Chương 59
Shi Pham
28/07/2017
Thành Vũ Phách của Hành
quốc không tráng lệ, uy vũ như Vân quốc mà lại vô cùng tinh tế, trang
nhã. Hơi thở văn nhân và hương vị phương nam nồng đượm khiến tâm tình
người ta có chút buông lỏng cùng nhàn nhã. Trên đường dễ dàng nhìn thấy
những cô nương yểu điệu mặc trang phục nhiều lớp, đầu đội nón có mạng
che đi dạo. Những tà áo theo bước chân họ tung bay nhiều màu trông như
những chú bướm sặc sỡ. Tử Lan có phần yêu thích không khí ở đây hơn ở
Vân quốc. Hành quốc là một quốc gia đẹp. Đi chừng nửa canh giờ xe ngựa
dừng trước một biệt viện đề bảng: “Lê Viện”. Bước vào bên trong, một làn gió mang theo nhàn nhạt mùi hoa ập vào làm cho người ta cảm thấy khoan
khoái.
“Hoan nghênh Mặc Quân đến tệ xá”. Trong giọng nói của Hiên Viên Nhuận có một chút vui vẻ, xem ra hắn rất thích biệt viện này.
Tử Lan thấy hắn nhanh chân bước vào, cũng cho ngừoi khênh đồ đạc vào thì quái dị hỏi: “Ngươi không về Hiên Viên phủ?”.
Hiên Viên Nhuận nghe vậy thì mỉm cười vân đạm phong kinh: “Trước giờ Nhuận đều ở đây, rất ít khi về gia phủ”.
Tử Lan nghe vậy thì hơi nhướn mày, xem ra Hiên Viên Nhuận cũng không được gia tộc xem trọng. Nhưng nàng không nghĩ quá nhiều về điều đó. Lê Viện này đúng với cái tên, trồng rất nhiều hoa lê, gần đến mùa nở hoa, đã có nhiều hoa nở sớm đem lại mùi hương thanh nhã lan tỏa cả biệt viện. Hiên Viên Nhuận cho người dẫn nàng đến một viện nhỏ nằm gần chủ viện tên là Tử Sa viện. Bên trong có một vườn hàn mai nho nhỏ, bây giờ đã qua mùa đông, nếu còn trong mùa đông có lẽ sẽ thấy một vườn hàn mai nở hoa cực kì đẹp. Xung quang trồng đa số là trúc, xen một vài cây lê và vài cây hoa quế, tạo nên không gian tươi mát. Viện không lớn nhưng rất u tĩnh, Tử Lan rất thích. Biệt viện này mang đậm hơi thở phương nam, làm nàng cũng có chút thoải mái.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Hiên Viên Nhuận đến bái phỏng. “Nhuận đến là có một giao dịch với công tử”.
“Nói thử xem”. Tử Lan từ tốn uống trà.
“Sắp tới Nhuận phải tham gia rất nhiều cuộc hội họp, muốn mời công tử cùng đi, công tử muốn tiến vào giới thượng lưu Hành quốc hẳn là nên chấp nhận đề nghị này”. Hiên Viên Nhuận vẫn ôn hòa nói.
“Điều kiện là gì?”. Tử Lan cũng không để nụ cười ôn hòa, vô hại đó đánh lừa. Nàng biết cách nhanh nhất để hiểu rõ thế cục không gì khác ngoài việc bắt tay với người này.
“Một là Mặc Quân chấp nhận gặp Hành quốc quân một lần, hai là….”. Hiên Viên Nhuận hơi ngập ngừng rồi nói. “Nhuận muốn công tử nam phẫn nữ trang”.
“Cái gì?”. Tử Lan nhướn cau mày hỏi lại.
“Mong công tử tha lỗi, Nhuận cũng không muốn như vậy, tuy nhiên muốn quang minh chính đại đưa Mặc Quân đi tham gia yến hội chỉ có lấy thân phận là…”. Hiên Viên Nhuận không nói tiếp nhưng hắn tin Mặc Quân có thể hiểu ý hắn.
Tử Lan chau mày, nàng không muốn như vậy lắm. “Ngươi hẳn là biết thực ra không cần sự giúp đỡ của ngươi ta vẫn có thể có những thứ ta muốn”. Mục đích chính của Hiên Viên Nhuận hẳn là muốn nàng đi gặp Hành quốc quân. “Thêm một điều nữa, nếu ngươi muốn ta chấp nhận chuyện này, ta muốn ngươi đáp ứng một yêu cầu của ta, một yêu cầu chắc chắn ngươi có thể thực hiện”.
Hiên Viên Nhuận suy nghĩ một lát rồi đáp ứng. “Được, yêu cầu của Mặc Quân là gì?”.
Tử Lan cười cười nói: “Cái này, cứ để đó đã, khi cần ta sẽ nói”.
Hiên Viên Nhuận nở nụ cười ôn hòa: “Muốn chiếm tiện nghi của Mặc Quân thực sự rất khó”. Sau đó hắn ra hiệu cho nha hoàn mang nữ trang hắn đã chuẩn bị vào cho nàng. “Mặc Quân, hợp tác vui vẻ”.
“Ta có dự cảm, chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài”. Tử Lan không để ý nói.
“Chiều tối ngày mai sẽ có một yến tiệc ở phủ Thừa tướng, đây là những gì Mặc Quân cần biết nhưng quan hệ rắc rối trong đó, Mặc Quân hẳn là nên tự mình trải nghiệm, tự mình suy đoán”. Hiên Viên Nhuận đưa cho nàng một tập giấy nói.
Tử Lan gật đầu không để ý lắm. Nàng chăm chú đọc thông tin trên tay. Hiên Viên Nhuận thấy vậy thì đi ra ngoài.
***
Chiều hôm sau, nàng để cho Tử Y tùy ý chải một kiểu tóc đơn giản, dùng một cái khăn lụa che lại cổ để Hiên Viên Nhuận không nghi ngờ, trở lại giọng nói cố hữu, mặc sa y màu tím yêu dã. Trên đầu là trâm ngọc lấp lánh, mi tâm vẽ một nốt chu sa đỏ thẫm. Khi Tử Lan xuất hiện trước mặt Hiên Viên Nhuận đã làm hắn kinh ngạc không ít. Vẫn biết người này đẹp, nhưng Hiên Viên Nhuận không ngờ được khi “hắn” phẫn nữ trang cũng đẹp đến như vậy, phải mất một lúc Hiên Viên Nhuận mới cười khan nói: “Nếu không biết Mặc Quân là nam Nhuận cũng nghĩ hẳn là mình đứng trước một tuyệt sắc mỹ nữ”.
“Chớ nói nhiều, đi thôi”. Tử Lan không muốn để ý tới hắn, dẫn trước lên xe ngựa, Tiểu Hồ im lặng ngồi trên vai nàng, mắt hơi mở ra nhìn Hiên Viên Nhuận rồi nhắm mắt không để ý tới hắn.
Mấy ngày đi chung Hiên Viên Nhuận cũng biết Tiểu Hồ, cũng quen với thái độ không quan tâm người của nó. Đi khoảng nửa nén nhang, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại. Hiên Viên Nhuận hôm nay mặc một thân trường bào màu xanh thiên thanh, kết hợp với nụ cười mỉm ôn nhuận, khi vừa bước xuống xe đã thu hút không ít ánh mắt của các cô nương, tiểu thư.
“Đó là Nhuận công tử phải không?”
“Quả nhiên là ôn nhuận như ngọc, ôn hòa như gió”.
Xung quang vang lên tiếng xôn xao khe khẽ. Nhưng Hiên Viên Nhuận không để ý, chỉ vươn tay về phía cửa xe ngựa. Tử Lan bên trong nhướn mày nhìn nhưng cũng hiểu phải diễn cho tròn vai nên cẩn thận đặt tay vào tay người kia.
Người bên ngoài chỉ thấy một bàn tay mảnh mai, trắng như sứ nằm gọn trong tay Nhuận công tử. Sau đó là một vạt áo màu tím bước theo ra. Tất cả đều hít khí, gương mặt lạnh nhạt đẹp như phù dung, nốt chu sa cùng đôi môi đỏ thẫm đầy yêu dã, mái tóc đen dài tới eo nhẹ phất phơ theo gió, trên vai là một đoàn cầu nho nhỏ màu trắng, cái đuôi thật lớn vắt vẻo trước ngực người con gái. Kiêu sa, quyến rũ, ánh mắt lạnh nhạt như xa rời trần thế. Những người còn đang bần thần trước cửa phủ Thừa tướng đều trợn mắt nhìn nàng, quả là một vưu vật. Tử Y bên cạnh thấy những người khác thể hiện biểu tình quá dọa người thì hơi hắng giọng, nhận lấy bàn tay Tử Lan từ Hiên Viên Nhuận: “Cô nương, cẩn thận”.
Tiếng nói của Tử Y thành công khiến những người xung quanh hồi thần lại, tiếng xôn xao lại lớn hơn, tất cả đều không biết vị cô nương này là ai, tại sao lại đi cùng Hiên Viên Nhuận.
Tử Lan không để ý đến những người đó, nàng đi theo Hiên Viên Nhuận vào bên trong. Nói ra cũng lạ, mặc dù Hiên Viên Nhuận khá nổi tiếng trong kinh thành nhưng vì Hiên Viên gia không mấy coi trọng, ngược lại Thừa Tướng và một số gia tộc khác lại đánh giá cao hắn, nhưng chắc cũng không ai biết Hiên Viên Nhuận đã đầu nhập dưới trướng của Thái tử Hành quốc, hay nói cách khác là về phe Hành quốc quốc quân. Nói về chuyện hoàng thất Hành quốc cũng không thể không cản thán. Hành quốc quốc quân là Hoàng Phủ Thất chỉ có hai người con trai, cả hai người này lại là con thân sinh của Hoàng hậu, bên cạnh còn có thêm một ít phi tần với vài cô công chúa. Cho nên xem ra hoàng thất Hành quốc có vẻ an ổn nhất trong số các nước. Tuy nhiên gần đây Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Duẫn dường như có bất mãn với ca ca của mình, bắt đầu đứng ở phía đối nghịch với Thái tử Hoàng Phủ Tường, điều này làm cho Hoàng Phủ Thất có phần đau đầu. Lần trước Hoàng Phủ Tường đến Vân quốc nàng có gặp qua, cũng là một người khó lường.
Khi đang suy nghĩ miên man thì đoàn ngừoi đã vào đến sân phủ Thừa Tướng, Hiên Viên Nhuận nói để cho Tử Lan đi về phía các cô nương bên kia, còn mình thì lên tiền thính gặp Thừa tướng. Tử Lan không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi về phía vườn cây gần đó
“Hoan nghênh Mặc Quân đến tệ xá”. Trong giọng nói của Hiên Viên Nhuận có một chút vui vẻ, xem ra hắn rất thích biệt viện này.
Tử Lan thấy hắn nhanh chân bước vào, cũng cho ngừoi khênh đồ đạc vào thì quái dị hỏi: “Ngươi không về Hiên Viên phủ?”.
Hiên Viên Nhuận nghe vậy thì mỉm cười vân đạm phong kinh: “Trước giờ Nhuận đều ở đây, rất ít khi về gia phủ”.
Tử Lan nghe vậy thì hơi nhướn mày, xem ra Hiên Viên Nhuận cũng không được gia tộc xem trọng. Nhưng nàng không nghĩ quá nhiều về điều đó. Lê Viện này đúng với cái tên, trồng rất nhiều hoa lê, gần đến mùa nở hoa, đã có nhiều hoa nở sớm đem lại mùi hương thanh nhã lan tỏa cả biệt viện. Hiên Viên Nhuận cho người dẫn nàng đến một viện nhỏ nằm gần chủ viện tên là Tử Sa viện. Bên trong có một vườn hàn mai nho nhỏ, bây giờ đã qua mùa đông, nếu còn trong mùa đông có lẽ sẽ thấy một vườn hàn mai nở hoa cực kì đẹp. Xung quang trồng đa số là trúc, xen một vài cây lê và vài cây hoa quế, tạo nên không gian tươi mát. Viện không lớn nhưng rất u tĩnh, Tử Lan rất thích. Biệt viện này mang đậm hơi thở phương nam, làm nàng cũng có chút thoải mái.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Hiên Viên Nhuận đến bái phỏng. “Nhuận đến là có một giao dịch với công tử”.
“Nói thử xem”. Tử Lan từ tốn uống trà.
“Sắp tới Nhuận phải tham gia rất nhiều cuộc hội họp, muốn mời công tử cùng đi, công tử muốn tiến vào giới thượng lưu Hành quốc hẳn là nên chấp nhận đề nghị này”. Hiên Viên Nhuận vẫn ôn hòa nói.
“Điều kiện là gì?”. Tử Lan cũng không để nụ cười ôn hòa, vô hại đó đánh lừa. Nàng biết cách nhanh nhất để hiểu rõ thế cục không gì khác ngoài việc bắt tay với người này.
“Một là Mặc Quân chấp nhận gặp Hành quốc quân một lần, hai là….”. Hiên Viên Nhuận hơi ngập ngừng rồi nói. “Nhuận muốn công tử nam phẫn nữ trang”.
“Cái gì?”. Tử Lan nhướn cau mày hỏi lại.
“Mong công tử tha lỗi, Nhuận cũng không muốn như vậy, tuy nhiên muốn quang minh chính đại đưa Mặc Quân đi tham gia yến hội chỉ có lấy thân phận là…”. Hiên Viên Nhuận không nói tiếp nhưng hắn tin Mặc Quân có thể hiểu ý hắn.
Tử Lan chau mày, nàng không muốn như vậy lắm. “Ngươi hẳn là biết thực ra không cần sự giúp đỡ của ngươi ta vẫn có thể có những thứ ta muốn”. Mục đích chính của Hiên Viên Nhuận hẳn là muốn nàng đi gặp Hành quốc quân. “Thêm một điều nữa, nếu ngươi muốn ta chấp nhận chuyện này, ta muốn ngươi đáp ứng một yêu cầu của ta, một yêu cầu chắc chắn ngươi có thể thực hiện”.
Hiên Viên Nhuận suy nghĩ một lát rồi đáp ứng. “Được, yêu cầu của Mặc Quân là gì?”.
Tử Lan cười cười nói: “Cái này, cứ để đó đã, khi cần ta sẽ nói”.
Hiên Viên Nhuận nở nụ cười ôn hòa: “Muốn chiếm tiện nghi của Mặc Quân thực sự rất khó”. Sau đó hắn ra hiệu cho nha hoàn mang nữ trang hắn đã chuẩn bị vào cho nàng. “Mặc Quân, hợp tác vui vẻ”.
“Ta có dự cảm, chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài”. Tử Lan không để ý nói.
“Chiều tối ngày mai sẽ có một yến tiệc ở phủ Thừa tướng, đây là những gì Mặc Quân cần biết nhưng quan hệ rắc rối trong đó, Mặc Quân hẳn là nên tự mình trải nghiệm, tự mình suy đoán”. Hiên Viên Nhuận đưa cho nàng một tập giấy nói.
Tử Lan gật đầu không để ý lắm. Nàng chăm chú đọc thông tin trên tay. Hiên Viên Nhuận thấy vậy thì đi ra ngoài.
***
Chiều hôm sau, nàng để cho Tử Y tùy ý chải một kiểu tóc đơn giản, dùng một cái khăn lụa che lại cổ để Hiên Viên Nhuận không nghi ngờ, trở lại giọng nói cố hữu, mặc sa y màu tím yêu dã. Trên đầu là trâm ngọc lấp lánh, mi tâm vẽ một nốt chu sa đỏ thẫm. Khi Tử Lan xuất hiện trước mặt Hiên Viên Nhuận đã làm hắn kinh ngạc không ít. Vẫn biết người này đẹp, nhưng Hiên Viên Nhuận không ngờ được khi “hắn” phẫn nữ trang cũng đẹp đến như vậy, phải mất một lúc Hiên Viên Nhuận mới cười khan nói: “Nếu không biết Mặc Quân là nam Nhuận cũng nghĩ hẳn là mình đứng trước một tuyệt sắc mỹ nữ”.
“Chớ nói nhiều, đi thôi”. Tử Lan không muốn để ý tới hắn, dẫn trước lên xe ngựa, Tiểu Hồ im lặng ngồi trên vai nàng, mắt hơi mở ra nhìn Hiên Viên Nhuận rồi nhắm mắt không để ý tới hắn.
Mấy ngày đi chung Hiên Viên Nhuận cũng biết Tiểu Hồ, cũng quen với thái độ không quan tâm người của nó. Đi khoảng nửa nén nhang, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại. Hiên Viên Nhuận hôm nay mặc một thân trường bào màu xanh thiên thanh, kết hợp với nụ cười mỉm ôn nhuận, khi vừa bước xuống xe đã thu hút không ít ánh mắt của các cô nương, tiểu thư.
“Đó là Nhuận công tử phải không?”
“Quả nhiên là ôn nhuận như ngọc, ôn hòa như gió”.
Xung quang vang lên tiếng xôn xao khe khẽ. Nhưng Hiên Viên Nhuận không để ý, chỉ vươn tay về phía cửa xe ngựa. Tử Lan bên trong nhướn mày nhìn nhưng cũng hiểu phải diễn cho tròn vai nên cẩn thận đặt tay vào tay người kia.
Người bên ngoài chỉ thấy một bàn tay mảnh mai, trắng như sứ nằm gọn trong tay Nhuận công tử. Sau đó là một vạt áo màu tím bước theo ra. Tất cả đều hít khí, gương mặt lạnh nhạt đẹp như phù dung, nốt chu sa cùng đôi môi đỏ thẫm đầy yêu dã, mái tóc đen dài tới eo nhẹ phất phơ theo gió, trên vai là một đoàn cầu nho nhỏ màu trắng, cái đuôi thật lớn vắt vẻo trước ngực người con gái. Kiêu sa, quyến rũ, ánh mắt lạnh nhạt như xa rời trần thế. Những người còn đang bần thần trước cửa phủ Thừa tướng đều trợn mắt nhìn nàng, quả là một vưu vật. Tử Y bên cạnh thấy những người khác thể hiện biểu tình quá dọa người thì hơi hắng giọng, nhận lấy bàn tay Tử Lan từ Hiên Viên Nhuận: “Cô nương, cẩn thận”.
Tiếng nói của Tử Y thành công khiến những người xung quanh hồi thần lại, tiếng xôn xao lại lớn hơn, tất cả đều không biết vị cô nương này là ai, tại sao lại đi cùng Hiên Viên Nhuận.
Tử Lan không để ý đến những người đó, nàng đi theo Hiên Viên Nhuận vào bên trong. Nói ra cũng lạ, mặc dù Hiên Viên Nhuận khá nổi tiếng trong kinh thành nhưng vì Hiên Viên gia không mấy coi trọng, ngược lại Thừa Tướng và một số gia tộc khác lại đánh giá cao hắn, nhưng chắc cũng không ai biết Hiên Viên Nhuận đã đầu nhập dưới trướng của Thái tử Hành quốc, hay nói cách khác là về phe Hành quốc quốc quân. Nói về chuyện hoàng thất Hành quốc cũng không thể không cản thán. Hành quốc quốc quân là Hoàng Phủ Thất chỉ có hai người con trai, cả hai người này lại là con thân sinh của Hoàng hậu, bên cạnh còn có thêm một ít phi tần với vài cô công chúa. Cho nên xem ra hoàng thất Hành quốc có vẻ an ổn nhất trong số các nước. Tuy nhiên gần đây Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Duẫn dường như có bất mãn với ca ca của mình, bắt đầu đứng ở phía đối nghịch với Thái tử Hoàng Phủ Tường, điều này làm cho Hoàng Phủ Thất có phần đau đầu. Lần trước Hoàng Phủ Tường đến Vân quốc nàng có gặp qua, cũng là một người khó lường.
Khi đang suy nghĩ miên man thì đoàn ngừoi đã vào đến sân phủ Thừa Tướng, Hiên Viên Nhuận nói để cho Tử Lan đi về phía các cô nương bên kia, còn mình thì lên tiền thính gặp Thừa tướng. Tử Lan không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi về phía vườn cây gần đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.