Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược
Chương 36
Diêu Diêu Thỏ
10/09/2024
"Cậu định đi đâu?" Lục Bắc Hoài là người nghe "có chọn lọc", chỉ cần nghe thấy Tống Thả nói như vậy, thấy cậu với khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trong lòng lại càng muốn trả thù: "Là cậu làm tôi yêu cậu, rồi chỉ với một câu cũng không giải thích mà muốn vứt bỏ tôi?"
Tống Thả: "....."
Hủy diệt đi.
Cái thế giới này.
"Rõ ràng là cậu bắt nạt tôi trước đây, tôi còn chưa kịp tha thứ cho cậu. Người dỗ tôi, lừa tôi yêu cũng là cậu, giờ lại muốn đi trước cũng là cậu. Tống Thả, cậu rốt cuộc xem tôi là gì, một con chó để cậu gọi đến thì đến, gọi đi thì đi sao?"
Tống Thả cảm thấy càng thêm bối rối, căng thẳng đến mức tim đập nhanh hơn, hô hấp không thông, ngực buồn bực đến mức khó chịu.
Chính mình chỉ là người vô tội bị kéo vào, rõ ràng mọi chuyện đều không liên quan đến cậu, lúc trước dỗ thế nào tên này cũng không chịu, trong khi cậu muốn giúp hắn, Lục Bắc Hoài lại đem chuyện cũ ra làm rối.
Tên này rốt cuộc nghĩ cái gì, trước đây không thèm nghe, giờ lại bất chấp tất cả, tuyệt đối không có khả năng thích cậu, chắc chắn là cố ý, giả vờ làm ra vẻ.
Cậu không dám nói ra điều này, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn về phía ba Tống: "...... Ba, con không muốn gặp cậu ta, nếu không ba hãy đưa con ra nước ngoài trước đi." Tay chống lên sô pha bên cạnh dần dần siết chặt, cố gắng chống đỡ thân thể.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tốt nhất có thể cầu xin ba Tống đưa cậu ra nước ngoài trước.
Ba Tống thấy hai người này coi như ông không tồn tại, nghĩ thầm chính ông cũng đã từng trẻ tuổi, chuyện này ông còn không biết sao! Thật đúng là kẻ xướng người họa mà! Nếu nghiệt duyên này thật sự là năm đó trời xui đất khiến mà Lục Quốc mang Lục Bắc Hoài vào Tống gia thì đời này ông sao có thể nói rõ.
"Chờ kết quả trước, các con đều ở trong nhà."
Chuyện gì thì cũng là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Tống Thả: "......" Kế hoạch đi xa của cậu bị hủy rồi QAQ."
"Ba biết các con đang ở tuổi dậy thì, tình yêu đầu đời là rất bình thường, nhưng ba hy vọng các con hiểu rằng hiện tại dư luận xã hội như một cơn lốc xoáy, ai bước vào đều không thể trở lại, và nếu ra khỏi đó được thì cũng rất chật vật không chịu nổi. Con đường đồng tính luyến ái cũng không khác gì."
"Việc các con ở chung trong biệt thự không có nghĩa là các con có thể gặp nhau. Tống Thả, con sẽ ở trong phòng của mình, còn Bắc Hoài, chú sẽ sắp xếp chỗ khác cho con. Chuyện của ba con sẽ có người xử lý, tạm thời con ở lại Tống gia. Việc học ở trường cũng không cần đi, ba sẽ tìm giáo viên chuyên môn để chuẩn bị tài liệu cho các con. Trong mấy tháng tới hãy nghiêm túc chuẩn bị cho phỏng vấn."
"Đặc biệt là con - Tống Thả, con hãy tự xem lại chính mình viết gì trong giấy cam đoan, việc gì cũng phải rõ ràng, không cần diễn trò chia ly, cũng đừng để ba bắt gặp con lén lút đi tìm Lục Bắc Hoài."
Lục Bắc Hoài nghe đến giấy cam đoan thì tỏ vẻ nghi ngờ: "Giấy cam đoan gì?"
Chuyện hắn và Tống Thả có thể là anh em còn chưa rõ ràng, giấy cam đoan lại là thứ gì.
Tống Thả vội vàng xua tay ý định ngăn ba Tống: "Ai ——"
Một vòng tiếp một vòng, trái tim cậu chịu không nổi đâu.
"Bé con vì con mà mượn chú năm ngàn vạn, còn giúp con trả trước hai mươi vạn, và mỗi tháng chú phải đưa con năm vạn." ba Tống nghĩ đến những gì mình đã đồng ý trước đây, giờ rất hối hận, ông nhìn Tống Thả hận không thể dạy dỗ cậu: "Hai con mà dám bỏ trốn thì xem ba có đánh gãy chân các con không! Coi lúc đó có mất mặt không!"
"Giúp tôi trả hai mươi vạn....?" Lục Bắc Hoài nhìn về phía Tống Thả, ánh mắt phức tạp: "Tống Thả, cậu còn nghĩ tới chuyện bỏ trốn cùng tôi?"
Đã làm đến mức này, nếu không tính là tình yêu thì gì mới tính.
Thật sự là muốn tra tấn hắn mà Tống Thả!!
Tống Thả: "....." Trốn cái gì, cậu chỉ muốn tự mình bỏ trốn.
Ba Tống tức giận: "Không cần con hỏi nó! Trong thời gian này hai con phải ngoan ngoãn ở trong phòng của mình!"
Lục Bắc Hoài trong mắt chỉ còn Tống Thả, bất chấp lời ba Tống: "Cậu vẫn không chịu thừa nhận cậu thích tôi sao? Tống Thả, cậu như vậy tra tấn tôi có ý nghĩa sao?"
Không cần biết chuyện hắn và Tống Thả có phải là anh em thật hay không, kể cả bọn họ là anh em ruột, thì tình cảm trước đây, sai cũng không phải họ.
"Con còn hỏi!" ba Tống nghe Lục Bắc Hoài còn chấp nhất thì nổi trận lôi đình: "Con, tên nhóc này sao mà cố chấp thế! Chú đã nói rõ ràng như vậy mà con không thấy xấu hổ sao!"
"Tống Thả, tại sao cậu không chịu thừa nhận thích tôi, là vì tôi không đáp lại cậu sao?"
Tống Thả: "....." Thôi, cậu từ bỏ giãy giụa.
Trận này, cậu thua.
Bọn họ không hổ là người một nhà.
Cậu hít sâu một hơi, cơn giận dâng lên, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Chẳng còn nghe thấy tiếng la hét kinh hoảng thất thố.
......
Biệt thự Tống thị là nơi có diện tích lớn nhất trong các biệt thự tư nhân, mỗi khi có người bên ngoài đi ngang qua đều kinh ngạc trước sự hoành tráng của tòa biệt thự này. Đây là một gia tộc giàu có qua mười mấy thế hệ, với lịch sử kéo dài hơn 600 năm. Các thành viên trong gia tộc không cần làm việc để mưu sinh, hàng ngày chỉ đầu tư và quản lý tài sản gia tộc, dùng tiền sinh ra tiền.
Hiện giờ, thành viên gia tộc đã rất đông, nhưng Tống Trí Thừa, người thừa kế của gia tộc, lại chỉ có một đứa con. Đối với đứa nhỏ này, họ yêu thương và cưng chiều hết mực.
Đó là bởi vì đứa bé sinh non, sau đó còn bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh.
Gia đình chưa bao giờ có lịch sử di truyền như vậy, nhưng tình yêu thương con cái và tài sản khổng lồ đã làm họ bỏ qua những điểm nghi ngờ nhỏ nhặt, hơn nữa, Tống Trí Thừa nổi tiếng là người cuồng yêu vợ, không muốn để vợ phải chịu đau đớn sinh con lần nữa, nên không sinh thêm con.
Họ không thể tưởng tượng rằng, ở nơi cao cấp như vậy, lại có thể xảy ra chuyện như thế này.
Chuyện này dù xảy ra trong một vòng tròn nhỏ, nhưng với thế lực của Tống gia, đang âm thầm làm chấn động cả bầu trời.
Chỉ trong thời gian ngắn, sự kiện đã được làm rõ ràng, bao gồm bác sĩ sản khoa đỡ đẻ năm đó, y tá đưa trẻ vào lồng ấp, và tất cả những người liên quan đến việc tráo đổi trẻ em đều không một ai bị bỏ sót.
Cuối cùng, trước khi báo cáo xét nghiệm ADN được công bố, họ đã biết được y tá đổi trẻ năm đó chính là em gái của Lục Quốc, Lục Thanh. Hai đứa trẻ sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, và bị lặng lẽ đổi chỗ trong lồng ấp.
Chuyện này vừa lộ ra, không nghi ngờ gì, Lục Thanh và Lục Quốc phải chịu trách nhiệm hình sự. Lục Quốc là kẻ chủ mưu, đây thuộc tội buôn bán trẻ em, và mấy năm ngồi tù cũng khó mà bù đắp sai lầm của họ.
"Lục Quốc, Lục Thanh, hiện tại hai người bị nghi ngờ liên quan đến sự kiện tráo đổi trẻ em 18 năm trước, mời hai người đi một chuyến đến sở cảnh sát."
Trong phòng bệnh, khi Lục Quốc đang tiếp nhận trị liệu, nhìn thấy cảnh sát, sắc mặt tái nhợt, ông ta khó tin mà nhìn về phía em gái mình, Lục Thanh, và thấy cô nặng nề thở dài.
Như thể đã hiểu ra chuyện gì.
"Anh à, chuyện này trong lòng em hối hận từ lâu, nếu Bắc Hoài là một đứa trẻ không biết gì, vậy quên đi, nhưng nó lại rất hiếu thuận, đối với anh rất tốt mà không được anh chăm sóc, thật sự không đáng."
Lục Thanh đặt quả táo trong tay xuống, thấy cảnh sát bước vào, như trút được gánh nặng, hốc mắt đỏ hoe, cô che mặt khóc: "...... Nghĩ đến việc em chính là nguyên nhân làm đứa trẻ này chịu khổ, cuộc sống này thật sự quá dằn vặt."
Lục Quốc giận dữ đứng dậy, nhưng ngay lập tức sắc mặt chợt chuyển sang đỏ bừng, thở dốc không ngừng, máu từ mũi và miệng trào ra, nhanh chóng ngập mặt nạ dưỡng khí, mặt biến thành màu đỏ tím, một bên thiết bị kiểm tra phát ra tiếng cảnh báo.
Gần như ngay lập tức, triệu chứng trên màn hình xuất hiện một đường thẳng, kèm theo tiếng "tít" kéo dài.
Thậm chí khi nhân viên y tế còn chưa kịp vào phòng bệnh, Lục Quốc đã đột ngột qua đời do bệnh bạch cầu cấp tính.
Khi ấy, báo cáo xét nghiệm ADN cũng vừa mới có kết quả:
【Xác nhận Tống Trí Thừa là ba ruột của Lục Bắc Hoài.】
【Xác nhận Hứa Văn là mẹ ruột của Lục Bắc Hoài.】
【Loại trừ Tống Trí Thừa là ba ruột của Tống Thả.】
【Loại trừ Hứa Văn là mẹ ruột của Tống Thả.】
Tống gia biết rằng con ruột của họ đã bị đổi từ 18 năm trước. Đứa con mà họ nuông chiều suốt 18 năm qua lại là con của gia đình khác, và thậm chí còn là con của người đã khởi xướng việc đổi con, người đã lừa gia đình họ để đưa con của họ vào làm việc tại Tống gia.
Này không thể nghi ngờ là đang khiêu khích quyền lực của Tống gia.
......
Khi Lục Bắc Hoài nhận được thông báo về cái chết của ba hắn, tâm trạng hắn vẫn bình tĩnh.
Lúc này, hắn đang ngồi bên hồ tại biệt thự của Tống gia, tay giữ điện thoại bên tai, mắt nhìn chăm chú mặt hồ tĩnh lặng. Đầu dây bên kia là tiếng khóc xin lỗi của người cô nhỏ, xin lỗi về việc đã đổi hắn và Tống Thả 18 năm trước, và về những thiệt thòi mà Lục Quốc đã gây ra cho hắn trong suốt những năm qua.
Với hắn, cuộc điện thoại xin lỗi này dường như muốn lau sạch 18 năm cuộc đời bị đánh tráo của hắn.
Người ba mà hắn đã gọi là ba suốt 18 năm, người đàn ông chỉ biết làm hắn đau khổ, chèn ép hắn, giờ đây đã chết một cách nhẹ nhàng, không đau đớn.
Nơi an nghỉ cuối cùng của ba hắn là do hắn mua bằng tiền kiếm được từ việc đánh quyền, một khu đất giá hơn hai mươi vạn, cũng không hề rẻ, chọn ở vị trí gần núi vì trước đây khi còn khỏe mạnh, Lục Quốc thích leo núi.
Mười năm ở Tống gia là mười năm đau khổ nhất của hắn. Lúc đó, hắn không hiểu tại sao ba hắn lại nhất định phải ở gần Tống gia, không hiểu tại sao ba hắn lại tốt với Tống Thả như vậy, không hiểu tại sao hắn làm gì cũng không được ba yêu thích.
Thì ra, Tống Thả mới là con ruột của Lục Quốc.
Họ không phải anh em ruột thịt.
Chính vì thân thể yếu ớt của Tống Thả mà họ đã đổi con, lấy đi cuộc đời thuộc về hắn. Và giờ đây, người đã chết, một lời xin lỗi cũng không có, cũng không phải ngồi tù.
Pháp luật có thể trừng phạt, nhưng lại không đủ để đền bù tổn thương đã gây ra.
Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nức nở: "Bắc Hoài, con có về để đưa tiễn ba không? Đứa bé kia... sẽ về chứ?"
"Không về," Lục Bắc Hoài rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Cứ như vậy đi."
Đem điện thoại tắt đi.
Từ nhỏ, hắn cảm thấy tình cảm của Lục gia rất hời hợt. Khi về nông thôn thăm người thân, hắn cũng không được đối đãi tốt. Mọi người nghĩ hắn khó gần và có cảm giác ưu việt, dù rằng hắn rõ ràng có giúp đỡ làm việc như nhổ cỏ, cuốc đất, cày ruộng.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là vì hắn không phải con ruột.
Họ đều biết, chỉ có hắn không biết.
Rốt cuộc hắn đã làm gì sai để phải chịu đựng sự trừng phạt này.
Đúng lúc này, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó gõ vào đầu mình, ngẩn ra một lúc rồi quay đầu lại.
Ánh nắng tháng 5 rực rỡ, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đẹp đẽ đứng phía sau, cầm chiếc mũ rơm. Dưới ánh sáng chiếu ngược, khuôn mặt tinh xảo của cậu hiện ra, khuôn mặt mang theo sự mệt mỏi của bệnh tật, nhưng đôi mắt sáng trong vẫn không bị che phủ.
Đôi mắt ấy trong trẻo đến thuần khiết, là điểm hút hồn nhất trên gương mặt này.
Đó là đôi mắt mà hắn chưa từng gặp qua.
Cậu ấm ăn chơi kia không có đôi mắt đẹp như vậy, cũng không nhìn hắn với ánh mắt này. Đôi mắt ấy dường như chưa từng có sự châm biếm, càng phù hợp với việc cười hay khóc hơn.
Mấy ngày không gặp, nghe nói người này lại bị sốt liên tục. Cứ như vậy, hắn nghĩ cậu sẽ trở về Lục gia, ai mà nuôi nổi một người như Tống Thả chứ.
Một lát sau, đầu hắn bị ép xuống một chút, bóng râm che phủ trước mắt.
Tống Thả đặt chiếc mũ rơm lên đầu Lục Bắc Hoài, cúi người chống đầu gối, chăm chú nhìn hắn:
"Lục Bắc Hoài, tôi có điều muốn nói với cậu."
Hắn đã biết kết quả, dù sao cũng là điều hắn sớm biết. Cái chết đột ngột của Lục Quốc là một điều ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể nói là một sự giải thoát.
Ba mẹ Tống khó chấp nhận sự thật rằng đứa con quý báu mà họ nuôi không phải là con ruột, trong khi con ruột thì lại ở ngay sát bên cạnh mình và bị đứa con nuôi kia ức hiếp suốt bao năm.
Trong câu chuyện này, dù cuối cùng Lục Bắc Hoài sẽ kiểm soát Tống gia, nhưng tuổi thơ và thanh xuân của hắn đã bị hành hạ đến không còn gì, dù cuối cùng cũng trả thù Tống Thả, nhưng vẫn là nhân vật bi thảm nhất.
Với cậu mà nói, tất cả điều này thực ra không liên quan gì đến cậu, chỉ là cậu nghĩ nếu có cơ hội sống lại trong thân xác người khác, cậu muốn có một cuộc sống tốt hơn một chút.
Rốt cuộc, trong câu chuyện này, cậu chỉ là một nhân vật phụ.
Nhưng cũng phải tuân theo cốt truyện, cậu vẫn đến xin baTống để được gặp Lục Bắc Hoài.
Thật ra, làm sao để xử lý mọi thứ một cách hợp lý và rời khỏi đây, thì phải xem chiêu này.
Lục Bắc Hoài hơi ngẩng đầu, qua chiếc mũ rơm nhìn vào đôi mắt đẹp như pha lê của Tống Thả, thấy Tống Thả khom lưng nhìn mình, sau khi bệnh vừa khỏi, dáng vẻ thật sự không thể nghi ngờ là như đang làm nũng.
"Sao vậy, sợ về Lục gia không có tiền tiêu sao, bây giờ nghĩ đến tôi để tìm niềm vui à?"
Trước đây châm chọc, mỉa mai, nhục mạ nhân cách của hắn, sau đó lại giả bộ làm nũng, tỏ ra dễ thương, nếu không giả bộ nổi nữa thì lạnh lùng đẩy hắn ra ngoài, bây giờ biết được sự thật lại bắt đầu rung đùi đắc ý để thu hút sự chú ý của hắn.
Có nghĩ hắn là kẻ ngốc không?
Có nghĩ hắn thật sự dễ dàng bị đuổi đi và gọi lại không?
"Tôi muốn chạy trốn."
Lục Bắc Hoài hơi giật mình, nhíu mày nhìn Tống Thả: "Cái gì?"
Tống Thả ngồi xổm trước mặt Lục Bắc Hoài, ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi nói, tôi sẽ trả lại ba mẹ thuộc về cậu cho cậu, trả lại cuộc sống thuộc về cậu cho cậu, tôi từ bỏ mọi thứ."
Sắc mặt Lục Bắc Hoài lập tức trở nên âm trầm, hắn nắm lấy cổ áo của Tống Thả, kéo cậu lại gần, gắt gao nhìn chằm chằm: "Muốn chạy trốn? Cậu nghĩ cậu có thể đi chỉ bằng một câu từ bỏ sao?"
"... Này." Tống Thả đột nhiên không kịp phản ứng khi bị kéo lên, giống như con gà con bị xách lên, trong chớp mắt trở nên yếu ớt: "... Quân tử động khẩu không động thủ."
Vốn dĩ cơ thể này đã không ra làm sao, cậu mới hạ sốt có ba ngày, thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến.
"Dùng tài hùng biện hay động thủ, cậu đều không thể thắng tôi." Lục Bắc Hoài buông Tống Thả ra, thấy cậu cúi đầu bắt đầu ho khù khụ, hắn tháo mũ rơm ra và đặt lên đầu Tống Thả: "Cậu với cái cơ thể yếu ớt này ra ngoài là muốn ngã vào đường bị người khác nhặt đi sao?"
Tống Thả sờ cổ mình, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi có thể gọi 120."
"Không cần nghĩ nữa, tôi sẽ không để cậu đi." Lục Bắc Hoài nhàn nhạt nói.
Tống Thả nhíu mày: "Cậu không phải ghét tôi sao, mỗi ngày nhìn tôi không cảm thấy thật chán ghét, thật ghê tởm sao?"
Cậu nói xong nhìn thấy ánh mắt càng thêm âm trầm của Lục Bắc Hoài, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Đúng lúc này, dì giúp việc trong nhà đã đi tới.
"Thiếu gia, Bắc Hoài, ông chủ tìm hai người."
Dự cảm không lành trong lòng Tống Thả càng thêm mãnh liệt, cơ thể hơi chao đảo, cánh tay đã bị một bàn tay bên cạnh nắm lấy.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Lục Bắc Hoài.
"Không cần quá cảm động, chỉ là thuận tay thôi." Lục Bắc Hoài ném lại một câu rồi đi về phía nhà chính.
Tống Thả: "......" May mắn, cậu cũng không có gì muốn nói.
Lúc này trong thư phòng, một người đàn ông trung niên ngồi dựa lưng vào cửa sổ, lật trang giấy trong tay, sắc mặt bình thường, nhưng quanh thân tỏa ra áp lực thấp khiến người khác cảm thấy áp bách. Dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng khí thế vẫn không giảm so với trước.
Khi cánh cửa bị đẩy ra, ba Tống nhìn về phía hai người tiến vào, tâm trạng phức tạp và oán giận đã đạt đến mức độ nhất định, dù rằng những đứa trẻ này là vô tội.
Nhưng nếu hai người họ thực sự đang yêu đương, thì không có chuyện vô tội gì ở đây.
Con ông tuyệt đối không thể là đồng tính luyến ái, nếu không thể ngăn cản thì phải cưỡng chế tách ra.
"Các con tới rồi." ba Tống đặt bản thỏa thuận đã được luật sư chuẩn bị sẵn lên bàn, muốn bình tĩnh nói chuyện với hai đứa trẻ về cuộc sống tương lai, các kế hoạch chính xác đã được đưa ra: "Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện."
Tống Thả đi theo sau Lục Bắc Hoài, suy nghĩ rằng ba Tống gọi họ đến không ngoài việc muốn giải quyết chuyện này, có lẽ sẽ là tách họ ra. Tống gia không cho phép đồng tính luyến ái tồn tại, cần thiết phải nối dõi tông đường, nên chắc chắn sẽ tách ra.
Thật tốt, cậu cũng không muốn ở cùng Lục Bắc Hoài.
"Tôi muốn cùng Tống Thả kết hôn."
"......"
Không khí lập tức đóng băng.
Những lời này như một quả bom hạng nặng.
Ba Tống nắm chặt cây bút trong tay, "bang" một tiếng đập lên bàn, nhìn chằm chằm vào Lục Bắc Hoài: "Con nói cái gì?!!"
Lục Bắc Hoài biểu tình tự nhiên, duỗi tay kéo Tống Thả vào trong ngực: "Nếu không phải là anh em ruột, tôi muốn cùng Tống Thả kết hôn."
Tống Thả đột nhiên bị ôm không kịp phản ứng: "......"
Cậu khó tin nghiêng mắt nhìn Lục Bắc Hoài.
Không phải chứ, tên bệnh tâm thần này aaaa....
Tống Thả: "....."
Hủy diệt đi.
Cái thế giới này.
"Rõ ràng là cậu bắt nạt tôi trước đây, tôi còn chưa kịp tha thứ cho cậu. Người dỗ tôi, lừa tôi yêu cũng là cậu, giờ lại muốn đi trước cũng là cậu. Tống Thả, cậu rốt cuộc xem tôi là gì, một con chó để cậu gọi đến thì đến, gọi đi thì đi sao?"
Tống Thả cảm thấy càng thêm bối rối, căng thẳng đến mức tim đập nhanh hơn, hô hấp không thông, ngực buồn bực đến mức khó chịu.
Chính mình chỉ là người vô tội bị kéo vào, rõ ràng mọi chuyện đều không liên quan đến cậu, lúc trước dỗ thế nào tên này cũng không chịu, trong khi cậu muốn giúp hắn, Lục Bắc Hoài lại đem chuyện cũ ra làm rối.
Tên này rốt cuộc nghĩ cái gì, trước đây không thèm nghe, giờ lại bất chấp tất cả, tuyệt đối không có khả năng thích cậu, chắc chắn là cố ý, giả vờ làm ra vẻ.
Cậu không dám nói ra điều này, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn về phía ba Tống: "...... Ba, con không muốn gặp cậu ta, nếu không ba hãy đưa con ra nước ngoài trước đi." Tay chống lên sô pha bên cạnh dần dần siết chặt, cố gắng chống đỡ thân thể.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tốt nhất có thể cầu xin ba Tống đưa cậu ra nước ngoài trước.
Ba Tống thấy hai người này coi như ông không tồn tại, nghĩ thầm chính ông cũng đã từng trẻ tuổi, chuyện này ông còn không biết sao! Thật đúng là kẻ xướng người họa mà! Nếu nghiệt duyên này thật sự là năm đó trời xui đất khiến mà Lục Quốc mang Lục Bắc Hoài vào Tống gia thì đời này ông sao có thể nói rõ.
"Chờ kết quả trước, các con đều ở trong nhà."
Chuyện gì thì cũng là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Tống Thả: "......" Kế hoạch đi xa của cậu bị hủy rồi QAQ."
"Ba biết các con đang ở tuổi dậy thì, tình yêu đầu đời là rất bình thường, nhưng ba hy vọng các con hiểu rằng hiện tại dư luận xã hội như một cơn lốc xoáy, ai bước vào đều không thể trở lại, và nếu ra khỏi đó được thì cũng rất chật vật không chịu nổi. Con đường đồng tính luyến ái cũng không khác gì."
"Việc các con ở chung trong biệt thự không có nghĩa là các con có thể gặp nhau. Tống Thả, con sẽ ở trong phòng của mình, còn Bắc Hoài, chú sẽ sắp xếp chỗ khác cho con. Chuyện của ba con sẽ có người xử lý, tạm thời con ở lại Tống gia. Việc học ở trường cũng không cần đi, ba sẽ tìm giáo viên chuyên môn để chuẩn bị tài liệu cho các con. Trong mấy tháng tới hãy nghiêm túc chuẩn bị cho phỏng vấn."
"Đặc biệt là con - Tống Thả, con hãy tự xem lại chính mình viết gì trong giấy cam đoan, việc gì cũng phải rõ ràng, không cần diễn trò chia ly, cũng đừng để ba bắt gặp con lén lút đi tìm Lục Bắc Hoài."
Lục Bắc Hoài nghe đến giấy cam đoan thì tỏ vẻ nghi ngờ: "Giấy cam đoan gì?"
Chuyện hắn và Tống Thả có thể là anh em còn chưa rõ ràng, giấy cam đoan lại là thứ gì.
Tống Thả vội vàng xua tay ý định ngăn ba Tống: "Ai ——"
Một vòng tiếp một vòng, trái tim cậu chịu không nổi đâu.
"Bé con vì con mà mượn chú năm ngàn vạn, còn giúp con trả trước hai mươi vạn, và mỗi tháng chú phải đưa con năm vạn." ba Tống nghĩ đến những gì mình đã đồng ý trước đây, giờ rất hối hận, ông nhìn Tống Thả hận không thể dạy dỗ cậu: "Hai con mà dám bỏ trốn thì xem ba có đánh gãy chân các con không! Coi lúc đó có mất mặt không!"
"Giúp tôi trả hai mươi vạn....?" Lục Bắc Hoài nhìn về phía Tống Thả, ánh mắt phức tạp: "Tống Thả, cậu còn nghĩ tới chuyện bỏ trốn cùng tôi?"
Đã làm đến mức này, nếu không tính là tình yêu thì gì mới tính.
Thật sự là muốn tra tấn hắn mà Tống Thả!!
Tống Thả: "....." Trốn cái gì, cậu chỉ muốn tự mình bỏ trốn.
Ba Tống tức giận: "Không cần con hỏi nó! Trong thời gian này hai con phải ngoan ngoãn ở trong phòng của mình!"
Lục Bắc Hoài trong mắt chỉ còn Tống Thả, bất chấp lời ba Tống: "Cậu vẫn không chịu thừa nhận cậu thích tôi sao? Tống Thả, cậu như vậy tra tấn tôi có ý nghĩa sao?"
Không cần biết chuyện hắn và Tống Thả có phải là anh em thật hay không, kể cả bọn họ là anh em ruột, thì tình cảm trước đây, sai cũng không phải họ.
"Con còn hỏi!" ba Tống nghe Lục Bắc Hoài còn chấp nhất thì nổi trận lôi đình: "Con, tên nhóc này sao mà cố chấp thế! Chú đã nói rõ ràng như vậy mà con không thấy xấu hổ sao!"
"Tống Thả, tại sao cậu không chịu thừa nhận thích tôi, là vì tôi không đáp lại cậu sao?"
Tống Thả: "....." Thôi, cậu từ bỏ giãy giụa.
Trận này, cậu thua.
Bọn họ không hổ là người một nhà.
Cậu hít sâu một hơi, cơn giận dâng lên, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Chẳng còn nghe thấy tiếng la hét kinh hoảng thất thố.
......
Biệt thự Tống thị là nơi có diện tích lớn nhất trong các biệt thự tư nhân, mỗi khi có người bên ngoài đi ngang qua đều kinh ngạc trước sự hoành tráng của tòa biệt thự này. Đây là một gia tộc giàu có qua mười mấy thế hệ, với lịch sử kéo dài hơn 600 năm. Các thành viên trong gia tộc không cần làm việc để mưu sinh, hàng ngày chỉ đầu tư và quản lý tài sản gia tộc, dùng tiền sinh ra tiền.
Hiện giờ, thành viên gia tộc đã rất đông, nhưng Tống Trí Thừa, người thừa kế của gia tộc, lại chỉ có một đứa con. Đối với đứa nhỏ này, họ yêu thương và cưng chiều hết mực.
Đó là bởi vì đứa bé sinh non, sau đó còn bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh.
Gia đình chưa bao giờ có lịch sử di truyền như vậy, nhưng tình yêu thương con cái và tài sản khổng lồ đã làm họ bỏ qua những điểm nghi ngờ nhỏ nhặt, hơn nữa, Tống Trí Thừa nổi tiếng là người cuồng yêu vợ, không muốn để vợ phải chịu đau đớn sinh con lần nữa, nên không sinh thêm con.
Họ không thể tưởng tượng rằng, ở nơi cao cấp như vậy, lại có thể xảy ra chuyện như thế này.
Chuyện này dù xảy ra trong một vòng tròn nhỏ, nhưng với thế lực của Tống gia, đang âm thầm làm chấn động cả bầu trời.
Chỉ trong thời gian ngắn, sự kiện đã được làm rõ ràng, bao gồm bác sĩ sản khoa đỡ đẻ năm đó, y tá đưa trẻ vào lồng ấp, và tất cả những người liên quan đến việc tráo đổi trẻ em đều không một ai bị bỏ sót.
Cuối cùng, trước khi báo cáo xét nghiệm ADN được công bố, họ đã biết được y tá đổi trẻ năm đó chính là em gái của Lục Quốc, Lục Thanh. Hai đứa trẻ sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, và bị lặng lẽ đổi chỗ trong lồng ấp.
Chuyện này vừa lộ ra, không nghi ngờ gì, Lục Thanh và Lục Quốc phải chịu trách nhiệm hình sự. Lục Quốc là kẻ chủ mưu, đây thuộc tội buôn bán trẻ em, và mấy năm ngồi tù cũng khó mà bù đắp sai lầm của họ.
"Lục Quốc, Lục Thanh, hiện tại hai người bị nghi ngờ liên quan đến sự kiện tráo đổi trẻ em 18 năm trước, mời hai người đi một chuyến đến sở cảnh sát."
Trong phòng bệnh, khi Lục Quốc đang tiếp nhận trị liệu, nhìn thấy cảnh sát, sắc mặt tái nhợt, ông ta khó tin mà nhìn về phía em gái mình, Lục Thanh, và thấy cô nặng nề thở dài.
Như thể đã hiểu ra chuyện gì.
"Anh à, chuyện này trong lòng em hối hận từ lâu, nếu Bắc Hoài là một đứa trẻ không biết gì, vậy quên đi, nhưng nó lại rất hiếu thuận, đối với anh rất tốt mà không được anh chăm sóc, thật sự không đáng."
Lục Thanh đặt quả táo trong tay xuống, thấy cảnh sát bước vào, như trút được gánh nặng, hốc mắt đỏ hoe, cô che mặt khóc: "...... Nghĩ đến việc em chính là nguyên nhân làm đứa trẻ này chịu khổ, cuộc sống này thật sự quá dằn vặt."
Lục Quốc giận dữ đứng dậy, nhưng ngay lập tức sắc mặt chợt chuyển sang đỏ bừng, thở dốc không ngừng, máu từ mũi và miệng trào ra, nhanh chóng ngập mặt nạ dưỡng khí, mặt biến thành màu đỏ tím, một bên thiết bị kiểm tra phát ra tiếng cảnh báo.
Gần như ngay lập tức, triệu chứng trên màn hình xuất hiện một đường thẳng, kèm theo tiếng "tít" kéo dài.
Thậm chí khi nhân viên y tế còn chưa kịp vào phòng bệnh, Lục Quốc đã đột ngột qua đời do bệnh bạch cầu cấp tính.
Khi ấy, báo cáo xét nghiệm ADN cũng vừa mới có kết quả:
【Xác nhận Tống Trí Thừa là ba ruột của Lục Bắc Hoài.】
【Xác nhận Hứa Văn là mẹ ruột của Lục Bắc Hoài.】
【Loại trừ Tống Trí Thừa là ba ruột của Tống Thả.】
【Loại trừ Hứa Văn là mẹ ruột của Tống Thả.】
Tống gia biết rằng con ruột của họ đã bị đổi từ 18 năm trước. Đứa con mà họ nuông chiều suốt 18 năm qua lại là con của gia đình khác, và thậm chí còn là con của người đã khởi xướng việc đổi con, người đã lừa gia đình họ để đưa con của họ vào làm việc tại Tống gia.
Này không thể nghi ngờ là đang khiêu khích quyền lực của Tống gia.
......
Khi Lục Bắc Hoài nhận được thông báo về cái chết của ba hắn, tâm trạng hắn vẫn bình tĩnh.
Lúc này, hắn đang ngồi bên hồ tại biệt thự của Tống gia, tay giữ điện thoại bên tai, mắt nhìn chăm chú mặt hồ tĩnh lặng. Đầu dây bên kia là tiếng khóc xin lỗi của người cô nhỏ, xin lỗi về việc đã đổi hắn và Tống Thả 18 năm trước, và về những thiệt thòi mà Lục Quốc đã gây ra cho hắn trong suốt những năm qua.
Với hắn, cuộc điện thoại xin lỗi này dường như muốn lau sạch 18 năm cuộc đời bị đánh tráo của hắn.
Người ba mà hắn đã gọi là ba suốt 18 năm, người đàn ông chỉ biết làm hắn đau khổ, chèn ép hắn, giờ đây đã chết một cách nhẹ nhàng, không đau đớn.
Nơi an nghỉ cuối cùng của ba hắn là do hắn mua bằng tiền kiếm được từ việc đánh quyền, một khu đất giá hơn hai mươi vạn, cũng không hề rẻ, chọn ở vị trí gần núi vì trước đây khi còn khỏe mạnh, Lục Quốc thích leo núi.
Mười năm ở Tống gia là mười năm đau khổ nhất của hắn. Lúc đó, hắn không hiểu tại sao ba hắn lại nhất định phải ở gần Tống gia, không hiểu tại sao ba hắn lại tốt với Tống Thả như vậy, không hiểu tại sao hắn làm gì cũng không được ba yêu thích.
Thì ra, Tống Thả mới là con ruột của Lục Quốc.
Họ không phải anh em ruột thịt.
Chính vì thân thể yếu ớt của Tống Thả mà họ đã đổi con, lấy đi cuộc đời thuộc về hắn. Và giờ đây, người đã chết, một lời xin lỗi cũng không có, cũng không phải ngồi tù.
Pháp luật có thể trừng phạt, nhưng lại không đủ để đền bù tổn thương đã gây ra.
Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nức nở: "Bắc Hoài, con có về để đưa tiễn ba không? Đứa bé kia... sẽ về chứ?"
"Không về," Lục Bắc Hoài rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Cứ như vậy đi."
Đem điện thoại tắt đi.
Từ nhỏ, hắn cảm thấy tình cảm của Lục gia rất hời hợt. Khi về nông thôn thăm người thân, hắn cũng không được đối đãi tốt. Mọi người nghĩ hắn khó gần và có cảm giác ưu việt, dù rằng hắn rõ ràng có giúp đỡ làm việc như nhổ cỏ, cuốc đất, cày ruộng.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là vì hắn không phải con ruột.
Họ đều biết, chỉ có hắn không biết.
Rốt cuộc hắn đã làm gì sai để phải chịu đựng sự trừng phạt này.
Đúng lúc này, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó gõ vào đầu mình, ngẩn ra một lúc rồi quay đầu lại.
Ánh nắng tháng 5 rực rỡ, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đẹp đẽ đứng phía sau, cầm chiếc mũ rơm. Dưới ánh sáng chiếu ngược, khuôn mặt tinh xảo của cậu hiện ra, khuôn mặt mang theo sự mệt mỏi của bệnh tật, nhưng đôi mắt sáng trong vẫn không bị che phủ.
Đôi mắt ấy trong trẻo đến thuần khiết, là điểm hút hồn nhất trên gương mặt này.
Đó là đôi mắt mà hắn chưa từng gặp qua.
Cậu ấm ăn chơi kia không có đôi mắt đẹp như vậy, cũng không nhìn hắn với ánh mắt này. Đôi mắt ấy dường như chưa từng có sự châm biếm, càng phù hợp với việc cười hay khóc hơn.
Mấy ngày không gặp, nghe nói người này lại bị sốt liên tục. Cứ như vậy, hắn nghĩ cậu sẽ trở về Lục gia, ai mà nuôi nổi một người như Tống Thả chứ.
Một lát sau, đầu hắn bị ép xuống một chút, bóng râm che phủ trước mắt.
Tống Thả đặt chiếc mũ rơm lên đầu Lục Bắc Hoài, cúi người chống đầu gối, chăm chú nhìn hắn:
"Lục Bắc Hoài, tôi có điều muốn nói với cậu."
Hắn đã biết kết quả, dù sao cũng là điều hắn sớm biết. Cái chết đột ngột của Lục Quốc là một điều ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể nói là một sự giải thoát.
Ba mẹ Tống khó chấp nhận sự thật rằng đứa con quý báu mà họ nuôi không phải là con ruột, trong khi con ruột thì lại ở ngay sát bên cạnh mình và bị đứa con nuôi kia ức hiếp suốt bao năm.
Trong câu chuyện này, dù cuối cùng Lục Bắc Hoài sẽ kiểm soát Tống gia, nhưng tuổi thơ và thanh xuân của hắn đã bị hành hạ đến không còn gì, dù cuối cùng cũng trả thù Tống Thả, nhưng vẫn là nhân vật bi thảm nhất.
Với cậu mà nói, tất cả điều này thực ra không liên quan gì đến cậu, chỉ là cậu nghĩ nếu có cơ hội sống lại trong thân xác người khác, cậu muốn có một cuộc sống tốt hơn một chút.
Rốt cuộc, trong câu chuyện này, cậu chỉ là một nhân vật phụ.
Nhưng cũng phải tuân theo cốt truyện, cậu vẫn đến xin baTống để được gặp Lục Bắc Hoài.
Thật ra, làm sao để xử lý mọi thứ một cách hợp lý và rời khỏi đây, thì phải xem chiêu này.
Lục Bắc Hoài hơi ngẩng đầu, qua chiếc mũ rơm nhìn vào đôi mắt đẹp như pha lê của Tống Thả, thấy Tống Thả khom lưng nhìn mình, sau khi bệnh vừa khỏi, dáng vẻ thật sự không thể nghi ngờ là như đang làm nũng.
"Sao vậy, sợ về Lục gia không có tiền tiêu sao, bây giờ nghĩ đến tôi để tìm niềm vui à?"
Trước đây châm chọc, mỉa mai, nhục mạ nhân cách của hắn, sau đó lại giả bộ làm nũng, tỏ ra dễ thương, nếu không giả bộ nổi nữa thì lạnh lùng đẩy hắn ra ngoài, bây giờ biết được sự thật lại bắt đầu rung đùi đắc ý để thu hút sự chú ý của hắn.
Có nghĩ hắn là kẻ ngốc không?
Có nghĩ hắn thật sự dễ dàng bị đuổi đi và gọi lại không?
"Tôi muốn chạy trốn."
Lục Bắc Hoài hơi giật mình, nhíu mày nhìn Tống Thả: "Cái gì?"
Tống Thả ngồi xổm trước mặt Lục Bắc Hoài, ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi nói, tôi sẽ trả lại ba mẹ thuộc về cậu cho cậu, trả lại cuộc sống thuộc về cậu cho cậu, tôi từ bỏ mọi thứ."
Sắc mặt Lục Bắc Hoài lập tức trở nên âm trầm, hắn nắm lấy cổ áo của Tống Thả, kéo cậu lại gần, gắt gao nhìn chằm chằm: "Muốn chạy trốn? Cậu nghĩ cậu có thể đi chỉ bằng một câu từ bỏ sao?"
"... Này." Tống Thả đột nhiên không kịp phản ứng khi bị kéo lên, giống như con gà con bị xách lên, trong chớp mắt trở nên yếu ớt: "... Quân tử động khẩu không động thủ."
Vốn dĩ cơ thể này đã không ra làm sao, cậu mới hạ sốt có ba ngày, thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến.
"Dùng tài hùng biện hay động thủ, cậu đều không thể thắng tôi." Lục Bắc Hoài buông Tống Thả ra, thấy cậu cúi đầu bắt đầu ho khù khụ, hắn tháo mũ rơm ra và đặt lên đầu Tống Thả: "Cậu với cái cơ thể yếu ớt này ra ngoài là muốn ngã vào đường bị người khác nhặt đi sao?"
Tống Thả sờ cổ mình, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi có thể gọi 120."
"Không cần nghĩ nữa, tôi sẽ không để cậu đi." Lục Bắc Hoài nhàn nhạt nói.
Tống Thả nhíu mày: "Cậu không phải ghét tôi sao, mỗi ngày nhìn tôi không cảm thấy thật chán ghét, thật ghê tởm sao?"
Cậu nói xong nhìn thấy ánh mắt càng thêm âm trầm của Lục Bắc Hoài, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Đúng lúc này, dì giúp việc trong nhà đã đi tới.
"Thiếu gia, Bắc Hoài, ông chủ tìm hai người."
Dự cảm không lành trong lòng Tống Thả càng thêm mãnh liệt, cơ thể hơi chao đảo, cánh tay đã bị một bàn tay bên cạnh nắm lấy.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Lục Bắc Hoài.
"Không cần quá cảm động, chỉ là thuận tay thôi." Lục Bắc Hoài ném lại một câu rồi đi về phía nhà chính.
Tống Thả: "......" May mắn, cậu cũng không có gì muốn nói.
Lúc này trong thư phòng, một người đàn ông trung niên ngồi dựa lưng vào cửa sổ, lật trang giấy trong tay, sắc mặt bình thường, nhưng quanh thân tỏa ra áp lực thấp khiến người khác cảm thấy áp bách. Dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng khí thế vẫn không giảm so với trước.
Khi cánh cửa bị đẩy ra, ba Tống nhìn về phía hai người tiến vào, tâm trạng phức tạp và oán giận đã đạt đến mức độ nhất định, dù rằng những đứa trẻ này là vô tội.
Nhưng nếu hai người họ thực sự đang yêu đương, thì không có chuyện vô tội gì ở đây.
Con ông tuyệt đối không thể là đồng tính luyến ái, nếu không thể ngăn cản thì phải cưỡng chế tách ra.
"Các con tới rồi." ba Tống đặt bản thỏa thuận đã được luật sư chuẩn bị sẵn lên bàn, muốn bình tĩnh nói chuyện với hai đứa trẻ về cuộc sống tương lai, các kế hoạch chính xác đã được đưa ra: "Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện."
Tống Thả đi theo sau Lục Bắc Hoài, suy nghĩ rằng ba Tống gọi họ đến không ngoài việc muốn giải quyết chuyện này, có lẽ sẽ là tách họ ra. Tống gia không cho phép đồng tính luyến ái tồn tại, cần thiết phải nối dõi tông đường, nên chắc chắn sẽ tách ra.
Thật tốt, cậu cũng không muốn ở cùng Lục Bắc Hoài.
"Tôi muốn cùng Tống Thả kết hôn."
"......"
Không khí lập tức đóng băng.
Những lời này như một quả bom hạng nặng.
Ba Tống nắm chặt cây bút trong tay, "bang" một tiếng đập lên bàn, nhìn chằm chằm vào Lục Bắc Hoài: "Con nói cái gì?!!"
Lục Bắc Hoài biểu tình tự nhiên, duỗi tay kéo Tống Thả vào trong ngực: "Nếu không phải là anh em ruột, tôi muốn cùng Tống Thả kết hôn."
Tống Thả đột nhiên bị ôm không kịp phản ứng: "......"
Cậu khó tin nghiêng mắt nhìn Lục Bắc Hoài.
Không phải chứ, tên bệnh tâm thần này aaaa....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.