Chương 13: Chương 13
Shi Pham
01/07/2016
Sau khi hạ nhân đem điểm tâm lên, Tử Lan vội xin phép về viện nhưng đáng tiếc
-Muội ngồi lại chơi đi, ta rất muốn nghe Tô Châu có gì đặc biệt – Thái tử lấy một cái cớ.
Tử Lan không còn cách nào từ chối liền phải ngồi ở lại. Tử Lan ngồi bên cạnh Tử Hàn, bên trái cô là Thừa Mạc nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng. Tranh thủ lúc hai người kia đang bàn chuyện, Tử Lan quay sang nói chuyện với Thừa Mạc:
-Vương gia, điểm tâm không vừa miệng sao?
-Ta không thích đồ ngọt – Thừa Mạc nói.
Tử Lan nhìn lên bàn, thấy một đĩa Hắc Hoa Cao làm từ lúa mạch đen liền lấy hai cái đưa đến trước mặt Thừa Mạc:
-Cái này rất ít ngọt, Vương gia hãy dùng thử xem.
Thừa Mạc nhận lấy cắn một miếng nhỏ, quả nhiên không hề ngọt mà lại rất thơm. Tử Lan thấy Thừa Mạc đã ăn thì cũng quay sang uống trà. Vì vậy cô không để ý thấy ánh mắt Thừa Mạc nhìn cô vô cùng chuyên chú. Một lát sau, dường như nhớ ra gì đó, Tử Lan quay sang nói với Thừa Mạc:
-Vương gia, có một chuyện hiểu lầm mà Tử Lan muốn nói rõ, Tử Lan không hề tị hiềm chuyện Vương gia không thể đứng lên được. Trong mắt Tử Lan, người còn hơn rất nhiều người. Đây cũng không phải là lời nói để Vương gia vui. Đây là lời thật tâm của Tử Lan.
Ánh mắt cô rất sáng, sáng đến nỗi xuyên thẳng vào cõi lòng lạnh nhạt của Thừa Mạc. Giây phút đó, Thừa Mạc nghĩ bản thân sẽ không bao giờ quên. Nhưng ánh mắt đó chỉ dừng lại ở hắn có một chút rồi rời đi ngay khiến hắn thấy hụt hẫng khó tả. Mang tâm trạng buồn bực đó về nhà, hắn chợt thấy muốn bảo vệ cô. Hắn biết cô muốn tỏa sáng là để làm gì. Cô muốn người khác để ý đến mình, muốn kẻ thù để ý đến mình chứ hoàn toàn không phải như cô đã nói. Hắn cũng biết kẻ thù của cô là ai và hắn cũng biết cha cô thực sự là ai.
-Thiên Trì – Thừa Mạc gọi.
-Có thuộc hạ - Thiên Trì nhanh nhẹn đáp.
-Đã tới lúc Đoạt Mệnh lâu tái xuất rồi – Thừa Mạc vừa nói vừa nhìn lên trời. Hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt, cô muốn làm gì hắn đều có thể làm giúp cô.
-Vương gia… - Thiên Trì hết sức ngạc nhiên.
-Ta muốn khuấy cho nước đục lên thêm một chút thôi mà.
Đoạt Mệnh lâu mà nơi chuyên nhận các cuộc ám sát, đặc biệt là ám sát quy mô lớn. Nhưng không hiểu vì sao, vài ba năm trở lại đây lại biến mất không tung tích. Đến nay, Đoạt Mệnh lâu tuyên bố trở lại giang hồ khiến võ lâm lại một lần nữa dậy sóng, thậm chí ảnh hưởng đến cả triều đình. Hắn muốn dùng thế lực hùng mạnh đó bảo hộ cho cô.
-Người đó là tân Cung chủ Linh U cung – Băng Đồng, thị nữ bên cạnh Thừa Mạc nói – Người đó đủ năng lực bảo vệ mình.
-Ta không muốn tay nàng nhuốm máu, việc dơ bẩn, cứ để ta làm là được rồi – Thừa Mạc không phản bác mà nói mông lung – Dù gì ta cũng đủ dơ bẩn rồi.
-Vương gia là người sạch sẽ nhất thiên hạ trong mắt Băng Đồng.
Thừa Mạc nở một nụ cười chua xót. Đã bao lâu trôi qua hắn cũng không biết, từ cái ngày Hoàng thượng đến gặp hắn khi đó mới chỉ mười tuổi, Hoàng thượng nhìn hắn, trong mắt chỉ toàn đau thương. Người đó nói là hắn trách nhầm mẫu thân Thừa Mạc và gia tộc hộ Bàng, cả hắn và tiên hoàng đều đã bị kẻ khác che mắt. Người đó nói, sau ngày hôm nay, hắn sẽ là đứa con bị lạnh nhạt, sau ngày hôm nay, hắn, một Hoàng tử vừa mới mười tuổi được sắc phong Vương gia chuyển ra ngoài cung. Người không biết cho rằng Hoàng thượng lạnh nhạt với đứa con tật nguyền. Song chỉ hắn biết, người cha đó đang cố bảo vệ hắn khỏi vòng xoáy quyền lực, bảo vệ hắn khỏi nơi nhơ nhớp đó. Thừa Mạc biết ơn Duệ đế vì điều đó, giúp cho hắn sống mà không phải nhìn sắc mặt của ai.
***
Lại nói đến Tử Lan, sau bữa cơm trưa tiễn hai vị khách quý về thì cô cũng không rảnh rỗi, lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa đến Thiên Kỳ lâu. Khi vừa đến nơi, Bạch Dạ vào trước thông báo, Tử Lan và Thanh Y vào sau. Lão bản của lâu này là phó lâu chủ của Thiên Kỳ lâu, vừ thấy Tử Lan vào thì lập tức hiểu ngay người này là tân Cung chủ.
-Vị tiểu thư này, mời theo tại hạ - Hắn lên tiếng rồi dẫn Tử Lan lên lầu 2, vào phòng chữ Thiên.
Khi Thanh Y đóng cửa sau lưng Tử Lan, ba người trong căn phòng bao gồm lão bản, Vô Ảnh và Ám Dạ vội quỳ xuống, cung kính chào:
-Tham kiến Cung chủ.
-Đứng lên đi – Tử Lan lạnh nhạt nói rồi ngồi xuống bàn, bình tĩnh uống trà. Đến khi Tử Lan uống được phân nửa tách trà, Tử Lan nói – Ám Dạ, sắp tới ta muốn biết tất cả mọi thông tin về khách hàng và các vụ làm ăn của Tích Dạ lâu và Huyết Tích lâu trước đây và hiện tại. –Lại quay sang Vô Ảnh - Sau này, ta sẽ chọn 1 ngày trong tháng, dùng để đặt hàng Huyết Tích lâu. Tất cả đơn hàng sẽ nhận thông qua ta, yên tâm, ta se không cướp thu nhập của anh em, ta chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra trong chính cung của mình thôi. Còn Tích Dạ lâu thì cứ theo cách thông thường đi, nhưng nhận nhiệm vụ nào phải cho ta biết.
-Thuộc hạ tuân mệnh – Ám Dạ và Vô Ảnh nói.
-Tốt, hôm nay ta chỉ nói thế thôi – Tử Lan phất tay – Các ngươi có thể lui.
Ám Dạ và Vô Ảnh đang chuẩn bị Tử Lan sẽ nói chuyện gì đó quan trọng hơn thì ngạc nhiên “Chỉ có vậy? Vậy mà phải đòi đích thân lâu chủ tới?”. Cả hai nhìn nhau, rõ ràng hiểu được ý tứ trong mắt đối phương, cả Ám Dạ và Vô Ảnh đều bỏ nhiệm vụ dang dở để đến gặp Cung chủ nhưng không ngờ chỉ có vậy, cả hai thầm oán “Người sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu a!!!”.
-Thuộc hạ cáo lui – Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh rồi theo mật đạo ở góc tướng biến mất.
Lúc này bên ngoài có tiếng tiểu nhị nói:
-Lão bản, Hồ tiên sinh đến.
Lão bản tên là Thành Trung quay sang nhìn Tử Lan, cô nói:
-Dẫn hắn lên đây đi.
Tiểu nhị dĩ nhiên biết vị tiểu thư này không bình thường bởi lão bản đối với cô ta thập phần cung kính liền đáp một tiếng rồi chạy xuống lầu
-Đem cho ta ít điểm tâm đi – Tử Lan lại nhấp một ngụm trà nói – Nhớ lấy một phần mang về.
Mặc dù Thiên Kỳ lâu là quán rượu nhưng điểm tâm cũng ngon nổi tiếng, lần trước Quách Thiên có gửi cho cô một hộp điểm tâm lớn làm ở đây kèm theo sổ sách, Tử Lan ăn thấy rất thích vì độ ngọt vừa phải của nó. Vì thế nàng muốn mua một phần về cho đại ca. Nhưng đột nhiên như nghĩ ra gì đó, Tử Lan gọi lão bản lại:
-Chuẩn bị hai phần đi, một phần bảo người mang tới tặng Tuân Úc Vương gia – Nói rồi nàng cởi miếng ngọc bội hình hoa mẫu đơn bên hông xuống đưa cho hắn – Đưa vật này ra để làm tin, nếu không Vương phủ sẽ không nhận.
Tất cả đều thấy kì lạ với hành động này của Tử Lan. Song cô lại rất trấn định, giống như chuyện này là hiển nhiên vậy. Tử Lan cũng không hiểu vì sao mình lại nghĩ đến Thừa Mạc, bởi vì trưa nay hắn nói là không ăn được ngọt, hay là cô chỉ đơn giản muốn chia sẽ mọi thứ cho hắn? Tử Lan cũng không biết mình vì điểu gì nhưng cô cảm thấy làm vậy là cần thiết nên không suy nghĩ nhiều. Khi Tử Lan hoàn toàn ổn định tâm tình thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Tử Lan liếc Bạch Dạ, hắn hiểu ý liền đi ra mở cửa.
Hồ Tấn bước vào phòng. Đầu tiên là nhìn người đàn ông ra mở cửa thân thủ bất phàm thì liền đề cao cảnh giác. Nếu người thâm tàng bất lộ như vậy chỉ là hạ nhân thì không biết chủ nhân sẽ còn ghê gớm đến cỡ nào. Hồ Tấn mang tâm tình như vậy bước vào phòng, và hắn cực kì bất ngờ khi ngồi đó là một cô gái mang mạng che mặt, nhưng thọat nhìn tuổi còn rất trẻ.
-Hồ tiên sinh, mời ngồi – Tử Lan vừa quan sát hắn vừa nói.
-Muội ngồi lại chơi đi, ta rất muốn nghe Tô Châu có gì đặc biệt – Thái tử lấy một cái cớ.
Tử Lan không còn cách nào từ chối liền phải ngồi ở lại. Tử Lan ngồi bên cạnh Tử Hàn, bên trái cô là Thừa Mạc nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng. Tranh thủ lúc hai người kia đang bàn chuyện, Tử Lan quay sang nói chuyện với Thừa Mạc:
-Vương gia, điểm tâm không vừa miệng sao?
-Ta không thích đồ ngọt – Thừa Mạc nói.
Tử Lan nhìn lên bàn, thấy một đĩa Hắc Hoa Cao làm từ lúa mạch đen liền lấy hai cái đưa đến trước mặt Thừa Mạc:
-Cái này rất ít ngọt, Vương gia hãy dùng thử xem.
Thừa Mạc nhận lấy cắn một miếng nhỏ, quả nhiên không hề ngọt mà lại rất thơm. Tử Lan thấy Thừa Mạc đã ăn thì cũng quay sang uống trà. Vì vậy cô không để ý thấy ánh mắt Thừa Mạc nhìn cô vô cùng chuyên chú. Một lát sau, dường như nhớ ra gì đó, Tử Lan quay sang nói với Thừa Mạc:
-Vương gia, có một chuyện hiểu lầm mà Tử Lan muốn nói rõ, Tử Lan không hề tị hiềm chuyện Vương gia không thể đứng lên được. Trong mắt Tử Lan, người còn hơn rất nhiều người. Đây cũng không phải là lời nói để Vương gia vui. Đây là lời thật tâm của Tử Lan.
Ánh mắt cô rất sáng, sáng đến nỗi xuyên thẳng vào cõi lòng lạnh nhạt của Thừa Mạc. Giây phút đó, Thừa Mạc nghĩ bản thân sẽ không bao giờ quên. Nhưng ánh mắt đó chỉ dừng lại ở hắn có một chút rồi rời đi ngay khiến hắn thấy hụt hẫng khó tả. Mang tâm trạng buồn bực đó về nhà, hắn chợt thấy muốn bảo vệ cô. Hắn biết cô muốn tỏa sáng là để làm gì. Cô muốn người khác để ý đến mình, muốn kẻ thù để ý đến mình chứ hoàn toàn không phải như cô đã nói. Hắn cũng biết kẻ thù của cô là ai và hắn cũng biết cha cô thực sự là ai.
-Thiên Trì – Thừa Mạc gọi.
-Có thuộc hạ - Thiên Trì nhanh nhẹn đáp.
-Đã tới lúc Đoạt Mệnh lâu tái xuất rồi – Thừa Mạc vừa nói vừa nhìn lên trời. Hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt, cô muốn làm gì hắn đều có thể làm giúp cô.
-Vương gia… - Thiên Trì hết sức ngạc nhiên.
-Ta muốn khuấy cho nước đục lên thêm một chút thôi mà.
Đoạt Mệnh lâu mà nơi chuyên nhận các cuộc ám sát, đặc biệt là ám sát quy mô lớn. Nhưng không hiểu vì sao, vài ba năm trở lại đây lại biến mất không tung tích. Đến nay, Đoạt Mệnh lâu tuyên bố trở lại giang hồ khiến võ lâm lại một lần nữa dậy sóng, thậm chí ảnh hưởng đến cả triều đình. Hắn muốn dùng thế lực hùng mạnh đó bảo hộ cho cô.
-Người đó là tân Cung chủ Linh U cung – Băng Đồng, thị nữ bên cạnh Thừa Mạc nói – Người đó đủ năng lực bảo vệ mình.
-Ta không muốn tay nàng nhuốm máu, việc dơ bẩn, cứ để ta làm là được rồi – Thừa Mạc không phản bác mà nói mông lung – Dù gì ta cũng đủ dơ bẩn rồi.
-Vương gia là người sạch sẽ nhất thiên hạ trong mắt Băng Đồng.
Thừa Mạc nở một nụ cười chua xót. Đã bao lâu trôi qua hắn cũng không biết, từ cái ngày Hoàng thượng đến gặp hắn khi đó mới chỉ mười tuổi, Hoàng thượng nhìn hắn, trong mắt chỉ toàn đau thương. Người đó nói là hắn trách nhầm mẫu thân Thừa Mạc và gia tộc hộ Bàng, cả hắn và tiên hoàng đều đã bị kẻ khác che mắt. Người đó nói, sau ngày hôm nay, hắn sẽ là đứa con bị lạnh nhạt, sau ngày hôm nay, hắn, một Hoàng tử vừa mới mười tuổi được sắc phong Vương gia chuyển ra ngoài cung. Người không biết cho rằng Hoàng thượng lạnh nhạt với đứa con tật nguyền. Song chỉ hắn biết, người cha đó đang cố bảo vệ hắn khỏi vòng xoáy quyền lực, bảo vệ hắn khỏi nơi nhơ nhớp đó. Thừa Mạc biết ơn Duệ đế vì điều đó, giúp cho hắn sống mà không phải nhìn sắc mặt của ai.
***
Lại nói đến Tử Lan, sau bữa cơm trưa tiễn hai vị khách quý về thì cô cũng không rảnh rỗi, lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa đến Thiên Kỳ lâu. Khi vừa đến nơi, Bạch Dạ vào trước thông báo, Tử Lan và Thanh Y vào sau. Lão bản của lâu này là phó lâu chủ của Thiên Kỳ lâu, vừ thấy Tử Lan vào thì lập tức hiểu ngay người này là tân Cung chủ.
-Vị tiểu thư này, mời theo tại hạ - Hắn lên tiếng rồi dẫn Tử Lan lên lầu 2, vào phòng chữ Thiên.
Khi Thanh Y đóng cửa sau lưng Tử Lan, ba người trong căn phòng bao gồm lão bản, Vô Ảnh và Ám Dạ vội quỳ xuống, cung kính chào:
-Tham kiến Cung chủ.
-Đứng lên đi – Tử Lan lạnh nhạt nói rồi ngồi xuống bàn, bình tĩnh uống trà. Đến khi Tử Lan uống được phân nửa tách trà, Tử Lan nói – Ám Dạ, sắp tới ta muốn biết tất cả mọi thông tin về khách hàng và các vụ làm ăn của Tích Dạ lâu và Huyết Tích lâu trước đây và hiện tại. –Lại quay sang Vô Ảnh - Sau này, ta sẽ chọn 1 ngày trong tháng, dùng để đặt hàng Huyết Tích lâu. Tất cả đơn hàng sẽ nhận thông qua ta, yên tâm, ta se không cướp thu nhập của anh em, ta chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra trong chính cung của mình thôi. Còn Tích Dạ lâu thì cứ theo cách thông thường đi, nhưng nhận nhiệm vụ nào phải cho ta biết.
-Thuộc hạ tuân mệnh – Ám Dạ và Vô Ảnh nói.
-Tốt, hôm nay ta chỉ nói thế thôi – Tử Lan phất tay – Các ngươi có thể lui.
Ám Dạ và Vô Ảnh đang chuẩn bị Tử Lan sẽ nói chuyện gì đó quan trọng hơn thì ngạc nhiên “Chỉ có vậy? Vậy mà phải đòi đích thân lâu chủ tới?”. Cả hai nhìn nhau, rõ ràng hiểu được ý tứ trong mắt đối phương, cả Ám Dạ và Vô Ảnh đều bỏ nhiệm vụ dang dở để đến gặp Cung chủ nhưng không ngờ chỉ có vậy, cả hai thầm oán “Người sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu a!!!”.
-Thuộc hạ cáo lui – Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh rồi theo mật đạo ở góc tướng biến mất.
Lúc này bên ngoài có tiếng tiểu nhị nói:
-Lão bản, Hồ tiên sinh đến.
Lão bản tên là Thành Trung quay sang nhìn Tử Lan, cô nói:
-Dẫn hắn lên đây đi.
Tiểu nhị dĩ nhiên biết vị tiểu thư này không bình thường bởi lão bản đối với cô ta thập phần cung kính liền đáp một tiếng rồi chạy xuống lầu
-Đem cho ta ít điểm tâm đi – Tử Lan lại nhấp một ngụm trà nói – Nhớ lấy một phần mang về.
Mặc dù Thiên Kỳ lâu là quán rượu nhưng điểm tâm cũng ngon nổi tiếng, lần trước Quách Thiên có gửi cho cô một hộp điểm tâm lớn làm ở đây kèm theo sổ sách, Tử Lan ăn thấy rất thích vì độ ngọt vừa phải của nó. Vì thế nàng muốn mua một phần về cho đại ca. Nhưng đột nhiên như nghĩ ra gì đó, Tử Lan gọi lão bản lại:
-Chuẩn bị hai phần đi, một phần bảo người mang tới tặng Tuân Úc Vương gia – Nói rồi nàng cởi miếng ngọc bội hình hoa mẫu đơn bên hông xuống đưa cho hắn – Đưa vật này ra để làm tin, nếu không Vương phủ sẽ không nhận.
Tất cả đều thấy kì lạ với hành động này của Tử Lan. Song cô lại rất trấn định, giống như chuyện này là hiển nhiên vậy. Tử Lan cũng không hiểu vì sao mình lại nghĩ đến Thừa Mạc, bởi vì trưa nay hắn nói là không ăn được ngọt, hay là cô chỉ đơn giản muốn chia sẽ mọi thứ cho hắn? Tử Lan cũng không biết mình vì điểu gì nhưng cô cảm thấy làm vậy là cần thiết nên không suy nghĩ nhiều. Khi Tử Lan hoàn toàn ổn định tâm tình thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Tử Lan liếc Bạch Dạ, hắn hiểu ý liền đi ra mở cửa.
Hồ Tấn bước vào phòng. Đầu tiên là nhìn người đàn ông ra mở cửa thân thủ bất phàm thì liền đề cao cảnh giác. Nếu người thâm tàng bất lộ như vậy chỉ là hạ nhân thì không biết chủ nhân sẽ còn ghê gớm đến cỡ nào. Hồ Tấn mang tâm tình như vậy bước vào phòng, và hắn cực kì bất ngờ khi ngồi đó là một cô gái mang mạng che mặt, nhưng thọat nhìn tuổi còn rất trẻ.
-Hồ tiên sinh, mời ngồi – Tử Lan vừa quan sát hắn vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.