Chương 28: Chương 28
Shi Pham
01/07/2016
-Vương gia hạ lệnh không cho ai quấy rầy – Thiên Trì thản nhiên chắn trước mặt Tử Lan, một mực cung kính.
-Nếu hôm nay ngươi không để ta vào, đừng trách ta vô tình – Tử Lan lườm hắn, sát khí bắt đầu dâng lên. Thứ độc mà Hách Liên Thừa Diên hạ để nhằm vào nàng chắc chắn không phải thứ độc bình thường. Tử Lan cố gắng nén giận nói – Ta sẽ vào bắt mạch cho vương gia các ngươi, chất độc nếu để lâu ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.
Thiên Trì nghe vậy thì giật mình ngước mắt nhìn Tử Lan. Trong lúc y bần thần, Tử Lan nhanh chóng đi vào, bỏ lại một câu:
-Nhất định không được để người khác vào.
Bên trong, Thừa Mạc đang vận nội công, dưới đất là ám tiễn dính máu đen, gương mặt của Thừa Mạc có phần nhợt nhạt. Tử Lan thấy vậy thì thoáng yên tâm, chứng tỏ chàng đã tự dùng nội lực ngăn chất độc phát tán. Nàng dè dặt lên tiếng.
-Vương gia, xin hãy để tiểu nữ bắt mạch.
Thừa Mạc đã sớm nhận thấy nàng đến, dần dần thu hồi nội lực, chất độc cũng đã bị kiềm hãm không sai biệt lắm.
-Không cần – chàng nói.
-Vương gia – Tử Lan ngồi xuống trước mặt chàng nói – Nếu Tử Lan không tự tay chẩn mạch sẽ không yên tâm,Vương gia muốn để Tử Lan day dứt sao?
Thừa Mạc nhìn nàng một chốc, sau đó không nhanh không chậm chìa cổ tay ra cho Tử Lan. Nàng mỉm cười nhẹ sau đó tiến hành chẩn mạch. Tuy nhiên, khi nàng dò được mạch tượng của chàng thì sửng sốt không thôi. Nàng tỉ mẫn xem xét, sau đó một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, nàng nhìn Thừa Mạc đầy phức tạp.
-Vương gia, sao người có thể không yêu quý bản thân mình như thế - Tử Lan trách móc.
Thừa Mạc im lặng, sau đó một lúc lâu mới lên tiếng.
-Danh tiếng của Vô Cung chủ quả nhiên danh bất hư truyền, đệ tử của người đã tài giỏi như thế này….
Tử Lan quắc mắt nhìn chàng, bỏ cả xưng hô thông thường tức giận nói:
-Ngươi còn có tâm trạng tán thưởng? Ngươi biết tình trạng bản thân mình như vậy còn cố gắng vận công ép độc, ngươi chê mạng mình quá dài sao?
Thừa Mạc im lặng không nói. Tử Lan hừ một cái rồi ngồi xuống tự rót một tách trà uống, đòng thời cũng rót một tách trà cho chàng. Sau đó nàng lẩm bẩm: “Để ta suy nghĩ cho thật kĩ, thật kĩ mới được”
-Thật ra bênh tình của ta, danh y các nơi đều thúc thủ vô sách…. – Lời chàng nói tới đó đột nhiên ngưng bặt khi Tử Lan cho chàng một ánh mắt khinh bỉ, nàng nói:
-Đám lang băm đó là danh y? – Nàng cất cao giọng. Điều này không thể trách nàng được, sư nương của nàng khá cực đoan, bà cho rằng đám thầy thuốc trên giang hồ lấy danh nghĩa trị bệnh cứu người lúc nào cũng lên án bà thực chất chỉ là lũ lang băm, trước mặt thì như vậy nhưng không biết sau lưng làm chuyện mờ ám gì. Nàng hỏi – Vương gia có từng mời Bạch lão tiên sinh chưa?
-Đã có duyên gặp mặt – Chàng thành thực trả lời.
Tử Lan gật gù. Tuy nói sư nương nàng khinh miệt đám danh y nhưng có hai người bà rất tôn trọng, người đàu tiên là sư phụ của bà Tổ tiên sinh đã qua đời cách đây chục năm, người thứ hai chính là Bạch lão tiên sinh Bạch Chi Kính. Trong ba năm trên thâm sơn có một dịp Bạch lão tiền bối lên thăm sư nương nàng, nàng đã có dịp gặp mặt, đó là cụ ông quắc thước nhưng ánh mắt luôn sáng ngời, cực kì sâu sắc, lại hiểu biết chuyên sâu về y lí. Nàng nhìn Thừa Mạc, có vẻ như tình trạng của chàng Bạch lão tiền bối cũng không có cách. Khó trách, mặc dù xưa kia ông và sư tổ của nàng là bạn thâm giao nhưng một người đam mê độc thuật, còn Bạch lão tiên sinh lại thiên về y thuật cứu người, chuyên trị các bệnh nan y. Tính ra trong phương diện giải độc nàng có đôi chút tự tin hơn ông, kết hợp với kiến thức y học hiên đại, nàng nghĩ mình có thể chữa được. Tử Lan ngước mắt nhìn Thừa Mạc nãy giờ vẫn lẳng lặng ngồi bên dè dặt nói:
-Ngươi có thể để ta xem chân của ngươi không?
Gương mặt của chàng chợt cứng lại. Tử Lan hiểu nỗi khổ tâm của Thừa Mạc, đôi chân của chàng giống như giới hạn cuối cùng cho tôn nghiêm của chàng. Tử Lan thấy chàng mím môi, đôi mày đẹp khẽ chau lại, nàng từ tốn nói:
-Ta nghĩ mình có thể giải độc cho ngươi nhưng ta cần nắm chắc tình trạng đôi chân của ngươi – Nàng ngồi xuống trước mặt hắn, không nhanh không chậm nói – Tin ta một lần, được chứ?
Thừa Mạc nhìn khuôn mặt mĩ lệ của nàng, chăm chú dùng ánh mắt khắc họa sâu sắc từng đường nét trên đó. Sau một lúc lâu, hắn chậm chạp lên tiếng:
-Được.
Tử Lan nghe vậy mỉm cười, nụ cười nhẹ của nàng trong mắt Thừa Mạc giống như đóa phù dung diễm lệ hé mở, đặc biệt chói mắt. Tử Lan quay lưng lại, ý tứ muốn Thừa Mạc tự động thủ. Một lúc sau, nàng nghe tiếng vải rơi xuống đất thì cẩn thận quay lại nhìn. Khi nhìn thấy đôi chân gầy guộc đó, lòng nàng co thắt đến đau đớn. Biết bao nhiêu năm, tất cả độc tố chàng nhận vào đều dồn vào đôi chân mới khiến chàng không đi lại được. Nàng thầm rủa: “Chết tiệt”. Sau đó cẩn thận kiểm tra cơ cùng hệ thần kinh, rất may, nhờ Thừa Mạc có nội công thâm hậu bảo vệ được kinh mạch mà hệ thần kinh vẫn chưa bị thoái hóa nhiều nhưng chỉ e nếu để thêm một thời gian nữa thì đôi chân này thực sự tàn phế. Tử Lan ngước mắt lên nhìn Thừa Mạc thì thấy chàng căn bản không nhìn nàng mà quay mặt sang một bên, có thể thấy đôi tai hắn hơi đỏ lên. Nhớ lại này giờ mình sờ sờ nắn nắn chân chàng, Tử Lan chợt thấy buồn cười. Nàng hắng giọng sau đó lại quay lưng về phía chàng, tỏ ý là nàng xem xét đã xong, Chỉ một tích tắc chàng đã chỉnh trang y phục xong, nàng quay lại nhìn chàng trịnh trọng nói:
-Ta đã xem xét và ta nghĩ là mình chữa được, nhưng ngươi cần nhất nhất tuân thủ lời ta, không được trái lời – Nàng nhìn hắn, giọng điệu cực kì nghiêm túc – Giải độc thì dễ nhưng để chân ngươi hồi phục lại cần một quãng thời gian dài cũng như cần ngươi thực sự kiên trì – Tử Lan khi nói hết câu này thì không để ý thấy thần sắc chàng biến chuyển lớn mà một mình thao thao bất tuyệt - Ta cần một số thảo dược quý hiếm, tuy Linh U Cung có thể đưa ra nhưng ta sẽ không cho không đâu, ta đã không thu tiền phí chữ bệnh thì ít nhất cũng phải thu tiền thuốc men, ngoài ra còn phải nhờ thế lực của ngươi tìm cho ta hai vị thuốc. Cái này ta sẽ nói sau, bây giờ trước mắt là giải hàn độc cho ngươi đã, Hách Liên Thừa Diên kia ra tay cũng thực tàn nhẫn, nếu ta trúng tên thì có phải tốt hơn không, nhưng nếu ngươi không trúng tên ta làm sao biết được tình trạng của ngươi….
-Nàng nói….Ta có thể đi lại sao? – Thừa Mạc chậm rãi ngắt lời Tử Lan.
-Đương nhiên rồi – Tử Lan đang thao thao bất tuyệt, nghe câu hỏi thì trả lời rất hiển nhiên, sau đó mỉm cười nhìn hắn – Tin tưởng ta, chỉ cần ngươi theo lời ta thì chắc chắn chưa đến một năm ngươi có thể đi lại bình thường.
Thừa Mạc nhìn ánh sáng như lan tỏa trên khuôn mặt nàng, kiềm không được đưa tay lên chạm vào má nàng, ôn nhu yếu ớt nở nụ cười:
-Ta tin nàng.
Nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của chàng vì mình mà nổi lên tường đợt sóng lăn tăn, Tử Lan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hai má nóng lên. Ngay khi nàng định lên tiếng thì Thiên Trì bên ngoài nói vọng vào:
-Vương gia, có Hạ đại nhân cầu kiến.
-Đại ca ta? – Tử Lan hỏi nhỏ sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài Tử Hàn giữ đôi mày cau chặt, thấy Tử Lan ra vội nói nói:
-Võ Vương gia có vấn đề rồi.
-Nếu hôm nay ngươi không để ta vào, đừng trách ta vô tình – Tử Lan lườm hắn, sát khí bắt đầu dâng lên. Thứ độc mà Hách Liên Thừa Diên hạ để nhằm vào nàng chắc chắn không phải thứ độc bình thường. Tử Lan cố gắng nén giận nói – Ta sẽ vào bắt mạch cho vương gia các ngươi, chất độc nếu để lâu ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.
Thiên Trì nghe vậy thì giật mình ngước mắt nhìn Tử Lan. Trong lúc y bần thần, Tử Lan nhanh chóng đi vào, bỏ lại một câu:
-Nhất định không được để người khác vào.
Bên trong, Thừa Mạc đang vận nội công, dưới đất là ám tiễn dính máu đen, gương mặt của Thừa Mạc có phần nhợt nhạt. Tử Lan thấy vậy thì thoáng yên tâm, chứng tỏ chàng đã tự dùng nội lực ngăn chất độc phát tán. Nàng dè dặt lên tiếng.
-Vương gia, xin hãy để tiểu nữ bắt mạch.
Thừa Mạc đã sớm nhận thấy nàng đến, dần dần thu hồi nội lực, chất độc cũng đã bị kiềm hãm không sai biệt lắm.
-Không cần – chàng nói.
-Vương gia – Tử Lan ngồi xuống trước mặt chàng nói – Nếu Tử Lan không tự tay chẩn mạch sẽ không yên tâm,Vương gia muốn để Tử Lan day dứt sao?
Thừa Mạc nhìn nàng một chốc, sau đó không nhanh không chậm chìa cổ tay ra cho Tử Lan. Nàng mỉm cười nhẹ sau đó tiến hành chẩn mạch. Tuy nhiên, khi nàng dò được mạch tượng của chàng thì sửng sốt không thôi. Nàng tỉ mẫn xem xét, sau đó một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, nàng nhìn Thừa Mạc đầy phức tạp.
-Vương gia, sao người có thể không yêu quý bản thân mình như thế - Tử Lan trách móc.
Thừa Mạc im lặng, sau đó một lúc lâu mới lên tiếng.
-Danh tiếng của Vô Cung chủ quả nhiên danh bất hư truyền, đệ tử của người đã tài giỏi như thế này….
Tử Lan quắc mắt nhìn chàng, bỏ cả xưng hô thông thường tức giận nói:
-Ngươi còn có tâm trạng tán thưởng? Ngươi biết tình trạng bản thân mình như vậy còn cố gắng vận công ép độc, ngươi chê mạng mình quá dài sao?
Thừa Mạc im lặng không nói. Tử Lan hừ một cái rồi ngồi xuống tự rót một tách trà uống, đòng thời cũng rót một tách trà cho chàng. Sau đó nàng lẩm bẩm: “Để ta suy nghĩ cho thật kĩ, thật kĩ mới được”
-Thật ra bênh tình của ta, danh y các nơi đều thúc thủ vô sách…. – Lời chàng nói tới đó đột nhiên ngưng bặt khi Tử Lan cho chàng một ánh mắt khinh bỉ, nàng nói:
-Đám lang băm đó là danh y? – Nàng cất cao giọng. Điều này không thể trách nàng được, sư nương của nàng khá cực đoan, bà cho rằng đám thầy thuốc trên giang hồ lấy danh nghĩa trị bệnh cứu người lúc nào cũng lên án bà thực chất chỉ là lũ lang băm, trước mặt thì như vậy nhưng không biết sau lưng làm chuyện mờ ám gì. Nàng hỏi – Vương gia có từng mời Bạch lão tiên sinh chưa?
-Đã có duyên gặp mặt – Chàng thành thực trả lời.
Tử Lan gật gù. Tuy nói sư nương nàng khinh miệt đám danh y nhưng có hai người bà rất tôn trọng, người đàu tiên là sư phụ của bà Tổ tiên sinh đã qua đời cách đây chục năm, người thứ hai chính là Bạch lão tiên sinh Bạch Chi Kính. Trong ba năm trên thâm sơn có một dịp Bạch lão tiền bối lên thăm sư nương nàng, nàng đã có dịp gặp mặt, đó là cụ ông quắc thước nhưng ánh mắt luôn sáng ngời, cực kì sâu sắc, lại hiểu biết chuyên sâu về y lí. Nàng nhìn Thừa Mạc, có vẻ như tình trạng của chàng Bạch lão tiền bối cũng không có cách. Khó trách, mặc dù xưa kia ông và sư tổ của nàng là bạn thâm giao nhưng một người đam mê độc thuật, còn Bạch lão tiên sinh lại thiên về y thuật cứu người, chuyên trị các bệnh nan y. Tính ra trong phương diện giải độc nàng có đôi chút tự tin hơn ông, kết hợp với kiến thức y học hiên đại, nàng nghĩ mình có thể chữa được. Tử Lan ngước mắt nhìn Thừa Mạc nãy giờ vẫn lẳng lặng ngồi bên dè dặt nói:
-Ngươi có thể để ta xem chân của ngươi không?
Gương mặt của chàng chợt cứng lại. Tử Lan hiểu nỗi khổ tâm của Thừa Mạc, đôi chân của chàng giống như giới hạn cuối cùng cho tôn nghiêm của chàng. Tử Lan thấy chàng mím môi, đôi mày đẹp khẽ chau lại, nàng từ tốn nói:
-Ta nghĩ mình có thể giải độc cho ngươi nhưng ta cần nắm chắc tình trạng đôi chân của ngươi – Nàng ngồi xuống trước mặt hắn, không nhanh không chậm nói – Tin ta một lần, được chứ?
Thừa Mạc nhìn khuôn mặt mĩ lệ của nàng, chăm chú dùng ánh mắt khắc họa sâu sắc từng đường nét trên đó. Sau một lúc lâu, hắn chậm chạp lên tiếng:
-Được.
Tử Lan nghe vậy mỉm cười, nụ cười nhẹ của nàng trong mắt Thừa Mạc giống như đóa phù dung diễm lệ hé mở, đặc biệt chói mắt. Tử Lan quay lưng lại, ý tứ muốn Thừa Mạc tự động thủ. Một lúc sau, nàng nghe tiếng vải rơi xuống đất thì cẩn thận quay lại nhìn. Khi nhìn thấy đôi chân gầy guộc đó, lòng nàng co thắt đến đau đớn. Biết bao nhiêu năm, tất cả độc tố chàng nhận vào đều dồn vào đôi chân mới khiến chàng không đi lại được. Nàng thầm rủa: “Chết tiệt”. Sau đó cẩn thận kiểm tra cơ cùng hệ thần kinh, rất may, nhờ Thừa Mạc có nội công thâm hậu bảo vệ được kinh mạch mà hệ thần kinh vẫn chưa bị thoái hóa nhiều nhưng chỉ e nếu để thêm một thời gian nữa thì đôi chân này thực sự tàn phế. Tử Lan ngước mắt lên nhìn Thừa Mạc thì thấy chàng căn bản không nhìn nàng mà quay mặt sang một bên, có thể thấy đôi tai hắn hơi đỏ lên. Nhớ lại này giờ mình sờ sờ nắn nắn chân chàng, Tử Lan chợt thấy buồn cười. Nàng hắng giọng sau đó lại quay lưng về phía chàng, tỏ ý là nàng xem xét đã xong, Chỉ một tích tắc chàng đã chỉnh trang y phục xong, nàng quay lại nhìn chàng trịnh trọng nói:
-Ta đã xem xét và ta nghĩ là mình chữa được, nhưng ngươi cần nhất nhất tuân thủ lời ta, không được trái lời – Nàng nhìn hắn, giọng điệu cực kì nghiêm túc – Giải độc thì dễ nhưng để chân ngươi hồi phục lại cần một quãng thời gian dài cũng như cần ngươi thực sự kiên trì – Tử Lan khi nói hết câu này thì không để ý thấy thần sắc chàng biến chuyển lớn mà một mình thao thao bất tuyệt - Ta cần một số thảo dược quý hiếm, tuy Linh U Cung có thể đưa ra nhưng ta sẽ không cho không đâu, ta đã không thu tiền phí chữ bệnh thì ít nhất cũng phải thu tiền thuốc men, ngoài ra còn phải nhờ thế lực của ngươi tìm cho ta hai vị thuốc. Cái này ta sẽ nói sau, bây giờ trước mắt là giải hàn độc cho ngươi đã, Hách Liên Thừa Diên kia ra tay cũng thực tàn nhẫn, nếu ta trúng tên thì có phải tốt hơn không, nhưng nếu ngươi không trúng tên ta làm sao biết được tình trạng của ngươi….
-Nàng nói….Ta có thể đi lại sao? – Thừa Mạc chậm rãi ngắt lời Tử Lan.
-Đương nhiên rồi – Tử Lan đang thao thao bất tuyệt, nghe câu hỏi thì trả lời rất hiển nhiên, sau đó mỉm cười nhìn hắn – Tin tưởng ta, chỉ cần ngươi theo lời ta thì chắc chắn chưa đến một năm ngươi có thể đi lại bình thường.
Thừa Mạc nhìn ánh sáng như lan tỏa trên khuôn mặt nàng, kiềm không được đưa tay lên chạm vào má nàng, ôn nhu yếu ớt nở nụ cười:
-Ta tin nàng.
Nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của chàng vì mình mà nổi lên tường đợt sóng lăn tăn, Tử Lan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hai má nóng lên. Ngay khi nàng định lên tiếng thì Thiên Trì bên ngoài nói vọng vào:
-Vương gia, có Hạ đại nhân cầu kiến.
-Đại ca ta? – Tử Lan hỏi nhỏ sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài Tử Hàn giữ đôi mày cau chặt, thấy Tử Lan ra vội nói nói:
-Võ Vương gia có vấn đề rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.