Chương 23: Thái Cổ Huyền Công
Tiểu Trần
09/01/2014
Ánh nắng
ban mai ấm áp.
Dòng người qua lại ngược xuôi.
Nhìn người con gái trước mặt, Nhạc Vân không hiểu sao tâm tình hắn lúc này lại tĩnh lặng đến thế. Mọi cảm xúc xưa cũ dường như đều lắng đọng lại. Cái cảm giác ngập ngừng, rộn rạo trong lòng lúc gặp nàng không còn tồn tại mà thay vào đó là cảm xúc thân thuộc, yên bình.
Hắn chăm chú nhìn nàng.
“Ta thay đổi?” Suy nghĩ Nhạc Vân xẹt qua một dòng nghi hoặc.
“Ngươi nhìn gì?” Vân Tuyết có chút mất tự nhiên khi gặp phải ánh mắt của Nhạc Vân.
“Vân tiểu thư đến mua hàng sao?” Nhạc Vân vẫn giữ nụ cười trên môi hỏi.
“Ngươi gọi ta là Vân cô nương được rồi, ta không thích người khác gọi mình là tiểu thư” Vân Tuyết nói.
“Được, Vân cô nương đến mua hàng sao?” Nhạc Vân đổi giọng.
“Hừ, ngươi giả bộ cũng giỏi nhỉ? Mấy ngày liên tiếp ta đến tìm ngươi đều trốn biệt.” Vân Tuyết đáp.
“À, là ta có chút việc bận” Nhạc Vân dựa dài lưng trên ghế đáp
Nhìn điệu bộ của Nhạc Vân, Vân Tuyết chợt cảm thấy có chút tức giận vô cớ.
“Hừ, một kẻ bán hàng như ngươi cũng có việc bận?” Vân Tuyết hậm hực.
Chưa để Nhạc Vân đáp lời nàng đã tiếp giọng: “Ta chưa thấy kẻ trộm nào an nhàn như ngươi”
“Ta là người hiền lành, sao cô nương lại bảo ta là kẻ trộm” Nhạc Vân có chút ngẩn ngời.
“Hiền lành mà có thể ra vào Vân gia như sân sau nhà mình? Hiền lành mà lấy đi của ta Tiểu Bạch” Vân Tuyết bực dọc nói. Vốn nàng hôm nay đến đây chỉ là muốn nhìn Tiểu Bạch một chút nhưng không ngờ lúc gặp tên tiểu tặc này lại khiến nàng nổi giận.
“Không chứng cứ” Nhạc Vân cười đáp.
“Ngươi…” Vân Tuyết không biết phản bác thế nào.
Nếu không phải hôm đó tỷ tỷ nàng bảo hắn cầm trong tay Tiểu Bạch thì nàng cũng không tin là một kẻ bình thường như hắn dám trộm Tiểu Bạch của nàng. Nếu không phải vì tỷ tỷ nàng từ nhỏ đã mang trong mình khả năng đặc biệt kia thì nàng chắc đã không tin là hắn. Nếu không phải gia gia bảo không đụng đến hắn nàng đã tìm mọi cách lấy về Tiểu Bạch của nàng.
“Được, không tranh cãi với ngươi” Vân Tuyết nói xong bước đến một chiếc ghế cách Nhạc Vân một đoạn ngồi xuống.
Nhạc Vân nhìn hành động của nàng thì khẽ mỉm cười, không hiểu sao lần này gặp nàng hắn lại dâng lên cảm giác thân thiết như vậy.
Vân Tuyết liếc mắt nhìn kẻ xa lạ bên cạnh mình rồi chỉ vào búi tóc nhỏ trên đầu Nhạc Vân nói: “Ngươi cho ta mượn cây trâm một lát”
“Yên tâm, ta không lấy mất của ngươi đâu.” Vân Tuyết nhoẻn miệng cười nói.
Nhạc Vân nghe thế đưa tay lên đầu cầm cây trâm trao sang bên cạnh cho Vân Tuyết. Hành động này của hắn rất tự nhiên, khác hẳn với mấy hôm trước
Cầm cây trâm ngọc trong tay, Vân Tuyết ấn chút nội kình vào trâm nhưng cây trâm chẳng có gì biến đổi. Nàng khẽ nhếch miệng cười.
“Ngươi biết cây trâm này vốn từng thuộc về ta?” Vân Tuyết hỏi.
Nhạc Vân gật đầu xem như đồng ý.
Vân Tuyết thoáng nhạc nhiên khi thấy Nhạc Vân không phủ nhận.
“Kẻ này hôm nay có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ gia gia nói đúng, hắn vốn là người của tà giáo” Vân Tuyết trong đầu xẹt qua một tia nghi vấn.
“Ngươi không sợ ta lấy trở về sao?” Vân Tuyết xoay xoay cây trâm trong tay hỏi.
“Nếu cô nương thích ta sẽ tặng lại nó cho cô nương” Nhạc Vân giọng nói có phần mông lung.
“Ngươi bỏ được…?” Vân Tuyết có chút ngỡ ngàng hỏi.
“Thế nào? Cô nương không muốn?” Nhạc Vân mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Vân Tuyết hỏi.
“Muốn…” Vân Tuyết hạ ý thức trả lời.
“Được, vậy ta tặng lại cô nương cây trâm này” Nhạc Vân nhẹ giọng nói.
Vân Tuyết lúc này không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Mọi thứ cứ như trò đùa vậy. Rõ ràng mấy hôm trước kẻ xa lạ này còn sống chết không chịu trả lại cho nàng Tiểu Bạch mà hôm nay hắn lại đem tặng nàng đơn giản như vậy.
“Không phải hắn bảo đây là di vật của gia gia hắn sao? Không phải đây là vật hắn bảo nửa bước không rời sao?” Vân Tuyết tự hỏi.
“Ngươi xác định…?” Vân Tuyết ngập ngừng hỏi.
“Phải” Nhạc Vân đáp.
“Được, nếu ngươi đã nói thế ta không khách khí. Dẫu sao đây vốn là vật thuộc về ta.” Vân Tuyết nói.
“Cho ngươi” Vân Tuyết nói xong ném sang bên ghế Nhạc Vân một lệnh bài nhỏ.
“Với lệnh bài này ngươi có thể đi tới mọi nơi ở Vân thành mà không bị tra xét. Bộ dáng của ngươi xem ra có lệnh bài này chắc sẽ thích hợp” Vân Tuyết bĩu môi nói.
Nhạc Vân nhận lấy lệnh bài khẽ gật đầu xem như đã nhận.
Vân Tuyết thấy Nhạc Vân đã nhận lệnh bài kia thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Rời khỏi chiếc ghế tựa, Vân Tuyết chuyển mình đứng dậy nói: “Mọi chuyện đến đây chấm dứt, ta cũng không muốn truy hỏi bất cứ thứ gì nữa.”
Nhạc Vân không nói gì chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.
Không hiểu sao nhìn nụ cười của Nhạc Vân, Vân Tuyết có cảm giác vô cùng phức tạp. Dường như chính mình là người vừa lấy đi của kẻ khác thứ gì vậy. Nàng rảo bước ra khỏi cửa tiệm, lúc này nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Chậu hoa ngũ sắc và những bức tranh kia có phải của ngươi?” Bỗng Vân Tuyết ngoảnh lại hướng Nhạc Vân hỏi.
“Ta không biết” Nhạc Vân lắc đầu đáp.
Vân Tuyết nghe thế thì không hỏi thêm gì nữa, bàn tay nắm chặt cây trâm nhỏ rảo bước vào dòng người tấp nập.
Nhìn bóng Vân Tuyết mờ dần bàn tay phải hắn khẽ xòe ra trước mặt, một cây trâm bạch ngọc tinh khiết nằm gọn gàng giữa lòng bàn tay hắn. Mà lúc này cây trâm ngọc trong tay Vân Tuyết cũng thoáng chớp động quang mang bạch sắc.
“Ta hoa mắt sao?” Vân Tuyết trên đường đi nhìn cây trâm lẩm bẩm.
“Thì ra ngươi còn nhiều tác dụng như vậy. Nếu không gặp được tia thần niệm kia của sư tổ chắc ta không bao giờ biết được.” Nhạc Vân ngồi trước cửa tiệm nhìn Hỗn Nguyên Trâm mỉm cười nói.
“Hôm nay thân thể ta hình như có chút thay đổi” Nhạc Vân nhướng mày.
“Phải kiểm tra một chút” Nói rồi hắn lướt vội vào bên trong cửa tiệm tìm lấy một góc trống trải ngồi xuống nhập định.
“Ầm….” Vừa tiến vào không gian não hải, Nhạc Vân tâm thần chấn động bởi lúc này não hải của hắn như biến thành một vũ trụ thu nhỏ. Muôn vàn ánh sao lấp lánh đang tỏa sáng trong tinh không.
Chính giữa vũ trụ thu nhỏ này, một viên châu trong suốt đang tỏa ra chút ánh sáng màu bạc dập dờn.
“Linh Hồn Chi Tâm”
“Phế rồi lại lập mới là đại đạo, mười mấy đời cung chủ, không ngờ đến lượt ngươi mới là kẻ hữu duyên trong vạn kẻ hữu duyên. Trăm ngàn con đường tu luyện đều muốn quy về sơ khai hỗn độn, từ nay ngươi chính thức bước trên con đường hình thành bổn nguyên lực lượng.” Giọng nói của Cổ Huyền vang vọng não hải của Nhạc Vân rồi tan dần.
Tiếp sau đó muôn vàn đồ án cổ xưa từ linh hồn chi tâm tỏa ra muôn hướng trong não hải của hắn. Hàng ngàn tin tức nhanh chóng tập hợp lại thành một bộ công pháp hoàn chỉnh trôi nổi trong tinh không não hải.
“Oanh…oanh…long…” Tinh không não hải chấn động, muôn vàn tia sáng bạch sắc từ linh hồn chi tâm bắn phá mọi ngõ ngách não hải. Cảm giác quay cuồng làm Nhạc Vân chỉ muốn ngất đi ngay lập tức.
“Thái Cổ Ngôn Ngữ” Không gian sau một lúc tĩnh lặng, Nhạc Vân mới nhận ra mình vừa được thừa hưởng thứ gì.
“Thái Cổ Huyền Công” Nhạc Vân lặng người nhìn bốn chữ đầu tiên của công pháp.
“Bồng…” Bỗng thần thức của hắn bị một lực lượng vô hình đánh bật khỏi não hải trở về với thực tại.
“A….” Tiếng thét thất thanh cất lên bên trong cửa tiệm. Nhạc Vân vừa tỉnh lại từ nhập định thì đã đối mặt với cơn đau đớn từ thể xác. Chân nguyên hội tụ trong thân thể như bị người khác hút lấy ra ngoài cơ thể. Từng lộ kinh mạch đang xoắn lại chèn ép mọi đường lưu thông chân nguyên trong người hắn. Cảnh tượng không khác nào kẻ đang bị phế đi căn cơ.
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Cửa tiệm bật mở, Phương lão ánh mắt hốt hoảng lao vào. Không biết lão làm cách nào biết Nhạc Vân đang xảy ra chuyện.
“Là kẻ nào động thủ?” Phương lão hét lớn.
“Ta…ta..không sao….” Nhạc Vân cắn răng cố gắng nói mấy tiếng.
“Cái gì không sao…tu vi của ngươi bị hủy mà bảo không sao?” Phương lão giọng lo lắng nhưng lúc này đành bó tay bởi một thân tu vi của Nhạc Vân lúc này đã mất sạch.
“Là.. công pháp ta…tu luyện có…chút…đặc biệt thôi…” Nhạc Vân bàn tay nắm chặt nói.
“Là thật?” Phương lão ánh mắt không tin hỏi.
“Là thật” Nhạc Vân nói xong cả người ngã vật ra sàn nhà ngất lịm.
Bốn canh giờ sau.
Lúc này trời đã xế chiều.
Bên trong một căn phòng nhỏ phía sau cửa tiệm của Phương lão, hai lão già râu tóc nhuộm màu năm tháng đang đứng nhìn Nhạc Vân mê man trên giường.
“Chu huynh, huynh nói xem rốt cuộc tiểu tử kia bị người khác ám toán hay là công pháp hắn tu luyện có vấn đề?” Phương lão hướng lão già bên cạnh hỏi.
“Ài, ta xem có vẻ hắn tự phế bỏ tu vi.” Lão già họ Chu đáp.
Thì ra lão già này chính là người xuất hiện trong lần chém giết của Hắc Ảnh. Lão tên Chu Đỉnh, vốn là người chưởng quản của khu chợ sầm uất này
“Làm sao lại thế được” Phương lão ra vẻ không tin.
“Ta chỉ phán đoán theo sự việc thôi. Nếu có kẻ nào dám manh động trong phạm vi khu chợ này thì đã bị nhận biết.” Chu Đỉnh giải thích.
“Nói như vậy thì tiểu tử này nói thật sao?” Phương lão lẩm bẩm.
“Phương huynh có vẻ quan tâm tới tiểu tử này?” Chu Đỉnh hỏi.
“Hà, có lẽ già rồi nên cảm thấy cần có người nối nghiệp” Phương lão thở dài.
“Ha hả, Phương huynh lại đùa rồi. Ai nói ta còn tin chứ Phương Hữu Sinh huynh mà thốt lên câu đó thì bảo ta làm sao tin được.” Chu Đỉnh cười nói.
“Được rồi, huynh không muốn nhắc tới chuyện này thì ta sẽ không hỏi” Chu Đỉnh ý tứ nhìn Phương lão.
“Ha hả, thật sự là già rồi…già rồi” Phương lão cảm thán.
Chu Đỉnh nghe thế mỉm cười lắc lắc đầu.
“Chúng ta ra ngoài cùng nhau đối ẩm” Phương lão nói.
“Được” Chu Đỉnh đáp.
Chẳng tốn mấy chốc công phu thời gian, hai lão già đã ngồi trước mái hiên cửa tiệm nâng chén tiêu sầu. Người qua lại trên dòng đường nhận ra hai lão thì đều nhìn bằng ánh mắt kính phục. Có vẻ danh tiếng hai người ở khu chợ này rất tốt.
“Chu huynh nói xem Đông Châu dạo này thế nào?” Phương lão rót đầy chén rượu cho Chu Đỉnh hỏi.
“Yên bình” Chu Đỉnh đáp ngắn gọn.
“Đúng vậy, yên bình quá lâu rồi” Phương lão than nhẹ.
“Thế nào? Phương huynh cho rằng sắp có chuyện gì sao?” Chu Đỉnh hỏi
“Hà, Chu huynh có nghe gần đây xuất hiện nhiều tín đồ của tà giáo?” Phương lão nhấp ngụm rượu hít hà nói.
“Chỉ là rắn không đầu mà thôi, hơn nữa tà giáo chưa chắc đã là là ma đạo” Chu Đỉnh nhận xét.
“Nghe nói mấy năm trước Định Thần Nỏ từng xuất hiện ngoài Đông Châu” Phương lão nhìn xa xôi nói.
“Đúng vậy, từ lúc đó đến nay cũng hơn năm năm rồi. Nhiều tông phái cũng âm thầm điều tra” Chu Đỉnh gật gù đáp.
“Tam đại chí bảo của tà giáo nếu lại xuất hiện chắc chắn sẽ dấy lên một màn tranh đoạt kinh thiên động địa” Phương lão nói.
“Ha hả, chúng ta là thương nhân chỉ nên biết để tránh chứ làm sao dám lao vào vòng xoáy chết người đó” Chu Đỉnh cười nói.
“Chu huynh nói phải, tranh tranh đoạt đoạt chỉ khổ người khổ mình, an nhàn như chúng ta vẫn tốt hơn.” Phương lão cạn chén nhận xét.
“Ha hả…” Tiếng cười của hai lão già vang lên trong buổi chiều tà.
Trong lúc hai lão già đang uống rượu nói chuyện thì trong căn phòng nhỏ thân thể Nhạc Vân đang xảy ra dị biến. Chỉ thấy lúc này từ trên đỉnh đầu hắn từng tia linh khí lúc ẩn lúc hiện đang ào ào chảy vào thân thể hắn. Tần suất lưu chuyển của dòng linh khí càng lúc càng nhanh. Đến tầm vài chục hơi thở sau thì linh khí xung quanh căn phòng nhỏ đã bị cơ thể Nhạc Vân thôn phệ sạch sẽ.
“Phù…” Một hơi trọc khí từ miệng Nhạc Vân thổi ra, sau đó hai mắt hắn mở to tỉnh lại.
“Sư tổ, người để lại cho con quá nhiều thứ rồi” Nhạc Vân lẩm bẩm rồi bật người ngồi dậy xếp bằng trên giường nhập định.
“Khai” Nhạc Vân đôi mắt nhắm chặt khẽ niệm một câu pháp quyết, ngay lập tức thần thức của hắn ào ạt tiến vào não hải.
“Thì ra Tiêu Dao Quyết là một phần của Thái Cổ Huyền Công” Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Đi” Hô khẽ một tiếng trong tâm, hàng ngàn hàng vạn tia thần thức mang theo ảo diệu tâm pháp ào ào lao đến trung tâm của không gian não hải rồi dung nhập vào linh hồn chi tâm.
Giây lát sau đó linh hồn chi tâm quang mang bạo phát, ánh sáng màu trắng chói mắt nhanh chóng chiếu rọi cả tinh không vũ trụ thu nhỏ. Dường như lúc này linh hồn chi tâm bị lực lượng kì bí nào đó tác động nên mới sinh ra phản ứng mãnh liệt như vậy.
“Cắt đoạt nhân quả” Nhạc Vân trong đầu xẹt qua một tia tin tức.
“Cuối cùng ngươi cũng bắt đầu bước đi trên con đường giống ta lúc xưa. Vượt luân hồi, đoạt tạo hóa, nếu ngươi thật sự có đủ ý chí, đủ kiên trì nhẫn nại thì không gì có thể ngăn cản được ngươi. Chút thần niệm cuối cùng này ta dành hết lực lượng để giúp ngươi bước đầu tiên trên con đường tu luyện.” Đúng lúc này giọng nói của Cổ Huyền vang lên khiến Nhạc Vân có chút ngỡ ngàng.
“Bồng…” Cả căn phòng chấn động. Từ giữa đỉnh đầu Nhạc Vân một luồng hư vô năng lượng xuyên qua mọi vật cản nhằm hướng tinh không lao tới. Chỉ một cái chớp mắt luồng năng lượng này đã vượt qua vô vàn tinh không khoảng cách lao vùn vụt về chòm thất tinh bắc đẩu.
“Là kẻ nào đang mượn thất tinh thăm dò luân hồi?” Trong một u cốc ít người biết đến một lão già đang nhập định chợt mở mắt ngước lên tinh không xa xăm lẩm bẩm.
“Là vị đại thần thông nào đang dùng huyền lực phá tan phép tắc?” Trong cung điện băng giá bao quanh một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên.
“Cuối cùng cũng có kẻ vượt qua sinh tử ngạo khiếu cửu thiên” Ở trong một sa mạc nóng bỏng một tiếng nói trầm muộn vang lên.
“Là kẻ nào…là kẻ nào có thể vượt qua Thần Chân Cảnh?” Một tiếng hét đầy vẻ không cam lòng vang lên trong một hang động u tối.
Cùng lúc đó trên khắp Đông Châu, chín đồ vật cũng tỏa ra quang mang chói sáng làm không ít tông phái sở hữu đặt ra nhiều nghi vấn.
Nhạc Vân chắc không thể nào ngờ đến, bước đầu tiên tu luyện Thái Cổ Huyền Công lại khiến nhiều thế ngoại cao nhân chú ý đến như vậy. Lúc này hắn đang bị vây trong một trạng thái đặc biệt, muôn vàn tia thần thức đang được luồng năng lượng vô hình này bao bọc lao vun vút trong tinh không xa xăm. Cảm giác của hắn lúc này như đang bay ngược về quá khứ vậy, mọi hình ảnh trong trí nhớ của hắn cứ hiện lên rồi chạy ngược theo dòng thời gian.
Từ những ngày bên cạnh Vân Tuyết quay ngược về thời gian bên Trần Vũ, Tam Đại. Ngược trở về thời gian cùng gia gia. Xa hơn nữa là thời gian bên đám trẻ ăn mày. Trong những hình ảnh cuối cùng, hắn thấy rõ mình được sinh ra thế nào trong thiên địa này. Đây chính là điểm khởi đầu của hắn ở thế giới này.
Dòng người qua lại ngược xuôi.
Nhìn người con gái trước mặt, Nhạc Vân không hiểu sao tâm tình hắn lúc này lại tĩnh lặng đến thế. Mọi cảm xúc xưa cũ dường như đều lắng đọng lại. Cái cảm giác ngập ngừng, rộn rạo trong lòng lúc gặp nàng không còn tồn tại mà thay vào đó là cảm xúc thân thuộc, yên bình.
Hắn chăm chú nhìn nàng.
“Ta thay đổi?” Suy nghĩ Nhạc Vân xẹt qua một dòng nghi hoặc.
“Ngươi nhìn gì?” Vân Tuyết có chút mất tự nhiên khi gặp phải ánh mắt của Nhạc Vân.
“Vân tiểu thư đến mua hàng sao?” Nhạc Vân vẫn giữ nụ cười trên môi hỏi.
“Ngươi gọi ta là Vân cô nương được rồi, ta không thích người khác gọi mình là tiểu thư” Vân Tuyết nói.
“Được, Vân cô nương đến mua hàng sao?” Nhạc Vân đổi giọng.
“Hừ, ngươi giả bộ cũng giỏi nhỉ? Mấy ngày liên tiếp ta đến tìm ngươi đều trốn biệt.” Vân Tuyết đáp.
“À, là ta có chút việc bận” Nhạc Vân dựa dài lưng trên ghế đáp
Nhìn điệu bộ của Nhạc Vân, Vân Tuyết chợt cảm thấy có chút tức giận vô cớ.
“Hừ, một kẻ bán hàng như ngươi cũng có việc bận?” Vân Tuyết hậm hực.
Chưa để Nhạc Vân đáp lời nàng đã tiếp giọng: “Ta chưa thấy kẻ trộm nào an nhàn như ngươi”
“Ta là người hiền lành, sao cô nương lại bảo ta là kẻ trộm” Nhạc Vân có chút ngẩn ngời.
“Hiền lành mà có thể ra vào Vân gia như sân sau nhà mình? Hiền lành mà lấy đi của ta Tiểu Bạch” Vân Tuyết bực dọc nói. Vốn nàng hôm nay đến đây chỉ là muốn nhìn Tiểu Bạch một chút nhưng không ngờ lúc gặp tên tiểu tặc này lại khiến nàng nổi giận.
“Không chứng cứ” Nhạc Vân cười đáp.
“Ngươi…” Vân Tuyết không biết phản bác thế nào.
Nếu không phải hôm đó tỷ tỷ nàng bảo hắn cầm trong tay Tiểu Bạch thì nàng cũng không tin là một kẻ bình thường như hắn dám trộm Tiểu Bạch của nàng. Nếu không phải vì tỷ tỷ nàng từ nhỏ đã mang trong mình khả năng đặc biệt kia thì nàng chắc đã không tin là hắn. Nếu không phải gia gia bảo không đụng đến hắn nàng đã tìm mọi cách lấy về Tiểu Bạch của nàng.
“Được, không tranh cãi với ngươi” Vân Tuyết nói xong bước đến một chiếc ghế cách Nhạc Vân một đoạn ngồi xuống.
Nhạc Vân nhìn hành động của nàng thì khẽ mỉm cười, không hiểu sao lần này gặp nàng hắn lại dâng lên cảm giác thân thiết như vậy.
Vân Tuyết liếc mắt nhìn kẻ xa lạ bên cạnh mình rồi chỉ vào búi tóc nhỏ trên đầu Nhạc Vân nói: “Ngươi cho ta mượn cây trâm một lát”
“Yên tâm, ta không lấy mất của ngươi đâu.” Vân Tuyết nhoẻn miệng cười nói.
Nhạc Vân nghe thế đưa tay lên đầu cầm cây trâm trao sang bên cạnh cho Vân Tuyết. Hành động này của hắn rất tự nhiên, khác hẳn với mấy hôm trước
Cầm cây trâm ngọc trong tay, Vân Tuyết ấn chút nội kình vào trâm nhưng cây trâm chẳng có gì biến đổi. Nàng khẽ nhếch miệng cười.
“Ngươi biết cây trâm này vốn từng thuộc về ta?” Vân Tuyết hỏi.
Nhạc Vân gật đầu xem như đồng ý.
Vân Tuyết thoáng nhạc nhiên khi thấy Nhạc Vân không phủ nhận.
“Kẻ này hôm nay có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ gia gia nói đúng, hắn vốn là người của tà giáo” Vân Tuyết trong đầu xẹt qua một tia nghi vấn.
“Ngươi không sợ ta lấy trở về sao?” Vân Tuyết xoay xoay cây trâm trong tay hỏi.
“Nếu cô nương thích ta sẽ tặng lại nó cho cô nương” Nhạc Vân giọng nói có phần mông lung.
“Ngươi bỏ được…?” Vân Tuyết có chút ngỡ ngàng hỏi.
“Thế nào? Cô nương không muốn?” Nhạc Vân mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Vân Tuyết hỏi.
“Muốn…” Vân Tuyết hạ ý thức trả lời.
“Được, vậy ta tặng lại cô nương cây trâm này” Nhạc Vân nhẹ giọng nói.
Vân Tuyết lúc này không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Mọi thứ cứ như trò đùa vậy. Rõ ràng mấy hôm trước kẻ xa lạ này còn sống chết không chịu trả lại cho nàng Tiểu Bạch mà hôm nay hắn lại đem tặng nàng đơn giản như vậy.
“Không phải hắn bảo đây là di vật của gia gia hắn sao? Không phải đây là vật hắn bảo nửa bước không rời sao?” Vân Tuyết tự hỏi.
“Ngươi xác định…?” Vân Tuyết ngập ngừng hỏi.
“Phải” Nhạc Vân đáp.
“Được, nếu ngươi đã nói thế ta không khách khí. Dẫu sao đây vốn là vật thuộc về ta.” Vân Tuyết nói.
“Cho ngươi” Vân Tuyết nói xong ném sang bên ghế Nhạc Vân một lệnh bài nhỏ.
“Với lệnh bài này ngươi có thể đi tới mọi nơi ở Vân thành mà không bị tra xét. Bộ dáng của ngươi xem ra có lệnh bài này chắc sẽ thích hợp” Vân Tuyết bĩu môi nói.
Nhạc Vân nhận lấy lệnh bài khẽ gật đầu xem như đã nhận.
Vân Tuyết thấy Nhạc Vân đã nhận lệnh bài kia thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Rời khỏi chiếc ghế tựa, Vân Tuyết chuyển mình đứng dậy nói: “Mọi chuyện đến đây chấm dứt, ta cũng không muốn truy hỏi bất cứ thứ gì nữa.”
Nhạc Vân không nói gì chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.
Không hiểu sao nhìn nụ cười của Nhạc Vân, Vân Tuyết có cảm giác vô cùng phức tạp. Dường như chính mình là người vừa lấy đi của kẻ khác thứ gì vậy. Nàng rảo bước ra khỏi cửa tiệm, lúc này nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Chậu hoa ngũ sắc và những bức tranh kia có phải của ngươi?” Bỗng Vân Tuyết ngoảnh lại hướng Nhạc Vân hỏi.
“Ta không biết” Nhạc Vân lắc đầu đáp.
Vân Tuyết nghe thế thì không hỏi thêm gì nữa, bàn tay nắm chặt cây trâm nhỏ rảo bước vào dòng người tấp nập.
Nhìn bóng Vân Tuyết mờ dần bàn tay phải hắn khẽ xòe ra trước mặt, một cây trâm bạch ngọc tinh khiết nằm gọn gàng giữa lòng bàn tay hắn. Mà lúc này cây trâm ngọc trong tay Vân Tuyết cũng thoáng chớp động quang mang bạch sắc.
“Ta hoa mắt sao?” Vân Tuyết trên đường đi nhìn cây trâm lẩm bẩm.
“Thì ra ngươi còn nhiều tác dụng như vậy. Nếu không gặp được tia thần niệm kia của sư tổ chắc ta không bao giờ biết được.” Nhạc Vân ngồi trước cửa tiệm nhìn Hỗn Nguyên Trâm mỉm cười nói.
“Hôm nay thân thể ta hình như có chút thay đổi” Nhạc Vân nhướng mày.
“Phải kiểm tra một chút” Nói rồi hắn lướt vội vào bên trong cửa tiệm tìm lấy một góc trống trải ngồi xuống nhập định.
“Ầm….” Vừa tiến vào không gian não hải, Nhạc Vân tâm thần chấn động bởi lúc này não hải của hắn như biến thành một vũ trụ thu nhỏ. Muôn vàn ánh sao lấp lánh đang tỏa sáng trong tinh không.
Chính giữa vũ trụ thu nhỏ này, một viên châu trong suốt đang tỏa ra chút ánh sáng màu bạc dập dờn.
“Linh Hồn Chi Tâm”
“Phế rồi lại lập mới là đại đạo, mười mấy đời cung chủ, không ngờ đến lượt ngươi mới là kẻ hữu duyên trong vạn kẻ hữu duyên. Trăm ngàn con đường tu luyện đều muốn quy về sơ khai hỗn độn, từ nay ngươi chính thức bước trên con đường hình thành bổn nguyên lực lượng.” Giọng nói của Cổ Huyền vang vọng não hải của Nhạc Vân rồi tan dần.
Tiếp sau đó muôn vàn đồ án cổ xưa từ linh hồn chi tâm tỏa ra muôn hướng trong não hải của hắn. Hàng ngàn tin tức nhanh chóng tập hợp lại thành một bộ công pháp hoàn chỉnh trôi nổi trong tinh không não hải.
“Oanh…oanh…long…” Tinh không não hải chấn động, muôn vàn tia sáng bạch sắc từ linh hồn chi tâm bắn phá mọi ngõ ngách não hải. Cảm giác quay cuồng làm Nhạc Vân chỉ muốn ngất đi ngay lập tức.
“Thái Cổ Ngôn Ngữ” Không gian sau một lúc tĩnh lặng, Nhạc Vân mới nhận ra mình vừa được thừa hưởng thứ gì.
“Thái Cổ Huyền Công” Nhạc Vân lặng người nhìn bốn chữ đầu tiên của công pháp.
“Bồng…” Bỗng thần thức của hắn bị một lực lượng vô hình đánh bật khỏi não hải trở về với thực tại.
“A….” Tiếng thét thất thanh cất lên bên trong cửa tiệm. Nhạc Vân vừa tỉnh lại từ nhập định thì đã đối mặt với cơn đau đớn từ thể xác. Chân nguyên hội tụ trong thân thể như bị người khác hút lấy ra ngoài cơ thể. Từng lộ kinh mạch đang xoắn lại chèn ép mọi đường lưu thông chân nguyên trong người hắn. Cảnh tượng không khác nào kẻ đang bị phế đi căn cơ.
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Cửa tiệm bật mở, Phương lão ánh mắt hốt hoảng lao vào. Không biết lão làm cách nào biết Nhạc Vân đang xảy ra chuyện.
“Là kẻ nào động thủ?” Phương lão hét lớn.
“Ta…ta..không sao….” Nhạc Vân cắn răng cố gắng nói mấy tiếng.
“Cái gì không sao…tu vi của ngươi bị hủy mà bảo không sao?” Phương lão giọng lo lắng nhưng lúc này đành bó tay bởi một thân tu vi của Nhạc Vân lúc này đã mất sạch.
“Là.. công pháp ta…tu luyện có…chút…đặc biệt thôi…” Nhạc Vân bàn tay nắm chặt nói.
“Là thật?” Phương lão ánh mắt không tin hỏi.
“Là thật” Nhạc Vân nói xong cả người ngã vật ra sàn nhà ngất lịm.
Bốn canh giờ sau.
Lúc này trời đã xế chiều.
Bên trong một căn phòng nhỏ phía sau cửa tiệm của Phương lão, hai lão già râu tóc nhuộm màu năm tháng đang đứng nhìn Nhạc Vân mê man trên giường.
“Chu huynh, huynh nói xem rốt cuộc tiểu tử kia bị người khác ám toán hay là công pháp hắn tu luyện có vấn đề?” Phương lão hướng lão già bên cạnh hỏi.
“Ài, ta xem có vẻ hắn tự phế bỏ tu vi.” Lão già họ Chu đáp.
Thì ra lão già này chính là người xuất hiện trong lần chém giết của Hắc Ảnh. Lão tên Chu Đỉnh, vốn là người chưởng quản của khu chợ sầm uất này
“Làm sao lại thế được” Phương lão ra vẻ không tin.
“Ta chỉ phán đoán theo sự việc thôi. Nếu có kẻ nào dám manh động trong phạm vi khu chợ này thì đã bị nhận biết.” Chu Đỉnh giải thích.
“Nói như vậy thì tiểu tử này nói thật sao?” Phương lão lẩm bẩm.
“Phương huynh có vẻ quan tâm tới tiểu tử này?” Chu Đỉnh hỏi.
“Hà, có lẽ già rồi nên cảm thấy cần có người nối nghiệp” Phương lão thở dài.
“Ha hả, Phương huynh lại đùa rồi. Ai nói ta còn tin chứ Phương Hữu Sinh huynh mà thốt lên câu đó thì bảo ta làm sao tin được.” Chu Đỉnh cười nói.
“Được rồi, huynh không muốn nhắc tới chuyện này thì ta sẽ không hỏi” Chu Đỉnh ý tứ nhìn Phương lão.
“Ha hả, thật sự là già rồi…già rồi” Phương lão cảm thán.
Chu Đỉnh nghe thế mỉm cười lắc lắc đầu.
“Chúng ta ra ngoài cùng nhau đối ẩm” Phương lão nói.
“Được” Chu Đỉnh đáp.
Chẳng tốn mấy chốc công phu thời gian, hai lão già đã ngồi trước mái hiên cửa tiệm nâng chén tiêu sầu. Người qua lại trên dòng đường nhận ra hai lão thì đều nhìn bằng ánh mắt kính phục. Có vẻ danh tiếng hai người ở khu chợ này rất tốt.
“Chu huynh nói xem Đông Châu dạo này thế nào?” Phương lão rót đầy chén rượu cho Chu Đỉnh hỏi.
“Yên bình” Chu Đỉnh đáp ngắn gọn.
“Đúng vậy, yên bình quá lâu rồi” Phương lão than nhẹ.
“Thế nào? Phương huynh cho rằng sắp có chuyện gì sao?” Chu Đỉnh hỏi
“Hà, Chu huynh có nghe gần đây xuất hiện nhiều tín đồ của tà giáo?” Phương lão nhấp ngụm rượu hít hà nói.
“Chỉ là rắn không đầu mà thôi, hơn nữa tà giáo chưa chắc đã là là ma đạo” Chu Đỉnh nhận xét.
“Nghe nói mấy năm trước Định Thần Nỏ từng xuất hiện ngoài Đông Châu” Phương lão nhìn xa xôi nói.
“Đúng vậy, từ lúc đó đến nay cũng hơn năm năm rồi. Nhiều tông phái cũng âm thầm điều tra” Chu Đỉnh gật gù đáp.
“Tam đại chí bảo của tà giáo nếu lại xuất hiện chắc chắn sẽ dấy lên một màn tranh đoạt kinh thiên động địa” Phương lão nói.
“Ha hả, chúng ta là thương nhân chỉ nên biết để tránh chứ làm sao dám lao vào vòng xoáy chết người đó” Chu Đỉnh cười nói.
“Chu huynh nói phải, tranh tranh đoạt đoạt chỉ khổ người khổ mình, an nhàn như chúng ta vẫn tốt hơn.” Phương lão cạn chén nhận xét.
“Ha hả…” Tiếng cười của hai lão già vang lên trong buổi chiều tà.
Trong lúc hai lão già đang uống rượu nói chuyện thì trong căn phòng nhỏ thân thể Nhạc Vân đang xảy ra dị biến. Chỉ thấy lúc này từ trên đỉnh đầu hắn từng tia linh khí lúc ẩn lúc hiện đang ào ào chảy vào thân thể hắn. Tần suất lưu chuyển của dòng linh khí càng lúc càng nhanh. Đến tầm vài chục hơi thở sau thì linh khí xung quanh căn phòng nhỏ đã bị cơ thể Nhạc Vân thôn phệ sạch sẽ.
“Phù…” Một hơi trọc khí từ miệng Nhạc Vân thổi ra, sau đó hai mắt hắn mở to tỉnh lại.
“Sư tổ, người để lại cho con quá nhiều thứ rồi” Nhạc Vân lẩm bẩm rồi bật người ngồi dậy xếp bằng trên giường nhập định.
“Khai” Nhạc Vân đôi mắt nhắm chặt khẽ niệm một câu pháp quyết, ngay lập tức thần thức của hắn ào ạt tiến vào não hải.
“Thì ra Tiêu Dao Quyết là một phần của Thái Cổ Huyền Công” Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Đi” Hô khẽ một tiếng trong tâm, hàng ngàn hàng vạn tia thần thức mang theo ảo diệu tâm pháp ào ào lao đến trung tâm của không gian não hải rồi dung nhập vào linh hồn chi tâm.
Giây lát sau đó linh hồn chi tâm quang mang bạo phát, ánh sáng màu trắng chói mắt nhanh chóng chiếu rọi cả tinh không vũ trụ thu nhỏ. Dường như lúc này linh hồn chi tâm bị lực lượng kì bí nào đó tác động nên mới sinh ra phản ứng mãnh liệt như vậy.
“Cắt đoạt nhân quả” Nhạc Vân trong đầu xẹt qua một tia tin tức.
“Cuối cùng ngươi cũng bắt đầu bước đi trên con đường giống ta lúc xưa. Vượt luân hồi, đoạt tạo hóa, nếu ngươi thật sự có đủ ý chí, đủ kiên trì nhẫn nại thì không gì có thể ngăn cản được ngươi. Chút thần niệm cuối cùng này ta dành hết lực lượng để giúp ngươi bước đầu tiên trên con đường tu luyện.” Đúng lúc này giọng nói của Cổ Huyền vang lên khiến Nhạc Vân có chút ngỡ ngàng.
“Bồng…” Cả căn phòng chấn động. Từ giữa đỉnh đầu Nhạc Vân một luồng hư vô năng lượng xuyên qua mọi vật cản nhằm hướng tinh không lao tới. Chỉ một cái chớp mắt luồng năng lượng này đã vượt qua vô vàn tinh không khoảng cách lao vùn vụt về chòm thất tinh bắc đẩu.
“Là kẻ nào đang mượn thất tinh thăm dò luân hồi?” Trong một u cốc ít người biết đến một lão già đang nhập định chợt mở mắt ngước lên tinh không xa xăm lẩm bẩm.
“Là vị đại thần thông nào đang dùng huyền lực phá tan phép tắc?” Trong cung điện băng giá bao quanh một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên.
“Cuối cùng cũng có kẻ vượt qua sinh tử ngạo khiếu cửu thiên” Ở trong một sa mạc nóng bỏng một tiếng nói trầm muộn vang lên.
“Là kẻ nào…là kẻ nào có thể vượt qua Thần Chân Cảnh?” Một tiếng hét đầy vẻ không cam lòng vang lên trong một hang động u tối.
Cùng lúc đó trên khắp Đông Châu, chín đồ vật cũng tỏa ra quang mang chói sáng làm không ít tông phái sở hữu đặt ra nhiều nghi vấn.
Nhạc Vân chắc không thể nào ngờ đến, bước đầu tiên tu luyện Thái Cổ Huyền Công lại khiến nhiều thế ngoại cao nhân chú ý đến như vậy. Lúc này hắn đang bị vây trong một trạng thái đặc biệt, muôn vàn tia thần thức đang được luồng năng lượng vô hình này bao bọc lao vun vút trong tinh không xa xăm. Cảm giác của hắn lúc này như đang bay ngược về quá khứ vậy, mọi hình ảnh trong trí nhớ của hắn cứ hiện lên rồi chạy ngược theo dòng thời gian.
Từ những ngày bên cạnh Vân Tuyết quay ngược về thời gian bên Trần Vũ, Tam Đại. Ngược trở về thời gian cùng gia gia. Xa hơn nữa là thời gian bên đám trẻ ăn mày. Trong những hình ảnh cuối cùng, hắn thấy rõ mình được sinh ra thế nào trong thiên địa này. Đây chính là điểm khởi đầu của hắn ở thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.