Vạn Nẻo Hồng Trần

Chương 13: Rời đi

Tiểu Trần

09/01/2014

Đông Châu.

Đêm tối.

Vân thành thành phủ.

“Tiểu Bạch à, mười hôm nữa lục gia đại hội mười năm một lần lại tổ chức, ta sắp gặp lại Long ca.” Vân Tuyết cầm trâm ngọc ngồi trước gương thì thầm.

“Tiểu Bạch à, ngươi nói xem lần này Long ca có mang hoa ngũ sắc đến cho ta không?” Vân Tuyết lại hàn huyên tâm sự.

“Hừ, không biết cái tật sắc lang của hắn đã thay đổi chưa, nếu không ta cho hắn biết tay.” Vân Tuyết thoáng đổi giọng, môi nở nụ cười có chút tinh quái lại có chút mong nhớ.

“…”

“Sao lòng ta như xát muối vậy…?” Nhạc Vân lúc này tâm thần nối liền với Hỗn Nguyên Trâm tự hỏi.

Thời gian trôi đi.

Trời đêm buồn bã, hôm nay trăng sao đều lặn mất chẳng có ai thắp sáng nền trời. Trong một căn phòng xinh đẹp nơi phủ thành chủ, Vân Tuyết đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tấm chăn mỏng manh che chắn vóc người quyến rũ của nàng, làn tóc huyền buông dài khẽ chạm vào gò má trắng như tuyết. Hàng mi cong vút, môi hồng chúm chím, chiếc mũi nhỏ xinh, tất cả tạo nên một bức tranh thật hoàn mỹ.

Trên bàn trang điểm cạnh giường, chiếc trâm bạch ngọc mà hàng ngày nàng yêu thích bỗng động đậy. Sau đó chiếc trâm như được gió nâng đỡ, nhẹ nhàng bay lên di chuyển đến giữa căn phòng.

Một bóng người như quỷ mị từ cây trâm thoát ra. Bàn chân hắn lúc chuẩn bị chạm vào sàn nhà thì một cỗ nhu kình lặng lẽ tuôn ra, không một tiếng động nào vang lên. Bóng người này không ai khác chính là Nhạc Vân.

Ánh đèn trên bàn tỏa ra chút ánh sáng lành lạnh chỉ đủ lờ mờ soi sáng cảnh vật trong phòng. Nhưng như thế cũng đủ để Nhạc Vân nhìn rõ khuôn mặt của Vân Tuyết.

“Nàng thật đẹp.” Hắn cảm thán một câu trong đầu.

“Qua đêm nay không biết bao giờ mới gặp lại nàng.” Nhạc Vân khẽ lẩm bẩm.

Trên giường, Vân Tuyết thân hình khẽ động làm Nhạc Vân giật mình. Thân thể nhanh chóng lướt nhẹ vào góc tường, tim hắn đập liên hồi.

“Phù, nếu nàng tỉnh lại thấy ta thì…” Hắn lẩm bẩm trong tâm.

“Thấy ta thì sao?”

“Nàng vốn không biết sự tồn tại của ta.”

“Ta không nên ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng.”

“Ta có nên cho nàng biết sự tồn tại của ta không?”

“Nàng đã có Long ca của nàng…”

“…”

Hàng loạt suy nghĩ xẹt qua trong đầu Nhạc Vân làm lòng hắn rối bời. Tiêu Dao tâm cảnh nhanh chóng được mở ra. Tiêu Dao Định Thần Thuật như một làn nước mát nhanh chóng làm dịu tinh thần của hắn.

Ổn định tinh thần, Nhạc Vân lặng lẽ rút từ trong người ra một cuộn tranh. Bàn tay khẽ vuốt ve cuộn tranh vài cái sau đó hắn nhẹ nhàng tiến đến bàn trang điểm cạnh giường. Đặt ngay ngắn cuốn tranh trên bàn, trong tay hắn lại xuất hiện một chậu hoa nhỏ. Trong chậu hoa có một đóa hoa ngũ sắc đang nở, năm chiếc lá là năm màu sắc khác nhau đang uốn cong trên thân hoa. Đóa hoa ngũ sắc này vốn là kỳ hoa ở Tiêu Dao Cung.

“Hi vọng nàng sẽ thích” Hắn lẩm bẩm trong đầu.

Chuyển ánh mắt sang chiếc giường bên cạnh, hắn lặng lẽ nhìn nàng. Bao nhiêu cảm xúc giờ phút này đều không thể thốt nên lời. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Mà sự thật nước nào biết sự tồn tại của cánh hoa kia, làm sao có thể gọi là vô tình chứ. Một lúc sau, hắn khẽ mỉm cười, thân hình thoáng động, hắn nhanh chóng lướt về cánh cửa sổ đang mở rộng.

Bên ngoài cửa sổ, gió nhè nhẹ thổi mang theo chút hương vị của trời đêm làm lòng người se lại. Tung mình ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hắn ngoảnh lại nhìn vào trong phòng lần cuối như muốn khắc sâu hình bóng nàng. Đôi chân khẽ chạm vào nhau ở trên không, chân nguyên cuồn cuộn tuôn ra, hắn nhanh chóng lướt đi trên những mái nhà như ma ảnh.

“Kẻ nào dám đột nhập Vân gia?” Bỗng một tiếng hét vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.



Nhạc Vân giật mình, chân nguyên lập tức rối loạn, đây là lần đầu tiên sau bao năm hắn bước vào thế giới bên ngoài nên đã quên thu liễm khí tức mới bị người phát hiện. Những kiến thức cơ bản này hắn vốn đã được biết từ những cuốn sách ghi chép quá trình lịch duyệt của các cung chủ đời trước. Tuy nhiên lần đầu vẫn là lần đầu, hắn vẫn mắc sai lầm.

Nhạc Vân nhanh chóng ổn định tâm thần, hạ mình xuống một bờ tường tối, Tiêu Dao Thần Bộ giúp hắn như con nhện giăng tơ vậy. Bàn chân tuôn ra nhu kình êm ả đạp nhẹ nhàng lên bờ tường thẳng đứng không hề vang lên một tiếng động.

Vân gia thành phủ nhanh chóng vang lên tiếng ồn ào. Bên dưới các bức tường cao binh lính nhanh chóng được tập hợp bao quanh, đa số đều là ngũ giai võ giả và tu sĩ Hoàng Chân Cảnh. Một số tu sĩ Huyền Chân Cảnh đang cưỡi pháp bảo xẹt qua xẹt lại trên từng mái nhà, thần thức quét liên tục trong đêm tối.

Nhạc Vân lúc này đang đứng như tượng đá ở một góc tường tối nhỏ hẹp dưới mặt đất. Tiêu Dao Định Thần Thuật nhanh chóng bao phủ thân thể lẫn tâm thần của hắn. Lúc này hắn đã hòa một thể với cảnh vật xung quanh, khí tức quanh thân đã được hắn thu liễm đến mức tận cùng. Nếu thần thức của tu sĩ quét qua cũng chỉ nghĩ là con côn trùng nào đó đang đậu trên bờ tường.

“Kì quái, có thể thoát khỏi thần thức của ta?” Một lão già ngự không trên cao khẽ lẩm bẩm. Hóa ra lão già này chính là Vân Đình.

“Các ngươi tìm kĩ vài vòng nữa.” Vân Đình ra lệnh.

“Rõ.” Mấy tu sĩ trong Vân gia lại xẹt qua xẹt lại trên không tìm kiếm.

Một chốc công phu thời gian, không ai tìm thấy gì khả nghi liền nhanh chóng trở về vị trí của mình.

Vân Đình đứng trên cao thần thức lại quét qua lần nữa không gian trong thành phủ, không nhận thấy dao động nào đáng nghi hắn mới bay về một tầng lầu trong phủ.

Nhạc Vân lúc này đứng trong góc tường nhỏ hẹp có chút thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ lần đầu xuất thủ lại sơ xuất như vậy. Hắn thầm xấu hổ với bản thân.

“Điều thứ mười hai: Khi bị phát hiện hãy ẩn nấp ít nhất một khắc thời gian trước khi chạy trốn.” Không hiểu tại sao trong đầu Nhạc Vân lại hiện lên một dòng chữ quen thuộc mà nó đọc trong một cuốn sách bên trong thư phòng của Hỗn Nguyên Trâm như vậy.

“Vù…” Trên cao chưa đầy mấy chục nhịp thở sau khi rời đi, Vân Đình đã đột ngột vòng trở lại, thần thức một lần nữa quét đều trong khuôn viên thành phủ.

“Điều thứ mười ba: Nếu địch nhân quay đi quay lại trên ba lần có thể an toàn rời đi.” Trong đầu Nhạc Vân lại đảo qua chút kiến thức trong cẩm nang lịch duyệt của các đời cung chủ.

Cứ thế Nhạc Vân đợi hơn một khắc thời gian dưới góc tường tối. Mà Vân Đình trên cao cũng đảo đi đảo lại vài lần kiểm tra sau đó mới bay đi về phía sau thành phủ.

Vẫn chưa yên tâm hắn lại đứng như hóa đá như thế đến lúc bên tai không nghe một động tĩnh nào nữa mới chuyển động thân mình. Thu liễm khí tức, Tiêu Dao Thần Bộ nhanh chóng được thi triển, thân hình hắn như quỷ mị men theo những bờ tường tối rồi nhanh chóng thoát ra khỏi Vân gia thành phủ.



Tại một không gian khác, trong Vân gia thành phủ một khắc thời gian trước.

Trên chiếc giường xinh đẹp Vân Tuyết khẽ trở mình. Tiếng ồn ào bên ngoài nhanh chóng làm nàng thức giấc.

“Chuyện gì xảy ra” Vân Tuyết khẽ lẩm bẩm, đôi tay khẽ vén mái tóc mềm mại ngồi dậy.

Theo thói quen, nàng đưa tay sang bên cạnh cầm lấy chiếc trâm bạch ngọc.

Hụt hẫng.

Chiếc trâm ngọc đã biến mất tự khi nào.

Vân Tuyết giật mình ngoảnh lại, chỉ thấy trên bàn là một cuộn tranh được cuốn cẩn thận. Bên cạnh cuộn tranh là một chậu hoa nhỏ xinh, trong chậu đang trồng một cây hoa hình thù kì lạ. Thân cây thon nhỏ dài chừng gang tay, năm chiếc lá là năm màu sắc khác nhau đang cuốn tròn trên thân cây, ngọn cây đang nở một bông hoa ngũ sắc.

“Hoa ngũ sắc…thật là hoa ngũ sắc…” Vân Tuyết lẩm bẩm.

“Làm sao lại có hoa ngũ sắc ở đây?...Là Long ca mang đến cho ta sao?” Vân Tuyết tự hỏi rồi lắc đầu.

“Không thể nào, hoa ngũ sắc vốn đã biến mất trên đời từ lâu lắm rồi làm sao Long ca tìm được.” Vân Tuyết tự trả lời.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa ngũ sắc, chỉ thấy năm cánh hoa mềm mại như tơ dưới ánh đèn yếu ớt dường như đang bừng sáng. Một làn hương thơm dễ chịu khiến Vân Tuyết khẽ nở nụ cười thích thú.

“Nghe nói hoa ngũ sắc vốn hình thành từ ngũ hành linh khí có thể giúp tu giả luyện thành tiên thiên linh căn.” Vân Tuyết thì thào.

Ánh mắt nàng lại nhanh chóng bị thu hút bởi cuộn tranh bên cạnh chậu hoa. Bàn tay trắng muốt thon dài của nàng nhẹ nhàng cầm lấy cuộn tranh. Nút thắt chính giữa bằng vải mỏng nhanh chóng được gỡ ra. Nàng cẩn thận lật giở từng bức tranh một, khi nhìn thấy hình ảnh bức tranh ánh mắt nàng hiện lên thần thái thật khó để diễn tả. Có lẽ là ba phần ngạc nhiên, ba phần thích thú, ba phần thất thần, một phần nghi hoặc.



Bàn tay nàng khẽ búng ra một tia chân khí về phía chiếc bàn giữa phòng, chiếc đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt lúc trước ngay lập tức bừng lên ánh sáng rực rỡ soi sáng căn phòng.

Bức họa thứ nhất vẽ hình một nữ tử mặc lục y xinh xắn, mái tóc búi cao cách điệu, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt nàng mang chút tinh nghịch của trẻ thơ. Trong tay nàng lúc này đang cầm một chiếc trâm bạch ngọc, đôi môi nở nụ cười tươi thích thú.

Bức tranh thứ hai vẽ một nữ tử mặc một bộ bạch y như tuyết, khoác bên ngoài tấm áo choàng mỏng màu lục nhạt hoa văn tinh tế. Mái tóc nàng lúc này đã có chút thay đổi, tuy vẫn búi cao nhưng hai bên bờ tai nhỏ lại buông dài vài lọn tóc mềm mại, hàng mi cong vút, môi nở nụ cười xinh đẹp. Nàng đang thướt tha bước trên phố đông người.

Bức tranh thứ ba vẽ một nữ tử đang ngồi trước bàn trang điểm, tay nàng cầm một cây trâm bạch ngọc đơn giản. Lúc này nàng khoác một chiếc áo trắng mỏng manh, đôi vai trần thon nhỏ ẩn hiện qua tà áo càng tôn thêm vẻ đẹp của nàng. Tóc nàng xõa dài trước ngực, vài lọn tóc theo gió vương vấn trên gò má xinh xắn.

Bức tranh thứ tư vẽ nàng đang ngủ, làn môi e ấp như cánh đào, bờ mi cong vút đầy quyến rũ. Vóc người tuyệt mỹ ẩn hiện dưới làn chăn mỏng. Nhìn nàng như một cô công chúa đang say giấc nồng.

Bức tranh thứ năm vẽ một nữ tử ngồi ngắm hoa đào, lục y tinh tế đang ôm ấp thân thể nàng, đôi mắt nàng trong sáng nhìn về cảnh hoa đào rơi trước mặt. Thần thái kiều diễm vạn người mê.

Vân Tuyết ngơ ngẩn nhìn năm bức tranh trước mắt, trong đầu nàng lúc này có chút mơ màng, không biết nên diễn tả thế nào. Thật sự những bức tranh này đều rất có thần, dường như lột tả hết những thời khắc biến đổi của nàng từ thiếu nữ tinh nghịch thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

“Là ai…?” Vân Tuyết khẽ lẩm bẩm một mình.



Lại nói về Nhạc Vân, sau khi thoát khỏi Vân gia thành phủ hắn nhanh chóng men theo một con đường lớn chậm rãi bước đi. Lúc này hắn đang chưa biết đi về đâu bởi Vân thành hắn không có một chút quen thuộc. Tuy không còn là thiếu niên mười hai mười ba tuổi ngây ngô ngày nào nhưng ban đêm ở giữa một thành trì vắng lặng một mình như thế này không phải hay ho gì.

“Điều thứ bày: Khi cảm thấy cô độc hãy tìm chỗ đông người.” Nhạc Vân nhanh chóng lướt qua cẩm nang lịch duyệt trong đầu.

“Thật có ích” Hắn nở nụ cười tiêu sái rồi nhằm hướng nam của Vân thành rảo bước.

Phía nam của Vân thành chính là một khu chợ lớn, nơi đây mở cửa liên tục cả đêm lẫn ngày không bao giờ ngưng nghỉ. Nhạc Vân biết được điều này cũng thông qua Vân Tuyết.

Rẽ qua vài con đường lớn, hắn nhanh chóng xác định được phương vị của khu chợ nhờ tiếng rì rầm trong đêm. Xa xa ở phía cuối con đường đã thấy đèn đóm sáng trưng ẩn hiện sau mấy tòa nhà chen chúc.

Khẽ hít một hơi dài lương khí rồi thở ra một cái, bước chân hắn nhanh dần tiến về khu chợ.

“Vù…” Một bóng người như ma quỷ bỗng xuất hiện đi bên cạnh hắn chừng nửa trượng khiến hắn giật mình một cái.

Nhìn sang bên cạnh chỉ thấy một thanh niên tuổi chừng hai bảy hai tám, mặc một bộ áo choàng màu đen, mái tóc buông dài, vài sợi tóc theo gió phất phơ che đi một phần ánh mắt. Trên vai thanh niên này đeo một thanh cự kiếm sần sùi không có vỏ. Cả người hắn lúc này tỏa ra hàn khí bức người, cảm giác như thể đang đứng trong hầm băng vậy.

Nhạc Vân thoáng giật mình một chút, sau đó Tiêu Dao tâm cảnh nhanh chóng mở ra xua đi sự thất thố vừa rồi. Bước chân hắn lại tiêu sái hướng về khu chợ. Hắn lúc này muốn bắt chuyện một chút nhưng không hiểu sao thần thái của thanh niên kia khiến hắn không dám mở miệng.

“Hà…thanh kiếm kia trông thật oai phong. Có lẽ sau này ta cũng phải tìm cho mình một thanh kiếm tương tự.” Nhạc Vân trong đầu miên man nghĩ.

Thanh niên đi bên cạnh thì trong đầu lúc này khẽ giật mình bởi biểu hiện của Nhạc Vân. “Chỉ là tu sĩ Hoàng Chân Cảnh mà định lực thật đáng nể.” Hắn nghĩ.



Lại nói qua một chút về cảnh giới của tu sĩ và võ giả. Đông Châu đại lục võ giả vốn chia thành năm cảnh giới từ nhất giai đến ngũ giai. Khi võ giả đột phá ngũ giai sẽ hình thành linh căn tương ứng với công pháp tu luyện. Từ đó bắt đầu có thể hấp thu linh khí trong thiên địa, bước lên con đường tu đạo.

Tu sĩ tu luyện công pháp khác nhau thì có pháp lực mạnh yếu khác nhau. Theo thường lệ người có thâm niên tu luyện càng cao thì pháp lực càng mạnh. Tuy nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ như gặp được kỳ ngộ, gặp được đại cơ duyên thì con đường tu luyện nhanh chóng hơn người thường. Hoặc có những người công pháp tu luyện gặp bình cảnh vĩnh viễn không thể đột phá thì pháp lực thụt lùi chỉ còn cách chờ đến ngày hết thọ nguyên đầu thai chuyển thế.

Cảnh giới tu sĩ chia thành sáu cảnh giới lớn bao gồm: Hoàng Chân Cảnh, Huyền Chân Cảnh, Nguyên Chân Cảnh, Thiên Chân Cảnh, Tiên Chân Cảnh, Thần Chân Cảnh.

Trong sáu cảnh giới này, từ Thiên Chân Cảnh trở đi sẽ có khác biệt lớn về chất. Một tu sĩ Thiên Chân Cảnh có thể chống lại mười tu sĩ Nguyên Chân Cảnh. Một tu sĩ Tiên Chân Cảnh có thể chống lại mười tu sĩ Thiên Chân Cảnh. Một tu sĩ Thần Chân Cảnh có thể chống lại trăm tu sĩ Tiên Chân Cảnh. Tuy nhiên đó chỉ là tương đối, bởi không có sức mạnh nào có thể cưỡng lại sức mạnh của thiên địa.

Trong những trận chiến của tu sĩ Tiên Chân Cảnh trở lên rất dễ dàng kéo xuống thiên kiếp. Thiên kiếp này chính là chìa khóa khiến cho các thế lực ở Đông Châu đại lục ở trong một thế cân bằng vi diệu. Từ xưa đến nay mỗi lần chính tà bùng nổ chiến tranh không biết bao tu giả đã ngã xuống dưới trùng trùng thiên kiếp.

Bên cạnh đó những trận chiến của tu sĩ Nguyên Chân Cảnh trở xuống, nếu có pháp bảo tốt có thể đảm bảo tính mạng, thậm chí hạ sát tu sĩ cấp cao hơn mình.

Tuy nhiên từ xưa đến nay Đông Châu đại lục chính tà vốn phân biệt rõ ràng nên các trận chiến lớn thường chỉ nổ ra giữa hai thế lực này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Nẻo Hồng Trần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook