Chương 6: Chương 6
Vân Thấm Duyệt
23/10/2016
Linh duy trì liên tục chạy trốn, ngay khi vượt qua một gốc đại thụ, y đột nhiên dẫm lên thân cây, cố sức một đạp, thân thể mượn lực hướng về trước. Một tay rất nhanh nắm dây leo từ trên cây buông xuống, ‘ba’ một tiếng giật ra sau, cố sức nhoáng lên, nắm một dây leo khác, thân hình rất nhanh thoát xa ba mét!
Bầy kiến đuổi theo trên đất hiển nhiên phi thường bất mãn đối tượng mình truy đuổi đột nhiên không chạy trên đất, sửa lại nhảy trên không! Bọn chúng phẫn nộ ‘két két’ kêu to, tốc độ nhanh hơn, thề không bắt được mục tiêu không bỏ qua.
Linh thật sự rất bất đắc dĩ, y đã sửa lại đường trên không, bọn chúng thế nào không buông tha? Ngực y như trước rất đau, y mỗi lần nắm dây leo đều phải dùng hết khí lực, mới không để đau đớn khống chế thân thể, mồ hôi từng giọt trên trán, mặt chảy xuống. Đường nhìn của Linh bắt đầu có chút không rõ, y rất muốn dừng lại, thế nhưng bầy kiến phía sau không cho!
Linh cường cắn răng, thế nào cũng không thể tuyển chọn kiểu chết cực kỳ biến thái cùng cực độ thống khổ bị bầy kiến phân thây. Mặc dù không cầu cái chết nặng như Thái Sơn, nhưng nhẹ tựa lông hồng cũng không phải loại này!
Linh hung hăng cắn môi dưới, tiên huyết tiên diễm lập tức từ môi chảy ra, thế nhưng y hoàn toàn không phát giác, đau đớn trên ngực đã khống chế cảm giác đau toàn thân y, mà tinh thần y đều cực độ tập trung ở việc thế nào đào sinh, căn bản không rảnh để ý loại việc nhỏ này.
Linh dùng lực nắm dây leo, cố sức đong đưa sợi dây, chỉ cầu mỗi một lần bay có thể đạt cự ly xa nhất.
Đột nhiên, phía trước chừng mười mét có một khối bóng đen nhỏ, đồng thời càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần. Linh chớp chớp giọt mồ hôi lạc trên lông mi, mở to hai mắt, định thân ngóng nhìn, ghìm cương một cái, mở cái gì vũ trụ vui đùa!
Bầy kiền dĩ nhiên vô sỉ lợi dụng sự quen thuộc đối khu rừng, tạt ngang đường nhỏ nhiễu đến trước mặt y, dự tình tiền hậu giáp kích?? Linh ngực thở hổn hển, cảm giác thân hình không kịp ngăn cản giữa không trung bắn thật xa, nhìn cự ly ban đầu có mười mét, hiện bị động tác không kịp đình chỉ theo quán tính nhoáng lên của y, đã sinh sôi rút ngắn hơn ba mét.
Lại thêm bầy kiến liều mạng nỗ lực hướng y bò, hiện bọn chúng cách y không đến năm mét. Chỉ cần y đổi một sợi dây leo, hai bên có thể trực tiếp mặt đối mặt thân mật tiếp xúc.
Linh lòng khóc không ra nước mắt, trên tay nhưng không chút cẩu thả, một tay cố sức nắm dây leo, dùng sức quấn trên tay vài vòng, ngăn cản thân hình bởi quán tính quá lớn mà không ngừng đong đưa. Phần eo cố sức cong, mạnh mẽ cải biến phương hướng, hướng giải đất giữa bầy kiến giáp công lao tới.
Linh không quay đầu, y không có khí lực quay đầu, y chỉ dùng hết khí lực, rất nhanh cùng bầy kiến phía sau kéo xa cự ly. Bầy kiến phía sau thấy Linh đổi phương hướng, phẫn nộ hội hợp cũng đổi phương hướng, tiếp tục truy đuổi. Thế nhưng đuổi phân nửa, bọn chúng tựa hồ cảm giác nguy cơ thật lớn, lập tức ngừng lại, ‘két két’ ‘két két’ châu đầu ghé tai. Thảo luận một hồi, bọn chúng dừng đội ngũ, quay đầu trở về.
Linh không quay đầu, cho nên y không biết, y chỉ tiếp tục nghiền ép một tia lực lượng cuối cùng trong thân thể, liều mạng chạy trốn.
Đợi khi y phát hiện xung quanh quá phận an tĩnh, y đã thoát rất xa. Linh quay đầu nhìn, không có động vật, không có những con kiến hắc ma ma? Y ngừng lại, một tay nắm dây leo treo trên cây, thở phì phò, xác định phía sau còn có truy binh hay không!
Đợi một hồi, Linh xác định không thấy bất luận con kiến, không nghe bất kỳ âm hưởng, y rốt cuộc buông tâm, cuối cùng có thể dừng lại thở một hơi. Y đong đưa dây leo trèo lên cây, ngồi trên đó, vươn tay xoa nhẹ ngực, hoà hoãn trận trận đau đớn khó có thể chịu. Y cẩn thận hô hấp, không dám tốc độ quá nhanh hoặc quá mạnh, tránh khỏi tăng gánh vác cho tim.
Một lúc lâu, Linh rốt cuộc khôi phục tinh thần, y ngồi thẳng thân thể, quan sát xung quanh, phát hiện cho dù y chạy xa như vậy, nơi đây vẫn không một bóng người, không một âm hưởng, an tĩnh phảng phất toàn bộ thế giới chỉ có mình y hô hấp.
Dương quang xuyên thấu qua cành lá, trên đất rải những bóng ma hầu như thưa thớt, gió nhẹ chậm rãi phất, mang đến từng đợt mát mẻ thanh tân. Nếu không phải vừa bị bầy kiến truy đuổi, Linh nhìn khu rừng an tĩnh trữ hoà như vậy, nói không chừng, Linh sẽ nghĩ đây là một khu rừng rất an toàn, rất u tĩnh, là một khu phong cảnh cảnh trí mê người!
Nghỉ ngơi nửa giờ, uống hết chỗ nước trong ống trúc, Linh khôi phục đại bộ phận thể lực, lúc này bụng hợp thời kêu ‘cô cô cô’, nhắc nhở mục tiêu hôm nay y đi ra, là muốn tìm thức ăn. Y không thể làm gì khác hơn là leo xuống, từng bước tiến về trước.
Y hiện đã không thể quay về thụ động hôm qua tìm được, dù sao cũng trong rừng, không có gì khác biệt, chỉ cần có thể cho y điền đầy bụng cùng tìm được một nơi tránh lạnh, y liền ở lại.
Linh một thâm một thiển dẫm nát con đường nhỏ thâm lâm do lá cây khô chồng chất tạo thành, y một bên cảnh giác chú ý phong xuy thảo động xung quanh, một bên ngẩng đầu nhìn có hay không dã quả.
Đột nhiên, Linh cước bộ lảo đảo, không nghĩ dưới lớp lá cây khô có một hố nhỏ, y chân phải vấp lấy, thân thể lập tức té ngã, lăn về trước vài vòng. Sau khi quay cuồng không ngừng, Linh bò dậy, y vỗ vỗ lá cây cùng cát đất trên người, nhìn quanh, phát giác không có động vật, y kỳ quái lắc lắc đầu, rõ ràng nghe tiếng va chạm ‘bang bang’ rất nhỏ!
Linh chuyển động cổ chân, không có xoay chân, này thực sự là đại hạnh trong bất hạnh! Không chút chần chờ, Linh tiếp tục đi về trước, đột nhiên, một trận gió nhẹ dị dạng khiến Linh chú ý. Gió nhẹ trong rừng tuy mát mẻ, nhưng không mát lạnh, mà cổ gió nhẹ này không chỉ mang âm lãnh, còn mang một mùi trứng nhàn nhạt!
Mùi trứng?! Cổ vị đạo này đối Linh đã lâu không ăn trứng gà không thể nghi ngờ là một tin tốt cực đại, càng đừng nói bụng y hiện có bao nhiêu đói, chỉ cần ăn được y đã thoả mãn. Mà trứng thuộc loại trứng gà ăn rất tốt, vị tốt, dinh dưỡng tốt, có thể nướng chín, cũng có thể nấu canh, tuyển chọn nhiều, thật phương tiện, Linh đối tin tức phát hiện phi thường thoả mãn.
Thế nhưng Linh không bị mùi trứng bất thình lình làm hôn mê ý nghĩ, không biết rõ tình huống lập tức mãng mãng chàng chàng chạy đi trộm tứng. Nếu những loại động vật như mẫu thân của trứng thủ ở đó, y như vậy đột nhiên chạy vào, sinh mệnh thật vất vả vãn hồi sẽ lần thứ hai đối mặt sinh tử đại quan.
Y nghĩ, y hẳn trước quan sát tình huống, khảo sát thực lực đối phương. Nếu như đối thủ là động vật bình thường, hình thể không lớn, đồng thời là đơn độc một con, không có giúp đỡ, như vậy y một lưới bắt hết, đại tiểu bỏ vào túi. Nếu như đối phương hình thể khổng lồ, y sẽ lo lắng chính mình có năng lực hay không!
Y đầu tiên cẩn cẩn dực dực đi theo cổ hương vị tìm được nơi để quả trứng, là trong một huyệt động, y đẩy ra bụi cỏ, phát hiện cửa động rất nhỏ, chỉ dung một người bò qua.
Linh nhìn cửa động, chọn mi, lẽ nào đây là chuồng chó trong truyền thuyết? Nói như vậy, động vật trong động hẳn không lớn?! Không nên suy nghĩ nhiều, y lập tức nằm sấp, quan sát tình huống trong động, phát hiện bên trong không có đuốc hay thứ gì chiếu sáng, động một mảnh u ám, thế nhưng không có khí tức cùng hô hấp của động vật.
Mượn tia sáng yếu ớt ở cửa động, Linh có thể xác định, bên trong xác thực không có tồn tại của động vật, như vậy, đây không phải một thời cơ tuyệt hảo để trộm trứng?
Bầy kiến đuổi theo trên đất hiển nhiên phi thường bất mãn đối tượng mình truy đuổi đột nhiên không chạy trên đất, sửa lại nhảy trên không! Bọn chúng phẫn nộ ‘két két’ kêu to, tốc độ nhanh hơn, thề không bắt được mục tiêu không bỏ qua.
Linh thật sự rất bất đắc dĩ, y đã sửa lại đường trên không, bọn chúng thế nào không buông tha? Ngực y như trước rất đau, y mỗi lần nắm dây leo đều phải dùng hết khí lực, mới không để đau đớn khống chế thân thể, mồ hôi từng giọt trên trán, mặt chảy xuống. Đường nhìn của Linh bắt đầu có chút không rõ, y rất muốn dừng lại, thế nhưng bầy kiến phía sau không cho!
Linh cường cắn răng, thế nào cũng không thể tuyển chọn kiểu chết cực kỳ biến thái cùng cực độ thống khổ bị bầy kiến phân thây. Mặc dù không cầu cái chết nặng như Thái Sơn, nhưng nhẹ tựa lông hồng cũng không phải loại này!
Linh hung hăng cắn môi dưới, tiên huyết tiên diễm lập tức từ môi chảy ra, thế nhưng y hoàn toàn không phát giác, đau đớn trên ngực đã khống chế cảm giác đau toàn thân y, mà tinh thần y đều cực độ tập trung ở việc thế nào đào sinh, căn bản không rảnh để ý loại việc nhỏ này.
Linh dùng lực nắm dây leo, cố sức đong đưa sợi dây, chỉ cầu mỗi một lần bay có thể đạt cự ly xa nhất.
Đột nhiên, phía trước chừng mười mét có một khối bóng đen nhỏ, đồng thời càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần. Linh chớp chớp giọt mồ hôi lạc trên lông mi, mở to hai mắt, định thân ngóng nhìn, ghìm cương một cái, mở cái gì vũ trụ vui đùa!
Bầy kiền dĩ nhiên vô sỉ lợi dụng sự quen thuộc đối khu rừng, tạt ngang đường nhỏ nhiễu đến trước mặt y, dự tình tiền hậu giáp kích?? Linh ngực thở hổn hển, cảm giác thân hình không kịp ngăn cản giữa không trung bắn thật xa, nhìn cự ly ban đầu có mười mét, hiện bị động tác không kịp đình chỉ theo quán tính nhoáng lên của y, đã sinh sôi rút ngắn hơn ba mét.
Lại thêm bầy kiến liều mạng nỗ lực hướng y bò, hiện bọn chúng cách y không đến năm mét. Chỉ cần y đổi một sợi dây leo, hai bên có thể trực tiếp mặt đối mặt thân mật tiếp xúc.
Linh lòng khóc không ra nước mắt, trên tay nhưng không chút cẩu thả, một tay cố sức nắm dây leo, dùng sức quấn trên tay vài vòng, ngăn cản thân hình bởi quán tính quá lớn mà không ngừng đong đưa. Phần eo cố sức cong, mạnh mẽ cải biến phương hướng, hướng giải đất giữa bầy kiến giáp công lao tới.
Linh không quay đầu, y không có khí lực quay đầu, y chỉ dùng hết khí lực, rất nhanh cùng bầy kiến phía sau kéo xa cự ly. Bầy kiến phía sau thấy Linh đổi phương hướng, phẫn nộ hội hợp cũng đổi phương hướng, tiếp tục truy đuổi. Thế nhưng đuổi phân nửa, bọn chúng tựa hồ cảm giác nguy cơ thật lớn, lập tức ngừng lại, ‘két két’ ‘két két’ châu đầu ghé tai. Thảo luận một hồi, bọn chúng dừng đội ngũ, quay đầu trở về.
Linh không quay đầu, cho nên y không biết, y chỉ tiếp tục nghiền ép một tia lực lượng cuối cùng trong thân thể, liều mạng chạy trốn.
Đợi khi y phát hiện xung quanh quá phận an tĩnh, y đã thoát rất xa. Linh quay đầu nhìn, không có động vật, không có những con kiến hắc ma ma? Y ngừng lại, một tay nắm dây leo treo trên cây, thở phì phò, xác định phía sau còn có truy binh hay không!
Đợi một hồi, Linh xác định không thấy bất luận con kiến, không nghe bất kỳ âm hưởng, y rốt cuộc buông tâm, cuối cùng có thể dừng lại thở một hơi. Y đong đưa dây leo trèo lên cây, ngồi trên đó, vươn tay xoa nhẹ ngực, hoà hoãn trận trận đau đớn khó có thể chịu. Y cẩn thận hô hấp, không dám tốc độ quá nhanh hoặc quá mạnh, tránh khỏi tăng gánh vác cho tim.
Một lúc lâu, Linh rốt cuộc khôi phục tinh thần, y ngồi thẳng thân thể, quan sát xung quanh, phát hiện cho dù y chạy xa như vậy, nơi đây vẫn không một bóng người, không một âm hưởng, an tĩnh phảng phất toàn bộ thế giới chỉ có mình y hô hấp.
Dương quang xuyên thấu qua cành lá, trên đất rải những bóng ma hầu như thưa thớt, gió nhẹ chậm rãi phất, mang đến từng đợt mát mẻ thanh tân. Nếu không phải vừa bị bầy kiến truy đuổi, Linh nhìn khu rừng an tĩnh trữ hoà như vậy, nói không chừng, Linh sẽ nghĩ đây là một khu rừng rất an toàn, rất u tĩnh, là một khu phong cảnh cảnh trí mê người!
Nghỉ ngơi nửa giờ, uống hết chỗ nước trong ống trúc, Linh khôi phục đại bộ phận thể lực, lúc này bụng hợp thời kêu ‘cô cô cô’, nhắc nhở mục tiêu hôm nay y đi ra, là muốn tìm thức ăn. Y không thể làm gì khác hơn là leo xuống, từng bước tiến về trước.
Y hiện đã không thể quay về thụ động hôm qua tìm được, dù sao cũng trong rừng, không có gì khác biệt, chỉ cần có thể cho y điền đầy bụng cùng tìm được một nơi tránh lạnh, y liền ở lại.
Linh một thâm một thiển dẫm nát con đường nhỏ thâm lâm do lá cây khô chồng chất tạo thành, y một bên cảnh giác chú ý phong xuy thảo động xung quanh, một bên ngẩng đầu nhìn có hay không dã quả.
Đột nhiên, Linh cước bộ lảo đảo, không nghĩ dưới lớp lá cây khô có một hố nhỏ, y chân phải vấp lấy, thân thể lập tức té ngã, lăn về trước vài vòng. Sau khi quay cuồng không ngừng, Linh bò dậy, y vỗ vỗ lá cây cùng cát đất trên người, nhìn quanh, phát giác không có động vật, y kỳ quái lắc lắc đầu, rõ ràng nghe tiếng va chạm ‘bang bang’ rất nhỏ!
Linh chuyển động cổ chân, không có xoay chân, này thực sự là đại hạnh trong bất hạnh! Không chút chần chờ, Linh tiếp tục đi về trước, đột nhiên, một trận gió nhẹ dị dạng khiến Linh chú ý. Gió nhẹ trong rừng tuy mát mẻ, nhưng không mát lạnh, mà cổ gió nhẹ này không chỉ mang âm lãnh, còn mang một mùi trứng nhàn nhạt!
Mùi trứng?! Cổ vị đạo này đối Linh đã lâu không ăn trứng gà không thể nghi ngờ là một tin tốt cực đại, càng đừng nói bụng y hiện có bao nhiêu đói, chỉ cần ăn được y đã thoả mãn. Mà trứng thuộc loại trứng gà ăn rất tốt, vị tốt, dinh dưỡng tốt, có thể nướng chín, cũng có thể nấu canh, tuyển chọn nhiều, thật phương tiện, Linh đối tin tức phát hiện phi thường thoả mãn.
Thế nhưng Linh không bị mùi trứng bất thình lình làm hôn mê ý nghĩ, không biết rõ tình huống lập tức mãng mãng chàng chàng chạy đi trộm tứng. Nếu những loại động vật như mẫu thân của trứng thủ ở đó, y như vậy đột nhiên chạy vào, sinh mệnh thật vất vả vãn hồi sẽ lần thứ hai đối mặt sinh tử đại quan.
Y nghĩ, y hẳn trước quan sát tình huống, khảo sát thực lực đối phương. Nếu như đối thủ là động vật bình thường, hình thể không lớn, đồng thời là đơn độc một con, không có giúp đỡ, như vậy y một lưới bắt hết, đại tiểu bỏ vào túi. Nếu như đối phương hình thể khổng lồ, y sẽ lo lắng chính mình có năng lực hay không!
Y đầu tiên cẩn cẩn dực dực đi theo cổ hương vị tìm được nơi để quả trứng, là trong một huyệt động, y đẩy ra bụi cỏ, phát hiện cửa động rất nhỏ, chỉ dung một người bò qua.
Linh nhìn cửa động, chọn mi, lẽ nào đây là chuồng chó trong truyền thuyết? Nói như vậy, động vật trong động hẳn không lớn?! Không nên suy nghĩ nhiều, y lập tức nằm sấp, quan sát tình huống trong động, phát hiện bên trong không có đuốc hay thứ gì chiếu sáng, động một mảnh u ám, thế nhưng không có khí tức cùng hô hấp của động vật.
Mượn tia sáng yếu ớt ở cửa động, Linh có thể xác định, bên trong xác thực không có tồn tại của động vật, như vậy, đây không phải một thời cơ tuyệt hảo để trộm trứng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.