Chương 46
Shi Pham
17/06/2017
- Không là không – Lần này Thừa Mạc rất kiên quyết.
- Được – Tử Lan cười lạnh – một là ta đi với ngươi, hai là ta trốn theo, ngươi chọn đi.
Thừa Mạc hơi chau mày, yêu thương vén tóc nàng :
- Tử Lan – Hắn nỉ non gọi, sau đó thở dài – Thôi được, nàng lấy thân phận quân sư đi theo đi.
Đến đây nàng mới nở nụ cười sáng lạn :
- Chàng yên tâm, ta cũng không phải không có bản lãnh, biết đâu sẽ trợ giúp chàng trong lúc nguy cấp thì sao.
Lúc nói ra những lời này, nàng không hề nghĩ tới chuyện này lại thành sự thật, vốn nàng chỉ muốn đi theo trông coi hắn thật tốt, khả năng của hắn nàng tin tưởng.
- Tường thế tử - Tử Lan quay lại – Thời gian tới là đại hôn của Tứ Vương gia, việc quân doanh đành nhờ ngài trông hộ một lát.
- Muội cứ gọi ta là Tường đại ca là tốt rồi – Tường Hách cười cười, kết quả này hắn đã sớm đoán được, nữ nhân cường hãn như nàng, làm sao chịu ở nhà ngóng phu.
- Vậy hai người tiếp tục hàn huyên, qua hai ngày nữa Tường đại ca nhất định phải đến chung vui, ta còn chờ phần quà chúc của ngươi a~
Nói rồi Tử Lan đứng dậy hơi hơi thi lễ chào Tường Hách rồi nhanh chóng ra phủ. Trời mới biết bây giờ nàng bận như thế nào, vừa lo chuẩn bị hỉ sự (mặc dù đã có người lo nhưng nàng vẫn phải quan tâm một chút cho phải đạo), vừa sắp xếp an bài cho các lâu thuộc Linh U Cung tùy thời nhận lệnh, lần này ra chiến trường cũng không có đơn giản như vậy.
Sau khi Tử Lan đi, câu chuyện của hai người đàn ông lại tiếp tục.
- Thực ra ta cũng không có gì thắc mắc, đại khái là có thắc mắc cũng đã nghĩ ra – Tường Hách lên tiếng phá tan sự trầm mặc, không dùng thân phận người dưới quyền mà lấy thân phận một người ngang hàng.
- Ta chỉ nghĩ, không biết Thế tử có phục ở dưới trướng ta không thôi – Thừa Mạc mông lung nói, ánh mắt mơ màng xuyên qua làn khói mỏng nhẹ vươn lên khỏi tách trà nhìn về phía rừng trúc.
- Thiết nghĩ Vương gia không được như Đại tư mã Bàng Sĩ thì cũng phải được 1 phần ba – Tường Hách sâu kín nhìn người đàn ông vân đạm phong kinh trước mắt. Hắn không tin trong những năm này Bàng lão tướng quân và Bàng Thanh không hề chỉ dạy một chút gì cho tôn nhi này.
Thừa Mạc cười rất nhẹ, chỉ có khóe môi hơi kéo lên 1 chút, hắn hiểu thâm ý trong lời nói của Tường Hách. Mà quả thật đó cũng là sự thât, ít ai biết rất nhiều trận chiến lớn nhỏ ở biên giới Hành quốc đều do hắn là người ngồi sau rèm chỉ đạo. Đây là Bàng lão tướng quân ủy thác cho Bàng Sĩ chỉ dạy. Hơn nữa từ khi hắn tách ra phủ riêng thì đã tiếp nhận sự giáo dục của Bàng Thanh cùng Bàng lão tướng quân. Võ công của hắn đều là lấy nền tảng từ Bàng gia, sau đó hắn tự tìm tòi và học tập thêm.Thứ hắn thiếu chỉ có duy nhất đó là uy vọng, mà thứ này, hẳn là Tường Hách giúp hắn được. Mục đích lần này của Thừa Mạc khi mời Tường Hách tới phủ là muốn xem cái nhìn của hắn về mình.
- Có một việc, ta hơi tò mò, không biết có tiện hỏi không? – Tường Hách lại hỏi.
- Mời – Thừa Mạc lạnh nhạt nói.
-Vị trí kia, người muốn không? – Tường Hách không chút cố kị hỏi.
Ánh mắt Thừa Mạc lóe lóe, cười đầy ý vị :
- Thế tử nghĩ thế nào?
Tường Hách cười cười không nói. Hắn đánh giá Tứ Vương gia rất cao, từ khi chưa quen biết đã vậy, đến bây giờ có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn lại thấy người đàn ông này có phần thành thục, ổn trọng và sâu sắc ít người bì kịp, nói không xa, trong số những Hoàng tử khác không hề có người nào hơn được phần tâm tư và ẩn nhẫn của người trước mặt này. Hơn thế hôm nay Tường Hách lại biết được Hoàng thượng rất thiên vị người con trai này, đúng là đặt trong lòng mà lo lắng. Nếu vậy, hắn (TM) có muốn vị trí kia thì không ai tranh được.
- Bổn vương vẫn nghĩ cùng Tử Lan khoái lạc trôi qua ngày, rãnh rỗi có thể đi du ngoạn chỗ này chỗ kia một chút. – Thừa Mạc lại quay về vẻ đạm mạc xa cách nói, trong đáy mắt có chút nhu tình ấm áp khi nhắc tới nữ nhân kia nhưng được che giấu rất kĩ. – Tuy nhiên, không có lí người phạm ta, ta không đáp lại được, Thế tử thấy đúng không?
- Không sai – Tường Hách cười cười, đây là câu trả lời hắn đã có dự liệu – Nếu có một ngày Vương gia muốn vị trí kia, Tướng phủ sẽ đứng về phía Vương gia.
Thừa Mạc có chút không ngờ khi nghe Tường Hách nói như vậy. Tướng phủ có thể đứng trăm năm không ngã là vì luôn đứng ngoài những tranh chấp hoàng tộc, đối tượng Tướng phủ trung thành chỉ có Hoàng đế.
- Tại sao? – Thừa Mạc hỏi.
- Thứ nhất, bản thế tử thích Vương gia, nghĩ muốn làm bằng hữu. Thứ hai, bản thế tử đánh giá cao năng lực của Vương gia. Ta không giống như gia gia ta, ta chỉ trung thành với người làm cho ta cảm thấy khâm phục. – Tường Hách không nhanh không chậm nói – Và ta thấy ván cược này đáng giá, hơn nữa nếu Vương gia không có ý kia thì coi như hôm nay ta có nói gì cũng không cách nào thực hiện. Bất quá – Tường Hách dừng một chút – cũng không phải là nói đùa cho vui.
Thừa Mạc cười nhẹ :
- Có bằng hữu khảng khái như Thế tử là phúc của bản vương.
Hắn không hỏi vì sao Tường Hách đánh giá cao bản thân như vậy vì hắn biết Tường Hách tuy ít tham dự vào chính sự và tranh chấp nhưng người ngoài cuộc lại nhìn rõ hơn cả. Tường Hách làm người khảng khái, không câu nệ tiểu tiết, tính tình quyết tuyệt, tài năng hơn người, hơn nữa ngạo khí cũng cao, tựa như hắn nói, chỉ trung thành với người nào hắn khâm phục. Bản thân Thừa Mạc muốn thân cận với Tường Hách cũng là vì nhìn trúng năng lực bao quát của Tường Hách. Nhìn bóng lưng Tường Hách biến mất sau cửa viện, Thừa Mạc thở dài, hắn hi vọng lời hứa của Tường Hách có thể mãi mãi không cần thực hiện. Dù vậy, phần nhân tình này của Tường Hách, Thừa Mạc hắn nhận, đồng thời cũng nhận thức người bằng hữu này.
Nằm dựa ra ghế, Thừa Mạc lại suy nghĩ những thế cục xoay vần trong triều. Bằng vào năng lực của Thái tử hoàn toàn có thể gìn giữ giang sơn, an an ổn ổn qua ngày, nhưng lại không thể vươn xa. Bản thân Thừa Mạc lại không có mộng bá vương nên càng lười biếng. Nghĩ tới đây hắn híp híp mắt, Thái tử tốt nhất nên an phận, không nên đụng chạm nghịch lân của hắn, lúc đó dê chết về tay ai còn chưa biết được đâu.
***
Tử Lan dùng thời gian hai ngày phân phối sự việc trong các lâu. Lần này đi với Thừa Mạc, Tử Lan chỉ mang theo Tử Y để coi sóc sinh hoạt hàng ngày, để lại Lam Y – người đứng đầu trong tứ đại hộ vệ cùng với Hồng Y và Thanh Y ở lại bảo vệ cho đại ca, tùy thời có thể truyền tin tức cho nàng. Ngoài ra nàng còn mang theo huynh đệ Bạch Dạ, Ám Dạ ngoài sáng phối hợp với Vô Ảnh và Lê Hi trong tối. Nàng truyền tin cho Quách Thiên - lâu chủ Thiên Kỳ lâu và Tiêu Trạch của Tiêu cục Chấn Uy, tùy thời hỗ trợ và bảo vệ cho đại ca nàng ở tại kinh thành, điều thêm ám vệ xung quanh đại ca. Nếu nói rời đi nàng lo lắng nhất là ai thì đúng là Hạ Tử Hàn. Thấy sắp xếp cũng ổn thỏa, nàng gọi Tuyết Y tới, nói nàng cho hai người trong Y Cốc đi theo quân y nhằm tiện bề làm việc và điều dưỡng cho Thừa Mạc. Mặc dù nói hắn đã khỏi nhưng cơ thể vẫn còn cần điều dưỡng thêm nhiều.
Xong xuôi hết mọi thứ thì cũng đến ngày nàng lên xe hoa. Ngày hôm đó, mới sáng sớm nàng đã bị gọi dậy chuẩn bị. Hỉ phục thêu bách điểu triêu phượng màu đỏ thẫm tôn lên làn da trắng sứ. Mái tóc dài được búi lên theo kiểu phụ nhân, trên đầu là mũ phượng ngậm châu cực kì xa hoa, mỹ lệ với lớp rèm châu che mặt. Môi không son cũng thắm, má không điểm vẫn tươi. Đôi mắt có thần sáng ngời như hai vì tinh tú. Hỉ nương sau khi nhìn Tử Lan cùng bộ hỉ phục xa hoa thì chậc chậc lưỡi cảm thán. Vị Tứ Vương gia này quả nhiên là đủ sủng thê, nhìn bộ hỉ phục là biết. Giờ lành tới, Tử Hàn tự tay trùm hỉ khăn lên cho Tử Lan rồi 1 đường cõng nàng lên kiệu hoa.
- Được – Tử Lan cười lạnh – một là ta đi với ngươi, hai là ta trốn theo, ngươi chọn đi.
Thừa Mạc hơi chau mày, yêu thương vén tóc nàng :
- Tử Lan – Hắn nỉ non gọi, sau đó thở dài – Thôi được, nàng lấy thân phận quân sư đi theo đi.
Đến đây nàng mới nở nụ cười sáng lạn :
- Chàng yên tâm, ta cũng không phải không có bản lãnh, biết đâu sẽ trợ giúp chàng trong lúc nguy cấp thì sao.
Lúc nói ra những lời này, nàng không hề nghĩ tới chuyện này lại thành sự thật, vốn nàng chỉ muốn đi theo trông coi hắn thật tốt, khả năng của hắn nàng tin tưởng.
- Tường thế tử - Tử Lan quay lại – Thời gian tới là đại hôn của Tứ Vương gia, việc quân doanh đành nhờ ngài trông hộ một lát.
- Muội cứ gọi ta là Tường đại ca là tốt rồi – Tường Hách cười cười, kết quả này hắn đã sớm đoán được, nữ nhân cường hãn như nàng, làm sao chịu ở nhà ngóng phu.
- Vậy hai người tiếp tục hàn huyên, qua hai ngày nữa Tường đại ca nhất định phải đến chung vui, ta còn chờ phần quà chúc của ngươi a~
Nói rồi Tử Lan đứng dậy hơi hơi thi lễ chào Tường Hách rồi nhanh chóng ra phủ. Trời mới biết bây giờ nàng bận như thế nào, vừa lo chuẩn bị hỉ sự (mặc dù đã có người lo nhưng nàng vẫn phải quan tâm một chút cho phải đạo), vừa sắp xếp an bài cho các lâu thuộc Linh U Cung tùy thời nhận lệnh, lần này ra chiến trường cũng không có đơn giản như vậy.
Sau khi Tử Lan đi, câu chuyện của hai người đàn ông lại tiếp tục.
- Thực ra ta cũng không có gì thắc mắc, đại khái là có thắc mắc cũng đã nghĩ ra – Tường Hách lên tiếng phá tan sự trầm mặc, không dùng thân phận người dưới quyền mà lấy thân phận một người ngang hàng.
- Ta chỉ nghĩ, không biết Thế tử có phục ở dưới trướng ta không thôi – Thừa Mạc mông lung nói, ánh mắt mơ màng xuyên qua làn khói mỏng nhẹ vươn lên khỏi tách trà nhìn về phía rừng trúc.
- Thiết nghĩ Vương gia không được như Đại tư mã Bàng Sĩ thì cũng phải được 1 phần ba – Tường Hách sâu kín nhìn người đàn ông vân đạm phong kinh trước mắt. Hắn không tin trong những năm này Bàng lão tướng quân và Bàng Thanh không hề chỉ dạy một chút gì cho tôn nhi này.
Thừa Mạc cười rất nhẹ, chỉ có khóe môi hơi kéo lên 1 chút, hắn hiểu thâm ý trong lời nói của Tường Hách. Mà quả thật đó cũng là sự thât, ít ai biết rất nhiều trận chiến lớn nhỏ ở biên giới Hành quốc đều do hắn là người ngồi sau rèm chỉ đạo. Đây là Bàng lão tướng quân ủy thác cho Bàng Sĩ chỉ dạy. Hơn nữa từ khi hắn tách ra phủ riêng thì đã tiếp nhận sự giáo dục của Bàng Thanh cùng Bàng lão tướng quân. Võ công của hắn đều là lấy nền tảng từ Bàng gia, sau đó hắn tự tìm tòi và học tập thêm.Thứ hắn thiếu chỉ có duy nhất đó là uy vọng, mà thứ này, hẳn là Tường Hách giúp hắn được. Mục đích lần này của Thừa Mạc khi mời Tường Hách tới phủ là muốn xem cái nhìn của hắn về mình.
- Có một việc, ta hơi tò mò, không biết có tiện hỏi không? – Tường Hách lại hỏi.
- Mời – Thừa Mạc lạnh nhạt nói.
-Vị trí kia, người muốn không? – Tường Hách không chút cố kị hỏi.
Ánh mắt Thừa Mạc lóe lóe, cười đầy ý vị :
- Thế tử nghĩ thế nào?
Tường Hách cười cười không nói. Hắn đánh giá Tứ Vương gia rất cao, từ khi chưa quen biết đã vậy, đến bây giờ có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn lại thấy người đàn ông này có phần thành thục, ổn trọng và sâu sắc ít người bì kịp, nói không xa, trong số những Hoàng tử khác không hề có người nào hơn được phần tâm tư và ẩn nhẫn của người trước mặt này. Hơn thế hôm nay Tường Hách lại biết được Hoàng thượng rất thiên vị người con trai này, đúng là đặt trong lòng mà lo lắng. Nếu vậy, hắn (TM) có muốn vị trí kia thì không ai tranh được.
- Bổn vương vẫn nghĩ cùng Tử Lan khoái lạc trôi qua ngày, rãnh rỗi có thể đi du ngoạn chỗ này chỗ kia một chút. – Thừa Mạc lại quay về vẻ đạm mạc xa cách nói, trong đáy mắt có chút nhu tình ấm áp khi nhắc tới nữ nhân kia nhưng được che giấu rất kĩ. – Tuy nhiên, không có lí người phạm ta, ta không đáp lại được, Thế tử thấy đúng không?
- Không sai – Tường Hách cười cười, đây là câu trả lời hắn đã có dự liệu – Nếu có một ngày Vương gia muốn vị trí kia, Tướng phủ sẽ đứng về phía Vương gia.
Thừa Mạc có chút không ngờ khi nghe Tường Hách nói như vậy. Tướng phủ có thể đứng trăm năm không ngã là vì luôn đứng ngoài những tranh chấp hoàng tộc, đối tượng Tướng phủ trung thành chỉ có Hoàng đế.
- Tại sao? – Thừa Mạc hỏi.
- Thứ nhất, bản thế tử thích Vương gia, nghĩ muốn làm bằng hữu. Thứ hai, bản thế tử đánh giá cao năng lực của Vương gia. Ta không giống như gia gia ta, ta chỉ trung thành với người làm cho ta cảm thấy khâm phục. – Tường Hách không nhanh không chậm nói – Và ta thấy ván cược này đáng giá, hơn nữa nếu Vương gia không có ý kia thì coi như hôm nay ta có nói gì cũng không cách nào thực hiện. Bất quá – Tường Hách dừng một chút – cũng không phải là nói đùa cho vui.
Thừa Mạc cười nhẹ :
- Có bằng hữu khảng khái như Thế tử là phúc của bản vương.
Hắn không hỏi vì sao Tường Hách đánh giá cao bản thân như vậy vì hắn biết Tường Hách tuy ít tham dự vào chính sự và tranh chấp nhưng người ngoài cuộc lại nhìn rõ hơn cả. Tường Hách làm người khảng khái, không câu nệ tiểu tiết, tính tình quyết tuyệt, tài năng hơn người, hơn nữa ngạo khí cũng cao, tựa như hắn nói, chỉ trung thành với người nào hắn khâm phục. Bản thân Thừa Mạc muốn thân cận với Tường Hách cũng là vì nhìn trúng năng lực bao quát của Tường Hách. Nhìn bóng lưng Tường Hách biến mất sau cửa viện, Thừa Mạc thở dài, hắn hi vọng lời hứa của Tường Hách có thể mãi mãi không cần thực hiện. Dù vậy, phần nhân tình này của Tường Hách, Thừa Mạc hắn nhận, đồng thời cũng nhận thức người bằng hữu này.
Nằm dựa ra ghế, Thừa Mạc lại suy nghĩ những thế cục xoay vần trong triều. Bằng vào năng lực của Thái tử hoàn toàn có thể gìn giữ giang sơn, an an ổn ổn qua ngày, nhưng lại không thể vươn xa. Bản thân Thừa Mạc lại không có mộng bá vương nên càng lười biếng. Nghĩ tới đây hắn híp híp mắt, Thái tử tốt nhất nên an phận, không nên đụng chạm nghịch lân của hắn, lúc đó dê chết về tay ai còn chưa biết được đâu.
***
Tử Lan dùng thời gian hai ngày phân phối sự việc trong các lâu. Lần này đi với Thừa Mạc, Tử Lan chỉ mang theo Tử Y để coi sóc sinh hoạt hàng ngày, để lại Lam Y – người đứng đầu trong tứ đại hộ vệ cùng với Hồng Y và Thanh Y ở lại bảo vệ cho đại ca, tùy thời có thể truyền tin tức cho nàng. Ngoài ra nàng còn mang theo huynh đệ Bạch Dạ, Ám Dạ ngoài sáng phối hợp với Vô Ảnh và Lê Hi trong tối. Nàng truyền tin cho Quách Thiên - lâu chủ Thiên Kỳ lâu và Tiêu Trạch của Tiêu cục Chấn Uy, tùy thời hỗ trợ và bảo vệ cho đại ca nàng ở tại kinh thành, điều thêm ám vệ xung quanh đại ca. Nếu nói rời đi nàng lo lắng nhất là ai thì đúng là Hạ Tử Hàn. Thấy sắp xếp cũng ổn thỏa, nàng gọi Tuyết Y tới, nói nàng cho hai người trong Y Cốc đi theo quân y nhằm tiện bề làm việc và điều dưỡng cho Thừa Mạc. Mặc dù nói hắn đã khỏi nhưng cơ thể vẫn còn cần điều dưỡng thêm nhiều.
Xong xuôi hết mọi thứ thì cũng đến ngày nàng lên xe hoa. Ngày hôm đó, mới sáng sớm nàng đã bị gọi dậy chuẩn bị. Hỉ phục thêu bách điểu triêu phượng màu đỏ thẫm tôn lên làn da trắng sứ. Mái tóc dài được búi lên theo kiểu phụ nhân, trên đầu là mũ phượng ngậm châu cực kì xa hoa, mỹ lệ với lớp rèm châu che mặt. Môi không son cũng thắm, má không điểm vẫn tươi. Đôi mắt có thần sáng ngời như hai vì tinh tú. Hỉ nương sau khi nhìn Tử Lan cùng bộ hỉ phục xa hoa thì chậc chậc lưỡi cảm thán. Vị Tứ Vương gia này quả nhiên là đủ sủng thê, nhìn bộ hỉ phục là biết. Giờ lành tới, Tử Hàn tự tay trùm hỉ khăn lên cho Tử Lan rồi 1 đường cõng nàng lên kiệu hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.