thích mấy thứ đó mà còn rất thông minh, biết giết, áp đặt và lợi dụng người khác. Hắn không còn lời gì để diễn tả con người nàng mặc dù vậy hắn vẫn sẽ bảo vệ nàng... nhưng có lẽ cảm giác này của hắn sẽ mau chóng biến mất.
"Ngươi yên tâm! Ngươi đối với ta còn rất nhiều giá trị. Ta nhất định sẽ không giết ngươi" Dương Y mạnh miệng đưa hai bàn tay nhỏ nhắn chỉnh lại y phục cho hắn, một hồi lâu cặm cụi nàng ngước mặt lên nở một nụ cười đoan chính.
Cái vẻ cười này của nàng làm hắn phải nuốt vài ngụm nước bọt, đây rõ ràng là một lời cảnh cáo đối với hắn.
"Được rồi. Kế hoạch không giết người nào cả, ta rất đáng yêu sẽ không hạ thủ bất kỳ người vô tội nào. Chỉ là... sợ sẽ không dễ dàng" nàng nói đến đây đôi mày liễu chau chặt lại, dù kế hoạch này nàng vốn là dùng để giải trí, nếu lỡ để người kia phát hiện chắc chắn sẽ trừng trị nàng.
"Chỉ là trò chơi nhỏ, chắc hẳn sẽ không làm khó ngươi" trò chơi này theo hắn nghĩ sẽ không đến nổi giết hết người trong kinh thành này a. Có lẽ chỉ một vài người…
"Ta sẽ không giết người nhưng sẽ không dám chắc liệu có người chết hay không" nàng nhếch mép cười nhạt, nàng tuyệt sẽ không ra tay trừ khi họ đụng đến mình nhưng đám người này bắt nàng phải dạy họ một bài học hay ho để sau này không ở trước mặt người khác mà làm bừa.
"À" hắn đổ ba đường hắc tuyến. Nàng đây là nói một đường làm một nẻo, không giết thì thế nào mà lại chết chứ.
“Có người tới rồi đấy Tịnh” nàng nhìn ra ngoài, tiếng bước chân càng ngày càng vọng đến rõ ràng.
Vừa nghe nàng nói hắn không nghĩ nhiều một lúc phóng lên trần. Còn nàng lấy khăn tay dự trữ đeo lên mặt.
“Y nhi, con có ở đây không?” Khan Ni đẩy nhẹ cửa, nàng đúng lúc đó lại nằm trên giường, chăn đắp kín người.
“Con không sao, đi bộ lâu quá lại chơi cùng các bằng hữu quá lâu làm cho con hơi mệt một chút” nàng đắp chân gọn gàng không để lộ sơ hở, nàng làm giọng mình trở nên khàn nhỏ khó nghe giống như người đang mắc bệnh nặng, mệt mỏi lừ đừ.
Nàng lấy cớ cơ thể bị mệt, sau một hồi lâu phải đi bộ. Dương Y giỏi nhất là giả vờ, nàng đã giả vờ không biết bao nhiêu lần mà không bị phát hiện nhưng đặc biệt bọn họ còn rất tin tưởng nàng. Tịnh Thiếu Xá ngồi ngay ngắn trên trần nhìn xuống cũng phải tặng cho nàng một chữ ‘Khinh’, trước mặt hắn nói năn không nhìn mặt, trước mặt mấy người già dễ dụ lại tỏ vẻ yếu đuối nhu nhược làm cho người khác thương hại.
“Mẫu thân sai ngự y sắc Ngũ Gia Bì cho con” Khan Ni phu nhân biết nàng mệt mỏi cơ thể là do họat động, tưởng nàng sẽ vì họat động thân thể một chút mà trở nên linh họat hơn không ngờ lại khiến tình trạng càng nặng hơn a. Lúc này, nàng thấy quả nhiên cho Dương Y đi cùng bằng hữu là một sai lầm lớn.
Khan Ni vốn đã quen với bệnh cơ thể yếu hay mệt của nàng nên cũng biết một số loại thuốc mạnh gân cốt tốt cho cơ thể, tránh mệt mỏi như Ngũ Gia Bì.
Nàng gật đầu đầy vẻ yếu đuối, Khan Ni thấy vậy liền nhanh chân đến tìm ngự y giúp nàng tìm thuốc để sắc cho Dương Y, kể ra đây là một kế hoạch nhất tiễn song điêu a. Vừa tránh mẫu thân nàng lại bắt nàng đi với đám người ngu ngốc ấy, lại vừa tiện để mẫu thân nàng vắng mặt một lúc cho cái tên Tịnh Thiếu Xá kia đi ra ngoài.
Nàng bật người dạy nhanh chóng kêu hắn đi ra ngoài, “Tịnh, người tìm một nơi để náo lại đi, tối nay sẽ có trò vui để xem, ngươi cũng nên ở đằng xa quan sát một chút” nàng đuổi hắn đi nhưng cũng khong quên kêu hắn bảo vệ mình từ đằng xa quả là “lưỡng toàn kỳ mỹ”.
Hắn nghe nàng nói liền thở một hơi dài, lập tức bay đi mất…
“Dương Y cô nương quả là rất biết làm trò” một giọng nói đầy ngạo khí, hắn từng bước tiến vào trong phòng.
“Tham kiến thái tử điện hạ, chẳng hay… người có việc gì lại phải đích thân đến tìm tiểu nữ” nàng tỏ vẻ hiếu khách, cười thản nhiên trước mặt hắn. Nếu đã đến đây rồi nàng cũng không muốn kiệm lời, lúc nãy nói gì hắn cũng đã nghe đã thấy tất cả bây giờ thì nàng bắt đầu diễn như lúc nãy thôi.
“Đừng diễn trò trước mặt ta, ta sẽ không vui đâu” hắn ra vẻ hài lòng, miệng luôn tươi cười với nàng. Thật là một cặp bầy trùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.