Chương 24
Tuế Kiến
08/11/2021
Edit: Coco
Vân Nê nhận được tin nhắn của Lý Thanh Đàm khi cô vừa mới ngủ dậy. Hôm qua là ngày cuối cùng cô làm thêm tại McDonald's, cũng là lần đầu làm ca tối.
Thời điểm đó ngoài trời đã sáng chưng, mặt trời lên cao.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, cô mở tủ lạnh ra xem. Hai ngày nay cô quá bận rộn nên không có thời gian để đi siêu thị, trong nhà chỉ còn vài cọng hành lá và hai quả trứng gà.
Vân Nê đóng cửa tủ lạnh, về phòng ngủ mặc áo khoác. Cô vừa thay giày xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, bèn đi ra mở cửa.
Lý Thanh Đàm nhìn dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài của cô, ngớ người hỏi: "Chị có việc phải làm à?"
"Không có gì đâu. Trong nhà hết thức ăn nên tôi đi siêu thị." Vân Nê mở ngăn kéo ra hỏi: "Cậu có muốn đi với tôi không. Nếu cậu không đi thì tôi sẽ không đem chìa khóa."
"Vậy chị đem theo đi."
Có một siêu thị ở trước cổng tiểu khu. Vân Nê đẩy xe ở cửa, nghe Lý Thanh Đàm nhắc đến chuyện của Ngô Chinh.
"Cậu ta phải đi tù ư?"
"Ừ, bị phán hai năm." Lý Thanh Đàm rất hiếm khi đi siêu thị, trên cơ bản lần nào anh cũng đi với hai anh em nhà họ Tống.
Nghĩ đến Tống Chi, anh lại nhớ ra điều gì đó: "Kỳ này chị còn dạy thêm cho Tống Chi không?"
Vân Nê lắc đầu. Thời hạn dạy thêm học kỳ trước đã kết thúc trước kỳ nghỉ đông. Mấy tháng tiếp theo là giai đoạn quan trọng, cô không muốn bị phân tâm.
Lý Thanh Đàm nói xong cũng ý thức được rằng sau khi đi học lại, chỉ còn bốn tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Mà sau đó, anh sẽ nhanh chóng rời khỏi thành phố này.
Vậy còn cô?
Cô sẽ ở lại đây, hay đến một thành phố khác, càng ngày càng rời xa anh, cuối cùng cả hai sẽ trở thành cái tên nằm trong danh bạ nhưng không còn liên hệ của đối phương?
Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống.
Vân Nê vẫn chưa phát hiện ra, cô vươn tay lấy một chiếc túi nilông, quay đầu lại hỏi anh: "Cậu muốn ăn gì?"
Anh dẹp nỗi buồn triền miên đang trào dâng trong lòng ấy đi, nhìn xung quanh rồi nói: "Em thế nào cũng được."
Vân Nê cảm thấy câu trả lời này quá chung chung, bèn đổi cách hỏi khác: "Vậy có cái gì cậu không ăn được không?"
Lần này Lý Thanh Đàm không trả lời bừa nữa, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới đáp: "Em không ăn rau thơm, nấm, cà rốt, ớt xanh, tỏi tây, hành tây, nội tạng động vật. Và cả mấy loài có vỏ, không phải em không ăn được mà là do em lười bóc. Còn có..."
Anh đang định nói tiếp thì Vân Nê đã kịp thời cắt ngang: "Nếu cậu mà nói thêm thì trưa nay chúng ta chẳng có gì ăn đâu."
"..."
Cuối cùng Vân Nê chẳng hỏi ý kiến của anh nữa, tự mình chọn vài món gia đình. Lúc tính tiền, Lý Thanh Đàm giành việc thanh toán.
Anh nhận đồng xu mà nhân viên thu ngân trả lại rồi nói: "Trong này có nhiều đồ ăn vặt mà em muốn mua, thức ăn không tốn bao nhiêu tiền. Vả lại em là người muốn đến ăn với chị, nên chị đừng có mà tranh với em đấy."
Vân Nê thỏa hiệp: "Thôi được."
Sau khi về nhà, Vân Nê cầm thức ăn vào trong bếp.
Vì Lý Thanh Đàm không ăn mấy loài có vỏ nên cô xử lý một cân tôm trước. Sau khi rút chỉ tôm, cô còn có lòng bóc vỏ tôm ra, định xào với súp lơ xanh.
Hai người không ăn được nhiều. Vân Nê dự định làm thêm một đĩa thịt xào đỗ, và một bát canh trứng rong biển.
Khi cô đang bận rộn trong bếp thì Lý Thanh Đàm đứng ở cửa, lúc thì chạy qua giúp lấy bát đĩa, lúc lại vội vàng hỗ trợ đập tỏi, mặc dù anh đập cho tỏi bay tung tóe khắp nơi.
Không gian phòng bếp có hạn, thi thoảng Vân Nê xoay người để đồ đều có thể chạm vào anh. Khoảng cách gần như vậy khiến cô vướng tay vướng chân.
Cô vươn tay bật máy hút mùi, hỏi: "Cậu có muốn ra ngoài ngồi xem TV không, khi nào xong tôi sẽ gọi."
Lý Thanh Đàm nói: "Em muốn đứng ở đây."
"Vậy cậu đứng sang bên cạnh đi." Vân Nê không nhìn anh nữa, khẽ cười bảo: "Cậu ở trong này hơi vướng."
"..."
Cô không tốn nhiều thời gian để làm xong ba món ăn, nhưng do đi mua nguyên liệu nên bị muộn. Đến khi hai người ăn cơm thì đã qua mười hai giờ.
Ăn xong, Lý Thanh Đàm chủ động đòi đi rửa bát.
Vân Nê không từ chối: "Tạp dề treo trên tường ý, cậu có muốn mặc không?"
"Em có."
Lý Thanh Đàm cởi áo khoác, bê chồng bát đũa vào bếp. Vân Nê thấy anh có vẻ không giống gà mờ nên không để ý lắm.
Nhưng đến khi cô đi vào phòng ngủ, chợt nghe thấy một âm thanh giòn giã phát ra từ trong bếp.
"..."
Vân Nê đặt đồ trong tay xuống, rảo bước ra ngoài.
Trong bếp, Lý Thanh Đàm đang đứng bên bồn rửa, dưới chân là một cái bát vỡ. Hiển nhiên anh còn chưa kịp phản ứng lại, giơ tay lên, hai tay đầy bọt xà phòng. Anh nhìn Vân Nê với vẻ vô tội.
"Vừa rồi... em trượt tay."
Vân Nê cười, thở dài hỏi: "Tôi biết rồi, có bị chạm vào tay không?"
"Không ạ."
Cô đi qua, nhặt những mảnh vỡ lớn dưới đất, tìm một chiếc túi nilon để cho vào. Sau đó cô quét những mảnh vỡ nhỏ hơn rồi cũng đổ vào đấy.
Vân Nê buộc túi lại, đứng dậy hỏi: "Cậu còn rửa được nữa không?"
Lý Thanh Đàm đáp: "Được ạ."
"Vậy cậu tiếp tục đi." Trước khi đi ra ngoài, Vân Nê nửa đùa nửa thật nói: "Nhà tôi không có nhiều bát, cậu đừng làm rơi nữa đấy."
"..." Lý Thanh Đàm mím môi, quay lại tiếp tục rửa bát. Có điều lần này động tác của anh cẩn thận chẳng khác gì đang đang trùng tu di sản văn hóa.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rất đẹp. Anh nghe thấy âm thanh đi lại ngoài phòng khách, bỗng nhiên bật cười giữa tiếng nước chảy ào ào.
Sau khi rửa bát xong, Lý Thanh Đàm ra ngoài bồn rửa để rửa tay lại lần nữa. Anh không tìm thấy khăn lau tay bèn đứng đó vẩy.
"Đàn chị."
Vân Nê đang cầm đề thi đối chiếu đáp án, nghe thấy anh gọi bèn ngẩng đầu lên: "Sao thế?"
"Em muốn uống nước, chị có cốc không?"
"Có, để tôi lấy cho cậu." Vân Nê dừng bút, đi vào bếp lấy một chiếc cốc thủy tinh sạch sẽ, hỏi: "Nước lọc được không?"
"Được ạ."
Lý Thanh Đàm nhận lấy cốc nước cô đưa, đi qua ngồi xuống sô pha. Anh nhìn thấy đề thi của cô ở bên bàn bèn cầm nó lên.
Mặc dù Vân Nê biết như thế là không đúng, nhưng khi thấy dáng vẻ anh say sưa nhìn chăm chú đề thi của cô thì nhớ lại điểm thi tổ hợp tự nhiên hai con số của anh, vẫn hỏi đùa một câu: "Cậu đọc có hiểu không?"
"..."
Lời này tổn thương quá.
Lý Thanh Đàm đặt đề thi xuống, cầm lấy chiếc bút chì trên bàn, hỏi: "Chị có nháp không?"
"Có" Vân Nê đưa cho anh một tờ nháp chưa dùng: "Sao thế? Cậu muốn làm đề này à?"
"Vâng, không được ạ?"
"Được." Vân Nê để cho anh một nửa chỗ trên bàn, ngồi xuống một đầu sô pha, tiếp tục rà soát đáp án trước đó.
Phòng khách thông từ hướng Nam sang hướng Bắc, ánh nắng xuyên qua căn phòng, mỗi người ngồi một chỗ, không nói chuyện với nhau, chỉ có tiếng ngòi bút ma sát trên giấy.
Từng âm thanh sột soạt cho thấy tốc độ viết rất nhanh.
Vân Nê đối chiếu đáp án xong thì ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Đàm.
Anh không bò ra bàn, đặt đề ở một bên, để giấy nháp trên đùi, hơi cúi đầu, tay vẫn di chuyển thoăn thoắt.
Ánh sáng phác họa lại góc nghiêng của anh bằng những đường cong đẹp mắt.
Vân Nê không làm phiền anh, cầm lấy một quyển sách trên bàn. Đọc được một lúc thì Lý Thanh Đàm dừng bút, đưa đề và nháp cho cô, nói: "Chị kiểm tra đi."
Tờ đề trống không, anh không viết gì lên đó, cả quả trình giải đề chỉ ghi vào giấy nháp.
Vân Nê lần lượt đánh dấu đáp án đúng, cảm thấy không thể tin nổi.
Lý Thanh Đàm ngả người vào góc sô pha, lấy tay chống má, ánh nắng tươi đẹp chiếu vào khiến nụ cười trên mặt anh trở nên rõ ràng hơn.
"Em được bao nhiêu điểm."
"98." Bị mất hai điểm ở câu hỏi lớn cuối cùng, những câu còn lại đều đúng hết. Vân Nê đặt bút xuống: "Vậy tức là cậu không làm bài thi cuối kỳ tử tế đúng không?"
Lý Thanh Đàm ngơ ngác hỏi: "Chị nhìn thấy kết quả của em rồi ư?"
"Ừ." Cô giơ hai ngón tay lên: "Tổng điểm tổ hợp tự nhiên được hai chữ số."
"..." Lý Thanh Đàm ngồi dậy nói: "Lúc đó em ngủ, không làm nghiêm túc."
"Đi thi mà cậu còn ngủ, không sợ bị giám thị bắt à?"
Lý Thanh Đàm cười, buột miệng đáp: "Bắt được cũng chẳng sao, dù gì em cũng không thi đại học ở đây."
Vừa dứt lời, cả hai đều ngây người. Mãi một lúc sau Vân Nê mới nhớ ra và nói: "Tôi quên mất, cậu là người Bắc Kinh."
Lý Thanh Đàm cụp mắt không nói chuyện.
Vân Nê quay đi sắp xếp đống đề trên bàn: "Vậy tại sao cậu lại chuyển đến Lư Thành học?"
"Ở trường bên kia xảy ra vài chuyện." Lý Thanh Đàm không đi vào chi tiết, chỉ bảo: "Chờ hết học kỳ này, em sẽ quay về đó."
"Vậy thì cũng tốt." Vân Nê cười nói: "Suy cho cùng, nơi này là một tỉnh có điểm thi đại học đáng sợ, tỉ lệ cạnh tranh cực cao."
Lý Thanh Đàm đáp một tiếng: "Vâng."
Sự im lặng trong giây phút đó tựa như nhảy thẳng đến thời điểm chia ly vào tháng sáu. Nỗi buồn quen thuộc, triền miên lại trào dâng trong lòng Lý Thanh Đàm.
Anh cúi đầu nhìn cái bóng của hai người dưới đất, lên tiếng gọi: "Đàn chị."
"Ừ?'
"Chị đã dự định sẽ thi vào trường nào chưa?"
"Tôi chưa nghĩ đến chuyện ấy." Vân Nê cúi đầu, cười nhạt: "Có thể tôi sẽ ở lại thành phố này, có lẽ sẽ đi nơi khác. Nhưng những chuyện đó đều là ẩn số, phải xem điểm lúc ấy thế nào đã."
"Vậy chị có..." Lời nói còn dang dở bị cuộc điện thoại bất ngờ cắt ngang, Lý Thanh Đàm cảm thấy hơi áp lực và phiền muộn.
Người gọi đến là Trình Vân Hoa. Bà biết Lý Thanh Đàm đã trở về từ hôm qua nên hỏi anh xem có muốn qua nhà ăn bữa tối nay không.
"Được ạ, lát nữa cháu sẽ đến."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lý Thanh Đàm cảm thấy nếu cứ tiếp tục chủ đề trước đó thì hơi đột ngột, đang không biết nên mở miệng như thế nào thì Vân Nê đã lên tiếng trước: "Cậu phải đi à?"
Lý Thanh Đàm gật đầu, đứng dậy mặc áo khoác, nói: "Dì Vân biết em về, bảo em qua đó ăn tối. Chắc mọi người định ra ngoài ăn nên dặn em đến sớm."
Vân Nê cũng đứng lên theo.
Anh đi ra cửa xỏ giày rồi hỏi: "Có rác gì không ạ? Em tiện thể đem vứt luôn."
"Đợt chút." Vân Nê tìm chiếc túi nilon đựng bát vỡ, dặn dò anh: "Cậu đừng bỏ vào thùng rác nhé, để bên cạnh là được."
"Em biết rồi."
Vân Nê không ra ngoài tiễn, đứng ở cửa nhìn anh xuống tầng. Khi đóng cửa lại, rõ ràng căn phòng vẫn yên ắng như lúc trước, nhưng dường như lại có gì đó khang khác.
Cô về sô pha ngồi, nhớ lại câu nói dở dang của Lý Thanh Đàm.
Vậy chị có...
Có cái gì cơ?
Vân Nê không nghĩ ra, nhưng cũng lờ mờ đoán được. Cô nhìn xuống tờ nháp tràn ngập chữ số kia, rồi vươn tay cầm lấy nó.
Cô nhớ đến dáng vẻ thiếu niên một mình giải đề, dường như thật sự không thể liên kết được với người bị điểm hai chữ số kia.
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến một sự thật rằng Lý Thanh Đàm không thuộc về nơi này, tựa như dấu X duy nhất trên tờ nháp.
Đều là sai lầm, đều cần sửa chữa lại.
Vân Nê nhận được tin nhắn của Lý Thanh Đàm khi cô vừa mới ngủ dậy. Hôm qua là ngày cuối cùng cô làm thêm tại McDonald's, cũng là lần đầu làm ca tối.
Thời điểm đó ngoài trời đã sáng chưng, mặt trời lên cao.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, cô mở tủ lạnh ra xem. Hai ngày nay cô quá bận rộn nên không có thời gian để đi siêu thị, trong nhà chỉ còn vài cọng hành lá và hai quả trứng gà.
Vân Nê đóng cửa tủ lạnh, về phòng ngủ mặc áo khoác. Cô vừa thay giày xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, bèn đi ra mở cửa.
Lý Thanh Đàm nhìn dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài của cô, ngớ người hỏi: "Chị có việc phải làm à?"
"Không có gì đâu. Trong nhà hết thức ăn nên tôi đi siêu thị." Vân Nê mở ngăn kéo ra hỏi: "Cậu có muốn đi với tôi không. Nếu cậu không đi thì tôi sẽ không đem chìa khóa."
"Vậy chị đem theo đi."
Có một siêu thị ở trước cổng tiểu khu. Vân Nê đẩy xe ở cửa, nghe Lý Thanh Đàm nhắc đến chuyện của Ngô Chinh.
"Cậu ta phải đi tù ư?"
"Ừ, bị phán hai năm." Lý Thanh Đàm rất hiếm khi đi siêu thị, trên cơ bản lần nào anh cũng đi với hai anh em nhà họ Tống.
Nghĩ đến Tống Chi, anh lại nhớ ra điều gì đó: "Kỳ này chị còn dạy thêm cho Tống Chi không?"
Vân Nê lắc đầu. Thời hạn dạy thêm học kỳ trước đã kết thúc trước kỳ nghỉ đông. Mấy tháng tiếp theo là giai đoạn quan trọng, cô không muốn bị phân tâm.
Lý Thanh Đàm nói xong cũng ý thức được rằng sau khi đi học lại, chỉ còn bốn tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Mà sau đó, anh sẽ nhanh chóng rời khỏi thành phố này.
Vậy còn cô?
Cô sẽ ở lại đây, hay đến một thành phố khác, càng ngày càng rời xa anh, cuối cùng cả hai sẽ trở thành cái tên nằm trong danh bạ nhưng không còn liên hệ của đối phương?
Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống.
Vân Nê vẫn chưa phát hiện ra, cô vươn tay lấy một chiếc túi nilông, quay đầu lại hỏi anh: "Cậu muốn ăn gì?"
Anh dẹp nỗi buồn triền miên đang trào dâng trong lòng ấy đi, nhìn xung quanh rồi nói: "Em thế nào cũng được."
Vân Nê cảm thấy câu trả lời này quá chung chung, bèn đổi cách hỏi khác: "Vậy có cái gì cậu không ăn được không?"
Lần này Lý Thanh Đàm không trả lời bừa nữa, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới đáp: "Em không ăn rau thơm, nấm, cà rốt, ớt xanh, tỏi tây, hành tây, nội tạng động vật. Và cả mấy loài có vỏ, không phải em không ăn được mà là do em lười bóc. Còn có..."
Anh đang định nói tiếp thì Vân Nê đã kịp thời cắt ngang: "Nếu cậu mà nói thêm thì trưa nay chúng ta chẳng có gì ăn đâu."
"..."
Cuối cùng Vân Nê chẳng hỏi ý kiến của anh nữa, tự mình chọn vài món gia đình. Lúc tính tiền, Lý Thanh Đàm giành việc thanh toán.
Anh nhận đồng xu mà nhân viên thu ngân trả lại rồi nói: "Trong này có nhiều đồ ăn vặt mà em muốn mua, thức ăn không tốn bao nhiêu tiền. Vả lại em là người muốn đến ăn với chị, nên chị đừng có mà tranh với em đấy."
Vân Nê thỏa hiệp: "Thôi được."
Sau khi về nhà, Vân Nê cầm thức ăn vào trong bếp.
Vì Lý Thanh Đàm không ăn mấy loài có vỏ nên cô xử lý một cân tôm trước. Sau khi rút chỉ tôm, cô còn có lòng bóc vỏ tôm ra, định xào với súp lơ xanh.
Hai người không ăn được nhiều. Vân Nê dự định làm thêm một đĩa thịt xào đỗ, và một bát canh trứng rong biển.
Khi cô đang bận rộn trong bếp thì Lý Thanh Đàm đứng ở cửa, lúc thì chạy qua giúp lấy bát đĩa, lúc lại vội vàng hỗ trợ đập tỏi, mặc dù anh đập cho tỏi bay tung tóe khắp nơi.
Không gian phòng bếp có hạn, thi thoảng Vân Nê xoay người để đồ đều có thể chạm vào anh. Khoảng cách gần như vậy khiến cô vướng tay vướng chân.
Cô vươn tay bật máy hút mùi, hỏi: "Cậu có muốn ra ngoài ngồi xem TV không, khi nào xong tôi sẽ gọi."
Lý Thanh Đàm nói: "Em muốn đứng ở đây."
"Vậy cậu đứng sang bên cạnh đi." Vân Nê không nhìn anh nữa, khẽ cười bảo: "Cậu ở trong này hơi vướng."
"..."
Cô không tốn nhiều thời gian để làm xong ba món ăn, nhưng do đi mua nguyên liệu nên bị muộn. Đến khi hai người ăn cơm thì đã qua mười hai giờ.
Ăn xong, Lý Thanh Đàm chủ động đòi đi rửa bát.
Vân Nê không từ chối: "Tạp dề treo trên tường ý, cậu có muốn mặc không?"
"Em có."
Lý Thanh Đàm cởi áo khoác, bê chồng bát đũa vào bếp. Vân Nê thấy anh có vẻ không giống gà mờ nên không để ý lắm.
Nhưng đến khi cô đi vào phòng ngủ, chợt nghe thấy một âm thanh giòn giã phát ra từ trong bếp.
"..."
Vân Nê đặt đồ trong tay xuống, rảo bước ra ngoài.
Trong bếp, Lý Thanh Đàm đang đứng bên bồn rửa, dưới chân là một cái bát vỡ. Hiển nhiên anh còn chưa kịp phản ứng lại, giơ tay lên, hai tay đầy bọt xà phòng. Anh nhìn Vân Nê với vẻ vô tội.
"Vừa rồi... em trượt tay."
Vân Nê cười, thở dài hỏi: "Tôi biết rồi, có bị chạm vào tay không?"
"Không ạ."
Cô đi qua, nhặt những mảnh vỡ lớn dưới đất, tìm một chiếc túi nilon để cho vào. Sau đó cô quét những mảnh vỡ nhỏ hơn rồi cũng đổ vào đấy.
Vân Nê buộc túi lại, đứng dậy hỏi: "Cậu còn rửa được nữa không?"
Lý Thanh Đàm đáp: "Được ạ."
"Vậy cậu tiếp tục đi." Trước khi đi ra ngoài, Vân Nê nửa đùa nửa thật nói: "Nhà tôi không có nhiều bát, cậu đừng làm rơi nữa đấy."
"..." Lý Thanh Đàm mím môi, quay lại tiếp tục rửa bát. Có điều lần này động tác của anh cẩn thận chẳng khác gì đang đang trùng tu di sản văn hóa.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rất đẹp. Anh nghe thấy âm thanh đi lại ngoài phòng khách, bỗng nhiên bật cười giữa tiếng nước chảy ào ào.
Sau khi rửa bát xong, Lý Thanh Đàm ra ngoài bồn rửa để rửa tay lại lần nữa. Anh không tìm thấy khăn lau tay bèn đứng đó vẩy.
"Đàn chị."
Vân Nê đang cầm đề thi đối chiếu đáp án, nghe thấy anh gọi bèn ngẩng đầu lên: "Sao thế?"
"Em muốn uống nước, chị có cốc không?"
"Có, để tôi lấy cho cậu." Vân Nê dừng bút, đi vào bếp lấy một chiếc cốc thủy tinh sạch sẽ, hỏi: "Nước lọc được không?"
"Được ạ."
Lý Thanh Đàm nhận lấy cốc nước cô đưa, đi qua ngồi xuống sô pha. Anh nhìn thấy đề thi của cô ở bên bàn bèn cầm nó lên.
Mặc dù Vân Nê biết như thế là không đúng, nhưng khi thấy dáng vẻ anh say sưa nhìn chăm chú đề thi của cô thì nhớ lại điểm thi tổ hợp tự nhiên hai con số của anh, vẫn hỏi đùa một câu: "Cậu đọc có hiểu không?"
"..."
Lời này tổn thương quá.
Lý Thanh Đàm đặt đề thi xuống, cầm lấy chiếc bút chì trên bàn, hỏi: "Chị có nháp không?"
"Có" Vân Nê đưa cho anh một tờ nháp chưa dùng: "Sao thế? Cậu muốn làm đề này à?"
"Vâng, không được ạ?"
"Được." Vân Nê để cho anh một nửa chỗ trên bàn, ngồi xuống một đầu sô pha, tiếp tục rà soát đáp án trước đó.
Phòng khách thông từ hướng Nam sang hướng Bắc, ánh nắng xuyên qua căn phòng, mỗi người ngồi một chỗ, không nói chuyện với nhau, chỉ có tiếng ngòi bút ma sát trên giấy.
Từng âm thanh sột soạt cho thấy tốc độ viết rất nhanh.
Vân Nê đối chiếu đáp án xong thì ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Đàm.
Anh không bò ra bàn, đặt đề ở một bên, để giấy nháp trên đùi, hơi cúi đầu, tay vẫn di chuyển thoăn thoắt.
Ánh sáng phác họa lại góc nghiêng của anh bằng những đường cong đẹp mắt.
Vân Nê không làm phiền anh, cầm lấy một quyển sách trên bàn. Đọc được một lúc thì Lý Thanh Đàm dừng bút, đưa đề và nháp cho cô, nói: "Chị kiểm tra đi."
Tờ đề trống không, anh không viết gì lên đó, cả quả trình giải đề chỉ ghi vào giấy nháp.
Vân Nê lần lượt đánh dấu đáp án đúng, cảm thấy không thể tin nổi.
Lý Thanh Đàm ngả người vào góc sô pha, lấy tay chống má, ánh nắng tươi đẹp chiếu vào khiến nụ cười trên mặt anh trở nên rõ ràng hơn.
"Em được bao nhiêu điểm."
"98." Bị mất hai điểm ở câu hỏi lớn cuối cùng, những câu còn lại đều đúng hết. Vân Nê đặt bút xuống: "Vậy tức là cậu không làm bài thi cuối kỳ tử tế đúng không?"
Lý Thanh Đàm ngơ ngác hỏi: "Chị nhìn thấy kết quả của em rồi ư?"
"Ừ." Cô giơ hai ngón tay lên: "Tổng điểm tổ hợp tự nhiên được hai chữ số."
"..." Lý Thanh Đàm ngồi dậy nói: "Lúc đó em ngủ, không làm nghiêm túc."
"Đi thi mà cậu còn ngủ, không sợ bị giám thị bắt à?"
Lý Thanh Đàm cười, buột miệng đáp: "Bắt được cũng chẳng sao, dù gì em cũng không thi đại học ở đây."
Vừa dứt lời, cả hai đều ngây người. Mãi một lúc sau Vân Nê mới nhớ ra và nói: "Tôi quên mất, cậu là người Bắc Kinh."
Lý Thanh Đàm cụp mắt không nói chuyện.
Vân Nê quay đi sắp xếp đống đề trên bàn: "Vậy tại sao cậu lại chuyển đến Lư Thành học?"
"Ở trường bên kia xảy ra vài chuyện." Lý Thanh Đàm không đi vào chi tiết, chỉ bảo: "Chờ hết học kỳ này, em sẽ quay về đó."
"Vậy thì cũng tốt." Vân Nê cười nói: "Suy cho cùng, nơi này là một tỉnh có điểm thi đại học đáng sợ, tỉ lệ cạnh tranh cực cao."
Lý Thanh Đàm đáp một tiếng: "Vâng."
Sự im lặng trong giây phút đó tựa như nhảy thẳng đến thời điểm chia ly vào tháng sáu. Nỗi buồn quen thuộc, triền miên lại trào dâng trong lòng Lý Thanh Đàm.
Anh cúi đầu nhìn cái bóng của hai người dưới đất, lên tiếng gọi: "Đàn chị."
"Ừ?'
"Chị đã dự định sẽ thi vào trường nào chưa?"
"Tôi chưa nghĩ đến chuyện ấy." Vân Nê cúi đầu, cười nhạt: "Có thể tôi sẽ ở lại thành phố này, có lẽ sẽ đi nơi khác. Nhưng những chuyện đó đều là ẩn số, phải xem điểm lúc ấy thế nào đã."
"Vậy chị có..." Lời nói còn dang dở bị cuộc điện thoại bất ngờ cắt ngang, Lý Thanh Đàm cảm thấy hơi áp lực và phiền muộn.
Người gọi đến là Trình Vân Hoa. Bà biết Lý Thanh Đàm đã trở về từ hôm qua nên hỏi anh xem có muốn qua nhà ăn bữa tối nay không.
"Được ạ, lát nữa cháu sẽ đến."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lý Thanh Đàm cảm thấy nếu cứ tiếp tục chủ đề trước đó thì hơi đột ngột, đang không biết nên mở miệng như thế nào thì Vân Nê đã lên tiếng trước: "Cậu phải đi à?"
Lý Thanh Đàm gật đầu, đứng dậy mặc áo khoác, nói: "Dì Vân biết em về, bảo em qua đó ăn tối. Chắc mọi người định ra ngoài ăn nên dặn em đến sớm."
Vân Nê cũng đứng lên theo.
Anh đi ra cửa xỏ giày rồi hỏi: "Có rác gì không ạ? Em tiện thể đem vứt luôn."
"Đợt chút." Vân Nê tìm chiếc túi nilon đựng bát vỡ, dặn dò anh: "Cậu đừng bỏ vào thùng rác nhé, để bên cạnh là được."
"Em biết rồi."
Vân Nê không ra ngoài tiễn, đứng ở cửa nhìn anh xuống tầng. Khi đóng cửa lại, rõ ràng căn phòng vẫn yên ắng như lúc trước, nhưng dường như lại có gì đó khang khác.
Cô về sô pha ngồi, nhớ lại câu nói dở dang của Lý Thanh Đàm.
Vậy chị có...
Có cái gì cơ?
Vân Nê không nghĩ ra, nhưng cũng lờ mờ đoán được. Cô nhìn xuống tờ nháp tràn ngập chữ số kia, rồi vươn tay cầm lấy nó.
Cô nhớ đến dáng vẻ thiếu niên một mình giải đề, dường như thật sự không thể liên kết được với người bị điểm hai chữ số kia.
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến một sự thật rằng Lý Thanh Đàm không thuộc về nơi này, tựa như dấu X duy nhất trên tờ nháp.
Đều là sai lầm, đều cần sửa chữa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.