Vạn Ngô Chi Linh

Chương 70: Chương 70

Vân Thấm Duyệt

23/10/2016

Không đợi Linh cùng Vạn Thần Dật hoãn khí, một bầy phi ưng từ phía trước bay tới, bọn chúng từ rất xa đã nghe thấy mùi máu tươi dày đặc, nhưng đều là của đồng bọn, vừa tới gần, không thấy một đồng bạn còn bay lượn giữa không trung, mà thi thể đồng bạn toàn bộ chồng chất trên đất, thoạt nhìn rất đồ sộ.

Chỉ là, bầy phi ưng không nghĩ như vậy, bầy phi ưng mất đi lý trí tật trùng lao xuống, hướng hai thiếu niên ngã trên đất chính là một ngụm tiếp một ngụm hỏa cầu, thề phải đem hai nhân loại thương tổn đồng bạn giết chết, phân thực. Hai người tuy nghỉ ngơi, nhưng không phải hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, bởi bọn họ đều thấy rõ, có một tiểu đội phi ưng bay khỏi đại bộ đội, hướng về phía trước.

Biết là đuổi theo giết đám người lúc trước chiêu chọc bọn chúng, hai người vừa nãy vội vàng, chưa kịp tra xét thực lực cụ thể đám người kia, chỉ là biết đầu lĩnh là một cao cấp ma pháp sư. Thực lực như vậy chống lại mấy đầu nhị cấp ma thú, tuyệt đối ổn chắc thắng lợi, nhưng bầy phi ưng kia không phải như thế, vừa nãy bay qua không phải một hai đầu, đám người kia đối mặt cũng không phải một hai đầu, mà là trên trăm đầu thậm chí càng nhiều, cho nên kết quả trở nên không thể biết trước.

Vì thế hai người không hoàn toàn thả lỏng, như bây giờ xem, là đám nhân loại ma pháp sư kia thất bại. Trăm đầu phi ưng chỉ còn non nửa, cho dù Linh cùng Vạn Thần Dật hiện thể lực không đủ, nhưng số lượng như vậy không đủ cấu thành uy hiếp, tạo thành nguy hiểm, dù sao thực lực hai người đặt đó. Hai người hợp tác, phối hợp trình tự thuấn phát mấy chiêu ma pháp, đem hơn mười đầu phi ưng đánh rớt, mới có thể chân chính buông tâm nghỉ ngơi.

Hơi chút nghỉ ngơi khôi phục thể lực, hai người bắt đầu chạy, dược hiệu dược phấn có thời hạn, hiện thừa dịp bầy phi ưng không tỉnh táo, nhanh ly khai mới là chính đạo.

Hai người không đi bao xa, liền thấy phía trước một mảnh hỗn độn, thi thể hơn mười đầu phi ưng hỗn hợp đám nhân loại ma pháp sư, tiên huyết trải rộng, có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt. Hai người không có thời gian giúp đám người kia chôn cất, nhưng có thể giúp phóng một mồi lửa, tránh cho thi thể đám người kia bị ma thú phân thực.

Nhanh hơn cước trình, rốt cục đuổi kịp trước khi màn đêm tới, hai người đi ra La Ngọ Sơn, dưới chân núi tìm một khu vực trống trải, từ không gian giới chỉ lấy ra thảm lông trải tốt, thiết trí một phòng ngự ma pháp trận, hai người trên thảm lông ngồi xuống. Vạn Thần Dật từ không gian giới chỉ lấy ra một tiểu hình ma pháp đăng chiếu sáng, Linh từ không gian giới chỉ lấy ra thức ăn, sau đó lần lượt lấy ra nồi cùng bát đũa vân vân, nhóm lửa bắt đầu hâm nóng. Linh trù nghệ không sai, thời điểm trước đây một mình, chuyện gì đều phải tự động thủ.

Vạn Thần Dật bên cạnh hỗ trợ xử lý một ít thịt tươi, xuyên thành chuỗi, đặt trên đống lửa nướng, Linh bắt đầu hầm canh, y trước đem xương bỏ vào nồi hầm, sử dụng ma pháp gia tăng hỏa hậu luộc sôi, sau đó hầm chừng nửa giờ bắt đầu thêm rau xanh, hương vị rất nhanh từ trong nồi truyền ra, khiến người thèm nhỏ dãi. Linh không có làm thức ăn phức tạp, cũng không có thời gian tốn hao một hai giờ đi hảo hảo hầm chế canh xương, bởi bụng bọn họ đã rất đói, không chỉ cả ngày thể lực tiêu hao, buổi chiều càng trải qua một hồi đại chiến, huống hồ hôm nay còn không ăn xong một bữa cơm nóng đúng nghĩa.

Tuy ban ngày Ô Ưng Sơn nhiệt độ rất cao, thế nhưng ban đêm rất mát mẻ, như vậy khiến Linh cùng Vạn Thần Dật có đủ ngon miệng hưởng thụ loại thức ăn tương đối nhiều mỡ như thịt quay, bằng không, lấy khí trời cao ôn hôm nay, thức ăn nhiệt lượng cao như vậy là thế nào cũng nuốt không nổi, chỉ có thể uống chút canh.

Hai người thỏa mãn hưởng thụ bữa cơm phong phú, buổi tối gió đêm mát mẻ, hai người nằm trên thảm lông, thưởng thức bầu trời trong vắt, ánh trăng sáng tỏ cùng ngôi sao phủ đầy, không biết là bởi không có che chắn, hay bởi độ cao so mặt biển tương đối cao, ánh trăng nơi đây thoạt nhìn càng lớn càng sáng sủa, ngôi sao cũng càng rõ càng lóe sáng.

“Linh, ngươi thích qua người sao?” Vạn Thần Dật hai tay đặt sau đầu, nhất phó bộ dáng thản nhiên tự đắc, thế nhưng hai tay của hắn không tự chủ nắm chặt, khóe miệng nhếch, sợ khẩn trương của mình bị tiết lộ.



“Ừ?” Linh không nghĩ tới Vạn Thần Dật hỏi cái này, có chút hoang mang, thích, dạng thích gì, “Thích phương diện gì?” Y không biết thích Vạn Thần Dật nói là chỉ thích đối người nào.

“Ách, chính là có hay không đột nhiên đối nữ hài tử hoặc nam hài tử hảo cảm vân vân?” Vạn Thần Dật khẩn trương đem bàn tay thả lỏng lại nắm chặt, không ngừng muốn chính mình trầm tĩnh lại. Vốn hắn thầm nghĩ hỏi nam hài tử, thế nhưng ngẫm lại không biết Linh đối cảm tình hai nam nhân có thể hay không bài xích, nói không chừng y có thể, có thể, từng đối nữ hài tử sản sinh hảo cảm.

“Không phải đột nhiên, cũng không phải nữ hài tử.” Linh nhớ tới Trạch, y cùng Trạch là thuộc về lâu ngày sinh tình, hơn nữa Trạch là nam sinh.

Cái gì! Vạn Thần Dật ngực lộp bộp một chút, có đối người sản sinh hảo cảm, không phải nữ hài tử, vậy, chính là nam hài tử!

“Là ai?” Không muốn hỏi, Vạn Thần Dật rõ ràng không muốn hỏi, chính là quản không được miệng mình, trong đầu còn không hiểu rõ, thân thể đã làm ra phản ứng chân thực nhất, muốn biết Linh thích qua người nào, người nọ là ai, giờ còn thích không, vì sao hai người không cùng một chỗ. Vừa nghĩ tới Linh thích qua người khác, có thể thích qua người khác, một loại cảm giác phẫn nộ cùng đau lòng tức khắc quấn quít lấy mình, Vạn Thần Dật lần đầu biết chính mình nguyên lai còn có thời điểm hoảng hốt bất an như thế, phóng nhẹ hô hấp, chỉ sợ nghe được đáp án khẳng định.

“Trạch, hảo bằng hữu của ta.” Linh khi nói tới chí hữu, nhãn thần đều sáng, “Chúng ta là bằng hữu tốt nhất! Ta rất thích hắn.”

Vạn Thần Dật tựa hồ nghe rõ trái tim của mình thở ra một ngụm đại khí, cả người trong nháy mắt trầm tĩnh lại, “Bằng hữu?” Nguyên lai là bằng hữu, nguyên lai không phải người yêu.

Linh vung lên một tiếu dung ôn nhu: “Đúng, chúng ta là,” Linh dừng lại một chút, tựa hồ lo lắng nên dùng từ ngữ gì hình dung cảm tình giữa hai người, câu chữ gì thỏa đáng nói rõ tình nghị của bọn họ, “Huynh đệ tốt nhất.” Linh biết, giữa bọn họ không cần từ ngữ hoa lệ hình dung, cũng không cần câu chữ duyên dáng nói rõ, huynh đệ chính là đơn giản nhất, bình thường nhất, tốt nhất đủ trọn nói lên tất cả.

Vạn Thần Dật nở nụ cười, đây là tiếu dung đầu tiên hắn hiển lộ rõ tiếu ý như vậy, khóe miệng giơ lên, gương mặt loan loan, Vạn Thần Dật cười rất hài lòng, một điểm không phát hiện trên gương mặt than vạn năm bất biến của mình đột nhiên xuất hiện một màn này là khiến người bao nhiêu không thích ứng.

Linh chợt thấy tiếu dung này, thực sự càng hoảng sợ, không phải nói Vạn Thần Dật cười rộ lên rất khó xem dữ tợn vân vân, vừa vặn tương phản, hắn cười rộ lên, góc cạnh ngạnh lãng trên gương mặt toàn bộ nhu hòa, gương mặt bình thường lạnh lùng giờ khắc này trở nên ôn hòa, khóe miệng luôn không hề phập phồng tự nhiên cong lên, một điểm đều không tìm được là Tam hoàng tử điện hạ vẫn lãnh tĩnh trầm mặc, giờ khắc này, hắn chính là một thiếu niên mười tám tuổi đang rất hài lòng.

Thế nhưng mặc ai cùng ngươi quen biết tới nay, không thấy ngươi khẽ động da mặt, mặc kệ bộ vị nào, không phải vẫn không nhúc nhích chính là hơi chút lay động, thình lình đến một đại chuyển biến như vậy, dù là Linh tâm trí kiên định đều bị doạ tới.



Vạn Thần Dật nghiêng đầu nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Linh, cười càng hài lòng, bất quá hắn cũng minh bạch, Linh tựa hồ đối những cảm tình này xử lý bất lực, không quá có thể nhận ra đó là loại này hay loại kia. Y chính là một người mắc bệnh cảm tình trì độn, không phải nói hắn từ mấy câu Linh nói nghe ra giữa Linh cùng hảo bằng hữu kia có gì bất đồng với cảm tình bằng hữu, mà là hắn nghe ra một loại nguy cơ, một loại nguy cơ Linh đem hắn cho rằng huynh đệ tốt nhất, hắn không muốn Linh đem cảm tình của mình đối y định nghĩa thành tình huynh đệ.

Vốn nghĩ trước hoãn lại, chế định một tháng một tuần kế hoạch vân vân, từng bước đem chính mình cất vào ngực Linh, thế nhưng, hiện hắn phát hiện biện pháp này không được, căn bản không thể thực hiện được, nếu như hắn tiếp tục kéo dài, mặc kệ kéo dài bao lâu, Linh cũng không phát hiện chân thực cảm tình của mình, cho nên, hắn quyết định, tốc chiến tốc thắng.

Hắn xoay người khuỷu tay chống đất, cúi người tiến lên, ghé sát vào Linh, đôi mắt không chớp cùng Linh đối diện: “Linh, ta thích ngươi, không phải loại thích của huynh đệ, là thích giữa người yêu.” Cúi đầu nhìn Linh bị chính mình một phen nói sợ đến ngơ ngác, Vạn Thần Dật cười ôn nhu, cúi người nhẹ nhàng dán lên đôi môi Linh, lần này không hề là đơn giản đụng chạm, mà là hé mở đôi môi hàm trụ môi trên của Linh, nhẹ nhàng duyện, liếm, tinh tế cắn qua. Thấy Linh hoàn toàn ngây ngẩn, trừng to mắt nhìn mình, đôi mắt đen bình thường thanh triệt mà sâu thẳm lúc này trống rỗng, tựa hồ tâm tình gì đều có thể xuyên qua nó, nhắn nhủ ra.

Không có vươn tay đẩy ra, cũng không có bất luận động tác, xem ra là thật doạ tới, Vạn Thần Dật đáy mắt có tiếu ý không thể che giấu, hắn thậm chí cố ý thừa dịp Linh sững sờ hảo hảo phẩm thường một lần đôi môi của Linh, thật lâu mới ý do vị tẫn dời đi đôi môi của mình. Ngồi dậy thân thể, không cho thân thể áp đến Linh, Vạn Thần Dật ngực kỳ thực rất may mắn Linh là loại phản ứng này, thân thể không có tính phản xạ phản kháng, trong mắt cũng không có chán ghét không tự giác để lộ, gần chỉ là bị doạ tới, đây nói rõ Linh cho dù đối hắn không có cảm tình người yêu, cũng không đối chuyện hắn thích y chán ghét cùng phản cảm.

Như vậy là tốt, như vậy là đủ! Vạn Thần Dật nhẹ nhàng tới gần Linh, đem gương mặt chôn ở cổ Linh, hơi thở ra một hơi, trời biết một khắc vừa nãy hắn có bao nhiêu khẩn trương, trời biết tim đập vừa nãy hắn có bao nhiêu nhanh, hiện sau lưng từ lâu ướt đẫm, trong một buổi tối mát mẻ như vậy.

Vạn Thần Dật cười khổ, hắn vừa nãy có bao nhiêu sợ Linh căn bản không cho chính mình tới gần, có lẽ nói vừa tới gần sẽ bị đẩy ra, thời điểm cúi người hôn Linh, hắn là như vậy sợ trong mắt Linh toát ra chán ghét cùng xa cách. Thế nhưng, hắn không thể đợi tiếp, cũng không muốn đợi tiếp, may là, Linh không có, đẩy ra hắn, không có chống cự hắn.

Nhẹ nhàng cọ y bào chỗ vai Linh, Vạn Thần Dật nhẹ nhàng nói: “Linh, không nên vội vã cự tuyệt, cũng không cần trước chống cự, được không?”

Linh rốt cục lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vạn Thần Dật, không nói thêm gì, không đáp ứng cũng không phản đối.

Vạn Thần Dật ôn nhu cười, “Cảm tạ.” Xoay người trở lại vị trí, nhắm mắt, không biết là hiểu được hôn môi vừa nãy hay hối hận hành vi xung động vừa nãy?

Linh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi môi chăm chú mân, không hề động thủ xoa mạt tinh oánh tồn tại trên đôi môi, lẳng lặng nằm trên thảm lông, phảng phất thực sự ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Ngô Chi Linh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook