Vấn Nạn Học Đường

Chương 3

Zuki

07/02/2017

Không phải tôi mong muốn cái clip đó bị phát tán gì đâu, nhưng mà đúng là con nhỏ kia vẫn chưa đả động gì về cái clip đó. Hay là nó quên rồi? Hoặc cũng có thể là nó thay điện thoại nên bị mất luôn cái video. Hoặc là....

" *** mẹ! Tao không tìm thấy cái video rồi!" Con nhỏ An hằn học.

" Đừng đùa chứ!? Sao lại thế được?" Một đứa khác sửng sốt " Chẳng phải mày bảo copy vào máy tính rồi à. Về tìm lại cẩn thận xem"

"Tao tìm rồi. Máy tao hình như dính virus, chắc bị virus ăn rồi. Mà cũng chả sao, dù gì thì cái clip đó cũng lâu rồi. Người thì vẫn ở đây, sao chúng ta không làm lại cái khác mới mẻ hơn, coi như lời tạm biệt cuối cấp."

"Ý mày là lễ tổng kết?"

Cả bọn nhìn nhau cười lớn thích thú. Tôi đứng ngoài cửa lớp đã nghe được những gì cần nghe. Lo lắng? Sợ sệt? mấy thứ đó tôi không hề cảm thấy nhưng linh tính mách bảo tôi không thể để bọn chúng làm như vậy với tôi lần thứ hai.



Tôi vẫn đi học đầy đủ mỗi ngày nhưng đến hôm tổng kết tôi đã không đến trường. Ngồi nhà với một đống tài liệu ôn thi. Tôi đã đinh ninh rằng mình sẽ thoát được nhưng bọn chúng đâu dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cái hôm đến lấy bằng tốt nghiệp và rút hồ sơ học bạ, tôi đã cố tình đến muộn nhất để tránh mặt bọn chúng. Nhưng bọn chúng còn kiên nhẫn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Chúng nó kéo tôi vào chỗ vắng rồi đánh đập chửi bới tôi rất thậm tệ. Rồi đến công đoạn mà chúng đã lên kế hoạch lâu nay, một đứa trong bọn chúng lấy điện thoại ra chuẩn bị quay, còn một đứa thả tóc ra đội một chiếc mũ lưỡi trai, cố ý che đi mặt mình trước ống kính rồi tiến về phía tôi. Tôi lúc đó trong đầu chỉ có một ý định là chạy đi nhưng lại bị chúng nó cản lại đẩy xuống đất. Con An tiến lại túm lấy áo tôi, thấy tôi cứ giữ khư khư cái áo thì nó giơ tay tát tôi mấy phát rồi lại tiếp tục giằng lấy cái cổ áo....

Tiếng chửi thề vẫn tiếp tục vang lên nhưng tiếng giằng co thì đã tắt hẳn. Bọn chúng phủi tay bỏ đi, còn tôi ngồi đó, với bộ quần áo rách nát toàn bụi bẩn thỉu.

Bao nhiêu năm qua tôi đã chịu đựng tất cả những thứ tồi tệ mà chúng nó làm với tôi. Không một lời kêu than, cũng chẳng cầu xin ai giúp đỡ, lại càng không bao giờ cầu xin chúng nó tha cho mình. Thực tế là trong lòng tôi, chính là không có cảm xúc gì cả. Oán hận. Giận dữ. Căm ghét. Đã từ rất rất lâu rồi, tôi không có được những cảm xúc đó, hoặc là có thì nó cũng chỉ là từ hồi còn nhỏ tôi dành cho mẹ tôi thôi, nhưng giờ thì đến cả oán hận mẹ tôi tôi cũng không còn cảm xúc đó nữa rồi. Người đã chết, oán hận để làm gì nữa, tha cho họ đi và mình cũng được thanh thản. Người ta đánh mình, kệ thôi chứ biết làm thế nào, phản kháng lại cũng không địch nổi cả đống người, đành chịu thôi. Tôi với mọi sự việc đều luôn luôn có suy nghĩ 'tích cực' như vậy. Chính bọn con An khi lần đầu tiên gậy sự với tôi cũng đã từng buột miệng nói ra rằng nó rất ghét cái vẻ bất cần của tôi nên mới đối xử với tôi như vậy cho đến bây giờ. Tôi thì vốn dĩ chẳng bao giờ bỏ lọt tai mấy câu nói đó nên chúng nó càng 'điên' hơn mà gây sự với tôi hết lần này đến lần khác. Lí do cho mấy trận đánh sau này vô cùng đơn giản: nhìn ngứa mắt thì đánh.

Tôi bước từng bước nặng nề trên đường, bỏ qua mọi ánh nhìn kì thị có, thương hại có, thích thú có mà vẫn cúi đầu bước đi. Tôi cũng chả biết mình đang đi đến đâu nữa, cứ bước đi mà trong đầu không nghĩ cái gì cả, đến khi tôi nhận ra thì phát hiện nơi này rất vắng vẻ, yên tĩnh, lại tối đen chỉ có một chút ánh đèn đường từ đằng xa rọi về. Tôi không hiểu mình đang đứng đợi cái gì nhưng hai chân tôi cứ vẫn không thể nhấc lên mà đi được. Có một bóng người đang đi tới, là một đứa con gái đang vừa đi vừa nghe điện thoại cười nói vui vẻ. Tôi cũng không biết mình đang làm cái gì nữa, khi tôi nhận ra thì đã quá muộn rồi. Tiếng điện thoại rơi xuống khiến người ở đầu dây bên kia hình như đang rất sốt ruột gọi to tên cô gái. Tôi như bừng tỉnh khi nghe được cái tên từ trong điện thoại. Tôi nhìn xuống dưới đất, nhìn cái người đang nằm bất tỉnh ở đó, rồi nhìn xuống tay mình, tôi đang cầm một hòn đá, hình như có dính một chút chất lỏng mùi khá tanh.......

Tôi không biết gì hết. Không biết cái gì cả. Tôi. Tôi thực sự không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi. Tôi đã giết người rồi sao? Giết con nhỏ An đó? Nó chết rồi ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vấn Nạn Học Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook