Chương 3: Biến cố
Tiểu Trần
09/01/2014
Hừng đông
ló rạng, một ngày mới lại bắt đầu.
Tiếng “phì..phò..” của đám ngựa đang gặm cỏ ban sớm, tiếng “sột xoạt” của việc dỡ bỏ lều trại, tiếng nói chuyện rì rầm làm không gian trên đồng cỏ thêm phần sinh khí. Chẳng mấy chốc mà mọi người đã sắp xếp gọn gàng hàng hóa để chuẩn bị lên đường.
Từng tia nắng vàng ươm của ngày mới đang mơn trớn từng nhành cây, ngọn cỏ. Những giọt sương đêm qua còn đọng lại trên cành lá cũng chuyển mình tỉnh giấc. Sau đó nương theo ánh mặt trời chiếu rọi, từng giọt, từng giọt tung mình rơi xuống nền đất ẩm.
Trời xanh, mây trắng.
Không khí trong lành.
Gió nhẹ vờn quanh từng bãi cỏ.
Đoàn xe đầu tiên do tổng tiêu đầu Trần Vũ bắt đầu lăn bánh. Mọi người phía sau nhanh chóng nối đuôi theo. Từ kinh thành phương Bắc nếu cưỡi ngựa liên tục cũng chỉ mất khoảng bảy, tám ngày là đến nơi. Tuy nhiên với những lần di chuyển nhiều hàng hóa như thế này thì tốc độ chỉ hơn người đi bộ một chút. Vì thế thời gian hành trình cũng lâu hơn vài lần. Với tốc độ này thì ba hôm nữa đoàn người sẽ đến thành Nam Giang.
“Dương thúc, hai hôm nữa sẽ đến địa phận của Nam Giang thành, thúc nhắc nhở mọi người cẩn thận một chút.” Tổng tiêu đầu Trần Vũ hướng Dương Vĩ khẽ nói. Lúc này hai người đang cưỡi ngựa đi ở phía trước đoàn người một đoạn
“Ngươi yên tâm, tối qua ta đã nhắc nhở mọi người rồi.” Dương Vĩ cười đáp.
“Chuyến hàng lần này rất quan trọng, hi vọng hai ngày tới không xảy ra biến cố gì.” Trần Vũ sắc mặt âm trầm nói.
“Chúng ta đã chia hai đường thủy, bộ khác nhau để đề phòng bất trắc. Ta nghĩ sẽ không có gì đáng ngại.” Dương Vĩ nói.
“Hi vọng là như thế.” Trần Vũ trầm ngâm nói.
Lúc này Trần Vũ đang nhớ lại đơn hàng của chuyến vận tiêu lần này. Số hàng này đều là vật phẩm cực kỳ trân quý. Đây chính là số hàng của liên minh Kim Ngân, một liên minh thương hội lớn ở kinh thành. Đây là đơn hàng đặc biệt Kim Ngân thương hội muốn vận chuyển đến thành Nam Giang. Bình thường mỗi một liên minh thương hội đều có cho riêng mình một tiêu cục để tiện quản lý việc vận chuyển. Chỉ là chuyến hàng này số lượng quá lớn và đây là đơn hàng bí mật của Kim Ngân liên minh nên mới phải nhờ đến sự trợ giúp của tiêu cục lớn nhất kinh thành, Trần gia.
Trần gia tiêu cục vốn có phương châm làm việc gọn gẽ, đơn hàng loại nào cũng nhận chỉ cần cho một cái giá thỏa đáng. Điểm đáng tin cậy nhất của Trần gia tiêu cục là tính bảo mật. Thông tin khách hàng cùng vật phẩm đều được giữ kín. Trong hơn trăm năm tồn tại, Trần gia tiêu cục chưa từng xảy ra việc tiết lộ bí mật hàng hóa.
Để chuẩn bị cho chuyến vận tiêu lần này, tất cả tinh anh của Trần gia tiêu cục đã được tập trung toàn bộ lại một chỗ. Vì để đảm bảo tính an toàn và đề phòng rủi ro mà Trần Vũ đã chia ra hai đường vận chuyển thủy bộ kết hợp. Từng chuyến hàng được xé lẻ ra rồi bí mật vận chuyển về Nam Giang. Đến hôm nay đã chuyển được ba phần tư đơn hàng an toàn tới đích.
Hiện tại chỉ còn một phần ba đơn hàng đã được chia thành hai phần theo đường thủy ngược lên Đông Bắc rồi xuôi theo dòng Loan Giang chuyển về phương Nam. Còn đường bộ thì do chính Tổng tiêu đầu Trần Vũ áp tải, theo dòng người xuống phương Nam tránh rét.
“Trần tổng tiêu đầu, hơn một canh giờ nữa chúng ta sẽ ra khỏi phạm vi đồng cỏ.” Một thanh niên cưỡi ngựa lên phía trước bẩm báo.
“Ta biết rồi, ra khỏi đồng cỏ ngươi cho mọi người nghỉ ngơi ăn uống rồi tiếp tục lên đường.” Trần Vũ khẽ căn dặn.
“Dạ.” Thanh niên kia nhận lệnh rồi nhanh chóng lui về sau nói chuyện với mọi người xunh quanh.
Thời điểm này trong năm, tiết trời phương Nam đang trong mùa nắng ấm. Cái nắng dịu nhẹ chứ không hề chói chang nóng bức như những ngày hè. Đoàn người ngựa nhờ thế mà có thể đi liên tục suốt ngày không cần nghỉ ngơi nhiều. Ngoài việc dừng chân ăn uống, ngủ nghỉ ban đêm thời gian còn lại mọi người đều tranh thủ nhịp bước về phía trước.
Bấy giờ ở phía xa xa đồng cỏ, núi non đã ngày càng hiện rõ. Con đường mòn chạy vòng quanh núi cũng thấp thoáng ẩn hiện phía trước. Chỉ cần đi qua dãy núi này là có thể an toàn đến thành Nam Giang.
Dãy núi này tên gọi Trấn Nam, là bức tường phòng ngự tự nhiên của thành Nam Giang. Trước đây khi mở rộng bờ cõi về phương Nam, triều đình Vân quốc luôn lựa chọn những nơi giáp núi liền sông để xây dựng thành trì. Thành Nam Giang cũng như vậy, hai mặt giáp núi, một mặt khác lại giáp với dòng Loan Giang rộng lớn. Nói Nam Giang là một pháo đài bất khả xâm phạm cũng không hề quá.
Thời gian trôi qua.
Mặt trời đã treo trên đỉnh đầu.
Mây trắng vờn theo gió.
Vài đàn chim di cư từ phương Bắc nối đuôi nhau lao vun vút về phương Nam.
Lúc này đoàn người đã dừng lại dưới chân núi Trấn Nam. Vài đống lửa được nhóm vội để chuẩn bị bữa cơm trưa. Vài người buồn chán thì nằm vật ra trên xe hàng ăn tạm chút lương khô lót dạ. Phía sau đoàn xe của Trần gia tiêu cục có bốn xe cỏ lớn, lúc này trên một xe cỏ bốn thiếu niên đang ngồi ăn mấy cái bánh bao to tướng. Tất nhiên đây là nhóm Tam Đại Nhất Tiểu rồi.
“Trần tổng tiêu đầu thật tốt bụng.” Tiểu Cẩu vừa ăn vừa nói. Trong lòng nó ấn tượng về Trần Vũ là cực kỳ tốt.
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ được ăn uống thoải mái như thế này.” Đại Cẩu vừa nói vừa cắn một miếng bánh to.
“Đại ca, chúng ta có thể xin đi theo Trần tổng tiêu đầu không.” Đại Ngưu hỏi.
“Ngươi ăn nhiều quá nên đầu óc có vấn đề sao? Thân phận như chúng ta làm sao có thể đi theo Trần tổng tiêu đầu.” Đại Cẩu nhăn nhó.
“Mỗi một bảo tiêu của Trần gia đều là người có thân thủ bất phàm, chúng ta chỉ là đám ăn mày làm sao có thể so sánh được.” Đại Cẩu ra vẻ hiểu biết giảng giải.
“Thì ra thế.” Đại Ngưu ngây ngô nói. Cũng khó trách nó, bởi mấy hôm nay nhờ có Trần tổng tiêu đầu mà nhóm ăn mày được ăn uống rất tốt. Nó chỉ mong có thể được như thế này mãi thì hàng ngày khỏi phải lo chuyện ăn uống rồi.
“Được rồi, Trần tổng tiêu đầu cho chúng ta mỗi người một kim tệ tức là được một trăm đồng tệ rồi. Đến thành Nam Giang chúng ta sẽ kiếm việc làm để sinh sống.” Đại Cẩu tính toán.
“Dạ” mấy đứa khẽ đáp.
Trần Vũ cùng Dương Vĩ ngồi ở phía xa nghỉ ngơi lúc này khẽ nở nụ cười.
Chỉ nghe Trần Vũ nói: “Mấy đứa nhỏ này thật có hiểu biết.”
“Đúng vậy, chỉ cần chúng có ý chí muốn thoát khỏi kiếp ăn mày thì xem như có thể đào tạo” Dương Vĩ cười cười.
Khoảng cách từ xe cỏ đến chỗ Trần Vũ cùng Dương Vĩ là hơn mười lăm trượng nhưng qua đối thoại của hai người có thể nhận ra thính lực của hai người nhanh nhạy đến mức nào. Chỉ có hàng võ lâm cao thủ mới có thể có được thính lực như thế. Xem ra Trần gia tiêu cục vang danh kinh thành cũng là điều dễ hiểu.
Bữa cơm trưa nhanh chóng trôi qua.
“Mọi người lên đường thôi.” Một thanh niên khỏe mạnh lớn giọng thúc giục.
“Ân” Rất nhiều người đáp lại.
Dòng người lại tiếp tục di chuyển theo con đường dưới chân núi. Để đi qua ngọn núi này mọi người phải mất gần hai ngày mới có thể hoàn thành. Con đường dưới chân núi Trấn Nam cũng không quá gồ ghề hơn nữa lại khá rộng rãi, nền đất nham thạch cứng rắn lại càng giúp xe ngựa lăn bánh nhanh hơn bình thường.
“Chúng ta chạy lên phía trước chơi một chút đi.” Đại Cẩu vừa nói vừa chỉ tay về con đường trước mặt.
“Được” Tiểu Cẩu cùng Đại Ngưu, Đại Hắc gật đầu đồng ý.
Bốn thiếu niên ăn mày nhanh chóng chạy lên phía trước đoàn người ngựa. Bốn đứa cười đùa đuổi theo nhau chẳng mấy chốc mà đã cách đoàn người một đoạn khá xa.
Dương Vĩ nhìn đám trẻ nhỏ vui đùa phía trước thì khẽ than: “Ài, tuổi trẻ thật là tốt.”
Trần Vũ cưỡi ngựa đi bên cạnh nghe thế thì cười nói: “Dương thúc thân thủ bất phàm, so với thanh niên trai tráng còn khỏe mạnh gấp nhiều lần.”
“Già rồi..già rồi..” Dương Vĩ nghe Trần Vũ nói thế thì cười cười đáp.
Lúc này phía trước con đường xa xa một đoạn, Đại Cẩu đang cầm một nhành cây dài gần bằng thân hình nó. Chỉ thấy nó cầm nhành cây múa máy, lúc đâm bên trái, lúc chém bên phải, hai chân thì di chuyển rất nhịp nhàng.
“Đại ca, người luyện võ sao?” Tiểu Cẩu hỏi.
“Hắc hắc, đây là chỉ mấy ngón võ mèo cào ta học lỏm từ mấy người mãi võ ở kinh thành mà thôi.” Đại Cẩu trả lời, khuôn mặt có phần tiếc nuối.
“Ta cũng học lỏm được vài chiêu.” Đại Hắc nói xong thì khẽ tung người lộn mấy vòng rồi vênh váo chuyển người về thế đứng tấn, bàn tay lại đấm ra vài quyền xiêu xiêu, vẹo vẹo.
“Tam ca người cũng học được vài chiêu chứ?” Tiểu Cẩu sẵn tiện hỏi.
“Ha ha, mấy ngón võ không đầu không đuôi như thế ta chả thèm học. Bị người đuổi đánh thì chạy trốn thật nhanh mới là thượng sách.” Đại Ngưu cười hề hề nói.
“Tứ đệ, đệ có học được tiểu xảo nào không?” Đại Cẩu dường như nhớ tới việc gì hướng Tiểu Cẩu hỏi.
“Tiểu xảo là thế nào?” Tiểu Cẩu hỏi.
“Chúng ta là ăn mày tuy đi xin ăn nay đây mai đó nhưng không phải ai cũng có lòng tốt cho chúng ta đồ ăn. Vì thế chúng ta cũng truyền cho nhau vài tiểu xảo để việc xin ăn dễ dàng hơn.” Đại Cẩu giảng giải.
“Ví dụ như giả vờ làm người tàn tật, giả làm người mù, phải biết cách khóc lóc, nói chung phải có chút tiểu xảo để làm người khác thương tình cho chúng ta tiền bạc hoặc đồ ăn.” Đại Cẩu lại ê a trình bày. Có vẻ như nó rất thích thú với việc này.
“Mấy cái này đệ không biết.” Tiểu Cẩu đáp.
“Ách, thế thì đệ biết làm gì?” Đại Cẩu hỏi.
Tiểu Cẩu nghe Đại Cẩu hỏi thế thì chợt ngẩn người. Những ngày theo gia gia thì gia gia đều chăm lo cho nó, dạy nó đủ thứ nhưng chưa bao giờ dạy nó thứ gì liên quan đến việc xin ăn cả. Nghĩ một lúc không tìm được “tiểu xảo” nào nó đành phải lắc lắc đầu nhìn Đại Cẩu.
“Ài, đến thành Nam Giang chúng ta sẽ chỉ cho đệ vài tiểu xảo hay ho.” Đại Cẩu cười nói.
“Dạ” Tiểu Cậu khẽ đáp. Lúc này trong suy nghĩ của một đứa trẻ mới mười hai, mười ba tuổi như nó đang hiện lên câu hỏi đầu tiên về cuộc đời “ Bản thân mình có thể làm gì?”.
“Chít..chít…” tiếng kêu vang lên khiến nhóm Tiểu Cẩu chú ý. Chỉ thấy ở ven đường, có mấy con chuột đang nằm thoi thóp bên mấy bụi cỏ màu đỏ, miệng thì phát ra âm thanh “ chít..chít..” liên hồi.
“Sao ở đây có nhiều chuột vậy.” Đại Hắc bỗng cất tiếng nói.
Nghe Đại Hắc nói vậy, mấy đứa mới nhìn xunh quanh thì phát hiện ra có rất nhiều bụi cỏ màu đỏ mọc hai bên đường. Bên cạnh mỗi bụi cỏ đều có vài con chuột nằm thoi thóp.
“Đại ca, mọi người mau mau lùi lại.” Tiểu Cẩu hoảng hốt hét to.
“Có chuyện gì vậy?” Đại Cẩu giật mình hỏi.
“Phía trước có rất nhiều rắn, chúng ta mau trở lại nói cho mọi người biết.” Tiểu Cẩu khuôn mặt lo lắng nói.
“Cái gì nhiều rắn, để ta thu lấy mấy con chuột lớn rồi tý nữa chúng ta làm món thịt chuột quay.” Đại Cẩu hí hửng nói.
“Đại ca hãy tin đệ, mấy cây cỏ màu đỏ này có độc và chuyên dùng để rắn ẩn nấp.” Tiểu Cẩu vừa nói vừa kéo tay Đại Cẩu cùng hai người còn lại quay trở về phía đoàn người.
“Phì..phì..” không biết từ lúc nào bên cạnh một đám cỏ, một con rắn màu đỏ nhỏ như ngón tay cái đã thò miệng ra nuốt lấy một con chuột lớn.
“Rắn…rắn…chạy mau.” Đại Cẩu lúc này mới tin lời Tiểu Cẩu lập tức kéo cả bọn ba chân bốn cẳng chạy ngược về đoàn người.
……
Ở một không gian khác trên sườn núi
“Tiểu tử đáng chết, dám phá hỏng chuyện của ta.” Thanh âm rít ra từ kẽ răng khiến người ta sởn gai ốc.
“Chút nữa giết sạch người của Trần gia tiêu cục cho ta, không được để ai chạy thoát. Ta muốn xem xem Trần Vũ làm thế nào thoát khỏi Vạn Xà Trận.” Âm thanh rin rít lại vang lên.
“Dạ, đại nhân” tiếng người lo sợ đáp lại.
……
“Chuyện gì xảy ra?” Trần Vũ nhìn mấy đứa trẻ hoảng hốt chạy trở về thì lớn tiếng hỏi.
“Trần tổng tiêu đầu, ở phía trước có rất nhiều rắn.” Tiểu Cẩu nói.
“Ngươi nói rắn sao?.” Trần Vũ vẻ mặt cười cười nói.
“Chỉ là mấy con rắn thôi mà làm các ngươi sợ tè ra quần thế à?” Dương Vĩ cũng mỉm cười châm chọc.
“Phía trước có rất nhiều Hóa Xà Thảo.” Tiểu Cẩu chợt nhớ tới mấy cây cỏ màu đỏ liền nói.
“Cái gì?” Trần Vũ vẻ mặt biến đổi.
“Ngươi xác định là Hóa Xà Thảo?” Dương Vĩ vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
“Gia gia từng đưa ta đến Tây Mạc một lần nên ta có thể nhận ra Hóa Xà Thảo.” Tiểu Cẩu đáp.
“Có mai phục.” Trần Vũ vừa nghe xong lời của Tiểu Cẩu lập tức hét lớn. Lời nói của Tiểu Cẩu khiến hắn tin tưởng mười phần bởi Hóa Xà Thảo chỉ xuất hiện duy nhất ở Tây Mạc, một vùng hoang vu nằm ở phía Tây của Vân quốc.
Hóa Xà Thảo là một dạng cỏ màu đỏ như máu, thường mọc thành từng bụi nhỏ, có thể tỏa ra hơi độc quanh chu vi vài thước, chất độc của Hóa Xà Thảo khi động vật hít phải thì phát tác như là độc của loài rắn. Hơn nữa Hóa Xà Thảo cũng là nơi trú ngụ của Hồng Ti Xà, một loài rắn cực độc, màu đỏ, thân dài hơn thước, nhỏ bằng đầu ngón tay cái của người trưởng thành.
“Xoạt..xoạt..” Gần trăm bảo tiêu lập tức tuốt đao kiếm ra khỏi vỏ, khuôn mặt mỗi người đều tập trung cao độ nhìn xunh quanh. Đoàn người đi một đoạn phía sau thấy đoàn xe của Trần gia tiêu cục có biến liền hạ ý thức dừng lại.
“Mọi người lùi lại phía sau.” Trần Vũ hướng về đoàn người hét lớn.
“Khặc…khặc, Trần tổng tiêu đầu phản ứng thật là mau lẹ.” Thanh âm khàn khàn đột ngột vang lên. Điều đặc biệt là thanh âm này cứ như làn gió thoảng, lởn vởn quanh tai mỗi người một lúc mới tan.
“Loạt…xoạt.” Chớp mắt từ trên sườn núi, hiện ra một nhóm mấy chục người mặc quần áo màu đen từ đầu đến chân, chỉ lộ ra hai con mắt sau lớp vải. Trên lưng mỗi người đeo một cái giỏ bằng trúc hình dáng như giỏ hái thuốc. Chỉ có điều lúc nhìn vào mỗi cái giỏ đều khiến cho người ta cảm thấy tâm thần bất an, không ai hiểu vì sao mình lại sinh ra cảm giác lo lắng như thế.
“Là ác tặc phương nào dám chặn đường của Trần gia tiêu cục?” Dương Vĩ hét lớn, tiếng hét dội vào sườn núi rồi vọng đi vọng lại liên hồi.
“Nội công thật thâm hậu.” Giọng nói khàn khàn lại nhàn nhạt vang lên.
“Các ngươi là người của Vạn Xà Cốc?” Trần Vũ khuôn âm trầm nói.
“Nhãn quang của Trần tổng tiêu đầu quả là sắc bén. Nói như vậy là ngươi biết chúng ta hôm nay vì sao lại có mặt ở đây rồi?” Giọng nói kia lại vang lên.
“Là nàng bảo các ngươi đến?” Trần Vũ khuôn mặt chợt trở nên ngưng trọng.
Tĩnh lặng.
Không có tiếng trả lời!
Cảm giác áp bức bao trùm cả không gian.
“Trần Vũ, hôm nay là lúc ta thực hiện lời hứa của mình.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên xóa tan bầu không khí tĩnh lặng.
Trần Vũ vừa nghe thấy giọng nói này thì tâm thần như tê dại. Đâu đó trong hồi ức gần hai mươi năm về trước, một loạt hình ảnh quá khứ lại tràn về.
Tiếng “phì..phò..” của đám ngựa đang gặm cỏ ban sớm, tiếng “sột xoạt” của việc dỡ bỏ lều trại, tiếng nói chuyện rì rầm làm không gian trên đồng cỏ thêm phần sinh khí. Chẳng mấy chốc mà mọi người đã sắp xếp gọn gàng hàng hóa để chuẩn bị lên đường.
Từng tia nắng vàng ươm của ngày mới đang mơn trớn từng nhành cây, ngọn cỏ. Những giọt sương đêm qua còn đọng lại trên cành lá cũng chuyển mình tỉnh giấc. Sau đó nương theo ánh mặt trời chiếu rọi, từng giọt, từng giọt tung mình rơi xuống nền đất ẩm.
Trời xanh, mây trắng.
Không khí trong lành.
Gió nhẹ vờn quanh từng bãi cỏ.
Đoàn xe đầu tiên do tổng tiêu đầu Trần Vũ bắt đầu lăn bánh. Mọi người phía sau nhanh chóng nối đuôi theo. Từ kinh thành phương Bắc nếu cưỡi ngựa liên tục cũng chỉ mất khoảng bảy, tám ngày là đến nơi. Tuy nhiên với những lần di chuyển nhiều hàng hóa như thế này thì tốc độ chỉ hơn người đi bộ một chút. Vì thế thời gian hành trình cũng lâu hơn vài lần. Với tốc độ này thì ba hôm nữa đoàn người sẽ đến thành Nam Giang.
“Dương thúc, hai hôm nữa sẽ đến địa phận của Nam Giang thành, thúc nhắc nhở mọi người cẩn thận một chút.” Tổng tiêu đầu Trần Vũ hướng Dương Vĩ khẽ nói. Lúc này hai người đang cưỡi ngựa đi ở phía trước đoàn người một đoạn
“Ngươi yên tâm, tối qua ta đã nhắc nhở mọi người rồi.” Dương Vĩ cười đáp.
“Chuyến hàng lần này rất quan trọng, hi vọng hai ngày tới không xảy ra biến cố gì.” Trần Vũ sắc mặt âm trầm nói.
“Chúng ta đã chia hai đường thủy, bộ khác nhau để đề phòng bất trắc. Ta nghĩ sẽ không có gì đáng ngại.” Dương Vĩ nói.
“Hi vọng là như thế.” Trần Vũ trầm ngâm nói.
Lúc này Trần Vũ đang nhớ lại đơn hàng của chuyến vận tiêu lần này. Số hàng này đều là vật phẩm cực kỳ trân quý. Đây chính là số hàng của liên minh Kim Ngân, một liên minh thương hội lớn ở kinh thành. Đây là đơn hàng đặc biệt Kim Ngân thương hội muốn vận chuyển đến thành Nam Giang. Bình thường mỗi một liên minh thương hội đều có cho riêng mình một tiêu cục để tiện quản lý việc vận chuyển. Chỉ là chuyến hàng này số lượng quá lớn và đây là đơn hàng bí mật của Kim Ngân liên minh nên mới phải nhờ đến sự trợ giúp của tiêu cục lớn nhất kinh thành, Trần gia.
Trần gia tiêu cục vốn có phương châm làm việc gọn gẽ, đơn hàng loại nào cũng nhận chỉ cần cho một cái giá thỏa đáng. Điểm đáng tin cậy nhất của Trần gia tiêu cục là tính bảo mật. Thông tin khách hàng cùng vật phẩm đều được giữ kín. Trong hơn trăm năm tồn tại, Trần gia tiêu cục chưa từng xảy ra việc tiết lộ bí mật hàng hóa.
Để chuẩn bị cho chuyến vận tiêu lần này, tất cả tinh anh của Trần gia tiêu cục đã được tập trung toàn bộ lại một chỗ. Vì để đảm bảo tính an toàn và đề phòng rủi ro mà Trần Vũ đã chia ra hai đường vận chuyển thủy bộ kết hợp. Từng chuyến hàng được xé lẻ ra rồi bí mật vận chuyển về Nam Giang. Đến hôm nay đã chuyển được ba phần tư đơn hàng an toàn tới đích.
Hiện tại chỉ còn một phần ba đơn hàng đã được chia thành hai phần theo đường thủy ngược lên Đông Bắc rồi xuôi theo dòng Loan Giang chuyển về phương Nam. Còn đường bộ thì do chính Tổng tiêu đầu Trần Vũ áp tải, theo dòng người xuống phương Nam tránh rét.
“Trần tổng tiêu đầu, hơn một canh giờ nữa chúng ta sẽ ra khỏi phạm vi đồng cỏ.” Một thanh niên cưỡi ngựa lên phía trước bẩm báo.
“Ta biết rồi, ra khỏi đồng cỏ ngươi cho mọi người nghỉ ngơi ăn uống rồi tiếp tục lên đường.” Trần Vũ khẽ căn dặn.
“Dạ.” Thanh niên kia nhận lệnh rồi nhanh chóng lui về sau nói chuyện với mọi người xunh quanh.
Thời điểm này trong năm, tiết trời phương Nam đang trong mùa nắng ấm. Cái nắng dịu nhẹ chứ không hề chói chang nóng bức như những ngày hè. Đoàn người ngựa nhờ thế mà có thể đi liên tục suốt ngày không cần nghỉ ngơi nhiều. Ngoài việc dừng chân ăn uống, ngủ nghỉ ban đêm thời gian còn lại mọi người đều tranh thủ nhịp bước về phía trước.
Bấy giờ ở phía xa xa đồng cỏ, núi non đã ngày càng hiện rõ. Con đường mòn chạy vòng quanh núi cũng thấp thoáng ẩn hiện phía trước. Chỉ cần đi qua dãy núi này là có thể an toàn đến thành Nam Giang.
Dãy núi này tên gọi Trấn Nam, là bức tường phòng ngự tự nhiên của thành Nam Giang. Trước đây khi mở rộng bờ cõi về phương Nam, triều đình Vân quốc luôn lựa chọn những nơi giáp núi liền sông để xây dựng thành trì. Thành Nam Giang cũng như vậy, hai mặt giáp núi, một mặt khác lại giáp với dòng Loan Giang rộng lớn. Nói Nam Giang là một pháo đài bất khả xâm phạm cũng không hề quá.
Thời gian trôi qua.
Mặt trời đã treo trên đỉnh đầu.
Mây trắng vờn theo gió.
Vài đàn chim di cư từ phương Bắc nối đuôi nhau lao vun vút về phương Nam.
Lúc này đoàn người đã dừng lại dưới chân núi Trấn Nam. Vài đống lửa được nhóm vội để chuẩn bị bữa cơm trưa. Vài người buồn chán thì nằm vật ra trên xe hàng ăn tạm chút lương khô lót dạ. Phía sau đoàn xe của Trần gia tiêu cục có bốn xe cỏ lớn, lúc này trên một xe cỏ bốn thiếu niên đang ngồi ăn mấy cái bánh bao to tướng. Tất nhiên đây là nhóm Tam Đại Nhất Tiểu rồi.
“Trần tổng tiêu đầu thật tốt bụng.” Tiểu Cẩu vừa ăn vừa nói. Trong lòng nó ấn tượng về Trần Vũ là cực kỳ tốt.
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ được ăn uống thoải mái như thế này.” Đại Cẩu vừa nói vừa cắn một miếng bánh to.
“Đại ca, chúng ta có thể xin đi theo Trần tổng tiêu đầu không.” Đại Ngưu hỏi.
“Ngươi ăn nhiều quá nên đầu óc có vấn đề sao? Thân phận như chúng ta làm sao có thể đi theo Trần tổng tiêu đầu.” Đại Cẩu nhăn nhó.
“Mỗi một bảo tiêu của Trần gia đều là người có thân thủ bất phàm, chúng ta chỉ là đám ăn mày làm sao có thể so sánh được.” Đại Cẩu ra vẻ hiểu biết giảng giải.
“Thì ra thế.” Đại Ngưu ngây ngô nói. Cũng khó trách nó, bởi mấy hôm nay nhờ có Trần tổng tiêu đầu mà nhóm ăn mày được ăn uống rất tốt. Nó chỉ mong có thể được như thế này mãi thì hàng ngày khỏi phải lo chuyện ăn uống rồi.
“Được rồi, Trần tổng tiêu đầu cho chúng ta mỗi người một kim tệ tức là được một trăm đồng tệ rồi. Đến thành Nam Giang chúng ta sẽ kiếm việc làm để sinh sống.” Đại Cẩu tính toán.
“Dạ” mấy đứa khẽ đáp.
Trần Vũ cùng Dương Vĩ ngồi ở phía xa nghỉ ngơi lúc này khẽ nở nụ cười.
Chỉ nghe Trần Vũ nói: “Mấy đứa nhỏ này thật có hiểu biết.”
“Đúng vậy, chỉ cần chúng có ý chí muốn thoát khỏi kiếp ăn mày thì xem như có thể đào tạo” Dương Vĩ cười cười.
Khoảng cách từ xe cỏ đến chỗ Trần Vũ cùng Dương Vĩ là hơn mười lăm trượng nhưng qua đối thoại của hai người có thể nhận ra thính lực của hai người nhanh nhạy đến mức nào. Chỉ có hàng võ lâm cao thủ mới có thể có được thính lực như thế. Xem ra Trần gia tiêu cục vang danh kinh thành cũng là điều dễ hiểu.
Bữa cơm trưa nhanh chóng trôi qua.
“Mọi người lên đường thôi.” Một thanh niên khỏe mạnh lớn giọng thúc giục.
“Ân” Rất nhiều người đáp lại.
Dòng người lại tiếp tục di chuyển theo con đường dưới chân núi. Để đi qua ngọn núi này mọi người phải mất gần hai ngày mới có thể hoàn thành. Con đường dưới chân núi Trấn Nam cũng không quá gồ ghề hơn nữa lại khá rộng rãi, nền đất nham thạch cứng rắn lại càng giúp xe ngựa lăn bánh nhanh hơn bình thường.
“Chúng ta chạy lên phía trước chơi một chút đi.” Đại Cẩu vừa nói vừa chỉ tay về con đường trước mặt.
“Được” Tiểu Cẩu cùng Đại Ngưu, Đại Hắc gật đầu đồng ý.
Bốn thiếu niên ăn mày nhanh chóng chạy lên phía trước đoàn người ngựa. Bốn đứa cười đùa đuổi theo nhau chẳng mấy chốc mà đã cách đoàn người một đoạn khá xa.
Dương Vĩ nhìn đám trẻ nhỏ vui đùa phía trước thì khẽ than: “Ài, tuổi trẻ thật là tốt.”
Trần Vũ cưỡi ngựa đi bên cạnh nghe thế thì cười nói: “Dương thúc thân thủ bất phàm, so với thanh niên trai tráng còn khỏe mạnh gấp nhiều lần.”
“Già rồi..già rồi..” Dương Vĩ nghe Trần Vũ nói thế thì cười cười đáp.
Lúc này phía trước con đường xa xa một đoạn, Đại Cẩu đang cầm một nhành cây dài gần bằng thân hình nó. Chỉ thấy nó cầm nhành cây múa máy, lúc đâm bên trái, lúc chém bên phải, hai chân thì di chuyển rất nhịp nhàng.
“Đại ca, người luyện võ sao?” Tiểu Cẩu hỏi.
“Hắc hắc, đây là chỉ mấy ngón võ mèo cào ta học lỏm từ mấy người mãi võ ở kinh thành mà thôi.” Đại Cẩu trả lời, khuôn mặt có phần tiếc nuối.
“Ta cũng học lỏm được vài chiêu.” Đại Hắc nói xong thì khẽ tung người lộn mấy vòng rồi vênh váo chuyển người về thế đứng tấn, bàn tay lại đấm ra vài quyền xiêu xiêu, vẹo vẹo.
“Tam ca người cũng học được vài chiêu chứ?” Tiểu Cẩu sẵn tiện hỏi.
“Ha ha, mấy ngón võ không đầu không đuôi như thế ta chả thèm học. Bị người đuổi đánh thì chạy trốn thật nhanh mới là thượng sách.” Đại Ngưu cười hề hề nói.
“Tứ đệ, đệ có học được tiểu xảo nào không?” Đại Cẩu dường như nhớ tới việc gì hướng Tiểu Cẩu hỏi.
“Tiểu xảo là thế nào?” Tiểu Cẩu hỏi.
“Chúng ta là ăn mày tuy đi xin ăn nay đây mai đó nhưng không phải ai cũng có lòng tốt cho chúng ta đồ ăn. Vì thế chúng ta cũng truyền cho nhau vài tiểu xảo để việc xin ăn dễ dàng hơn.” Đại Cẩu giảng giải.
“Ví dụ như giả vờ làm người tàn tật, giả làm người mù, phải biết cách khóc lóc, nói chung phải có chút tiểu xảo để làm người khác thương tình cho chúng ta tiền bạc hoặc đồ ăn.” Đại Cẩu lại ê a trình bày. Có vẻ như nó rất thích thú với việc này.
“Mấy cái này đệ không biết.” Tiểu Cẩu đáp.
“Ách, thế thì đệ biết làm gì?” Đại Cẩu hỏi.
Tiểu Cẩu nghe Đại Cẩu hỏi thế thì chợt ngẩn người. Những ngày theo gia gia thì gia gia đều chăm lo cho nó, dạy nó đủ thứ nhưng chưa bao giờ dạy nó thứ gì liên quan đến việc xin ăn cả. Nghĩ một lúc không tìm được “tiểu xảo” nào nó đành phải lắc lắc đầu nhìn Đại Cẩu.
“Ài, đến thành Nam Giang chúng ta sẽ chỉ cho đệ vài tiểu xảo hay ho.” Đại Cẩu cười nói.
“Dạ” Tiểu Cậu khẽ đáp. Lúc này trong suy nghĩ của một đứa trẻ mới mười hai, mười ba tuổi như nó đang hiện lên câu hỏi đầu tiên về cuộc đời “ Bản thân mình có thể làm gì?”.
“Chít..chít…” tiếng kêu vang lên khiến nhóm Tiểu Cẩu chú ý. Chỉ thấy ở ven đường, có mấy con chuột đang nằm thoi thóp bên mấy bụi cỏ màu đỏ, miệng thì phát ra âm thanh “ chít..chít..” liên hồi.
“Sao ở đây có nhiều chuột vậy.” Đại Hắc bỗng cất tiếng nói.
Nghe Đại Hắc nói vậy, mấy đứa mới nhìn xunh quanh thì phát hiện ra có rất nhiều bụi cỏ màu đỏ mọc hai bên đường. Bên cạnh mỗi bụi cỏ đều có vài con chuột nằm thoi thóp.
“Đại ca, mọi người mau mau lùi lại.” Tiểu Cẩu hoảng hốt hét to.
“Có chuyện gì vậy?” Đại Cẩu giật mình hỏi.
“Phía trước có rất nhiều rắn, chúng ta mau trở lại nói cho mọi người biết.” Tiểu Cẩu khuôn mặt lo lắng nói.
“Cái gì nhiều rắn, để ta thu lấy mấy con chuột lớn rồi tý nữa chúng ta làm món thịt chuột quay.” Đại Cẩu hí hửng nói.
“Đại ca hãy tin đệ, mấy cây cỏ màu đỏ này có độc và chuyên dùng để rắn ẩn nấp.” Tiểu Cẩu vừa nói vừa kéo tay Đại Cẩu cùng hai người còn lại quay trở về phía đoàn người.
“Phì..phì..” không biết từ lúc nào bên cạnh một đám cỏ, một con rắn màu đỏ nhỏ như ngón tay cái đã thò miệng ra nuốt lấy một con chuột lớn.
“Rắn…rắn…chạy mau.” Đại Cẩu lúc này mới tin lời Tiểu Cẩu lập tức kéo cả bọn ba chân bốn cẳng chạy ngược về đoàn người.
……
Ở một không gian khác trên sườn núi
“Tiểu tử đáng chết, dám phá hỏng chuyện của ta.” Thanh âm rít ra từ kẽ răng khiến người ta sởn gai ốc.
“Chút nữa giết sạch người của Trần gia tiêu cục cho ta, không được để ai chạy thoát. Ta muốn xem xem Trần Vũ làm thế nào thoát khỏi Vạn Xà Trận.” Âm thanh rin rít lại vang lên.
“Dạ, đại nhân” tiếng người lo sợ đáp lại.
……
“Chuyện gì xảy ra?” Trần Vũ nhìn mấy đứa trẻ hoảng hốt chạy trở về thì lớn tiếng hỏi.
“Trần tổng tiêu đầu, ở phía trước có rất nhiều rắn.” Tiểu Cẩu nói.
“Ngươi nói rắn sao?.” Trần Vũ vẻ mặt cười cười nói.
“Chỉ là mấy con rắn thôi mà làm các ngươi sợ tè ra quần thế à?” Dương Vĩ cũng mỉm cười châm chọc.
“Phía trước có rất nhiều Hóa Xà Thảo.” Tiểu Cẩu chợt nhớ tới mấy cây cỏ màu đỏ liền nói.
“Cái gì?” Trần Vũ vẻ mặt biến đổi.
“Ngươi xác định là Hóa Xà Thảo?” Dương Vĩ vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
“Gia gia từng đưa ta đến Tây Mạc một lần nên ta có thể nhận ra Hóa Xà Thảo.” Tiểu Cẩu đáp.
“Có mai phục.” Trần Vũ vừa nghe xong lời của Tiểu Cẩu lập tức hét lớn. Lời nói của Tiểu Cẩu khiến hắn tin tưởng mười phần bởi Hóa Xà Thảo chỉ xuất hiện duy nhất ở Tây Mạc, một vùng hoang vu nằm ở phía Tây của Vân quốc.
Hóa Xà Thảo là một dạng cỏ màu đỏ như máu, thường mọc thành từng bụi nhỏ, có thể tỏa ra hơi độc quanh chu vi vài thước, chất độc của Hóa Xà Thảo khi động vật hít phải thì phát tác như là độc của loài rắn. Hơn nữa Hóa Xà Thảo cũng là nơi trú ngụ của Hồng Ti Xà, một loài rắn cực độc, màu đỏ, thân dài hơn thước, nhỏ bằng đầu ngón tay cái của người trưởng thành.
“Xoạt..xoạt..” Gần trăm bảo tiêu lập tức tuốt đao kiếm ra khỏi vỏ, khuôn mặt mỗi người đều tập trung cao độ nhìn xunh quanh. Đoàn người đi một đoạn phía sau thấy đoàn xe của Trần gia tiêu cục có biến liền hạ ý thức dừng lại.
“Mọi người lùi lại phía sau.” Trần Vũ hướng về đoàn người hét lớn.
“Khặc…khặc, Trần tổng tiêu đầu phản ứng thật là mau lẹ.” Thanh âm khàn khàn đột ngột vang lên. Điều đặc biệt là thanh âm này cứ như làn gió thoảng, lởn vởn quanh tai mỗi người một lúc mới tan.
“Loạt…xoạt.” Chớp mắt từ trên sườn núi, hiện ra một nhóm mấy chục người mặc quần áo màu đen từ đầu đến chân, chỉ lộ ra hai con mắt sau lớp vải. Trên lưng mỗi người đeo một cái giỏ bằng trúc hình dáng như giỏ hái thuốc. Chỉ có điều lúc nhìn vào mỗi cái giỏ đều khiến cho người ta cảm thấy tâm thần bất an, không ai hiểu vì sao mình lại sinh ra cảm giác lo lắng như thế.
“Là ác tặc phương nào dám chặn đường của Trần gia tiêu cục?” Dương Vĩ hét lớn, tiếng hét dội vào sườn núi rồi vọng đi vọng lại liên hồi.
“Nội công thật thâm hậu.” Giọng nói khàn khàn lại nhàn nhạt vang lên.
“Các ngươi là người của Vạn Xà Cốc?” Trần Vũ khuôn âm trầm nói.
“Nhãn quang của Trần tổng tiêu đầu quả là sắc bén. Nói như vậy là ngươi biết chúng ta hôm nay vì sao lại có mặt ở đây rồi?” Giọng nói kia lại vang lên.
“Là nàng bảo các ngươi đến?” Trần Vũ khuôn mặt chợt trở nên ngưng trọng.
Tĩnh lặng.
Không có tiếng trả lời!
Cảm giác áp bức bao trùm cả không gian.
“Trần Vũ, hôm nay là lúc ta thực hiện lời hứa của mình.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên xóa tan bầu không khí tĩnh lặng.
Trần Vũ vừa nghe thấy giọng nói này thì tâm thần như tê dại. Đâu đó trong hồi ức gần hai mươi năm về trước, một loạt hình ảnh quá khứ lại tràn về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.