Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa
Chương 13
Tây Sơn Ngư
07/10/2024
Lộc Chính Thanh là người đầu tiên phản ứng giải thích: "Nhân Tuyết, con hiểu lầm rồi, Dư An không biết vẽ."
Khi Dư An vừa trở về, ông vừa vặn tìm cho Dữ Ninh một họa sĩ nổi tiếng ở địa phương dạy dỗ, sau khi Dư An biết, cùng trong nhà náo loạn một hồi, ông liền giúp Dư An tìm giáo viên vỡ lòng dạy cậu, ai biết Dư An không chịu được khổ, mới vài ngày, đã không đi nữa.
Ông không có cách nào, nhưng cũng không thể làm gì.
"Vậy sao? Nhưng Dư An không biết, sao trên tay lại có bột thạch azurite? "Mạc Nhân Tuyết nhìn về phía cổ tay Lộc Dư An. "Bột thạch thanh, trên thế giới cũng không thấy nhiều."
Lộc Dư An cúi đầu nhìn về phía tay trái của mình, mới phát hiện ngón út của cậu nhiễm màu xanh bột mịn, là từ nhà lão Lý lúc lấy sơn thì đụng phải.
"A - - "Dương Xuân Quy kéo cổ tay Lộc Dư An, ngón cái và ngón trỏ tinh tế vân vê, bột phấn màu xanh đậm ở trong đầu ngón tay cậu bị nghiền nát, mặt mày ông giãn ra, sắc mặt kinh hỉ: "Đúng là thạch thanh, loại thuốc màu tự nhiên này rất hiếm thấy."
Cái gọi là thạch thanh là một loại bột màu được làm từ quặng, loại bột màu này so với bột màu lưu thông trên thế giới, màu sắc càng tươi sáng, là khoáng vật được mài bằng phương pháp đặc biệt, sau khi được rắc cố định trên giấy Tuyên Thành có thể trăm năm không đổi màu, mà trên người Dư An chính là Ngũ Thanh, chính là thuốc màu sau khi mài giũa chế tác năm lần.
Loại đồ này mua cũng rất khó mua được, chỉ người nghiên cứu quốc họa mới có thể có.
Dương Xuân Quy nghiêng đầu nhìn Lộc Chính Thanh thật sâu: "Sao anh nói Dư An không biết vẽ." Trong giọng nói của ông ẩn ẩn mang theo trách cứ.
Nếu như nói Dư An vừa mới trở về, Lộc gia không biết còn có thể tha thứ, nhưng Dư An cũng đã trở về lâu như vậy rồi.
Tại sao gia đình cậu dường như không biết gì về cậu cả?
Con cái không thích nói là chuyện của con cái, nhưng hiểu rõ con cái của mình cũng là việc mà mỗi phụ huynh nên làm.
Lộc Chính Thanh nhìn về phía Lộc Dư An, trong lòng dâng lên tư vị khó hiểu, ở trong mắt ông- - Dư An ngoan cố không chịu khổ vĩnh viễn cũng không cách nào cùng bột màu Thạch Thanh hoặc là giống như thê tử của ông cười ôn nhu trong phòng vẽ tranh liên hệ cùng một chỗ.
Mà hôm nay, ông liếc mắt một cái, Dư An mơ hồ cũng có mặt mày tương tự thê tử.
Ông mới giật mình nhận ra, Dư An dường như đã thay đổi.
Giọng Lộc Chính Thanh có chút gay gắt, trong lòng mơ hồ lại thấy hơi áy náy: "Ta quả thật không biết."
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, đã bị thanh âm trưởng tử cắt đứt.
"Dư An mới học gần đây phải không? Sao không nói với chúng ta? "Lộc Vọng Bắc hời hợt nói.
Lộc Chính Thanh cũng nghĩ như thế, có thể là Dư An gần đây vừa mới học, cho nên mới không nói với bọn họ.
Lộc Dư An kỳ thật cũng không phải là một người nói rất nhiều, đặc biệt là một năm nay, cậu ngày càng trầm mặc.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lộc Vọng Bắc cho rằng Lộc Dư An cũng không biết bao nhiêu.
Nhưng Lộc Dư An lại đứng thẳng, đi tới trước mặt bọn họ nói: "Không. Không phải gần đây, tôi đã học từ rất lâu rồi."
Cậu chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Chuyện này cậu chưa bao giờ cố ý giấu diếm, chẳng qua cậu ở Lộc gia suốt bốn năm, không ai phát hiện, cũng không ai để ý.
Chỉ là giờ phút này lại bị một người chỉ có duyên gặp mặt một lần phát giác.
Thân nhân mà cậu hơn mười năm nhớ mãi không quên thì tính là cái gì chứ? Trong ký ức tuổi thơ còn sót lại của cậu, những lời thề sẽ mãi mãi được giữ gìn.
Người bảo vệ cậu lại đi nơi nào?
Lộc Dư An nhìn Lộc Vọng Bắc, ánh mắt lại lướt qua Lộc Vọng Bắc, nhìn Mạc Nhân Tuyết người phát hiện bí mật của cậu nói: "Học qua vài năm, đi theo một vị trưởng bối rất xuất sắc học qua, không tính là chuyên nghiệp."
Nhưng ngoại trừ buồn cười ra, trong lòng cậu lại có loại cảm giác khó có thể chịu được.
Đợi thật lâu sau, cậu mới minh bạch loại cảm giác này gọi là bị người nhìn chăm chú.
Chuyện này dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ giữa trẻ con.
Tiệc tối ăn uống linh đình, khách chủ cùng vui vẻ.
Món ăn dựa theo khẩu vị của khách, đều thiên về thanh đạm. Lộc Dư An không có khẩu vị gì, sau khi kết thúc lẻn vào phòng bếp dùng đĩa sứ nhỏ cắt một miếng bánh ngọt đi ra.
Trên đường từ phòng bếp trở về, Lộc Dư An xa xa nhìn thấy Mạc Nhân Tuyết bưng sâm banh rất vui vẻ nói chuyện với mấy người Lộc Chính Thanh trong vườn hoa, bước chân cậu chậm rãi có chút chần chờ.
Dưới ánh trăng, Mạc Nhân Tuyết mặc áo sơ mi trắng, thân hình cao lớn, nhưng dưới áo sơ mi thân thể chặt chẽ, đại khái do uống rượu, áo sơ mi cởi bỏ hai cái nút áo phía trên cùng , tư thế đứng cũng có chút tùy tiện, cho dù là như vậy, anh cũng có loại khí chất cao quý không thể giải thích. *Đẹp traiiiiiiiii*
Loại khí chất này cậu đã gặp qua ở trên người cha con Lộc gia, cùng bọn họ lui tới đàm tiếu phần lớn cũng là những người như vậy, tự tin, kiêu ngạo, giống như vĩnh viễn sẽ không sợ hãi những thứ không xác định trong tương lai, Lộc Dư An rất không hiểu, cậu luôn cảm thấy tương lai là một mảnh hắc ám, trong bóng tối luôn ẩn giấu dã thú chọn người mà cắn, chỉ cần buông lỏng cảnh giác, sẽ tan xương nát thịt.
Cậu không rõ tại sao trong mắt những người đó, tương lai lại là ánh sáng tốt đẹp.
Nhưng loại khí chất này lại có thể tự tạo thành một vòng tròn, đem cậu vĩnh viễn bài xích ở bên ngoài.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cậu đã từng rất muốn làm bộ chính mình cũng có thứ tự tin đó, nhưng cậu phát hiện loại khí chất này, là giả không ra, đây là dùng mấy đời tài phú quyền quý chồng chất mà thành.
Cho nên cậu vẫn không thích Mạc Nhân Tuyết, cũng không thích những người đó. Họ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Bên kia Lộc Chính Thanh tựa hồ có việc rời đi một chút, lưu lại một mình Mạc Nhân Tuyết, anh tựa hồ là phát hiện bên này có động tĩnh.
Ánh mắt hai người cách vườn hoa thật dài đối diện nhau.
Hành lang thật ra cũng không hẹp, nhưng Mạc Nhân Tuyết thấy cậu đi qua, bưng sâm banh, hơi nghiêng người, để trống cho cậu một khoảng không gian không quá rộng.
Anh phát hiện thiếu niên có ý thức lãnh thổ rất mạnh, không thích người khác tới gần.
Lộc Dư An giương mắt nhìn một mảnh không gian kia, nhưng không có tới gần, chỉ là dừng ở ngoài hai bước, dừng cách một tầng hương thơm nhàn nhạt trên người Mạc Nhân Tuyết, cũng sẽ không để cho anh cảm thấy đây là khoảng cách khó chịu, sau đó mới dùng muỗng nhỏ trong tay múc bánh ngọt trong đĩa, lại chậm chạp không nói gì.
Lộc Dư An kỳ thật cũng không am hiểu nói chuyện với nam nhân lớn tuổi như Mạc Nhân Tuyết. Những người đàn ông lớn tuổi mà cậu từng biết, trên người luôn có mùi thuốc lá rượu không tản đi được, lớn giọng ở trong sân thét năm quát sáu.
Mà Mạc Nhân Tuyết thoạt nhìn cũng không phải là một người thích tán gẫu.
Mạc Nhân Tuyết biết Lộc Dư An là có lời muốn nói, có thể là giải thích chuyện buổi chiều, hoặc là hỏi thăm chuyện xảy ra vào buổi tối vừa rồi, anh lẳng lặng chờ Lộc Dư An mở miệng.
Nhưng Lộc Dư An chậm chạp không mở miệng, chỉ chậm rãi ăn miếng bánh ngọt không lớn lắm kia.
Trên bánh ngọt, có một tầng chocolate màu nâu nhạt, mặt trên điểm xuyết một mảnh lá bạc hà, ngọt ngào bình thường không có gì lạ.
Nhưng thiếu niên ăn rất nghiêm túc, ngay cả mảnh vụn bên cạnh bánh ngọt cũng nghiêm túc dùng thìa nhỏ đưa đến trong miệng, không chút nào lãng phí.
Tính cách của thiếu niên, kỳ thật Mạc Nhân Tuyết cũng không tán thành, thế giới của thiếu niên luôn không đen thì trắng, Lộc Dư An quật cường, cương trực, đối với anh xem ra rất không cần thiết.
Mạc Nhân Tuyết bưng sâm banh nhẹ nhàng nếm chất lỏng trong ly thủy tinh, nghĩ nghĩ mở miệng dẫn đường: "Ăn ngon lắm sao?" Anh là huynh trưởng so với em trai em gái cùng thế hệ, cũng không thích nói đùa, anh đã quen với các đệ đệ muội muội bên dưới đối với anh chút sợ hãi.
"Rất ngọt. "Lộc Dư An theo bản năng hồi đáp. Cậu đã ăn một phần có chocolate, lại cẩn thận đem chocolate còn lại trong đĩa trượt qua bên kia, kỳ thật chỉ cần bắt đầu nói chuyện, sự xấu hổ giữa hai người liền phai nhạt đi, Lộc Dư An chậm rãi đem mấy ngụm cuối cùng ăn vào, tiện tay đem chén sứ đặt ở trên lan can, hít sâu một hơi, đem mục đích cậu đến đây nói ra: "Có một số chất màu rất đặc biệt, đặc biệt là khoáng thạch, có một số chất màu khoáng thạch một lần liền tuyệt tích, so với......bảo sao của triều Tống."
Cậu nói như vậy, Mạc Nhân Tuyết có nghe hay không liền cùng cậu không có quan hệ, dù sao cậu không nợ Mạc Nhân Tuyết.
Mạc Nhân Tuyết tức khắc liền nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lộc Dư An , anh trong lòng không khỏi kinh ngạc, bỗng nhiên ý thức được, thiếu niên chỉ là tới nói với chính mình,không có bản gốc thiết kế màu sắc đời Tống, trừ điều đó ra chưa từng có bất kỳ mục đích gì khác.
"Cảm ơn. "Nhưng bất kể trong lòng kinh ngạc thế nào, trên mặt anh vẫn bất động thanh sắc, nghiêng đầu nhìn về phía Lộc Dư An, thấy Lộc Dư An như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
*Mới gặp đã sợ chồng bị lừa tiền mua phải đồ fake, sợ người lạ nhưng vẫn tới nhắc chồng một tiếng :)))*
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Mạc Nhân Tuyết bật cười.
Cậu nhanh chóng biến mất vào khu vườn, chỉ để lại chiếc đĩa nhỏ bằng đá cẩm thạch trắng vân màu xanh da trời trên lan can của khu vườn.
Trên đĩa chỉ còn lại một miếng chocolate nhỏ lẻ loi.
Lộc Vọng Bắc đứng ở ban công lầu hai, đem một màn dưới hoa viên từ đầu tới cuối đều thấy rõ ràng, anh nhìn chằm chằm bóng lưng gần như nhảy nhót nhẹ nhàng của Dư An cho đến khi biến mất ở cuối tầm mắt anh mới chịu thu hồi ánh nhìn, chai rượu đỏ trong tay không buông ra.
Dường như lúc Lộc Dư An vừa mới trở về, anh cũng từng thấy Lộc Dư An vui vẻ thuần túy như vậy, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào thì càng ngày càng ít.
Có lẽ là mỗi lần Lộc Dư An sai khiến Dữ Ninh, càng có lẽ là khi anh nửa đêm theo cơn ác mộng về cái chết của mẹ tỉnh giấc.
Nhưng rất nhanh Lộc Vọng Bắc liền nghĩ đến càng nhiều hơn là, vì sao Lộc Dư An lại chủ động tiếp cận Mạc Nhân Tuyết? Tại sao Lộc Dư An rõ ràng biết vẽ nhưng lại gạt mọi người?
Cậu đến tột cùng đang đánh chủ ý gì?
Lộc Vọng Bắc nhíu mày xuất thần, mãi đến khi Lộc Dữ Ninh lên lầu tìm nhẹ giọng gọi anh, anh mới lấy lại tinh thần.
Lộc Dữ Ninh nhạy bén nhận ra điều gì, bất an hỏi: "Sao vậy?"
Lộc Vọng Bắc trấn an cười cười, xoa xoa tóc Lộc Dữ Ninh: "Không có việc gì." Anh nhìn em trai ngây thơ thuần túy, cảm xúc khác thường trong lòng dần dần tiêu tán.
Lộc Dữ Ninh lại chần chừ, y ngẩng đầu lên thấp thỏm ẩn sâu trong mắt: "Ca ca, có phải bác Dương cảm thấy em làm không đủ tốt?"
Lộc Vọng Bắc lại theo sợi tóc Lộc Dữ Ninh sờ sờ nói: "Ca ca sẽ đem tất cả những gì em muốn đều cho em, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em."
Lộc Dữ Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng cái gì cũng không dám hỏi.
Thẳng đến khi hai người bọn họ xuống lầu, Lộc Vọng Bắc vẫn gắt gao nắm chặt chai rượu vang đỏ kia.
Lộc Vọng Bắc khó có được một giấc mộng.
Trong mộng tựa hồ là khi anh còn bé.
Cây du trong vườn lay động cành lá dưới làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua. Ánh mặt trời vụn vặt như cát vàng rơi xuống bãi cỏ.
Dư An nhỏ tuổi nằm sấp trên quần thể thao của anh khóc lớn. "Ca ca, tiểu hầu tử mất tích rồi..."
"Anh đã bảo em trông chừng nó mà. "Vẫn là một đứa trẻ, anh mặc quần áo thể thao, không kiên nhẫn vỗ quả bóng rổ oán giận," Không thấy nữa thì anh cũng không có cách nào a, biến mất thì biến mất vậy!"
Tiểu hầu tử là con búp bê ôm chuối tiêu ở trong rạp xiếc, từ nhỏ ngủ cùng em trai, đã rách ngay cả bông hoa cũng xẹp lép, hôm nay rốt cục bị mẹ không thể nhịn được nữa ném đi, ai ngờ em trai lại quấn lấy anh đang chuẩn bị ra ngoài chơi bóng.
Nhưng đứa nhỏ đại khái chỉ có thể nghe hiểu hai chữ "Không thấy" "Không có", khóc càng dữ dội hơn, nó nước mắt lưng tròng nhìn ca ca không gì không làm được: "Oa - - nhưng - - nhưng nó là bạn tốt của em a."
"Anh thật sự không có cách nào với em mà! Ngồi đây chờ! "Cậu bé bất đắc dĩ đẩy cục bột trên đùi ra, ném bóng rổ một bên, khom lưng ôm lấy cục bột nhỏ, đặt lên ngựa gỗ trên bãi cỏ nói: "Đây là lần cuối cùng, em ngoan ngoãn ngồi xuống, ở đây chờ anh tìm lại cho em."
"Ngoéo tay. "Đứa nhỏ nức nở nói.
"Được, ngoéo tay. Anh lừa em lúc nào chưa? "Cậu bé bất đắc dĩ trả lời.
Hai ngón tay út một lớn một nhỏ đan vào nhau.
Đứa nhỏ nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi trên ngựa gỗ sơn màu, hai chân ung dung lắc lư.
Ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm cửa lớn, ai kêu cũng không đi, nó phải chờ ca ca.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều tà vàng óng rơi dưới bãi cỏ, rốt cục cậu bé đầu đầy mồ hôi một tay đạp xe đạp, cười hướng đệ đệ vung tiểu hầu tử trong tay.
"Ca ca - - "Đứa nhỏ đứng lên, giống như đạn pháo bay về phía anh trai.
"Em xem, ca ca đã tìm lại cho em rồi" Cậu bé nhảy ra khỏi xe đạp, ôm lấy đứa bé trong vòng tay.
Đứa nhỏ cười khanh khách chôn trong cổ ca ca, thẹn thùng nói: "Ca ca lợi hại nhất."
"Lại nặng hơn rồi, heo mập, ca ca sẽ cho em tất cả những gì em muốn và sẽ luôn bảo vệ em."
"Anh nói ngược rồi, mẹ nói, là An An sẽ luôn bảo vệ anh."
Lộc Vọng Bắc từ trong mộng bừng tỉnh, một tay chống đỡ thân thể, há to miệng thở hổn hển.
Anh đã quen nửa đêm bị ác mộng đánh thức, nhưng lần này lại đặc biệt bất đồng, trong lòng anh có loại tư vị khó hiểu.
Một lúc lâu sau mới giật mình thì ra anh cũng từng chạy qua hơn nửa khu thành phố, chỉ vì muốn mua cho Lộc Dư An một con búp bê giống y hệt.
Nhưng mà, vậy thì thế nào đây? Lộc Dư An vẫn dùng sự tùy hứng của mình, hủy diệt tất cả mọi người, hại chết mẹ anh.
Ánh mắt Lộc Vọng Bắc thật sâu, đè nén cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ trong mộng.
Khi Dư An vừa trở về, ông vừa vặn tìm cho Dữ Ninh một họa sĩ nổi tiếng ở địa phương dạy dỗ, sau khi Dư An biết, cùng trong nhà náo loạn một hồi, ông liền giúp Dư An tìm giáo viên vỡ lòng dạy cậu, ai biết Dư An không chịu được khổ, mới vài ngày, đã không đi nữa.
Ông không có cách nào, nhưng cũng không thể làm gì.
"Vậy sao? Nhưng Dư An không biết, sao trên tay lại có bột thạch azurite? "Mạc Nhân Tuyết nhìn về phía cổ tay Lộc Dư An. "Bột thạch thanh, trên thế giới cũng không thấy nhiều."
Lộc Dư An cúi đầu nhìn về phía tay trái của mình, mới phát hiện ngón út của cậu nhiễm màu xanh bột mịn, là từ nhà lão Lý lúc lấy sơn thì đụng phải.
"A - - "Dương Xuân Quy kéo cổ tay Lộc Dư An, ngón cái và ngón trỏ tinh tế vân vê, bột phấn màu xanh đậm ở trong đầu ngón tay cậu bị nghiền nát, mặt mày ông giãn ra, sắc mặt kinh hỉ: "Đúng là thạch thanh, loại thuốc màu tự nhiên này rất hiếm thấy."
Cái gọi là thạch thanh là một loại bột màu được làm từ quặng, loại bột màu này so với bột màu lưu thông trên thế giới, màu sắc càng tươi sáng, là khoáng vật được mài bằng phương pháp đặc biệt, sau khi được rắc cố định trên giấy Tuyên Thành có thể trăm năm không đổi màu, mà trên người Dư An chính là Ngũ Thanh, chính là thuốc màu sau khi mài giũa chế tác năm lần.
Loại đồ này mua cũng rất khó mua được, chỉ người nghiên cứu quốc họa mới có thể có.
Dương Xuân Quy nghiêng đầu nhìn Lộc Chính Thanh thật sâu: "Sao anh nói Dư An không biết vẽ." Trong giọng nói của ông ẩn ẩn mang theo trách cứ.
Nếu như nói Dư An vừa mới trở về, Lộc gia không biết còn có thể tha thứ, nhưng Dư An cũng đã trở về lâu như vậy rồi.
Tại sao gia đình cậu dường như không biết gì về cậu cả?
Con cái không thích nói là chuyện của con cái, nhưng hiểu rõ con cái của mình cũng là việc mà mỗi phụ huynh nên làm.
Lộc Chính Thanh nhìn về phía Lộc Dư An, trong lòng dâng lên tư vị khó hiểu, ở trong mắt ông- - Dư An ngoan cố không chịu khổ vĩnh viễn cũng không cách nào cùng bột màu Thạch Thanh hoặc là giống như thê tử của ông cười ôn nhu trong phòng vẽ tranh liên hệ cùng một chỗ.
Mà hôm nay, ông liếc mắt một cái, Dư An mơ hồ cũng có mặt mày tương tự thê tử.
Ông mới giật mình nhận ra, Dư An dường như đã thay đổi.
Giọng Lộc Chính Thanh có chút gay gắt, trong lòng mơ hồ lại thấy hơi áy náy: "Ta quả thật không biết."
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, đã bị thanh âm trưởng tử cắt đứt.
"Dư An mới học gần đây phải không? Sao không nói với chúng ta? "Lộc Vọng Bắc hời hợt nói.
Lộc Chính Thanh cũng nghĩ như thế, có thể là Dư An gần đây vừa mới học, cho nên mới không nói với bọn họ.
Lộc Dư An kỳ thật cũng không phải là một người nói rất nhiều, đặc biệt là một năm nay, cậu ngày càng trầm mặc.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lộc Vọng Bắc cho rằng Lộc Dư An cũng không biết bao nhiêu.
Nhưng Lộc Dư An lại đứng thẳng, đi tới trước mặt bọn họ nói: "Không. Không phải gần đây, tôi đã học từ rất lâu rồi."
Cậu chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Chuyện này cậu chưa bao giờ cố ý giấu diếm, chẳng qua cậu ở Lộc gia suốt bốn năm, không ai phát hiện, cũng không ai để ý.
Chỉ là giờ phút này lại bị một người chỉ có duyên gặp mặt một lần phát giác.
Thân nhân mà cậu hơn mười năm nhớ mãi không quên thì tính là cái gì chứ? Trong ký ức tuổi thơ còn sót lại của cậu, những lời thề sẽ mãi mãi được giữ gìn.
Người bảo vệ cậu lại đi nơi nào?
Lộc Dư An nhìn Lộc Vọng Bắc, ánh mắt lại lướt qua Lộc Vọng Bắc, nhìn Mạc Nhân Tuyết người phát hiện bí mật của cậu nói: "Học qua vài năm, đi theo một vị trưởng bối rất xuất sắc học qua, không tính là chuyên nghiệp."
Nhưng ngoại trừ buồn cười ra, trong lòng cậu lại có loại cảm giác khó có thể chịu được.
Đợi thật lâu sau, cậu mới minh bạch loại cảm giác này gọi là bị người nhìn chăm chú.
Chuyện này dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ giữa trẻ con.
Tiệc tối ăn uống linh đình, khách chủ cùng vui vẻ.
Món ăn dựa theo khẩu vị của khách, đều thiên về thanh đạm. Lộc Dư An không có khẩu vị gì, sau khi kết thúc lẻn vào phòng bếp dùng đĩa sứ nhỏ cắt một miếng bánh ngọt đi ra.
Trên đường từ phòng bếp trở về, Lộc Dư An xa xa nhìn thấy Mạc Nhân Tuyết bưng sâm banh rất vui vẻ nói chuyện với mấy người Lộc Chính Thanh trong vườn hoa, bước chân cậu chậm rãi có chút chần chờ.
Dưới ánh trăng, Mạc Nhân Tuyết mặc áo sơ mi trắng, thân hình cao lớn, nhưng dưới áo sơ mi thân thể chặt chẽ, đại khái do uống rượu, áo sơ mi cởi bỏ hai cái nút áo phía trên cùng , tư thế đứng cũng có chút tùy tiện, cho dù là như vậy, anh cũng có loại khí chất cao quý không thể giải thích. *Đẹp traiiiiiiiii*
Loại khí chất này cậu đã gặp qua ở trên người cha con Lộc gia, cùng bọn họ lui tới đàm tiếu phần lớn cũng là những người như vậy, tự tin, kiêu ngạo, giống như vĩnh viễn sẽ không sợ hãi những thứ không xác định trong tương lai, Lộc Dư An rất không hiểu, cậu luôn cảm thấy tương lai là một mảnh hắc ám, trong bóng tối luôn ẩn giấu dã thú chọn người mà cắn, chỉ cần buông lỏng cảnh giác, sẽ tan xương nát thịt.
Cậu không rõ tại sao trong mắt những người đó, tương lai lại là ánh sáng tốt đẹp.
Nhưng loại khí chất này lại có thể tự tạo thành một vòng tròn, đem cậu vĩnh viễn bài xích ở bên ngoài.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cậu đã từng rất muốn làm bộ chính mình cũng có thứ tự tin đó, nhưng cậu phát hiện loại khí chất này, là giả không ra, đây là dùng mấy đời tài phú quyền quý chồng chất mà thành.
Cho nên cậu vẫn không thích Mạc Nhân Tuyết, cũng không thích những người đó. Họ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Bên kia Lộc Chính Thanh tựa hồ có việc rời đi một chút, lưu lại một mình Mạc Nhân Tuyết, anh tựa hồ là phát hiện bên này có động tĩnh.
Ánh mắt hai người cách vườn hoa thật dài đối diện nhau.
Hành lang thật ra cũng không hẹp, nhưng Mạc Nhân Tuyết thấy cậu đi qua, bưng sâm banh, hơi nghiêng người, để trống cho cậu một khoảng không gian không quá rộng.
Anh phát hiện thiếu niên có ý thức lãnh thổ rất mạnh, không thích người khác tới gần.
Lộc Dư An giương mắt nhìn một mảnh không gian kia, nhưng không có tới gần, chỉ là dừng ở ngoài hai bước, dừng cách một tầng hương thơm nhàn nhạt trên người Mạc Nhân Tuyết, cũng sẽ không để cho anh cảm thấy đây là khoảng cách khó chịu, sau đó mới dùng muỗng nhỏ trong tay múc bánh ngọt trong đĩa, lại chậm chạp không nói gì.
Lộc Dư An kỳ thật cũng không am hiểu nói chuyện với nam nhân lớn tuổi như Mạc Nhân Tuyết. Những người đàn ông lớn tuổi mà cậu từng biết, trên người luôn có mùi thuốc lá rượu không tản đi được, lớn giọng ở trong sân thét năm quát sáu.
Mà Mạc Nhân Tuyết thoạt nhìn cũng không phải là một người thích tán gẫu.
Mạc Nhân Tuyết biết Lộc Dư An là có lời muốn nói, có thể là giải thích chuyện buổi chiều, hoặc là hỏi thăm chuyện xảy ra vào buổi tối vừa rồi, anh lẳng lặng chờ Lộc Dư An mở miệng.
Nhưng Lộc Dư An chậm chạp không mở miệng, chỉ chậm rãi ăn miếng bánh ngọt không lớn lắm kia.
Trên bánh ngọt, có một tầng chocolate màu nâu nhạt, mặt trên điểm xuyết một mảnh lá bạc hà, ngọt ngào bình thường không có gì lạ.
Nhưng thiếu niên ăn rất nghiêm túc, ngay cả mảnh vụn bên cạnh bánh ngọt cũng nghiêm túc dùng thìa nhỏ đưa đến trong miệng, không chút nào lãng phí.
Tính cách của thiếu niên, kỳ thật Mạc Nhân Tuyết cũng không tán thành, thế giới của thiếu niên luôn không đen thì trắng, Lộc Dư An quật cường, cương trực, đối với anh xem ra rất không cần thiết.
Mạc Nhân Tuyết bưng sâm banh nhẹ nhàng nếm chất lỏng trong ly thủy tinh, nghĩ nghĩ mở miệng dẫn đường: "Ăn ngon lắm sao?" Anh là huynh trưởng so với em trai em gái cùng thế hệ, cũng không thích nói đùa, anh đã quen với các đệ đệ muội muội bên dưới đối với anh chút sợ hãi.
"Rất ngọt. "Lộc Dư An theo bản năng hồi đáp. Cậu đã ăn một phần có chocolate, lại cẩn thận đem chocolate còn lại trong đĩa trượt qua bên kia, kỳ thật chỉ cần bắt đầu nói chuyện, sự xấu hổ giữa hai người liền phai nhạt đi, Lộc Dư An chậm rãi đem mấy ngụm cuối cùng ăn vào, tiện tay đem chén sứ đặt ở trên lan can, hít sâu một hơi, đem mục đích cậu đến đây nói ra: "Có một số chất màu rất đặc biệt, đặc biệt là khoáng thạch, có một số chất màu khoáng thạch một lần liền tuyệt tích, so với......bảo sao của triều Tống."
Cậu nói như vậy, Mạc Nhân Tuyết có nghe hay không liền cùng cậu không có quan hệ, dù sao cậu không nợ Mạc Nhân Tuyết.
Mạc Nhân Tuyết tức khắc liền nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lộc Dư An , anh trong lòng không khỏi kinh ngạc, bỗng nhiên ý thức được, thiếu niên chỉ là tới nói với chính mình,không có bản gốc thiết kế màu sắc đời Tống, trừ điều đó ra chưa từng có bất kỳ mục đích gì khác.
"Cảm ơn. "Nhưng bất kể trong lòng kinh ngạc thế nào, trên mặt anh vẫn bất động thanh sắc, nghiêng đầu nhìn về phía Lộc Dư An, thấy Lộc Dư An như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
*Mới gặp đã sợ chồng bị lừa tiền mua phải đồ fake, sợ người lạ nhưng vẫn tới nhắc chồng một tiếng :)))*
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Mạc Nhân Tuyết bật cười.
Cậu nhanh chóng biến mất vào khu vườn, chỉ để lại chiếc đĩa nhỏ bằng đá cẩm thạch trắng vân màu xanh da trời trên lan can của khu vườn.
Trên đĩa chỉ còn lại một miếng chocolate nhỏ lẻ loi.
Lộc Vọng Bắc đứng ở ban công lầu hai, đem một màn dưới hoa viên từ đầu tới cuối đều thấy rõ ràng, anh nhìn chằm chằm bóng lưng gần như nhảy nhót nhẹ nhàng của Dư An cho đến khi biến mất ở cuối tầm mắt anh mới chịu thu hồi ánh nhìn, chai rượu đỏ trong tay không buông ra.
Dường như lúc Lộc Dư An vừa mới trở về, anh cũng từng thấy Lộc Dư An vui vẻ thuần túy như vậy, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào thì càng ngày càng ít.
Có lẽ là mỗi lần Lộc Dư An sai khiến Dữ Ninh, càng có lẽ là khi anh nửa đêm theo cơn ác mộng về cái chết của mẹ tỉnh giấc.
Nhưng rất nhanh Lộc Vọng Bắc liền nghĩ đến càng nhiều hơn là, vì sao Lộc Dư An lại chủ động tiếp cận Mạc Nhân Tuyết? Tại sao Lộc Dư An rõ ràng biết vẽ nhưng lại gạt mọi người?
Cậu đến tột cùng đang đánh chủ ý gì?
Lộc Vọng Bắc nhíu mày xuất thần, mãi đến khi Lộc Dữ Ninh lên lầu tìm nhẹ giọng gọi anh, anh mới lấy lại tinh thần.
Lộc Dữ Ninh nhạy bén nhận ra điều gì, bất an hỏi: "Sao vậy?"
Lộc Vọng Bắc trấn an cười cười, xoa xoa tóc Lộc Dữ Ninh: "Không có việc gì." Anh nhìn em trai ngây thơ thuần túy, cảm xúc khác thường trong lòng dần dần tiêu tán.
Lộc Dữ Ninh lại chần chừ, y ngẩng đầu lên thấp thỏm ẩn sâu trong mắt: "Ca ca, có phải bác Dương cảm thấy em làm không đủ tốt?"
Lộc Vọng Bắc lại theo sợi tóc Lộc Dữ Ninh sờ sờ nói: "Ca ca sẽ đem tất cả những gì em muốn đều cho em, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em."
Lộc Dữ Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng cái gì cũng không dám hỏi.
Thẳng đến khi hai người bọn họ xuống lầu, Lộc Vọng Bắc vẫn gắt gao nắm chặt chai rượu vang đỏ kia.
Lộc Vọng Bắc khó có được một giấc mộng.
Trong mộng tựa hồ là khi anh còn bé.
Cây du trong vườn lay động cành lá dưới làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua. Ánh mặt trời vụn vặt như cát vàng rơi xuống bãi cỏ.
Dư An nhỏ tuổi nằm sấp trên quần thể thao của anh khóc lớn. "Ca ca, tiểu hầu tử mất tích rồi..."
"Anh đã bảo em trông chừng nó mà. "Vẫn là một đứa trẻ, anh mặc quần áo thể thao, không kiên nhẫn vỗ quả bóng rổ oán giận," Không thấy nữa thì anh cũng không có cách nào a, biến mất thì biến mất vậy!"
Tiểu hầu tử là con búp bê ôm chuối tiêu ở trong rạp xiếc, từ nhỏ ngủ cùng em trai, đã rách ngay cả bông hoa cũng xẹp lép, hôm nay rốt cục bị mẹ không thể nhịn được nữa ném đi, ai ngờ em trai lại quấn lấy anh đang chuẩn bị ra ngoài chơi bóng.
Nhưng đứa nhỏ đại khái chỉ có thể nghe hiểu hai chữ "Không thấy" "Không có", khóc càng dữ dội hơn, nó nước mắt lưng tròng nhìn ca ca không gì không làm được: "Oa - - nhưng - - nhưng nó là bạn tốt của em a."
"Anh thật sự không có cách nào với em mà! Ngồi đây chờ! "Cậu bé bất đắc dĩ đẩy cục bột trên đùi ra, ném bóng rổ một bên, khom lưng ôm lấy cục bột nhỏ, đặt lên ngựa gỗ trên bãi cỏ nói: "Đây là lần cuối cùng, em ngoan ngoãn ngồi xuống, ở đây chờ anh tìm lại cho em."
"Ngoéo tay. "Đứa nhỏ nức nở nói.
"Được, ngoéo tay. Anh lừa em lúc nào chưa? "Cậu bé bất đắc dĩ trả lời.
Hai ngón tay út một lớn một nhỏ đan vào nhau.
Đứa nhỏ nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi trên ngựa gỗ sơn màu, hai chân ung dung lắc lư.
Ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm cửa lớn, ai kêu cũng không đi, nó phải chờ ca ca.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều tà vàng óng rơi dưới bãi cỏ, rốt cục cậu bé đầu đầy mồ hôi một tay đạp xe đạp, cười hướng đệ đệ vung tiểu hầu tử trong tay.
"Ca ca - - "Đứa nhỏ đứng lên, giống như đạn pháo bay về phía anh trai.
"Em xem, ca ca đã tìm lại cho em rồi" Cậu bé nhảy ra khỏi xe đạp, ôm lấy đứa bé trong vòng tay.
Đứa nhỏ cười khanh khách chôn trong cổ ca ca, thẹn thùng nói: "Ca ca lợi hại nhất."
"Lại nặng hơn rồi, heo mập, ca ca sẽ cho em tất cả những gì em muốn và sẽ luôn bảo vệ em."
"Anh nói ngược rồi, mẹ nói, là An An sẽ luôn bảo vệ anh."
Lộc Vọng Bắc từ trong mộng bừng tỉnh, một tay chống đỡ thân thể, há to miệng thở hổn hển.
Anh đã quen nửa đêm bị ác mộng đánh thức, nhưng lần này lại đặc biệt bất đồng, trong lòng anh có loại tư vị khó hiểu.
Một lúc lâu sau mới giật mình thì ra anh cũng từng chạy qua hơn nửa khu thành phố, chỉ vì muốn mua cho Lộc Dư An một con búp bê giống y hệt.
Nhưng mà, vậy thì thế nào đây? Lộc Dư An vẫn dùng sự tùy hứng của mình, hủy diệt tất cả mọi người, hại chết mẹ anh.
Ánh mắt Lộc Vọng Bắc thật sâu, đè nén cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ trong mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.