Chương 15: Đạo bất đồng
Tiểu Trần
09/01/2014
Bước vào
bên trong cửa tiệm, Nhạc Vân lại đảo mắt xung quanh một lần nữa.
“Hình như những thứ này không phải là đá quý.” Hắn lẩm bẩm
“Ai bảo với ngươi đấy là đá quý.” Phương lão tủm tỉm cười.
“Cái này…những thứ này có vẻ giống yêu đan của yêu thú…nhưng yêu đan không phát sáng như thế này.” Nhạc Vân nhìn kỹ rồi phán đoán.
“Ồ, xem ra ngươi cũng có chút môn đạo.” Phương lão gật gù.
“Những viên đá ngươi nhìn thấy đều là ma hạch của ma thú.” Phương lão giới thiệu.
“Ma hạch? Không thể nào…” Nhạc Vân lẩm bẩm
“Sao lại không thể?” Phương lão hứng thú hỏi.
“Vãn bối được biết ma thú đều bị giam cầm ở Tử Hải làm sao có thể săn được nhiều ma hạch như thế.” Nhạc Vân nói. Những kiến thức này vốn từ thư phòng trong Hỗn Nguyên Trâm.
“Chà, xem ra ngươi ăn mặc rách rưới nhưng kiến thức không đến nỗi tệ.” Phương lão khẽ nhấc chiếc tẩu ra khỏi miệng nhìn Nhạc Vân nói.
“Chỉ là vãn bối có hứng thú với một vài sách cổ.” Nhạc Vân đáp.
“Ồ, ra thế.” Phương lão gật gù.
“Ngươi phân biệt được phẩm giai của những viên ma hạch này chứ.” Phương lão hỏi.
“Thường thì ma hạch càng tỏa ra ánh sáng mạnh thì phẩm giai sẽ cao. Tuy nhiên những loài ma thú có ma hạch phát sáng đều không đáng sợ lắm.” Nhạc Vân đáp.
“Một tháng hai mươi viên nguyên thạch, bao ăn ở, ngươi ở lại chỗ này với ta.” Phương lão nghe Nhạc Vân đáp rành rọt như thế thì đi luôn vào vấn đề.
“Cám ơn lão bá.” Nhạc Vân mỉm cười.
“Ta tên Phương Hữu Sinh, ngươi cứ gọi ta Phương lão là được.” Phương lão lại phì phò tẩu thuốc nói.
“Dạ, Phương lão.” Nhạc Vân hô
“Được rồi, ngươi ra sau cửa tiệm tự tìm cho mình một gian nhà trống mà ở, sáng mai sẽ có việc cho ngươi. Quần áo thì ngươi có thể tìm trong ngăn tủ một bộ phù hợp mà mặc.” Phương lão nhìn từ đầu đến chân Nhạc Vân rồi nói.
“Cám ơn lão bá.”
“Ngươi đi đi, đêm nay ta còn việc khác cần làm.” Nói rồi Phương lão chuyển người về phía cửa tiệm, bỏ mặc Nhạc Vân sau lưng.
Nhạc Vân nhìn cửa sau của cửa tiệm liền rảo bước tới, hóa ra phía sau cửa tiệm có một không gian sinh hoạt gồm bốn ngôi nhà gỗ xây xung quanh một sân nhỏ. Giữa sân trồng vài loại hoa cỏ, trông rất giản dị gần gũi.
Phương lão lúc này ra đến cửa khẽ quay đầu nhìn lại bóng Nhạc Vân, miệng ngậm tẩu thuốc khẽ nhếch lên lẩm bẩm: “Đã là đứa thứ ba mươi bảy trong năm nay rồi…”
“Chọn căn nào đây?” Đứng trước bốn căn nhà nhỏ Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Căn bên phải vậy.” Nhạc Vân chọn lựa căn nhà bên phải sau đó nhanh chóng bước vào.
Chỉ thấy đây là căn phòng chu vi chừng hơn hai mươi trượng, trên nền nhà xếp đầy những bao tải lớn. Ở góc phòng là một cái giường đơn giản, cạnh giường là một tủ đựng đồ cao hơn đầu người.
“Cũng không tệ lắm.” Nhạc Vân nói một mình.
Đạp vội vài cái trên nền nhà, thân hình hắn lúc này như chiếc lá, nhẹ bẫng rơi xuống chiếc giường rồi duỗi thẳng người nhìn lên trần nhà.
“Xem ra con đường vân du tứ hải của ta bắt đầu từ hôm nay.” Nhạc Vân vừa suy nghĩ vừa thoáng cười.
“Từ lúc rời khỏi Vân gia đến lúc này chỉ hơn một canh giờ mà đã “quen biết” được ba người mới, nhân sinh thật kỳ diệu.” Nhạc Vân cảm thán. Hắn chưa rõ nhân sinh vốn là gì nhưng trong ký lục của các đời cung chủ ai cũng thốt lên một câu như thế.
o0o
Tại một không gian khác ở phía Đông khu chợ đêm.
Không khí âm hàn khiến lòng người kinh sợ.
Trước một cửa tiệm khá sang trọng nhấp nháy đèn hoa, một thanh niên thân mặc hắc bào vai đeo cự kiếm, tóc xõa ngang vai lất phất, đang đứng nhìn chằm chằm vào cửa lớn của cửa tiệm. Xung quanh hắn không khí dường như đọng lại, một cỗ âm hàn sát ý nhanh chóng lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Những người xung quanh nhìn thấy hắn đều không dám ngẩng đầu đối diện, vài kẻ lo tai bay vạ gió đã lật đật dọn dẹp hàng hóa chạy trốn. Nếu Nhạc Vân có mặt ở đây lúc này sẽ nhận ra người thanh niên này là Hắc Ảnh.
“Là kẻ nào dám động thổ trên đầu thái tuế?” Một giọng nói ồm ồm uy mãnh phát ra.
Cánh cửa lớn của cửa tiệm bật mở, một tên râu quai nón, tuổi chừng ba mươi, thân hình vạm vỡ cao lớn bước ra, hai tròng mắt hắn hiện lên vẻ đầy bạo nộ.
“Xoẹt…” Một cây cự kiếm đen sì tỏa ra hàn quang lạnh lẽo mang theo kiếm quang chập chờn vẽ nên một đường thẳng tắp từ trước người Hắc Ảnh, sau đó lao đến lồng ngực của tên bặm trợn đứng trước cửa.
Tên râu quai nón phản ứng không tệ, hắn nhanh chóng vòng hai tay trước ngực tạo thành tư thế tựa đồ án thái cực như muốn chặn đứng đường đi của thanh cự kiếm. Một vòng quang mang vàng sẫm hiện lên trước ngực hắn, có vẻ là một tu sĩ tu luyện thổ linh căn.
Nào ngờ chỉ nghe “Rắc” một tiếng, mũi cự kiếm như thể quả chùy ngàn cân xuyên qua vòng ánh sáng vàng sẫm đâm thẳng vào ngực của tên râu quai nón.
“Phụt…” Tên râu quai nón há mồm phun một búng máu đỏ tươi, những vết máu rơi vào lưỡi cự kiếm thì đều bị nó hút sạch. Sau đó cự kiếm phản chấn trở về trong tay Hắc Ảnh. Cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Sát na sau đó, chỉ nghe “loảng xoảng” “lắc rắc” vang lên, thân hình tên râu quai nón như thể đạn pháo bắn vào bên trong cửa tiệm, trên đường bắn phá không quên kéo theo một đống lớn hàng hóa, bàn ghế vỡ nát.
“Bồng…” một tiếng vang lên phía sau cửa tiệm, có lẽ tên râu quai nón kia đã hạ đất, sống hay chết chưa ai đoán được.
“Ngươi rốt cục là kẻ nào.” Lúc này ba kẻ đầu trâu mặt ngựa thấy có biến mới lao ra ngoài cửa tiệm. Một người trong đó hét lên như vậy.
“Hắc Ảnh…Hắc Ảnh số mười sáu…” Một trong ba tên nhìn thấy thanh niên vác cự kiếm trước cửa liền lắp bắp nói. Có vẻ hắn đã nhận ra sát tinh này.
“Chạy” Cả ba tên không ai bảo ai đều hô lên một tiếng như vậy.
Ba tên như gặp phải ma quỷ mỗi người chọn một hướng rồi đạp pháp bảo bay đi. Thì ra ba tên này đều là tu sĩ Huyền Chân Cảnh hậu kỳ, mỗi tên dưới chân lúc này đều là một thanh phi kiếm tỏa ra màu sắc nhàn nhạt khác nhau.
“Định” Hắc Ảnh khẽ hô lên một tiếng lạnh lùng như vậy, sau đó tay hắn xoay tròn cự kiếm trước mặt, chỉ một sát na ngắn ngủi cự kiếm bắn ra ba đạo kiếm quang mang theo âm thanh xé gió lao vút về phương vị của ba người.
“AAA….” Ba tiếng thét vang lên cùng lúc, sau đó tiếng rơi “bịch bịch” trên mặt đất cách cửa tiệm mươi trượng rồi im bặt chứng tỏ ba tên kia đã lìa đời.
“Vù..” một tiếng xé gió từ phía sau cửa tiệm lao lên bầu trời, chỉ thấy một bóng người ngự kiếm lao vút về phía xa chạy trốn. Không ai kịp nhìn rõ hình dáng cùng mặt mũi người này.
“Hừ” Hắc Ảnh không hề nhìn phương vị chạy trốn của người kia. Hắn lấy ra ở trong áo một tờ giấy mỏng ghi chi chít chữ sau đó vứt xuống xác của ba kẻ vừa chết. Ánh mắt hắn không có đến một chút luyến tiếc. Ba chiếc túi đựng pháp bảo của ba người cũng nhanh như chớp bị hắn tịch thu.
Mấy cái chớp mắt xong xuôi thân hình hắn như quỷ mị bước mấy bước đã biến mất theo phương hướng của kẻ chạy trốn. Không biết vì sao hắn lại không ngự pháp bảo phi hành mà lại dùng thân pháp quỷ dị như vậy.
Cuộc truy đuổi của Hắc Ảnh diễn ra nhanh chóng, chẳng mấy chốc công phu thời gian mà hắn đã đứng trước mặt kẻ cần giết. Hai người lúc này đã đứng đối diện nhau dưới một khoảng đất trống rộng dài rộng gần hai chục trượng.
“Hắc Ảnh, ngươi dù là kẻ đứng thứ mười sáu nhưng muốn giết ta cũng không phải dễ dàng.” Giọng nói hằn học phát ra từ một tên thanh niên khuôn mặt tuấn lãng nhưng có phần bệnh hoạn.
“Xoẹt…” Hắc Ảnh đáp lời tên thanh niên kia bằng một đường kiếm mang theo uy áp được tích súc đến cực độ. Đường kiếm này so với đường kiếm lúc trước đánh về tên râu quai nón phải mạnh gấp mười lần.
“Bùm.” Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên làm mọi người xung quanh giật mình. Ấy vậy mà lại không có mấy ai sợ hãi. Có vẻ họ đã quen với những ân oán thế này trong giới tu giả.
“Đánh nhau cẩn thận một chút đừng phá hoại hàng hóa…” Một tiếng nói hòa ái vang lên trong không trung lởn vởn bên tai mỗi người. Không ai biết giọng nói này phát ra từ đâu nhưng khả năng chấn nhiếp tinh thần thì bộc lộ rõ.
Hắc Ảnh nghe thấy giọng nói này thì khẽ nhíu mày “hừm” một tiếng xem như đã biết.
“Chu tiền bối xin tiền bối một tay tương trợ, Thượng Kiếm Tông không quên sự giúp đỡ của tiền bối hôm nay.” Tên thanh niên kia hô lớn.
Đáp lại lời thỉnh cầu của tên thanh niên chỉ là một tiếng thở dài. Sau đó không gian im ắng trở lại.
Tên thanh niên này tên là Triệu Khắc Hoan, chỉ là một đệ tử bậc trung bình thường của Vân Kiếm Tông, một trong số đại ngũ tông của Đông Châu. Triệu Khắc Hoan này vốn tiếng xấu đồn xa, đồng đạo đều chán ghét, nghe nói mười năm trước đã mất tích không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở nơi này.
Lúc này ở trong cửa tiệm của Phương lão, Nhạc Vân đang nằm suy nghĩ thì bỗng nghe tiếng nổ lớn làm hắn giật mình. Bản tính tò mò nổi lên Nhạc Vân nhanh chóng lao ra ngoài cửa tiệm, Phương lão không biết từ lúc nào cũng đã đứng trước cửa tiệm nhìn về một khu đất trống xa xa.
“Là hắn…” Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Ngươi nhận ra hắn?” Phương lão ngạc nhiên nhìn Nhạc Vân.
“Ha ha, gần canh giờ trước chính hắn đã chém rách quần áo của vãn bối.” Nhạc Vân cười đáp.
“Ngươi..” Phương lão tròn mắt nhìn Nhạc Vân.
Trong lúc Phương lão cùng Nhạc Vân đang chuyện phiếm vì tại khu đất trống, Hắc Ảnh đã liên tiếp dồn Triệu Khắc Hoan vào đường cùng. Chỉ thấy trong tay Triệu Khắc Hoan một cây phi kiếm đã bị sứt mẻ, quang mang cũng sắp tắt, có vẻ chân nguyên của hắn sắp cạn kiệt không duy trì được bao lâu.
“Xẹt…” Một vòng kiếm quang ngư lưỡi liềm mang theo quang mang đen sẫm lúc này chém xéo về phía thân hình Triệu Khắc Hoan.
“Bồng…” Triệu Khắc Hoan dồn hết chân nguyên cố gắng đỡ một kiếm chí mạng, sau đó thân thể như diều đứt dây vẽ lên một đường cong rơi thằng xuống trước cửa tiệm của Phương lão chừng một trượng.
Nhạc Vân thấy tình cảnh này thì trong lòng khẽ giật một cái, bởi Triệu Khắc Hoan lúc này trước ngực đã bị chém thấu tận xương, máu chảy lênh láng thảm trạng vô cùng ghê tởm. Trong miệng của Triệu Khắc Hoan lúc này đang chảy ra mấy dòng chất nhầy hòa lẫn cùng máu. Nhạc Vân mặc dù đã đọc qua nhiều sách, biết thế nào là chém giết thảm liệt nhưng mà nhìn thảm cảnh phía trước cũng không thể tiếp nhận ngay được.
“Ngươi sợ?” Bỗng Phương lão khẽ hỏi rồi đẩy nhẹ Nhạc Vân ra phía trước một đoạn vài thước.
Nhạc Vân chưa hiểu chuyện gì thì Hắc Ảnh đã như u hồn xuất hiện bên cạnh Triệu Khắc Hoan. Triệu Khắc Hoan đôi môi giật giật liên hồi khẽ thốt lên : “Tha..mạng..tha mạng…”.
“Phập” một mũi kiếm đâm xuyên ngực Triệu Khắc Hoan lút đến phân nửa lưỡi kiếm.
“Đừng….” lúc mũi kiếm đâm xuống, Nhạc Vân không biết vì sao lại kêu lại một tiếng như vậy. Có lẽ vì nó thấy thương cảm cho kẻ sắp chết kia. Có lẽ nó không muốn nhìn thấy người chết. Có lẽ nó quá hiền lành, nhu nhược. Chẳng ai biết được.
“Phừng…” một ngọn lửa màu đen như quỷ diễm từ thân kiếm bùng lên thiêu đốt xác chết của Triệu Khắc Hoan. Mấy cái chớp mắt xác chết chỉ còn là một đám bụi màu xám trắng.
Nhạc Vân ánh mắt có chút thất thần, có chút khó chịu, dẫu sao đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy người khác chết trước mặt mình, mà còn chết vô cùng thê thảm.
Hắc Ảnh dường như không để ý đến Nhạc Vân cùng Phương lão, hắn rút kiếm vác lên vai rồi lạnh lùng bước đi. Lúc hắn đi qua trước mặt, Nhạc Vân còn ngửi thấy mùi máu nồng đậm bay vào mũi.
“Tại sao?” Nhạc Vân hạ ý thức hỏi như thế khi Hắc Ảnh lướt qua.
“Đạo bất đồng.” Hắc Ảnh khẽ thốt lên ba chữ như vậy rồi thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất vào góc tối nào đó trong chợ.
“Loạt xoạt…” một làn gió đêm thổi qua mang theo một mảnh giấy trắng còn dính máu, bay đến dính lên một bên má Nhạc Vân.
Hắn khẽ gỡ mảnh giấy trắng xuống rồi đôi mắt nhanh chóng lạc vào những dòng chữ nhỏ:
“Triệu Khắc Hoan, tu sĩ Nguyên Chân Cảnh sơ kỳ, đệ tử đời thứ mười bảy của Thượng Kiếm Tông. Năm hai mươi ba tuổi huyết sát một sơn thôn cướp lấy kho nguyên thạch. Năm hai mươi sáu tuổi truy sát nhiều võ giả cướp đoạt tiền tài. Năm hai mươi bảy tuổi, giết hại nhiều tu sĩ cướp đoạt pháp bảo. Năm hai mươi tám tuổi dâm tính điên cuồng hãm hại nhiều dân nữ. Treo thưởng: Một ngàn nguyên thạch.”
“Đi vào thôi.” Giọng nói của Phương lão vang lên bên tai của Nhạc Vân.
“Dạ.” Nhạc Vân buông mảnh giấy ra để nó bay theo gió rồi theo Phương lão bước vào cửa tiệm.
“Tiểu tử, ngươi ngủ chút đi, ngày mai sẽ là một ngày bận rộn.” Phương lão cười nói.
“Dạ, Phương lão.”
Nhạc Vân nhanh chóng trở về căn phòng phía sau cửa tiệm. Những hình ảnh vừa rồi vẫn luẩn quẩn quanh đầu nó.
“Hắn đáng chết. Là ta quá mềm lòng.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
Ngồi xếp bằng trên giường, Tiêu Dao tâm cảnh mở ra. Tiêu Dao Định Thần Thuật lúc này lại như một hồ nước đóng băng làm tinh thần nó trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Những suy nghĩ vừa rồi như bị băng đá làm cho đông cứng rồi vỡ vụn.
“Tại sao Tiêu Dao Định Thần Thuật mỗi ngày đều có biến đổi thế này.?” Nhạc Vân ở một góc nào đó trong suy nghĩ tự hỏi.
Tu luyện vốn không quản ngày tháng, chẳng mấy chốc Nhạc Vân đã nhập định. Tiêu Dao Quyết nhanh chóng tự động đảo cả ngàn vòng chu thiên trong cơ thể hắn. Lúc này hắn đã đoạn tuyệt mọi giác quan với bên ngoài.
“Ài, tiểu tử này tu luyện mà không biết bày cấm chế sao? Cứ thế này đến chết không biết vì sao lại bị chết.” Phương lão từ cửa sau của cửa tiệm khẽ lắc lắc đầu.
“Hi vọng ngày mai ngươi không bị người ta đùa chết…” Phương lão cảm thán.
o0o
Ngày mới.
Ánh đèn đầy màu sắc trong khu chợ đã tắt dần.
Ánh nắng vàng ươm đang quét qua khu chợ xua đuổi hết từng ngõ ngách hắc ám.
Bấy giờ là giờ Mẹo hai khắc. Nhạc Vân vừa tỉnh dậy từ nhập định. Hít một hơi lương khí hắn khẽ thở ra một hơi dài sảng khoái.
Khoác vội chiếc áo màu nâu đậm tiêu chuẩn của cửa tiệm, hắn nhanh chóng vuốt nhẹ đầu tóc, một cây trâm bạch ngọc khẽ xuyên qua búi tóc nhỏ trên đình đầu. Trông hắn lúc này cũng có chút ưa nhìn.
“U…u…u….u….” Tiếng tù và vang lên rúng động cả không gian nhanh chóng khiến hắn chú ý.
Chạy vội ra cửa tiệm hắn thấy Phương lão đã thay một bộ áo bào sẫm màu mới toanh đang ngồi dựa trên chiếc ghế gỗ thon dài, trên môi thì tẩu thuốc phì phì phò phò nhả khói.
“Tiểu tử, hôm nay cố gắng hoàn thành công việc sẽ có thưởng.” Phương lão cười nói.
Hai người đẩy cửa bước ra ngoài, Phương lão dẫn Nhạc Vân đến khoảng đất trống trước cửa tiệm sau đó nhìn Nhạc Vân cười. Ngón tay trỏ của Phương lão khẽ nhu động chỉ lên tầng trời trên cao. Nhạc Vân ngẩng đầu nhìn lên tinh không bao la xanh thẳm, đôi mắt mở lớn, miệng hắn lúc này há ra không khép lại được.
“Hình như những thứ này không phải là đá quý.” Hắn lẩm bẩm
“Ai bảo với ngươi đấy là đá quý.” Phương lão tủm tỉm cười.
“Cái này…những thứ này có vẻ giống yêu đan của yêu thú…nhưng yêu đan không phát sáng như thế này.” Nhạc Vân nhìn kỹ rồi phán đoán.
“Ồ, xem ra ngươi cũng có chút môn đạo.” Phương lão gật gù.
“Những viên đá ngươi nhìn thấy đều là ma hạch của ma thú.” Phương lão giới thiệu.
“Ma hạch? Không thể nào…” Nhạc Vân lẩm bẩm
“Sao lại không thể?” Phương lão hứng thú hỏi.
“Vãn bối được biết ma thú đều bị giam cầm ở Tử Hải làm sao có thể săn được nhiều ma hạch như thế.” Nhạc Vân nói. Những kiến thức này vốn từ thư phòng trong Hỗn Nguyên Trâm.
“Chà, xem ra ngươi ăn mặc rách rưới nhưng kiến thức không đến nỗi tệ.” Phương lão khẽ nhấc chiếc tẩu ra khỏi miệng nhìn Nhạc Vân nói.
“Chỉ là vãn bối có hứng thú với một vài sách cổ.” Nhạc Vân đáp.
“Ồ, ra thế.” Phương lão gật gù.
“Ngươi phân biệt được phẩm giai của những viên ma hạch này chứ.” Phương lão hỏi.
“Thường thì ma hạch càng tỏa ra ánh sáng mạnh thì phẩm giai sẽ cao. Tuy nhiên những loài ma thú có ma hạch phát sáng đều không đáng sợ lắm.” Nhạc Vân đáp.
“Một tháng hai mươi viên nguyên thạch, bao ăn ở, ngươi ở lại chỗ này với ta.” Phương lão nghe Nhạc Vân đáp rành rọt như thế thì đi luôn vào vấn đề.
“Cám ơn lão bá.” Nhạc Vân mỉm cười.
“Ta tên Phương Hữu Sinh, ngươi cứ gọi ta Phương lão là được.” Phương lão lại phì phò tẩu thuốc nói.
“Dạ, Phương lão.” Nhạc Vân hô
“Được rồi, ngươi ra sau cửa tiệm tự tìm cho mình một gian nhà trống mà ở, sáng mai sẽ có việc cho ngươi. Quần áo thì ngươi có thể tìm trong ngăn tủ một bộ phù hợp mà mặc.” Phương lão nhìn từ đầu đến chân Nhạc Vân rồi nói.
“Cám ơn lão bá.”
“Ngươi đi đi, đêm nay ta còn việc khác cần làm.” Nói rồi Phương lão chuyển người về phía cửa tiệm, bỏ mặc Nhạc Vân sau lưng.
Nhạc Vân nhìn cửa sau của cửa tiệm liền rảo bước tới, hóa ra phía sau cửa tiệm có một không gian sinh hoạt gồm bốn ngôi nhà gỗ xây xung quanh một sân nhỏ. Giữa sân trồng vài loại hoa cỏ, trông rất giản dị gần gũi.
Phương lão lúc này ra đến cửa khẽ quay đầu nhìn lại bóng Nhạc Vân, miệng ngậm tẩu thuốc khẽ nhếch lên lẩm bẩm: “Đã là đứa thứ ba mươi bảy trong năm nay rồi…”
“Chọn căn nào đây?” Đứng trước bốn căn nhà nhỏ Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Căn bên phải vậy.” Nhạc Vân chọn lựa căn nhà bên phải sau đó nhanh chóng bước vào.
Chỉ thấy đây là căn phòng chu vi chừng hơn hai mươi trượng, trên nền nhà xếp đầy những bao tải lớn. Ở góc phòng là một cái giường đơn giản, cạnh giường là một tủ đựng đồ cao hơn đầu người.
“Cũng không tệ lắm.” Nhạc Vân nói một mình.
Đạp vội vài cái trên nền nhà, thân hình hắn lúc này như chiếc lá, nhẹ bẫng rơi xuống chiếc giường rồi duỗi thẳng người nhìn lên trần nhà.
“Xem ra con đường vân du tứ hải của ta bắt đầu từ hôm nay.” Nhạc Vân vừa suy nghĩ vừa thoáng cười.
“Từ lúc rời khỏi Vân gia đến lúc này chỉ hơn một canh giờ mà đã “quen biết” được ba người mới, nhân sinh thật kỳ diệu.” Nhạc Vân cảm thán. Hắn chưa rõ nhân sinh vốn là gì nhưng trong ký lục của các đời cung chủ ai cũng thốt lên một câu như thế.
o0o
Tại một không gian khác ở phía Đông khu chợ đêm.
Không khí âm hàn khiến lòng người kinh sợ.
Trước một cửa tiệm khá sang trọng nhấp nháy đèn hoa, một thanh niên thân mặc hắc bào vai đeo cự kiếm, tóc xõa ngang vai lất phất, đang đứng nhìn chằm chằm vào cửa lớn của cửa tiệm. Xung quanh hắn không khí dường như đọng lại, một cỗ âm hàn sát ý nhanh chóng lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Những người xung quanh nhìn thấy hắn đều không dám ngẩng đầu đối diện, vài kẻ lo tai bay vạ gió đã lật đật dọn dẹp hàng hóa chạy trốn. Nếu Nhạc Vân có mặt ở đây lúc này sẽ nhận ra người thanh niên này là Hắc Ảnh.
“Là kẻ nào dám động thổ trên đầu thái tuế?” Một giọng nói ồm ồm uy mãnh phát ra.
Cánh cửa lớn của cửa tiệm bật mở, một tên râu quai nón, tuổi chừng ba mươi, thân hình vạm vỡ cao lớn bước ra, hai tròng mắt hắn hiện lên vẻ đầy bạo nộ.
“Xoẹt…” Một cây cự kiếm đen sì tỏa ra hàn quang lạnh lẽo mang theo kiếm quang chập chờn vẽ nên một đường thẳng tắp từ trước người Hắc Ảnh, sau đó lao đến lồng ngực của tên bặm trợn đứng trước cửa.
Tên râu quai nón phản ứng không tệ, hắn nhanh chóng vòng hai tay trước ngực tạo thành tư thế tựa đồ án thái cực như muốn chặn đứng đường đi của thanh cự kiếm. Một vòng quang mang vàng sẫm hiện lên trước ngực hắn, có vẻ là một tu sĩ tu luyện thổ linh căn.
Nào ngờ chỉ nghe “Rắc” một tiếng, mũi cự kiếm như thể quả chùy ngàn cân xuyên qua vòng ánh sáng vàng sẫm đâm thẳng vào ngực của tên râu quai nón.
“Phụt…” Tên râu quai nón há mồm phun một búng máu đỏ tươi, những vết máu rơi vào lưỡi cự kiếm thì đều bị nó hút sạch. Sau đó cự kiếm phản chấn trở về trong tay Hắc Ảnh. Cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Sát na sau đó, chỉ nghe “loảng xoảng” “lắc rắc” vang lên, thân hình tên râu quai nón như thể đạn pháo bắn vào bên trong cửa tiệm, trên đường bắn phá không quên kéo theo một đống lớn hàng hóa, bàn ghế vỡ nát.
“Bồng…” một tiếng vang lên phía sau cửa tiệm, có lẽ tên râu quai nón kia đã hạ đất, sống hay chết chưa ai đoán được.
“Ngươi rốt cục là kẻ nào.” Lúc này ba kẻ đầu trâu mặt ngựa thấy có biến mới lao ra ngoài cửa tiệm. Một người trong đó hét lên như vậy.
“Hắc Ảnh…Hắc Ảnh số mười sáu…” Một trong ba tên nhìn thấy thanh niên vác cự kiếm trước cửa liền lắp bắp nói. Có vẻ hắn đã nhận ra sát tinh này.
“Chạy” Cả ba tên không ai bảo ai đều hô lên một tiếng như vậy.
Ba tên như gặp phải ma quỷ mỗi người chọn một hướng rồi đạp pháp bảo bay đi. Thì ra ba tên này đều là tu sĩ Huyền Chân Cảnh hậu kỳ, mỗi tên dưới chân lúc này đều là một thanh phi kiếm tỏa ra màu sắc nhàn nhạt khác nhau.
“Định” Hắc Ảnh khẽ hô lên một tiếng lạnh lùng như vậy, sau đó tay hắn xoay tròn cự kiếm trước mặt, chỉ một sát na ngắn ngủi cự kiếm bắn ra ba đạo kiếm quang mang theo âm thanh xé gió lao vút về phương vị của ba người.
“AAA….” Ba tiếng thét vang lên cùng lúc, sau đó tiếng rơi “bịch bịch” trên mặt đất cách cửa tiệm mươi trượng rồi im bặt chứng tỏ ba tên kia đã lìa đời.
“Vù..” một tiếng xé gió từ phía sau cửa tiệm lao lên bầu trời, chỉ thấy một bóng người ngự kiếm lao vút về phía xa chạy trốn. Không ai kịp nhìn rõ hình dáng cùng mặt mũi người này.
“Hừ” Hắc Ảnh không hề nhìn phương vị chạy trốn của người kia. Hắn lấy ra ở trong áo một tờ giấy mỏng ghi chi chít chữ sau đó vứt xuống xác của ba kẻ vừa chết. Ánh mắt hắn không có đến một chút luyến tiếc. Ba chiếc túi đựng pháp bảo của ba người cũng nhanh như chớp bị hắn tịch thu.
Mấy cái chớp mắt xong xuôi thân hình hắn như quỷ mị bước mấy bước đã biến mất theo phương hướng của kẻ chạy trốn. Không biết vì sao hắn lại không ngự pháp bảo phi hành mà lại dùng thân pháp quỷ dị như vậy.
Cuộc truy đuổi của Hắc Ảnh diễn ra nhanh chóng, chẳng mấy chốc công phu thời gian mà hắn đã đứng trước mặt kẻ cần giết. Hai người lúc này đã đứng đối diện nhau dưới một khoảng đất trống rộng dài rộng gần hai chục trượng.
“Hắc Ảnh, ngươi dù là kẻ đứng thứ mười sáu nhưng muốn giết ta cũng không phải dễ dàng.” Giọng nói hằn học phát ra từ một tên thanh niên khuôn mặt tuấn lãng nhưng có phần bệnh hoạn.
“Xoẹt…” Hắc Ảnh đáp lời tên thanh niên kia bằng một đường kiếm mang theo uy áp được tích súc đến cực độ. Đường kiếm này so với đường kiếm lúc trước đánh về tên râu quai nón phải mạnh gấp mười lần.
“Bùm.” Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên làm mọi người xung quanh giật mình. Ấy vậy mà lại không có mấy ai sợ hãi. Có vẻ họ đã quen với những ân oán thế này trong giới tu giả.
“Đánh nhau cẩn thận một chút đừng phá hoại hàng hóa…” Một tiếng nói hòa ái vang lên trong không trung lởn vởn bên tai mỗi người. Không ai biết giọng nói này phát ra từ đâu nhưng khả năng chấn nhiếp tinh thần thì bộc lộ rõ.
Hắc Ảnh nghe thấy giọng nói này thì khẽ nhíu mày “hừm” một tiếng xem như đã biết.
“Chu tiền bối xin tiền bối một tay tương trợ, Thượng Kiếm Tông không quên sự giúp đỡ của tiền bối hôm nay.” Tên thanh niên kia hô lớn.
Đáp lại lời thỉnh cầu của tên thanh niên chỉ là một tiếng thở dài. Sau đó không gian im ắng trở lại.
Tên thanh niên này tên là Triệu Khắc Hoan, chỉ là một đệ tử bậc trung bình thường của Vân Kiếm Tông, một trong số đại ngũ tông của Đông Châu. Triệu Khắc Hoan này vốn tiếng xấu đồn xa, đồng đạo đều chán ghét, nghe nói mười năm trước đã mất tích không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở nơi này.
Lúc này ở trong cửa tiệm của Phương lão, Nhạc Vân đang nằm suy nghĩ thì bỗng nghe tiếng nổ lớn làm hắn giật mình. Bản tính tò mò nổi lên Nhạc Vân nhanh chóng lao ra ngoài cửa tiệm, Phương lão không biết từ lúc nào cũng đã đứng trước cửa tiệm nhìn về một khu đất trống xa xa.
“Là hắn…” Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Ngươi nhận ra hắn?” Phương lão ngạc nhiên nhìn Nhạc Vân.
“Ha ha, gần canh giờ trước chính hắn đã chém rách quần áo của vãn bối.” Nhạc Vân cười đáp.
“Ngươi..” Phương lão tròn mắt nhìn Nhạc Vân.
Trong lúc Phương lão cùng Nhạc Vân đang chuyện phiếm vì tại khu đất trống, Hắc Ảnh đã liên tiếp dồn Triệu Khắc Hoan vào đường cùng. Chỉ thấy trong tay Triệu Khắc Hoan một cây phi kiếm đã bị sứt mẻ, quang mang cũng sắp tắt, có vẻ chân nguyên của hắn sắp cạn kiệt không duy trì được bao lâu.
“Xẹt…” Một vòng kiếm quang ngư lưỡi liềm mang theo quang mang đen sẫm lúc này chém xéo về phía thân hình Triệu Khắc Hoan.
“Bồng…” Triệu Khắc Hoan dồn hết chân nguyên cố gắng đỡ một kiếm chí mạng, sau đó thân thể như diều đứt dây vẽ lên một đường cong rơi thằng xuống trước cửa tiệm của Phương lão chừng một trượng.
Nhạc Vân thấy tình cảnh này thì trong lòng khẽ giật một cái, bởi Triệu Khắc Hoan lúc này trước ngực đã bị chém thấu tận xương, máu chảy lênh láng thảm trạng vô cùng ghê tởm. Trong miệng của Triệu Khắc Hoan lúc này đang chảy ra mấy dòng chất nhầy hòa lẫn cùng máu. Nhạc Vân mặc dù đã đọc qua nhiều sách, biết thế nào là chém giết thảm liệt nhưng mà nhìn thảm cảnh phía trước cũng không thể tiếp nhận ngay được.
“Ngươi sợ?” Bỗng Phương lão khẽ hỏi rồi đẩy nhẹ Nhạc Vân ra phía trước một đoạn vài thước.
Nhạc Vân chưa hiểu chuyện gì thì Hắc Ảnh đã như u hồn xuất hiện bên cạnh Triệu Khắc Hoan. Triệu Khắc Hoan đôi môi giật giật liên hồi khẽ thốt lên : “Tha..mạng..tha mạng…”.
“Phập” một mũi kiếm đâm xuyên ngực Triệu Khắc Hoan lút đến phân nửa lưỡi kiếm.
“Đừng….” lúc mũi kiếm đâm xuống, Nhạc Vân không biết vì sao lại kêu lại một tiếng như vậy. Có lẽ vì nó thấy thương cảm cho kẻ sắp chết kia. Có lẽ nó không muốn nhìn thấy người chết. Có lẽ nó quá hiền lành, nhu nhược. Chẳng ai biết được.
“Phừng…” một ngọn lửa màu đen như quỷ diễm từ thân kiếm bùng lên thiêu đốt xác chết của Triệu Khắc Hoan. Mấy cái chớp mắt xác chết chỉ còn là một đám bụi màu xám trắng.
Nhạc Vân ánh mắt có chút thất thần, có chút khó chịu, dẫu sao đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy người khác chết trước mặt mình, mà còn chết vô cùng thê thảm.
Hắc Ảnh dường như không để ý đến Nhạc Vân cùng Phương lão, hắn rút kiếm vác lên vai rồi lạnh lùng bước đi. Lúc hắn đi qua trước mặt, Nhạc Vân còn ngửi thấy mùi máu nồng đậm bay vào mũi.
“Tại sao?” Nhạc Vân hạ ý thức hỏi như thế khi Hắc Ảnh lướt qua.
“Đạo bất đồng.” Hắc Ảnh khẽ thốt lên ba chữ như vậy rồi thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất vào góc tối nào đó trong chợ.
“Loạt xoạt…” một làn gió đêm thổi qua mang theo một mảnh giấy trắng còn dính máu, bay đến dính lên một bên má Nhạc Vân.
Hắn khẽ gỡ mảnh giấy trắng xuống rồi đôi mắt nhanh chóng lạc vào những dòng chữ nhỏ:
“Triệu Khắc Hoan, tu sĩ Nguyên Chân Cảnh sơ kỳ, đệ tử đời thứ mười bảy của Thượng Kiếm Tông. Năm hai mươi ba tuổi huyết sát một sơn thôn cướp lấy kho nguyên thạch. Năm hai mươi sáu tuổi truy sát nhiều võ giả cướp đoạt tiền tài. Năm hai mươi bảy tuổi, giết hại nhiều tu sĩ cướp đoạt pháp bảo. Năm hai mươi tám tuổi dâm tính điên cuồng hãm hại nhiều dân nữ. Treo thưởng: Một ngàn nguyên thạch.”
“Đi vào thôi.” Giọng nói của Phương lão vang lên bên tai của Nhạc Vân.
“Dạ.” Nhạc Vân buông mảnh giấy ra để nó bay theo gió rồi theo Phương lão bước vào cửa tiệm.
“Tiểu tử, ngươi ngủ chút đi, ngày mai sẽ là một ngày bận rộn.” Phương lão cười nói.
“Dạ, Phương lão.”
Nhạc Vân nhanh chóng trở về căn phòng phía sau cửa tiệm. Những hình ảnh vừa rồi vẫn luẩn quẩn quanh đầu nó.
“Hắn đáng chết. Là ta quá mềm lòng.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
Ngồi xếp bằng trên giường, Tiêu Dao tâm cảnh mở ra. Tiêu Dao Định Thần Thuật lúc này lại như một hồ nước đóng băng làm tinh thần nó trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Những suy nghĩ vừa rồi như bị băng đá làm cho đông cứng rồi vỡ vụn.
“Tại sao Tiêu Dao Định Thần Thuật mỗi ngày đều có biến đổi thế này.?” Nhạc Vân ở một góc nào đó trong suy nghĩ tự hỏi.
Tu luyện vốn không quản ngày tháng, chẳng mấy chốc Nhạc Vân đã nhập định. Tiêu Dao Quyết nhanh chóng tự động đảo cả ngàn vòng chu thiên trong cơ thể hắn. Lúc này hắn đã đoạn tuyệt mọi giác quan với bên ngoài.
“Ài, tiểu tử này tu luyện mà không biết bày cấm chế sao? Cứ thế này đến chết không biết vì sao lại bị chết.” Phương lão từ cửa sau của cửa tiệm khẽ lắc lắc đầu.
“Hi vọng ngày mai ngươi không bị người ta đùa chết…” Phương lão cảm thán.
o0o
Ngày mới.
Ánh đèn đầy màu sắc trong khu chợ đã tắt dần.
Ánh nắng vàng ươm đang quét qua khu chợ xua đuổi hết từng ngõ ngách hắc ám.
Bấy giờ là giờ Mẹo hai khắc. Nhạc Vân vừa tỉnh dậy từ nhập định. Hít một hơi lương khí hắn khẽ thở ra một hơi dài sảng khoái.
Khoác vội chiếc áo màu nâu đậm tiêu chuẩn của cửa tiệm, hắn nhanh chóng vuốt nhẹ đầu tóc, một cây trâm bạch ngọc khẽ xuyên qua búi tóc nhỏ trên đình đầu. Trông hắn lúc này cũng có chút ưa nhìn.
“U…u…u….u….” Tiếng tù và vang lên rúng động cả không gian nhanh chóng khiến hắn chú ý.
Chạy vội ra cửa tiệm hắn thấy Phương lão đã thay một bộ áo bào sẫm màu mới toanh đang ngồi dựa trên chiếc ghế gỗ thon dài, trên môi thì tẩu thuốc phì phì phò phò nhả khói.
“Tiểu tử, hôm nay cố gắng hoàn thành công việc sẽ có thưởng.” Phương lão cười nói.
Hai người đẩy cửa bước ra ngoài, Phương lão dẫn Nhạc Vân đến khoảng đất trống trước cửa tiệm sau đó nhìn Nhạc Vân cười. Ngón tay trỏ của Phương lão khẽ nhu động chỉ lên tầng trời trên cao. Nhạc Vân ngẩng đầu nhìn lên tinh không bao la xanh thẳm, đôi mắt mở lớn, miệng hắn lúc này há ra không khép lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.