Chương 54
Shi Pham
26/06/2017
“Tường thế tử, ta cần ngài
mang theo Sất Nhận quân cùng một nghìn binh sĩ, ta sẽ cho một người dẫn
đường. Việc thế tử cần làm rất đơn gian, Sất Nhận sẽ nhắm đến kho lương
của địch, Tường thế tử dùng một nghìn quân này phá rối doanh trại nhằm
thu hút sư chú ý, tạo điều kiện cho Sất Nhận đốt kho lương, nhớ kĩ,
không được ham đánh, đường về hãy theo lối khe núi Triêu Nhan và Lạc
Phượng, sẽ có người yểm trợ”. Tử Lan lại quay sang chúng tướng lĩnh còn
lại.“Sau khi nhìn thấy Vương gia phá trận thành công, các tướng lãnh còn lại sẽ ra trận giết địch, nhớ, không được ham đánh và truy đuổi. Việc
giết địch như thế nào để Vương gia sắp xếp đi, ta không có ý kiến”.
Nói xong một hơi, Tử Lan lại nhấp một ngụm trà, nàng chỉ giúp phá trận về mặt lí thuyết, Thừa Mạc mới là người chân chính có kiến thức về tác chiến. Đến lúc này nàng không để ý nữa, tác dụng của nàng chỉ phát huy như vậy thôi. Thừa Mạc bên kia đã đề ra kế hoạch, chuẩn bị bọc lót và điều động tướng sĩ rồi. Tử Lan quay sang nói với Ám Dạ: “Lần này ngươi đi dẫn đường, chỉ quan sát, không cần hành động, gọi Lộ Hằng và Mục Tàng đến đây”.
Chỉ một lát sau hai người kia đến.
“Lộ Hằng, lần này Sất Nhận sẽ đi đốt kho lương, ta sẽ cho ngừoi dẫn đường, việc của các ngươi là đốt được càng nhiều càng tốt, nhưng không được ham đánh nhau, các ngươi phải biết Sất Nhận không phải là nhóm quân giao tranh chính diện, hơn nữa”. Ánh mắt Tử Lan sắc bén. “Ta không hề muốn có bất kì thương vong nào từ phía các ngươi. Lần này Ám Dạ chỉ đóng vai trò dẫn đường và quan sát, các ngươi phải tự mình làm việc”.
“Rõ, thưa Quân sư”. Mục Tàng và Lộ Hằng trịnh trọng đồng thanh
Sau khi bên Thừa Mạc phân bố xong, Tử Lan tiến đến nói nhỏ một tiếng “cẩn thận” rồi đi lên tường thành. Cổng thành Lạc Phượng mở ra, Thừa Mạc một thân chiến giáp đen tuyền, bên hông mang bội kiếm, trên tay là trường thương sáng chói, xích mã dưới thân hắn khịt mũi khinh thường nhìn chiến trường, chân không nhanh không chậm cào cào mặt đất. Tướng đối diện đang đứng ngay nhân trung của trận đồ là Thác Hoan, phó tướng dưới trướng Hắc Mộc, uy vọng cũng khá cao. Tử Lan nhìn Thừa Mạc thét một tiếng dài rồi dũng cảm xông vào lòng địch. Nàng biết hắn không thể nào có chuyện nhưng một hai vết thương nhỏ không thể không có, trong tâm thật sâu đau lòng, nàng không thể nào dùng thân phận quân sư đi đánh giặc, nàng cần ở đây tọa trấn giúp hắn an tâm, chưa kể chắc chắn hắn cũng không cho phép chuyện đó. Khi nàng đang tập trung nhìn về chiến trường, một bóng dáng nho nhỏ màu bạc dùng tốc độ dị thường nhanh chạy đến bên cạnh Tử Lan rồi nhảy một phát vào lòng nàng yên ổn híp mắt.
“Tiểu Hồ! Mấy ngày nay ngươi đi đâu?”. Tử Lan hơi ngạc nhiên nhìn bóng dáng nho nhỏ trong lòng cất tiếng hỏi. Gần tháng nay nàng không trông thấy nó, nàng cũng không đi tìm, nàng biết nó khó lòng mà có chuyện được nhưng cũng không biết là nó đi đâu làm cho nàng có đôi chút lo lắng. Tiểu Hồ nằm trong lòng nàng “chi chi” lên tiếng, cũng không quản Tử Lan hiểu hay khồng hiểu ý nó, nhắm mắt lại vù vù ngủ. Xem ra tiểu tử này có phần mệt nhọc đây. Nàng mặc dù nuôi Tiểu Hồ nhưng không hề quản chế nó, thích đi đâu thì đi, khi nào nó thích sẽ trở về. Sau khi thấy nhóc con trong lòng say sưa ngủ, Tử Lan lại dời tầm nhìn về chiến trường, cuộc chiến sắp đi tới hồi kết, Thừa Mạc đã đột phá vòng vây thành công, nàng ra hiệu cho tướng lãnh bên dưới thành chú ý, tùy thời tiến vào cùng Thừa Mạc chiến đấu. Nàng nhìn về phía nhân trung, nơi đó có nhiều thêm một bóng dáng màu tím quỷ mị, ngừoi này gắt gao nhìn bóng dáng Thừa Mạc trong lòng địch vùng vẫy như giao long. Tử Lan nhướn mày, hẳn đây là Lý Nhiên. Một giây sau, ngay thời điểm Thừa Mạc phá trận thành công, sát khí xung quanh Tử Lan cơ hồ đậm đặc, nàng thấy Lý Nhiên Tay giương cung ngắm. Không hề chậm trễ một phút nào, Tử Lan vận khinh công bay thẳng đến nhân trung của trận đồ. Hầu hết binh lính đều bị Thừa Mạc thu hút, không ai để ý đến bóng dáng màu trắng quỷ dị bay đến. Theo sau lưng Tử Lan, tướng lãnh khác cũng hô hào tiến vào phá trận. Tử Lan không chút do dự phóng ám khí bên hông đá chệch đừng bay cả mũi tên đang bay về phía Thừa Mạc, thành công đứng trên nhân trung, sắc mặt âm trầm nhìn hai người Lý Nhiên, Thác Hoan.
Lý Nhiên không hề giống bất cứ ai nàng đã gặp, khuôn mặt tinh mỹ, đôi mắt hẹp dài, sâu không lường được, cả người toát ra hơi thở tà mị cùng cuồng vọng, có chút coi rẻ hết thảy. Hắn đứng đó đón gió, bộ trường bào màu tím phần phật bay đầy mị hoặc. Một nút ruồi đỏ thẫm ngay đuôi mắt càng làm tăng thêm nét yêu dị.
“Các hạ là…?” Lý Nhiên nhìn thấy Tử Lan đến thì cũng vô cùng bất ngờ, rất ít ngừoi mạo hiểm tiến vào nhân trung của trận đồ, hắn đã nhìn thấy người này phá đường bay mũi tên của hắn.
“Tại hạ là quân sư của Vân quân, Bách Lý Thần, tự là Mặc Quân. Các hạ hẳn là Lý Nhiên?” Là câu hỏi nhưng lại tràn ngập ý tứ khẳng định
“Phải”. Lý Nhiên ứng lời. Lúc này hắn quan sát Tử Lan. Người trước mắt có chút nhỏ con, một thân trường bào màu trắng xuất trần như tiên, ánh mắt lãnh mị cùng cao ngạo như tùng bách. Khí chất cao quý như tuyết liên, ánh mắt không có thâm sâu không lường được mà cực kì sáng, sáng đến mức hắn nhìn vào đó còn có thể thấy rõ được lòng mình. Chủ nhân một đôi mắt như vậy thật không đơn giản chút nào. “Các hạ là người đã phá trận?” Lại là một câu hỏi mang ý tứ khẳng định.
“Không sai”. Tử Lan mỉm cười. Lúc này dường như Thừa Mạc nhận ra có gì đó không đúng, hắn nhìn lên đài cao, chiến cuộc đã ngã ngũ, trận đã phá, nhưng thân ảnh màu trắng kia làm cho hai mắt hắn trừng lớn, nàng làm gì ở đây, hắn nhanh chóng dùng khinh công bay đến đó, nhanh chóng đáp xuống bên cạnh nàng, lo lắng hỏi “Sao lại tới đây?”
“Hắn định đánh lén Vương gia”. Tử Lan không sốt ruột trả lời. Một ánh nhìn lạnh lẽo bắn về phía Lý Nhiên.
“Ra mắt Tuân Úc Vương gia”. Lý Nhiên vân đạm phong kinh nói.
“Lý quân sư”. Thừa Mạc gật gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhìn hắn, người này có loại khí tức tà mị như vậy, hắn không hề thích.
“Chiến cuộc đã rõ”. Lý Nhiên cười cười nhìn về phía quân sĩ đang chạy tan tác. Ngay lúc hắn còn vui vẻ, một ngọn khói bốc lên ở phía xa làm cho hắn cứng mặt. Hướng đó cư nhiên lại là nơi cất giấu quân lương của Bạch quốc. Hắn tà tà nhìn về phía Tử Lan. Hắn đã rõ, người này đến đây nhìn hắn, lại không nói nhiều mà chỉ cùng hắn đối mặt, dường như thật sự chỉ là đến chào hỏi, nhưng thật ra là đang kiềm chân hắn. Hắn không sao hiểu được, tại sao vị trí quân lương trọng yếu như vậy lại bị để lộ, hắn trăm tính vạn tính cũng không ngờ tới.
“Quân sư”. Thác Hoan ở bên cạnh vộ vàng hô lên, hắn cũng đã nhìn thấy điều gì đó.
“Thật là độc chiêu”. Lý Nhiên cười nói, sắc mặt lành lành, sát khí bắt đầu tỏa ra.
“Ngươi không đánh lại”. Tử Lan cười cười nhìn hắn, Lý Nhiên cho dù thực lực mạnh như thế nào cũng không thể chống lại Tử Lan cùng Thừa Mạc liên thủ.
“Đi”. Lý Nhiên cắn răng một chút nói, ánh mắt nhìn Tử Lan lại sâu thêm. “Thù này, tại hạ nhớ kỹ”.
“Lý quân sư đi thong thả”. Tử Lan cười dài nhìn người trước mặt quay đi, không ai nhìn thấy Tử Lan bắn 1 ngân châm về phía thắt lưng Lý Nhiên, ngoại trừ Thừa Mạc.
Mọi việc sau đó đều đúng theo như những sắp xếp của Thừa Mạc cùng Tử Lan, cho người dồn Bạch quân vào khe núi, quân sĩ hai bên núi Triêu Nhan và Lạc Phượng đã sắp xếp tốt đồng loạt phục kích. Tử Lan và Thừa Mạc ở trong doanh trướng thu về từng tin tốt. Một lát sau Sất Nhận cũng về tới, không hao một binh một tốt, đốt cháy rụi kho lương của địch.
“Vương gia, chúng ta có thừa dịp này…?” Tướng lãnh bên dưới nhao nhao hỏi Tử Lan cùng Thừa Mạc.
“Không”. Tử Lan lắc đầu, ánh mắt nhìn trời một chút sau đó chau mày. “Đêm nay không trăng không sao, là thời điểm thích hợp để đánh lén”. Tử Lan nhìn Thừa Mạc, nàng biết hắn hiểu ý nàng.
Thừa Mạc gật đầu, sau đó nhìn về phái tướng lãnh. “Đêm nay hẳn Bạch quân sẽ đến đánh lén chúng ta, hướng khả dĩ nhất là tiến đến sau lưng núi Lạc Phượng để đánh úp. Võ Trì dẫn theo ba nghìn quân mai phục trên núi, hễ thấy địch thì ùa ra đánh. Không nên tham đánh, thấy địch lui khỏi núi thì dừng lại. Minh Thiên đem hai nghìn quân mai phục ở rừng nhỏ Ô Thước, chặn đường lui của địch, thấy địch đi qua thì ùa ra đánh, cũng không được tham đánh, giết vừa đủ thì rút về. Quân sư Bách Lý Thần cùng Quách Hạ phó tướng tự mình dẫn theo năm nghìn binh theo hướng hẻm núi giữa Triêu Nhan và Lạc Phượng đánh úp vào doanh trại địch. Thành này sẽ do Lý Thuấn từ Bạch Đế thành sang trông coi cùng với hai vạn quân thủ thành, để lại, bổn vương và Tường thế tử sẽ dùng một vạn quân đi theo quan lộ đến Bạch Hà thành, Bạch quân sau khi thua hẳn sẽ tháo chạy về phía này. Bạch Hà trấn này binh ít tướng mỏng, hẳn là chúng ta sẽ công được. Sau đó, truyền tin cho Mặc Phi dẫn theo một vạn binh lính từ Bạch đế thành cùng với Lưu Thúc dẫn một vạn binh từ Lạc Phượng thành nhanh chóng đến hạ trại ở dưới chân Bạch Hà thành, chuẩn bị tiến đánh Bạch quốc. Tất cả đã rõ chưa?”
“Rõ”. Chúng tướng hăng hái đáp.
Nói xong một hơi, Tử Lan lại nhấp một ngụm trà, nàng chỉ giúp phá trận về mặt lí thuyết, Thừa Mạc mới là người chân chính có kiến thức về tác chiến. Đến lúc này nàng không để ý nữa, tác dụng của nàng chỉ phát huy như vậy thôi. Thừa Mạc bên kia đã đề ra kế hoạch, chuẩn bị bọc lót và điều động tướng sĩ rồi. Tử Lan quay sang nói với Ám Dạ: “Lần này ngươi đi dẫn đường, chỉ quan sát, không cần hành động, gọi Lộ Hằng và Mục Tàng đến đây”.
Chỉ một lát sau hai người kia đến.
“Lộ Hằng, lần này Sất Nhận sẽ đi đốt kho lương, ta sẽ cho ngừoi dẫn đường, việc của các ngươi là đốt được càng nhiều càng tốt, nhưng không được ham đánh nhau, các ngươi phải biết Sất Nhận không phải là nhóm quân giao tranh chính diện, hơn nữa”. Ánh mắt Tử Lan sắc bén. “Ta không hề muốn có bất kì thương vong nào từ phía các ngươi. Lần này Ám Dạ chỉ đóng vai trò dẫn đường và quan sát, các ngươi phải tự mình làm việc”.
“Rõ, thưa Quân sư”. Mục Tàng và Lộ Hằng trịnh trọng đồng thanh
Sau khi bên Thừa Mạc phân bố xong, Tử Lan tiến đến nói nhỏ một tiếng “cẩn thận” rồi đi lên tường thành. Cổng thành Lạc Phượng mở ra, Thừa Mạc một thân chiến giáp đen tuyền, bên hông mang bội kiếm, trên tay là trường thương sáng chói, xích mã dưới thân hắn khịt mũi khinh thường nhìn chiến trường, chân không nhanh không chậm cào cào mặt đất. Tướng đối diện đang đứng ngay nhân trung của trận đồ là Thác Hoan, phó tướng dưới trướng Hắc Mộc, uy vọng cũng khá cao. Tử Lan nhìn Thừa Mạc thét một tiếng dài rồi dũng cảm xông vào lòng địch. Nàng biết hắn không thể nào có chuyện nhưng một hai vết thương nhỏ không thể không có, trong tâm thật sâu đau lòng, nàng không thể nào dùng thân phận quân sư đi đánh giặc, nàng cần ở đây tọa trấn giúp hắn an tâm, chưa kể chắc chắn hắn cũng không cho phép chuyện đó. Khi nàng đang tập trung nhìn về chiến trường, một bóng dáng nho nhỏ màu bạc dùng tốc độ dị thường nhanh chạy đến bên cạnh Tử Lan rồi nhảy một phát vào lòng nàng yên ổn híp mắt.
“Tiểu Hồ! Mấy ngày nay ngươi đi đâu?”. Tử Lan hơi ngạc nhiên nhìn bóng dáng nho nhỏ trong lòng cất tiếng hỏi. Gần tháng nay nàng không trông thấy nó, nàng cũng không đi tìm, nàng biết nó khó lòng mà có chuyện được nhưng cũng không biết là nó đi đâu làm cho nàng có đôi chút lo lắng. Tiểu Hồ nằm trong lòng nàng “chi chi” lên tiếng, cũng không quản Tử Lan hiểu hay khồng hiểu ý nó, nhắm mắt lại vù vù ngủ. Xem ra tiểu tử này có phần mệt nhọc đây. Nàng mặc dù nuôi Tiểu Hồ nhưng không hề quản chế nó, thích đi đâu thì đi, khi nào nó thích sẽ trở về. Sau khi thấy nhóc con trong lòng say sưa ngủ, Tử Lan lại dời tầm nhìn về chiến trường, cuộc chiến sắp đi tới hồi kết, Thừa Mạc đã đột phá vòng vây thành công, nàng ra hiệu cho tướng lãnh bên dưới thành chú ý, tùy thời tiến vào cùng Thừa Mạc chiến đấu. Nàng nhìn về phía nhân trung, nơi đó có nhiều thêm một bóng dáng màu tím quỷ mị, ngừoi này gắt gao nhìn bóng dáng Thừa Mạc trong lòng địch vùng vẫy như giao long. Tử Lan nhướn mày, hẳn đây là Lý Nhiên. Một giây sau, ngay thời điểm Thừa Mạc phá trận thành công, sát khí xung quanh Tử Lan cơ hồ đậm đặc, nàng thấy Lý Nhiên Tay giương cung ngắm. Không hề chậm trễ một phút nào, Tử Lan vận khinh công bay thẳng đến nhân trung của trận đồ. Hầu hết binh lính đều bị Thừa Mạc thu hút, không ai để ý đến bóng dáng màu trắng quỷ dị bay đến. Theo sau lưng Tử Lan, tướng lãnh khác cũng hô hào tiến vào phá trận. Tử Lan không chút do dự phóng ám khí bên hông đá chệch đừng bay cả mũi tên đang bay về phía Thừa Mạc, thành công đứng trên nhân trung, sắc mặt âm trầm nhìn hai người Lý Nhiên, Thác Hoan.
Lý Nhiên không hề giống bất cứ ai nàng đã gặp, khuôn mặt tinh mỹ, đôi mắt hẹp dài, sâu không lường được, cả người toát ra hơi thở tà mị cùng cuồng vọng, có chút coi rẻ hết thảy. Hắn đứng đó đón gió, bộ trường bào màu tím phần phật bay đầy mị hoặc. Một nút ruồi đỏ thẫm ngay đuôi mắt càng làm tăng thêm nét yêu dị.
“Các hạ là…?” Lý Nhiên nhìn thấy Tử Lan đến thì cũng vô cùng bất ngờ, rất ít ngừoi mạo hiểm tiến vào nhân trung của trận đồ, hắn đã nhìn thấy người này phá đường bay mũi tên của hắn.
“Tại hạ là quân sư của Vân quân, Bách Lý Thần, tự là Mặc Quân. Các hạ hẳn là Lý Nhiên?” Là câu hỏi nhưng lại tràn ngập ý tứ khẳng định
“Phải”. Lý Nhiên ứng lời. Lúc này hắn quan sát Tử Lan. Người trước mắt có chút nhỏ con, một thân trường bào màu trắng xuất trần như tiên, ánh mắt lãnh mị cùng cao ngạo như tùng bách. Khí chất cao quý như tuyết liên, ánh mắt không có thâm sâu không lường được mà cực kì sáng, sáng đến mức hắn nhìn vào đó còn có thể thấy rõ được lòng mình. Chủ nhân một đôi mắt như vậy thật không đơn giản chút nào. “Các hạ là người đã phá trận?” Lại là một câu hỏi mang ý tứ khẳng định.
“Không sai”. Tử Lan mỉm cười. Lúc này dường như Thừa Mạc nhận ra có gì đó không đúng, hắn nhìn lên đài cao, chiến cuộc đã ngã ngũ, trận đã phá, nhưng thân ảnh màu trắng kia làm cho hai mắt hắn trừng lớn, nàng làm gì ở đây, hắn nhanh chóng dùng khinh công bay đến đó, nhanh chóng đáp xuống bên cạnh nàng, lo lắng hỏi “Sao lại tới đây?”
“Hắn định đánh lén Vương gia”. Tử Lan không sốt ruột trả lời. Một ánh nhìn lạnh lẽo bắn về phía Lý Nhiên.
“Ra mắt Tuân Úc Vương gia”. Lý Nhiên vân đạm phong kinh nói.
“Lý quân sư”. Thừa Mạc gật gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhìn hắn, người này có loại khí tức tà mị như vậy, hắn không hề thích.
“Chiến cuộc đã rõ”. Lý Nhiên cười cười nhìn về phía quân sĩ đang chạy tan tác. Ngay lúc hắn còn vui vẻ, một ngọn khói bốc lên ở phía xa làm cho hắn cứng mặt. Hướng đó cư nhiên lại là nơi cất giấu quân lương của Bạch quốc. Hắn tà tà nhìn về phía Tử Lan. Hắn đã rõ, người này đến đây nhìn hắn, lại không nói nhiều mà chỉ cùng hắn đối mặt, dường như thật sự chỉ là đến chào hỏi, nhưng thật ra là đang kiềm chân hắn. Hắn không sao hiểu được, tại sao vị trí quân lương trọng yếu như vậy lại bị để lộ, hắn trăm tính vạn tính cũng không ngờ tới.
“Quân sư”. Thác Hoan ở bên cạnh vộ vàng hô lên, hắn cũng đã nhìn thấy điều gì đó.
“Thật là độc chiêu”. Lý Nhiên cười nói, sắc mặt lành lành, sát khí bắt đầu tỏa ra.
“Ngươi không đánh lại”. Tử Lan cười cười nhìn hắn, Lý Nhiên cho dù thực lực mạnh như thế nào cũng không thể chống lại Tử Lan cùng Thừa Mạc liên thủ.
“Đi”. Lý Nhiên cắn răng một chút nói, ánh mắt nhìn Tử Lan lại sâu thêm. “Thù này, tại hạ nhớ kỹ”.
“Lý quân sư đi thong thả”. Tử Lan cười dài nhìn người trước mặt quay đi, không ai nhìn thấy Tử Lan bắn 1 ngân châm về phía thắt lưng Lý Nhiên, ngoại trừ Thừa Mạc.
Mọi việc sau đó đều đúng theo như những sắp xếp của Thừa Mạc cùng Tử Lan, cho người dồn Bạch quân vào khe núi, quân sĩ hai bên núi Triêu Nhan và Lạc Phượng đã sắp xếp tốt đồng loạt phục kích. Tử Lan và Thừa Mạc ở trong doanh trướng thu về từng tin tốt. Một lát sau Sất Nhận cũng về tới, không hao một binh một tốt, đốt cháy rụi kho lương của địch.
“Vương gia, chúng ta có thừa dịp này…?” Tướng lãnh bên dưới nhao nhao hỏi Tử Lan cùng Thừa Mạc.
“Không”. Tử Lan lắc đầu, ánh mắt nhìn trời một chút sau đó chau mày. “Đêm nay không trăng không sao, là thời điểm thích hợp để đánh lén”. Tử Lan nhìn Thừa Mạc, nàng biết hắn hiểu ý nàng.
Thừa Mạc gật đầu, sau đó nhìn về phái tướng lãnh. “Đêm nay hẳn Bạch quân sẽ đến đánh lén chúng ta, hướng khả dĩ nhất là tiến đến sau lưng núi Lạc Phượng để đánh úp. Võ Trì dẫn theo ba nghìn quân mai phục trên núi, hễ thấy địch thì ùa ra đánh. Không nên tham đánh, thấy địch lui khỏi núi thì dừng lại. Minh Thiên đem hai nghìn quân mai phục ở rừng nhỏ Ô Thước, chặn đường lui của địch, thấy địch đi qua thì ùa ra đánh, cũng không được tham đánh, giết vừa đủ thì rút về. Quân sư Bách Lý Thần cùng Quách Hạ phó tướng tự mình dẫn theo năm nghìn binh theo hướng hẻm núi giữa Triêu Nhan và Lạc Phượng đánh úp vào doanh trại địch. Thành này sẽ do Lý Thuấn từ Bạch Đế thành sang trông coi cùng với hai vạn quân thủ thành, để lại, bổn vương và Tường thế tử sẽ dùng một vạn quân đi theo quan lộ đến Bạch Hà thành, Bạch quân sau khi thua hẳn sẽ tháo chạy về phía này. Bạch Hà trấn này binh ít tướng mỏng, hẳn là chúng ta sẽ công được. Sau đó, truyền tin cho Mặc Phi dẫn theo một vạn binh lính từ Bạch đế thành cùng với Lưu Thúc dẫn một vạn binh từ Lạc Phượng thành nhanh chóng đến hạ trại ở dưới chân Bạch Hà thành, chuẩn bị tiến đánh Bạch quốc. Tất cả đã rõ chưa?”
“Rõ”. Chúng tướng hăng hái đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.