Chương 26: Tôn quản lý bi kịch
Hồng Trần Tiêu Diêu
22/03/2020
Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
Bị nhiều người vây xem như vậy, Mục Lãnh có chút không được tự nhiên, sắc mặt cũng hơi có vẻ bực mình. Mà Trình Dạ cùng Tô Tiểu Tiểu hai gia hỏa không tim không phổi vẫn tiếp tục đắm mình trong đại nghiệp gắp thú bông.
Hai người vẫn còn mười mấy xèng nữa, chạy về máy gắp thú thứ năm.
Mười mấy người vây xem cũng có chút hăng hái muốn xem Trình Dạ có thể tiếp tục viết nên thần thoại trăm gắp trăm trúng hay không.
" Xin lỗi, nhường đường một chút, các vị nhường đường một chút!" Đột nhiên, một người mặc âu phục, đeo cà vạt, đầu đầy mồ hôi chen qua đám người. Hắn bước chân dồn dập đi tới chỗ Trình Dạ.
Người đàn ông này, không ai khác, chính là quản lý khu thương mại này.
Khu gắp thú bông phát sinh ra chuyện lớn như vậy, quản lý khu thương mại Tôn Bác không có lý do gì không biết.
Vừa mới nghe được sự tình từ thủ hạ, Tôn Bác lập tức ngựa không dừng vó chạy tới.
Tôn Bác đi tới bên cạnh Trình Dạ, lúc này Trình Dạ đã gắp lên được một con thú, cánh tay máy đang lảo đảo đưa con thú tới chỗ cửa ra.
"Rớt xuống, rớt xuống!" Tôn Bác trong lòng kêu gào.
Kết quả không có bất kì ngoài ý muốn nào, sau một tiếng hoan hô của Tô Tiểu Tiểu, lại có một con thú bông vào túi.
Trình Dạ móc ra một xèng trò chơi, đang chuẩn bị thả vào máy. Tôn Bác thấy vậy, vội vàng ngăn cản.
"Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, ngươi có thể dừng một chút hay không. Cứ dừng một chút." Tôn Bác mang theo nụ cười tiêu chuẩn trên mặt.
"Ừ?" Trình Dạ nghiêng đầu nhìn về phía vị mặc Âu phục này.
Thân cao 171.58 cm, khối lượng cơ thể 80.67 ki-lô-gam, nhịp tim 87 BPM…
Vóc người có chút hơi mập, còn hơi bị cao huyết áp, bất quá không liên quan gì đến Trình Dạ. "Ngươi là?"
"À, tiểu huynh đệ, ta là quản lý khu thương mại này. Đây là danh thiếp của ta." Vừa nói, Tôn Bác lấy danh thiếp của mình đưa cho Trình Dạ một tấm. Trình Dạ nhận lấy nhìn một cái, Tôn Bác? Không quen biết!
Tôn Bác xoa xoa tay, thử dò hỏi, "Tiểu huynh đệ, ngươi xem, các ngươi gắp được nhiều thú bông như vậy, ta thấy cũng đủ rồi, nếu không các ngươi hạ thủ lưu tình, hôm nay dừng ở đây thôi?"
"Tôn quản lý, chẳng lẽ khu thương mại của các ngươi còn có quy củ không được gắp quá nhiều thú bông?" Trình Dạ miệng hơi cười nói.
Tôn Bác lúng túng khoát tay lia lịa, "Không có, không có chuyện này."
"Chỉ là đã có nhiều thú bông như vậy, các ngươi cũng đủ dùng rồi mà…" Tôn Bác mặt cười khổ nhìn túi lớn đựng thú bông trong tay Tô Tiểu Tiểu, kiên trì nói.
Đó đều là tiền nha!
Những thú bông búp bê này giá mua vào cũng không đắt, trung bình cũng chỉ hai đồng một con. Nhìn qua thì khu thương mại tổn thất cũng không nhiều. Cho dù Trình Dạ gắp toàn bộ thú bông đi, cũng chỉ tổn thất ba bốn trăm đồng mà thôi.
Nhưng sự thực lại không đơn giản như vậy. Phải biết, hơn 20 máy gắp thú này mỗi ngày đem lại lợi nhuận hơn 1000 đồng, còn nếu là thứ bảy như hôm nay, lợi nhuận có thể vượt 2000 đồng. Hơn nữa đây có thể coi là lợi nhuận thuần, bởi vì mỗi ngày số lượng thú bông bị gắp đi là không đáng kể.
Nếu Trình Dạ gắp hết toàn bộ thú bông, mà khu thương mại lại không có hàng bổ sung, mười mấy cái máy gắp thú này hôm nay coi như là không hoạt động. Như vậy, tổn thất có thể lên đến 2500 đồng. Một ngày tổn thất 2500 đồng, mấy con số này vừa đưa ra, chắc chắn cấp trên của Tôn quản lý sẽ bất mãn với hắn.
Trình Dạ nhún nhún vai, tiếp tục ném một xèng trò chơi vào, hắn vừa nhàn nhã điều khiển tay máy, vừa mở miệng nói, "Các ngươi đã không có quy định này, vậy cũng đừng ra đây quấy rầy ta."
Trình Dạ nghiêng người, khẽ liếc Tô Tiểu Tiểu cùng Mục Lãnh một cái, dùng thanh âm chỉ có hắn với Tôn Bác nghe được cười nói, "Hai vị kia đều là đồng học của ta, ở trước mặt người đẹp ta phải biểu hiện tốt một chút chứ!"
Nói xong, Trình Dạ cúi người xuống, cầm con búp bê mới gắp được đưa cho Tô Tiểu Tiểu đang hưng phấn hoan hô.
Mà lúc này, Tôn Bác đã mồ hôi lạnh nhễ nhại. Mới vừa rồi tựa hồ…tiểu huynh đệ kia vừa nói chuyện với mình vừa điều khiển tay máy đi…
Tôn Bác đứng bên cạnh, chết lặng nhìn Trình Dạ gắp từng con thú bông ra. Càng xem, Tôn Bác càng giật mình. Vốn Tôn Bác cho là, coi như kỹ thuật Trình Dạ tốt hơn nữa, ba lần có thể bắt được hai lần đã coi như không tệ..
Nhưng mà hắn nhìn Trình Dạ liên tiếp dùng sáu, bảy xèng không phí một đồng nào. Mọi người vây xem thì dáng vẻ như chỉ là chuyện thường ngày, Tôn Bác biết, thiếu niên nhìn chỉ có mười tám mười chín tuổi trước mặt mình này, thực sự có khả năng gắp sạch toàn bộ thú bông của mình.
Nhìn Trình Dạ vẫn không ngừng tay, Tôn Bác cảm giác sắp khóc. Đại ca, ngươi hạ thủ lưu tình có được không!! Ngươi làm vậy chúng ta không làm ăn được nha!
Tôn Bác cảm giác mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.
Nhưng mà Tôn Bác cũng không thể dùng biện pháp cường ngạnh gì. Nếu mà chọc tức Trình Dạ, sau này Trình Dạ hàng ngày đến, còn không bằng Tôn Bác hắn viết thư từ chức luôn bây giờ. Một ngày tổn thất 2500, lãnh đạo khu thương mại còn có thể chấp nhận được. Nhưng nếu là mỗi ngày đều tổn thất nhiều như vậy, vậy thì chính hắn phải chịu lửa giận của lãnh đạo.
Chật vật đẩy đám người ra, Tôn Bác cau mày gọi một nhân viên bán hàng tới.
"Tôn quản lý, có chuyện gì vậy?"
Tôn Bác xoa xoa cái trán có chút ê ẩm, "Ngươi đi lấy cho ta hai con gấu bông lớn ra đây, đúng rồi, lấy thêm hai phiếu mua hàng 100 đồng khu thương mại chúng ta nữa. Được rồi, đi đi."
Mấy phút sau…
Tôn Bác cùng một nhân viên bán hàng tóc ngắn ôm gấu bông cao hơn một mét đi tới.
"Oa gấu thật là lớn!" Tô Tiểu Tiểu ngước gò má tinh xảo, hai mắt rực sáng.
"Đến đây, tiểu muội muội, con gấu này chính là tặng cho các ngươi." Vừa nói, Tôn Bác vừa mang theo nụ cười chân thành, cầm con gấu đặt vào tay Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu mặt đầy hồ nghi, "Thật?"
" Đúng." Tôn Bác trên mặt cười hì hì, trong lòng thầm chửi má nó nhưng vẫn cười gượng nói. "Ta thấy mấy vị tiêu phí quá cao trong cửa hàng của ta, nên đây là quà tặng thêm của chúng ta."
Mà nhân viên bán hàng tóc ngắn kia cũng đưa con gấu còn lại vào tay Mục Lãnh."Mỹ nữ, đây là lễ vật chúng ta tặng ngài."
"Há, được." Mục Lãnh không có từ chối, đưa tay ngọc nhận lấy.
Mục Lãnh cũng không phải người hồ đồ, liếc mắt một cái liền hiểu rõ, vị Tôn quản lý kia bỗng dưng tặng hai nữ sinh hai con gấu bông lớn trị giá hơn 100 đồng có nguyên nhân rất lớn từ Trình Dạ.
Có lẽ, hắn là muốn để Trình Dạ ngừng gắp thú bông đi. Bất quá, không biết Trình Dạ luyện được kỹ thuật gắp thú lợi hại như vậy từ bao giờ. Không khéo hắn không ít lần dẫn bạn gái khác tới gắp thú đi.
Hừ! Ta hiểu rõ người này, nhất định là một đầu đại sắc lang.
Trình Dạ không biết, lần này hắn vốn muốn thay đổi ấn tượng của mình trong lòng Mục Lãnh, nhưng chưa từng nghĩ đến, Mục Lãnh lại dán thêm cho hắn nhãn hiệu “đại sắc lang”.
Rất khó rửa sạch đi cái nhãn hiệu này!
- --------------------------------------------
Bị nhiều người vây xem như vậy, Mục Lãnh có chút không được tự nhiên, sắc mặt cũng hơi có vẻ bực mình. Mà Trình Dạ cùng Tô Tiểu Tiểu hai gia hỏa không tim không phổi vẫn tiếp tục đắm mình trong đại nghiệp gắp thú bông.
Hai người vẫn còn mười mấy xèng nữa, chạy về máy gắp thú thứ năm.
Mười mấy người vây xem cũng có chút hăng hái muốn xem Trình Dạ có thể tiếp tục viết nên thần thoại trăm gắp trăm trúng hay không.
" Xin lỗi, nhường đường một chút, các vị nhường đường một chút!" Đột nhiên, một người mặc âu phục, đeo cà vạt, đầu đầy mồ hôi chen qua đám người. Hắn bước chân dồn dập đi tới chỗ Trình Dạ.
Người đàn ông này, không ai khác, chính là quản lý khu thương mại này.
Khu gắp thú bông phát sinh ra chuyện lớn như vậy, quản lý khu thương mại Tôn Bác không có lý do gì không biết.
Vừa mới nghe được sự tình từ thủ hạ, Tôn Bác lập tức ngựa không dừng vó chạy tới.
Tôn Bác đi tới bên cạnh Trình Dạ, lúc này Trình Dạ đã gắp lên được một con thú, cánh tay máy đang lảo đảo đưa con thú tới chỗ cửa ra.
"Rớt xuống, rớt xuống!" Tôn Bác trong lòng kêu gào.
Kết quả không có bất kì ngoài ý muốn nào, sau một tiếng hoan hô của Tô Tiểu Tiểu, lại có một con thú bông vào túi.
Trình Dạ móc ra một xèng trò chơi, đang chuẩn bị thả vào máy. Tôn Bác thấy vậy, vội vàng ngăn cản.
"Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, ngươi có thể dừng một chút hay không. Cứ dừng một chút." Tôn Bác mang theo nụ cười tiêu chuẩn trên mặt.
"Ừ?" Trình Dạ nghiêng đầu nhìn về phía vị mặc Âu phục này.
Thân cao 171.58 cm, khối lượng cơ thể 80.67 ki-lô-gam, nhịp tim 87 BPM…
Vóc người có chút hơi mập, còn hơi bị cao huyết áp, bất quá không liên quan gì đến Trình Dạ. "Ngươi là?"
"À, tiểu huynh đệ, ta là quản lý khu thương mại này. Đây là danh thiếp của ta." Vừa nói, Tôn Bác lấy danh thiếp của mình đưa cho Trình Dạ một tấm. Trình Dạ nhận lấy nhìn một cái, Tôn Bác? Không quen biết!
Tôn Bác xoa xoa tay, thử dò hỏi, "Tiểu huynh đệ, ngươi xem, các ngươi gắp được nhiều thú bông như vậy, ta thấy cũng đủ rồi, nếu không các ngươi hạ thủ lưu tình, hôm nay dừng ở đây thôi?"
"Tôn quản lý, chẳng lẽ khu thương mại của các ngươi còn có quy củ không được gắp quá nhiều thú bông?" Trình Dạ miệng hơi cười nói.
Tôn Bác lúng túng khoát tay lia lịa, "Không có, không có chuyện này."
"Chỉ là đã có nhiều thú bông như vậy, các ngươi cũng đủ dùng rồi mà…" Tôn Bác mặt cười khổ nhìn túi lớn đựng thú bông trong tay Tô Tiểu Tiểu, kiên trì nói.
Đó đều là tiền nha!
Những thú bông búp bê này giá mua vào cũng không đắt, trung bình cũng chỉ hai đồng một con. Nhìn qua thì khu thương mại tổn thất cũng không nhiều. Cho dù Trình Dạ gắp toàn bộ thú bông đi, cũng chỉ tổn thất ba bốn trăm đồng mà thôi.
Nhưng sự thực lại không đơn giản như vậy. Phải biết, hơn 20 máy gắp thú này mỗi ngày đem lại lợi nhuận hơn 1000 đồng, còn nếu là thứ bảy như hôm nay, lợi nhuận có thể vượt 2000 đồng. Hơn nữa đây có thể coi là lợi nhuận thuần, bởi vì mỗi ngày số lượng thú bông bị gắp đi là không đáng kể.
Nếu Trình Dạ gắp hết toàn bộ thú bông, mà khu thương mại lại không có hàng bổ sung, mười mấy cái máy gắp thú này hôm nay coi như là không hoạt động. Như vậy, tổn thất có thể lên đến 2500 đồng. Một ngày tổn thất 2500 đồng, mấy con số này vừa đưa ra, chắc chắn cấp trên của Tôn quản lý sẽ bất mãn với hắn.
Trình Dạ nhún nhún vai, tiếp tục ném một xèng trò chơi vào, hắn vừa nhàn nhã điều khiển tay máy, vừa mở miệng nói, "Các ngươi đã không có quy định này, vậy cũng đừng ra đây quấy rầy ta."
Trình Dạ nghiêng người, khẽ liếc Tô Tiểu Tiểu cùng Mục Lãnh một cái, dùng thanh âm chỉ có hắn với Tôn Bác nghe được cười nói, "Hai vị kia đều là đồng học của ta, ở trước mặt người đẹp ta phải biểu hiện tốt một chút chứ!"
Nói xong, Trình Dạ cúi người xuống, cầm con búp bê mới gắp được đưa cho Tô Tiểu Tiểu đang hưng phấn hoan hô.
Mà lúc này, Tôn Bác đã mồ hôi lạnh nhễ nhại. Mới vừa rồi tựa hồ…tiểu huynh đệ kia vừa nói chuyện với mình vừa điều khiển tay máy đi…
Tôn Bác đứng bên cạnh, chết lặng nhìn Trình Dạ gắp từng con thú bông ra. Càng xem, Tôn Bác càng giật mình. Vốn Tôn Bác cho là, coi như kỹ thuật Trình Dạ tốt hơn nữa, ba lần có thể bắt được hai lần đã coi như không tệ..
Nhưng mà hắn nhìn Trình Dạ liên tiếp dùng sáu, bảy xèng không phí một đồng nào. Mọi người vây xem thì dáng vẻ như chỉ là chuyện thường ngày, Tôn Bác biết, thiếu niên nhìn chỉ có mười tám mười chín tuổi trước mặt mình này, thực sự có khả năng gắp sạch toàn bộ thú bông của mình.
Nhìn Trình Dạ vẫn không ngừng tay, Tôn Bác cảm giác sắp khóc. Đại ca, ngươi hạ thủ lưu tình có được không!! Ngươi làm vậy chúng ta không làm ăn được nha!
Tôn Bác cảm giác mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.
Nhưng mà Tôn Bác cũng không thể dùng biện pháp cường ngạnh gì. Nếu mà chọc tức Trình Dạ, sau này Trình Dạ hàng ngày đến, còn không bằng Tôn Bác hắn viết thư từ chức luôn bây giờ. Một ngày tổn thất 2500, lãnh đạo khu thương mại còn có thể chấp nhận được. Nhưng nếu là mỗi ngày đều tổn thất nhiều như vậy, vậy thì chính hắn phải chịu lửa giận của lãnh đạo.
Chật vật đẩy đám người ra, Tôn Bác cau mày gọi một nhân viên bán hàng tới.
"Tôn quản lý, có chuyện gì vậy?"
Tôn Bác xoa xoa cái trán có chút ê ẩm, "Ngươi đi lấy cho ta hai con gấu bông lớn ra đây, đúng rồi, lấy thêm hai phiếu mua hàng 100 đồng khu thương mại chúng ta nữa. Được rồi, đi đi."
Mấy phút sau…
Tôn Bác cùng một nhân viên bán hàng tóc ngắn ôm gấu bông cao hơn một mét đi tới.
"Oa gấu thật là lớn!" Tô Tiểu Tiểu ngước gò má tinh xảo, hai mắt rực sáng.
"Đến đây, tiểu muội muội, con gấu này chính là tặng cho các ngươi." Vừa nói, Tôn Bác vừa mang theo nụ cười chân thành, cầm con gấu đặt vào tay Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu mặt đầy hồ nghi, "Thật?"
" Đúng." Tôn Bác trên mặt cười hì hì, trong lòng thầm chửi má nó nhưng vẫn cười gượng nói. "Ta thấy mấy vị tiêu phí quá cao trong cửa hàng của ta, nên đây là quà tặng thêm của chúng ta."
Mà nhân viên bán hàng tóc ngắn kia cũng đưa con gấu còn lại vào tay Mục Lãnh."Mỹ nữ, đây là lễ vật chúng ta tặng ngài."
"Há, được." Mục Lãnh không có từ chối, đưa tay ngọc nhận lấy.
Mục Lãnh cũng không phải người hồ đồ, liếc mắt một cái liền hiểu rõ, vị Tôn quản lý kia bỗng dưng tặng hai nữ sinh hai con gấu bông lớn trị giá hơn 100 đồng có nguyên nhân rất lớn từ Trình Dạ.
Có lẽ, hắn là muốn để Trình Dạ ngừng gắp thú bông đi. Bất quá, không biết Trình Dạ luyện được kỹ thuật gắp thú lợi hại như vậy từ bao giờ. Không khéo hắn không ít lần dẫn bạn gái khác tới gắp thú đi.
Hừ! Ta hiểu rõ người này, nhất định là một đầu đại sắc lang.
Trình Dạ không biết, lần này hắn vốn muốn thay đổi ấn tượng của mình trong lòng Mục Lãnh, nhưng chưa từng nghĩ đến, Mục Lãnh lại dán thêm cho hắn nhãn hiệu “đại sắc lang”.
Rất khó rửa sạch đi cái nhãn hiệu này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.