Vạn Người Ghét Thân Kiều Thể Nhược
Chương 29
Diêu Diêu Thỏ
01/09/2024
Chạng vạng, ở khu nằm viện, người nhà mang theo túi giữ ấm ra ra vào vào, có người đẩy xe lăn đi tới thang máy, lượng người so với ngày thường đông hơn một chút.
"Xin lỗi, nhường một chút."
Cửa thang máy vừa mở, đúng lúc có hai xe lăn muốn vào thang máy.
Tống Thả ngay lập tức dán sát vào vách thang máy, thấy có người vào, yên lặng lui một bước để nhường chỗ cho người bệnh trên xe lăn. Vừa lui một bước, cậu cảm nhận được gót chân chạm vào mũi giày phía sau và bả vai bị một bàn tay to nắm lấy, kéo cậu ra phía sau, lưng cậu dựa vào một lồng ngực ấm áp.
Cậu nhận ra người giúp mình, quay lại nhìn Lục Bắc Hoài, mỉm cười khẽ nói: "Cảm ơn nhé."
Thang máy không còn chỗ, vai kề vai, tai áp tai, môi lướt qua tai dù chỉ trong khoảnh khắc.
"Đứng yên." Lục Bắc Hoài không dấu vết nghiêng người, nắm lấy bả vai mảnh khảnh của cậu, tay kia ngăn không cho Tống Thả chạm vào xe lăn bên cạnh.
"Được rồi." Tống Thả nghe lời quay đầu lại.
Hoàn toàn không biết rằng hình ảnh phản chiếu trên tường thang máy, ánh mắt phía sau dừng lại trên khuôn mặt ngoan ngoãn xinh đẹp của cậu, nhíu mày, thật lâu không rời đi.
"Đinh" một tiếng, thang máy đến tầng chăm sóc đặc biệt - ICU.
Tống Thả bước theo sau Lục Bắc Hoài, thấy hắn đi tới cửa sổ nộp viện phí, nói tên phòng bệnh và tên bệnh nhân, đưa giấy chứng nhận và tiền để nộp viện phí.
"Lục Quốc phải không?" Nhân viên thu phí nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có bảo hiểm y tế không?"
"Ừm, có." Lục Bắc Hoài đáp.
Nhân viên thao tác một hồi, in hóa đơn, đóng dấu: "Tính cả phí lần trước, cần trả thêm 367.000 tệ."
Tống Thả tròn mắt, vội vàng nắm lấy tay Lục Bắc Hoài nhưng sợ làm đau hắn, nên nhẹ nhàng: "Nhiều tiền vậy sao?"
"Hơn một tháng, mỗi ngày viện phí đều trên cả vạn, nhiều thuốc nhập khẩu không được bảo hiểm chi trả." Lục Bắc Hoài đã quen với con số này, nửa năm qua làm việc ở nơi đấu quyền, kiếm được ít tiền từ Tống gia.
Còn thiếu Tống Thả ba mươi vạn.
Nói xong hắn cầm hóa đơn, đi đến phòng chăm sóc đặc biệt.
"Bác sĩ có nói khi nào được rời ICU không?" Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài không có biểu hiện gì, không biết tâm trạng hắn thế nào.
May mắn đã giúp hắn giải quyết khoản nợ hai mươi vạn của ba Tống, nhưng thi đấu kiếm hai trăm vạn thực sự chưa chắc đủ để trả phí chữa bệnh.
"Có thể vài ngày tới." Lục Bắc Hoài liếc nhìn, thấy Tống Thả lo lắng: "Cậu lo lắng sao?"
"Tôi không lo sao được! Đây là ba của cậu mà."
Lục Bắc Hoài nhìn cậu, rồi thu hồi ánh mắt, cầm hóa đơn đi về phía phòng bệnh.
Tống Thả thấy hắn đi cũng theo sau, nhưng đi nhanh cảm thấy khó chịu ở ngực, nhíu mày, xoa ngực, không theo kịp thì chậm lại.
Thân thể này thật vô dụng, luôn cảm thấy tức ngực khó chịu.
Người đi phía trước nhìn thoáng qua, không biểu hiện gì bước chậm bước lại.
Trước cửa ICU, bác sĩ chính vừa bước ra.
"Bác sĩ Lưu." Lục Bắc Hoài đi tới.
Bác sĩ Lưu gật đầu: "Lại đến thăm ba cháu à, tình trạng ổn định nhiều rồi, nhưng vẫn cần theo dõi thêm."
Ông nhìn thiếu niên bên cạnh Lục Bắc Hoài, xuất phát từ sự mẫn cảm nghề nghiệp, nhìn vài lần.
Tống Thả cảm thấy bác sĩ đang nhìn mình, ngoan ngoãn gật đầu chào.
Lục Bắc Hoài nhìn qua cửa kính thấy hộ sĩ đang điều chỉnh thiết bị cho ba mình, có lẽ cảm nhận ánh mắt hắn, người đàn ông yếu ớt quay đầu lại.
Ban đầu không có phản ứng gì, nhưng khi thấy thiếu niên bên cạnh con trai mình, ông đột nhiên phản ứng mãnh liệt, toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm vào cậu.
Số liệu giám sát y tế cũng theo cảm xúc biến động mà nhảy lên.
Tống Thả bị đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng, thấy người đàn ông trung niên phản ứng mạnh mẽ như muốn lao tới, trong lòng run rẩy, lui một bước.
"Bác sĩ Lưu!"
Bác sĩ Lưu nhăn mày, vội vào ICU xem xét tình hình.
Lục Bắc Hoài không động, nhìn chăm chú vào tình huống này, ánh mắt của ba lúc đầu không nhìn hắn mà nhìn về phía Tống Thả.
Tay đột nhiên nắm chặt.
"Bắc Hoài..." Tống Thả thấy hắn không vui, dù bị hoảng sợ nhưng cũng bình tĩnh lại, vỗ vai hắn: "Không sao, ba cậu sẽ không sao đâu."
Vừa nói xong, tay của cậu đột nhiên bị nắm chặt.
Tống Thả cảm thấy đau, thấy Lục Bắc Hoài sắc mặt âm trầm nhìn mình, muốn rút tay lại nhưng không dám: "... Sao, sao vậy?"
Hỏi xong, tay đã được buông ra, người kia cũng không nói câu nào, nhìn về phía phòng ICU, toàn thân tỏa ra hơi thở tối tăm trầm mặc.
Tống Thả: "......" Xoa nhẹ tay mình, cứ đứng bên cạnh Lục Bắc Hoài, biết hắn không vui nên không nói gì thêm.
Mãi cho đến khi bác sĩ hoàn tất công việc trong phòng ICU, họ mới ra ngoài và thông báo rằng bệnh nhân có cảm xúc dao động lớn khi thấy người thân, đã được tiêm thuốc trấn tĩnh và họ không cần quá lo lắng, có thể về trước.
Khi rời khỏi bệnh viện, trời đã tối.
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài suốt đường, thấy hắn từ đầu đến cuối đều trầm mặc không nói, tâm trạng rõ ràng rất tệ. Mỗi lần đến bệnh viện, Lục Bắc Hoài luôn không vui.
Không vui vì lo lắng cho ba hắn sao? Nhưng có vẻ còn nhiều điều khác khiến hắn không vui.
Có phải do người đàn ông kia chỉ nhìn cậu?
Vì không biết khi nào sẽ thăm ba tiếp, tài xế đã đưa họ đến bệnh viện rồi đi về trước, nên bây giờ họ phải tự mình về.
"Lục Bắc Hoài."
Lục Bắc Hoài dừng bước trên cầu thang, không quay đầu lại.
Tống Thả đứng ở bậc thang trên, khoảng cách chỉ hai bước, duỗi tay chạm vai hắn: "Chúng ta đều nghỉ học rồi, hay tối nay tôi ở lại với cậu, cậu muốn làm gì?"
"Đánh quyền."
"... Hả?"
"Tôi muốn đánh quyền." Lục Bắc Hoài nghiêng mắt, hơi nhấc mí: "Cậu theo tôi không?"
Tống Thả nghe Lục Bắc Hoài muốn đánh quyền, vội nắm lấy tay hắn: "Không được, tuyệt đối không được, cậu mới bị thương, bác sĩ đã nói không được vận động mạnh."
"Tôi chỉ muốn đánh quyền." Lục Bắc Hoài nhàn nhạt nói, ngực đau như bị xi măng lấp kín, không thể thở.
Trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt của ba vừa rồi, không phải nhìn hắn mà là nhìn Tống Thả.
Dựa vào cái gì...
Vì sao ánh mắt mọi người đều dừng ở Tống Thả.
Dù gây chuyện hay ngoan ngoãn...
Nói xong, hắn gạt tay Tống Thả ra, bước xuống cầu thang.
Tống Thả chạy theo, lo lắng: "Này, Lục Bắc Hoài, nơi đó không thể đi, quá nguy hiểm, cậu muốn thế nào mới không đi?"
Lục Bắc Hoài đột nhiên dừng lại.
Tống Thả dừng không kịp, va vào hắn, chân trượt, theo phản xạ ôm lấy Lục Bắc Hoài, thở phào nhẹ nhõm.
Rồi nhìn hắn, thấy hắn không có biểu lộ gì, ngượng ngùng cười, vỗ nhẹ cánh tay hắn: "Sao lại dừng đột ngột thế, làm tôi sợ hết hồn."
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả, sự kinh hoảng của cậu như kích thích hắn, hắn quay lại nắm chặt tay cậu:
"Cậu theo tôi đi."
Tống Thả ngẩng đầu: "Hả?"
"Tôi muốn cậu theo tôi đi."
Tống Thả sợ hãi, muốn rút tay, nhưng ngay sau đó, cậu bị Lục Bắc Hoài ôm lấy bằng một tay, cậu kêu lên: "Này này này, Lục Bắc Hoài!!!"
Đối với người đã quen với huấn luyện, việc ôm Tống Thả bằng một tay rất dễ dàng.
Hắn nâng mông cậu, vác cậu lên vai, đi xuống cầu thang: "Cậu có thể từ chối, nhưng tôi không biết sẽ làm gì."
Tống Thả biểu tình khóc không ra nước mắt, tay vỗ lưng hắn: "Chúng ta hãy thương lượng đi, không nên dùng vũ lực."
"Dùng vũ lực là sao?"
"... Dù cho cậu đánh vào bông mềm cũng tính QAQ."
Lục Bắc Hoài cười.
Ngoài bệnh viện đã lên đèn, trạm xe buýt đứng không ít người, có rất nhiều người vừa tan tầm, có rất nhiều học sinh học ngoại trú.
Tống Thả thấy nhiều người như vậy, da đầu đã cảm thấy tê rần, hơn nữa cảm thấy vị trí bụng bị vai của Lục Bắc Hoài cộm đến đau nên nhỏ giọng cầu xin: "Bắc Hoài, cậu làm thế này khó chịu quá, thả tôi xuống dưới được không?"
"Không được." Lục Bắc Hoài nói.
Tống Thả thấy bọn họ càng ngày càng tới gần trạm xe, cảm giác sẽ có nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, lòng lo âu bắt đầu dâng lên trong lòng, cậu lập tức đập đập vai Lục Bắc Hoài, giọng khẩn trương đến mức sắp khóc.
"...... Lục ca, cầu xin cậu, thả tôi xuống dưới đi."
Ban đêm hỗn loạn, nhiệt độ mùa hè cùng với xưng hô chưa bao giờ nghĩ tới này vang lên bên tai, trong lòng nóng đến mức pha lẫn với ý niệm hưng phấn vừa rồi.
Lục Bắc Hoài dừng bước, đem Tống Thả đang ôm thả xuống.
Tống Thả tưởng rằng có thể được xuống đất, mắt sáng lên, nhưng nháy mắt đã ngồi trên khuỷu tay của Lục Bắc Hoài, cậu trừng mắt lớn, cả người nổi da gà.
Này...... Tư thế này!!!
Cậu không phải là em bé, tại sao phải ôm thế này a a a a!!!
Rất nhiều người nhìn qua đấy!!
"Cậu kêu tôi là cái gì?" Lục Bắc Hoài giữ Tống Thả ở khuỷu tay, hơi hơi ngẩng đầu nhìn cậu.
Hắn nghe thấy giọng sốt ruột, mặt trắng nõn đỏ ửng, mắt cầu xin mà nhìn hắn, ác ý giấu ở đáy lòng bỗng nhiên rục rịch, không muốn thả người xuống.
Tống Thả cảm giác cả người muốn xong đời rồi, trán đẫm mồ hôi, tim đập dồn dập, phảng phất giây tiếp theo có thể cùng thế giới này nói lời tạm biệt.
"Lục ca, tôi kêu cậu là Lục ca, thả tôi xuống được không, thật nhiều người nhìn......" Cậu cúi đầu, trán để trên vai Lục Bắc Hoài, không dám ngẩng đầu.
Điên rồi, đêm nay cậu tuyệt đối không ngủ được.
Vì quá khẩn trương, không biết giọng mình đã khóc nức nở.
Vai bị tóc mềm mại cọ, tiếng khóc giống mèo nhỏ bị trêu cợt, ẩn nhẫn ác thú vị lại lần nữa đẩy lên bùng nổ, cùng sự không vui kia, ý niệm trả thù càng thêm mãnh liệt.
"Muốn tôi thả cậu xuống dưới sao?"
Tống Thả nghe giọng trầm thấp cười khẽ bên tai, thân thể không khỏi run lên, tai cũng giật giật, giọng nhỏ trả lời: "Ừm, người rất nhiều, muốn xuống dưới."
Hu hu hu, cậu sẽ tự bế mất.
"Kêu một tiếng ca ca tôi sẽ thả cậu xuống dưới."
Tống Thả không nghĩ nhiều kêu: "Ca ca."
"Nói hoàn chỉnh, muốn ca ca làm gì?"
Tống Thả khóc không ra nước mắt: "...... Muốn ca ca thả tôi xuống dưới."
Nói xong, cả người như không có chỗ dung thân, chôn đầu vào cổ Lục Bắc Hoài, muốn chết tâm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Giọng nói run rẩy và khẩn trương thỏa mãn được dục vọng trả thù.
Lục Bắc Hoài khóe môi hơi nhếch.
"Xin lỗi, nhường một chút."
Cửa thang máy vừa mở, đúng lúc có hai xe lăn muốn vào thang máy.
Tống Thả ngay lập tức dán sát vào vách thang máy, thấy có người vào, yên lặng lui một bước để nhường chỗ cho người bệnh trên xe lăn. Vừa lui một bước, cậu cảm nhận được gót chân chạm vào mũi giày phía sau và bả vai bị một bàn tay to nắm lấy, kéo cậu ra phía sau, lưng cậu dựa vào một lồng ngực ấm áp.
Cậu nhận ra người giúp mình, quay lại nhìn Lục Bắc Hoài, mỉm cười khẽ nói: "Cảm ơn nhé."
Thang máy không còn chỗ, vai kề vai, tai áp tai, môi lướt qua tai dù chỉ trong khoảnh khắc.
"Đứng yên." Lục Bắc Hoài không dấu vết nghiêng người, nắm lấy bả vai mảnh khảnh của cậu, tay kia ngăn không cho Tống Thả chạm vào xe lăn bên cạnh.
"Được rồi." Tống Thả nghe lời quay đầu lại.
Hoàn toàn không biết rằng hình ảnh phản chiếu trên tường thang máy, ánh mắt phía sau dừng lại trên khuôn mặt ngoan ngoãn xinh đẹp của cậu, nhíu mày, thật lâu không rời đi.
"Đinh" một tiếng, thang máy đến tầng chăm sóc đặc biệt - ICU.
Tống Thả bước theo sau Lục Bắc Hoài, thấy hắn đi tới cửa sổ nộp viện phí, nói tên phòng bệnh và tên bệnh nhân, đưa giấy chứng nhận và tiền để nộp viện phí.
"Lục Quốc phải không?" Nhân viên thu phí nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có bảo hiểm y tế không?"
"Ừm, có." Lục Bắc Hoài đáp.
Nhân viên thao tác một hồi, in hóa đơn, đóng dấu: "Tính cả phí lần trước, cần trả thêm 367.000 tệ."
Tống Thả tròn mắt, vội vàng nắm lấy tay Lục Bắc Hoài nhưng sợ làm đau hắn, nên nhẹ nhàng: "Nhiều tiền vậy sao?"
"Hơn một tháng, mỗi ngày viện phí đều trên cả vạn, nhiều thuốc nhập khẩu không được bảo hiểm chi trả." Lục Bắc Hoài đã quen với con số này, nửa năm qua làm việc ở nơi đấu quyền, kiếm được ít tiền từ Tống gia.
Còn thiếu Tống Thả ba mươi vạn.
Nói xong hắn cầm hóa đơn, đi đến phòng chăm sóc đặc biệt.
"Bác sĩ có nói khi nào được rời ICU không?" Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài không có biểu hiện gì, không biết tâm trạng hắn thế nào.
May mắn đã giúp hắn giải quyết khoản nợ hai mươi vạn của ba Tống, nhưng thi đấu kiếm hai trăm vạn thực sự chưa chắc đủ để trả phí chữa bệnh.
"Có thể vài ngày tới." Lục Bắc Hoài liếc nhìn, thấy Tống Thả lo lắng: "Cậu lo lắng sao?"
"Tôi không lo sao được! Đây là ba của cậu mà."
Lục Bắc Hoài nhìn cậu, rồi thu hồi ánh mắt, cầm hóa đơn đi về phía phòng bệnh.
Tống Thả thấy hắn đi cũng theo sau, nhưng đi nhanh cảm thấy khó chịu ở ngực, nhíu mày, xoa ngực, không theo kịp thì chậm lại.
Thân thể này thật vô dụng, luôn cảm thấy tức ngực khó chịu.
Người đi phía trước nhìn thoáng qua, không biểu hiện gì bước chậm bước lại.
Trước cửa ICU, bác sĩ chính vừa bước ra.
"Bác sĩ Lưu." Lục Bắc Hoài đi tới.
Bác sĩ Lưu gật đầu: "Lại đến thăm ba cháu à, tình trạng ổn định nhiều rồi, nhưng vẫn cần theo dõi thêm."
Ông nhìn thiếu niên bên cạnh Lục Bắc Hoài, xuất phát từ sự mẫn cảm nghề nghiệp, nhìn vài lần.
Tống Thả cảm thấy bác sĩ đang nhìn mình, ngoan ngoãn gật đầu chào.
Lục Bắc Hoài nhìn qua cửa kính thấy hộ sĩ đang điều chỉnh thiết bị cho ba mình, có lẽ cảm nhận ánh mắt hắn, người đàn ông yếu ớt quay đầu lại.
Ban đầu không có phản ứng gì, nhưng khi thấy thiếu niên bên cạnh con trai mình, ông đột nhiên phản ứng mãnh liệt, toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm vào cậu.
Số liệu giám sát y tế cũng theo cảm xúc biến động mà nhảy lên.
Tống Thả bị đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng, thấy người đàn ông trung niên phản ứng mạnh mẽ như muốn lao tới, trong lòng run rẩy, lui một bước.
"Bác sĩ Lưu!"
Bác sĩ Lưu nhăn mày, vội vào ICU xem xét tình hình.
Lục Bắc Hoài không động, nhìn chăm chú vào tình huống này, ánh mắt của ba lúc đầu không nhìn hắn mà nhìn về phía Tống Thả.
Tay đột nhiên nắm chặt.
"Bắc Hoài..." Tống Thả thấy hắn không vui, dù bị hoảng sợ nhưng cũng bình tĩnh lại, vỗ vai hắn: "Không sao, ba cậu sẽ không sao đâu."
Vừa nói xong, tay của cậu đột nhiên bị nắm chặt.
Tống Thả cảm thấy đau, thấy Lục Bắc Hoài sắc mặt âm trầm nhìn mình, muốn rút tay lại nhưng không dám: "... Sao, sao vậy?"
Hỏi xong, tay đã được buông ra, người kia cũng không nói câu nào, nhìn về phía phòng ICU, toàn thân tỏa ra hơi thở tối tăm trầm mặc.
Tống Thả: "......" Xoa nhẹ tay mình, cứ đứng bên cạnh Lục Bắc Hoài, biết hắn không vui nên không nói gì thêm.
Mãi cho đến khi bác sĩ hoàn tất công việc trong phòng ICU, họ mới ra ngoài và thông báo rằng bệnh nhân có cảm xúc dao động lớn khi thấy người thân, đã được tiêm thuốc trấn tĩnh và họ không cần quá lo lắng, có thể về trước.
Khi rời khỏi bệnh viện, trời đã tối.
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài suốt đường, thấy hắn từ đầu đến cuối đều trầm mặc không nói, tâm trạng rõ ràng rất tệ. Mỗi lần đến bệnh viện, Lục Bắc Hoài luôn không vui.
Không vui vì lo lắng cho ba hắn sao? Nhưng có vẻ còn nhiều điều khác khiến hắn không vui.
Có phải do người đàn ông kia chỉ nhìn cậu?
Vì không biết khi nào sẽ thăm ba tiếp, tài xế đã đưa họ đến bệnh viện rồi đi về trước, nên bây giờ họ phải tự mình về.
"Lục Bắc Hoài."
Lục Bắc Hoài dừng bước trên cầu thang, không quay đầu lại.
Tống Thả đứng ở bậc thang trên, khoảng cách chỉ hai bước, duỗi tay chạm vai hắn: "Chúng ta đều nghỉ học rồi, hay tối nay tôi ở lại với cậu, cậu muốn làm gì?"
"Đánh quyền."
"... Hả?"
"Tôi muốn đánh quyền." Lục Bắc Hoài nghiêng mắt, hơi nhấc mí: "Cậu theo tôi không?"
Tống Thả nghe Lục Bắc Hoài muốn đánh quyền, vội nắm lấy tay hắn: "Không được, tuyệt đối không được, cậu mới bị thương, bác sĩ đã nói không được vận động mạnh."
"Tôi chỉ muốn đánh quyền." Lục Bắc Hoài nhàn nhạt nói, ngực đau như bị xi măng lấp kín, không thể thở.
Trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt của ba vừa rồi, không phải nhìn hắn mà là nhìn Tống Thả.
Dựa vào cái gì...
Vì sao ánh mắt mọi người đều dừng ở Tống Thả.
Dù gây chuyện hay ngoan ngoãn...
Nói xong, hắn gạt tay Tống Thả ra, bước xuống cầu thang.
Tống Thả chạy theo, lo lắng: "Này, Lục Bắc Hoài, nơi đó không thể đi, quá nguy hiểm, cậu muốn thế nào mới không đi?"
Lục Bắc Hoài đột nhiên dừng lại.
Tống Thả dừng không kịp, va vào hắn, chân trượt, theo phản xạ ôm lấy Lục Bắc Hoài, thở phào nhẹ nhõm.
Rồi nhìn hắn, thấy hắn không có biểu lộ gì, ngượng ngùng cười, vỗ nhẹ cánh tay hắn: "Sao lại dừng đột ngột thế, làm tôi sợ hết hồn."
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả, sự kinh hoảng của cậu như kích thích hắn, hắn quay lại nắm chặt tay cậu:
"Cậu theo tôi đi."
Tống Thả ngẩng đầu: "Hả?"
"Tôi muốn cậu theo tôi đi."
Tống Thả sợ hãi, muốn rút tay, nhưng ngay sau đó, cậu bị Lục Bắc Hoài ôm lấy bằng một tay, cậu kêu lên: "Này này này, Lục Bắc Hoài!!!"
Đối với người đã quen với huấn luyện, việc ôm Tống Thả bằng một tay rất dễ dàng.
Hắn nâng mông cậu, vác cậu lên vai, đi xuống cầu thang: "Cậu có thể từ chối, nhưng tôi không biết sẽ làm gì."
Tống Thả biểu tình khóc không ra nước mắt, tay vỗ lưng hắn: "Chúng ta hãy thương lượng đi, không nên dùng vũ lực."
"Dùng vũ lực là sao?"
"... Dù cho cậu đánh vào bông mềm cũng tính QAQ."
Lục Bắc Hoài cười.
Ngoài bệnh viện đã lên đèn, trạm xe buýt đứng không ít người, có rất nhiều người vừa tan tầm, có rất nhiều học sinh học ngoại trú.
Tống Thả thấy nhiều người như vậy, da đầu đã cảm thấy tê rần, hơn nữa cảm thấy vị trí bụng bị vai của Lục Bắc Hoài cộm đến đau nên nhỏ giọng cầu xin: "Bắc Hoài, cậu làm thế này khó chịu quá, thả tôi xuống dưới được không?"
"Không được." Lục Bắc Hoài nói.
Tống Thả thấy bọn họ càng ngày càng tới gần trạm xe, cảm giác sẽ có nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, lòng lo âu bắt đầu dâng lên trong lòng, cậu lập tức đập đập vai Lục Bắc Hoài, giọng khẩn trương đến mức sắp khóc.
"...... Lục ca, cầu xin cậu, thả tôi xuống dưới đi."
Ban đêm hỗn loạn, nhiệt độ mùa hè cùng với xưng hô chưa bao giờ nghĩ tới này vang lên bên tai, trong lòng nóng đến mức pha lẫn với ý niệm hưng phấn vừa rồi.
Lục Bắc Hoài dừng bước, đem Tống Thả đang ôm thả xuống.
Tống Thả tưởng rằng có thể được xuống đất, mắt sáng lên, nhưng nháy mắt đã ngồi trên khuỷu tay của Lục Bắc Hoài, cậu trừng mắt lớn, cả người nổi da gà.
Này...... Tư thế này!!!
Cậu không phải là em bé, tại sao phải ôm thế này a a a a!!!
Rất nhiều người nhìn qua đấy!!
"Cậu kêu tôi là cái gì?" Lục Bắc Hoài giữ Tống Thả ở khuỷu tay, hơi hơi ngẩng đầu nhìn cậu.
Hắn nghe thấy giọng sốt ruột, mặt trắng nõn đỏ ửng, mắt cầu xin mà nhìn hắn, ác ý giấu ở đáy lòng bỗng nhiên rục rịch, không muốn thả người xuống.
Tống Thả cảm giác cả người muốn xong đời rồi, trán đẫm mồ hôi, tim đập dồn dập, phảng phất giây tiếp theo có thể cùng thế giới này nói lời tạm biệt.
"Lục ca, tôi kêu cậu là Lục ca, thả tôi xuống được không, thật nhiều người nhìn......" Cậu cúi đầu, trán để trên vai Lục Bắc Hoài, không dám ngẩng đầu.
Điên rồi, đêm nay cậu tuyệt đối không ngủ được.
Vì quá khẩn trương, không biết giọng mình đã khóc nức nở.
Vai bị tóc mềm mại cọ, tiếng khóc giống mèo nhỏ bị trêu cợt, ẩn nhẫn ác thú vị lại lần nữa đẩy lên bùng nổ, cùng sự không vui kia, ý niệm trả thù càng thêm mãnh liệt.
"Muốn tôi thả cậu xuống dưới sao?"
Tống Thả nghe giọng trầm thấp cười khẽ bên tai, thân thể không khỏi run lên, tai cũng giật giật, giọng nhỏ trả lời: "Ừm, người rất nhiều, muốn xuống dưới."
Hu hu hu, cậu sẽ tự bế mất.
"Kêu một tiếng ca ca tôi sẽ thả cậu xuống dưới."
Tống Thả không nghĩ nhiều kêu: "Ca ca."
"Nói hoàn chỉnh, muốn ca ca làm gì?"
Tống Thả khóc không ra nước mắt: "...... Muốn ca ca thả tôi xuống dưới."
Nói xong, cả người như không có chỗ dung thân, chôn đầu vào cổ Lục Bắc Hoài, muốn chết tâm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Giọng nói run rẩy và khẩn trương thỏa mãn được dục vọng trả thù.
Lục Bắc Hoài khóe môi hơi nhếch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.