Chương 13
Tuế Kiến
08/11/2021
Edit: Coco
Cuối cùng lớp 11 đã chiến thắng trận đấu này. Lý Thanh Đàm được đám bạn vây quanh, sau đó rời khỏi sân. Rất nhiều cô gái chạy qua đó để đưa nước và giấy ăn, nhiệt tình kinh khủng.
Anh giơ cao tay, vừa cười nói cảm ơn vừa né tránh những ý tốt đó. Anh xoay người nhặt áo khoác dưới đất, rồi đá vào bắp chân Tưởng Dư: "Có nước không?"
Tưởng Dư không thể hiểu nổi anh nghĩ cái gì, nhếch cằm lên chỉ: "Chẳng phải bọn họ đều đưa nước cho cậu đấy ư? Cứ nhận bừa một chai đi."
"Ai đưa cũng nhận, tôi là người tùy tiện như thế à?"
"Vậy cậu đừng có tìm tôi, tôi không có nước đâu." Tưởng Dư phủi tay đứng dậy, cảm thán: "Đúng là có phúc mà không biết hưởng."
Lý Thanh Đàm nhìn cậu ta ra ngoài, lấy tay quẹt mồ hôi trên trán, hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Mua nước cho cậu đấy ạ, thưa đại thiếu gia."
Anh bật cười, chẳng màng gì cả ngồi thẳng xuống đất. Đám đồng đội vẫn đang đắm chìm trong trận đấu vừa nãy, không ngừng thì thầm bên tai anh.
"Cú ném ba điểm của cậu đúng là khủng thật, góc độ quá hiểm, tôi đã nghĩ là không vào rồi."
"Nhưng mà mấy đàn anh lớp 12 này cũng khá cừ, vài lần cắt bóng bên mình rồi."
"Đúng đúng, nhất là anh chàng cao to đứng trước mặt tôi, khiến tôi cảm thân bản thân chẳng khác gì gà con yếu đuối cả."
"Cậu đúng là tên gà, bé, nhỏ."
"F*ck! Cậu mới nhỏ, cả người cậu chỗ nào cũng nhỏ!"
...
Đám con trai nhanh chóng lao vào chiến nhau. Lý Thanh Đàm ngồi khoanh chân, tay để lên đầu gối, mắt nhìn về phương xa nhưng không hề có tiêu cự.
Đám con trai đang vật lộn đè ép anh đủ đường, cơ thể anh bị đẩy qua đẩy lại, một tên vô tình ngã đè lên lưng anh.
Lý Thanh Đàm né về phía trước, đứng bật dậy rồi quay đầu nhìn cái tên đang nằm bò dưới đất, giải thích: "Cả người đầy mồ hôi, dính quá."
Tên đó cũng chẳng quan tâm: "Bệnh sạch sẽ chứ gì, tôi hiểu mà."
Lý Thanh Đàm cầm áo đồng phục lên rồi chuyển sang chỗ khác. Tiếng còi tập hợp phát ra từ sân vận động, anh quay đầu nhìn thoáng qua hướng đó.
Có một góc mặt quen thuộc lóe lên trong đám đông, sau đó chìm nghỉm giữa dòng người mênh mông. Anh ngây người, quay đầu lại bắt lấy một tên đang đùa giỡn bên cạnh hỏi: "Hôm nay chúng ta đấu với lớp 12 nào đấy?"
Tằng Dương Dương nghĩ một hồi mới trả lời: "Ban 6, có cả ban 2 và ban 5 nữa. Sao thế? Đấu chưa đã à? Để mình quay lại hẹn họ thêm lần nữa nhé?"
Lý Thanh Đàm lắc đầu bảo không có gì, rồi lại nhìn về hướng đám đông đã đi xa, khuôn mặt có phần đăm chiêu.
Chờ Tưởng Dư đi mua nước về, tiết thể dục đã sắp kết thúc. Thầy thể dục của ban 5 chọn một chỗ bất kỳ ngoài sân vận động để tập chung, sau đó cho giải tán tại chỗ.
Lý Thanh Đàm đi đến bồn rửa để rửa tay, Tưởng Dư đi theo sau, cầm chai nước dựa vào một bên: "Tôi nghe nói chiều hôm qua Chung Diễm lại bị ăn đòn."
"Gì? Ai cơ?"
"Chính là cái tên bị bọn trường nghề đánh lần trước." Tưởng Dư nói: "Chẳng hiểu rốt cuộc cậu ta đã đụng vào ai. Ngày nào cũng thế, không phải bị ăn đòn thì là đang chuẩn bị ăn đòn."
Lý Thanh Đàm tắt vòi nước, vẩy nước trên tay, hỏi: "Cậu nghe ai nói đấy?"
"Vừa nãy lúc mua nước, tôi gặp mấy đứa lớp bên cạnh. Chẳng phải bọn đấy thường xuyên trốn học đi với đám trường nghề à? Bọn nó cũng có mặt lúc Chung Diễm bị đánh."
"Thế ư." Lý Thanh Đàm chẹp miệng, không có hứng thú với những chuyện này: "Đi thôi, ra ngoài ăn cơm."
"Ok."
...
Sau tiết thể dục, Vân Nê và Phương Miểu hòa vào dòng người đi ra khỏi trường. Trên đường đi, Phương Miểu vẫn còn nhắc đến trận đấu vừa rồi.
Vân Nê đáp lại, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh Lý Thanh Đàm. Thiếu niên mặc quần áo tối màu, da trắng như tuyết chạy trong đám người, vừa sáng sủa vừa sống động.
Cô khẽ lắc đầu, quăng những hình ảnh đó đi. Đúng lúc đó điện thoại của cô rung lên.
Vân Nê ngẩng đầu nhìn đèn đỏ, sau đó lấy điện thoại ra xem.
[Lý Thanh Đàm: Đàn chị.]
Cô ngây người, sang đến bên kia đường mới trả lời.
[Vân Nê:?]
[Lý Thanh Đàm: Tôi vừa thi đấu với bạn cùng lớp chị.]
[Vân Nê: Ừ, tôi biết.]
Sau khi gửi tin nhắn đi, Phương Miểu đã kéo cô vào tiệm bún gạo. Trong lúc gọi món, điện thoại trong túi rung bần bật.
Vân Nê tìm một bàn trống, ngồi xuống rồi lại lấy điện thoại ra.
[Lý Thanh Đàm: Chị có xem trận đấu không?]
[Lý Thanh Đàm: Đàn chị?]
[Lý Thanh Đàm:?]
Cô nhanh chóng rep lại một từ.
[Không.]
Phải đến năm, sáu phút sau Lý Thanh Đàm mới nhắn lại.
[Lý Thanh Đàm: Ồ?]
[Vân Nê:?]
[Lý Thanh Đàm: Nhưng rõ ràng em nhìn thấy chị mà nhỉ.]
Vân Nê: "..."
Cô tắt điện thoại đi không trả lời anh nữa.
Phương Miểu cầm điện thoại qua đây, nói: "Trên diễn đàn trường, có bạn nữ hỏi đàn em lớp 11 chơi bóng với bên mình chiều nay là ai. Cậu xem có phải Lý Thanh Đàm không?"
Tam Trung có một diễn đàn lớn, được thành lập bởi một đàn anh nào đó không biết tự khóa nào, sau này nó vẫn được lưu truyền. Số lượng học sinh trong diễn đàn cực kỳ lớn, mỗi ngày sẽ có người chia sẻ tin đồn mới hoặc tin tức hot nào đó.
Người trong ảnh rõ ràng là Lý Thanh Đàm. Bức ảnh hơi mờ, anh đang cúi đầu dẫn bóng, góc nghiêng cực kỳ xuất sắc.
Tấm ảnh vừa được đăng lên, bên dưới đã nhảy ra một đống câu trả lời.
[Lý Thanh Đàm, lớp 11 ban 5 ban khoa học tự nhiên, khỏi cảm ơn.]
[Cậu ấy rất khó theo đuổi, bình thường cũng trầm tính. Ở trường, ngoại trừ khuôn mặt đó thì cậu ấy chẳng có tí cảm giác tồn tại nào cả.]
[Nghe nói cậu ấy là học sinh chuyển tiếp từ Bắc Kinh, gia đình rất giàu. Bạn của cậu ấy là Tưởng Dư, con trai út nhà họ Tưởng ở Lư Thành. Mọi người tự hiểu đi.]
[Tui chỉ hỏi thôi, tui đâu nói là sẽ theo đuổi đâu. Làm quen một chút cũng không được à?]
[Làm quen? Thôi đi, cậu thử hỏi xem nữ xinh lớp tôi đã có ai từng nói chuyện hơn mười câu với cậu ấy chưa, tôi nhận cô ấy làm bố.]
...
Chỉ trong chốc lát, dư luận đã chuyển hướng từ ngoại hình cho đến gia đình của Lý Thanh Đàm, thậm chí còn cả bối cảnh nhà Tưởng Dư, không bỏ sót một chỗ nào.
Phương Miểu lẩm bẩm: "Không ngờ bình thường ở lớp cậu ta có hình tượng như thế đó. Mình tưởng cậu ta hay nói chuyện với cậu lắm mà nhỉ?"
"Thật ư? Đâu có." Vân Nê phủ nhận: "Bọn mình cũng chẳng trò chuyện được mấy câu."
Phương Miểu lắc đầu tặc lưỡi, tiếp tục xem cuộc thảo luận trên diễn đàn. Đến khi bà chủ bưng hai bát bún lên, cô ấy mới đặt điện thoại xuống.
Vân Nê cụp mắt, hơi mất tập trung, suýt thì nhầm xì dầu với dấm mà đổ vào bát.
Ăn xong, Phương Miểu dừng ở cửa hàng văn phòng phẩm M&G bên cạnh để mua bút. Vân Nê đứng ở gian hàng sách tham khảo.
Thời điểm này vẫn đang là giờ tan tầm, người người ra vào cửa hàng.
Vân Nê đọc hai trang tài liệu, phát hiện ra có rất nhiều câu cô đã làm rồi bèn cất về chỗ cũ. Khi đi ra ngoài, cô nhìn thấy phía xa có hai bóng dáng đang đi tới.
Cô ngây người mất một giây, sau đó mới quay đầu đi vào trong góc.
Phương Miểu vẫn còn đang phân vân xem nên mua hai chiếc bút hay mua một hộp ruột bút, thấy dáng vẻ kích động của cô bèn hỏi: "Sao thế?"
"À, không có gì đâu." Vân Nê cầm bừa một quyển sách đọc giả vờ giả vịt, rồi lại nhíu mày, không hiểu tại sao mình phải trốn.
Dù sao thì... cũng không nói rõ được.
Cô thở dài, gấp sách lại, thấy vài từ trên bìa.
—— "Giáo thảo* bá đạo yêu phải tôi."
(*Chỉ những nam sinh đẹp trai nhất trường được mọi người bầu chọn và công nhận. Những nam sinh ưu tú xuất sắc về kỹ năng giao tiếp, học lực và các mặt khác đều có thể được hưởng vinh dự này.)
Vân Nê: "..."
...
Thoáng một cái đã đến thứ sáu.
Theo hệ thống giáo dục nhân văn ở Tam Trung, những học sinh ngoại trú lớp 12 có thể tan tiết tự học cuối cùng sớm hơn 20 phút, còn những bạn trọ trong trường thì có thể tự sắp xếp thời gian.
Vân Nê bàn bạc với chủ quán nướng để đẩy giờ làm thêm lên sớm hơn.
Đêm đông lạnh thấu xương, quán nướng trở nên cực kỳ hot, ngoài quán dựng rất nhiều bạt đỏ. Vân Nê cực kỳ bận bịu nên không cảm thấy quá lạnh.
Cũng nhanh đến giờ tan làm hơn.
Vân Nê về phòng nghỉ phía sau để lấy cặp sách và khăn choàng. Sau khi chào hỏi bà chủ, cô lướt qua đám đông và rời khỏi quán.
Gần nửa đêm, đường phố vẫn sáng trưng.
Cô vừa đi thẳng đến bãi gửi xe, vừa cúi đầu đeo khăn choàng cổ, bỗng đâm đầu vào một người chạy ngang qua.
Găng tay rơi xuống đất, chàng trai cúi người nhặt lên trước Vân Nê, vội vàng nói xin lỗi, sau đó nhanh chóng chạy đi xa.
Vân Nê còn chưa kịp bình tĩnh lại thì bóng dáng đó đã biến mất.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô đeo găng tay vào, đầu ngón tay chạm phải một vật cứng.
Khi cô lộn chiếc găng lại thì thấy vật cứng, đó là một mẩu giấy. Cô mở nó ra, bên trong có một dòng chữ. Nét chữ khá cẩu thả, nhưng không hề khó đọc.
—— Dạo này nhớ cẩn thận, có người muốn gây chuyện với cô.
Một câu không đầu không đuôi.
Vân Nê nhớ đến chàng trai kỳ lạ vừa rồi, sau đó lại quay đầu nhìn về nơi góc đường anh ta vừa khuất bóng, không hiểu sao lại cảm thấy hơi lo lắng.
Trên đường về, cô suy nghĩ rất lâu nhưng không thể nghĩ được ra ai định gây sự với mình.
Đó chỉ là một tờ giấy không có tên, cũng không có manh mối gì nên Vân Nê không thể đi báo cảnh sát. Thứ hai, sau khi quay lại trường, Vân Nê chỉ báo cáo với thầy chủ nhiệm Lưu Nghị Hải về sự việc này.
Sau khi Lưu Nghị Hải đọc mẩu giấy xong, ông nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Em có chắc chắn là mẩu giấy này gửi cho em không? Liệu có phải trò chơi khăm không?"
Vân Nê: "Chắc hẳn là gửi cho em ạ. Trước khi đụng phải bạn nam đó thì trong găng tay em không có gì. Nhưng em không dám chắc đây có phải trò đùa hay không."
"Em có quen bạn nam đó không?
"Em không ạ." Vân Nê thậm chí còn chẳng nhìn rõ khuôn mặt anh ta.
"Vậy thì thế này, trước tiên em đừng đi làm ở quán nướng nữa. Tiết tự học buổi tối, em cũng về sớm đi. Thầy sẽ báo lại chuyện này cho nhà trường để xem có thể tìm ra biện pháp giải quyết nào không."
"Vâng ạ, em cảm ơn thầy."
"Không có gì. Dù sao thì em vẫn nhớ phải cẩn thận trên đường từ nhà đến trường và ngược lại."
"Vâng ạ, em biết rồi."
Mẩu giấy bất thình lình đó tựa như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ yên tĩnh. Trước khi nó chìm xuống đáy, chẳng có ai biết được nó sẽ gây ra ảnh hưởng gì tới cái hồ.
Lại một tuần sóng yên biển lặng trôi qua.
Vân Nê không gặp bất cứ chuyện gì, cũng không xảy ra vấn đề gì bất trắc.
Lưu Nghị Hải đã nói với nhà trường về chuyện này trước đó, nhưng bởi vì chẳng xảy ra chuyện gì nên trường cho đó là một trò đùa dai, tiếp sau cũng không định làm sáng tỏ.
Vào ngày Lễ Tạ Ơn, bà chủ quán nướng gọi Vân Nê trở lại để hỗ trợ.
Có thể là do bầu không khí ngày lễ mà hôm đó rất đông khách, mười bàn trên tầng và dưới tầng đều kín. Vân Nê được điều đi làm thu ngân.
Cô bận bịu đến tận khuya, trong quán vẫn còn vài bàn có khách. Trong số đó có một bàn đã ngồi gần ba tiếng đồng hồ, gồm cả nam lẫn nữ.
Vân Nê đi đưa rượu vài lần, cũng không quá để ý.
Hôm đó cô tan làm rất muộn. Trước khi đi, bà chủ còn gói riêng cho cô một suất cơm rang và một ít xiên nướng để cô mang về ăn.
Vân Nê cầm theo đồ ăn rời khỏi quán, đi đến bãi gửi xe. Khi cô cúi đầu xuống mở khóa thì phát hiện xe xịt lốp
Tiệm sửa xe gần trường đã đóng cửa lâu rồi, Cô nghĩ nhà mình cũng không quá xa bèn dắt xe trở về, định bụng sáng mai sẽ ghé qua hàng sửa xe ngay cạnh khu dân cư.
Vân Nê thong thả đi dọc ven đường. Đèn hai bên đường phát ra ánh sáng mờ nhạt, xe mô tô chạy ngang qua đường cái, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng rồ ga.
Lư Thành nằm ở phía Nam, mùa đông không lạnh và khô như phía Bắc, nhưng cái lạnh ẩm ướt khiến người ra cảm nhận được từng cơn rét buốt từ trong ra ngoài.
Đã khó chó cắn thêm.
Vân Nê đi bộ một hồi thì phát hiện xích xe đạp bị tuột, buông thõng trên mặt đất, lắc lư theo chiếc xe.
Cô dừng lại, cởi găng tay ra, ngồi xổm xuống chỉnh lại dây xích.
Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn cách đó không xa tiến lại gần.
Vân Nê ngẩng đầu lên, cách lớp nan xe chồng chéo, cô nhìn thấy một nhóm con gái khoác vai nhau thong thả đi về hướng này.
Con đường ngày đông yên tĩnh mà giá lạnh, họ giống như những vị khách không mời mà đến phá vỡ khoảnh khắc yên bình này.
Gần đây Lý Thanh Đàm đã trở về Bắc Kinh.
Ông nội ở nhà mắc bệnh cũ, bảo Lý Chung Viễn gọi Lý Thanh Đàm về. Lý Chung Viễn không thể không nể mặt bố mình, đành phải đón người trở về.
Lý Thanh Đàm quay về nhà họ Lý năm anh sáu tuổi. Mặc dù anh có tên trong gia phả nhưng ngoại trừ Lý Chung Viễn, ông nội và Lý Minh Nguyệt ra thì những người còn lại trong nhà họ Lý đều chưa bao giờ xem trọng anh.
Ông nội cực kỳ chiều chuộng đứa cháu trai này. Dưới sự che chở của ông, Lý Thanh Đàm cũng gần như có một tuổi thơ trọn vẹn.
Anh ngồi trong phòng bệnh, chờ đến khi ông ngủ mới đi ra.
Trên chiếc sô pha trong phòng khách nhỏ, Lý Minh Nguyệt vẫn đang làm việc, nói mà không ngẩng đầu lên: "Trên bàn có đồ ăn sáng. Ăn xong chị sẽ bảo bác Trung đưa em về nghỉ ngơi."
"Không cần đâu, ở đây có giường mà, em nằm nghỉ một lúc là được." Lý Thanh Đàm đi đến bàn, mở hộp đồ ăn ra.
Lý Minh Nguyệt liếc anh một cái rồi nói: "Theo ý của ông nội bây giờ thì muốn bố đón em quay về học. Học kỳ này em ở Lư Thành nhớ yên phận, đừng gây chuyện khiến bố tức giận. Có khi hết năm nay em sẽ không phải về đó nữa."
Lý Thanh Đàm đáp "Ừ", sau đó cúi đầu uống sữa đậu nành.
Chiếc điện thoại ở một bên sáng lên, anh vừa lấy điện thoại vừa nghe Lý Minh Nguyệt nói.
Là tin nhắn của Tưởng Dư.
—— Xảy ra chuyện rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Đàm: Chương này phát lì xì để giảm bớt cú shock.
Cuối cùng lớp 11 đã chiến thắng trận đấu này. Lý Thanh Đàm được đám bạn vây quanh, sau đó rời khỏi sân. Rất nhiều cô gái chạy qua đó để đưa nước và giấy ăn, nhiệt tình kinh khủng.
Anh giơ cao tay, vừa cười nói cảm ơn vừa né tránh những ý tốt đó. Anh xoay người nhặt áo khoác dưới đất, rồi đá vào bắp chân Tưởng Dư: "Có nước không?"
Tưởng Dư không thể hiểu nổi anh nghĩ cái gì, nhếch cằm lên chỉ: "Chẳng phải bọn họ đều đưa nước cho cậu đấy ư? Cứ nhận bừa một chai đi."
"Ai đưa cũng nhận, tôi là người tùy tiện như thế à?"
"Vậy cậu đừng có tìm tôi, tôi không có nước đâu." Tưởng Dư phủi tay đứng dậy, cảm thán: "Đúng là có phúc mà không biết hưởng."
Lý Thanh Đàm nhìn cậu ta ra ngoài, lấy tay quẹt mồ hôi trên trán, hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Mua nước cho cậu đấy ạ, thưa đại thiếu gia."
Anh bật cười, chẳng màng gì cả ngồi thẳng xuống đất. Đám đồng đội vẫn đang đắm chìm trong trận đấu vừa nãy, không ngừng thì thầm bên tai anh.
"Cú ném ba điểm của cậu đúng là khủng thật, góc độ quá hiểm, tôi đã nghĩ là không vào rồi."
"Nhưng mà mấy đàn anh lớp 12 này cũng khá cừ, vài lần cắt bóng bên mình rồi."
"Đúng đúng, nhất là anh chàng cao to đứng trước mặt tôi, khiến tôi cảm thân bản thân chẳng khác gì gà con yếu đuối cả."
"Cậu đúng là tên gà, bé, nhỏ."
"F*ck! Cậu mới nhỏ, cả người cậu chỗ nào cũng nhỏ!"
...
Đám con trai nhanh chóng lao vào chiến nhau. Lý Thanh Đàm ngồi khoanh chân, tay để lên đầu gối, mắt nhìn về phương xa nhưng không hề có tiêu cự.
Đám con trai đang vật lộn đè ép anh đủ đường, cơ thể anh bị đẩy qua đẩy lại, một tên vô tình ngã đè lên lưng anh.
Lý Thanh Đàm né về phía trước, đứng bật dậy rồi quay đầu nhìn cái tên đang nằm bò dưới đất, giải thích: "Cả người đầy mồ hôi, dính quá."
Tên đó cũng chẳng quan tâm: "Bệnh sạch sẽ chứ gì, tôi hiểu mà."
Lý Thanh Đàm cầm áo đồng phục lên rồi chuyển sang chỗ khác. Tiếng còi tập hợp phát ra từ sân vận động, anh quay đầu nhìn thoáng qua hướng đó.
Có một góc mặt quen thuộc lóe lên trong đám đông, sau đó chìm nghỉm giữa dòng người mênh mông. Anh ngây người, quay đầu lại bắt lấy một tên đang đùa giỡn bên cạnh hỏi: "Hôm nay chúng ta đấu với lớp 12 nào đấy?"
Tằng Dương Dương nghĩ một hồi mới trả lời: "Ban 6, có cả ban 2 và ban 5 nữa. Sao thế? Đấu chưa đã à? Để mình quay lại hẹn họ thêm lần nữa nhé?"
Lý Thanh Đàm lắc đầu bảo không có gì, rồi lại nhìn về hướng đám đông đã đi xa, khuôn mặt có phần đăm chiêu.
Chờ Tưởng Dư đi mua nước về, tiết thể dục đã sắp kết thúc. Thầy thể dục của ban 5 chọn một chỗ bất kỳ ngoài sân vận động để tập chung, sau đó cho giải tán tại chỗ.
Lý Thanh Đàm đi đến bồn rửa để rửa tay, Tưởng Dư đi theo sau, cầm chai nước dựa vào một bên: "Tôi nghe nói chiều hôm qua Chung Diễm lại bị ăn đòn."
"Gì? Ai cơ?"
"Chính là cái tên bị bọn trường nghề đánh lần trước." Tưởng Dư nói: "Chẳng hiểu rốt cuộc cậu ta đã đụng vào ai. Ngày nào cũng thế, không phải bị ăn đòn thì là đang chuẩn bị ăn đòn."
Lý Thanh Đàm tắt vòi nước, vẩy nước trên tay, hỏi: "Cậu nghe ai nói đấy?"
"Vừa nãy lúc mua nước, tôi gặp mấy đứa lớp bên cạnh. Chẳng phải bọn đấy thường xuyên trốn học đi với đám trường nghề à? Bọn nó cũng có mặt lúc Chung Diễm bị đánh."
"Thế ư." Lý Thanh Đàm chẹp miệng, không có hứng thú với những chuyện này: "Đi thôi, ra ngoài ăn cơm."
"Ok."
...
Sau tiết thể dục, Vân Nê và Phương Miểu hòa vào dòng người đi ra khỏi trường. Trên đường đi, Phương Miểu vẫn còn nhắc đến trận đấu vừa rồi.
Vân Nê đáp lại, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh Lý Thanh Đàm. Thiếu niên mặc quần áo tối màu, da trắng như tuyết chạy trong đám người, vừa sáng sủa vừa sống động.
Cô khẽ lắc đầu, quăng những hình ảnh đó đi. Đúng lúc đó điện thoại của cô rung lên.
Vân Nê ngẩng đầu nhìn đèn đỏ, sau đó lấy điện thoại ra xem.
[Lý Thanh Đàm: Đàn chị.]
Cô ngây người, sang đến bên kia đường mới trả lời.
[Vân Nê:?]
[Lý Thanh Đàm: Tôi vừa thi đấu với bạn cùng lớp chị.]
[Vân Nê: Ừ, tôi biết.]
Sau khi gửi tin nhắn đi, Phương Miểu đã kéo cô vào tiệm bún gạo. Trong lúc gọi món, điện thoại trong túi rung bần bật.
Vân Nê tìm một bàn trống, ngồi xuống rồi lại lấy điện thoại ra.
[Lý Thanh Đàm: Chị có xem trận đấu không?]
[Lý Thanh Đàm: Đàn chị?]
[Lý Thanh Đàm:?]
Cô nhanh chóng rep lại một từ.
[Không.]
Phải đến năm, sáu phút sau Lý Thanh Đàm mới nhắn lại.
[Lý Thanh Đàm: Ồ?]
[Vân Nê:?]
[Lý Thanh Đàm: Nhưng rõ ràng em nhìn thấy chị mà nhỉ.]
Vân Nê: "..."
Cô tắt điện thoại đi không trả lời anh nữa.
Phương Miểu cầm điện thoại qua đây, nói: "Trên diễn đàn trường, có bạn nữ hỏi đàn em lớp 11 chơi bóng với bên mình chiều nay là ai. Cậu xem có phải Lý Thanh Đàm không?"
Tam Trung có một diễn đàn lớn, được thành lập bởi một đàn anh nào đó không biết tự khóa nào, sau này nó vẫn được lưu truyền. Số lượng học sinh trong diễn đàn cực kỳ lớn, mỗi ngày sẽ có người chia sẻ tin đồn mới hoặc tin tức hot nào đó.
Người trong ảnh rõ ràng là Lý Thanh Đàm. Bức ảnh hơi mờ, anh đang cúi đầu dẫn bóng, góc nghiêng cực kỳ xuất sắc.
Tấm ảnh vừa được đăng lên, bên dưới đã nhảy ra một đống câu trả lời.
[Lý Thanh Đàm, lớp 11 ban 5 ban khoa học tự nhiên, khỏi cảm ơn.]
[Cậu ấy rất khó theo đuổi, bình thường cũng trầm tính. Ở trường, ngoại trừ khuôn mặt đó thì cậu ấy chẳng có tí cảm giác tồn tại nào cả.]
[Nghe nói cậu ấy là học sinh chuyển tiếp từ Bắc Kinh, gia đình rất giàu. Bạn của cậu ấy là Tưởng Dư, con trai út nhà họ Tưởng ở Lư Thành. Mọi người tự hiểu đi.]
[Tui chỉ hỏi thôi, tui đâu nói là sẽ theo đuổi đâu. Làm quen một chút cũng không được à?]
[Làm quen? Thôi đi, cậu thử hỏi xem nữ xinh lớp tôi đã có ai từng nói chuyện hơn mười câu với cậu ấy chưa, tôi nhận cô ấy làm bố.]
...
Chỉ trong chốc lát, dư luận đã chuyển hướng từ ngoại hình cho đến gia đình của Lý Thanh Đàm, thậm chí còn cả bối cảnh nhà Tưởng Dư, không bỏ sót một chỗ nào.
Phương Miểu lẩm bẩm: "Không ngờ bình thường ở lớp cậu ta có hình tượng như thế đó. Mình tưởng cậu ta hay nói chuyện với cậu lắm mà nhỉ?"
"Thật ư? Đâu có." Vân Nê phủ nhận: "Bọn mình cũng chẳng trò chuyện được mấy câu."
Phương Miểu lắc đầu tặc lưỡi, tiếp tục xem cuộc thảo luận trên diễn đàn. Đến khi bà chủ bưng hai bát bún lên, cô ấy mới đặt điện thoại xuống.
Vân Nê cụp mắt, hơi mất tập trung, suýt thì nhầm xì dầu với dấm mà đổ vào bát.
Ăn xong, Phương Miểu dừng ở cửa hàng văn phòng phẩm M&G bên cạnh để mua bút. Vân Nê đứng ở gian hàng sách tham khảo.
Thời điểm này vẫn đang là giờ tan tầm, người người ra vào cửa hàng.
Vân Nê đọc hai trang tài liệu, phát hiện ra có rất nhiều câu cô đã làm rồi bèn cất về chỗ cũ. Khi đi ra ngoài, cô nhìn thấy phía xa có hai bóng dáng đang đi tới.
Cô ngây người mất một giây, sau đó mới quay đầu đi vào trong góc.
Phương Miểu vẫn còn đang phân vân xem nên mua hai chiếc bút hay mua một hộp ruột bút, thấy dáng vẻ kích động của cô bèn hỏi: "Sao thế?"
"À, không có gì đâu." Vân Nê cầm bừa một quyển sách đọc giả vờ giả vịt, rồi lại nhíu mày, không hiểu tại sao mình phải trốn.
Dù sao thì... cũng không nói rõ được.
Cô thở dài, gấp sách lại, thấy vài từ trên bìa.
—— "Giáo thảo* bá đạo yêu phải tôi."
(*Chỉ những nam sinh đẹp trai nhất trường được mọi người bầu chọn và công nhận. Những nam sinh ưu tú xuất sắc về kỹ năng giao tiếp, học lực và các mặt khác đều có thể được hưởng vinh dự này.)
Vân Nê: "..."
...
Thoáng một cái đã đến thứ sáu.
Theo hệ thống giáo dục nhân văn ở Tam Trung, những học sinh ngoại trú lớp 12 có thể tan tiết tự học cuối cùng sớm hơn 20 phút, còn những bạn trọ trong trường thì có thể tự sắp xếp thời gian.
Vân Nê bàn bạc với chủ quán nướng để đẩy giờ làm thêm lên sớm hơn.
Đêm đông lạnh thấu xương, quán nướng trở nên cực kỳ hot, ngoài quán dựng rất nhiều bạt đỏ. Vân Nê cực kỳ bận bịu nên không cảm thấy quá lạnh.
Cũng nhanh đến giờ tan làm hơn.
Vân Nê về phòng nghỉ phía sau để lấy cặp sách và khăn choàng. Sau khi chào hỏi bà chủ, cô lướt qua đám đông và rời khỏi quán.
Gần nửa đêm, đường phố vẫn sáng trưng.
Cô vừa đi thẳng đến bãi gửi xe, vừa cúi đầu đeo khăn choàng cổ, bỗng đâm đầu vào một người chạy ngang qua.
Găng tay rơi xuống đất, chàng trai cúi người nhặt lên trước Vân Nê, vội vàng nói xin lỗi, sau đó nhanh chóng chạy đi xa.
Vân Nê còn chưa kịp bình tĩnh lại thì bóng dáng đó đã biến mất.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô đeo găng tay vào, đầu ngón tay chạm phải một vật cứng.
Khi cô lộn chiếc găng lại thì thấy vật cứng, đó là một mẩu giấy. Cô mở nó ra, bên trong có một dòng chữ. Nét chữ khá cẩu thả, nhưng không hề khó đọc.
—— Dạo này nhớ cẩn thận, có người muốn gây chuyện với cô.
Một câu không đầu không đuôi.
Vân Nê nhớ đến chàng trai kỳ lạ vừa rồi, sau đó lại quay đầu nhìn về nơi góc đường anh ta vừa khuất bóng, không hiểu sao lại cảm thấy hơi lo lắng.
Trên đường về, cô suy nghĩ rất lâu nhưng không thể nghĩ được ra ai định gây sự với mình.
Đó chỉ là một tờ giấy không có tên, cũng không có manh mối gì nên Vân Nê không thể đi báo cảnh sát. Thứ hai, sau khi quay lại trường, Vân Nê chỉ báo cáo với thầy chủ nhiệm Lưu Nghị Hải về sự việc này.
Sau khi Lưu Nghị Hải đọc mẩu giấy xong, ông nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Em có chắc chắn là mẩu giấy này gửi cho em không? Liệu có phải trò chơi khăm không?"
Vân Nê: "Chắc hẳn là gửi cho em ạ. Trước khi đụng phải bạn nam đó thì trong găng tay em không có gì. Nhưng em không dám chắc đây có phải trò đùa hay không."
"Em có quen bạn nam đó không?
"Em không ạ." Vân Nê thậm chí còn chẳng nhìn rõ khuôn mặt anh ta.
"Vậy thì thế này, trước tiên em đừng đi làm ở quán nướng nữa. Tiết tự học buổi tối, em cũng về sớm đi. Thầy sẽ báo lại chuyện này cho nhà trường để xem có thể tìm ra biện pháp giải quyết nào không."
"Vâng ạ, em cảm ơn thầy."
"Không có gì. Dù sao thì em vẫn nhớ phải cẩn thận trên đường từ nhà đến trường và ngược lại."
"Vâng ạ, em biết rồi."
Mẩu giấy bất thình lình đó tựa như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ yên tĩnh. Trước khi nó chìm xuống đáy, chẳng có ai biết được nó sẽ gây ra ảnh hưởng gì tới cái hồ.
Lại một tuần sóng yên biển lặng trôi qua.
Vân Nê không gặp bất cứ chuyện gì, cũng không xảy ra vấn đề gì bất trắc.
Lưu Nghị Hải đã nói với nhà trường về chuyện này trước đó, nhưng bởi vì chẳng xảy ra chuyện gì nên trường cho đó là một trò đùa dai, tiếp sau cũng không định làm sáng tỏ.
Vào ngày Lễ Tạ Ơn, bà chủ quán nướng gọi Vân Nê trở lại để hỗ trợ.
Có thể là do bầu không khí ngày lễ mà hôm đó rất đông khách, mười bàn trên tầng và dưới tầng đều kín. Vân Nê được điều đi làm thu ngân.
Cô bận bịu đến tận khuya, trong quán vẫn còn vài bàn có khách. Trong số đó có một bàn đã ngồi gần ba tiếng đồng hồ, gồm cả nam lẫn nữ.
Vân Nê đi đưa rượu vài lần, cũng không quá để ý.
Hôm đó cô tan làm rất muộn. Trước khi đi, bà chủ còn gói riêng cho cô một suất cơm rang và một ít xiên nướng để cô mang về ăn.
Vân Nê cầm theo đồ ăn rời khỏi quán, đi đến bãi gửi xe. Khi cô cúi đầu xuống mở khóa thì phát hiện xe xịt lốp
Tiệm sửa xe gần trường đã đóng cửa lâu rồi, Cô nghĩ nhà mình cũng không quá xa bèn dắt xe trở về, định bụng sáng mai sẽ ghé qua hàng sửa xe ngay cạnh khu dân cư.
Vân Nê thong thả đi dọc ven đường. Đèn hai bên đường phát ra ánh sáng mờ nhạt, xe mô tô chạy ngang qua đường cái, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng rồ ga.
Lư Thành nằm ở phía Nam, mùa đông không lạnh và khô như phía Bắc, nhưng cái lạnh ẩm ướt khiến người ra cảm nhận được từng cơn rét buốt từ trong ra ngoài.
Đã khó chó cắn thêm.
Vân Nê đi bộ một hồi thì phát hiện xích xe đạp bị tuột, buông thõng trên mặt đất, lắc lư theo chiếc xe.
Cô dừng lại, cởi găng tay ra, ngồi xổm xuống chỉnh lại dây xích.
Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn cách đó không xa tiến lại gần.
Vân Nê ngẩng đầu lên, cách lớp nan xe chồng chéo, cô nhìn thấy một nhóm con gái khoác vai nhau thong thả đi về hướng này.
Con đường ngày đông yên tĩnh mà giá lạnh, họ giống như những vị khách không mời mà đến phá vỡ khoảnh khắc yên bình này.
Gần đây Lý Thanh Đàm đã trở về Bắc Kinh.
Ông nội ở nhà mắc bệnh cũ, bảo Lý Chung Viễn gọi Lý Thanh Đàm về. Lý Chung Viễn không thể không nể mặt bố mình, đành phải đón người trở về.
Lý Thanh Đàm quay về nhà họ Lý năm anh sáu tuổi. Mặc dù anh có tên trong gia phả nhưng ngoại trừ Lý Chung Viễn, ông nội và Lý Minh Nguyệt ra thì những người còn lại trong nhà họ Lý đều chưa bao giờ xem trọng anh.
Ông nội cực kỳ chiều chuộng đứa cháu trai này. Dưới sự che chở của ông, Lý Thanh Đàm cũng gần như có một tuổi thơ trọn vẹn.
Anh ngồi trong phòng bệnh, chờ đến khi ông ngủ mới đi ra.
Trên chiếc sô pha trong phòng khách nhỏ, Lý Minh Nguyệt vẫn đang làm việc, nói mà không ngẩng đầu lên: "Trên bàn có đồ ăn sáng. Ăn xong chị sẽ bảo bác Trung đưa em về nghỉ ngơi."
"Không cần đâu, ở đây có giường mà, em nằm nghỉ một lúc là được." Lý Thanh Đàm đi đến bàn, mở hộp đồ ăn ra.
Lý Minh Nguyệt liếc anh một cái rồi nói: "Theo ý của ông nội bây giờ thì muốn bố đón em quay về học. Học kỳ này em ở Lư Thành nhớ yên phận, đừng gây chuyện khiến bố tức giận. Có khi hết năm nay em sẽ không phải về đó nữa."
Lý Thanh Đàm đáp "Ừ", sau đó cúi đầu uống sữa đậu nành.
Chiếc điện thoại ở một bên sáng lên, anh vừa lấy điện thoại vừa nghe Lý Minh Nguyệt nói.
Là tin nhắn của Tưởng Dư.
—— Xảy ra chuyện rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Đàm: Chương này phát lì xì để giảm bớt cú shock.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.