Vạn Người Ghét Thân Kiều Thể Nhược
Chương 35
Diêu Diêu Thỏ
01/09/2024
Yên tĩnh.
Trong thư phòng, không khí tràn ngập sự yên tĩnh, dù rõ ràng có bốn người đang ngồi đó.
Tống Thả đặt hai tay lên đầu gối, chân khép lại, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn và dịu dàng. Trước ánh mắt kia, cậu làm như không thấy, mặc dù cảm nhận được một ánh nhìn nóng nảy, vẫn quyết định theo đuổi nguyên tắc "ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa" đến cùng.
Ai kêu tên này bôi nhọ cậu.
Đặc biệt là sau khi bị nhốt ở nhà một tháng, cậu cố gắng học theo ý ba mẹ, nỗ lực ngoan ngoãn để họ sớm đưa cậu ra nước ngoài, cũng sắp xếp cho cậu việc đầu tư thị trường và tài khoản đầu tư.
Nghĩ phải làm mọi thứ hoàn hảo rồi mới cuốn gói chạy lấy người.
Ai biết được.
Ai mà biết.
Ban đầu cậu nghĩ mình có thể tránh được kịch bản này, vậy mà cuối cùng ai lại đâm thủng chuyện nhận thân này thế.
Cậu nghĩ vậy, không khỏi thấy cổ họng ngứa ngáy và ho khan, ho đến mức mặt mày trắng bệch.
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả ngồi trên ghế sofa, một tháng không gặp, không biết thời gian trước vì sao cậu lại ốm đi nhiều như vậy, mặc áo thun trắng rộng thùng thình, vai nhỏ gầy không chống đỡ nổi quần áo, cúi đầu ngoan ngoãn ngồi đó, mặt mày dịu ngoan.
Sau đó cậu cũng không liếc mắt nhìn Lục Bắc Hoài một cái.
Một tháng không liên lạc với hắn, một lần cũng không, giống như không quen biết hắn vậy.
Thật là không có lương tâm mà.
"Chú Tống, dì Hứa, đã lâu không gặp, gần đây sức khỏe có tốt không?" Lục Bắc Hoài chào hỏi xong, nhìn về phía Tống Thả đang coi hắn như không tồn tại, ôn nhu hỏi: "Thiếu gia, cậu gầy đi, chắc là không chăm sóc tốt cho bản thân, có phải vì không có tôi nên không quen không?"
Tống Thả: "......" Từ đầu cậu đã biết người này tâm lý không bình thường, quả nhiên là rất không bình thường mà.
Tên này vừa bị ba cậu đánh hai cái, còn dám nói ra những lời châm ngòi này, sợ lửa cháy chưa đủ mạnh hay gì.
Cậu đã đủ chật vật trong tình cảnh này rồi, giờ lại còn muốn làm khó cậu nữa.
Chuyện nhận thân cuối cùng cũng đến.
Càng chật vật hơn là.
Ba Tống nghe được câu hỏi thăm của Lục Bắc Hoài, trước mắt tối sầm. Ông không nói đến báo cáo từ đâu mà đến, nhưng trong lòng đã có khúc mắc, không kêu người tới không thể nào giải quyết được.
Nếu có người cố ý tạo ra chuyện hiểu lầm này, không loại trừ là đối thủ cạnh tranh trong thương trường, nhưng thủ đoạn này thật sự hèn hạ, không thấy có lợi ích gì, có thể loại trừ khả năng này.
Nhưng báo cáo này rốt cuộc là sao.
Lục Bắc Hoài không biết bị gọi đến để làm gì, tạm thời cho rằng Tống Thả năn nỉ, hắn nhìn về phía Tống Thả: "Cậu là đang nhớ tôi sao? Cho nên mới nhờ chú Tống kêu tôi trở về."
Tống Thả: "......" Việc này đáng lắm hay gì mà phải dùng từ "nhờ" chứ.
Loại tình huống này khiến cậu đứng ngồi không yên, hận không thể tự mình biến thành một làn khói bay đi. Theo bản năng, cậu liếc nhìn ba mình, quả nhiên, vị này mặt đã đen lại.
Ba Tống tự nhiên không quên chuyện đã cho Lục Bắc Hoài hai cái tát, nhưng cũng ngại thể diện: "Lần này gọi con trở về thật sự có việc cần con giúp đỡ."
Lục Bắc Hoài nhìn về phía ba Tống: "Chú đuổi việc ba tôi rồi bồi thường, đó là mối quan hệ thuê mướn bình thường. Trước đây chú bảo tôi chăm sóc Tống Thả, mỗi tháng trả tiền cho tôi, chúng ta cũng là quan hệ thuê mướn bình thường. Nhưng từ tháng trước, khi chú bảo tôi rời khỏi Tống gia, mối quan hệ thuê mướn của chúng ta đã tạm dừng. Nếu chú mời tôi giúp đỡ, đó có phải là muốn thiết lập lại quan hệ thuê mướn mới không?"
Những lời này rõ ràng đáp lại chuyện hai cái tát một tháng trước, nghe ra sự bất mãn.
Ba Tống không ngờ tiểu tử này lại nhớ lâu như vậy, ông ra vẻ trấn tĩnh, dù sao ông cũng là người lớn, không thể không giữ chút thể diện: "Bắc Hoài, con xem từ nhỏ chú và dì đối xử không tệ với con, coi như giúp một chú một chuyện."
"Giúp là nhân tình, không giúp là bổn phận. Trước đây chú phê bình tôi, tôi cảm thấy trong lòng có chút khổ sở." Lục Bắc Hoài đưa ánh mắt dừng trên người Tống Thả.
Tống Thả bị ánh mắt của người này nhìn chằm chằm, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
A...... Cậu thật muốn chạy trốn.
Cái kịch bản này, nếu kéo dài thêm chút nữa thì cậu đã ra nước ngoài rồi!
Chẳng lẽ bất luận thế nào cũng không thể tránh được kịch bản này sao?
Ba Tống hít sâu: "Được, chỉ cần con đồng ý, chú sẽ đáp ứng với con một yêu cầu."
Tống Thả vội vàng giữ chặt cánh tay của ba Tống: "...... Nhất định phải nói yêu cầu có chừng mực!"
"Vậy tôi muốn Tống Thả." Lục Bắc Hoài không tự hỏi vì sao ông muốn lấy một ống máu của hắn.
Hai câu này gần như được nói ra đồng thời.
Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Ba Tống: "......"
Tống Thả: "......" Cậu buồn bực ôm lấy cánh tay mình, lại nhỏ giọng thầm thì câu "bất nhân bất nghĩa" kia: "...... Tôi không phải đồng tính luyến ái."
Những lời này khiến cho sắc mặt Lục Bắc Hoài đối diện trở nên âm trầm.
"Tống Thả, chính cậu đã nói thích tôi trước."
Tống Thả tức thì bực bội, cậu trừng mắt nhìn Lục Bắc Hoài: "Tôi nào có!!!" Nhưng cậu không biết rằng, mỗi khi cãi nhau, cậu chưa từng thắng, giọng còn chưa to nước mắt đã rơi: "...... Tôi chưa từng nói vậy."
Ba Tống và mẹ Tống rất ít khi thấy Tống Thả khóc. Từ nhỏ cậu là người không dễ khóc, giờ thấy cậu lớn tiếng nói chuyện mà nước mắt không kiểm soát được, thật sự không thể tưởng tượng.
Điều này khiến không khí trở nên vi diệu.
Ba Tống cố nén câu nói "không biết xấu hổ" định thoát ra, hướng về phía Tống Thả: "Lau nước mắt của con đi, con trai mà khóc sướt mướt như thế là chuyện gì chứ!"
Tống Thả hốc mắt ửng đỏ cau mày, cúi đầu. Vốn dĩ cậu đã sinh ra xinh đẹp, với vẻ mặt ủy khuất và sắc mặt tái nhợt như vậy, ai thấy cũng đều cảm thấy đau lòng.
"Không có quy định con trai thì không thể khóc." Lục Bắc Hoài nhìn về phía ba Tống: "Chú Tống, nếu chú kêu tôi tới chỉ là để gặp mặt phê bình Tống Thả, và khiến cậu ấy khóc, thì tôi thực sự sẽ mềm lòng mà đáp ứng yêu cầu của chú."
Nói xong, hắn lại nhìn chằm chằm Tống Thả, nhưng phát hiện người này căn bản không thèm nhìn tới hắn, chỉ cau mày.
Tống Thả: "......" Cậu nỗ lực làm như Lục Bắc Hoài không tồn tại, nếu có cái hố nào đó cậu cũng muốn chui xuống ngay
Luận về da mặt dày, cậu từ đầu đã không thể so được với Lục Bắc Hoài.
Màn nhận thân này cuối cùng sẽ rơi vào cái kết cục gì, nghĩ đến cũng thấy thê thảm.
Hu hu hu, cậu thật quá đáng thương.
Ba Tống thấy thái dương mình giật thình thịch, hít sâu mấy cái mới bằng phẳng lại tâm tình lo âu, ông nhìn về phía cửa: "Gọi bác sĩ vào."
Bác sĩ đã liên hệ trước, dưới sự dẫn dắt của người trong nhà đi vào thư phòng. Nếu không có một bức màn bảo mật hoặc một mức độ áp chế khác, không bác sĩ nào dám bước vào.
Một gia tộc lớn phải làm xét nghiệm ADN giữa con trai ruột và con trai của tài xế, điều đó có nghĩa là gì? Có khả năng nhiều năm qua chỉ là diễn một hồi kịch "ly miêu hoán Thái Tử" hoặc là...
Một vở diễn trộm tình càng kinh khủng hơn.
Nhưng khả năng thứ hai có vẻ ít hơn, dù nói rằng trong hào môn cũng không phải không có khả năng xảy ra.
Nếu chuyện này bại lộ, sẽ trở thành chủ đề nóng trong vòng một tháng.
Lục Bắc Hoài nhìn thấy cảnh tượng này, lòng sinh nghi ngờ, nhìn bác sĩ ngồi vào bên cạnh mình, kêu hắn vươn cánh tay, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tình tiết quá mức, khả năng là Tống Thả muốn chết, cần khẩn cấp truyền máu, mà hắn là nguồn máu di động tốt nhất, một công cụ có thể lợi dụng để ép khô.
Ánh mắt hắn lạc hướng đến khuôn mặt tái nhợt đối diện, trong cổ họng phát ra âm thanh khẩn trương, hàm dưới căng thẳng: "...... Tống Thả, cậu không còn nhiều thời gian sao?"
Tống Thả: "???" Cậu đang yên đang lành, không hiểu gì nhìn Lục Bắc Hoài, tên này đang nguyền rủa cậu sao?!
"Vậy tại sao lại muốn rút máu của tôi? Chẳng lẽ không phải muốn biến tôi thành công cụ truyền máu sao."
Tống Thả: "......" Cậu nghe nhầm hay là Lục Bắc Hoài điên thật rồi, người này cả ngày không có việc gì thì nghĩ linh tinh gì không biết.
Bác sĩ đang lấy máu, nghe thấy thiếu niên cao lớn nói vậy, liếc nhìn hắn một cái: "Chỉ rút 3 mL thôi."
Biểu cảm của Lục Bắc Hoài hơi cứng lại, nhưng chỉ trong chốc lát liền trở lại bình thường: "Xem ra các người đã thông đồng với nhau, chỉ là lợi dụng việc tôi thích Tống Thả để lừa tôi tới đây, tôi cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé, con của tài xế, Tống gia muốn làm gì tôi cũng không có biện pháp.
"Tống Thả: "..."
Xem ra, Lục Bắc Hoài đúng là đã điên rồi.
Lục Bắc Hoài nhận thấy Tống Thả tránh ánh mắt mình, cười nói: "Thiếu gia, không sao, tôi tin rằng tình yêu chân thật có thể chống lại mọi lời đồn đại, chỉ cần được ở bên cậu, phải trả giá một ít cũng không sao."
Tống Thả yên lặng quay người đi, che mặt lại, không dám nhìn cũng không dám nghe nữa.
Người này hoàn toàn đã tự sa ngã, hoàn toàn điên rồi.
Cậu cũng không dám tưởng tượng lúc kết quả xét nghiệm ADN ra, Lục Bắc Hoài nghĩ lại những lời mình nói liệu có hối hận không. Nghĩ đến đây, lại nhìn ba Tống và mẹ Tống, biểu cảm của hai vợ chồng đều rất khó coi, thậm chí còn có thể nghĩ rằng, cái gọi là chứng minh thân phận này chắc chắn là giả.
Tống gia không thể có một đứa con kiêm người thừa kế điên như vậy được.
Nhưng cậu có thể chứng minh, vâng, là thật sự đó.
Vậy cậu có thể đi rồi sao?
Bác sĩ lấy máu của bốn người ở đây, sau đó lập tức bỏ vào chiếc vali nhỏ, nói: "Để đảm bảo độ chính xác của kết quả, nhanh nhất là một tuần có thể có kết quả, khoảng một đến hai tuần sẽ có báo cáo, nếu đã rút xong máu thì tôi sẽ mang mẫu về phòng thí nghiệm."
"Được, cảm ơn bác sĩ." Ba Tống ra hiệu cho mẹ Tống đi tiễn bác sĩ, tất nhiên là có chuyện muốn dặn dò.
Mẹ Tống đứng dậy đi tiễn bác sĩ.
Cửa thư phòng khép lại, chỉ còn lại mấy người.
Không khí lại lần nữa rơi vào trạng thái căng thẳng và im lặng, dù sao họ cũng đã cãi nhau, thậm chí còn động tay động chân, cả trong tối lẫn ngoài sáng đều đã đối đầu.
Cuối cùng vẫn là ba Tống lên tiếng trước.
"Bắc Hoài, chú hy vọng trước khi có kết quả, con có thể ở lại Tống gia." Ba Tống nghĩ thầm, bất luận kết quả thế nào, cũng cần giữ mọi thứ ổn thỏa trước, nếu là giả thì coi như bỏ tiền giải quyết, nếu là sự thật thì...
Thế thì ông tuyệt đối sẽ không nương tay điều tra rõ mọi chuyện, nếu biết được ai đã đổi con của ông, ông sẽ khiến kẻ đó phải vào tù mọt gông.
Tốt nhất là không phải sự thật.
Tên này có thể thật sự thích Tống Thả, nhưng Tống gia tuyệt đối không chấp nhận sự tồn tại của đồng tính luyến ái!
Đúng là dưỡng hổ gây hoạ mà!
Ông thực sự cảm thấy bé con không thích Lục Bắc Hoài, dù gì trong mấy tháng qua đi theo ông, thật sự không đề cập gì tới Lục Bắc Hoài, nghiêm túc học tập, đạt được thành tích rất xuất sắc, thậm chí còn nói với ông về kế hoạch tương lai, chuẩn bị xin vào một số trường danh tiếng.
Thà chấp nhận một đứa con đột nhiên thông suốt, cũng không muốn chấp nhận một đứa con đột nhiên công khai là đồng tính luyến ái.
Người bốn năm mươi tuổi rồi, không thể chịu nổi cú sốc như vậy.
Tống Thả nghe thấy câu nói đó đột nhiên xoay đầu, ngạc nhiên nhìn về phía ba Tống: "A......?"
Giám định thì giám định, nhưng tại sao lại phải dẫn sói vào nhà!!
Cậu muốn đi?
Cho cậu đi trước đi mà!!
"Kết quả gì?" Lục Bắc Hoài nhíu mày.
"Xét nghiệm ADN." ba Tống thấy biểu cảm của Tống Thả như vậy thì cho rằng cậu đang sợ kết quả, nếu bé con thật sự không phải con ruột của mình, từ nhỏ nuông chiều đến lớn, lập tức sinh hoạt sẽ có biến động lớn, chắc chắn sẽ rất hoảng loạn.
Nhưng cũng không cần hoảng, nếu là thật sự, ông không thể ném đứa con mình nuôi lớn như thế đi được, sao có thể nói ném là ném.
Lục Bắc Hoài cho rằng mình nghe lầm: "Xét nghiệm ADN gì?"
Ba Tống cũng không muốn nói quá kỹ càng tỉ mỉ, nếu sự tình chỉ là hiểu lầm thì bỏ tiền giải quyết bên kia.
"Ba tôi nghi ngờ cậu là con của ông ấy."
Ba Tống kinh ngạc nhìn về phía Tống Thả, trong mắt có chút hoảng loạn, sao...... sao lại nói ra nhanh vậy chứ, ông còn chưa nói mà!
Biểu cảm của Lục Bắc Hoài càng khó diễn tả: "Có ý gì?"
Hắn và Tống Thả thực sự là anh em ruột?
Tống Thả nghĩ thầm, nếu không ai thay cậu suy nghĩ, thì cậu cũng chỉ có thể bất chấp tất cả, dù sao cũng không phải con ruột của ba Tống, cũng chẳng phải là đồng tính luyến ái, và cuối cùng người bị ép kết hôn trong tháng này cũng không phải là cậu.
Màn nhận thân này qua đi, có thể tưởng tượng rằng cả Lục Quốc cùng người đã tráo con sẽ bị trừng phạt ngồi tù, và kết quả là cậu sẽ phải sống một mình.
Nếu cậu đổi lấy được cuộc đời mới, thì những ngày còn lại cậu sẽ sống theo ý muốn của mình.
Một mình cũng tốt, tự do sảng khoái.
Cậu sẽ trở thành một con chim tự do, không bao giờ phải sợ bị chê cười nữa.
Cậu nhìn về phía ba Tống, rồi lại liếc nhìn Lục Bắc Hoài, ra vẻ tủi thân, cúi mắt xuống nói: "... Nếu đã xảy ra chuyện này, con cái gì cũng từ bỏ, để con đi thôi."
Trong thư phòng, không khí tràn ngập sự yên tĩnh, dù rõ ràng có bốn người đang ngồi đó.
Tống Thả đặt hai tay lên đầu gối, chân khép lại, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn và dịu dàng. Trước ánh mắt kia, cậu làm như không thấy, mặc dù cảm nhận được một ánh nhìn nóng nảy, vẫn quyết định theo đuổi nguyên tắc "ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa" đến cùng.
Ai kêu tên này bôi nhọ cậu.
Đặc biệt là sau khi bị nhốt ở nhà một tháng, cậu cố gắng học theo ý ba mẹ, nỗ lực ngoan ngoãn để họ sớm đưa cậu ra nước ngoài, cũng sắp xếp cho cậu việc đầu tư thị trường và tài khoản đầu tư.
Nghĩ phải làm mọi thứ hoàn hảo rồi mới cuốn gói chạy lấy người.
Ai biết được.
Ai mà biết.
Ban đầu cậu nghĩ mình có thể tránh được kịch bản này, vậy mà cuối cùng ai lại đâm thủng chuyện nhận thân này thế.
Cậu nghĩ vậy, không khỏi thấy cổ họng ngứa ngáy và ho khan, ho đến mức mặt mày trắng bệch.
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả ngồi trên ghế sofa, một tháng không gặp, không biết thời gian trước vì sao cậu lại ốm đi nhiều như vậy, mặc áo thun trắng rộng thùng thình, vai nhỏ gầy không chống đỡ nổi quần áo, cúi đầu ngoan ngoãn ngồi đó, mặt mày dịu ngoan.
Sau đó cậu cũng không liếc mắt nhìn Lục Bắc Hoài một cái.
Một tháng không liên lạc với hắn, một lần cũng không, giống như không quen biết hắn vậy.
Thật là không có lương tâm mà.
"Chú Tống, dì Hứa, đã lâu không gặp, gần đây sức khỏe có tốt không?" Lục Bắc Hoài chào hỏi xong, nhìn về phía Tống Thả đang coi hắn như không tồn tại, ôn nhu hỏi: "Thiếu gia, cậu gầy đi, chắc là không chăm sóc tốt cho bản thân, có phải vì không có tôi nên không quen không?"
Tống Thả: "......" Từ đầu cậu đã biết người này tâm lý không bình thường, quả nhiên là rất không bình thường mà.
Tên này vừa bị ba cậu đánh hai cái, còn dám nói ra những lời châm ngòi này, sợ lửa cháy chưa đủ mạnh hay gì.
Cậu đã đủ chật vật trong tình cảnh này rồi, giờ lại còn muốn làm khó cậu nữa.
Chuyện nhận thân cuối cùng cũng đến.
Càng chật vật hơn là.
Ba Tống nghe được câu hỏi thăm của Lục Bắc Hoài, trước mắt tối sầm. Ông không nói đến báo cáo từ đâu mà đến, nhưng trong lòng đã có khúc mắc, không kêu người tới không thể nào giải quyết được.
Nếu có người cố ý tạo ra chuyện hiểu lầm này, không loại trừ là đối thủ cạnh tranh trong thương trường, nhưng thủ đoạn này thật sự hèn hạ, không thấy có lợi ích gì, có thể loại trừ khả năng này.
Nhưng báo cáo này rốt cuộc là sao.
Lục Bắc Hoài không biết bị gọi đến để làm gì, tạm thời cho rằng Tống Thả năn nỉ, hắn nhìn về phía Tống Thả: "Cậu là đang nhớ tôi sao? Cho nên mới nhờ chú Tống kêu tôi trở về."
Tống Thả: "......" Việc này đáng lắm hay gì mà phải dùng từ "nhờ" chứ.
Loại tình huống này khiến cậu đứng ngồi không yên, hận không thể tự mình biến thành một làn khói bay đi. Theo bản năng, cậu liếc nhìn ba mình, quả nhiên, vị này mặt đã đen lại.
Ba Tống tự nhiên không quên chuyện đã cho Lục Bắc Hoài hai cái tát, nhưng cũng ngại thể diện: "Lần này gọi con trở về thật sự có việc cần con giúp đỡ."
Lục Bắc Hoài nhìn về phía ba Tống: "Chú đuổi việc ba tôi rồi bồi thường, đó là mối quan hệ thuê mướn bình thường. Trước đây chú bảo tôi chăm sóc Tống Thả, mỗi tháng trả tiền cho tôi, chúng ta cũng là quan hệ thuê mướn bình thường. Nhưng từ tháng trước, khi chú bảo tôi rời khỏi Tống gia, mối quan hệ thuê mướn của chúng ta đã tạm dừng. Nếu chú mời tôi giúp đỡ, đó có phải là muốn thiết lập lại quan hệ thuê mướn mới không?"
Những lời này rõ ràng đáp lại chuyện hai cái tát một tháng trước, nghe ra sự bất mãn.
Ba Tống không ngờ tiểu tử này lại nhớ lâu như vậy, ông ra vẻ trấn tĩnh, dù sao ông cũng là người lớn, không thể không giữ chút thể diện: "Bắc Hoài, con xem từ nhỏ chú và dì đối xử không tệ với con, coi như giúp một chú một chuyện."
"Giúp là nhân tình, không giúp là bổn phận. Trước đây chú phê bình tôi, tôi cảm thấy trong lòng có chút khổ sở." Lục Bắc Hoài đưa ánh mắt dừng trên người Tống Thả.
Tống Thả bị ánh mắt của người này nhìn chằm chằm, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
A...... Cậu thật muốn chạy trốn.
Cái kịch bản này, nếu kéo dài thêm chút nữa thì cậu đã ra nước ngoài rồi!
Chẳng lẽ bất luận thế nào cũng không thể tránh được kịch bản này sao?
Ba Tống hít sâu: "Được, chỉ cần con đồng ý, chú sẽ đáp ứng với con một yêu cầu."
Tống Thả vội vàng giữ chặt cánh tay của ba Tống: "...... Nhất định phải nói yêu cầu có chừng mực!"
"Vậy tôi muốn Tống Thả." Lục Bắc Hoài không tự hỏi vì sao ông muốn lấy một ống máu của hắn.
Hai câu này gần như được nói ra đồng thời.
Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Ba Tống: "......"
Tống Thả: "......" Cậu buồn bực ôm lấy cánh tay mình, lại nhỏ giọng thầm thì câu "bất nhân bất nghĩa" kia: "...... Tôi không phải đồng tính luyến ái."
Những lời này khiến cho sắc mặt Lục Bắc Hoài đối diện trở nên âm trầm.
"Tống Thả, chính cậu đã nói thích tôi trước."
Tống Thả tức thì bực bội, cậu trừng mắt nhìn Lục Bắc Hoài: "Tôi nào có!!!" Nhưng cậu không biết rằng, mỗi khi cãi nhau, cậu chưa từng thắng, giọng còn chưa to nước mắt đã rơi: "...... Tôi chưa từng nói vậy."
Ba Tống và mẹ Tống rất ít khi thấy Tống Thả khóc. Từ nhỏ cậu là người không dễ khóc, giờ thấy cậu lớn tiếng nói chuyện mà nước mắt không kiểm soát được, thật sự không thể tưởng tượng.
Điều này khiến không khí trở nên vi diệu.
Ba Tống cố nén câu nói "không biết xấu hổ" định thoát ra, hướng về phía Tống Thả: "Lau nước mắt của con đi, con trai mà khóc sướt mướt như thế là chuyện gì chứ!"
Tống Thả hốc mắt ửng đỏ cau mày, cúi đầu. Vốn dĩ cậu đã sinh ra xinh đẹp, với vẻ mặt ủy khuất và sắc mặt tái nhợt như vậy, ai thấy cũng đều cảm thấy đau lòng.
"Không có quy định con trai thì không thể khóc." Lục Bắc Hoài nhìn về phía ba Tống: "Chú Tống, nếu chú kêu tôi tới chỉ là để gặp mặt phê bình Tống Thả, và khiến cậu ấy khóc, thì tôi thực sự sẽ mềm lòng mà đáp ứng yêu cầu của chú."
Nói xong, hắn lại nhìn chằm chằm Tống Thả, nhưng phát hiện người này căn bản không thèm nhìn tới hắn, chỉ cau mày.
Tống Thả: "......" Cậu nỗ lực làm như Lục Bắc Hoài không tồn tại, nếu có cái hố nào đó cậu cũng muốn chui xuống ngay
Luận về da mặt dày, cậu từ đầu đã không thể so được với Lục Bắc Hoài.
Màn nhận thân này cuối cùng sẽ rơi vào cái kết cục gì, nghĩ đến cũng thấy thê thảm.
Hu hu hu, cậu thật quá đáng thương.
Ba Tống thấy thái dương mình giật thình thịch, hít sâu mấy cái mới bằng phẳng lại tâm tình lo âu, ông nhìn về phía cửa: "Gọi bác sĩ vào."
Bác sĩ đã liên hệ trước, dưới sự dẫn dắt của người trong nhà đi vào thư phòng. Nếu không có một bức màn bảo mật hoặc một mức độ áp chế khác, không bác sĩ nào dám bước vào.
Một gia tộc lớn phải làm xét nghiệm ADN giữa con trai ruột và con trai của tài xế, điều đó có nghĩa là gì? Có khả năng nhiều năm qua chỉ là diễn một hồi kịch "ly miêu hoán Thái Tử" hoặc là...
Một vở diễn trộm tình càng kinh khủng hơn.
Nhưng khả năng thứ hai có vẻ ít hơn, dù nói rằng trong hào môn cũng không phải không có khả năng xảy ra.
Nếu chuyện này bại lộ, sẽ trở thành chủ đề nóng trong vòng một tháng.
Lục Bắc Hoài nhìn thấy cảnh tượng này, lòng sinh nghi ngờ, nhìn bác sĩ ngồi vào bên cạnh mình, kêu hắn vươn cánh tay, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tình tiết quá mức, khả năng là Tống Thả muốn chết, cần khẩn cấp truyền máu, mà hắn là nguồn máu di động tốt nhất, một công cụ có thể lợi dụng để ép khô.
Ánh mắt hắn lạc hướng đến khuôn mặt tái nhợt đối diện, trong cổ họng phát ra âm thanh khẩn trương, hàm dưới căng thẳng: "...... Tống Thả, cậu không còn nhiều thời gian sao?"
Tống Thả: "???" Cậu đang yên đang lành, không hiểu gì nhìn Lục Bắc Hoài, tên này đang nguyền rủa cậu sao?!
"Vậy tại sao lại muốn rút máu của tôi? Chẳng lẽ không phải muốn biến tôi thành công cụ truyền máu sao."
Tống Thả: "......" Cậu nghe nhầm hay là Lục Bắc Hoài điên thật rồi, người này cả ngày không có việc gì thì nghĩ linh tinh gì không biết.
Bác sĩ đang lấy máu, nghe thấy thiếu niên cao lớn nói vậy, liếc nhìn hắn một cái: "Chỉ rút 3 mL thôi."
Biểu cảm của Lục Bắc Hoài hơi cứng lại, nhưng chỉ trong chốc lát liền trở lại bình thường: "Xem ra các người đã thông đồng với nhau, chỉ là lợi dụng việc tôi thích Tống Thả để lừa tôi tới đây, tôi cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé, con của tài xế, Tống gia muốn làm gì tôi cũng không có biện pháp.
"Tống Thả: "..."
Xem ra, Lục Bắc Hoài đúng là đã điên rồi.
Lục Bắc Hoài nhận thấy Tống Thả tránh ánh mắt mình, cười nói: "Thiếu gia, không sao, tôi tin rằng tình yêu chân thật có thể chống lại mọi lời đồn đại, chỉ cần được ở bên cậu, phải trả giá một ít cũng không sao."
Tống Thả yên lặng quay người đi, che mặt lại, không dám nhìn cũng không dám nghe nữa.
Người này hoàn toàn đã tự sa ngã, hoàn toàn điên rồi.
Cậu cũng không dám tưởng tượng lúc kết quả xét nghiệm ADN ra, Lục Bắc Hoài nghĩ lại những lời mình nói liệu có hối hận không. Nghĩ đến đây, lại nhìn ba Tống và mẹ Tống, biểu cảm của hai vợ chồng đều rất khó coi, thậm chí còn có thể nghĩ rằng, cái gọi là chứng minh thân phận này chắc chắn là giả.
Tống gia không thể có một đứa con kiêm người thừa kế điên như vậy được.
Nhưng cậu có thể chứng minh, vâng, là thật sự đó.
Vậy cậu có thể đi rồi sao?
Bác sĩ lấy máu của bốn người ở đây, sau đó lập tức bỏ vào chiếc vali nhỏ, nói: "Để đảm bảo độ chính xác của kết quả, nhanh nhất là một tuần có thể có kết quả, khoảng một đến hai tuần sẽ có báo cáo, nếu đã rút xong máu thì tôi sẽ mang mẫu về phòng thí nghiệm."
"Được, cảm ơn bác sĩ." Ba Tống ra hiệu cho mẹ Tống đi tiễn bác sĩ, tất nhiên là có chuyện muốn dặn dò.
Mẹ Tống đứng dậy đi tiễn bác sĩ.
Cửa thư phòng khép lại, chỉ còn lại mấy người.
Không khí lại lần nữa rơi vào trạng thái căng thẳng và im lặng, dù sao họ cũng đã cãi nhau, thậm chí còn động tay động chân, cả trong tối lẫn ngoài sáng đều đã đối đầu.
Cuối cùng vẫn là ba Tống lên tiếng trước.
"Bắc Hoài, chú hy vọng trước khi có kết quả, con có thể ở lại Tống gia." Ba Tống nghĩ thầm, bất luận kết quả thế nào, cũng cần giữ mọi thứ ổn thỏa trước, nếu là giả thì coi như bỏ tiền giải quyết, nếu là sự thật thì...
Thế thì ông tuyệt đối sẽ không nương tay điều tra rõ mọi chuyện, nếu biết được ai đã đổi con của ông, ông sẽ khiến kẻ đó phải vào tù mọt gông.
Tốt nhất là không phải sự thật.
Tên này có thể thật sự thích Tống Thả, nhưng Tống gia tuyệt đối không chấp nhận sự tồn tại của đồng tính luyến ái!
Đúng là dưỡng hổ gây hoạ mà!
Ông thực sự cảm thấy bé con không thích Lục Bắc Hoài, dù gì trong mấy tháng qua đi theo ông, thật sự không đề cập gì tới Lục Bắc Hoài, nghiêm túc học tập, đạt được thành tích rất xuất sắc, thậm chí còn nói với ông về kế hoạch tương lai, chuẩn bị xin vào một số trường danh tiếng.
Thà chấp nhận một đứa con đột nhiên thông suốt, cũng không muốn chấp nhận một đứa con đột nhiên công khai là đồng tính luyến ái.
Người bốn năm mươi tuổi rồi, không thể chịu nổi cú sốc như vậy.
Tống Thả nghe thấy câu nói đó đột nhiên xoay đầu, ngạc nhiên nhìn về phía ba Tống: "A......?"
Giám định thì giám định, nhưng tại sao lại phải dẫn sói vào nhà!!
Cậu muốn đi?
Cho cậu đi trước đi mà!!
"Kết quả gì?" Lục Bắc Hoài nhíu mày.
"Xét nghiệm ADN." ba Tống thấy biểu cảm của Tống Thả như vậy thì cho rằng cậu đang sợ kết quả, nếu bé con thật sự không phải con ruột của mình, từ nhỏ nuông chiều đến lớn, lập tức sinh hoạt sẽ có biến động lớn, chắc chắn sẽ rất hoảng loạn.
Nhưng cũng không cần hoảng, nếu là thật sự, ông không thể ném đứa con mình nuôi lớn như thế đi được, sao có thể nói ném là ném.
Lục Bắc Hoài cho rằng mình nghe lầm: "Xét nghiệm ADN gì?"
Ba Tống cũng không muốn nói quá kỹ càng tỉ mỉ, nếu sự tình chỉ là hiểu lầm thì bỏ tiền giải quyết bên kia.
"Ba tôi nghi ngờ cậu là con của ông ấy."
Ba Tống kinh ngạc nhìn về phía Tống Thả, trong mắt có chút hoảng loạn, sao...... sao lại nói ra nhanh vậy chứ, ông còn chưa nói mà!
Biểu cảm của Lục Bắc Hoài càng khó diễn tả: "Có ý gì?"
Hắn và Tống Thả thực sự là anh em ruột?
Tống Thả nghĩ thầm, nếu không ai thay cậu suy nghĩ, thì cậu cũng chỉ có thể bất chấp tất cả, dù sao cũng không phải con ruột của ba Tống, cũng chẳng phải là đồng tính luyến ái, và cuối cùng người bị ép kết hôn trong tháng này cũng không phải là cậu.
Màn nhận thân này qua đi, có thể tưởng tượng rằng cả Lục Quốc cùng người đã tráo con sẽ bị trừng phạt ngồi tù, và kết quả là cậu sẽ phải sống một mình.
Nếu cậu đổi lấy được cuộc đời mới, thì những ngày còn lại cậu sẽ sống theo ý muốn của mình.
Một mình cũng tốt, tự do sảng khoái.
Cậu sẽ trở thành một con chim tự do, không bao giờ phải sợ bị chê cười nữa.
Cậu nhìn về phía ba Tống, rồi lại liếc nhìn Lục Bắc Hoài, ra vẻ tủi thân, cúi mắt xuống nói: "... Nếu đã xảy ra chuyện này, con cái gì cũng từ bỏ, để con đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.