Chương 64
Shi Pham
07/08/2017
Tối hôm đó, Tử Lan và Thừa
Mạc vào Thiên Nhạc điện dự thịnh yến tẩy trần. Tử Lan mặc một bộ xiêm y
đỏ như lửa, mi tâm vẽ một đoá Bỉ ngạn đỏ, môi đỏ, dậy buộc tóc cũng màu
đỏ, ngọc trâm khảm ruby cũng màu đỏ. Thừa Mạc cũng tương tự Tử Lan, một
thân trường bào màu đỏ, thêm vài phầm phóng túng, mị hoặc bớt đi vài
phần lãnh mạc, kiêu ngạo.
Khi hai người bước vào yến tiệc, mọi con mắt đều đổ dồn vào họ. Có trầm trồ, có khen tặng, nhưng phần lớn là kinh diễm. Hiên Viên Nhuận nhìn thấy vậy, ngực chợt nhói đau, uống cạn một chén rượu rồi quay đi, hắn sợ bản thân không kiềm chế được làm ra điều gì đó thất lễ. Môi nhếch lên nụ cười quen thuộc nhưng sao có chút bi thương cùng tự giễu.
Tử Lan và Thừa Mạc đi về chỗ ngồi ngay vị trí đầu tiên bên tay trái của Hành Hoàng. Từ đầu đến giờ khuôn mặt Thừa Mạc vẫn duy trì lạnh nhạt, chỉ khi quay sang người bên cạnh mới lộ ra nụ cười nhẹ đầy ôn nhu. Rượu quá ba tuần, bên dưới nhiều tiểu thư mạnh dạn hiến tài nghệ, mong được lọt vào mắt một thanh niên nào đó. Đột nhiên, từ bên ngoài, một bóng dáng đỏ như lửa khác bay vào, theo sau là một nhóm người bê chiếc trống cực lớn. Bóng dáng đỏ như lửa ấy dừng lại trên mặt trống, rồi theo tiết tấu dần tăng, nàng ta bắt đầu vũ điệu mê hoặc của mình. Những nam tử khác như si như say, ngay cả Hoàng Phủ Tường cũng ghé mắt nhìn sang. Duy độc có Hiên Viên Nhuận và Thừa Mạc là không nhìn đến. Riêng Tử Lan lại cực kì hứng thú với tiết mục mới lạ này, quả nhiên là vũ kĩ tuyệt vời. "Mạc, chàng xem, nàng ta cũng thật giỏi a".
"Trong mắt ta nương tử là hoàn mỹ nhất, dù là múa kiếm hay hoạ tranh đều rất xuất sắc". Thừa Mạc rỉ tai Tử Lan, tạo thành một tư thế vô cùng ám muội.
Đột nhiên bóng dáng đỏ rực ấy bay đến trước mặt Thừa Mạc nhảy múa, đôi mắt câu hồn liên tục phóng mị nhãn. Nếu đến mức này Tử Lan còn không biết chuyện gì xảy ra thì hẳn là đầu nàng bị úng nước rồi. Tử Lan chán ghét cầm ly rượu tạt thẳng vào người nữ tử đó. Một hành động làm toàn trường kinh hãi.
Nữ tữ đó cũng dừng động tác, khuôn mặt sau tấm mạng che rõ ràng vô cùng kinh ngạc, sau đó là hận ý rất nhanh thay thế. Nàng ta giật mạng che ra la lên: "Ngươi hỗn xược, dám làm nhục bản công chúa".
Tử Lan nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt không hài lòng bắn thẳng về phía Hoàng Phủ Thất trên cao. Hoàng Phủ Thất nghe vậy thì chau mày quát lạnh: "Tinh Nhi, không được hồ nháo, Vương phi là khách quý của bổn quốc. Lui xuống".
"Nhưng phụ hoàng, nàng ta dám hắt rượu vào nhi thần". Người đến không ai khác là Hoàng Phủ Tinh, công chúa duy nhất của Hoàng hậu Hành quốc.
"Nếu ngươi không đến làm phiền nhã hứng của ta và Vương gia, ta cũng không lỡ tay làm đổ rượu lên người ngươi". Tử Lan không chút lưu tình nói.
Hoàng Phủ Tinh nghe vậy thì nhìn về hướng nam nhân kia, hai má trong nháy mắt đỏ hồng. Chưa bao giờ nàng ái mộ một nam nhân như vậy. Tính ra Hoàng Phủ Tinh cũng là một giai nhân xinh đẹp, chỉ là biểu tình kiêu ngạo của nàng ta làm mất đi vẽ mỹ miều vốn có.
"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện thỉnh cầu". Hoàng Phủ Tinh e thẹn nói.
"Hồ nháo, đi xuống". Hoàng Phủ Thất biết nàng ta sẽ xin cái gì nhưng kiên quyết không cho nàng ta cơ hội nói. Chưa nói đến Tuân Úc Vương đã có Vương phi, một công chúa không thể uỷ thân làm thiếp. Hơn nữa lúc Tuân Úc Vương cưới Vương phi đã tuyên bố cả đời này chỉ thú một thê, một đời, một thế , một đôi người. Thêm vị Vương phi kia cũng chẳng phải đèn cạn dầu, Hoàng Phủ Tinh ngày thường được nuông chiều không ngờ lại ngu xuẩn như vậy, đã bị Vương phi người ta làm nhục còn mặt dày ở lại. Hoàng Phủ Thất bây giờ chỉ mong nàng ta biết điều lui đi để tránh mất mặt.
Tuy nhiên Hoàng Phủ Tinh được chiều chuộng đã quen, làm sao nghĩ được như vậy, nàng ta gân cổ lên la: "Phụ hoàng, con muốn được gả cho Tuân Úc Vương làm bình thê".
Chưa đợi Hoàng Phủ Thất lên tiếng, Tử Lan đã hừ lạnh: "Nực cười".
"Ngươi đây là sợ ta sẽ cướp mất Vương gia nên không dám chấp nhận đi". Hoàng Phủ Tinh đắc chí nói.
"Ngày cưới nàng về, ta đã thề 'Nhược thuỷ tam thiên, chích thuỷ nhất biều' (1), Hách Liên Thừa Mạc ta há là người bội tín". Thừa Mạc không để ý đến Hoàng Phủ Tinh mà nhìn Tử Lan thâm tình nói.
(1): ba nghìn gáo nước chỉ lấy một.
Tử Lan nghe vậy thì bực tức nãy giờ dường như tan biến. Thừa Mạc thấy Tử Lan giãn đôi mày đẹp thì cười khẽ, dịu dàng nói tiếp: "Vì thế nên tiểu nương tử không cần tức giận, hại thân mình".
"Còn không phải tại chàng, rải hoa đào khắp chốn". Tử Lan bĩu môi hờn dỗi.
"Đúng, đều là ta sai. Tối nay về cho nàng xử lí được chưa?". Câu sau Thừa Mạc rỉ tai nàng nói nhỏ vô cùng ám muội. Tử Lan không chủ đích lộ ra một chút biểu tình tiểu nữ nhân, đánh yêu vào ngực người nam nhân.
Thấy hai người họ không để ý tới người khác ân ân ái ái, Hoàng Phủ Tinh hận ý ngập tràn hét lên, tay chỉ về phía Tử Lan: "Ngươi là đồ không biết liêm sỉ".
Thừa Mạc thấy Tử Lan chau mày thì tức giận, khó khăn lắm hắn mới dỗ được tiểu nương tử lại bị cô ta làm hư. Thừa Mạc lạnh lùng lấy một chiếc đũa bạc trên bàn ném về phía Hoàng Phủ Tinh, sát ý mười phần mang chiếc đũa gào thét mà đi. Hiên Viên Nhuận thấy vậy vội đánh chiếc đũa đó chệch đi găm thẳng vào chiếc cột đằng sau. Hoàng Phủ Tường thấy vậy vội đứng chắn trước người Hoàng Phủ Tinh: "Xin Vương gia bớt giận, xá muội còn nhỏ tuổi, nếu có gì thất lễ xin Vương gia tha lỗi".
"Nể tình Thái tử, bổn vương không truy cứu nữa, nhưng nếu nàng còn dám làm Vương phi của ta chau mày thêm một lần nữa thôi, cái mạng đó đừng mong giữ được". Thừa Mạc lạnh lùng nói, hắn dùng đôi mắt nhìn người chết nhìn đến Hoàng Phủ Tinh làm nàng ta nhất thời run lên từng đợt. Vốn nghĩ nam nhân này là trích tiên, hoá ra lại là La Sát, nàng ta run rẩy đi theo thị nữ rời khỏi tến tiệc. Thừa Mạc nhận thấy Tử Lan có phần uể oải, bế nàng lên, cáo biệt một tiếng với Hành đế rồi tiêu sái đi ra. Mọi người trong yến tiệc đều than thở: "Đã nghe qua Tuân Úc Vương sủng thê như mạng, hôm nay chứng kiến nào chỉ như vậy, thậm chí là sủng lên đến tận trời".
Sau ngày hôm đó, vì một câu nói "nể mặt Thái tử" của Thừa Mạc, văn võ trong triều ai ai cũng biết Vân quốc là ủng hộ Thái tử. Biến chuyển nghiêng trời lệch đất làm ai ai cũng sợ hãi than, theo đó phe cánh của Hoàng Phủ Duẫn cũng mất đi sức mạnh. Gần đến ngày Tử Lan và Thừa Mạc lên đường, Thái tử vì cảm tạ sự giúp đỡ của Thừa Mạc đã mời hai người ăn trưa, điểm hẹn là Thiên Kỳ lâu, một cứ điểm của Linh U Cung. Tất nhiên Thái tử không hề hay biết điều này.
Khi họ đang ăn thì lại có một toán hắc y nhân vào phá bĩnh. Tử Lan oán hận hừ hừ nói: "Ăn có bữa cơm cũng không yên, Thái tử, ngày khác ngươi nên đãi khách bù, hôm nay giải quyết xong ta và Thừa Mạc sẽ đi luôn". Nói đoạn Tử Lan lao ngay vào địch, chiêu chiêu đoạt mạng, nàng muốn tìm chỗ giải mối oán hận này.
Thu hoạch ngoài ý muốn đó là bắt được người của Hoàng Phủ Duẫn, Tử Lan sau đó trực tiếp ném cho Hiên Viên Nhuận giải quyết, nàng và Thừa Mạc tiêu sái rời đi, hướng đến đại hội võ lâm.
Khi hai người bước vào yến tiệc, mọi con mắt đều đổ dồn vào họ. Có trầm trồ, có khen tặng, nhưng phần lớn là kinh diễm. Hiên Viên Nhuận nhìn thấy vậy, ngực chợt nhói đau, uống cạn một chén rượu rồi quay đi, hắn sợ bản thân không kiềm chế được làm ra điều gì đó thất lễ. Môi nhếch lên nụ cười quen thuộc nhưng sao có chút bi thương cùng tự giễu.
Tử Lan và Thừa Mạc đi về chỗ ngồi ngay vị trí đầu tiên bên tay trái của Hành Hoàng. Từ đầu đến giờ khuôn mặt Thừa Mạc vẫn duy trì lạnh nhạt, chỉ khi quay sang người bên cạnh mới lộ ra nụ cười nhẹ đầy ôn nhu. Rượu quá ba tuần, bên dưới nhiều tiểu thư mạnh dạn hiến tài nghệ, mong được lọt vào mắt một thanh niên nào đó. Đột nhiên, từ bên ngoài, một bóng dáng đỏ như lửa khác bay vào, theo sau là một nhóm người bê chiếc trống cực lớn. Bóng dáng đỏ như lửa ấy dừng lại trên mặt trống, rồi theo tiết tấu dần tăng, nàng ta bắt đầu vũ điệu mê hoặc của mình. Những nam tử khác như si như say, ngay cả Hoàng Phủ Tường cũng ghé mắt nhìn sang. Duy độc có Hiên Viên Nhuận và Thừa Mạc là không nhìn đến. Riêng Tử Lan lại cực kì hứng thú với tiết mục mới lạ này, quả nhiên là vũ kĩ tuyệt vời. "Mạc, chàng xem, nàng ta cũng thật giỏi a".
"Trong mắt ta nương tử là hoàn mỹ nhất, dù là múa kiếm hay hoạ tranh đều rất xuất sắc". Thừa Mạc rỉ tai Tử Lan, tạo thành một tư thế vô cùng ám muội.
Đột nhiên bóng dáng đỏ rực ấy bay đến trước mặt Thừa Mạc nhảy múa, đôi mắt câu hồn liên tục phóng mị nhãn. Nếu đến mức này Tử Lan còn không biết chuyện gì xảy ra thì hẳn là đầu nàng bị úng nước rồi. Tử Lan chán ghét cầm ly rượu tạt thẳng vào người nữ tử đó. Một hành động làm toàn trường kinh hãi.
Nữ tữ đó cũng dừng động tác, khuôn mặt sau tấm mạng che rõ ràng vô cùng kinh ngạc, sau đó là hận ý rất nhanh thay thế. Nàng ta giật mạng che ra la lên: "Ngươi hỗn xược, dám làm nhục bản công chúa".
Tử Lan nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt không hài lòng bắn thẳng về phía Hoàng Phủ Thất trên cao. Hoàng Phủ Thất nghe vậy thì chau mày quát lạnh: "Tinh Nhi, không được hồ nháo, Vương phi là khách quý của bổn quốc. Lui xuống".
"Nhưng phụ hoàng, nàng ta dám hắt rượu vào nhi thần". Người đến không ai khác là Hoàng Phủ Tinh, công chúa duy nhất của Hoàng hậu Hành quốc.
"Nếu ngươi không đến làm phiền nhã hứng của ta và Vương gia, ta cũng không lỡ tay làm đổ rượu lên người ngươi". Tử Lan không chút lưu tình nói.
Hoàng Phủ Tinh nghe vậy thì nhìn về hướng nam nhân kia, hai má trong nháy mắt đỏ hồng. Chưa bao giờ nàng ái mộ một nam nhân như vậy. Tính ra Hoàng Phủ Tinh cũng là một giai nhân xinh đẹp, chỉ là biểu tình kiêu ngạo của nàng ta làm mất đi vẽ mỹ miều vốn có.
"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện thỉnh cầu". Hoàng Phủ Tinh e thẹn nói.
"Hồ nháo, đi xuống". Hoàng Phủ Thất biết nàng ta sẽ xin cái gì nhưng kiên quyết không cho nàng ta cơ hội nói. Chưa nói đến Tuân Úc Vương đã có Vương phi, một công chúa không thể uỷ thân làm thiếp. Hơn nữa lúc Tuân Úc Vương cưới Vương phi đã tuyên bố cả đời này chỉ thú một thê, một đời, một thế , một đôi người. Thêm vị Vương phi kia cũng chẳng phải đèn cạn dầu, Hoàng Phủ Tinh ngày thường được nuông chiều không ngờ lại ngu xuẩn như vậy, đã bị Vương phi người ta làm nhục còn mặt dày ở lại. Hoàng Phủ Thất bây giờ chỉ mong nàng ta biết điều lui đi để tránh mất mặt.
Tuy nhiên Hoàng Phủ Tinh được chiều chuộng đã quen, làm sao nghĩ được như vậy, nàng ta gân cổ lên la: "Phụ hoàng, con muốn được gả cho Tuân Úc Vương làm bình thê".
Chưa đợi Hoàng Phủ Thất lên tiếng, Tử Lan đã hừ lạnh: "Nực cười".
"Ngươi đây là sợ ta sẽ cướp mất Vương gia nên không dám chấp nhận đi". Hoàng Phủ Tinh đắc chí nói.
"Ngày cưới nàng về, ta đã thề 'Nhược thuỷ tam thiên, chích thuỷ nhất biều' (1), Hách Liên Thừa Mạc ta há là người bội tín". Thừa Mạc không để ý đến Hoàng Phủ Tinh mà nhìn Tử Lan thâm tình nói.
(1): ba nghìn gáo nước chỉ lấy một.
Tử Lan nghe vậy thì bực tức nãy giờ dường như tan biến. Thừa Mạc thấy Tử Lan giãn đôi mày đẹp thì cười khẽ, dịu dàng nói tiếp: "Vì thế nên tiểu nương tử không cần tức giận, hại thân mình".
"Còn không phải tại chàng, rải hoa đào khắp chốn". Tử Lan bĩu môi hờn dỗi.
"Đúng, đều là ta sai. Tối nay về cho nàng xử lí được chưa?". Câu sau Thừa Mạc rỉ tai nàng nói nhỏ vô cùng ám muội. Tử Lan không chủ đích lộ ra một chút biểu tình tiểu nữ nhân, đánh yêu vào ngực người nam nhân.
Thấy hai người họ không để ý tới người khác ân ân ái ái, Hoàng Phủ Tinh hận ý ngập tràn hét lên, tay chỉ về phía Tử Lan: "Ngươi là đồ không biết liêm sỉ".
Thừa Mạc thấy Tử Lan chau mày thì tức giận, khó khăn lắm hắn mới dỗ được tiểu nương tử lại bị cô ta làm hư. Thừa Mạc lạnh lùng lấy một chiếc đũa bạc trên bàn ném về phía Hoàng Phủ Tinh, sát ý mười phần mang chiếc đũa gào thét mà đi. Hiên Viên Nhuận thấy vậy vội đánh chiếc đũa đó chệch đi găm thẳng vào chiếc cột đằng sau. Hoàng Phủ Tường thấy vậy vội đứng chắn trước người Hoàng Phủ Tinh: "Xin Vương gia bớt giận, xá muội còn nhỏ tuổi, nếu có gì thất lễ xin Vương gia tha lỗi".
"Nể tình Thái tử, bổn vương không truy cứu nữa, nhưng nếu nàng còn dám làm Vương phi của ta chau mày thêm một lần nữa thôi, cái mạng đó đừng mong giữ được". Thừa Mạc lạnh lùng nói, hắn dùng đôi mắt nhìn người chết nhìn đến Hoàng Phủ Tinh làm nàng ta nhất thời run lên từng đợt. Vốn nghĩ nam nhân này là trích tiên, hoá ra lại là La Sát, nàng ta run rẩy đi theo thị nữ rời khỏi tến tiệc. Thừa Mạc nhận thấy Tử Lan có phần uể oải, bế nàng lên, cáo biệt một tiếng với Hành đế rồi tiêu sái đi ra. Mọi người trong yến tiệc đều than thở: "Đã nghe qua Tuân Úc Vương sủng thê như mạng, hôm nay chứng kiến nào chỉ như vậy, thậm chí là sủng lên đến tận trời".
Sau ngày hôm đó, vì một câu nói "nể mặt Thái tử" của Thừa Mạc, văn võ trong triều ai ai cũng biết Vân quốc là ủng hộ Thái tử. Biến chuyển nghiêng trời lệch đất làm ai ai cũng sợ hãi than, theo đó phe cánh của Hoàng Phủ Duẫn cũng mất đi sức mạnh. Gần đến ngày Tử Lan và Thừa Mạc lên đường, Thái tử vì cảm tạ sự giúp đỡ của Thừa Mạc đã mời hai người ăn trưa, điểm hẹn là Thiên Kỳ lâu, một cứ điểm của Linh U Cung. Tất nhiên Thái tử không hề hay biết điều này.
Khi họ đang ăn thì lại có một toán hắc y nhân vào phá bĩnh. Tử Lan oán hận hừ hừ nói: "Ăn có bữa cơm cũng không yên, Thái tử, ngày khác ngươi nên đãi khách bù, hôm nay giải quyết xong ta và Thừa Mạc sẽ đi luôn". Nói đoạn Tử Lan lao ngay vào địch, chiêu chiêu đoạt mạng, nàng muốn tìm chỗ giải mối oán hận này.
Thu hoạch ngoài ý muốn đó là bắt được người của Hoàng Phủ Duẫn, Tử Lan sau đó trực tiếp ném cho Hiên Viên Nhuận giải quyết, nàng và Thừa Mạc tiêu sái rời đi, hướng đến đại hội võ lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.