[Văn Nghiêm Văn] Mùa Xuân Anh Đợi Em
Chương 22: Phiên Ngoại 1: Lưu Tiểu Hi
Yurqix
08/07/2024
Đứa trẻ lớn lên thật xinh đẹp, vừa mang vẻ dịu dàng có chút u sầu nơi đáy mắt của Nghiêm Hạo Tường, vừa mang vẻ lanh lợi ấm áp của Lưu Diệu Văn.
Đứa trẻ lớn lên thật nghe lời, vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn học thật giỏi. Giống với Lưu Diệu Văn của những năm về trước.
Đứa trẻ lớn lên còn biết giúp người yếu thế, đứng lên chống lại bắt nạt nơi học đường.
Đứa trẻ ấy là con của họ, con của Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường…
“Tiểu Hi!”
Tiếng hét vang lên giữa ngọn đồi nằm cạnh biển, Tiểu Hi ngồi chơi ở bãi cát nhìn lên. A! Là ba lớn gọi nhóc về nhà.
“Ba ơi…”
“Đi thôi tiểu Hi, chúng ta về nhà nào.”
Ngọn đồi nằm cạnh biển không cao nhưng gió không khi nào ngừng thổi, ở đấy có một căn nhà gỗ được thiết kế rất kỳ công, bên ngoài là vườn hoa vừa hay nở rộ. Hằng ngày đứng trước sân đón bình minh lên cao rồi lại ngắm nhìn hoàng hôn xuống thấp, gió biển mang theo hơi mặn từ ngoài khơi thổi vào đất liền nơi mái ấm của họ.
Lưu Diệu Văn nắm tay tiểu Hi trở về nhà, bảo nhóc tắm rửa cho sạch sẽ, bản thân thì vào bếp nấu cơm.
Căn nhà ấm áp với màu gỗ trầm ấm nhưng đâu đó vẫn lạnh lẽo đến vô cùng. Là trái tim đã dần mất đi cảm giác hay ngôi nhà thiếu mất một thiếu niên…
Phải rồi… Nghiêm Hạo Tường không ở cạnh hắn nữa. Tiểu Hi là con của hai người, nhóc biết mình có hai người ba nhưng ba nhỏ thì chưa từng gặp mặt. Ba lớn nói với nhóc, “Ba nhỏ đã luôn ở đây bên cạnh con, ở nơi này.” Đôi bàn tay nhỏ nhắn được Lưu Diệu Văn nắm lấy đặt lên ngực trái, nhóc cảm nhận được trái tim đang nhảy lên từng nhịp, “Ở đây ạ?”
Nghiêm Hạo Tường đi rồi, một nơi thật xa mà hắn không thể tới.
Những điều tưởng chừng như đơn giản đối với hắn lại thật khó khăn. Muốn chạy đến ôm cậu vào lòng, muốn hôn cậu thật sâu, muốn cùng cậu đi đến thiên trường địa cữu,… Thế nhưng, chẳng còn một Nghiêm Hạo Tường lúc nào cũng bên cạnh thâm tình nhìn hắn, chẳng có một thiếu niên khẽ thì thầm vào tai hắn rằng “Chúng ta kết hôn rồi nhận nuôi một đứa!”
Vẫn may thời điểm cậu rời đi Tiểu Hi lại đến, cứu vớt lấy nửa phần linh hồn dã chết của hắn, đưa hắn trở về cuộc sống hiện tại.
Lưu Diệu Văn hắn từng là học sinh ưu tú tại trung học số Hai Từ An, trên vai mang hy vọng từ nhà trường, ba mẹ, đến cả bạn bè cũng không ngừng cổ vũ hắn. Nhưng ngày Nghiêm Hạo Tường rời đi, ngày cả thế giới dường như sụp đổ, hắn không biết cậu đi đâu, càng không biết đi đâu mà tìm. Thứ duy nhất hắn biết được là cậu vẫn còn sống, ở một nơi hắn vĩnh viễn không tìm được.
“Ba ơi. Tiểu Hi tắm xong rồi!”
Kể ra cũng thật kỳ lạ, Lưu Tiểu Hi được hắn nhận nuôi trong một lần tình cờ quay về cô nhi viện. Đứa trẻ lúc đó còn được Tiểu Bạch bế trên tay hệt như khi bé hắn bế nhóc chạy khắp nơi chơi đùa. Đôi mắt Tiểu Hi rất sáng, dường như có thể nhìn thấy cả những vì sao.
Tiểu Bạch nói với hắn, “Lúc Tiểu Hi mới sinh bị bỏ ngoài bãi rác, là Hạo Tường ca ca bế em ấy về.”
Đến cả Tiểu Bạch cũng đã thôi gọi cậu là tiểu ca ca xinh đẹp, bọn trẻ đều trưởng thành hết rồi nhỉ?
Về phần Tiểu Hi, bé được Nghiêm Hạo Tường đưa về viện, được cậu đặt tên, lại có gương mặt vài nét giống cậu. Nếu không phải hắn luôn bên cạnh cậu có khi còn nghi ngờ cậu giấu hắn có con ấy chứ.
Vốn dĩ hắn không có ý định nhận nuôi bé con nhưng thằng nhóc Tiểu Bạch quả thật rất biết cách thuyết phục, lại còn là người cuối cùng gặp mặt Nghiêm Hạo Tường. Thằng bé nói gì, hắn cũng tin.
“Diệu Văn ca ca, dù sao Tiểu Hi cũng lấy họ của anh rồi. Tên là do Tường ca đặt, họ là họ của anh. Chẳng phải là muốn anh nhận nuôi bé sao…”
Đứa trẻ lớn lên thật nghe lời, vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn học thật giỏi. Giống với Lưu Diệu Văn của những năm về trước.
Đứa trẻ lớn lên còn biết giúp người yếu thế, đứng lên chống lại bắt nạt nơi học đường.
Đứa trẻ ấy là con của họ, con của Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường…
“Tiểu Hi!”
Tiếng hét vang lên giữa ngọn đồi nằm cạnh biển, Tiểu Hi ngồi chơi ở bãi cát nhìn lên. A! Là ba lớn gọi nhóc về nhà.
“Ba ơi…”
“Đi thôi tiểu Hi, chúng ta về nhà nào.”
Ngọn đồi nằm cạnh biển không cao nhưng gió không khi nào ngừng thổi, ở đấy có một căn nhà gỗ được thiết kế rất kỳ công, bên ngoài là vườn hoa vừa hay nở rộ. Hằng ngày đứng trước sân đón bình minh lên cao rồi lại ngắm nhìn hoàng hôn xuống thấp, gió biển mang theo hơi mặn từ ngoài khơi thổi vào đất liền nơi mái ấm của họ.
Lưu Diệu Văn nắm tay tiểu Hi trở về nhà, bảo nhóc tắm rửa cho sạch sẽ, bản thân thì vào bếp nấu cơm.
Căn nhà ấm áp với màu gỗ trầm ấm nhưng đâu đó vẫn lạnh lẽo đến vô cùng. Là trái tim đã dần mất đi cảm giác hay ngôi nhà thiếu mất một thiếu niên…
Phải rồi… Nghiêm Hạo Tường không ở cạnh hắn nữa. Tiểu Hi là con của hai người, nhóc biết mình có hai người ba nhưng ba nhỏ thì chưa từng gặp mặt. Ba lớn nói với nhóc, “Ba nhỏ đã luôn ở đây bên cạnh con, ở nơi này.” Đôi bàn tay nhỏ nhắn được Lưu Diệu Văn nắm lấy đặt lên ngực trái, nhóc cảm nhận được trái tim đang nhảy lên từng nhịp, “Ở đây ạ?”
Nghiêm Hạo Tường đi rồi, một nơi thật xa mà hắn không thể tới.
Những điều tưởng chừng như đơn giản đối với hắn lại thật khó khăn. Muốn chạy đến ôm cậu vào lòng, muốn hôn cậu thật sâu, muốn cùng cậu đi đến thiên trường địa cữu,… Thế nhưng, chẳng còn một Nghiêm Hạo Tường lúc nào cũng bên cạnh thâm tình nhìn hắn, chẳng có một thiếu niên khẽ thì thầm vào tai hắn rằng “Chúng ta kết hôn rồi nhận nuôi một đứa!”
Vẫn may thời điểm cậu rời đi Tiểu Hi lại đến, cứu vớt lấy nửa phần linh hồn dã chết của hắn, đưa hắn trở về cuộc sống hiện tại.
Lưu Diệu Văn hắn từng là học sinh ưu tú tại trung học số Hai Từ An, trên vai mang hy vọng từ nhà trường, ba mẹ, đến cả bạn bè cũng không ngừng cổ vũ hắn. Nhưng ngày Nghiêm Hạo Tường rời đi, ngày cả thế giới dường như sụp đổ, hắn không biết cậu đi đâu, càng không biết đi đâu mà tìm. Thứ duy nhất hắn biết được là cậu vẫn còn sống, ở một nơi hắn vĩnh viễn không tìm được.
“Ba ơi. Tiểu Hi tắm xong rồi!”
Kể ra cũng thật kỳ lạ, Lưu Tiểu Hi được hắn nhận nuôi trong một lần tình cờ quay về cô nhi viện. Đứa trẻ lúc đó còn được Tiểu Bạch bế trên tay hệt như khi bé hắn bế nhóc chạy khắp nơi chơi đùa. Đôi mắt Tiểu Hi rất sáng, dường như có thể nhìn thấy cả những vì sao.
Tiểu Bạch nói với hắn, “Lúc Tiểu Hi mới sinh bị bỏ ngoài bãi rác, là Hạo Tường ca ca bế em ấy về.”
Đến cả Tiểu Bạch cũng đã thôi gọi cậu là tiểu ca ca xinh đẹp, bọn trẻ đều trưởng thành hết rồi nhỉ?
Về phần Tiểu Hi, bé được Nghiêm Hạo Tường đưa về viện, được cậu đặt tên, lại có gương mặt vài nét giống cậu. Nếu không phải hắn luôn bên cạnh cậu có khi còn nghi ngờ cậu giấu hắn có con ấy chứ.
Vốn dĩ hắn không có ý định nhận nuôi bé con nhưng thằng nhóc Tiểu Bạch quả thật rất biết cách thuyết phục, lại còn là người cuối cùng gặp mặt Nghiêm Hạo Tường. Thằng bé nói gì, hắn cũng tin.
“Diệu Văn ca ca, dù sao Tiểu Hi cũng lấy họ của anh rồi. Tên là do Tường ca đặt, họ là họ của anh. Chẳng phải là muốn anh nhận nuôi bé sao…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.