Chương 11: Chương 11
Shi Pham
01/07/2016
Sau khi Tử Hàn nói xong, ánh mắt Hiên Vương gia hơi lóe lên, rất nhanh
rồi biến mất nhưng Tử Lan vẫn kịp bắt lấy. Xem ra vị Vương gia này cũng
có vấn đề. Khi họ đang nói chuyện, đột nhiên Dung phi lên tiếng nói:
-Hoàng thượng, thần thiếp vừa đến đây đã nghe nói Hạ Thượng thư mang theo muội muội đến, nghe đâu rất xinh đẹp động lòng người, người đẹp hẳn cầm kì thi họa cũng không tồi, hay là Hoàng thưởng để cho nàng ấy góp vui tiết mục nào đó cho đỡ nhàm chán?
-Ồ, thật không? – Hoàng thượng cũng cười nói, tâm tình của ông xem ra rất tốt – Hạ ái khanh – Ông lên tiếng hỏi – Muội muội của ái khanh đâu, để trẫm nhìn một chút.
-Dân nữ Hạ Tử Lan, tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an – Tử Lan nghe Hoàng thượng nói, đá một ánh mắt về phía Tử Hàn rồi vội ra giữa quỳ xuống nói.
-Bình thân, ngước mặt lên cho trẫm xem.
Tử Lan nghe lời ngước mặt lên nhưng mắt vẫn nhìn xuống đất mà không nhìn thằng long nhan.
-Quả là tuyệt sắc – Hoàng thượng khen.
Tử Hàn nghe Hoàng thượng nói thì tim nảy lên một cái, khe khẽ liếc mắt nhìn người ngồi trên cao, thấy ánh mắt Hoàng thượng chỉ thuần túy là thưởng thức thì len lén thở phào. Hắn cũng không muốn muội muội vừa về của mình lại phải vào cung làm phi tần.
-Trẫm nghe Dung phi nói ngươi huệ chất lan tâm,Thái tử Hạnh quốc xem vũ chắc cũng nhàm chán, ngươi có thể biển diễn một chút cho trẫm cùng các Vương gia xem không?
Ý tại ngôn ngoại. Tử Lan nhận thấy cả bữa tiệc đột nhiên vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ, cũng thấy Dung phi nhìn Hoàng thượng với ánh mắt thăm dò. “Cái này, Hoàng thượng không phải là định gả Tử Lan cho một vị Vương gia nào đó chứ?” Tử Hàn âm thầm nghĩ. Tuy nhiên, lúc này Tử Lan cũng không lo nhiều được như vậy. Vua đã ra lệnh, không làm theo sẽ mắc tội khi quân. Trong lòng cô trăm xoay ngàn chuyển, cuối cùng ngoài miệng thốt ra một câu:
-Vậy dân nữ cung kính không bằng tuân mệnh.
-Vậy ngươi muốn biển diễn gì để ta cho người chuẩn bị - Hoàng hậu đón ý nói.
-Xin Hoàng hậu cho dân nữ mượn một nghiên mực và một tấm vải trắng lớn – Tử Lan nói.
Hoàng hậu cho thái giám mang ra, Tử Lan lại nhờ bốn cung nữ giữ bốn góc, đem tấm vải trải dưới sàn, sau đó nhờ Tử Hàn tấu một khúc nhạc. Ai trong triều không biết, Tử Hàn tấu đàn tranh là hay nhất. Trong khi chờ người mang đàn, Tử Lan vào trong mượn một bộ y phục màu trắng của vũ cơ rồi nhanh chóng ra đứng giữa tấm vải. Khi tiếng đàn tranh vang lên, Tử Lan bắt đầu múa. Vừa múa, Tử Lan vừa dùng chân chấm mực rồi vẽ lên tấm vải. Động tác uyển chuyển, tiếng nhạc cùng điệu vũ hòa quyện làm một, lúc thì chầm chậm tiêu sái, lúc thì dồn dập kịch tính. Khi Tử Lan vẽ được một nữa thì một tiếng tiêu vang lên hòa với tiếng đàn tranh của Tử Hàn tạo nên một bản nhạc réo rắt, thiết tha. Tử Lan liếc mắt thấy người đang thổi tiêu là Thừa Mạc thì rất ngạc nhiên. Cô càng ngạc nhiên hơn là tiếng tiêu của hắn vô cùng hợp ý với đại ca. Tiếng đàn, tiếng tiêu quấn quýt không rời, càng tôn lên vũ điệu tuyệt mỹ. Tử Lan trông cứ như tiên tử, khi thì quyến rũ, mị hoặc, khi lại lạnh nhạt, xa cách, khi lại mờ ảo, mông lung, không ai có thể nắm bắt được, không ai có thể rời mắt được. Tiếng nhạc mỗi lúc một dồn dập, Tử Lan đang dùng chân viết một bài thơ ở góc cuối tranh, sau đó cô rất nhanh lùi ra, dùng tàm ti kéo tấm vải lên rồi buộc vào cây lớn hai bên bữa tiệc để bức tranh hướng về phía hoàng thượng. Khi tàm ti thu về, Tử Lan dùng nó cứa một chút ở đầu ngón tay rồi bắt giọt máu về phía bức màn. Cùng lúc đó, tiếng nhạc cũng dừng.
Tất cả mọi người, dường như vận chưa hồi phục, đến lúc hoàn hồn thì đã nghe tiếng Hoàng thượng cực kì cao hứng nói:
-Không ngờ Hạ ái khanh lại có một muội muội tài giỏi như vậy, không những múa đẹp mà còn biết vẽ tranh, đề thơ.
-Tạ Hoàng thượng khen thưởng.
-Thái tử, con nghĩ gì về bức tranh này? – Hoàng thượng hòi.
Lúc này lực chú ý của mọi người lại bị kéo về phía bức tranh của Tử Lan. Tử Lan vẽ một thác nước lớn, đổ thằng từ trên đỉnh núi xuống, sương khói lượn lờ. Cả bức tranh được vẽ bằng mực, chỉ riêng mặt trời màu đỏ trông cực kì chói mắt, diễm lệ mà cũng không mất nét hùng vĩ của thiên nhiên. Bên phải Tử Lan còn đề một bài thơ.
“Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.”
(Đây là bài Vọng lư sơn bộc bố của Lý Bạch
Dịch thơ:
Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,
Xa trông dòng thác trước sông này.
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.)
-Nét vẽ mạnh mẽ, phảng phất chút mềm mại của nữ nhi nhưng không hề thiếu khí khái của trượng phu – Thái tử tấm tắc khen – Tử Lan muội thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt.
-Không sai – Hoàng thượng nói – Bức tranh này ta giữ lại được chứ?
-Đó là vinh hạnh của dân nữ - Tử Lan cung kính nói.
-Vậy được – Hoàng thượng cười lớn rồi nói – Nhưng cũng phải thưởng cho ngươi cái gì đó. Hoàng hậu – Hoàng thượng quay về phía Hoàng hậu – Nàng nghĩ là nên tặng Tử Lan cái gì thì được?
-Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp không dám nói bừa – Hoàng hậu cười đáp lại.
-Không sao, nàng nói đi – Hoàng thượng phất tay vẻ không để ý lắm.
-Vậy thần thiếp mạo muội nói, trong cung thần thiếp có miếng ngọc bội bằng lưu ly cực kì hiếm, rất thích hợp để thưởng cho nàng ấy.
-Được – Hoàng thượng đáp – Triều Châu, cho người tới cung Hoàng hậu lấy đi.
Thái giám bên người Hoàng thượng vâng dạ rồi lui đi. Tử Lan cũng về chỗ của mình. Tiếp sau đó, các khuê tú nổi danh trong kinh thành lần lượt lên hiến nghệ. Lý do thì khỏi cần nói cũng biết, các nàng hiển nhiên là không muốn một mình Tử Lan chiếm hết hào quang rồi. Sau khi yến tiệc kết thúc, Tử Lan đi theo Tử Hàn ra khỏi cung. Lúc vừa chuẩn bị lên xe ngựa, Tử Lan nhìn thấy bóng áo trắng đi ngang qua đột nhiên nhìn lại. Quả nhiên là Hách Liên Thừa Mạc. Hắn cũng chờ xe ngựa sao? Tử Lan tự hỏi, sau đó hơi bước lên trước phúc thân hành lễ với hắn:
-Tham kiến Tuân Úc Vương gia – Tử Lan nhìn hắn nói – Đa tạ Vương gia vừa nãy đã tấu nhạc trợ hứng.
-Không có gì – Thừa Mạc vốn kiệm lời lại nói – Ta nghĩ một màn ra mắt hoành tráng như vậy là đủ rồi.
Tử Lan ngây người. Lần đầu tiên khi đến đây có một người có thể nhìn thấu ý định của cô chỉ với một cái liếc mắt như vậy. Tuy nhiên, kĩ năng kiếp trước vẫn còn, Tử Lan chấn định lại ngay, cười nói:
-Vương gia thật biết nói đùa, cô gái nào lại không muốn mình thành trung tâm, như vậy mới hi vọng kiếm được một trượng phu vừa tốt vừa có điều kiện.
Nghe thế, đột nhiên sắc mặt hắn trở nên âm trầm:
-Không ngờ con gái của Hạ Thượng thư lại nông cạn như vậy.
Hắn giận? Tử Lan ngạc nhiên, suy nghĩ như vậy chẳng phải là bình thường đối với một cô gái trong thời đại này sao, hi vọng có trượng phu để mình dựa vào. Chính Tử Lan cũng không biết, mình lại vô tình để ý đến tâm trạng của hắn mà bỏ quên mấu chốt trong lời hắn nói. Hắn quen biết với cha cô! Ngay khi Tử Lan còn chưa hồi phục tinh thần, hắn hơi đẩy xe lên, đến bên cạnh cô mỉa mai nói:
-Nếu cô cần người có điều kiện đến vậy, ta cũng không ngại giúp cô một tay, gắng gượng mà rước cô vào cửa vậy – Dừng một chút nhìn vẻ mặt chất động của Tử Lan, hắn cười mỉa – Nhưng một người tàn tật thì chắc cô không cần đâu nhỉ.
-Hoàng thượng, thần thiếp vừa đến đây đã nghe nói Hạ Thượng thư mang theo muội muội đến, nghe đâu rất xinh đẹp động lòng người, người đẹp hẳn cầm kì thi họa cũng không tồi, hay là Hoàng thưởng để cho nàng ấy góp vui tiết mục nào đó cho đỡ nhàm chán?
-Ồ, thật không? – Hoàng thượng cũng cười nói, tâm tình của ông xem ra rất tốt – Hạ ái khanh – Ông lên tiếng hỏi – Muội muội của ái khanh đâu, để trẫm nhìn một chút.
-Dân nữ Hạ Tử Lan, tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an – Tử Lan nghe Hoàng thượng nói, đá một ánh mắt về phía Tử Hàn rồi vội ra giữa quỳ xuống nói.
-Bình thân, ngước mặt lên cho trẫm xem.
Tử Lan nghe lời ngước mặt lên nhưng mắt vẫn nhìn xuống đất mà không nhìn thằng long nhan.
-Quả là tuyệt sắc – Hoàng thượng khen.
Tử Hàn nghe Hoàng thượng nói thì tim nảy lên một cái, khe khẽ liếc mắt nhìn người ngồi trên cao, thấy ánh mắt Hoàng thượng chỉ thuần túy là thưởng thức thì len lén thở phào. Hắn cũng không muốn muội muội vừa về của mình lại phải vào cung làm phi tần.
-Trẫm nghe Dung phi nói ngươi huệ chất lan tâm,Thái tử Hạnh quốc xem vũ chắc cũng nhàm chán, ngươi có thể biển diễn một chút cho trẫm cùng các Vương gia xem không?
Ý tại ngôn ngoại. Tử Lan nhận thấy cả bữa tiệc đột nhiên vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ, cũng thấy Dung phi nhìn Hoàng thượng với ánh mắt thăm dò. “Cái này, Hoàng thượng không phải là định gả Tử Lan cho một vị Vương gia nào đó chứ?” Tử Hàn âm thầm nghĩ. Tuy nhiên, lúc này Tử Lan cũng không lo nhiều được như vậy. Vua đã ra lệnh, không làm theo sẽ mắc tội khi quân. Trong lòng cô trăm xoay ngàn chuyển, cuối cùng ngoài miệng thốt ra một câu:
-Vậy dân nữ cung kính không bằng tuân mệnh.
-Vậy ngươi muốn biển diễn gì để ta cho người chuẩn bị - Hoàng hậu đón ý nói.
-Xin Hoàng hậu cho dân nữ mượn một nghiên mực và một tấm vải trắng lớn – Tử Lan nói.
Hoàng hậu cho thái giám mang ra, Tử Lan lại nhờ bốn cung nữ giữ bốn góc, đem tấm vải trải dưới sàn, sau đó nhờ Tử Hàn tấu một khúc nhạc. Ai trong triều không biết, Tử Hàn tấu đàn tranh là hay nhất. Trong khi chờ người mang đàn, Tử Lan vào trong mượn một bộ y phục màu trắng của vũ cơ rồi nhanh chóng ra đứng giữa tấm vải. Khi tiếng đàn tranh vang lên, Tử Lan bắt đầu múa. Vừa múa, Tử Lan vừa dùng chân chấm mực rồi vẽ lên tấm vải. Động tác uyển chuyển, tiếng nhạc cùng điệu vũ hòa quyện làm một, lúc thì chầm chậm tiêu sái, lúc thì dồn dập kịch tính. Khi Tử Lan vẽ được một nữa thì một tiếng tiêu vang lên hòa với tiếng đàn tranh của Tử Hàn tạo nên một bản nhạc réo rắt, thiết tha. Tử Lan liếc mắt thấy người đang thổi tiêu là Thừa Mạc thì rất ngạc nhiên. Cô càng ngạc nhiên hơn là tiếng tiêu của hắn vô cùng hợp ý với đại ca. Tiếng đàn, tiếng tiêu quấn quýt không rời, càng tôn lên vũ điệu tuyệt mỹ. Tử Lan trông cứ như tiên tử, khi thì quyến rũ, mị hoặc, khi lại lạnh nhạt, xa cách, khi lại mờ ảo, mông lung, không ai có thể nắm bắt được, không ai có thể rời mắt được. Tiếng nhạc mỗi lúc một dồn dập, Tử Lan đang dùng chân viết một bài thơ ở góc cuối tranh, sau đó cô rất nhanh lùi ra, dùng tàm ti kéo tấm vải lên rồi buộc vào cây lớn hai bên bữa tiệc để bức tranh hướng về phía hoàng thượng. Khi tàm ti thu về, Tử Lan dùng nó cứa một chút ở đầu ngón tay rồi bắt giọt máu về phía bức màn. Cùng lúc đó, tiếng nhạc cũng dừng.
Tất cả mọi người, dường như vận chưa hồi phục, đến lúc hoàn hồn thì đã nghe tiếng Hoàng thượng cực kì cao hứng nói:
-Không ngờ Hạ ái khanh lại có một muội muội tài giỏi như vậy, không những múa đẹp mà còn biết vẽ tranh, đề thơ.
-Tạ Hoàng thượng khen thưởng.
-Thái tử, con nghĩ gì về bức tranh này? – Hoàng thượng hòi.
Lúc này lực chú ý của mọi người lại bị kéo về phía bức tranh của Tử Lan. Tử Lan vẽ một thác nước lớn, đổ thằng từ trên đỉnh núi xuống, sương khói lượn lờ. Cả bức tranh được vẽ bằng mực, chỉ riêng mặt trời màu đỏ trông cực kì chói mắt, diễm lệ mà cũng không mất nét hùng vĩ của thiên nhiên. Bên phải Tử Lan còn đề một bài thơ.
“Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.”
(Đây là bài Vọng lư sơn bộc bố của Lý Bạch
Dịch thơ:
Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,
Xa trông dòng thác trước sông này.
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.)
-Nét vẽ mạnh mẽ, phảng phất chút mềm mại của nữ nhi nhưng không hề thiếu khí khái của trượng phu – Thái tử tấm tắc khen – Tử Lan muội thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt.
-Không sai – Hoàng thượng nói – Bức tranh này ta giữ lại được chứ?
-Đó là vinh hạnh của dân nữ - Tử Lan cung kính nói.
-Vậy được – Hoàng thượng cười lớn rồi nói – Nhưng cũng phải thưởng cho ngươi cái gì đó. Hoàng hậu – Hoàng thượng quay về phía Hoàng hậu – Nàng nghĩ là nên tặng Tử Lan cái gì thì được?
-Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp không dám nói bừa – Hoàng hậu cười đáp lại.
-Không sao, nàng nói đi – Hoàng thượng phất tay vẻ không để ý lắm.
-Vậy thần thiếp mạo muội nói, trong cung thần thiếp có miếng ngọc bội bằng lưu ly cực kì hiếm, rất thích hợp để thưởng cho nàng ấy.
-Được – Hoàng thượng đáp – Triều Châu, cho người tới cung Hoàng hậu lấy đi.
Thái giám bên người Hoàng thượng vâng dạ rồi lui đi. Tử Lan cũng về chỗ của mình. Tiếp sau đó, các khuê tú nổi danh trong kinh thành lần lượt lên hiến nghệ. Lý do thì khỏi cần nói cũng biết, các nàng hiển nhiên là không muốn một mình Tử Lan chiếm hết hào quang rồi. Sau khi yến tiệc kết thúc, Tử Lan đi theo Tử Hàn ra khỏi cung. Lúc vừa chuẩn bị lên xe ngựa, Tử Lan nhìn thấy bóng áo trắng đi ngang qua đột nhiên nhìn lại. Quả nhiên là Hách Liên Thừa Mạc. Hắn cũng chờ xe ngựa sao? Tử Lan tự hỏi, sau đó hơi bước lên trước phúc thân hành lễ với hắn:
-Tham kiến Tuân Úc Vương gia – Tử Lan nhìn hắn nói – Đa tạ Vương gia vừa nãy đã tấu nhạc trợ hứng.
-Không có gì – Thừa Mạc vốn kiệm lời lại nói – Ta nghĩ một màn ra mắt hoành tráng như vậy là đủ rồi.
Tử Lan ngây người. Lần đầu tiên khi đến đây có một người có thể nhìn thấu ý định của cô chỉ với một cái liếc mắt như vậy. Tuy nhiên, kĩ năng kiếp trước vẫn còn, Tử Lan chấn định lại ngay, cười nói:
-Vương gia thật biết nói đùa, cô gái nào lại không muốn mình thành trung tâm, như vậy mới hi vọng kiếm được một trượng phu vừa tốt vừa có điều kiện.
Nghe thế, đột nhiên sắc mặt hắn trở nên âm trầm:
-Không ngờ con gái của Hạ Thượng thư lại nông cạn như vậy.
Hắn giận? Tử Lan ngạc nhiên, suy nghĩ như vậy chẳng phải là bình thường đối với một cô gái trong thời đại này sao, hi vọng có trượng phu để mình dựa vào. Chính Tử Lan cũng không biết, mình lại vô tình để ý đến tâm trạng của hắn mà bỏ quên mấu chốt trong lời hắn nói. Hắn quen biết với cha cô! Ngay khi Tử Lan còn chưa hồi phục tinh thần, hắn hơi đẩy xe lên, đến bên cạnh cô mỉa mai nói:
-Nếu cô cần người có điều kiện đến vậy, ta cũng không ngại giúp cô một tay, gắng gượng mà rước cô vào cửa vậy – Dừng một chút nhìn vẻ mặt chất động của Tử Lan, hắn cười mỉa – Nhưng một người tàn tật thì chắc cô không cần đâu nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.