Chương 48
Shi Pham
20/06/2017
Sáng hôm sau, nàng mặc một
thân y phục nam tử cùng Thừa Mạc đến quân doanh ra biên cương. Nàng chỉ
ngồi trong xe ngựa cùng với Tử Y. Thừa Mạc sẽ cỡi ngựa cùng chúng tướng
sĩ. Mặc dù hắn hoàn toàn có thể ngồi xe ngựa, nhưng lần này đi hắn chưa
có uy vọng, nếu còn ngồi xe ngựa sẽ rước lấy phiền toái không đáng có.
Không ai trong đoàn biết người ngồi trong xe ngựa là ai, chỉ biết đó là
mưu sĩ dưới trướng Tuân Úc Vương. Qua ba ngày điểm quân, cuối cùng đoàn
quân tốc hành đi đến biên cương Bạch quốc. Đến ngày thứ năm, toàn quân
hạ trại bên ngoài Mạn Châu thành, tính lộ trình thì còn khoảng hai ngày
nữa sẽ đến biên giới. Tối đó Thừa Mạc dắt nàng vào thành. Vốn Tử Lan
không biết vì sao, cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa Bàng phủ thì nàng
mới hiểu ra.
“Bàng phủ sao lại ở đây”. Tử Lan hiếu kì hỏi.
“Sau khi gia gia Bàng Vũ thoái ẩn thì cả nhà rời khỏi kinh thành đến đây đơn giản vì ở đây tương đối gần biên quan Bạch quốc, thứ hai là vì ở đây thời tiết chưa quá khắc nghiệt như ở sát biên quan, thích hợp để ông nội và ông cố dưỡng già nên ông cố quyết định xây dựng Bàng phủ ở đây”. Thừa Mạc giải thích khi hai người bước vào trong.
Bàng phủ không hổ danh là phủ của tướng quân, không có sự tinh mỹ như những căn nhà phương nam nhưng lại có nét hào hùng, phóng khoáng. Khi vào chính sảnh, Tử Lan nhìn thấy một cụ ông quắc thước tầm khoảng hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn sung sức, đôi mắt tinh tường khi nhìn thấy Thừa Mạc thì lại ánh lên nét rạng rỡ, người này hẳn là Bàng Vũ. Bên cạnh Bàng Vũ là một người khoảng chừng trên năm mươi tuổi, tuy không cường tráng nhưng ánh mắt thâm thúy, trên môi luôn giữ một nụ cười ôn hòa nhưng làm cho người khác cảm thấy xa cách, người này là Bàng Thanh. Bàng Thanh là một ngoại lệ trong gia tộc họ Bàng, là người duy nhất không theo nghiệp võ của gia đình, nhưng một bụng kinh thư thì dư sức ang bang định quốc.
Cả hai người khi thấy Thừa Mạc đứng dậy được thì vô cùng mừng rỡ. Sau khi chào hỏi thì Bàng Thanh hướng về phía Tử Lan hỏi. “Mạc nhi, đây là?”.
“Nhi tức bái kiến ông nội, ông cố”. Tử Lan hơi thi lễ đáp.
“Đây là Vương phi của tôn nhi, Hạ Tử Lan”. Thừa Mạc cười mỉm nói.
Cả hai người hơi tròn mắt nhìn Tử Lan, căn bản là vì hiện tại nàng vẫn còn mặc nam trang, một bộ trường bào màu nguyệt nha còn tăng thêm vài phần tiêu sái, lãnh mạc.
“Tốt tốt”. Bàng Vũ ha hả cười. “Mạc nhi đã lập gia thất rồi, đáng tiếc là hôn lễ của các con lão già này không dự được. Lan nhi không trách chứ?”
“Lan nhi hiểu chỗ khó của ông cố và ông nội”. Tử Lan nhu thuận đáp
“Phụ thân, cơm tối đã dọn xong”. Một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi từ trong đi ra, nhìn thì có vẻ đây là bà nội của Thừa Mạc, vợ của Bàng Thanh.
“Được rồi, hai con theo ta vào dùng cơm tối đi”. Bàng Thanh lần đầu tiên lên tiếng.
Buổi cơm diễn ra hòa hợp, nhờ bữa cơm hôm nay mà nàng mới biết từ khi mới ra phủ riêng thì Thừa Mạc đã lén đến Mạn Châu thành tiếp nhận sự dạy dỗ của Bàng Thanh và Bàng Vũ, hơn thế nữa hắn còn được đến thực chiến với Bàng Sĩ trong vai trò quân sư mà rất ít người biết. Bàng gia khi biết Tử Lan là người chữa khỏi chân cho Thừa Mạc thì rất vui mừng. Bàng Vũ tặng cho Tử Lan mộtcặp trường kiếm tên là Đoạn Nha và Kì Nha, vốn là tín vật định tình của vợ chồng Bàng Vũ. Bàng Thanh lại tặng cho Tử Lan một cầm phổ thất truyền khi nghe nói Tử Lan tinh thông cổ cầm. Khi Tử Lan đọc qua cầm phổ liền cảm thấy đây không phải là một cầm phổ bình thường, sau một hồi xem xét nàng nhận ra đây là bí kíp Âm công trong truyền thuyết. Điều nàng cần làm bây giờ là tìm được một chiếc cổ cầm tốt nhằm phát huy hết sức mạnh của cầm phổ này.
“Mạc, chàng xem trong tứ quốc hiện tại có danh cầm nào không?”. Tử Lan vừa say mê đọc cầm phổ vừa nói.
“Có, danh cầm Trích Nguyệt”. Thừa Mạc suy nghĩ một chút rồi trả lời.“Ta nghe nói nó là bảo vật của Vũ Kì lâu, một chuỗi cửa hàng nhạc khí do một thương nhân Bạch quốc lập ra, nghe ông chủ của Vũ Kì lâu nói thì Trích Nguyệt sẽ tặng người có duyên, không bán”.
“Nếu vậy đợi khi thắng được Bạch quốc rồi chúng ta có thể tìm Trích Nguyệt, nếu không sẽ uổng phí một quyển cầm phổ quý giá rồi”. Tử Lan cười nói.
“Ông chủ Vũ Kì lâu là ngừoi quen của ta, để ta nhắn hắn cầm đàn tới cho nàng xem được không?”. Thừa Mạc yêu thương ôm lấy Tử Lan nói.
“Vậy cũng được, đợi đến thành Bạch Đế rồi tính”. Tử Lan mỉm cười nói.
***
Lại thêm hai ngày lên đường liên tục, cuối cùng đoàn quân cũng đã dừng chân ở thành Bạch Đế. Bên ngoài thành Bạch Đế có một thành nhỏ hơn dựa vào lưng núi gọi là Lạc Phượng thành, đây là một thành tương đối nhỏ nhưng lại hiểm trở. Sau khi xem xét, Thừa Mạc quyết định dẫn bốn vạn quân trú trong thành này rồi tăng thêm cho Bạch Đế Thành một vạn quân để thủ thành. Tổng cộng quân lực của hai thành là bảy vạn rưỡi quân. Mục đích của Thừa Mạc khi đóng quân ở thành Lạc Phượng là nhằm tạo thành thế ỷ giốc, nếu có người công vào thành Lạc Phượng, rất nhanh sẽ được quân ở thành Bạch Đế hỗ trợ tạo thành thế gọng kìm hoặc là ngược lại. Bây giờ là đầu đông, ngăn cách giữa Bạch quốc và Vân quốc là một dòng sông tên là Giang Hà. Đợi đến khi mặt sông đóng băng hoàn toàn, đó sẽ là lúc đại chiến bắt đầu. Sở dĩ Vân quốc nhận được thông tin nhanh như vậy là vì gần đây, thám báo cho biết nhìn thấy nhiều tốp binh lính cải trang thành dân thường đi thăm dò dộ dày của băng.
Đứng trên trường thành, Tử Lan mặc một thân áo lông hồ ly màu trắng trông đặc biệt nổi bật, bên cạnh còn có thân hình anh vĩ của Thừa Mạc trong bộ trường bào đen tuyền.
-Khoảng nửa tháng nữa mặt sông Giang Hà sẽ đóng băng hoàn toàn, đó là thời điểm tiến công của quân Bạch quốc – Tường Hách đứng một bên nói, cả ba người đều đang hướng mắt về dải sông trắng xóa cách thành không xa.
“Thám báo đã về chưa?”. Thừa Mạc hỏi.
“Vừa về, bên kia khoảng tám vạn binh, lần này Bạch quốc rất quyết tâm”. Tử Lan đáp, vì người được cử đi thăm dò là thuộc hạ dưới trướng của Vô Ảnh, những việc lén lút như thế này thì người của Tử Lan sẽ thích hợp hơn.
“Hi vọng phía Nam Hải không có chuyện gì”. Thừa Mạc chau mày nói.
“Ý của Vương gia là?”. Tường Hách có điều không rõ hỏi.
“Bạch quốc lăm le chúng ta bao lâu nay nhưng vì thành Bạch Đế có Thác Bạt Lăng canh giữ nên trước giờ chúng chưa dám tiến sâu, lần này mang quân lực hùng hậu như vậy là một đòn đánh cược. Nếu không nhầm thì có thể Bạch quốc đã liên kết với Hành quốc hoặc Nam Hải. Nhưng Thái tử Hành quốc vừa kí kết hiệp định hòa bình với chúng ta cách đây không lâu nên việc này hơi khó. Chỉ có Nam Hải là có khả năng”. Tử Lan phân tích. “Vì thế người còn ở lại kinh lúc này là Võ Vương gia, hắn là người có năng lực thủy chiến mạnh nhất ở thời điểm hiện tại, lúc này chắc đã nhận mật lệnh của phụ hoàng đi về phía Nam Hải phòng thủ rồi”.
“Hóa ra đây là lí do Vương gia xin đi giết giặc”. Tường Hách hiểu rõ nói.
“Tuy nhiên cái ta sợ không phải là giặc ngoài mà là loạn trong”. Thừa Mạc sâu kín nói.
“Các lâu của Linh U Cung đều đang nhìn chằm chằm, nếu kinh thành có biến thì chúng ta sẽ được biết đầu tiên”. Tử Lan đáp. “Chỉ hi vọng không cần phải đi đến mức đó”.
“Nếu có chuyện, có thể ta sẽ phải dẫn một phần quân về kinh thành”. Thừa Mạc nói.
“Thôi chuyện này tính sau”. Tử Lan nắm lấy tay hắn.“Bây giờ việc cần thiết là phải chuẩn bị cho trận chiến sắp tới”.
Lúc này, một tiểu binh chạy đến thông báo. “Bẩm Nguyên soái, Tướng quân Thác Bạt Lăng cùng tướng lĩnh dưới trướng đã đến nơi, đang đợi trong phủ nguyên soái”.
“Đi gặp thôi”. Thừa Mạc gật đầu sau đó đi trước dẫn đường, cả ba cưỡi ngựa về phủ Nguyên soái.
“Bàng phủ sao lại ở đây”. Tử Lan hiếu kì hỏi.
“Sau khi gia gia Bàng Vũ thoái ẩn thì cả nhà rời khỏi kinh thành đến đây đơn giản vì ở đây tương đối gần biên quan Bạch quốc, thứ hai là vì ở đây thời tiết chưa quá khắc nghiệt như ở sát biên quan, thích hợp để ông nội và ông cố dưỡng già nên ông cố quyết định xây dựng Bàng phủ ở đây”. Thừa Mạc giải thích khi hai người bước vào trong.
Bàng phủ không hổ danh là phủ của tướng quân, không có sự tinh mỹ như những căn nhà phương nam nhưng lại có nét hào hùng, phóng khoáng. Khi vào chính sảnh, Tử Lan nhìn thấy một cụ ông quắc thước tầm khoảng hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn sung sức, đôi mắt tinh tường khi nhìn thấy Thừa Mạc thì lại ánh lên nét rạng rỡ, người này hẳn là Bàng Vũ. Bên cạnh Bàng Vũ là một người khoảng chừng trên năm mươi tuổi, tuy không cường tráng nhưng ánh mắt thâm thúy, trên môi luôn giữ một nụ cười ôn hòa nhưng làm cho người khác cảm thấy xa cách, người này là Bàng Thanh. Bàng Thanh là một ngoại lệ trong gia tộc họ Bàng, là người duy nhất không theo nghiệp võ của gia đình, nhưng một bụng kinh thư thì dư sức ang bang định quốc.
Cả hai người khi thấy Thừa Mạc đứng dậy được thì vô cùng mừng rỡ. Sau khi chào hỏi thì Bàng Thanh hướng về phía Tử Lan hỏi. “Mạc nhi, đây là?”.
“Nhi tức bái kiến ông nội, ông cố”. Tử Lan hơi thi lễ đáp.
“Đây là Vương phi của tôn nhi, Hạ Tử Lan”. Thừa Mạc cười mỉm nói.
Cả hai người hơi tròn mắt nhìn Tử Lan, căn bản là vì hiện tại nàng vẫn còn mặc nam trang, một bộ trường bào màu nguyệt nha còn tăng thêm vài phần tiêu sái, lãnh mạc.
“Tốt tốt”. Bàng Vũ ha hả cười. “Mạc nhi đã lập gia thất rồi, đáng tiếc là hôn lễ của các con lão già này không dự được. Lan nhi không trách chứ?”
“Lan nhi hiểu chỗ khó của ông cố và ông nội”. Tử Lan nhu thuận đáp
“Phụ thân, cơm tối đã dọn xong”. Một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi từ trong đi ra, nhìn thì có vẻ đây là bà nội của Thừa Mạc, vợ của Bàng Thanh.
“Được rồi, hai con theo ta vào dùng cơm tối đi”. Bàng Thanh lần đầu tiên lên tiếng.
Buổi cơm diễn ra hòa hợp, nhờ bữa cơm hôm nay mà nàng mới biết từ khi mới ra phủ riêng thì Thừa Mạc đã lén đến Mạn Châu thành tiếp nhận sự dạy dỗ của Bàng Thanh và Bàng Vũ, hơn thế nữa hắn còn được đến thực chiến với Bàng Sĩ trong vai trò quân sư mà rất ít người biết. Bàng gia khi biết Tử Lan là người chữa khỏi chân cho Thừa Mạc thì rất vui mừng. Bàng Vũ tặng cho Tử Lan mộtcặp trường kiếm tên là Đoạn Nha và Kì Nha, vốn là tín vật định tình của vợ chồng Bàng Vũ. Bàng Thanh lại tặng cho Tử Lan một cầm phổ thất truyền khi nghe nói Tử Lan tinh thông cổ cầm. Khi Tử Lan đọc qua cầm phổ liền cảm thấy đây không phải là một cầm phổ bình thường, sau một hồi xem xét nàng nhận ra đây là bí kíp Âm công trong truyền thuyết. Điều nàng cần làm bây giờ là tìm được một chiếc cổ cầm tốt nhằm phát huy hết sức mạnh của cầm phổ này.
“Mạc, chàng xem trong tứ quốc hiện tại có danh cầm nào không?”. Tử Lan vừa say mê đọc cầm phổ vừa nói.
“Có, danh cầm Trích Nguyệt”. Thừa Mạc suy nghĩ một chút rồi trả lời.“Ta nghe nói nó là bảo vật của Vũ Kì lâu, một chuỗi cửa hàng nhạc khí do một thương nhân Bạch quốc lập ra, nghe ông chủ của Vũ Kì lâu nói thì Trích Nguyệt sẽ tặng người có duyên, không bán”.
“Nếu vậy đợi khi thắng được Bạch quốc rồi chúng ta có thể tìm Trích Nguyệt, nếu không sẽ uổng phí một quyển cầm phổ quý giá rồi”. Tử Lan cười nói.
“Ông chủ Vũ Kì lâu là ngừoi quen của ta, để ta nhắn hắn cầm đàn tới cho nàng xem được không?”. Thừa Mạc yêu thương ôm lấy Tử Lan nói.
“Vậy cũng được, đợi đến thành Bạch Đế rồi tính”. Tử Lan mỉm cười nói.
***
Lại thêm hai ngày lên đường liên tục, cuối cùng đoàn quân cũng đã dừng chân ở thành Bạch Đế. Bên ngoài thành Bạch Đế có một thành nhỏ hơn dựa vào lưng núi gọi là Lạc Phượng thành, đây là một thành tương đối nhỏ nhưng lại hiểm trở. Sau khi xem xét, Thừa Mạc quyết định dẫn bốn vạn quân trú trong thành này rồi tăng thêm cho Bạch Đế Thành một vạn quân để thủ thành. Tổng cộng quân lực của hai thành là bảy vạn rưỡi quân. Mục đích của Thừa Mạc khi đóng quân ở thành Lạc Phượng là nhằm tạo thành thế ỷ giốc, nếu có người công vào thành Lạc Phượng, rất nhanh sẽ được quân ở thành Bạch Đế hỗ trợ tạo thành thế gọng kìm hoặc là ngược lại. Bây giờ là đầu đông, ngăn cách giữa Bạch quốc và Vân quốc là một dòng sông tên là Giang Hà. Đợi đến khi mặt sông đóng băng hoàn toàn, đó sẽ là lúc đại chiến bắt đầu. Sở dĩ Vân quốc nhận được thông tin nhanh như vậy là vì gần đây, thám báo cho biết nhìn thấy nhiều tốp binh lính cải trang thành dân thường đi thăm dò dộ dày của băng.
Đứng trên trường thành, Tử Lan mặc một thân áo lông hồ ly màu trắng trông đặc biệt nổi bật, bên cạnh còn có thân hình anh vĩ của Thừa Mạc trong bộ trường bào đen tuyền.
-Khoảng nửa tháng nữa mặt sông Giang Hà sẽ đóng băng hoàn toàn, đó là thời điểm tiến công của quân Bạch quốc – Tường Hách đứng một bên nói, cả ba người đều đang hướng mắt về dải sông trắng xóa cách thành không xa.
“Thám báo đã về chưa?”. Thừa Mạc hỏi.
“Vừa về, bên kia khoảng tám vạn binh, lần này Bạch quốc rất quyết tâm”. Tử Lan đáp, vì người được cử đi thăm dò là thuộc hạ dưới trướng của Vô Ảnh, những việc lén lút như thế này thì người của Tử Lan sẽ thích hợp hơn.
“Hi vọng phía Nam Hải không có chuyện gì”. Thừa Mạc chau mày nói.
“Ý của Vương gia là?”. Tường Hách có điều không rõ hỏi.
“Bạch quốc lăm le chúng ta bao lâu nay nhưng vì thành Bạch Đế có Thác Bạt Lăng canh giữ nên trước giờ chúng chưa dám tiến sâu, lần này mang quân lực hùng hậu như vậy là một đòn đánh cược. Nếu không nhầm thì có thể Bạch quốc đã liên kết với Hành quốc hoặc Nam Hải. Nhưng Thái tử Hành quốc vừa kí kết hiệp định hòa bình với chúng ta cách đây không lâu nên việc này hơi khó. Chỉ có Nam Hải là có khả năng”. Tử Lan phân tích. “Vì thế người còn ở lại kinh lúc này là Võ Vương gia, hắn là người có năng lực thủy chiến mạnh nhất ở thời điểm hiện tại, lúc này chắc đã nhận mật lệnh của phụ hoàng đi về phía Nam Hải phòng thủ rồi”.
“Hóa ra đây là lí do Vương gia xin đi giết giặc”. Tường Hách hiểu rõ nói.
“Tuy nhiên cái ta sợ không phải là giặc ngoài mà là loạn trong”. Thừa Mạc sâu kín nói.
“Các lâu của Linh U Cung đều đang nhìn chằm chằm, nếu kinh thành có biến thì chúng ta sẽ được biết đầu tiên”. Tử Lan đáp. “Chỉ hi vọng không cần phải đi đến mức đó”.
“Nếu có chuyện, có thể ta sẽ phải dẫn một phần quân về kinh thành”. Thừa Mạc nói.
“Thôi chuyện này tính sau”. Tử Lan nắm lấy tay hắn.“Bây giờ việc cần thiết là phải chuẩn bị cho trận chiến sắp tới”.
Lúc này, một tiểu binh chạy đến thông báo. “Bẩm Nguyên soái, Tướng quân Thác Bạt Lăng cùng tướng lĩnh dưới trướng đã đến nơi, đang đợi trong phủ nguyên soái”.
“Đi gặp thôi”. Thừa Mạc gật đầu sau đó đi trước dẫn đường, cả ba cưỡi ngựa về phủ Nguyên soái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.