Chương 1
Vọng Tử
19/05/2016
Một căn biệt thự đồ sộ tọa lạc trên ngọn đồi, những khóm hoa hồng trắng được trưng trong bình thuỷ tinh, cánh hoa dính đầy những vệt máu tươi, trăng đêm ngoài kia sáng bừng như ngọn đèn, "Vương Vệ, tôi... đã dành hết trái tim này, một lần tôi mở trái tim này ra đoán nhận tình cảm của anh nhưng anh lại--" miệng phọt ra một ngụm máu đỏ tươi, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm tình cảm của hai người
Hắn cười một lúc, "Tâm Y, cô thật ngu ngốc... ha ha tôi không thể nói cô, tôi còn ngu ngốc hơn bởi vì tôi đã đem tình cảm giả tạo tôi dành cho cô lúc trước biến nó thành sự thật, cô có nghĩ tôi tự tay giết cô cũng như bốp nát chính trái tim mình" lòng hắn đã chứa tạp niệm từ mười lăm năm trước, cái ngày mà vì cha nàng mà hắn mất tất cả, "Cô không ngờ sao? Giết cô là điều tôi hy vọng ngần ấy năm để tôi có thể tiếp cận cô... nhưng không ngờ trái tim của tôi lại không nghe lời, tôi rất hối hận Tâm Y"
Hắn đâm nàng một nhát ngay tim, nếu không phải lúc đó hắn sực nhớ lại kỷ niệm của hai người chắc chắn lúc này nàng đã chết, "Vương Vệ, anh rất tốt... tôi sẽ vì cha tôi mà chấp nhận hình phạt này. Tôi không hối hận vì đã yêu anh, cái tôi hối hận chính là vì sao tôi lại yêu anh"
"Tâm Y em yên tâm khi giết em xong, anh sẽ tự sát. Một chút thôi hai chúng ta sẽ lại hạnh phúc ở bên nhau" Vương Vệ mắt tối lại, ngữ khí oán hận xen lẫn chút thương tâm. Nếu không giết Tâm Y, hắn có lẽ sẽ rất bất hiếu với cha mẹ nhưng nếu giết nàng, hắn cũng phải chính tay kết liễu bản thân, vì hắn rất yêu nàng. Cảm giác chính tay mình giết chết người mình yêu như cứa từng lưỡi dao vào tim, rất đau
"Vương Vệ! Anh thật ích kỷ, tôi không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh nữa, kiếp này tôi thật sự đã thấu hiểu được cái gọi là tình yêu của nhân loại, thứ này chắc hẳn tôi sẽ không cần ở kiếp sau vì tôi sẽ cầu Viêm Dương cho bản thân trở thành một con vi khuẩn, không suy nghĩ không tình cảm" nàng nói đến đây nước mắt ứa dài trên gương mặt, mi tâm không chịu nổi mà nhíu lại. Nói ra những lời này nàng không đau hay sao? Cũng như hắn nói những lời đau đớn như vậy dù là người mạnh mẽ cũng không chịu được
Cơn gió lạnh khẽ lùa qua, nàng gắng sức mở cửa sổ, căn phòng này được chính tay nàng thiết kế nên có vị trí rất không tốt, nó nằm cạnh một vực sâu mà nơi vực này chưa được khai mở, đặc biệt rất tối tâm
"Tâm Y em đang làm gì? Không được, không được... em không được làm như vậy" hắn miệng không ngừng hô, chân không ngừng chạy đến chỗ nàng
"Quá trễ rồi, Vương Vệ. Anh lòng đã có oán hận với em, em cũng không thiết sống trên đời nữa. Em chỉ có một yêu cầu cuối đối với anh" nàng đứng trên khe cửa, ánh mắt nhu hòa trong đêm tối, trăng đêm hôm nay đẹp đến lạ thường, "Anh hãy coi như đây là em trả lại thù oán cho cha, đừng giết ông ấy, đây là chuyện duy nhất em có thể trả ơn ông ấy. Tạm biệt anh, tiểu Vệ"
Tiểu Vệ? Đây là tên nàng chính miệng đặt cho hắn, nhớ lại lòng hắn xẹt qua một ngọn lửa, như thiêu sống hắn, "Anh xin lỗi, Tâm Y! Anh xin lỗi... đừng đừng đừng, anh không muốn mất em đừng nhảy! Anh chỉ còn em...!" hắn chạy đến
"Không kịp nữa... anh hãy cố gắng sống, em nhất định không ở bên cạnh anh để anh lại đau khổ" nàng liu về sau, thân thể lơ đãng rơi xuống, nước mắt động lại trên nền đất đến hơi ấm vẫn còn, "Anh hãy nhớ, yêu anh em chưa từng hối hận! Kiếp này trong tim em duy nhất chỉ mình anh" nàng gắng gượng hô lớn. Nếu nàng đã muốn hắn sống thoải mái nhưng lại nói một câu kích thích trái tim hắn, nàng có lẽ sẽ khiến hắn sống trong sự đau khổ tột cùng, đúng nàng không thể nào để nổi đau này để một mình nàng gánh, hắn cũng phải chịu đừng cùng nàng
"Không-g-g-g" hắn nhanh người đưa tay ra khe cửa định chụp lấy tay nàng nhưng buông rồi làm sao nắm?
Vì cha mẹ vì người thân hắn đã không tiết hy sinh nàng, giờ lại đang hối hận sao? Có lẽ không kịp nữa, đưa tay vào túi hắn móc ra một con dao nhấn mạnh xuống cổ tay trái, máu cứ vậy mà tuông ra, "Tâm Y anh sẽ ở bên cạnh em... mãi mãi" hắn buông một nụ cười, ánh mắt tuyệt vọng nhìn ánh trăng qua khung cửa
...
Nàng thả lỏng người chỉ còn biết chờ cái chết, nhưng không khí như ngưng động hoàn toàn. Nàng không có cảm giác đau đớn nữa mà thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng tựa lông hồng
Nàng cảm nhận được, đôi mắt khép chặt bỗng mở ra, nàng nhìn xung quanh, "Đây là?"
"Đây là âm phủ" vận một bộ y phục trắng toát lên người một bộ dáng mị hoặc như hồ ly
Nàng nhìn quanh, tri thức của nàng rất nhỏ bé, không phải chỉ nói một câu là nàng tin như điếu đổ, nơi này là âm phủ sao lại toàn một mãng trắng hồng như vậy? Nó giống thiên đường đến một trăm phần trăm trong sách, "Thật biết lừa người" đến cuối cùng nàng xoay mặt nhìn về nơi khác, bỏ ngoài ánh mắt hắn
"Ngươi đáng lẽ chưa chết nhưng vì tình yêu và vì cha ngươi lại đánh đổi mạng sống của mình để hy vọng có thể cứu vớt họ, ta chỉ đưa ngươi đến đây để nói cho người biết ngươi sẽ luân hồi về vạn năm trước, nói trắng ra điều ta muốn nói chính là người hồi sinh trong một cơ thể khác nhưng... cơ thể này ta không biết phải nói sao, nó tốt hay xấu điều tùy thuộc ở người"
"Tốt hay xấu điều tùy thuộc ở ngươi? Nói như vậy có phải ngài đây quá vô trách nhiệm hay không?" nàng đứng dậy, phủi vạt áo, "Ít nhất ngài cũng phải đảm bảo cho ta cơ thể đó không gây tổn thương giống kiếp này của ta"
Nam tử khẽ cười, "Ta không phải nói cơ thể đó không tuyệt thế mà là gia thế cô ta thật sự rất tốt... nhưng lại bị cha mẹ vứt bỏ rơi bởi vì khuôn mặt có một vết bỏng rất lớn, khiến cô ta rất xấu xí. Chỉ cần có ta, vết thương trên mặt nàng ta sẽ lành lại mau thôi"
"Vết bỏng? Sao ngài không giúp cô ấy hồi phục trước cho đỡ ta phải tốn thời gian để chữa lành"
"Ta sớm biết ngươi sẽ chết nên đã sử dụng thuốc cho cô ta hơn một tháng rồi! Chắc hẳn hiện tại đã lành lặn như chưa từng bị thương. Đến giờ rồi! Ta không mong sẽ gặp lại ngươi một lần nữa"
[Các bạn đọc xong hãy để lại một lời nhận xét. Like, share, comment bằng tài khoản facebook hoặc tài khoản santruyen.com điều này chính là động lực cũng là niềm tin của các bạn dành cho tác giả]
Hắn cười một lúc, "Tâm Y, cô thật ngu ngốc... ha ha tôi không thể nói cô, tôi còn ngu ngốc hơn bởi vì tôi đã đem tình cảm giả tạo tôi dành cho cô lúc trước biến nó thành sự thật, cô có nghĩ tôi tự tay giết cô cũng như bốp nát chính trái tim mình" lòng hắn đã chứa tạp niệm từ mười lăm năm trước, cái ngày mà vì cha nàng mà hắn mất tất cả, "Cô không ngờ sao? Giết cô là điều tôi hy vọng ngần ấy năm để tôi có thể tiếp cận cô... nhưng không ngờ trái tim của tôi lại không nghe lời, tôi rất hối hận Tâm Y"
Hắn đâm nàng một nhát ngay tim, nếu không phải lúc đó hắn sực nhớ lại kỷ niệm của hai người chắc chắn lúc này nàng đã chết, "Vương Vệ, anh rất tốt... tôi sẽ vì cha tôi mà chấp nhận hình phạt này. Tôi không hối hận vì đã yêu anh, cái tôi hối hận chính là vì sao tôi lại yêu anh"
"Tâm Y em yên tâm khi giết em xong, anh sẽ tự sát. Một chút thôi hai chúng ta sẽ lại hạnh phúc ở bên nhau" Vương Vệ mắt tối lại, ngữ khí oán hận xen lẫn chút thương tâm. Nếu không giết Tâm Y, hắn có lẽ sẽ rất bất hiếu với cha mẹ nhưng nếu giết nàng, hắn cũng phải chính tay kết liễu bản thân, vì hắn rất yêu nàng. Cảm giác chính tay mình giết chết người mình yêu như cứa từng lưỡi dao vào tim, rất đau
"Vương Vệ! Anh thật ích kỷ, tôi không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh nữa, kiếp này tôi thật sự đã thấu hiểu được cái gọi là tình yêu của nhân loại, thứ này chắc hẳn tôi sẽ không cần ở kiếp sau vì tôi sẽ cầu Viêm Dương cho bản thân trở thành một con vi khuẩn, không suy nghĩ không tình cảm" nàng nói đến đây nước mắt ứa dài trên gương mặt, mi tâm không chịu nổi mà nhíu lại. Nói ra những lời này nàng không đau hay sao? Cũng như hắn nói những lời đau đớn như vậy dù là người mạnh mẽ cũng không chịu được
Cơn gió lạnh khẽ lùa qua, nàng gắng sức mở cửa sổ, căn phòng này được chính tay nàng thiết kế nên có vị trí rất không tốt, nó nằm cạnh một vực sâu mà nơi vực này chưa được khai mở, đặc biệt rất tối tâm
"Tâm Y em đang làm gì? Không được, không được... em không được làm như vậy" hắn miệng không ngừng hô, chân không ngừng chạy đến chỗ nàng
"Quá trễ rồi, Vương Vệ. Anh lòng đã có oán hận với em, em cũng không thiết sống trên đời nữa. Em chỉ có một yêu cầu cuối đối với anh" nàng đứng trên khe cửa, ánh mắt nhu hòa trong đêm tối, trăng đêm hôm nay đẹp đến lạ thường, "Anh hãy coi như đây là em trả lại thù oán cho cha, đừng giết ông ấy, đây là chuyện duy nhất em có thể trả ơn ông ấy. Tạm biệt anh, tiểu Vệ"
Tiểu Vệ? Đây là tên nàng chính miệng đặt cho hắn, nhớ lại lòng hắn xẹt qua một ngọn lửa, như thiêu sống hắn, "Anh xin lỗi, Tâm Y! Anh xin lỗi... đừng đừng đừng, anh không muốn mất em đừng nhảy! Anh chỉ còn em...!" hắn chạy đến
"Không kịp nữa... anh hãy cố gắng sống, em nhất định không ở bên cạnh anh để anh lại đau khổ" nàng liu về sau, thân thể lơ đãng rơi xuống, nước mắt động lại trên nền đất đến hơi ấm vẫn còn, "Anh hãy nhớ, yêu anh em chưa từng hối hận! Kiếp này trong tim em duy nhất chỉ mình anh" nàng gắng gượng hô lớn. Nếu nàng đã muốn hắn sống thoải mái nhưng lại nói một câu kích thích trái tim hắn, nàng có lẽ sẽ khiến hắn sống trong sự đau khổ tột cùng, đúng nàng không thể nào để nổi đau này để một mình nàng gánh, hắn cũng phải chịu đừng cùng nàng
"Không-g-g-g" hắn nhanh người đưa tay ra khe cửa định chụp lấy tay nàng nhưng buông rồi làm sao nắm?
Vì cha mẹ vì người thân hắn đã không tiết hy sinh nàng, giờ lại đang hối hận sao? Có lẽ không kịp nữa, đưa tay vào túi hắn móc ra một con dao nhấn mạnh xuống cổ tay trái, máu cứ vậy mà tuông ra, "Tâm Y anh sẽ ở bên cạnh em... mãi mãi" hắn buông một nụ cười, ánh mắt tuyệt vọng nhìn ánh trăng qua khung cửa
...
Nàng thả lỏng người chỉ còn biết chờ cái chết, nhưng không khí như ngưng động hoàn toàn. Nàng không có cảm giác đau đớn nữa mà thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng tựa lông hồng
Nàng cảm nhận được, đôi mắt khép chặt bỗng mở ra, nàng nhìn xung quanh, "Đây là?"
"Đây là âm phủ" vận một bộ y phục trắng toát lên người một bộ dáng mị hoặc như hồ ly
Nàng nhìn quanh, tri thức của nàng rất nhỏ bé, không phải chỉ nói một câu là nàng tin như điếu đổ, nơi này là âm phủ sao lại toàn một mãng trắng hồng như vậy? Nó giống thiên đường đến một trăm phần trăm trong sách, "Thật biết lừa người" đến cuối cùng nàng xoay mặt nhìn về nơi khác, bỏ ngoài ánh mắt hắn
"Ngươi đáng lẽ chưa chết nhưng vì tình yêu và vì cha ngươi lại đánh đổi mạng sống của mình để hy vọng có thể cứu vớt họ, ta chỉ đưa ngươi đến đây để nói cho người biết ngươi sẽ luân hồi về vạn năm trước, nói trắng ra điều ta muốn nói chính là người hồi sinh trong một cơ thể khác nhưng... cơ thể này ta không biết phải nói sao, nó tốt hay xấu điều tùy thuộc ở người"
"Tốt hay xấu điều tùy thuộc ở ngươi? Nói như vậy có phải ngài đây quá vô trách nhiệm hay không?" nàng đứng dậy, phủi vạt áo, "Ít nhất ngài cũng phải đảm bảo cho ta cơ thể đó không gây tổn thương giống kiếp này của ta"
Nam tử khẽ cười, "Ta không phải nói cơ thể đó không tuyệt thế mà là gia thế cô ta thật sự rất tốt... nhưng lại bị cha mẹ vứt bỏ rơi bởi vì khuôn mặt có một vết bỏng rất lớn, khiến cô ta rất xấu xí. Chỉ cần có ta, vết thương trên mặt nàng ta sẽ lành lại mau thôi"
"Vết bỏng? Sao ngài không giúp cô ấy hồi phục trước cho đỡ ta phải tốn thời gian để chữa lành"
"Ta sớm biết ngươi sẽ chết nên đã sử dụng thuốc cho cô ta hơn một tháng rồi! Chắc hẳn hiện tại đã lành lặn như chưa từng bị thương. Đến giờ rồi! Ta không mong sẽ gặp lại ngươi một lần nữa"
[Các bạn đọc xong hãy để lại một lời nhận xét. Like, share, comment bằng tài khoản facebook hoặc tài khoản santruyen.com điều này chính là động lực cũng là niềm tin của các bạn dành cho tác giả]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.