[Văn Nghiêm Văn] Mùa Xuân Anh Đợi Em
Chương 18: 17. Diệu Văn...
Yurqix
08/07/2024
Buổi tập duyệt cho lễ hội trường thoáng cái đã tới, Đinh Trình Hâm nhắn lịch trình lên nhóm bảo bọn họ kiểm tra lại. Bùm một cái nhóm chat ngập trong tin nhắn than vãn của Trình Nhất.
Trình hạng Nhất: Hả? Lớp trưởng à, sao lịch lại dày thế hả?
Trình hạng Nhất: Bọn tôi còn phải học bài nữa cơ đấy.
Trình hạng Nhất: Cậu thiên vị, lớp trưởng!
Trình hạng Nhất: Sao Hạo Tường và Văn ca lại được nghỉ thứ năm hả?
Trình hạng Nhất: Lớp trưởng?
Trình hạng Nhất: Lớp trưởng??
Đinh Trình Hâm: IM LẶNG!
Đinh Trình Hâm: Cậu còn dám phàn nàn?
Đinh Trình Hâm: Có biết chúng ta bỏ lỡ bao nhiêu thời gian rồi không hả?!
Bên dưới tin nhắn của Đinh Trình Hâm Tạ Y Kỳ âm thầm thả like, Lộ Tiểu Hoàng nhanh chóng thả haha nhiệt tình. Có đến ba bốn icon hiển thị ở tin nhắn của anh, cái tật xấu nói nhăng nói cuội của Trình Nhất phải nói là thượng thừa mà Đinh Trình Hâm cứ như khắc tinh cậu ta vậy. Chỉ cần lớp trưởng online là y như rằng cuộc trò chuyện rôm rả sẽ dừng ngay tức khắc, dù có là Trình Nhất hay Lộ Tiểu Hoàng cũng không dám chống đối.
Đinh Trình Hâm nhìn một lượt các tin nhắn thấy Nghiêm Hạo Tường đã xem mới lặng lẽ thoát khỏi nhóm trò chuyện.
Đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục trò chơi còn dang dở.
“Rồi sao nữa? Nghiêm Hạo Tường nói sao?”
“Còn sao nữa chỉ có vậy thôi”
“Chỉ có vậy? Hai người nói đến mức đó rồi mà chỉ có vậy.”
Cơ hồ Đinh Trình Hâm tức giận đến ném luôn máy chơi game chạy đến bên cạnh Lưu Diệu Văn đánh hắn một cái, “Cậu bị ngốc à, Lưu Diệu Văn?”
Món tráng miệng đưa đến nơi lại bị anh đánh rơi xuống đất, hắn bất lực đáp, “Tôi còn có thể làm gì đây, Nghiêm Hạo Tường không giống với người khác, không thể vội.”
Đinh Trình Hâm hối thúc hắn nhanh nhanh tỏ tình Nghiêm Hạo Tường đi kẻo lại bị người khác chiếm mất, nhưng Lưu Diệu Văn lại cảm thấy không nên vội dù sao ngoài hắn ra cậu cũng không thân thiết với ai cả.
Hắn chỉ vừa biết được quá khứ của cậu, cũng chỉ vừa cùng cậu làm lành. Đúng thật Lưu Diệu Văn đã thích Nghiêm Hạo Tường nhưng những vấn đề xảy ra thời gian gần đây khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều. Quá khứ của cậu, những tổn thương cậu phải chịu, những ấm ức tủi thân cậu không dám bày tỏ. Liệu rằng hắn có đủ sức bảo vệ cậu hay không, và liệu rằng hắn sẽ dùng cả đời mình yêu thương cậu hay không.
Trên vai Lưu Diệu Văn trước nay là trách nhiệm, vẫn luôn là trách nhiệm. Ba mẹ hắn thuộc tầng lớp trí thức được nhiều người kính trọng, khi còn nhỏ đã có người nói hắn sau sẽ làm nên sự nghiệp. Lưu Diệu Văn lại là đứa trẻ hiểu chuyện, học tập thật giỏi, ngoan ngoãn nghe lời, cuộc sống không đến mức gò ép nhưng chẳng được tự do.
/Ting/
Bạn nhỏ: Diệu Văn…
“Lưu Diệu Văn bạn nhỏ của cậu nhắn tin kìa!”
Hắn cư nhiên không sửa lại lời nói của Đinh Trình Hâm trực tiếp cầm lấy điện thoại.
L: Sao vậy?
L: Cậu có chuyện gì à?
Bạn nhỏ: Không có.
L:?
Màn hình đoạn chat hiển thị ba dấu chấm điên cuồng uốn lượn, chúng hết chạy lên rồi lại chạy xuống kết quả dừng hẳn vẫn chưa thấy cậu nhắn qua.
Đợi không được kết quả, hắn đá Đinh Trình Hâm một cái bảo anh chỉnh âm lượng game nhỏ lạn chút. Ngón tay thành thục nhấn vào biểu tượng điện thoại bên phải màn hình.
Nhạc chuông vang lên vài tiếng đầu dây bên kia đã nhấc máy, giọng nói không biết vì cái gì mà run rẩy, “Diệu… Diệu Văn…”
Nghe thấy người nọ mềm mỏng gọi tên mình, Lưu Diệu Văn suýt chút bật cười thành tiếng. Giọng Nghiêm Hạo Tường vốn dĩ nhỏ, lúc run lên nghe cứ như đang muốn nũng nịu với hắn vậy. Mà Lưu Diệu Văn nào có dám cười, bạn nhỏ da mặt mỏng hắn cười một cái có khi mất cả tuần mới dỗ được người.
Cố gắng kiềm chế vui sướng trong lòng, Lưu Diệu Văn hả một tiếng như đáp lời.
Tại phòng khách nhà Lưu Diệu Văn hiện tại vẫn còn sự xuất hiện của một người, vậy mà Đinh Trình Hâm bị hắn xem như không khí mà đường mật với cậu. Chưa kể lúc gọi cậu Lưu Diệu Văn cố tình bật loa ngoài lên, ngay khoảnh khắc đấy anh đã có dự cảm chẳng lành rồi, hóa ra tên bạn thân này chính xác là thấy sắc quên bạn.
Thật ra không trách hắn được đến anh cũng không kiểm soát được muốn nghe cậu nói gì.
Nghiêm Hạo Tường tuy đối với bọn họ cởi mở hơn những người khác thì suy cho cùng vẫn là nhờ Lưu Diệu Văn. Anh muốn nghe xem đến cùng cậu sẽ nói gì với người thật sự tin tưởng.
Tiếng ồn ào trên tivi dần biến mất, Đinh Trình Hâm thu hẹp khoảng cách đến gần điện thoại. Lưu Diệu Văn không có ý né tránh trực tiếp mang điện thoại đến gần anh một chút.
Đoạn vừa nghe thấy Nghiêm Hạo Tường nói: “Cậu có đang ở cạnh ai không?”. Hắn liền bật dậy bước nhanh lên phòng bỏ mặc lớp trưởng kiêm bạn thân trơ mắt nhìn theo, “Lưu Diệu Văn cậu đúng là thấy sắc quên nghĩa, có người đẹp liền quên bạn bè!”
Bước chân hắn gấp gáp đến phòng liền khóa chặt cửa, vừa rồi còn muốn cười cậu làm nũng bây giờ lại cảm thấy có chút bất an. Nghiêm Hạo Tường thường ngày sẽ không chủ động với hắn, nhiều lắm lần đó giận nhau cậu mới nhắn một tin, đột nhiên cậu tìm đến còn không ngại gọi điện thoại trực tiếp thế này… Với người khác Lưu Diệu Văn có thể bình tĩnh phân tích tình hình, chỉ với riêng Nghiêm Hạo Tường là không thể, lúc trước là vô thức bảo vệ cậu hiện tại là từng giây từng phút hy vọng cậu không xảy ra chuyện gì.
Tin đồn về Nghiêm Hạo Tường bị tung ra có thể nói người ảnh hưởng nhiều nhất chính là hắn, Lưu Diệu Văn gần như bị ám ảnh bởi sự việc xảy ra xung quanh cậu, chỉ cần không phải hắn mọi người đều có khả năng tổn thương cậu.
Lưu Diệu Văn vội tìm áo khoác, giọng điệu lo lắng hỏi cậu: “Nghiêm Hạo Tường, hiện tại cậu đang ở đâu? Tôi qua đó. Đừng ngắt máy, kẻ tôi nghe xảy ra chuyện gì rồi!”
Đầu dây bên kia Nghiêm Hạo Tường thoáng khựng vài giây, “Hình như… bọn họ tìm đến nhà tôi rồi…” những kẻ đứng sau thông tin trên diễn đàn tìm đến cậu rồi. Bọn họ không muốn tha cho cậu, dù là trường cũ hay Từ An đều không muốn cậu yên ổn sống tốt. Không hủy hoại được danh tiếng của cậu, bọn họ lại nghĩ đến phá hủy cuộc sống của cậu?
Ầm _ Một tiếng vang lên từ trên tầng, Đinh Trình Hâm nhìn thấy sắc mắt Lưu Diệu Văn tối đen, anh có cảm giác chỉ cần ai bước tới gần hắn là sẽ bị đánh cho nhừ xương ngay.
Bước chân Lưu Diệu Văn rất dài, chớp mắt một cái là đến cửa. Đinh Trình Hâm nghe loáng thoáng hắn trả lời điện thoại gì mà địa chỉ nhà, gì mà bọn khốn?
Xâu chuỗi sự việc cuối cùng Đinh Trình Hâm cũng hiểu chuyện gì, anh thở dài một hơi, mở đoạn tin nhắn được ghim trên cùng.
Đinh Trình Hâm: Em của cậu…
Đinh Trình Hâm: Yêu rồi!
Trình hạng Nhất: Hả? Lớp trưởng à, sao lịch lại dày thế hả?
Trình hạng Nhất: Bọn tôi còn phải học bài nữa cơ đấy.
Trình hạng Nhất: Cậu thiên vị, lớp trưởng!
Trình hạng Nhất: Sao Hạo Tường và Văn ca lại được nghỉ thứ năm hả?
Trình hạng Nhất: Lớp trưởng?
Trình hạng Nhất: Lớp trưởng??
Đinh Trình Hâm: IM LẶNG!
Đinh Trình Hâm: Cậu còn dám phàn nàn?
Đinh Trình Hâm: Có biết chúng ta bỏ lỡ bao nhiêu thời gian rồi không hả?!
Bên dưới tin nhắn của Đinh Trình Hâm Tạ Y Kỳ âm thầm thả like, Lộ Tiểu Hoàng nhanh chóng thả haha nhiệt tình. Có đến ba bốn icon hiển thị ở tin nhắn của anh, cái tật xấu nói nhăng nói cuội của Trình Nhất phải nói là thượng thừa mà Đinh Trình Hâm cứ như khắc tinh cậu ta vậy. Chỉ cần lớp trưởng online là y như rằng cuộc trò chuyện rôm rả sẽ dừng ngay tức khắc, dù có là Trình Nhất hay Lộ Tiểu Hoàng cũng không dám chống đối.
Đinh Trình Hâm nhìn một lượt các tin nhắn thấy Nghiêm Hạo Tường đã xem mới lặng lẽ thoát khỏi nhóm trò chuyện.
Đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục trò chơi còn dang dở.
“Rồi sao nữa? Nghiêm Hạo Tường nói sao?”
“Còn sao nữa chỉ có vậy thôi”
“Chỉ có vậy? Hai người nói đến mức đó rồi mà chỉ có vậy.”
Cơ hồ Đinh Trình Hâm tức giận đến ném luôn máy chơi game chạy đến bên cạnh Lưu Diệu Văn đánh hắn một cái, “Cậu bị ngốc à, Lưu Diệu Văn?”
Món tráng miệng đưa đến nơi lại bị anh đánh rơi xuống đất, hắn bất lực đáp, “Tôi còn có thể làm gì đây, Nghiêm Hạo Tường không giống với người khác, không thể vội.”
Đinh Trình Hâm hối thúc hắn nhanh nhanh tỏ tình Nghiêm Hạo Tường đi kẻo lại bị người khác chiếm mất, nhưng Lưu Diệu Văn lại cảm thấy không nên vội dù sao ngoài hắn ra cậu cũng không thân thiết với ai cả.
Hắn chỉ vừa biết được quá khứ của cậu, cũng chỉ vừa cùng cậu làm lành. Đúng thật Lưu Diệu Văn đã thích Nghiêm Hạo Tường nhưng những vấn đề xảy ra thời gian gần đây khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều. Quá khứ của cậu, những tổn thương cậu phải chịu, những ấm ức tủi thân cậu không dám bày tỏ. Liệu rằng hắn có đủ sức bảo vệ cậu hay không, và liệu rằng hắn sẽ dùng cả đời mình yêu thương cậu hay không.
Trên vai Lưu Diệu Văn trước nay là trách nhiệm, vẫn luôn là trách nhiệm. Ba mẹ hắn thuộc tầng lớp trí thức được nhiều người kính trọng, khi còn nhỏ đã có người nói hắn sau sẽ làm nên sự nghiệp. Lưu Diệu Văn lại là đứa trẻ hiểu chuyện, học tập thật giỏi, ngoan ngoãn nghe lời, cuộc sống không đến mức gò ép nhưng chẳng được tự do.
/Ting/
Bạn nhỏ: Diệu Văn…
“Lưu Diệu Văn bạn nhỏ của cậu nhắn tin kìa!”
Hắn cư nhiên không sửa lại lời nói của Đinh Trình Hâm trực tiếp cầm lấy điện thoại.
L: Sao vậy?
L: Cậu có chuyện gì à?
Bạn nhỏ: Không có.
L:?
Màn hình đoạn chat hiển thị ba dấu chấm điên cuồng uốn lượn, chúng hết chạy lên rồi lại chạy xuống kết quả dừng hẳn vẫn chưa thấy cậu nhắn qua.
Đợi không được kết quả, hắn đá Đinh Trình Hâm một cái bảo anh chỉnh âm lượng game nhỏ lạn chút. Ngón tay thành thục nhấn vào biểu tượng điện thoại bên phải màn hình.
Nhạc chuông vang lên vài tiếng đầu dây bên kia đã nhấc máy, giọng nói không biết vì cái gì mà run rẩy, “Diệu… Diệu Văn…”
Nghe thấy người nọ mềm mỏng gọi tên mình, Lưu Diệu Văn suýt chút bật cười thành tiếng. Giọng Nghiêm Hạo Tường vốn dĩ nhỏ, lúc run lên nghe cứ như đang muốn nũng nịu với hắn vậy. Mà Lưu Diệu Văn nào có dám cười, bạn nhỏ da mặt mỏng hắn cười một cái có khi mất cả tuần mới dỗ được người.
Cố gắng kiềm chế vui sướng trong lòng, Lưu Diệu Văn hả một tiếng như đáp lời.
Tại phòng khách nhà Lưu Diệu Văn hiện tại vẫn còn sự xuất hiện của một người, vậy mà Đinh Trình Hâm bị hắn xem như không khí mà đường mật với cậu. Chưa kể lúc gọi cậu Lưu Diệu Văn cố tình bật loa ngoài lên, ngay khoảnh khắc đấy anh đã có dự cảm chẳng lành rồi, hóa ra tên bạn thân này chính xác là thấy sắc quên bạn.
Thật ra không trách hắn được đến anh cũng không kiểm soát được muốn nghe cậu nói gì.
Nghiêm Hạo Tường tuy đối với bọn họ cởi mở hơn những người khác thì suy cho cùng vẫn là nhờ Lưu Diệu Văn. Anh muốn nghe xem đến cùng cậu sẽ nói gì với người thật sự tin tưởng.
Tiếng ồn ào trên tivi dần biến mất, Đinh Trình Hâm thu hẹp khoảng cách đến gần điện thoại. Lưu Diệu Văn không có ý né tránh trực tiếp mang điện thoại đến gần anh một chút.
Đoạn vừa nghe thấy Nghiêm Hạo Tường nói: “Cậu có đang ở cạnh ai không?”. Hắn liền bật dậy bước nhanh lên phòng bỏ mặc lớp trưởng kiêm bạn thân trơ mắt nhìn theo, “Lưu Diệu Văn cậu đúng là thấy sắc quên nghĩa, có người đẹp liền quên bạn bè!”
Bước chân hắn gấp gáp đến phòng liền khóa chặt cửa, vừa rồi còn muốn cười cậu làm nũng bây giờ lại cảm thấy có chút bất an. Nghiêm Hạo Tường thường ngày sẽ không chủ động với hắn, nhiều lắm lần đó giận nhau cậu mới nhắn một tin, đột nhiên cậu tìm đến còn không ngại gọi điện thoại trực tiếp thế này… Với người khác Lưu Diệu Văn có thể bình tĩnh phân tích tình hình, chỉ với riêng Nghiêm Hạo Tường là không thể, lúc trước là vô thức bảo vệ cậu hiện tại là từng giây từng phút hy vọng cậu không xảy ra chuyện gì.
Tin đồn về Nghiêm Hạo Tường bị tung ra có thể nói người ảnh hưởng nhiều nhất chính là hắn, Lưu Diệu Văn gần như bị ám ảnh bởi sự việc xảy ra xung quanh cậu, chỉ cần không phải hắn mọi người đều có khả năng tổn thương cậu.
Lưu Diệu Văn vội tìm áo khoác, giọng điệu lo lắng hỏi cậu: “Nghiêm Hạo Tường, hiện tại cậu đang ở đâu? Tôi qua đó. Đừng ngắt máy, kẻ tôi nghe xảy ra chuyện gì rồi!”
Đầu dây bên kia Nghiêm Hạo Tường thoáng khựng vài giây, “Hình như… bọn họ tìm đến nhà tôi rồi…” những kẻ đứng sau thông tin trên diễn đàn tìm đến cậu rồi. Bọn họ không muốn tha cho cậu, dù là trường cũ hay Từ An đều không muốn cậu yên ổn sống tốt. Không hủy hoại được danh tiếng của cậu, bọn họ lại nghĩ đến phá hủy cuộc sống của cậu?
Ầm _ Một tiếng vang lên từ trên tầng, Đinh Trình Hâm nhìn thấy sắc mắt Lưu Diệu Văn tối đen, anh có cảm giác chỉ cần ai bước tới gần hắn là sẽ bị đánh cho nhừ xương ngay.
Bước chân Lưu Diệu Văn rất dài, chớp mắt một cái là đến cửa. Đinh Trình Hâm nghe loáng thoáng hắn trả lời điện thoại gì mà địa chỉ nhà, gì mà bọn khốn?
Xâu chuỗi sự việc cuối cùng Đinh Trình Hâm cũng hiểu chuyện gì, anh thở dài một hơi, mở đoạn tin nhắn được ghim trên cùng.
Đinh Trình Hâm: Em của cậu…
Đinh Trình Hâm: Yêu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.