Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược
Chương 43
Diêu Diêu Thỏ
10/09/2024
Ngày hôm sau.
Tống Thả bị tiếng đập cửa đánh thức.
"Adrian! Cậu có quên cài đồng hồ báo thức không?"
Nghe thấy tiếng Ha Tang ngoài cửa, cậu sợ hãi bật dậy, nhưng vì quá nhanh mà mắt tối sầm, ngã trở lại mép giường. Mất khoảng một hai phút mới hơi tỉnh lại, khó chịu xoa xoa sau cổ.
"Ừ, tôi quên cài đồng hồ báo thức." Buồn bã vỗ vỗ khuôn mặt, nói xong đứng dậy mở cửa phòng.
Ha Tang thấy cửa mở ra, thấy Tống Thả với mái tóc rối bù bước ra, ngáp dài, ngốc nghếch dễ thương, cảm giác tương phản này khiến lòng y nảy lên.
Bạn cùng phòng của y, lương một năm gần cả triệu đô la.
"Còn 30 phút nữa, sáng nay chúng ta có buổi giao lưu và thảo luận với sinh viên Harvard."
Tống Thả gật đầu, nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa đánh răng vừa nhìn chằm chằm vào gương.
Đều tại Lục Bắc Hoài làm tối qua cậu ngủ không ngon, nếu hôm nay còn đến trễ thì thật xấu hổ.
Cậu chưa bao giờ đến trễ.
"Cậu nghĩ chúng ta đi xe đạp đến CMS có kịp mua cà phê không?" Ha Tang đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn Tống Thả đánh răng, một tay cầm bánh croissant gặm.
"Ừm, có thể." Tống Thả nhanh chóng súc miệng, rồi rửa mặt, cuối cùng dùng khăn lau khô mặt: "Xong rồi!"
Cách làm của cậu khiến Ha Tang nhíu mày.
Không có quy trình dưỡng da gì cả, rửa mặt xong là ra ngoài ngay.
Da cậu vẫn tốt như vậy đúng là hiếm có.
Tống Thả tùy ý chọn một chiếc áo sơ mi đen dài tay làm áo khoác, bên trong mặc áo thun, quần jean xanh xám, rồi lấy chiếc mũ lưỡi trai đội lên, đi giày, cuối cùng nhét máy tính và giấy nháp vào ba lô.
Cậu nhìn Ha Tang: "Đi thôi."
Toàn bộ quá trình chưa đến mười phút.
Ha Tang im lặng giơ ngón cái lên: "Tôi chứng minh cậu có thể ngủ nướng." Y cầm chiếc bánh croissant khác nhét vào miệng Tống Thả.
Tống Thả cắn bánh, mở cửa ký túc xá: "Tôi không có nhiều bước cần làm như vậy ——"
"Chào buổi sáng."
Tống Thả nắm lấy tay nắm cửa, khi thấy ai đứng ở cửa, cơ thể cứng đờ, đối diện với ánh mắt hơi đỏ của Lục Bắc Hoài, trong phút chốc không nói được lời nào, cảm thấy bánh sừng trâu trong miệng trở nên khó nuốt.
Sợ rằng lát nữa không kiềm chế được sẽ ném bánh croissant như ném bom vào người Lục Bắc Hoài.
Rốt cuộc hôm qua đã lừa hắn ra ngoài cửa.
Cậu lặng lẽ lấy bánh sừng trâu ra khỏi miệng, lạnh lùng nói: "Chào." Nói xong thì bước ra cửa, không nhìn Lục Bắc Hoài thêm lần nào.
—— Chiến lược lạnh nhạt vô tình đuổi người.
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả đi lướt qua, không nhìn hắn một cái, cảm thấy ngực buồn bực, hắn đi theo: "Cậu đi CMS sao?"
Khuôn mặt dưới vành mũ lưỡi trai sạch sẽ, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Ba năm, hoàn toàn quên hắn rồi sao?
Những việc trước kia làm vì dỗ hắn còn có ý nghĩa gì, chẳng phải nói thích hắn sao? Cuối cùng nói cùng nhau đi du học tại sao lại lừa dối, là bị baTống ép buộc sao? Là ông muốn tách họ ra ư?
Dù sao đi nữa, hắn cần có lời giải thích.
"Ừ." Tống Thả nghĩ mình là sinh viên ngành toán, không đi CMS thì đi đâu.
Xuống lầu, Tống Thả và Ha Tang mỗi người lấy xe đạp của mình.
Lục Bắc Hoài đứng đó, sửng sốt.
Ha Tang thấy Tống Thả không có ý định quan tâm đến Patrick, y thì thầm: "Có thể nói, hắn trông có vẻ thật đáng thương."
"Bé cưng, tôi không biết đường đến CMS." Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả leo lên xe đạp thì hơi hoảng, bước tới giữ tay Tống Thả: "Cậu có thể cho tôi đi nhờ không?"
"Ai bảo cậu gọi tôi như vậy." Tống Thả nắm lấy tay lái xe đạp, thấy Lục Bắc Hoài giữ chặt tay mình, hất ra nhưng không được, nhíu mày: "Buông tay."
Lục Bắc Hoài không ngờ Tống Thả lại có giọng điệu như vậy, lạnh nhạt không thèm nhìn hắn, cảm thấy phức tạp: "Cậu có thể cho tôi đi nhờ không?"
Giọng hắn hạ xuống đến mức chính mình cũng không nhận ra.
Hắn không hiểu tại sao đột nhiên lại như vậy, điều này khiến hắn bối rối suốt ba năm, rõ ràng Tống Thả bắt nạt mình, cũng là Tống Thả dỗ dành mình, cuối cùng lại bị Tống Thả bỏ rơi.
"Không thể." Tống Thả dùng sức hất tay Lục Bắc Hoài ra, rồi đạp xe đi nhanh như gió, nhanh chóng biến mất.
Lục Bắc Hoài muốn đuổi theo nhưng không kịp, người này chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Ha Tang: "???" Này, bạn cùng phòng thật không đáng tin!
"Ha Tang, tôi có thể nhờ cậu giúp tôi không?" Lục Bắc Hoài nhìn về phía Ha Tang: "Tôi cảm thấy tôi đã để mất một người rất quan trọng."
"Cậu đang nói đến Adrian sao?" Tâm trí tò mò của Ha Tang lập tức bùng cháy, tối qua y không hỏi được gì, thấy bạn cùng phòng không muốn nhắc đến nên cũng ngượng ngùng: "Tôi nghe nói các cậu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, vậy quan hệ của các cậu là..."
Y nhìn Lục Bắc Hoài mặc áo hoodie màu đen, dưới cặp kính mắt màu vàng, khuôn mặt này thật sự rất ưu việt, ngũ quan xuất sắc, mũi cao, môi mỏng, mắt lộ vẻ thâm tình như trời sinh đã mang nỗi buồn, tỏa ra một cảm giác áp bách.
Loại hình này...
Quả thực là trong giới nổi tiếng số một.
Lục Bắc Hoài cúi mắt, trầm mặc một lát, tự giễu cười khẽ: "Cậu ấy không cần tôi."
Ha Tang kinh ngạc trừng lớn mắt, hả?
"Chúng tôi đã hẹn cùng nhau đi Harvard, nhưng tối trước ngày đi, cậu ấy đã đi rồi, không nói với tôi, tôi không biết cậu ấy ở đây, tìm suốt ba năm." Lục Bắc Hoài nhìn Ha Tang, cười khổ nói: "Nếu không gặp cậu ấy ở đây, tôi sẽ vẫn luôn tìm."
Dù chết cũng phải tìm được Tống Thả.
Ha Tang muốn nói lại thôi, trong phút chốc không biết nên đứng về phía nào, thấy Lục Bắc Hoài cao lớn, sau khi nói ra những lời này mí mắt hạ xuống, giống như một chú chó săn đáng thương, tức khắc lại cảm thấy có phần đáng thương.
Y thấy đã muộn: "Ôi, bị muộn rồi, nếu không để tôi chở cậu nhé?"
"Không cần." Lục Bắc Hoài nhàn nhạt nói: "Vẫn là không để cậu ấy hiểu lầm thì hơn."
"Vậy cậu định đi thế nào?"
"Chạy bộ." Lục Bắc Hoài nói xong quay đầu chạy đi.
Ha Tang: "..."
Lúc này trung tâm khoa học Toán học CMS đã có rất nhiều học sinh, ngoài học sinh ngành toán, còn có học sinh ngành khác đến học.
Tống Thả vào giảng đường thì đã có không ít học sinh đến trước, chỉ còn lại hàng ghế sau còn chỗ, cậu nhìn quanh một vòng rồi tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, thuận tiện để lại chỗ cho Ha Tang.
Sau đó lấy thiết bị điện tử từ ba lô ra.
Trong đầu lên kế hoạch cho ngày hôm nay, hôm nay cậu có lịch trình khá kín, sau tiết học này phải cùng nhóm giao lưu Harvard tiến hành thảo luận dự án, thảo luận xong còn phải đi thư viện hoàn thành bài tập và luận văn, còn ba bài luận văn cần viết cho dự án của mình.
Chưa kể đến nhiệm vụ do sếp giao chưa hoàn thành, đó là một phần về đánh giá giá trị tài sản của tập đoàn Hồng Vũ, cũng là bước đầu tiên để cậu tiến vào tập đoàn Hồng Vũ.
Cậu thấy còn chút thời gian trước khi vào học thì mở thị trường chứng khoán ra xem tình hình hôm nay.
Thị trường chứng khoán trong nước đã mở cửa, nhưng hôm nay không có kế hoạch giao dịch, vẫn là theo dõi tình hình kinh doanh, còn thị trường chứng khoán Mỹ chưa mở cửa, phải đợi đến buổi chiều.
Cậu báo cáo với nhóm lãnh đạo về nội dung công việc hôm nay.
Cho đến khi vào học cậu đều quên mất chỗ ngồi bên cạnh là để lại cho Ha Tang, hoàn toàn không biết Ha Tang ngồi phía sau mình, cùng với Lục Bắc Hoài, cậu chăm chú vào việc của mình.
Tiết học này là môn xác suất, môn học được coi là "sợ vỡ mật" của ngành toán học.
Vào học có thể thấy nhiều người vò đầu bứt tai.
Ít ai càng học càng hứng thú.
Lục Bắc Hoài chăm chú nhìn Tống Thả ngồi phía trước, khi cúi đầu lộ ra một đoạn cổ trắng ngần.
So với ba năm trước, dáng người đã thay đổi, gầy hơn nhưng vẫn xinh đẹp, là thiếu niên trưởng thành ôn nhuận như ngọc, vẻ mặt nghiêm túc cũng mang theo cảm giác không ai quấy rầy.
Tay cầm bút rất xinh đẹp, tinh tế thon dài, tốc độ giải bài rất nhanh, dường như đã dùng hết một trang giấy.
Dáng vẻ này là hắn chưa từng thấy, khác với hình ảnh trong trí nhớ ba năm trước, khác hẳn với dáng vẻ trước đây, như hai người khác nhau.
Khác biệt một trời.
Là toàn thân tràn ngập khát vọng tri thức, là trạng thái mà "Tống Thả" không bao giờ có.
Họ lớn lên cùng nhau, hắn hiểu rõ Tống Thả là người như thế nào.
Vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Vì cái gì mà làm hắn phải đặt ánh mắt lên người Tống Thả, như hàng ngàn hàng vạn chiếc lông chim chạm vào trái tim, ngày đêm tra tấn hắn.
"Cậu ấy học có giỏi không?"
Ha Tang đang vò đầu bứt tai, dù giáo viên bắt đầu giảng giải cũng không nghe hiểu, y định về hỏi lại Tống Thả, rồi nghe Lục Bắc Hoài hỏi: "Adrian là người đầu tiên trong chúng tôi đạt thành tích double S trong kỳ thi nhập học, không có bài toán nào mà cậu ấy không yêu."
Kỳ thi của đại học Cambridge có thể nói là siêu cấp khó vũ trụ, không ít thí sinh chết ở khâu này.
Ánh mắt Lục Bắc Hoài không rời khỏi Tống Thả, hắn động bút, ánh mắt theo đó mà động. Không biết có phải thói quen làm bài hay không, số lần nhấp môi và liếm môi rất nhiều.
"Thật ra Adrian rất giỏi về tài chính, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy yêu toán học hơn. Dù vậy, cậu ấy cũng rất thành thạo trong lĩnh vực tài chính, nếu có cơ hội cùng cậu ấy thảo luận về các mô hình tài chính, cậu sẽ rất ngạc nhiên." Ha Tang nhìn về phía Lục Bắc Hoài: "Thekla, lãnh đạo của tập đoàn Hồng Vũ, phát hiện tiềm năng của cậu ấy rất nhanh và chiêu mộ. Cậu ấy rất giỏi dự đoán thị trường chứng khoán, nhờ vào khả năng toán học xuất sắc."
"Ví dụ đơn giản, cậu ấy có thể tìm ra xác suất trúng số, tính toán rất chuẩn xác."
"Xác suất là lĩnh vực mà cậu ấy mạnh nhất."
...
Trong phòng học cao cấp của tòa nhà kinh tế, chiếc bàn tròn bằng gỗ đã chật kín người ngồi. Phòng học này có cấp độ an ninh rất cao, nằm cạnh phòng máy tính dưới tầng hầm, chỉ có một số ít học sinh có quyền ra vào.
Tống Thả là một trong bốn người đó.
Cậu không ngờ rằng giáo sư phụ trách dự án lại cho cậu leo cây vì có việc gấp, khiến cậu phải tự mở đầu cuộc thảo luận dự án.
Khi giáo sư cúp điện thoại, cậu im lặng đặt điện thoại xuống, nhìn lướt qua mọi người quanh bàn tròn.
Nháy mắt cảm thấy tự bế.
Ai cũng hiểu rằng việc để cậu làm phụ họa thì được, nhưng để cậu mở đầu thì khó như lên trời.
"Tôi luôn khát khao được vào khoa toán học của đại học Cambridge, có thể nghiên cứu trong lĩnh vực toán học thuần túy, chắc chắn sẽ có những ý tưởng chuyên nghiệp và khác biệt hơn."
Giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng họp, như phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Tống Thả sửng sốt, nhìn về phía Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tống Thả: "Chúng tôi luôn sử dụng các phương pháp toán học để dự đoán thị trường chứng khoán, vì thế mới có các chỉ số như MACD, KDJ, RSI... và các thuật toán khác. Thị trường chứng khoán của Trung Quốc có lịch sử tương đối ngắn, nên việc dự đoán sẽ khó hơn. Nhưng tôi biết rất nhiều chuyên gia, cả chuyên nghiệp lẫn nghiệp dư, đều đang nghiên cứu các phương pháp dự đoán thị trường chứng khoán Trung Quốc."
"Có lẽ kiến thức của tôi còn thiếu, chưa nghe nói chuyên gia nào được công nhận là uy quyền trong lĩnh vực này. Nhưng theo hiểu biết của tôi, Trung Quốc có một nhóm nổi danh là "biến cát thành vàng", họ luôn có thể đoán trước xu hướng, nhanh chóng hoàn thành giao dịch và nắm bắt thời cơ tốt nhất."
"Nhóm này chưa từng thất bại."
"Vậy Adrian, là một thành viên của nhóm "biến cát thành vàng", cậu sẽ đánh giá thế nào về tập đoàn AH?"
AH Capital chính là tập đoàn Thả Hoài.
Người lãnh đạo của tập đoàn Thả Hoài chính là Lục Bắc Hoài.
Câu hỏi này rất bình thường, không chỉ là thảo luận chuyên môn mà còn như trò chơi phá băng của nhóm giao lưu.
Tống Thả: "..." Không ngờ Lục Bắc Hoài lại đặt ra một câu hỏi như vậy.
Không ngờ câu hỏi này lại khiến cậu xấu hổ đến mức muốn chết đi cho rồi.
Cậu đặt tay dưới bàn, cố gắng giữ bình tĩnh, dù biểu hiện có điềm tĩnh đến đâu, nhưng tai cậu đã đỏ lên, bộc lộ tâm trạng của mình. Trong lòng cậu đã hung hăng trách móc Lục Bắc Hoài.
Trước mặt các đồng nghiệp nam, gương mặt đỏ ửng của cậu giống như chú thỏ con, đẹp đến mức không giống như thuộc về lĩnh vực này.
Nhưng chú thỏ con này lại là Adrian, là đối tượng mà các đại gia tranh nhau mời.
Tống Thả hít sâu để không làm tình hình thêm xấu hổ, nỗ lực vượt qua khoảnh khắc bối rối, đầu óc nhanh chóng vận động.
"Chậm... rất chậm."
Đánh giá này khiến không khí trở nên có ý vị sâu xa, như câu hỏi kia muốn hỏi tại sao lại hỏi như vậy.
Lục Bắc Hoài nhìn chăm chú vào đôi tai đỏ lên, hầu kết chuyển động: "Tôi chậm cái gì?"
"Tay chậm." Tống Thả hơi chút lấy lại bình tĩnh, cậu đối diện với ánh mắt mong chờ nóng bỏng của Lục Bắc Hoài: "Những dự án mà cậu muốn đều bị tôi đoạt, chậm rất nhiều."
Câu trả lời nhẹ nhàng, ôn nhu và tế nhị nhưng lực sát thương lại đầy uy lực.
Biểu cảm của Lục Bắc Hoài lập tức trở nên âm trầm.
Nói thật, Tống Thả là Adrian quả thật rất đáng ngạc nhiên, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ mềm lòng vì Adrian là Tống Thả. Những lời này xem như đã chọc giận hắn.
"Cho nên tôi nghĩ điều mà cậu nên hỏi là chúng tôi đã sử dụng phương pháp gì để dự đoán thị trường chứng khoán Trung Quốc, và làm thế nào để chiếm được lợi thế trong thị trường này, chứ không phải hỏi về lãnh đạo thế nào, bởi vì cái này đã thể hiện ở tốc độ rồi."
Tống Thả giữ giọng điệu ôn hòa, nhìn Lục Bắc Hoài: "Không cần nói về việc có chuyên gia nào đã nghiên cứu ra công thức dự đoán mới, hiện tại giao dịch sóng ngắn vẫn là chủ lưu. Thao tác sóng ngắn không dễ dàng, ít nhất tốc độ giao dịch của một người có thể cho thấy mức độ thành thạo của người đó."
Nói xong, cậu đứng dậy, đi tới bảng trắng và bắt đầu viết công thức giao dịch sóng ngắn.
Chữ viết trên bảng trắng tinh tế và đẹp đẽ, tạo nên một bầu không khí khiến mọi người nhanh chóng tập trung.
"Tôi có một ví dụ, mọi người có thể xem." Tống Thả chiếu tài liệu mà giáo sư đã chia sẻ lên màn hình máy tính, sử dụng TV thông minh để trình chiếu: "Vì giáo sư có việc bận nên không đến được, chúng ta có thể thảo luận về tình huống này."
Sau khi thao tác xong, cậu trở lại chỗ ngồi.
Mọi người nhanh chóng tiến hành thảo luận và phân tích tình huống.
Vì nhóm giao lưu từ đại học Cambridge chỉ có hai học sinh, trong khi Harvard có bảy sinh viên tài chính, nên số lượng khác biệt rõ ràng, và trong thảo luận, họ thường đứng về phía trường mình, bảo vệ lập trường của mình.
Tống Thả cùng Ha Tang thảo luận, mắt cậu vô thức nhìn về phía đối diện.
Lục Bắc Hoài ngồi với tư thế tự nhiên, mặc áo hoodie màu đen, cổ tay áo hơi cuốn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Tay hắn cầm bút viết, ghi chú điều gì đó khi nghe bạn học nói.
Ngón tay cầm bút rộng và thon dài, các gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ khi hắn viết, phản ánh ánh sáng lạnh từ kính mắt.
Cậu đẩy tay Ha Tang, hỏi nhỏ: "Cuối cùng hắn đã đến phòng học thế nào vậy?"
"Chạy bộ tới."
Tống Thả: "Ừm."
Đúng lúc này, ánh mắt của cậu bất ngờ chạm vào ánh mắt thâm trầm của Lục Bắc Hoài, cảm giác như bị trói chặt. Cậu giả vờ bình tĩnh, dời mắt và cúi đầu vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp.
"Adrian."
"Ừm?" Tống Thả ngẩng đầu.
Lục Bắc Hoài đẩy tờ giấy nháp trên bàn về phía Tống Thả.
Giấy nháp nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay, không mạnh, nhưng ánh mắt dừng trên những chữ viết sắc sảo khi đầu bút lông lướt qua, khiến cậu cảm giác như bị chạm vào.
"Trong tình huống này cậu sử dụng thao tác dao động?" Lục Bắc Hoài hỏi.
Tống Thả gật đầu: "Ừm, sao vậy?"
"Chúng tôi dùng mô hình danh sách thời gian và dữ liệu cắt ngang để phân tích, mô hình ARCH và GARCH có thể mô tả tốt sự dao động và biến đổi rủi ro của cổ phiếu trong tình huống này..."
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài đi lên phía bảng trắng, lau sạch công thức của cậu và viết lại công thức mới.
Cậu nhíu mày: "Cậu biết thao tác dao động không thể?"
"Chúng ta nên áp dụng các phương pháp khác nhau tuỳ vào tình huống."
"Thao tác sóng ngắn là tốt nhất trong tình huống này."
"Mô hình ARCH cũng có thể, và còn có thể phân tích xu hướng dài hạn và tính chu kỳ của cổ phiếu, không chỉ là ngắn hạn."
Hai người tranh cãi về phương pháp tốt nhất.
Ha Tang: "..." Thực ra y muốn nói rằng cả hai phương pháp đều khả thi.
Cuối cùng, để làm dịu tình hình, họ kết thúc thảo luận và Ha Tang tổ chức mọi người đi liên hoan.
Sau hai giờ tranh luận, mọi người đều mệt mỏi, im lặng trên đường đến nhà ăn.
"Adrian, tại sao cậu đột nhiên lại tích cực như vậy?"
Ha Tang và Tống Thả đi sau, vì các nam sinh tài chính phía trước đều cao lớn, còn họ thuộc nhóm chân ngắn, nên đi chậm hơn một chút.
"Đó là cậu ấy tích cực chứ không phải tôi." Tống Thả nghĩ đến thì buồn bực không thôi, nhưng tự an ủi rằng học tập là như vậy. Cậu hít sâu, theo bản năng sờ túi.
Không mang thuốc.
Chắc là sẽ sớm quay lại thôi.
Hứa Đình Thâm phát giác Lục Bắc Hoài vẫn luôn dõi theo, cậu ta cười khẽ: "Người nào đó thật buồn cười, còn nói là vị hôn phu, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, nhường một chút, bây giờ thấy sắc mặt người ta không tốt, hối hận rồi sao?"
Lục Bắc Hoài thu hồi ánh mắt, nhìn Hứa Đình Thâm: "Cái gì hối hận chứ, chúng tôi vừa rồi đang thảo luận học tập."
"Thảo luận học tập gì chứ, tôi chỉ thấy người nào đó muốn đem người ta ăn tươi nuốt sống." Hứa Đình Thâm cười: "Ngày thường không thấy cậu tích cực như vậy, lần đầu tiên nghe cậu nói nhiều như thế."
Lục Bắc Hoài đỡ đỡ mắt kính: "Cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu."
"Cậu ấy hình như bị ngã." Hứa Đình Thâm cười nói.
Lục Bắc Hoài đột nhiên xoay người.
Tống Thả không đi xa lắm, bị hành động bất ngờ của Lục Bắc Hoài làm hoảng sợ, bối rối trong giây lát, vẻ mặt ngây người hai giây, rồi sau đó bực bội trừng lại hắn một cái.
Lục Bắc Hoài biết bị chơi khăm, ra vẻ bình tĩnh quay lại, nhưng khóe môi không thể kìm nén mà cong lên.
Như thế nào giống một con thỏ con thế, lúc thì hoảng hốt, lúc thì nổi giận.
Hứa Đình Thâm: "......"
Hắn thật sự vui vẻ chỉ vì chuyện này sao?
Tống Thả bị tiếng đập cửa đánh thức.
"Adrian! Cậu có quên cài đồng hồ báo thức không?"
Nghe thấy tiếng Ha Tang ngoài cửa, cậu sợ hãi bật dậy, nhưng vì quá nhanh mà mắt tối sầm, ngã trở lại mép giường. Mất khoảng một hai phút mới hơi tỉnh lại, khó chịu xoa xoa sau cổ.
"Ừ, tôi quên cài đồng hồ báo thức." Buồn bã vỗ vỗ khuôn mặt, nói xong đứng dậy mở cửa phòng.
Ha Tang thấy cửa mở ra, thấy Tống Thả với mái tóc rối bù bước ra, ngáp dài, ngốc nghếch dễ thương, cảm giác tương phản này khiến lòng y nảy lên.
Bạn cùng phòng của y, lương một năm gần cả triệu đô la.
"Còn 30 phút nữa, sáng nay chúng ta có buổi giao lưu và thảo luận với sinh viên Harvard."
Tống Thả gật đầu, nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa đánh răng vừa nhìn chằm chằm vào gương.
Đều tại Lục Bắc Hoài làm tối qua cậu ngủ không ngon, nếu hôm nay còn đến trễ thì thật xấu hổ.
Cậu chưa bao giờ đến trễ.
"Cậu nghĩ chúng ta đi xe đạp đến CMS có kịp mua cà phê không?" Ha Tang đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn Tống Thả đánh răng, một tay cầm bánh croissant gặm.
"Ừm, có thể." Tống Thả nhanh chóng súc miệng, rồi rửa mặt, cuối cùng dùng khăn lau khô mặt: "Xong rồi!"
Cách làm của cậu khiến Ha Tang nhíu mày.
Không có quy trình dưỡng da gì cả, rửa mặt xong là ra ngoài ngay.
Da cậu vẫn tốt như vậy đúng là hiếm có.
Tống Thả tùy ý chọn một chiếc áo sơ mi đen dài tay làm áo khoác, bên trong mặc áo thun, quần jean xanh xám, rồi lấy chiếc mũ lưỡi trai đội lên, đi giày, cuối cùng nhét máy tính và giấy nháp vào ba lô.
Cậu nhìn Ha Tang: "Đi thôi."
Toàn bộ quá trình chưa đến mười phút.
Ha Tang im lặng giơ ngón cái lên: "Tôi chứng minh cậu có thể ngủ nướng." Y cầm chiếc bánh croissant khác nhét vào miệng Tống Thả.
Tống Thả cắn bánh, mở cửa ký túc xá: "Tôi không có nhiều bước cần làm như vậy ——"
"Chào buổi sáng."
Tống Thả nắm lấy tay nắm cửa, khi thấy ai đứng ở cửa, cơ thể cứng đờ, đối diện với ánh mắt hơi đỏ của Lục Bắc Hoài, trong phút chốc không nói được lời nào, cảm thấy bánh sừng trâu trong miệng trở nên khó nuốt.
Sợ rằng lát nữa không kiềm chế được sẽ ném bánh croissant như ném bom vào người Lục Bắc Hoài.
Rốt cuộc hôm qua đã lừa hắn ra ngoài cửa.
Cậu lặng lẽ lấy bánh sừng trâu ra khỏi miệng, lạnh lùng nói: "Chào." Nói xong thì bước ra cửa, không nhìn Lục Bắc Hoài thêm lần nào.
—— Chiến lược lạnh nhạt vô tình đuổi người.
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả đi lướt qua, không nhìn hắn một cái, cảm thấy ngực buồn bực, hắn đi theo: "Cậu đi CMS sao?"
Khuôn mặt dưới vành mũ lưỡi trai sạch sẽ, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Ba năm, hoàn toàn quên hắn rồi sao?
Những việc trước kia làm vì dỗ hắn còn có ý nghĩa gì, chẳng phải nói thích hắn sao? Cuối cùng nói cùng nhau đi du học tại sao lại lừa dối, là bị baTống ép buộc sao? Là ông muốn tách họ ra ư?
Dù sao đi nữa, hắn cần có lời giải thích.
"Ừ." Tống Thả nghĩ mình là sinh viên ngành toán, không đi CMS thì đi đâu.
Xuống lầu, Tống Thả và Ha Tang mỗi người lấy xe đạp của mình.
Lục Bắc Hoài đứng đó, sửng sốt.
Ha Tang thấy Tống Thả không có ý định quan tâm đến Patrick, y thì thầm: "Có thể nói, hắn trông có vẻ thật đáng thương."
"Bé cưng, tôi không biết đường đến CMS." Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả leo lên xe đạp thì hơi hoảng, bước tới giữ tay Tống Thả: "Cậu có thể cho tôi đi nhờ không?"
"Ai bảo cậu gọi tôi như vậy." Tống Thả nắm lấy tay lái xe đạp, thấy Lục Bắc Hoài giữ chặt tay mình, hất ra nhưng không được, nhíu mày: "Buông tay."
Lục Bắc Hoài không ngờ Tống Thả lại có giọng điệu như vậy, lạnh nhạt không thèm nhìn hắn, cảm thấy phức tạp: "Cậu có thể cho tôi đi nhờ không?"
Giọng hắn hạ xuống đến mức chính mình cũng không nhận ra.
Hắn không hiểu tại sao đột nhiên lại như vậy, điều này khiến hắn bối rối suốt ba năm, rõ ràng Tống Thả bắt nạt mình, cũng là Tống Thả dỗ dành mình, cuối cùng lại bị Tống Thả bỏ rơi.
"Không thể." Tống Thả dùng sức hất tay Lục Bắc Hoài ra, rồi đạp xe đi nhanh như gió, nhanh chóng biến mất.
Lục Bắc Hoài muốn đuổi theo nhưng không kịp, người này chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Ha Tang: "???" Này, bạn cùng phòng thật không đáng tin!
"Ha Tang, tôi có thể nhờ cậu giúp tôi không?" Lục Bắc Hoài nhìn về phía Ha Tang: "Tôi cảm thấy tôi đã để mất một người rất quan trọng."
"Cậu đang nói đến Adrian sao?" Tâm trí tò mò của Ha Tang lập tức bùng cháy, tối qua y không hỏi được gì, thấy bạn cùng phòng không muốn nhắc đến nên cũng ngượng ngùng: "Tôi nghe nói các cậu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, vậy quan hệ của các cậu là..."
Y nhìn Lục Bắc Hoài mặc áo hoodie màu đen, dưới cặp kính mắt màu vàng, khuôn mặt này thật sự rất ưu việt, ngũ quan xuất sắc, mũi cao, môi mỏng, mắt lộ vẻ thâm tình như trời sinh đã mang nỗi buồn, tỏa ra một cảm giác áp bách.
Loại hình này...
Quả thực là trong giới nổi tiếng số một.
Lục Bắc Hoài cúi mắt, trầm mặc một lát, tự giễu cười khẽ: "Cậu ấy không cần tôi."
Ha Tang kinh ngạc trừng lớn mắt, hả?
"Chúng tôi đã hẹn cùng nhau đi Harvard, nhưng tối trước ngày đi, cậu ấy đã đi rồi, không nói với tôi, tôi không biết cậu ấy ở đây, tìm suốt ba năm." Lục Bắc Hoài nhìn Ha Tang, cười khổ nói: "Nếu không gặp cậu ấy ở đây, tôi sẽ vẫn luôn tìm."
Dù chết cũng phải tìm được Tống Thả.
Ha Tang muốn nói lại thôi, trong phút chốc không biết nên đứng về phía nào, thấy Lục Bắc Hoài cao lớn, sau khi nói ra những lời này mí mắt hạ xuống, giống như một chú chó săn đáng thương, tức khắc lại cảm thấy có phần đáng thương.
Y thấy đã muộn: "Ôi, bị muộn rồi, nếu không để tôi chở cậu nhé?"
"Không cần." Lục Bắc Hoài nhàn nhạt nói: "Vẫn là không để cậu ấy hiểu lầm thì hơn."
"Vậy cậu định đi thế nào?"
"Chạy bộ." Lục Bắc Hoài nói xong quay đầu chạy đi.
Ha Tang: "..."
Lúc này trung tâm khoa học Toán học CMS đã có rất nhiều học sinh, ngoài học sinh ngành toán, còn có học sinh ngành khác đến học.
Tống Thả vào giảng đường thì đã có không ít học sinh đến trước, chỉ còn lại hàng ghế sau còn chỗ, cậu nhìn quanh một vòng rồi tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, thuận tiện để lại chỗ cho Ha Tang.
Sau đó lấy thiết bị điện tử từ ba lô ra.
Trong đầu lên kế hoạch cho ngày hôm nay, hôm nay cậu có lịch trình khá kín, sau tiết học này phải cùng nhóm giao lưu Harvard tiến hành thảo luận dự án, thảo luận xong còn phải đi thư viện hoàn thành bài tập và luận văn, còn ba bài luận văn cần viết cho dự án của mình.
Chưa kể đến nhiệm vụ do sếp giao chưa hoàn thành, đó là một phần về đánh giá giá trị tài sản của tập đoàn Hồng Vũ, cũng là bước đầu tiên để cậu tiến vào tập đoàn Hồng Vũ.
Cậu thấy còn chút thời gian trước khi vào học thì mở thị trường chứng khoán ra xem tình hình hôm nay.
Thị trường chứng khoán trong nước đã mở cửa, nhưng hôm nay không có kế hoạch giao dịch, vẫn là theo dõi tình hình kinh doanh, còn thị trường chứng khoán Mỹ chưa mở cửa, phải đợi đến buổi chiều.
Cậu báo cáo với nhóm lãnh đạo về nội dung công việc hôm nay.
Cho đến khi vào học cậu đều quên mất chỗ ngồi bên cạnh là để lại cho Ha Tang, hoàn toàn không biết Ha Tang ngồi phía sau mình, cùng với Lục Bắc Hoài, cậu chăm chú vào việc của mình.
Tiết học này là môn xác suất, môn học được coi là "sợ vỡ mật" của ngành toán học.
Vào học có thể thấy nhiều người vò đầu bứt tai.
Ít ai càng học càng hứng thú.
Lục Bắc Hoài chăm chú nhìn Tống Thả ngồi phía trước, khi cúi đầu lộ ra một đoạn cổ trắng ngần.
So với ba năm trước, dáng người đã thay đổi, gầy hơn nhưng vẫn xinh đẹp, là thiếu niên trưởng thành ôn nhuận như ngọc, vẻ mặt nghiêm túc cũng mang theo cảm giác không ai quấy rầy.
Tay cầm bút rất xinh đẹp, tinh tế thon dài, tốc độ giải bài rất nhanh, dường như đã dùng hết một trang giấy.
Dáng vẻ này là hắn chưa từng thấy, khác với hình ảnh trong trí nhớ ba năm trước, khác hẳn với dáng vẻ trước đây, như hai người khác nhau.
Khác biệt một trời.
Là toàn thân tràn ngập khát vọng tri thức, là trạng thái mà "Tống Thả" không bao giờ có.
Họ lớn lên cùng nhau, hắn hiểu rõ Tống Thả là người như thế nào.
Vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Vì cái gì mà làm hắn phải đặt ánh mắt lên người Tống Thả, như hàng ngàn hàng vạn chiếc lông chim chạm vào trái tim, ngày đêm tra tấn hắn.
"Cậu ấy học có giỏi không?"
Ha Tang đang vò đầu bứt tai, dù giáo viên bắt đầu giảng giải cũng không nghe hiểu, y định về hỏi lại Tống Thả, rồi nghe Lục Bắc Hoài hỏi: "Adrian là người đầu tiên trong chúng tôi đạt thành tích double S trong kỳ thi nhập học, không có bài toán nào mà cậu ấy không yêu."
Kỳ thi của đại học Cambridge có thể nói là siêu cấp khó vũ trụ, không ít thí sinh chết ở khâu này.
Ánh mắt Lục Bắc Hoài không rời khỏi Tống Thả, hắn động bút, ánh mắt theo đó mà động. Không biết có phải thói quen làm bài hay không, số lần nhấp môi và liếm môi rất nhiều.
"Thật ra Adrian rất giỏi về tài chính, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy yêu toán học hơn. Dù vậy, cậu ấy cũng rất thành thạo trong lĩnh vực tài chính, nếu có cơ hội cùng cậu ấy thảo luận về các mô hình tài chính, cậu sẽ rất ngạc nhiên." Ha Tang nhìn về phía Lục Bắc Hoài: "Thekla, lãnh đạo của tập đoàn Hồng Vũ, phát hiện tiềm năng của cậu ấy rất nhanh và chiêu mộ. Cậu ấy rất giỏi dự đoán thị trường chứng khoán, nhờ vào khả năng toán học xuất sắc."
"Ví dụ đơn giản, cậu ấy có thể tìm ra xác suất trúng số, tính toán rất chuẩn xác."
"Xác suất là lĩnh vực mà cậu ấy mạnh nhất."
...
Trong phòng học cao cấp của tòa nhà kinh tế, chiếc bàn tròn bằng gỗ đã chật kín người ngồi. Phòng học này có cấp độ an ninh rất cao, nằm cạnh phòng máy tính dưới tầng hầm, chỉ có một số ít học sinh có quyền ra vào.
Tống Thả là một trong bốn người đó.
Cậu không ngờ rằng giáo sư phụ trách dự án lại cho cậu leo cây vì có việc gấp, khiến cậu phải tự mở đầu cuộc thảo luận dự án.
Khi giáo sư cúp điện thoại, cậu im lặng đặt điện thoại xuống, nhìn lướt qua mọi người quanh bàn tròn.
Nháy mắt cảm thấy tự bế.
Ai cũng hiểu rằng việc để cậu làm phụ họa thì được, nhưng để cậu mở đầu thì khó như lên trời.
"Tôi luôn khát khao được vào khoa toán học của đại học Cambridge, có thể nghiên cứu trong lĩnh vực toán học thuần túy, chắc chắn sẽ có những ý tưởng chuyên nghiệp và khác biệt hơn."
Giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng họp, như phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Tống Thả sửng sốt, nhìn về phía Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tống Thả: "Chúng tôi luôn sử dụng các phương pháp toán học để dự đoán thị trường chứng khoán, vì thế mới có các chỉ số như MACD, KDJ, RSI... và các thuật toán khác. Thị trường chứng khoán của Trung Quốc có lịch sử tương đối ngắn, nên việc dự đoán sẽ khó hơn. Nhưng tôi biết rất nhiều chuyên gia, cả chuyên nghiệp lẫn nghiệp dư, đều đang nghiên cứu các phương pháp dự đoán thị trường chứng khoán Trung Quốc."
"Có lẽ kiến thức của tôi còn thiếu, chưa nghe nói chuyên gia nào được công nhận là uy quyền trong lĩnh vực này. Nhưng theo hiểu biết của tôi, Trung Quốc có một nhóm nổi danh là "biến cát thành vàng", họ luôn có thể đoán trước xu hướng, nhanh chóng hoàn thành giao dịch và nắm bắt thời cơ tốt nhất."
"Nhóm này chưa từng thất bại."
"Vậy Adrian, là một thành viên của nhóm "biến cát thành vàng", cậu sẽ đánh giá thế nào về tập đoàn AH?"
AH Capital chính là tập đoàn Thả Hoài.
Người lãnh đạo của tập đoàn Thả Hoài chính là Lục Bắc Hoài.
Câu hỏi này rất bình thường, không chỉ là thảo luận chuyên môn mà còn như trò chơi phá băng của nhóm giao lưu.
Tống Thả: "..." Không ngờ Lục Bắc Hoài lại đặt ra một câu hỏi như vậy.
Không ngờ câu hỏi này lại khiến cậu xấu hổ đến mức muốn chết đi cho rồi.
Cậu đặt tay dưới bàn, cố gắng giữ bình tĩnh, dù biểu hiện có điềm tĩnh đến đâu, nhưng tai cậu đã đỏ lên, bộc lộ tâm trạng của mình. Trong lòng cậu đã hung hăng trách móc Lục Bắc Hoài.
Trước mặt các đồng nghiệp nam, gương mặt đỏ ửng của cậu giống như chú thỏ con, đẹp đến mức không giống như thuộc về lĩnh vực này.
Nhưng chú thỏ con này lại là Adrian, là đối tượng mà các đại gia tranh nhau mời.
Tống Thả hít sâu để không làm tình hình thêm xấu hổ, nỗ lực vượt qua khoảnh khắc bối rối, đầu óc nhanh chóng vận động.
"Chậm... rất chậm."
Đánh giá này khiến không khí trở nên có ý vị sâu xa, như câu hỏi kia muốn hỏi tại sao lại hỏi như vậy.
Lục Bắc Hoài nhìn chăm chú vào đôi tai đỏ lên, hầu kết chuyển động: "Tôi chậm cái gì?"
"Tay chậm." Tống Thả hơi chút lấy lại bình tĩnh, cậu đối diện với ánh mắt mong chờ nóng bỏng của Lục Bắc Hoài: "Những dự án mà cậu muốn đều bị tôi đoạt, chậm rất nhiều."
Câu trả lời nhẹ nhàng, ôn nhu và tế nhị nhưng lực sát thương lại đầy uy lực.
Biểu cảm của Lục Bắc Hoài lập tức trở nên âm trầm.
Nói thật, Tống Thả là Adrian quả thật rất đáng ngạc nhiên, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ mềm lòng vì Adrian là Tống Thả. Những lời này xem như đã chọc giận hắn.
"Cho nên tôi nghĩ điều mà cậu nên hỏi là chúng tôi đã sử dụng phương pháp gì để dự đoán thị trường chứng khoán Trung Quốc, và làm thế nào để chiếm được lợi thế trong thị trường này, chứ không phải hỏi về lãnh đạo thế nào, bởi vì cái này đã thể hiện ở tốc độ rồi."
Tống Thả giữ giọng điệu ôn hòa, nhìn Lục Bắc Hoài: "Không cần nói về việc có chuyên gia nào đã nghiên cứu ra công thức dự đoán mới, hiện tại giao dịch sóng ngắn vẫn là chủ lưu. Thao tác sóng ngắn không dễ dàng, ít nhất tốc độ giao dịch của một người có thể cho thấy mức độ thành thạo của người đó."
Nói xong, cậu đứng dậy, đi tới bảng trắng và bắt đầu viết công thức giao dịch sóng ngắn.
Chữ viết trên bảng trắng tinh tế và đẹp đẽ, tạo nên một bầu không khí khiến mọi người nhanh chóng tập trung.
"Tôi có một ví dụ, mọi người có thể xem." Tống Thả chiếu tài liệu mà giáo sư đã chia sẻ lên màn hình máy tính, sử dụng TV thông minh để trình chiếu: "Vì giáo sư có việc bận nên không đến được, chúng ta có thể thảo luận về tình huống này."
Sau khi thao tác xong, cậu trở lại chỗ ngồi.
Mọi người nhanh chóng tiến hành thảo luận và phân tích tình huống.
Vì nhóm giao lưu từ đại học Cambridge chỉ có hai học sinh, trong khi Harvard có bảy sinh viên tài chính, nên số lượng khác biệt rõ ràng, và trong thảo luận, họ thường đứng về phía trường mình, bảo vệ lập trường của mình.
Tống Thả cùng Ha Tang thảo luận, mắt cậu vô thức nhìn về phía đối diện.
Lục Bắc Hoài ngồi với tư thế tự nhiên, mặc áo hoodie màu đen, cổ tay áo hơi cuốn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Tay hắn cầm bút viết, ghi chú điều gì đó khi nghe bạn học nói.
Ngón tay cầm bút rộng và thon dài, các gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ khi hắn viết, phản ánh ánh sáng lạnh từ kính mắt.
Cậu đẩy tay Ha Tang, hỏi nhỏ: "Cuối cùng hắn đã đến phòng học thế nào vậy?"
"Chạy bộ tới."
Tống Thả: "Ừm."
Đúng lúc này, ánh mắt của cậu bất ngờ chạm vào ánh mắt thâm trầm của Lục Bắc Hoài, cảm giác như bị trói chặt. Cậu giả vờ bình tĩnh, dời mắt và cúi đầu vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp.
"Adrian."
"Ừm?" Tống Thả ngẩng đầu.
Lục Bắc Hoài đẩy tờ giấy nháp trên bàn về phía Tống Thả.
Giấy nháp nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay, không mạnh, nhưng ánh mắt dừng trên những chữ viết sắc sảo khi đầu bút lông lướt qua, khiến cậu cảm giác như bị chạm vào.
"Trong tình huống này cậu sử dụng thao tác dao động?" Lục Bắc Hoài hỏi.
Tống Thả gật đầu: "Ừm, sao vậy?"
"Chúng tôi dùng mô hình danh sách thời gian và dữ liệu cắt ngang để phân tích, mô hình ARCH và GARCH có thể mô tả tốt sự dao động và biến đổi rủi ro của cổ phiếu trong tình huống này..."
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài đi lên phía bảng trắng, lau sạch công thức của cậu và viết lại công thức mới.
Cậu nhíu mày: "Cậu biết thao tác dao động không thể?"
"Chúng ta nên áp dụng các phương pháp khác nhau tuỳ vào tình huống."
"Thao tác sóng ngắn là tốt nhất trong tình huống này."
"Mô hình ARCH cũng có thể, và còn có thể phân tích xu hướng dài hạn và tính chu kỳ của cổ phiếu, không chỉ là ngắn hạn."
Hai người tranh cãi về phương pháp tốt nhất.
Ha Tang: "..." Thực ra y muốn nói rằng cả hai phương pháp đều khả thi.
Cuối cùng, để làm dịu tình hình, họ kết thúc thảo luận và Ha Tang tổ chức mọi người đi liên hoan.
Sau hai giờ tranh luận, mọi người đều mệt mỏi, im lặng trên đường đến nhà ăn.
"Adrian, tại sao cậu đột nhiên lại tích cực như vậy?"
Ha Tang và Tống Thả đi sau, vì các nam sinh tài chính phía trước đều cao lớn, còn họ thuộc nhóm chân ngắn, nên đi chậm hơn một chút.
"Đó là cậu ấy tích cực chứ không phải tôi." Tống Thả nghĩ đến thì buồn bực không thôi, nhưng tự an ủi rằng học tập là như vậy. Cậu hít sâu, theo bản năng sờ túi.
Không mang thuốc.
Chắc là sẽ sớm quay lại thôi.
Hứa Đình Thâm phát giác Lục Bắc Hoài vẫn luôn dõi theo, cậu ta cười khẽ: "Người nào đó thật buồn cười, còn nói là vị hôn phu, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, nhường một chút, bây giờ thấy sắc mặt người ta không tốt, hối hận rồi sao?"
Lục Bắc Hoài thu hồi ánh mắt, nhìn Hứa Đình Thâm: "Cái gì hối hận chứ, chúng tôi vừa rồi đang thảo luận học tập."
"Thảo luận học tập gì chứ, tôi chỉ thấy người nào đó muốn đem người ta ăn tươi nuốt sống." Hứa Đình Thâm cười: "Ngày thường không thấy cậu tích cực như vậy, lần đầu tiên nghe cậu nói nhiều như thế."
Lục Bắc Hoài đỡ đỡ mắt kính: "Cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu."
"Cậu ấy hình như bị ngã." Hứa Đình Thâm cười nói.
Lục Bắc Hoài đột nhiên xoay người.
Tống Thả không đi xa lắm, bị hành động bất ngờ của Lục Bắc Hoài làm hoảng sợ, bối rối trong giây lát, vẻ mặt ngây người hai giây, rồi sau đó bực bội trừng lại hắn một cái.
Lục Bắc Hoài biết bị chơi khăm, ra vẻ bình tĩnh quay lại, nhưng khóe môi không thể kìm nén mà cong lên.
Như thế nào giống một con thỏ con thế, lúc thì hoảng hốt, lúc thì nổi giận.
Hứa Đình Thâm: "......"
Hắn thật sự vui vẻ chỉ vì chuyện này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.