Chương 280: Đòi nợ
Tuanminhnguyen
13/08/2019
Ngay lúc này, có ba cái thân ảnh hướng về phía đám người bên này đi đến.
" Trần Phong, đã tới ngày trả nợ, mau giao tiền cho chúng ta!! " dẫn đầu một cái khoảng ba mươi tuổi nam nhân nhìn Trần Phong nghiêm giọng nói.
" Dương ca, xin ngươi cho chúng ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ trả hết nợ. " Trần Phong nhìn trước mắt nam nhân cầu xin nói.
" Hừ! Dựa theo giấy nợ bên trong nội dung, trong vòng một tháng ngươi phải trả cho chúng ta một trăm triệu không thiếu một đồng. Chúng ta cũng không phải không cho ngươi cơ hội, ta đã gia hạn cho ngươi thêm một tháng, còn không tính lãi, ta không thể tiếp tục để lâu được nữa. " Cửu Dương lắc đầu nói, từ trong áo khoác lấy ra giấy nợ.
" Nhưng bây giờ ta thật sự không có tiền, Dương ca, xin ngươi cho ta thêm mấy ngày, ta nhất định sẽ trả đủ không thiếu một đồng. " Trần Phong vội vàng nói.
" Hừ! Không có tiền cũng dám đi đánh bạc, nếu không trả nổi, như vậy đừng trách chúng ta độc ác! " Cửu Dương thần sắc hung ác nói.
Sau lưng hắn hai cái tiểu để cũng tiến lên một bước, một bộ bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
" Vị này huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta nhất định sẽ trả tiền cho ngươi. " lúc này Trần Vũ Phượng lên tiếng nói.
Rốt cuộc Trần Vũ Phượng vẫn thương nhi tử, chấp nhận cho hắn trả nợ.
" Như vậy mau lấy ra, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, không có thời gian cùng các ngươi dài dòng. " Cửu Dương gật đầu nói.
" Chuyện này… hy vọng các vị có thể cho ta thêm một hai ngày để chuẩn bị, một trăm triệu cũng không phải là số tiền nhỏ. " Trần Vũ Phượng nói.
" Chuyện này khó mà làm được, chúng ta đã kéo dài hơn một tháng, hơn nữa chúng ta lãi suất so với ngân hàng còn muốn thấp, nếu như hôm nay không lấy được tiền, chúng ta không thể hướng về phía cấp trên bàn giao. " Cửu Dương lắc đầu nói.
" Muốn chuẩn bị một trăm triệu cũng không dễ a, nhanh nhất cũng phải là ngày mai chúng ta mới có thể lấy ra. " Trần Vũ Phượng nói.
" Vị này phu nhân, chúng ta cũng chỉ là làm theo lệnh cấp trên, chúng ta cũng đã nhân từ cho Trần Phong thêm một tháng thời gian, không thể kéo dài thêm nữa. "
" Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách hắn, không chỉ là không lo chuẩn bị tiền, còn tiếp tục đi đánh bạc, khắp nơi thiếu nợ. Chắc là ngươi còn không biết đi chuyện này đi, hắn đã nghỉ học một năm, mỗi ngày hắn đều chỉ đánh bạc. "
Cửu Dương nhìn Trần Phong hừ lạnh một tiếng nói.
Hắn cũng bắt đầu cảm thấy thương cảm cho nữ nhân này, có như thế một cái phá gia nhi tử quả thật là xấu số.
" Cái gì!! A Phong, hắn nói có phải hay không là thật!! " Trần Vũ Phượng nhìn Trần Phong chất vấn nói.
" Là...là thật!! " Trần Phong gật đầu áy náy nói.
" Ngươi… " chỉ về phía Trần Phong, Trần Vũ Phượng nói không nên lời, hai chân nhũn ra, có chút đứng không vững, như sắp ngã.
May mắn là có Saeko đỡ lấy nàng.
Trần Vũ Phượng trong lòng lúc này vô cùng thương tâm, thất vọng.
Nàng nhi tử trước đây không phải là như vậy a, hắn làm sao lại trở nên như vậy rồi.
Nhìn xem Trần Vũ Phượng cái kia thất vọng ánh mắt, Trần Phong hối hận không thôi.
Về phần hắn có thật hối hận hay không thì chỉ có hắn mới biết được.
Trần Phong trở nên như vậy cũng có thể là do không có người quản nguyên nhân.
Cao Trung cùng Đại Học khác biệt nhau rất lớn, hiện thực hơn rất nhiều, lại không có người quản, con người thay đổi như thế nào là chuyện không thể đoán trước được.
Tại môi trường này bên trong, rất dễ dàng thay đổi, cũng giống như Trần Phong lúc này, từ một cái chăm chỉ thiếu niên biến thành một cái nghiện cờ bạc người.
" Được rồi, các ngươi mau trả tiền cho chúng ta, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể dạy cho Trần Phong một bài học, sau đó ngày mai liền tới lấy tiền, đây là chúng ta ranh giới cuối cùng. " Cửu Dương thở dài một tiếng nói.
" Các ngươi làm sao có thể dạng này, chỉ là tạm thời không trả tiền mà thôi, làm sao lại muốn đánh người. " Triệu Tích Vũ tức giận nói.
" Không dạy cho hắn một bài học, làm sao hắn có thể nhớ rõ, lần sau còn tiếp tục đánh bạc, tiếp tục mượn tiền. Phải để cho hắn rõ ràng, lần sau muốn mượn tiền tốt nhất nên trả đúng hạn. "
" Không nói nhiều nữa, các huynh đệ, đánh hắn cho ta!! " Cửu Dương quát!!
Nghe vậy sau lưng hắn hai cái tiểu đệ sắn lên tay áo đi tới.
" Mẫu thân mau cứu ta, bọn hắn muốn đánh ta!! " Trần Phong gào thét nói.
Đối với Trần Phong kêo gào, Trần Vũ Phượng cũng rất thương tâm, nhưng nàng nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
" Khoan đã! " lúc này Rozen lên tiếng nói.
Hai cái tiểu đệ cũng dừng lại, quay đầu nhìn Rozen.
" Hôm nay chúng ta nếu không lấy được tiền, như vậy cũng chỉ có thể để cho Trần Phong một bài học nhớ đời, không tiếp tục dài dòng. " Cửu Dương nói.
" Các ngươi là ngươi của Ngân Hồ Bang đi! " Rozen nhìn xem trên ngực Cửu Dương huy chương nói.
" Như vậy thì thế nào? " Cửu Dương nhíu mày nói.
" Tên ta là Triệu Thiên Hữu, nếu như các ngươi là người của Ngân Hồ Bang, như vậy nhất định là có nghe qua tên của ta! " Rozen nghiêm nghị nói.
Nghe vậy Cửu Dương nhất thời biến sắc, sau đó thần sắc nghi ngờ nói.
" Ngươi có gì để chứng minh lời ngươi nói là thật! "
Triệu Thiên Hữu cái tên này tại Ngân Hồ Bang nội bộ bên trong lưu truyền, bất kỳ ai gặp phải liền phải đối xử như thượng khách.
Nghe nói là cùng Boss có quan hệ.
Tuy nhiên Cửu Dương cũng sẽ không bị Rozen vài lời nói mà tin tưởng hắn.
Cửu Dương cũng chỉ là tầng dưới nhân viên, cũng không có thấy qua Rozen hình ảnh.
" Làm sao? Cần phải để cho ta gọi điện cho các ngươi cấp trên để xác nhận a! " Rozen trong mắt lóe lên một tia âm lãnh sát khí nói.
Ngay lập tức, Cửu Dương chỉ cảm thấy một trận lạnh sống lưng, trên trán không khỏi đổ xuống mồ hôi.
Chỉ mới trong một khắc đó thôi, hắn cảm thấy tử thần đang kề lưỡi hái lên cổ mình.
" Không… không dám! " Cửu Dương lắp bắp nói.
Lần này hắn thật sự tin tưởng rồi.
" Đem giấy nợ cho ta, về báo cho các ngươi cấp trên, bọn hắn sẽ tự biết giải quyết! " Rozen nói.
" Vâng! " Cửu Dương gật đầu đáp.
Sau đó đem giấy nợ cho Rozen, rồi nhanh chóng mang theo hai cái tiểu đệ rời khỏi.
" Trần Phong, đã tới ngày trả nợ, mau giao tiền cho chúng ta!! " dẫn đầu một cái khoảng ba mươi tuổi nam nhân nhìn Trần Phong nghiêm giọng nói.
" Dương ca, xin ngươi cho chúng ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ trả hết nợ. " Trần Phong nhìn trước mắt nam nhân cầu xin nói.
" Hừ! Dựa theo giấy nợ bên trong nội dung, trong vòng một tháng ngươi phải trả cho chúng ta một trăm triệu không thiếu một đồng. Chúng ta cũng không phải không cho ngươi cơ hội, ta đã gia hạn cho ngươi thêm một tháng, còn không tính lãi, ta không thể tiếp tục để lâu được nữa. " Cửu Dương lắc đầu nói, từ trong áo khoác lấy ra giấy nợ.
" Nhưng bây giờ ta thật sự không có tiền, Dương ca, xin ngươi cho ta thêm mấy ngày, ta nhất định sẽ trả đủ không thiếu một đồng. " Trần Phong vội vàng nói.
" Hừ! Không có tiền cũng dám đi đánh bạc, nếu không trả nổi, như vậy đừng trách chúng ta độc ác! " Cửu Dương thần sắc hung ác nói.
Sau lưng hắn hai cái tiểu để cũng tiến lên một bước, một bộ bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
" Vị này huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta nhất định sẽ trả tiền cho ngươi. " lúc này Trần Vũ Phượng lên tiếng nói.
Rốt cuộc Trần Vũ Phượng vẫn thương nhi tử, chấp nhận cho hắn trả nợ.
" Như vậy mau lấy ra, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, không có thời gian cùng các ngươi dài dòng. " Cửu Dương gật đầu nói.
" Chuyện này… hy vọng các vị có thể cho ta thêm một hai ngày để chuẩn bị, một trăm triệu cũng không phải là số tiền nhỏ. " Trần Vũ Phượng nói.
" Chuyện này khó mà làm được, chúng ta đã kéo dài hơn một tháng, hơn nữa chúng ta lãi suất so với ngân hàng còn muốn thấp, nếu như hôm nay không lấy được tiền, chúng ta không thể hướng về phía cấp trên bàn giao. " Cửu Dương lắc đầu nói.
" Muốn chuẩn bị một trăm triệu cũng không dễ a, nhanh nhất cũng phải là ngày mai chúng ta mới có thể lấy ra. " Trần Vũ Phượng nói.
" Vị này phu nhân, chúng ta cũng chỉ là làm theo lệnh cấp trên, chúng ta cũng đã nhân từ cho Trần Phong thêm một tháng thời gian, không thể kéo dài thêm nữa. "
" Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách hắn, không chỉ là không lo chuẩn bị tiền, còn tiếp tục đi đánh bạc, khắp nơi thiếu nợ. Chắc là ngươi còn không biết đi chuyện này đi, hắn đã nghỉ học một năm, mỗi ngày hắn đều chỉ đánh bạc. "
Cửu Dương nhìn Trần Phong hừ lạnh một tiếng nói.
Hắn cũng bắt đầu cảm thấy thương cảm cho nữ nhân này, có như thế một cái phá gia nhi tử quả thật là xấu số.
" Cái gì!! A Phong, hắn nói có phải hay không là thật!! " Trần Vũ Phượng nhìn Trần Phong chất vấn nói.
" Là...là thật!! " Trần Phong gật đầu áy náy nói.
" Ngươi… " chỉ về phía Trần Phong, Trần Vũ Phượng nói không nên lời, hai chân nhũn ra, có chút đứng không vững, như sắp ngã.
May mắn là có Saeko đỡ lấy nàng.
Trần Vũ Phượng trong lòng lúc này vô cùng thương tâm, thất vọng.
Nàng nhi tử trước đây không phải là như vậy a, hắn làm sao lại trở nên như vậy rồi.
Nhìn xem Trần Vũ Phượng cái kia thất vọng ánh mắt, Trần Phong hối hận không thôi.
Về phần hắn có thật hối hận hay không thì chỉ có hắn mới biết được.
Trần Phong trở nên như vậy cũng có thể là do không có người quản nguyên nhân.
Cao Trung cùng Đại Học khác biệt nhau rất lớn, hiện thực hơn rất nhiều, lại không có người quản, con người thay đổi như thế nào là chuyện không thể đoán trước được.
Tại môi trường này bên trong, rất dễ dàng thay đổi, cũng giống như Trần Phong lúc này, từ một cái chăm chỉ thiếu niên biến thành một cái nghiện cờ bạc người.
" Được rồi, các ngươi mau trả tiền cho chúng ta, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể dạy cho Trần Phong một bài học, sau đó ngày mai liền tới lấy tiền, đây là chúng ta ranh giới cuối cùng. " Cửu Dương thở dài một tiếng nói.
" Các ngươi làm sao có thể dạng này, chỉ là tạm thời không trả tiền mà thôi, làm sao lại muốn đánh người. " Triệu Tích Vũ tức giận nói.
" Không dạy cho hắn một bài học, làm sao hắn có thể nhớ rõ, lần sau còn tiếp tục đánh bạc, tiếp tục mượn tiền. Phải để cho hắn rõ ràng, lần sau muốn mượn tiền tốt nhất nên trả đúng hạn. "
" Không nói nhiều nữa, các huynh đệ, đánh hắn cho ta!! " Cửu Dương quát!!
Nghe vậy sau lưng hắn hai cái tiểu đệ sắn lên tay áo đi tới.
" Mẫu thân mau cứu ta, bọn hắn muốn đánh ta!! " Trần Phong gào thét nói.
Đối với Trần Phong kêo gào, Trần Vũ Phượng cũng rất thương tâm, nhưng nàng nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
" Khoan đã! " lúc này Rozen lên tiếng nói.
Hai cái tiểu đệ cũng dừng lại, quay đầu nhìn Rozen.
" Hôm nay chúng ta nếu không lấy được tiền, như vậy cũng chỉ có thể để cho Trần Phong một bài học nhớ đời, không tiếp tục dài dòng. " Cửu Dương nói.
" Các ngươi là ngươi của Ngân Hồ Bang đi! " Rozen nhìn xem trên ngực Cửu Dương huy chương nói.
" Như vậy thì thế nào? " Cửu Dương nhíu mày nói.
" Tên ta là Triệu Thiên Hữu, nếu như các ngươi là người của Ngân Hồ Bang, như vậy nhất định là có nghe qua tên của ta! " Rozen nghiêm nghị nói.
Nghe vậy Cửu Dương nhất thời biến sắc, sau đó thần sắc nghi ngờ nói.
" Ngươi có gì để chứng minh lời ngươi nói là thật! "
Triệu Thiên Hữu cái tên này tại Ngân Hồ Bang nội bộ bên trong lưu truyền, bất kỳ ai gặp phải liền phải đối xử như thượng khách.
Nghe nói là cùng Boss có quan hệ.
Tuy nhiên Cửu Dương cũng sẽ không bị Rozen vài lời nói mà tin tưởng hắn.
Cửu Dương cũng chỉ là tầng dưới nhân viên, cũng không có thấy qua Rozen hình ảnh.
" Làm sao? Cần phải để cho ta gọi điện cho các ngươi cấp trên để xác nhận a! " Rozen trong mắt lóe lên một tia âm lãnh sát khí nói.
Ngay lập tức, Cửu Dương chỉ cảm thấy một trận lạnh sống lưng, trên trán không khỏi đổ xuống mồ hôi.
Chỉ mới trong một khắc đó thôi, hắn cảm thấy tử thần đang kề lưỡi hái lên cổ mình.
" Không… không dám! " Cửu Dương lắp bắp nói.
Lần này hắn thật sự tin tưởng rồi.
" Đem giấy nợ cho ta, về báo cho các ngươi cấp trên, bọn hắn sẽ tự biết giải quyết! " Rozen nói.
" Vâng! " Cửu Dương gật đầu đáp.
Sau đó đem giấy nợ cho Rozen, rồi nhanh chóng mang theo hai cái tiểu đệ rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.