Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa
Chương 2
Tây Sơn Ngư
07/10/2024
Ngoài trời lại bắt đầu có tuyết rơi.
Đường đến Lộc gia cũng không thuận tiện, xe taxi chạy đến giữa sườn núi biệt thự Lộc gia thì không muốn đi lên nữa.
Lộc Dư An cũng không miễn cưỡng, thể lực của cậu còn đủ.
Theo đường núi, cậu ở trong tuyết một bước sâu một bước nông đi lên, chỉ là màu trắng của âu phục cũng không thích hợp với nơi này.
Đường núi như vậy, dù có cẩn thận đến mấy ống quần cũng sẽ dính phải tuyết vụn mà lấm lem.
Biệt thự Lộc gia có tiệc tối, xe cộ sang trọng ven đường nối liền không dứt, tương đối khó khăn chính là tai phải của cậu bởi vì mấy năm đó bị bán đi nên thính lực đã suy giảm trầm trọng, gần như không nghe thấy gì.
Điều này có nghĩa là cậu không phân biệt được âm thanh từ hướng nào truyền đến, cho nên chỉ có thể dọc theo vách đá một bên đường núi đi lên.
Vài chiếc xe thể thao kiểu cách dưới sự dẫn dắt của chiếc siêu xe màu vàng sáng bấm còi, ác ý ép cậu vào sát sườn đồi dốc, thiếu chút nữa chạm trúng quần áo cậu mà phóng qua.
Lốp xe chạy như bay, giọt nước đen bắn tung tóe lên quần âu màu trắng ngà, nhưng cậu không thể tránh được.
Lộc Dư An biết bọn họ là cố ý.
Những người này đều là con cháu nhà giàu ở Nam thành, là bạn bè cùng lớn lên với Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dữ Ninh ở trong giới rất được hoan nghênh, cơ hồ tất cả mọi người đều thích tiểu đệ đệ nhu thuận hiểu chuyện này.
Khi cậu được tìm trở về, đám người kia đều đang lo lắng cho tình cảnh của Lộc Dữ Ninh, thậm chí có một số người còn xúi giục ba mẹ mình nhận Lộc Dữ Ninh về làm em trai mình.
Bọn họ đều bênh vực kẻ yếu là Lộc Dữ Ninh, thuận lý thành chương, xa lánh coi thường cậu cũng trở thành quy tắc mặc định trong vòng bạn bè của họ.
Lộc Dư An không thèm để ý, nhưng kỳ thật cậu cũng không phải hoàn toàn xa lạ với những người đó.
Cầm đầu đám con cháu nhà giàu lái xe thể thao màu vàng sáng kia, Lộc Dư An mơ hồ còn nhớ rõ, bọn họ khi còn bé cũng giống như vậy.
Là bạn chơi với nhau, tựa hồ còn ngoắc tay ước định muốn trở thành bạn tốt cả đời.
Chỉ là chuyện khi còn bé sao có thể coi là thật chứ.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Dựa vào ven đường vừa nghỉ vừa đi, thể lực của cậu cũng miễn cưỡng chống đỡ đến khi tới biệt thự Lộc gia ở giữa núi.
Mặt trời lặn về phía tây, sắc trời dần tối. Xa xa ở bên ngoài biệt thự, cũng đã ngừng một loạt xe sang trọng, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Buổi tiệc tựa hồ đã bắt đầu.
Ống quần của cậu bị tuyết tan ra làm ướt, quần không dày, lạnh lẽo dán vào da thịt, nhanh chóng đem ấm áp trên người mang đi sạch, chân cậu đông lạnh đến có chút cứng ngắc, kỳ thật loại khó chịu này còn ở trong phạm vi chịu đựng của Lộc Dư An, so với nỗi sợ hãi rét lạnh đến khắc cốt ghi tâm khảm sâu trong tâm trí, càng làm cho cậu khó chịu hơn.
Cậu chật vật giữa những vị khách trang phục lộng lẫy, trông vô cùng lạc lỏng.
.
Nhưng cậu chưa bao giờ để ý cũng không sợ ánh mắt của mọi người.
Cậu chỉ muốn con trai Lộc Chính Thanh, em trai Lộc Vọng Bắc có thể sống tốt hơn.
May mà bảo vệ ngoài cửa vẫn nhân ra cậu, cũng không ngăn cản, cậu đi vào trang viên Lộc gia dưới ánh mắt kỳ quái cùng bừng tỉnh đại ngộ của các vị khách trong đó.
"Đây là đứa bé thất lạc mà Lộc gia tìm về sau này sao?"
"Cũng thật...... Thật không giống người Lộc gia."
"Cậu ta đâu có nửa điểm dáng vẻ của bác trai và bác gái, Ninh Ninh so với cậu ta tốt hơn nhiều, nói trắng ra, nhất định là lầm rồi, cậu ta làm sao có thể là người Lộc gia được?"
Câu oán giận cuối cùng, chủ nhân của giọng nói đặc biệt cao lên vài phần, như là cố ý nói cho Lộc Dư An nghe.
Lộc Dư An không quay đầu lại cũng biết người nói chuyện là fan số một của Lộc Dữ Ninh, đứa con út của Lộc gia, cũng là bảo bối của tất cả người nhà Lộc gia, anh họ ruột thịt của cậu.
Từ giây đầu tiên cậu đặt chân vào Lộc gia, anh ta đã cực kỳ xoi mói Lộc Dư An, cũng giống như một con gà mái già đem Lộc Dữ Ninh che chở ở dưới đôi cánh của mình. Lại nói, phần lớn tranh chấp của cậu ở Lộc gia đều là phát sinh với người anh họ này.
Nhưng lúc này Lộc Dư An lại không tranh luận với anh họ như trước, mà xuyên qua đám người tiếp tục đi về phía trước, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Sau khi được chẩn đoán mắc ung thư, lại cũng có chỗ tốt, chính là Lộc Dư An rốt cục có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật này.
Bọn họ nói vốn là lời nói thật, thậm chí còn có thể gọi là uyển chuyển.
Cậu- - Cậu quả thật không giống người Lộc gia, vô luận là tướng mạo hay là tính cách.
Lộc gia là gia tộc nổi danh thư hương thế gia ở Nam thành, thi thư gia truyền, cha con Lộc gia ba người người nào đi ra ngoài mà không phải là khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Mà cậu lại là khối đá bén nhọn không thích hợp trong khối ngọc kia.
Nhưng dù là như vậy, cậu cũng hy vọng có thể trở thành tảng đá giống ngọc nhất, cách ba và ca ca lại gần thêm một chút.
Hôm nay là sinh nhật của ba, ba cùng anh trai bề bộn nhiều việc, trong đại sảnh cũng không nhìn thấy bọn họ.
Ở trong đại sảnh quần là áo lượt, cậu đứng thẳng lưng, mặc dù có chút chật vật, lại nhìn không ra xíu rụt rè nào, đối với ánh mắt xung quanh cậu làm như không thấy, bước chân do dự, ôm chặt ba lô trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn cửa biệt thự phía sau, cậu biết cha và anh trai đang ở đó.
Cậu không nên tùy hứng quấy rầy ba cùng ca ca bề bộn nhiều việc.
Bọn họ đã nói rất nhiều lần, bọn họ không thích nhất chính là bộ dáng bướng bỉnh của cậu.
Lộc Dư An cũng không phải là một kẻ yếu đuối, từ lúc bị bệnh đến khi có phương án điều trị, cậu đều là chỉ có một mình, nhưng giờ khắc này, cách cha và anh trai đã một năm chưa gặp không đến trăm mét, khi bị bệnh tới nay cậu đều có thể xem nhẹ đến bây giờ bao nhiêu yếu ớt lại tuôn trào ở trong lòng, nội tâm khát vọng nhìn thấy người thân đã vượt qua hết thảy mọi thứ khác.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Không chút do dự, cậu đi vòng qua vườn hoa rồi đi thẳng về phía sau biệt thự.
Cậu rời đi chưa đầy một năm, vườn hoa Lộc gia đã có biến hóa không nhỏ.
Cây du vốn là cây dễ thấy nhất trong vườn, gần tầng hai, đã bị chặt bỏ và thay thế bằng một bụi hoa mỏng manh.
Hoa tường vi ở bên cạnh có cảnh quan hồ nước phụ trợ càng thêm kiều diễm, không có sự cản trở của nhánh cây cao và lá. Cửa sổ sát đất lầu hai lấy ánh sáng tốt hơn rất nhiều, xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xám nhạt và xanh lam che lấp có thể nhìn thấy giá vẽ.
Đó vốn là phòng của cậu.
Hiện tại hẳn là bị đổi thành phòng vẽ tranh - phòng vẽ tranh của Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dư An bước chân đình trệ trong một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh cậu cứng ngắc động đậy mắt cá chân, đại khái là bởi vì máu tuần hoàn không tốt chân tê nên mới cảm thấy có chút không thể cử động, bước không nổi nữa.
"Anh hai. "Thanh âm từ bên kia vườn hoa truyền đến, đánh thức Lộc Dư An.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu cơ hồ lập tức nhíu mày, cậu quá quen thuộc với thanh âm này.
Quả nhiên Lộc Dữ Ninh mặc âu phục màu trắng, bên ngoài mặc áo khoác lông cừu cùng màu, một đường chạy vòng từ phía sau cậu đi tới.
Đến trước mặt cậu, đôi mắt nâu như mắt nai con kinh hỉ nhìn Lộc Dư An, thở hồng hộc đưa tay ngăn cản đường đi của cậu: "Anh hai anh rốt cục cũng đã trở lại! Chúng ta đều rất lo lắng cho anh. "Thanh âm thiếu niên trong trẻo mang theo mềm mại, cực dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Lộc Dư An sửa lại quần áo của mình, nhíu mày, uể oải nói: "Tránh ra."
Trước mặt Lộc Dữ Ninh, cậu cũng không che giấu sự chán ghét của mình đối với y.
Cậu thật sự hẹp hòi, không có cách nào tiếp nhận Lộc Dữ Ninh, cậu cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Không phải mối quan hệ nào cũng có thể là bạn. Giống như nhiều người ghét cậu vậy, tại sao cậu lại không thể ghét Lộc Dữ Ninh.
Vẻ mặt bi thương của Lộc Dữ Ninh thoáng chốc biến mất, sự lãnh đạm của Lộc Dư An chẳng những không khuyên được y lùi bước, ngược lại y còn giống như sợ Lộc Dư An bỏ chạy, ngược lại tiến lên thêm một bước, chắn ở trước mặt Lộc Dư An, càng thêm kiên định nói: "Anh hai, anh có biết không, chúng ta nhớ anh lắm, anh lần này trở về cũng đừng đi nữa có được hay không - -"
Lộc Dư An cũng không muốn nhiều lời với y, xoay người muốn đi.
Lộc Dữ Ninh vội vàng muốn kéo cánh tay cậu, nhưng chỉ nhào vào khoảng không, đứng không vững, cả người trượt qua một bên
Lộc Dư An nhíu mày vươn tay, muốn kéo y lại. Bên cạnh là hồ nước cảnh quan, nước mùa đông lạnh thấu xương, thân thể Lộc Dữ Ninh không tốt, nếu ngã xuống, nhất định sẽ bệnh nặng một hồi.
Tuy rằng cậu ghét Lộc Dữ Ninh, nhưng cũng khinh thường loại thủ đoạn như vậy.
Chỉ là cậu vẫn chậm một bước.
"Bụp" một tiếng, Lộc Dữ Ninh nửa người đã rơi vào trong nước.
Mang theo cả cậu, đều ngã sấp xuống trong hồ nước lạnh thấu xương khiến cậu nhịn không được rùng mình một cái, cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì thì chiếc ba lô liền rơi xuống nước.
Lộc Dư An không để ý tới Lộc Dữ Ninh ngã xuống, nhanh chóng đứng lên, nhặt ba lô chìm trong nước, mở khóa kéo, lấy bức tranh bên trong ra, xác nhận bức tranh vẫn được bọc kỹ nguyên vẹn.
Màu vẽ không thể chạm vào nước, cũng may bởi vì được bao bọc ở bên ngoài, nên tranh bên trong cũng không sao.
Lúc này cậu vừa mới nhẹ nhõm.
"Lộc Dư An! "Tiếng chất vấn mang theo tức giận truyền đến. Cậu kỳ thật cũng không thể phân biệt rõ ràng phương hướng âm thanh, chật vật nhìn xung quanh, mới nhìn thấy phụ thân nổi giận đùng đùng từ cửa biệt thự đi tới
Động tác cả người Lộc Dư An dừng lại.
Cách đó vài bước, ngực Lộc Chính Thanh phập phồng kịch liệt, sải bước đi về phía bọn họ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu chất vấn: "Con vừa mới làm cái gì?"
Nam nhân trẻ tuổi anh tuấn bên cạnh, Lộc Vọng Bắc lại càng không thể trầm ổn như thường ngày, không để ý tới nước hồ mùa đông, một chân bước vào , đỡ Lộc Dữ Ninh chật vật đứng dậy.
Lúc đi ngang qua vai Lộc Dư An, ánh mắt anh lạnh lùng, khiến Lộc Dư An cảm thấy như bản thân đang rơi xuống hầm băng.
Hai chữ "Ca ca" Lộc Dư An còn chưa nói ra khỏi miệng, liền tiêu tán ở trong không khí.
"Anh, em không sao. "Lộc Dữ Ninh được anh trai bế lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Lộc Vọng Bắc trấn an cười cười. "Mọi người đừng lo lắng." Quan tâm lại nhu thuận.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lộc Vọng Bắc cẩn thận ôm Lộc Dữ Ninh từ trong nước lên, đặt ở bên hồ, thanh âm lạnh lùng không tài nào che giấu được. Quan tâm hỏi: "Ca phẫu thuật tim của em sắp diễn ra vào tuần sau, nếu em bị bệnh thì sao?" Áo khoác đã bao phủ lên người Lộc Dữ Ninh mang theo hơi ấm còn sót lại.
Chiếc áo khoác lông cừu quá lớn làm nổi bật Lộc Dữ Ninh vô cùng nhỏ bé, nhưng y lại quấn chặt quần áo giảo hoạt cười cười: "Anh trai sẽ chăm sóc em thật tốt." Lời nói dí dỏm làm cho lông mày Lộc Vọng Bắc đang nhíu chặt cũng buông lỏng. Em trai ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy làm sao có thể để Lộc Vọng Bắc đau lòng.
Lộc Dư An mặt không chút biểu cảm thu hồi ánh mắt, bảo vệ ba lô trong ngực, cứng ngắc gần như vụng về bò ra khỏi hồ nước.
Quần áo ướt đẫm giọt nước lạnh như băng, chảy xuôi trên mặt đất, gió lạnh thổi tới đem một chút hơi ấm cuối cùng bay đi.
Áo sơ mi dưới âu phục đen thẫm của Lộc Chính Thanh kịch liệt phập phồng, trên khuôn mặt trước sau như một gió êm sóng lặng bởi vì nổi giận gân xanh hiện lên. Cậu bước lớn một bước, cảm giác như tấm lưng rộng lớn của một người cha cơ hồ có thể đem Lộc Dư An che chắn toàn bộ.
Đôi mắt đen láy của Lộc Dư An nhìn Lộc Chính Thanh, môi không có huyết sắc khẽ giật giật, hai chữ "ba ba" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Một giây sau, bốp một tiếng, thanh âm vô cùng rõ ràng.
Lộc Dư An bất ngờ không kịp đề phòng nghiêng đầu, cả người bởi vì yếu ớt nên lảo đảo một bước, thiếu niên gầy gò loạng choạng đỡ lấy lan can mới tạm thời ổn định được, cơ hồ ngay lập tức trên khuôn mặt trắng nõn của cậu hiện lên vết đỏ, bị khuy măng sét kim cương màu xanh sapphire làm bị thương, tơ máu đỏ ngầu nhanh chóng từ vết thương chảy ra, trên khuôn mặt trắng như tuyết có vẻ đặc biệt dọa người.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bị thương rất nặng.
Lộc Chính Thanh cũng không nghĩ tới chính mình phẫn nộ vung một cái tát lại có thể nghiêm trọng như vậy, thân thể theo bản năng muốn hướng Lộc Dư An bước tới, nhưng chỉ hơi nhúc nhích, rất nhanh lại mạnh mẽ kiềm chế, đứng tại chỗ bất động, ánh mắt rơi xuống trên vết thương của Lộc Dư An, cứng nhắc ra lệnh: "Xin lỗi Ninh Ninh!"
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Đường đến Lộc gia cũng không thuận tiện, xe taxi chạy đến giữa sườn núi biệt thự Lộc gia thì không muốn đi lên nữa.
Lộc Dư An cũng không miễn cưỡng, thể lực của cậu còn đủ.
Theo đường núi, cậu ở trong tuyết một bước sâu một bước nông đi lên, chỉ là màu trắng của âu phục cũng không thích hợp với nơi này.
Đường núi như vậy, dù có cẩn thận đến mấy ống quần cũng sẽ dính phải tuyết vụn mà lấm lem.
Biệt thự Lộc gia có tiệc tối, xe cộ sang trọng ven đường nối liền không dứt, tương đối khó khăn chính là tai phải của cậu bởi vì mấy năm đó bị bán đi nên thính lực đã suy giảm trầm trọng, gần như không nghe thấy gì.
Điều này có nghĩa là cậu không phân biệt được âm thanh từ hướng nào truyền đến, cho nên chỉ có thể dọc theo vách đá một bên đường núi đi lên.
Vài chiếc xe thể thao kiểu cách dưới sự dẫn dắt của chiếc siêu xe màu vàng sáng bấm còi, ác ý ép cậu vào sát sườn đồi dốc, thiếu chút nữa chạm trúng quần áo cậu mà phóng qua.
Lốp xe chạy như bay, giọt nước đen bắn tung tóe lên quần âu màu trắng ngà, nhưng cậu không thể tránh được.
Lộc Dư An biết bọn họ là cố ý.
Những người này đều là con cháu nhà giàu ở Nam thành, là bạn bè cùng lớn lên với Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dữ Ninh ở trong giới rất được hoan nghênh, cơ hồ tất cả mọi người đều thích tiểu đệ đệ nhu thuận hiểu chuyện này.
Khi cậu được tìm trở về, đám người kia đều đang lo lắng cho tình cảnh của Lộc Dữ Ninh, thậm chí có một số người còn xúi giục ba mẹ mình nhận Lộc Dữ Ninh về làm em trai mình.
Bọn họ đều bênh vực kẻ yếu là Lộc Dữ Ninh, thuận lý thành chương, xa lánh coi thường cậu cũng trở thành quy tắc mặc định trong vòng bạn bè của họ.
Lộc Dư An không thèm để ý, nhưng kỳ thật cậu cũng không phải hoàn toàn xa lạ với những người đó.
Cầm đầu đám con cháu nhà giàu lái xe thể thao màu vàng sáng kia, Lộc Dư An mơ hồ còn nhớ rõ, bọn họ khi còn bé cũng giống như vậy.
Là bạn chơi với nhau, tựa hồ còn ngoắc tay ước định muốn trở thành bạn tốt cả đời.
Chỉ là chuyện khi còn bé sao có thể coi là thật chứ.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Dựa vào ven đường vừa nghỉ vừa đi, thể lực của cậu cũng miễn cưỡng chống đỡ đến khi tới biệt thự Lộc gia ở giữa núi.
Mặt trời lặn về phía tây, sắc trời dần tối. Xa xa ở bên ngoài biệt thự, cũng đã ngừng một loạt xe sang trọng, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Buổi tiệc tựa hồ đã bắt đầu.
Ống quần của cậu bị tuyết tan ra làm ướt, quần không dày, lạnh lẽo dán vào da thịt, nhanh chóng đem ấm áp trên người mang đi sạch, chân cậu đông lạnh đến có chút cứng ngắc, kỳ thật loại khó chịu này còn ở trong phạm vi chịu đựng của Lộc Dư An, so với nỗi sợ hãi rét lạnh đến khắc cốt ghi tâm khảm sâu trong tâm trí, càng làm cho cậu khó chịu hơn.
Cậu chật vật giữa những vị khách trang phục lộng lẫy, trông vô cùng lạc lỏng.
.
Nhưng cậu chưa bao giờ để ý cũng không sợ ánh mắt của mọi người.
Cậu chỉ muốn con trai Lộc Chính Thanh, em trai Lộc Vọng Bắc có thể sống tốt hơn.
May mà bảo vệ ngoài cửa vẫn nhân ra cậu, cũng không ngăn cản, cậu đi vào trang viên Lộc gia dưới ánh mắt kỳ quái cùng bừng tỉnh đại ngộ của các vị khách trong đó.
"Đây là đứa bé thất lạc mà Lộc gia tìm về sau này sao?"
"Cũng thật...... Thật không giống người Lộc gia."
"Cậu ta đâu có nửa điểm dáng vẻ của bác trai và bác gái, Ninh Ninh so với cậu ta tốt hơn nhiều, nói trắng ra, nhất định là lầm rồi, cậu ta làm sao có thể là người Lộc gia được?"
Câu oán giận cuối cùng, chủ nhân của giọng nói đặc biệt cao lên vài phần, như là cố ý nói cho Lộc Dư An nghe.
Lộc Dư An không quay đầu lại cũng biết người nói chuyện là fan số một của Lộc Dữ Ninh, đứa con út của Lộc gia, cũng là bảo bối của tất cả người nhà Lộc gia, anh họ ruột thịt của cậu.
Từ giây đầu tiên cậu đặt chân vào Lộc gia, anh ta đã cực kỳ xoi mói Lộc Dư An, cũng giống như một con gà mái già đem Lộc Dữ Ninh che chở ở dưới đôi cánh của mình. Lại nói, phần lớn tranh chấp của cậu ở Lộc gia đều là phát sinh với người anh họ này.
Nhưng lúc này Lộc Dư An lại không tranh luận với anh họ như trước, mà xuyên qua đám người tiếp tục đi về phía trước, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Sau khi được chẩn đoán mắc ung thư, lại cũng có chỗ tốt, chính là Lộc Dư An rốt cục có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật này.
Bọn họ nói vốn là lời nói thật, thậm chí còn có thể gọi là uyển chuyển.
Cậu- - Cậu quả thật không giống người Lộc gia, vô luận là tướng mạo hay là tính cách.
Lộc gia là gia tộc nổi danh thư hương thế gia ở Nam thành, thi thư gia truyền, cha con Lộc gia ba người người nào đi ra ngoài mà không phải là khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Mà cậu lại là khối đá bén nhọn không thích hợp trong khối ngọc kia.
Nhưng dù là như vậy, cậu cũng hy vọng có thể trở thành tảng đá giống ngọc nhất, cách ba và ca ca lại gần thêm một chút.
Hôm nay là sinh nhật của ba, ba cùng anh trai bề bộn nhiều việc, trong đại sảnh cũng không nhìn thấy bọn họ.
Ở trong đại sảnh quần là áo lượt, cậu đứng thẳng lưng, mặc dù có chút chật vật, lại nhìn không ra xíu rụt rè nào, đối với ánh mắt xung quanh cậu làm như không thấy, bước chân do dự, ôm chặt ba lô trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn cửa biệt thự phía sau, cậu biết cha và anh trai đang ở đó.
Cậu không nên tùy hứng quấy rầy ba cùng ca ca bề bộn nhiều việc.
Bọn họ đã nói rất nhiều lần, bọn họ không thích nhất chính là bộ dáng bướng bỉnh của cậu.
Lộc Dư An cũng không phải là một kẻ yếu đuối, từ lúc bị bệnh đến khi có phương án điều trị, cậu đều là chỉ có một mình, nhưng giờ khắc này, cách cha và anh trai đã một năm chưa gặp không đến trăm mét, khi bị bệnh tới nay cậu đều có thể xem nhẹ đến bây giờ bao nhiêu yếu ớt lại tuôn trào ở trong lòng, nội tâm khát vọng nhìn thấy người thân đã vượt qua hết thảy mọi thứ khác.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Không chút do dự, cậu đi vòng qua vườn hoa rồi đi thẳng về phía sau biệt thự.
Cậu rời đi chưa đầy một năm, vườn hoa Lộc gia đã có biến hóa không nhỏ.
Cây du vốn là cây dễ thấy nhất trong vườn, gần tầng hai, đã bị chặt bỏ và thay thế bằng một bụi hoa mỏng manh.
Hoa tường vi ở bên cạnh có cảnh quan hồ nước phụ trợ càng thêm kiều diễm, không có sự cản trở của nhánh cây cao và lá. Cửa sổ sát đất lầu hai lấy ánh sáng tốt hơn rất nhiều, xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xám nhạt và xanh lam che lấp có thể nhìn thấy giá vẽ.
Đó vốn là phòng của cậu.
Hiện tại hẳn là bị đổi thành phòng vẽ tranh - phòng vẽ tranh của Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dư An bước chân đình trệ trong một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh cậu cứng ngắc động đậy mắt cá chân, đại khái là bởi vì máu tuần hoàn không tốt chân tê nên mới cảm thấy có chút không thể cử động, bước không nổi nữa.
"Anh hai. "Thanh âm từ bên kia vườn hoa truyền đến, đánh thức Lộc Dư An.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu cơ hồ lập tức nhíu mày, cậu quá quen thuộc với thanh âm này.
Quả nhiên Lộc Dữ Ninh mặc âu phục màu trắng, bên ngoài mặc áo khoác lông cừu cùng màu, một đường chạy vòng từ phía sau cậu đi tới.
Đến trước mặt cậu, đôi mắt nâu như mắt nai con kinh hỉ nhìn Lộc Dư An, thở hồng hộc đưa tay ngăn cản đường đi của cậu: "Anh hai anh rốt cục cũng đã trở lại! Chúng ta đều rất lo lắng cho anh. "Thanh âm thiếu niên trong trẻo mang theo mềm mại, cực dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Lộc Dư An sửa lại quần áo của mình, nhíu mày, uể oải nói: "Tránh ra."
Trước mặt Lộc Dữ Ninh, cậu cũng không che giấu sự chán ghét của mình đối với y.
Cậu thật sự hẹp hòi, không có cách nào tiếp nhận Lộc Dữ Ninh, cậu cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Không phải mối quan hệ nào cũng có thể là bạn. Giống như nhiều người ghét cậu vậy, tại sao cậu lại không thể ghét Lộc Dữ Ninh.
Vẻ mặt bi thương của Lộc Dữ Ninh thoáng chốc biến mất, sự lãnh đạm của Lộc Dư An chẳng những không khuyên được y lùi bước, ngược lại y còn giống như sợ Lộc Dư An bỏ chạy, ngược lại tiến lên thêm một bước, chắn ở trước mặt Lộc Dư An, càng thêm kiên định nói: "Anh hai, anh có biết không, chúng ta nhớ anh lắm, anh lần này trở về cũng đừng đi nữa có được hay không - -"
Lộc Dư An cũng không muốn nhiều lời với y, xoay người muốn đi.
Lộc Dữ Ninh vội vàng muốn kéo cánh tay cậu, nhưng chỉ nhào vào khoảng không, đứng không vững, cả người trượt qua một bên
Lộc Dư An nhíu mày vươn tay, muốn kéo y lại. Bên cạnh là hồ nước cảnh quan, nước mùa đông lạnh thấu xương, thân thể Lộc Dữ Ninh không tốt, nếu ngã xuống, nhất định sẽ bệnh nặng một hồi.
Tuy rằng cậu ghét Lộc Dữ Ninh, nhưng cũng khinh thường loại thủ đoạn như vậy.
Chỉ là cậu vẫn chậm một bước.
"Bụp" một tiếng, Lộc Dữ Ninh nửa người đã rơi vào trong nước.
Mang theo cả cậu, đều ngã sấp xuống trong hồ nước lạnh thấu xương khiến cậu nhịn không được rùng mình một cái, cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì thì chiếc ba lô liền rơi xuống nước.
Lộc Dư An không để ý tới Lộc Dữ Ninh ngã xuống, nhanh chóng đứng lên, nhặt ba lô chìm trong nước, mở khóa kéo, lấy bức tranh bên trong ra, xác nhận bức tranh vẫn được bọc kỹ nguyên vẹn.
Màu vẽ không thể chạm vào nước, cũng may bởi vì được bao bọc ở bên ngoài, nên tranh bên trong cũng không sao.
Lúc này cậu vừa mới nhẹ nhõm.
"Lộc Dư An! "Tiếng chất vấn mang theo tức giận truyền đến. Cậu kỳ thật cũng không thể phân biệt rõ ràng phương hướng âm thanh, chật vật nhìn xung quanh, mới nhìn thấy phụ thân nổi giận đùng đùng từ cửa biệt thự đi tới
Động tác cả người Lộc Dư An dừng lại.
Cách đó vài bước, ngực Lộc Chính Thanh phập phồng kịch liệt, sải bước đi về phía bọn họ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu chất vấn: "Con vừa mới làm cái gì?"
Nam nhân trẻ tuổi anh tuấn bên cạnh, Lộc Vọng Bắc lại càng không thể trầm ổn như thường ngày, không để ý tới nước hồ mùa đông, một chân bước vào , đỡ Lộc Dữ Ninh chật vật đứng dậy.
Lúc đi ngang qua vai Lộc Dư An, ánh mắt anh lạnh lùng, khiến Lộc Dư An cảm thấy như bản thân đang rơi xuống hầm băng.
Hai chữ "Ca ca" Lộc Dư An còn chưa nói ra khỏi miệng, liền tiêu tán ở trong không khí.
"Anh, em không sao. "Lộc Dữ Ninh được anh trai bế lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Lộc Vọng Bắc trấn an cười cười. "Mọi người đừng lo lắng." Quan tâm lại nhu thuận.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lộc Vọng Bắc cẩn thận ôm Lộc Dữ Ninh từ trong nước lên, đặt ở bên hồ, thanh âm lạnh lùng không tài nào che giấu được. Quan tâm hỏi: "Ca phẫu thuật tim của em sắp diễn ra vào tuần sau, nếu em bị bệnh thì sao?" Áo khoác đã bao phủ lên người Lộc Dữ Ninh mang theo hơi ấm còn sót lại.
Chiếc áo khoác lông cừu quá lớn làm nổi bật Lộc Dữ Ninh vô cùng nhỏ bé, nhưng y lại quấn chặt quần áo giảo hoạt cười cười: "Anh trai sẽ chăm sóc em thật tốt." Lời nói dí dỏm làm cho lông mày Lộc Vọng Bắc đang nhíu chặt cũng buông lỏng. Em trai ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy làm sao có thể để Lộc Vọng Bắc đau lòng.
Lộc Dư An mặt không chút biểu cảm thu hồi ánh mắt, bảo vệ ba lô trong ngực, cứng ngắc gần như vụng về bò ra khỏi hồ nước.
Quần áo ướt đẫm giọt nước lạnh như băng, chảy xuôi trên mặt đất, gió lạnh thổi tới đem một chút hơi ấm cuối cùng bay đi.
Áo sơ mi dưới âu phục đen thẫm của Lộc Chính Thanh kịch liệt phập phồng, trên khuôn mặt trước sau như một gió êm sóng lặng bởi vì nổi giận gân xanh hiện lên. Cậu bước lớn một bước, cảm giác như tấm lưng rộng lớn của một người cha cơ hồ có thể đem Lộc Dư An che chắn toàn bộ.
Đôi mắt đen láy của Lộc Dư An nhìn Lộc Chính Thanh, môi không có huyết sắc khẽ giật giật, hai chữ "ba ba" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Một giây sau, bốp một tiếng, thanh âm vô cùng rõ ràng.
Lộc Dư An bất ngờ không kịp đề phòng nghiêng đầu, cả người bởi vì yếu ớt nên lảo đảo một bước, thiếu niên gầy gò loạng choạng đỡ lấy lan can mới tạm thời ổn định được, cơ hồ ngay lập tức trên khuôn mặt trắng nõn của cậu hiện lên vết đỏ, bị khuy măng sét kim cương màu xanh sapphire làm bị thương, tơ máu đỏ ngầu nhanh chóng từ vết thương chảy ra, trên khuôn mặt trắng như tuyết có vẻ đặc biệt dọa người.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bị thương rất nặng.
Lộc Chính Thanh cũng không nghĩ tới chính mình phẫn nộ vung một cái tát lại có thể nghiêm trọng như vậy, thân thể theo bản năng muốn hướng Lộc Dư An bước tới, nhưng chỉ hơi nhúc nhích, rất nhanh lại mạnh mẽ kiềm chế, đứng tại chỗ bất động, ánh mắt rơi xuống trên vết thương của Lộc Dư An, cứng nhắc ra lệnh: "Xin lỗi Ninh Ninh!"
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.