Chương 8: Chương 8
Shi Pham
01/07/2016
Tử Y bước xuống trước, cẩn thận kéo màn xe cho Tử Lan. Lúc này Hạ Tử Hàn được hạ nhân báo là có xe ngựa tới thì biết ngay là muội muội của mình
vội vàng chạy ra. Trước cánh cổng cơn đỏ, một đôi hài màu tím xuất hiện, theo sau đó là một cô gái mặc áo choàng ngoài màu tím, bên trong mặc
váy trắng thêu hoa chìm. Tử Lan bước xuống nhìn đại ca đang sững người ở cổng, môi gợi một nụ cười nhẹ, gọi một tiếng : « Đại ca »
Tử Hàn nhìn thấy muội muội thì ngạc nhiên tới mức không biết phải phản ứng như thế nào. Tính ra đã hơn bốn năm hai anh em họ không gặp nhau, đặc biệt Tử Lan lớn lên lại giống mẫu thân như đúc. Tử Hàn không kiềm được nước mắt, run run đi tới rồi bất ngờ kéo Tử Lan vào lòng
-Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi – Tử Hàn run run nói.
Lần đầu tiên chính thức nhìn thấy vị đại ca này, Tử Lan nghĩ mình sẽ không có nhiều tình cảm nhưng cô không ngờ khi thấy đại ca khóc mình lại có thể xúc động đến vậy. Người này là đại ca của vị tiểu thư đã chết kia, nhưng cũng là đại ca của cô, đại ca sẽ thương yêu và che chở cô suốt đời. Nằm trong lòng đại ca, cảm nhận lồng ngực hắn phập phồng vì kích động, Tử Lan đã thầm nghĩ như vậy. Đồng thời cô còn quyết tâm bảo vệ đại ca hơn nữa. Nuốt xuống giọt nước mắt sắp tràn ra, Tử Lan vẫn không dễ rơi nước mắt trước người khác, cô nói :
-Thôi nào, đại ca, người ta nhìn sẽ cười đại ca đó.
-Ta mặc kệ - Tử Hàn lúc này đã lau sạch nước mắt, buông Tử Lan ra nhìn từ trên xuống dưới – Quả nhiên là muội muội của ta, càng lớn càng xinh đẹp.
-Được rồi, huynh không phải nịnh muội – Từ Lan làm ra vẻ e thẹn nói – Huynh có định cho muội vào nhà không đây.
-Ta suýt quên – Tử Hàn làm như sực nhớ ra gì đó – Đi, đi vào, ta dẫn muội về phòng.
Tử Lan lắc đầu, mỉm cười đi theo Tử Hàn vào phủ. Phủ Thượng thư của Tử Hàn không lớn lắm, phân làm năm viện nhỏ, căn cứ theo hứng của viện mà đặt tên : Thanh Long viện, Bạch Hổ viện, Chu Tước viện. Huyền Vũ viện và trung tâm là Kỳ Lân viện. Hiện tại Tử Hàn đang ở viện trung tâm, cũng là viện lớn nhất trong phủ. Tử Lan đi theo chân Tử Hàn vào viện Thanh Long, viện lớn thứ hai sao viện Kỳ Lân. Viện Thanh Long đúng như cái tên, mang màu xanh tươi mát với hồ nước lớn thả nhiều loại sen. Từ cổng viện đi vào phải qua một cây cầu bằng cẩm thạch trắng rồi đi đến một sân nhỏ trồng rất nhiều hoa hải đường, lúc này mới thấy được chính viện. Tử Lan đẩy đửa vào trong, nhìn một vòng, có thể thấy Tử Hàn đã bỏ không ít công sức vào việc trang trí cho căn phòng. Tất cả đều dựa theo ý thích và cách trang hoàng ở nhà cũ của Tử Lan.
-Muội thấy thế nào ? – Tử Hàn hỏi.
-Muội thích lắm – Tử Lan nói thực lòng – Cảm ơn đại ca.
-Cảm ơn gì chứ - Tử Hàn nói rồi ngồi xuống – Chúng ta là những người thân duy nhất của nhau, sau này đại ca sẽ bảo vệ muội – Ánh mắt Tử Hàn nhuốm buồn thương nhưng rất nhanh kiên định nhìn thằng về phía Tử Lan.
-Đại ca – Nhắc tới chuyện này, Tử Lan thực không cười nổi nữa – Chuyện muội nhờ huynh đã làm xong chưa ?
-Xong rồi – Tử Hàn tức giận đập bàn – Không ngờ hắn lại dám có mưu đồ như vậy, còn dính đến không ít quan viên.
-Muội lại nghĩ, đó chỉ là một phần thôi – Tử Lan chau mày – Hắn không cần thiết phải hi sinh nhiều tốt thí như vậy để tham nhũng một chút muối từ Đông Hải quốc chuyển qua.
-Huynh cũng nghĩ vậy, hắn nhiều năm giữ chức Hộ bộ thượng thư như vậy cũng ăn không ít rồi, chẳng lí nào lại trả một cái giá lớn như vậy – Tử Hàn tỏ ra đăm chiêu – Lần này đã triệt hạ được một đường dây buôn lậu muối lớn như vậy mà hắn vẫn có cách xử lí sạch sẽ, chúng ta lại không thể nào tìm được chứng cớ kéo hắn xuống nước.
-Chỗ Thái tử thì sao ? – Tử Lan hỏi.
Tử Hàn lắc đầu :
-Thái tử cho ám vệ đến phủ hắn điều tra nhưng không tra được gì, Thái tử cũng không tiện làm động thái gì quá lớn. Hoàng thượng vốn tính đa nghi, thậm chí là với chính con trai mình, ông ta không muốn người khác dối gạt mình.
-Xưa nay đế vương đều như vậy – Tử Lan kết luận – Nhưng thôi, chuyện đó chúng ta còn nhiều thời gian – Tử Lan lấy túi gấm trong ngực ra rồi đưa ngọc bội hình rồng cuộn quanh chữ Ám cho Tử Hàn xem – Cái này muội tìm được trong thư phòng phụ thân lúc đó, huynh có biết nó là gì không ?
-Phụ thân có cái này ? – Tử Hàn kinh ngạc nói – Thảo nào chúng muốn hại chết người. Chết tiệt.
-Nó là gì vậy ? –Tử Lan tò mò hỏi.
-Đây là bí mật không phải ai cũng biết – Tử Hàn nhỏ giọng nói – Cao Tổ hoàng đế vì muốn kiểm soát các tri châu đã lập ra một nhóm người, nhóm người này không những là tai mắt của hoàng thượng mà còn có quyền tiền trảm hậu tấu, không ai biết những người này là ai, tới bây giờ người ta vẫn cho rằng đó chỉ là truyền thuyết do nhân dân dựng lên để an ủi những người bị các tri châu đàn áp và bóc lột. Tuy nhiên, với những người biết sự thật thì những người này không bao giờ là truyền thuyết. Họ có bảy người, không bao giờ ở một chỗ, ngọc bội này – Tử Hàn đưa ngọc bội lên nói – là đặc điểm nhận dạng của họ, tuy nhiên, theo huynh nhớ hẳn ngọc bội này phải màu đen mới đúng, còn màu trắng trượng trưng cho người đứng đầu, người thứ tám. Mọi người gọi họ là Ám Hành Ngự Sử.
-Vậy phụ thân…-Tử Lan ngạc nhiên nói. Lai lịch của miếng ngọc này Tử Lan đã từng sai Linh U cung đi điều tra nhưng cái thu được chỉ là những mẩu chuyện gần như truyền thuyết. Không ngờ, phụ thân nàng lại có lai lịch lớn như vậy.
-Nghe nói, người giữ ngọc bội này có thể tự ý truyền cho người kế nghiệp, hơn nữa miếng ngọc ấy còn có quyền như một Gián Quan, thậm chí có thể phế Thái tử - Tử Hàn nói – Nhưng cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ.
Tử Lan lâm vào trầm tư, đến nay Tử Lan cũng không rõ danh sách của phụ thân có ý nghĩa như thế nào. Mặc dù cô đã cho điều tra về những người đó, mười cái tên trông không hề liên quan đến nhau nhưng Tử Lan cứ cảm thấy giữa chúng có mối liên hệ nào đó. Đang suy nghĩ thì Tử Y từ bên ngoài vào.
-Thưa thiếu gia, quản gia cho người hỏi đã đến giờ dọn cơm, không biết thiếu gia muốn dùng cơm ở đâu ?
-Bảo quản gia dọn đến viện này đi – lại quay sang Tử Lan nói – Chắc muội cũng đói rồi, hôm nay ta cho người nấu những món muội thích, cố gắng ăn nhiều chút.
-Vâng, cảm ơn đại ca.
-Thưa tiểu thư – Bạch Dạ đi vào – Thanh Y đã về.
-Tốt lắm – Tử Lan nói – Để nàng ta về nghỉ đi. Tử Y đem đồ đạc của ta vào sắp xếp.
-Vâng thưa tiểu thư – cả hai đồng thanh đáp.
Tử Hàn nhìn hai người ra ngoài mới quay sang nói với Tử Lan :
-Hai người đó võ công không thấp.
-Ba người đó là do sư nương chọn cho muội – Tử Lan thẳng thắn.
-Ta rất muốn bái kiến sư phụ và sư nương muội để cảm tạ họ trong ba năm qua đã chăm sóc muội – Tử Hàn nói – Nhưng vị sư huynh của muội cũng quá lạnh lùng đi, mỗi lần hắn đến đây ta đều thấy gió lạnh thổi từng đợt.
-Đại ca đã từng thấy cảnh chém giết trên chiến trường mà lại sợ sư huynh của muội? – Tử Lan cười lớn.
-Ta không sợ - Tử Hàn nói – Ta chỉ thấy lạnh thôi.
Tử Lan nghe vậy thì cười ngất. Sau khi cả hai dùng bữa xong, Tử Hàn có việc phải xử lí nên rời đi. Tử Lan nghỉ ngơi đến sáng hôm sau, khi dùng điểm tâm xong, cô dẫn Thanh Y và Bạch Dạ ra ngoài.
Tử Hàn nhìn thấy muội muội thì ngạc nhiên tới mức không biết phải phản ứng như thế nào. Tính ra đã hơn bốn năm hai anh em họ không gặp nhau, đặc biệt Tử Lan lớn lên lại giống mẫu thân như đúc. Tử Hàn không kiềm được nước mắt, run run đi tới rồi bất ngờ kéo Tử Lan vào lòng
-Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi – Tử Hàn run run nói.
Lần đầu tiên chính thức nhìn thấy vị đại ca này, Tử Lan nghĩ mình sẽ không có nhiều tình cảm nhưng cô không ngờ khi thấy đại ca khóc mình lại có thể xúc động đến vậy. Người này là đại ca của vị tiểu thư đã chết kia, nhưng cũng là đại ca của cô, đại ca sẽ thương yêu và che chở cô suốt đời. Nằm trong lòng đại ca, cảm nhận lồng ngực hắn phập phồng vì kích động, Tử Lan đã thầm nghĩ như vậy. Đồng thời cô còn quyết tâm bảo vệ đại ca hơn nữa. Nuốt xuống giọt nước mắt sắp tràn ra, Tử Lan vẫn không dễ rơi nước mắt trước người khác, cô nói :
-Thôi nào, đại ca, người ta nhìn sẽ cười đại ca đó.
-Ta mặc kệ - Tử Hàn lúc này đã lau sạch nước mắt, buông Tử Lan ra nhìn từ trên xuống dưới – Quả nhiên là muội muội của ta, càng lớn càng xinh đẹp.
-Được rồi, huynh không phải nịnh muội – Từ Lan làm ra vẻ e thẹn nói – Huynh có định cho muội vào nhà không đây.
-Ta suýt quên – Tử Hàn làm như sực nhớ ra gì đó – Đi, đi vào, ta dẫn muội về phòng.
Tử Lan lắc đầu, mỉm cười đi theo Tử Hàn vào phủ. Phủ Thượng thư của Tử Hàn không lớn lắm, phân làm năm viện nhỏ, căn cứ theo hứng của viện mà đặt tên : Thanh Long viện, Bạch Hổ viện, Chu Tước viện. Huyền Vũ viện và trung tâm là Kỳ Lân viện. Hiện tại Tử Hàn đang ở viện trung tâm, cũng là viện lớn nhất trong phủ. Tử Lan đi theo chân Tử Hàn vào viện Thanh Long, viện lớn thứ hai sao viện Kỳ Lân. Viện Thanh Long đúng như cái tên, mang màu xanh tươi mát với hồ nước lớn thả nhiều loại sen. Từ cổng viện đi vào phải qua một cây cầu bằng cẩm thạch trắng rồi đi đến một sân nhỏ trồng rất nhiều hoa hải đường, lúc này mới thấy được chính viện. Tử Lan đẩy đửa vào trong, nhìn một vòng, có thể thấy Tử Hàn đã bỏ không ít công sức vào việc trang trí cho căn phòng. Tất cả đều dựa theo ý thích và cách trang hoàng ở nhà cũ của Tử Lan.
-Muội thấy thế nào ? – Tử Hàn hỏi.
-Muội thích lắm – Tử Lan nói thực lòng – Cảm ơn đại ca.
-Cảm ơn gì chứ - Tử Hàn nói rồi ngồi xuống – Chúng ta là những người thân duy nhất của nhau, sau này đại ca sẽ bảo vệ muội – Ánh mắt Tử Hàn nhuốm buồn thương nhưng rất nhanh kiên định nhìn thằng về phía Tử Lan.
-Đại ca – Nhắc tới chuyện này, Tử Lan thực không cười nổi nữa – Chuyện muội nhờ huynh đã làm xong chưa ?
-Xong rồi – Tử Hàn tức giận đập bàn – Không ngờ hắn lại dám có mưu đồ như vậy, còn dính đến không ít quan viên.
-Muội lại nghĩ, đó chỉ là một phần thôi – Tử Lan chau mày – Hắn không cần thiết phải hi sinh nhiều tốt thí như vậy để tham nhũng một chút muối từ Đông Hải quốc chuyển qua.
-Huynh cũng nghĩ vậy, hắn nhiều năm giữ chức Hộ bộ thượng thư như vậy cũng ăn không ít rồi, chẳng lí nào lại trả một cái giá lớn như vậy – Tử Hàn tỏ ra đăm chiêu – Lần này đã triệt hạ được một đường dây buôn lậu muối lớn như vậy mà hắn vẫn có cách xử lí sạch sẽ, chúng ta lại không thể nào tìm được chứng cớ kéo hắn xuống nước.
-Chỗ Thái tử thì sao ? – Tử Lan hỏi.
Tử Hàn lắc đầu :
-Thái tử cho ám vệ đến phủ hắn điều tra nhưng không tra được gì, Thái tử cũng không tiện làm động thái gì quá lớn. Hoàng thượng vốn tính đa nghi, thậm chí là với chính con trai mình, ông ta không muốn người khác dối gạt mình.
-Xưa nay đế vương đều như vậy – Tử Lan kết luận – Nhưng thôi, chuyện đó chúng ta còn nhiều thời gian – Tử Lan lấy túi gấm trong ngực ra rồi đưa ngọc bội hình rồng cuộn quanh chữ Ám cho Tử Hàn xem – Cái này muội tìm được trong thư phòng phụ thân lúc đó, huynh có biết nó là gì không ?
-Phụ thân có cái này ? – Tử Hàn kinh ngạc nói – Thảo nào chúng muốn hại chết người. Chết tiệt.
-Nó là gì vậy ? –Tử Lan tò mò hỏi.
-Đây là bí mật không phải ai cũng biết – Tử Hàn nhỏ giọng nói – Cao Tổ hoàng đế vì muốn kiểm soát các tri châu đã lập ra một nhóm người, nhóm người này không những là tai mắt của hoàng thượng mà còn có quyền tiền trảm hậu tấu, không ai biết những người này là ai, tới bây giờ người ta vẫn cho rằng đó chỉ là truyền thuyết do nhân dân dựng lên để an ủi những người bị các tri châu đàn áp và bóc lột. Tuy nhiên, với những người biết sự thật thì những người này không bao giờ là truyền thuyết. Họ có bảy người, không bao giờ ở một chỗ, ngọc bội này – Tử Hàn đưa ngọc bội lên nói – là đặc điểm nhận dạng của họ, tuy nhiên, theo huynh nhớ hẳn ngọc bội này phải màu đen mới đúng, còn màu trắng trượng trưng cho người đứng đầu, người thứ tám. Mọi người gọi họ là Ám Hành Ngự Sử.
-Vậy phụ thân…-Tử Lan ngạc nhiên nói. Lai lịch của miếng ngọc này Tử Lan đã từng sai Linh U cung đi điều tra nhưng cái thu được chỉ là những mẩu chuyện gần như truyền thuyết. Không ngờ, phụ thân nàng lại có lai lịch lớn như vậy.
-Nghe nói, người giữ ngọc bội này có thể tự ý truyền cho người kế nghiệp, hơn nữa miếng ngọc ấy còn có quyền như một Gián Quan, thậm chí có thể phế Thái tử - Tử Hàn nói – Nhưng cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ.
Tử Lan lâm vào trầm tư, đến nay Tử Lan cũng không rõ danh sách của phụ thân có ý nghĩa như thế nào. Mặc dù cô đã cho điều tra về những người đó, mười cái tên trông không hề liên quan đến nhau nhưng Tử Lan cứ cảm thấy giữa chúng có mối liên hệ nào đó. Đang suy nghĩ thì Tử Y từ bên ngoài vào.
-Thưa thiếu gia, quản gia cho người hỏi đã đến giờ dọn cơm, không biết thiếu gia muốn dùng cơm ở đâu ?
-Bảo quản gia dọn đến viện này đi – lại quay sang Tử Lan nói – Chắc muội cũng đói rồi, hôm nay ta cho người nấu những món muội thích, cố gắng ăn nhiều chút.
-Vâng, cảm ơn đại ca.
-Thưa tiểu thư – Bạch Dạ đi vào – Thanh Y đã về.
-Tốt lắm – Tử Lan nói – Để nàng ta về nghỉ đi. Tử Y đem đồ đạc của ta vào sắp xếp.
-Vâng thưa tiểu thư – cả hai đồng thanh đáp.
Tử Hàn nhìn hai người ra ngoài mới quay sang nói với Tử Lan :
-Hai người đó võ công không thấp.
-Ba người đó là do sư nương chọn cho muội – Tử Lan thẳng thắn.
-Ta rất muốn bái kiến sư phụ và sư nương muội để cảm tạ họ trong ba năm qua đã chăm sóc muội – Tử Hàn nói – Nhưng vị sư huynh của muội cũng quá lạnh lùng đi, mỗi lần hắn đến đây ta đều thấy gió lạnh thổi từng đợt.
-Đại ca đã từng thấy cảnh chém giết trên chiến trường mà lại sợ sư huynh của muội? – Tử Lan cười lớn.
-Ta không sợ - Tử Hàn nói – Ta chỉ thấy lạnh thôi.
Tử Lan nghe vậy thì cười ngất. Sau khi cả hai dùng bữa xong, Tử Hàn có việc phải xử lí nên rời đi. Tử Lan nghỉ ngơi đến sáng hôm sau, khi dùng điểm tâm xong, cô dẫn Thanh Y và Bạch Dạ ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.