Chương 37: Chương 37
Shi Pham
01/07/2016
Tử Hàn nghe vậy thì ha ha cười rồi bỏ ra ngoài hầm rượu mà không nói gì, trong lòng hắn lại nghĩ, hắn chỉ có một muội muội bảo bối, không gây áp lực với đệ muội thì uổng cho 1 tiếng ca ca này rồi. Tử Lan nhìn theo
bóng lưng Tử Hàn, cười bất đắc dĩ, nàng hiểu đại ca của nàng, xem ra hôm nay Thừa Mạc sẽ qua không dễ dàng. Nàng đi ra ngoài gọi Tử Y nói:
-Chuẩn bị canh giải rượu và một phòng nghỉ cho khách.
-Vâng thưa tiểu thư
Nói rồi nàng nhìn sắc trời, thấy cũng không còn sớm nên về viện tắm rửa thay y phục. Ba chiếc xe ngựa đồng loat dừng trước phủ thượng thư. Tử Lan cùng Tử Hàn đứng ở cổng đón khách. Sau khi chào hỏi xong, sư phụ, sư huynh và đại ca nàng hướng ánh mắt về chiếc xe ngựa còn lại. Hôm nay chàng mặc một thân y phục đen tuyền thêu chỉ bạc, mái tóc búi đen nhánh được điểm xuyết bởi ngọc quan sáng ngời. Thường ngày chàng mặc bạch y toát ra vẻ tuấn dật nhưng mặc hắc y thì thêm một phần tà mị. Chàng lập tức nhận ra mình là người được chú ý nhất nhưng ánh mắt vẫn thủy chung đặt ở bóng dáng nhỏ xinh của Tử Lan. Hôm nay nàng mặc một thân tử y tôn lên làn da trắng mịn, gương mặt vẫn lạnh lùng, trong trẻo nay nhiễm một tầng ấm áp bởi nụ cười nhẹ nơi khóe môi.
-Thừa Mạc gặp qua Lam giáo chủ, Vô cung chủ - Thừa Mạc hơi cúi cúi người chào nói.
Một câu nói thành công làm Lam Trì ngạc nhiên, có vẻ như vị Tuân Úc Vương này bên ngoài nhìn có vẻ không tranh sự đời nhưng sự việc trên giang hồ lại rất rõ.
-Gặp qua Ngân Tuyết công tử, Kiều cô nương – Thừa Mạc gật đầu chào Lãnh Diệp.
-Vương gia – Lãnh Diệp đạm mạc gật đầu chào
-Tham kiến Vương gia – Tử Hàn hành lễ, cho dù sau này hắn có là đệ muội của Tử Hàn thì Tử Hàn vẫn phải hành lễ với hắn.
-Hạ thượng thư không cần đa lễ - Thừa Mạc vội nâng Tử Hàn dậy
-Mời mọi người vào trong khai tiệc thôi – Tử Hàn lên tiếng.
Vườn hoa của phủ thượng thư hôm nay giăng đèn kết hoa, một bàn tiệc tròn đặt ở trung tâm vườn. Mọi người bình đẳng ngồi vào bàn, nhìn sơ có thể thấy giống như 1 gia đình ngồi ăn cơm hết sức hòa hợp. Rượu quá 5 tuần, những người ở đây ai cũng còn rất tỉnh táo, chỉ có sư nương của nàng vì tửu lượng kém nên đã được đỡ đi ngủ từ lâu. Tử Lan đưa chén rượu lên nhấp môi, tửu lượng đời trước của nàng rất khá, có thể nói là ngàn chén không say, nhưng thể trạng của nàng hiện tại đặc thù nên không thể uống quá nhiều rượu, vì thế nàng uống rất chừng mực, mặc dù vậy, tửu lượng của nàng cũng không thua kém quá nhiều so với Lãnh Diệp, nên so với người bình thường thì đã là người có tửu lượng rất tốt rồi. Không gian hôm nay là do Tử Lan sắp xếp, nàng chỉ không chuẩn bị ca múa các kiểu, vì nàng nghĩ đây chỉ là gia yến mà thôi.
-Tử Lan, hôm nay chúng ta đến đây, muội và Hạ thượng thư không sợ hoàng đế nghi kị à? – Kiều Lan Nguyệt nãy giờ ngồi yên lặng bên cạnh nàng thủ thỉ.
-Tuy đế vương đa nghi, nhưng ông là minh quân, gần đây muội hay tiến cung bắt mạch bình an cho Hoàng thượng cứ 2 ngày 1 lần. Đồng thời bầu bạn với ông, muội đã nói rõ thân phận với ông từ lâu, chỉ là chuyện Cung chủ Linh U Cung trước giờ người trên giang hồ còn không biết rõ, vậy thì hoàng thượng không dễ tra ra muội, hắn chỉ biết từ nhỏ muội yếu ớt nên có tập võ, sau này khi ở Tô Châu có duyên gặp mặt sư phụ nên được truyền thụ ít y lí thôi. – Tử Lan bình tĩnh đáp
-Nhưng chẳng lẽ ông ta không biết lai lịch của sư nương và sư phụ à? – Kiều Lan Nguyệt lại hỏi.
-Biết thì càng tốt – Tử Lan đáp – Nếu Hoàng đế biết lai lịch của họ hẳn sẽ biết họ trước giờ cùng triều đình nước sông không phạm nước giếng – Tử Lan đăm chiêu 1 chút rồi nói – Mà cho dù có nghi thì đã sao, miễn đạt được mục đích là được, cần gì nhìn xem người ta nghĩ mình như thế nào.
-Không sai – Kiều Lan Nguyệt cười nói.
-Vương gia – Lúc này giọng Lam Trì vang lên – Tại hạ là một người thô lỗ, không biết nói lời gì hay nhưng Tử Lan coi như là con gái của ta nên ta vẫn phải nói – Lam Trì nhấp 1 ngụm rượu rồi nói tiếp – Chúng ta không cần tiền hay những thứ vật chất của ngài, cũng không quan tâm tới địa vị của ngài, chúng ta chỉ quan tâm đến con người và nhân cách của ngài, nếu Tử Lan đã chọn ngài, ngài hãy biết trân trọng và yêu thương nó, cuộc đời này hãy nắm tay nó mà đi đến cuối cùng, nếu ngày thay lòng đổi dạ, vậy đừng trách kẻ thô lỗ là ta không nói lý với ngài.
-Tại hạ hiểu – Thừa Mạc không nhanh không chậm đáp – Hạ tiểu thư đối với tại hạ là có ơn, tại hạ trân trọng và yêu thương nàng ấy, ở đây tại hạ lập lời thề với những người thân yêu nhất của nàng ấy, nếu đời này Hách Liên Thừa Mạc ta phụ nàng ấy, ta nguyện chết không toàn thây.
-Vương gia, mặc dù thần là bề tôi nhưng thần cũng là huynh trưởng của Tử Lan, thần hi vọng Vương gia hãy giữ đúng lời hứa của mình – Tử Hàn tuy đã ngà ngà say nhưng vẫn nói rất chỉn chu – Tại đây hôm nay, ta giao muội muội bảo bối của ta cho Vương gia, nếu Vương gia ngài để nó chịu ủy khuất, ta sẽ bỏ mặc những lề thói quân thần mà đòi nợ ngài, lúc ấy, mong Vương gia thứ tội.
Thừa Mạc rót rượu vào chén của Tử Hàn, Lam Trì và Lãnh Diệp, đây là hành động thể hiện sự tôn kính cũng như thể hiện thái độ của hắn đối với Tử Lan. Bốn người đàn ông sau khi uống xong li rượu đó lập tức nở nụ cười. Tử Hàn hơi say bắt đầu kể những chuyện lúc nhỏ của Tử Lan, Lam Trì và Lãnh Diệp yên lặng ngồi nghe, còn Thừa Mạc thỉnh thoảng khi nghe 1 câu chuyện thú vị nào đó sẽ dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn nàng. Mãi đến khi đêm đã khuya những người này mới bắt đầu say, lúc này Tử Hàn đã được đỡ vào trong, cả Lam Trì cũng đã đi nghỉ, còn nàng và Lan Nguyệt chỉ huy người làm dọn dẹp. Lãnh Diệp và Thừa Mạc hãy còn tỉnh táo, cả hai đứng bên hồ nước trong vườn, một người đứng, 1 người ngồi, nhưng dáng của họ lại không khác nhau mấy, cao lớn và ngạo nghễ như tùng bách. Đột nhiên Lãnh Diệp dùng một con dao nhỏ tấn công Thừa Mạc. Hắn kịp thời chặn lại được và phóng ra 1 sợi tơ vàng về phía Lãnh Diệp. Lãnh Diệp né được sợi tơ vàng đó, sau đó liền thả con dao ra. Lãnh Diệp nói 1 câu rất ngắn gọn:
-Ngươi đủ bản lĩnh để bảo vệ nàng ấy chứ?
-Ta tin là mình hoàn toàn có thể làm việc ấy – Thừa Mạc nói.
Nhận được câu trả lời của Thừa Mạc, Lãnh Diệp liếc hắn 1 cái thật sâu rồi quay đi cùng Lan Nguyệt về phòng nghỉ. Tử Lan đến gần Thừa Mạc hỏi:
-Huynh ấy nói gì với huynh vậy?
-Không gì cả - Thừa Mạc cười nói, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tử Lan –Ta rất thích sư huynh của nàng.
-Phải, cả hai đều ngạo mạn như nhau – Tử Lan cảm thán.
-Ta lại thấy ta rất khiêm tốn – Thừa Mạc cười nhẹ nói.
Tử Lan không đáp mà nói:
-Đi vào nghỉ thôi.
-Nàng có cảm thấy ánh trăng hôm nay đặc biệt đẹp không – Thừa Mạc níu tay nàng hỏi, mắt vẫn nhìn về phía bầu trời.
Tử Lan nhìn về phía mặt trăng hình lưỡi liềm, im lặng đợi Thừa Mạc nói tiếp.
-Hay là vì có nàng ở đây nên ta thấy vậy? – Thừa Mạc hướng đôi mắt sâu hun hút về phía nàng.
-Ngươi say rồi – Tử Lan nói – Ta đưa ngươi vào nghỉ.
-Lúc nàng nhảy điệu múa kinh diễm trước Hoàng thượng hôm đó, ta đã muốn mang nàng cất làm của riêng, đến hôm lễ hội săn, ta hận không thể lấy một chiếc hộp đem nàng giấu vào đó để thời thời khắc khắc luôn bảo vệ nàng – Thừa Mạc nói nhỏ.
-Ta thích ngươi nên ngươi mới ở đây hôm nay, đây là sự thật – Tử Lan ngồi xuống trước xe của Thừa Mạc, nghiêm túc nói.
-Chuẩn bị canh giải rượu và một phòng nghỉ cho khách.
-Vâng thưa tiểu thư
Nói rồi nàng nhìn sắc trời, thấy cũng không còn sớm nên về viện tắm rửa thay y phục. Ba chiếc xe ngựa đồng loat dừng trước phủ thượng thư. Tử Lan cùng Tử Hàn đứng ở cổng đón khách. Sau khi chào hỏi xong, sư phụ, sư huynh và đại ca nàng hướng ánh mắt về chiếc xe ngựa còn lại. Hôm nay chàng mặc một thân y phục đen tuyền thêu chỉ bạc, mái tóc búi đen nhánh được điểm xuyết bởi ngọc quan sáng ngời. Thường ngày chàng mặc bạch y toát ra vẻ tuấn dật nhưng mặc hắc y thì thêm một phần tà mị. Chàng lập tức nhận ra mình là người được chú ý nhất nhưng ánh mắt vẫn thủy chung đặt ở bóng dáng nhỏ xinh của Tử Lan. Hôm nay nàng mặc một thân tử y tôn lên làn da trắng mịn, gương mặt vẫn lạnh lùng, trong trẻo nay nhiễm một tầng ấm áp bởi nụ cười nhẹ nơi khóe môi.
-Thừa Mạc gặp qua Lam giáo chủ, Vô cung chủ - Thừa Mạc hơi cúi cúi người chào nói.
Một câu nói thành công làm Lam Trì ngạc nhiên, có vẻ như vị Tuân Úc Vương này bên ngoài nhìn có vẻ không tranh sự đời nhưng sự việc trên giang hồ lại rất rõ.
-Gặp qua Ngân Tuyết công tử, Kiều cô nương – Thừa Mạc gật đầu chào Lãnh Diệp.
-Vương gia – Lãnh Diệp đạm mạc gật đầu chào
-Tham kiến Vương gia – Tử Hàn hành lễ, cho dù sau này hắn có là đệ muội của Tử Hàn thì Tử Hàn vẫn phải hành lễ với hắn.
-Hạ thượng thư không cần đa lễ - Thừa Mạc vội nâng Tử Hàn dậy
-Mời mọi người vào trong khai tiệc thôi – Tử Hàn lên tiếng.
Vườn hoa của phủ thượng thư hôm nay giăng đèn kết hoa, một bàn tiệc tròn đặt ở trung tâm vườn. Mọi người bình đẳng ngồi vào bàn, nhìn sơ có thể thấy giống như 1 gia đình ngồi ăn cơm hết sức hòa hợp. Rượu quá 5 tuần, những người ở đây ai cũng còn rất tỉnh táo, chỉ có sư nương của nàng vì tửu lượng kém nên đã được đỡ đi ngủ từ lâu. Tử Lan đưa chén rượu lên nhấp môi, tửu lượng đời trước của nàng rất khá, có thể nói là ngàn chén không say, nhưng thể trạng của nàng hiện tại đặc thù nên không thể uống quá nhiều rượu, vì thế nàng uống rất chừng mực, mặc dù vậy, tửu lượng của nàng cũng không thua kém quá nhiều so với Lãnh Diệp, nên so với người bình thường thì đã là người có tửu lượng rất tốt rồi. Không gian hôm nay là do Tử Lan sắp xếp, nàng chỉ không chuẩn bị ca múa các kiểu, vì nàng nghĩ đây chỉ là gia yến mà thôi.
-Tử Lan, hôm nay chúng ta đến đây, muội và Hạ thượng thư không sợ hoàng đế nghi kị à? – Kiều Lan Nguyệt nãy giờ ngồi yên lặng bên cạnh nàng thủ thỉ.
-Tuy đế vương đa nghi, nhưng ông là minh quân, gần đây muội hay tiến cung bắt mạch bình an cho Hoàng thượng cứ 2 ngày 1 lần. Đồng thời bầu bạn với ông, muội đã nói rõ thân phận với ông từ lâu, chỉ là chuyện Cung chủ Linh U Cung trước giờ người trên giang hồ còn không biết rõ, vậy thì hoàng thượng không dễ tra ra muội, hắn chỉ biết từ nhỏ muội yếu ớt nên có tập võ, sau này khi ở Tô Châu có duyên gặp mặt sư phụ nên được truyền thụ ít y lí thôi. – Tử Lan bình tĩnh đáp
-Nhưng chẳng lẽ ông ta không biết lai lịch của sư nương và sư phụ à? – Kiều Lan Nguyệt lại hỏi.
-Biết thì càng tốt – Tử Lan đáp – Nếu Hoàng đế biết lai lịch của họ hẳn sẽ biết họ trước giờ cùng triều đình nước sông không phạm nước giếng – Tử Lan đăm chiêu 1 chút rồi nói – Mà cho dù có nghi thì đã sao, miễn đạt được mục đích là được, cần gì nhìn xem người ta nghĩ mình như thế nào.
-Không sai – Kiều Lan Nguyệt cười nói.
-Vương gia – Lúc này giọng Lam Trì vang lên – Tại hạ là một người thô lỗ, không biết nói lời gì hay nhưng Tử Lan coi như là con gái của ta nên ta vẫn phải nói – Lam Trì nhấp 1 ngụm rượu rồi nói tiếp – Chúng ta không cần tiền hay những thứ vật chất của ngài, cũng không quan tâm tới địa vị của ngài, chúng ta chỉ quan tâm đến con người và nhân cách của ngài, nếu Tử Lan đã chọn ngài, ngài hãy biết trân trọng và yêu thương nó, cuộc đời này hãy nắm tay nó mà đi đến cuối cùng, nếu ngày thay lòng đổi dạ, vậy đừng trách kẻ thô lỗ là ta không nói lý với ngài.
-Tại hạ hiểu – Thừa Mạc không nhanh không chậm đáp – Hạ tiểu thư đối với tại hạ là có ơn, tại hạ trân trọng và yêu thương nàng ấy, ở đây tại hạ lập lời thề với những người thân yêu nhất của nàng ấy, nếu đời này Hách Liên Thừa Mạc ta phụ nàng ấy, ta nguyện chết không toàn thây.
-Vương gia, mặc dù thần là bề tôi nhưng thần cũng là huynh trưởng của Tử Lan, thần hi vọng Vương gia hãy giữ đúng lời hứa của mình – Tử Hàn tuy đã ngà ngà say nhưng vẫn nói rất chỉn chu – Tại đây hôm nay, ta giao muội muội bảo bối của ta cho Vương gia, nếu Vương gia ngài để nó chịu ủy khuất, ta sẽ bỏ mặc những lề thói quân thần mà đòi nợ ngài, lúc ấy, mong Vương gia thứ tội.
Thừa Mạc rót rượu vào chén của Tử Hàn, Lam Trì và Lãnh Diệp, đây là hành động thể hiện sự tôn kính cũng như thể hiện thái độ của hắn đối với Tử Lan. Bốn người đàn ông sau khi uống xong li rượu đó lập tức nở nụ cười. Tử Hàn hơi say bắt đầu kể những chuyện lúc nhỏ của Tử Lan, Lam Trì và Lãnh Diệp yên lặng ngồi nghe, còn Thừa Mạc thỉnh thoảng khi nghe 1 câu chuyện thú vị nào đó sẽ dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn nàng. Mãi đến khi đêm đã khuya những người này mới bắt đầu say, lúc này Tử Hàn đã được đỡ vào trong, cả Lam Trì cũng đã đi nghỉ, còn nàng và Lan Nguyệt chỉ huy người làm dọn dẹp. Lãnh Diệp và Thừa Mạc hãy còn tỉnh táo, cả hai đứng bên hồ nước trong vườn, một người đứng, 1 người ngồi, nhưng dáng của họ lại không khác nhau mấy, cao lớn và ngạo nghễ như tùng bách. Đột nhiên Lãnh Diệp dùng một con dao nhỏ tấn công Thừa Mạc. Hắn kịp thời chặn lại được và phóng ra 1 sợi tơ vàng về phía Lãnh Diệp. Lãnh Diệp né được sợi tơ vàng đó, sau đó liền thả con dao ra. Lãnh Diệp nói 1 câu rất ngắn gọn:
-Ngươi đủ bản lĩnh để bảo vệ nàng ấy chứ?
-Ta tin là mình hoàn toàn có thể làm việc ấy – Thừa Mạc nói.
Nhận được câu trả lời của Thừa Mạc, Lãnh Diệp liếc hắn 1 cái thật sâu rồi quay đi cùng Lan Nguyệt về phòng nghỉ. Tử Lan đến gần Thừa Mạc hỏi:
-Huynh ấy nói gì với huynh vậy?
-Không gì cả - Thừa Mạc cười nói, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tử Lan –Ta rất thích sư huynh của nàng.
-Phải, cả hai đều ngạo mạn như nhau – Tử Lan cảm thán.
-Ta lại thấy ta rất khiêm tốn – Thừa Mạc cười nhẹ nói.
Tử Lan không đáp mà nói:
-Đi vào nghỉ thôi.
-Nàng có cảm thấy ánh trăng hôm nay đặc biệt đẹp không – Thừa Mạc níu tay nàng hỏi, mắt vẫn nhìn về phía bầu trời.
Tử Lan nhìn về phía mặt trăng hình lưỡi liềm, im lặng đợi Thừa Mạc nói tiếp.
-Hay là vì có nàng ở đây nên ta thấy vậy? – Thừa Mạc hướng đôi mắt sâu hun hút về phía nàng.
-Ngươi say rồi – Tử Lan nói – Ta đưa ngươi vào nghỉ.
-Lúc nàng nhảy điệu múa kinh diễm trước Hoàng thượng hôm đó, ta đã muốn mang nàng cất làm của riêng, đến hôm lễ hội săn, ta hận không thể lấy một chiếc hộp đem nàng giấu vào đó để thời thời khắc khắc luôn bảo vệ nàng – Thừa Mạc nói nhỏ.
-Ta thích ngươi nên ngươi mới ở đây hôm nay, đây là sự thật – Tử Lan ngồi xuống trước xe của Thừa Mạc, nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.