Vạn Người Ghét Thân Kiều Thể Nhược
Chương 51
Diêu Diêu Thỏ
01/09/2024
Cửa phòng bệnh bị dùng sức khép lại, khi cửa sắp đóng thì nháy mắt lại bị lực bên ngoài cản trở khiến nó nhẹ nhàng đóng lại.
Rất tức giận, nhưng mà một chút âm thanh cũng không phát ra.
Giây tiếp theo cửa phòng bệnh lại bị mở ra.
Tống Thả đang chuẩn bị nhắm mắt lại thì thấy Lục Bắc Hoài lại mở cửa, thấy sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm chính mình, phảng phất như chính mình vừa rồi nói một câu gì đó mà tội ác tày trời, như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống.
"Đừng tưởng rằng cậu nói như vậy thì tôi sẽ từ bỏ." Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm Tống Thả với sắc mặt tái nhạt nằm trên giường bệnh: "Chỉ cần là thứ tôi muốn, tôi nhất định sẽ đạt được."
Tống Thả nhắm mắt lại, không muốn nhìn đến cặp mắt ăn tươi nuốt sống kia, tay đặt ở chăn tay hơi hơi nắm chặt.
"Tôi sẽ thuận lợi kế thừa Tống gia, bao gồm cậu."
Thanh âm kiềm nén rơi xuống, cửa phòng bệnh chậm rãi đóng lại.
Xung quanh yên tĩnh, trái tim lại bị những lời này làm cho bất ổn.
Tống Thả kéo chăn che kín mặt, phát ra tiếng kêu rên buồn bực, như thể dù cậu có nói gì, làm gì hay đối xử với Lục Bắc Hoài ra sao, đều không thể thoát khỏi cốt truyện nguyên tác.
Phảng phất như mọi lựa chọn cậu đưa ra đều vô tình dẫn về cốt truyện gốc.
Cậu đã hét, đã mắng, đã nói, đã đánh... cũng coi như đã đánh.
Nhưng tại sao Lục Bắc Hoài lại cố chấp với cậu như vậy.
Nếu như theo lời của Ha Tang.
... Lục Bắc Hoài thích cậu, điều này thật kỳ quặc, nhưng làm gì có ai thích một người mà lại như thế này.
Trong lúc cậu buồn bực, cửa phòng bệnh lại lần nữa mở ra nhẹ nhàng.
Một bàn tay to đưa vào, cẩn thận đặt bình giữ nhiệt lên tủ cạnh cửa, sợ phát ra âm thanh, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đó chính là bình giữ nhiệt mà Lục Bắc Hoài mang đến buổi sáng.
Bình giữ nhiệt chứa cháo kê bí đỏ.
Tống Thả: "......"
Cậu nhìn cái tay đó, dở khóc dở cười, kẻ vừa hung dữ ban nãy là ai chứ.
Đồ khẩu thị tâm phi.
Cậu nhắm mắt lại, ý đồ giảm bớt tâm trạng phức tạp, đối với Lục Bắc Hoài cậu thật sự cảm thấy vừa đáng thương lại vừa đáng giận, dù biết hắn không xấu, nhưng suy nghĩ kỹ, cậu vẫn không nên mềm lòng quá mức.
Mềm lòng chỉ làm cậu thêm tủi thân.
Dù sao chuyện này cậu cũng không thể nói rõ rằng mình không phải là Tống Thả thật sự.
"Adrian, cậu có ngủ không?"
Cậu mở mắt ra, thấy Ha Tang đẩy cửa vào, nhìn quanh một chút, cầm bình giữ nhiệt trên tủ đi về phía cậu.
"Cậu mắng Patrick à?" Ha Tang nhớ kỹ những điều Lục Bắc Hoài dặn dò, đi đến bên giường ngồi xuống: "Tôi thấy tâm trạng hắn không tốt lắm, mặc dù tôi không biết lý do các cậu chia tay, cũng không thực sự hiểu rõ Patrick, nhưng tôi cảm thấy không có gì là không thể nói chuyện thẳng thắn."
"Vậy các cậu vì sao chia tay vậy?"
Tống Thả: "......" Trước mắt tối sầm, tên kia lại bắt đầu bịa đặt, cậu thật sự đau đầu: "Cậu đừng nghe hắn nói, chúng tôi không phải như cậu tưởng tượng đâu."
Chuyện này cậu cũng không thể tùy tiện nói ra, đối với cậu hay Lục Bắc Hoài đều không có lợi, càng không nói đến.
Huống hồ hiện tại cậu là cậu, không định sống như "Tống Thả" ở đây.
Ha Tang thấy Tống Thả không muốn nói, cũng ngượng ngùng không hỏi thêm, vì chuyện này thuộc về vấn đề đời tư.
Y mở bình giữ nhiệt, ngửi mùi thơm ngọt: "Đây là Patrick làm cho cậu uống, nói là tốt cho người bị táo bón, thơm quá à."
Tống Thả nghe từ "táo bón" thì cảm thấy xấu hổ, chưa từng gặp ai có thể nói chuyện này tự nhiên như vậy, cậu thật là khổ sở mà.
"Patrick nói đây là nấu riêng cho cậu, xem ra tay nghề hắn không tồi." Ha Tang quan sát biểu tình của Tống Thả: "Muốn bắt lấy trái tim một người, có thể trước hết phải bắt lấy dạ dày người đó, xem ra Patrick đã hạ công phu rồi."
"Cậu như thế nào mà giúp hắn nói chuyện hả?" Tống Thả không còn buồn ngủ, ngồi dậy.
Ha Tang cầm bình giữ nhiệt đưa cho cậu: "Tôi chỉ nghĩ, có một người vì cậu bệnh mà lo lắng thậm chí khóc, nếu là bạn bình thường, thân phận này có vẻ tủi thân, Patrick rõ ràng rất để ý cậu."
Tống Thả chần chừ một chút, rồi vẫn nhận bình giữ nhiệt, cúi đầu ngửi một chút.
Rất thơm và ngọt.
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh thiếu niên cao lớn nấu mì gói trong bếp, sau đó bọn họ ngồi ăn trong phòng khách nhỏ, trên chiếc ghế nhựa màu đỏ.
Trong ký ức, Lục Bắc Hoài nấu mì gói rất ngon.
Không phải chưa từng ăn mì gói.
Có thể khi đó quá đói mới cảm thấy ngon.
Hoặc có thể... cảm thấy Lục Bắc Hoài thật đáng thương.
"Tôi chưa từng thấy cậu mất bình tĩnh như vậy." Ha Tang thấy Tống Thả cầm bình giữ nhiệt ngẩn người, không biết cậu đang suy nghĩ gì: "Tôi biết Adrian là người rất bình tĩnh, trừ khi ở trong lĩnh vực mình am hiểu, mặt khác lúc nào cũng rất bình tĩnh, không thích giao tiếp nhiều."
"Chính là như vậy nên tôi mới tò mò, Patrick rốt cuộc có cái ma lực gì mà làm một người ổn trọng như cậu mất bình tĩnh."
"Làm mặt đỏ cậu nè, sốt ruột nè, á khẩu nè, tôi đã quen biết cậu ba năm rồi, lần đầu tiên tôi phát hiện ra cậu cũng có những biểu cảm phong phú như vậy."
Tống Thả cúi đầu uống một ngụm cháo kê bí đỏ, vị dày đặc của gạo và bí đỏ tràn ngập miệng, giống như nước đường ngọt ngào nhưng lại phong phú hơn.
Cậu sững sờ trong chốc lát.
Rồi lại uống thêm một ngụm nữa.
Cảm giác không thể diễn tả được lan tràn trong lòng, cùng với vị ấm áp của cháo kê bí đỏ, là loại tâm trạng mềm nhũn ra, có lẽ là sự kích thích vị giác do mỹ thực mang lại.
Không biết có phải vì thức ăn ở đây quá khó ăn, hay là vì cậu thường ngày lười biếng, chỉ ăn qua loa, đã lâu rồi không ăn được món ngon thế này.
Thế mà cảm thấy thật ngon.
"Ngon không, có vị gì?" Ha Tang thấy ánh mắt Tống Thả sáng lên, giống như mèo con ăn vặt, sắc mặt trông cũng khá hơn.
"Ngọt." Tống Thả cầm bình giữ ấm bằng hai tay, mí mắt cụp xuống, nhìn theo hơi nóng bốc lên từ miệng bình: "Rất ngon."
"Cậu biết không, tôi rất thích yêu đương, không phải vì tôi thấy một cái là thích một cái, mà là tôi thích tìm kiếm những điểm khác biệt từ những người khác, tính cách, sở thích, ăn uống khác nhau cũng được. Điều đó không quan trọng, miễn là hợp nhau thì tốt rồi."
Tống Thả không hiểu sao Ha Tang đột nhiên trở nên cảm tính như vậy, cậu cười nhẹ: "Cậu sao vậy, đột nhiên cảm xúc như thế này."
"Bởi vì tôi chưa từng gặp ai như Patrick." Ha Tang ôm cánh tay, dựa lưng vào ghế, nhướng mày cười nhìn Tống Thả: "Hắn rất mạnh mẽ, lòng tự trọng cao, nên làm việc gì cũng phải làm tốt nhất, nếu không được hay không có được gì thì phải tìm mọi cách để có được."
Tống Thả suýt quên mất Ha Tang cũng học tâm lý học, cậu bật cười: "Ừ, rồi sao nữa."
"Hắn rõ ràng có thể dùng chút thủ đoạn, nhưng hắn không làm vậy."
Nụ cười trên môi Tống Thả dần tắt, nhìn Ha Tang, như là liên tưởng đến điều gì: "Vì sao?"
Cậu nghĩ đến trong nguyên tác Lục Bắc Hoài là kẻ không tiếc thủ đoạn, bằng không cuối cùng "Tống Thả" làm sao chết trên giường, có lẽ chính là hành động của cậu đã làm Lục Bắc Hoài dao động. Dù sao ban đầu cậu cũng muốn cứu vớt Lục Bắc Hoài, làm hắn buông bỏ chấp niệm.
Chỉ là Lục Bắc Hoài không chịu hạ mình mà thôi.
Nếu trước kia cậu có thể làm tốt, khiến Lục Bắc Hoài buông bỏ thù hận, cậu chịu tủi thân cũng đáng. Nhưng bây giờ lại muốn cậu làm điều đó, không thể nào, cậu đã chịu đủ tủi thân rồi.
"Bởi vì hắn đối với cậu rất mềm lòng."
Tống Thả ngẩn ra: "Ừ?"
Ha Tang cười rạng rỡ, duỗi tay chọc chọc chân Tống Thả: "Có thể làm một kẻ cao ngạo, lòng tự trọng cao vì tình yêu mà buông bỏ bản thân, miệng cứng nhưng lòng mềm, vẫn chỉ vì cậu mà mềm lòng, cậu nhặt được cún con rồi."
Tống Thả bất đắc dĩ cười: "Cái gì cún con chứ, hắn là cún con sao?"
Ngay cả khi muốn hình dung cũng phải là chó ngao đi.
"Hắn vừa rồi có tìm tôi." Ha Tang cũng không định giấu giếm.
"Tìm cậu làm gì?"
"Muốn tôi cho số liên lạc của cậu." Ha Tang nghĩ đến đây cảm thấy buồn cười: "Hắn nói cậu không chịu thêm hắn."
Tống Thả: "?"
"Di động của cậu đâu?"
Tống Thả đặt bình giữ ấm lên tủ bên cạnh, lấy điện thoại, mở ứng dụng nhắn tin, thật ra có rất nhiều người muốn kết bạn với cậu, nhiều bạn học, học đệ học muội, kéo xuống dưới, thấy một ảnh đại diện quen thuộc.
Nhưng lần này là Lục Bắc Hoài.
Bằng tiếng Trung.
Cậu: "......"
"Tôi đã cho hắn số điện thoại của cậu." Ha Tang thấy Tống Thả im lặng: "Cậu sẽ giận chứ?"
"Không giận." Tống Thả thở dài, đặt điện thoại sang một bên.
"Vậy cậu vì sao nhìn phiền muộn như vậy, là vì hắn là đồng tính luyến ái sao?"
Tống Thả phiền muộn đau đầu, cậu nhìn về phía Ha Tang: "Bởi vì cậu là bạn tốt, nên tôi mới nói với cậu. Tôi muốn hỏi cậu xem tôi nên làm gì bây giờ."
"Chuyện gì mà nghiêm túc vậy?"
"Khi còn nhỏ tôi thường xuyên bắt nạt hắn, cố ý xé rách sách của hắn ném xuống sông, cố ý làm hỏng quần áo của hắn, cố ý khiến hắn xấu hổ trước mặt mọi người. Sau này khi lớn lên, tôi hối hận, muốn bù đắp cho hắn, nhưng không biết phải làm sao. Tôi cảm thấy hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, nên đã nghĩ đến việc từ bỏ."
"Chính là khi tôi từ bỏ việc làm lành với hắn, hắn lại đặc biệt kháng cự, tôi không biết phải nói thế nào, nhưng trước khi tôi đến đây học, tôi còn lừa dối hắn, rồi tự mình chạy đến Cambridge."
Ha Tang nghe chuyện với vẻ mặt tò mò: "Cậu tự mình chạy đến Cambridge? Nhưng các cậu đã hẹn sẽ cùng đi Harvard à?"
"Thật ra tôi chưa nói rõ, hắn nghĩ tôi sẽ cùng đi, nhưng tôi đã đi trước."
Ha Tang càng thêm tò mò: "Oa, nghe như vậy, Adrian, cậu có chút tra đó. Bắt nạt hắn là cậu, dỗ hắn cũng là cậu, bỏ rơi hắn cũng là cậu, cậu làm mọi chuyện xấu đi rồi, vậy cậu muốn hắn thế nào đây?"
"Cậu muốn hắn làm sao?"
"Như vậy hắn không quen nha."
Tống Thả nghi hoặc: "Không quen? Không quen cái gì?"
"Còn nhớ tôi từng nói với cậu về mối quan hệ giữa sub và dom không? Hắn có thể không phải, nhưng quan hệ của các cậu có chút giống vậy. Không nói đến việc cậu có phải đồng tính luyến ái hay không, nhưng tôi cảm thấy trong mối quan hệ của các cậu, có chút ý tứ như vậy. Tính cách của hắn nhất định bị cậu tạo ra."
"Thế giới của hắn đều xoay quanh cậu, bắt nạt hắn là cậu, dỗ hắn cũng là cậu, ngọt ngào và cay đắng đều từ cậu mà ra, cậu đột nhiên biến mất sẽ cho hắn một cú sốc lớn, khiến hắn có chấp niệm sâu sắc với cậu."
Tống Thả: "Vậy sẽ thế nào?"
"Nếu hắn vừa yêu vừa hận cậu, thì cậu sẽ không chạy thoát được." Ha Tang ra vẻ phiền muộn: "Có người càng bị cậu dọa, hắn sẽ càng thêm hăng say."
Tống Thả muốn nói lại thôi: "......"
"Vậy cậu vừa nói gì với hắn?" Ha Tang nhìn biểu cảm của Tống Thả thì biết vừa rồi chắc chắn có chuyện hay.
Tống Thả tâm trạng phức tạp, cậu không thể ngờ Lục Bắc Hoài sẽ như vậy: "Tôi nói tôi không phục hắn, có bản lĩnh thì làm tôi phục."
Ha Tang kinh ngạc: "Vậy cậu xong đời rồi, hắn có rất nhiều bản lĩnh để làm cậu phục a."
Tống Thả: "?"
"Ở trên giường."
Biểu cảm của Tống Thả lập tức cứng lại: "Ha Tang, chuyện này không buồn cười."
Ha Tang vỗ vai bạn cùng phòng, cười chân thành: "Không sao đâu bảo bối, chạy nhanh lên là được."
Tống Thả: "......"
Đêm đó, bác sĩ nói cậu còn sốt nhẹ, cần chú ý giữ ấm, nhưng có thể xuất viện.
Cậu không muốn ở lại bệnh viện nên đã cùng Ha Tang về trường.
Khi trở về ký túc xá, cậu thấy một tờ giấy dán trên cửa, viết bằng tiếng Trung:
【 tạm thời ngừng chiến, Lục Bắc Hoài lưu. 】
Tống Thả: "......"
Ấu trĩ.
Từ ngày hôm sau, mỗi khi mở cửa phòng, cậu đều thấy một bình giữ ấm đặt ở cửa.
Mỗi ngày một bình giữ ấm khác nhau, đều có ghi chú:
【 hoà giải 】
Thật sự khiến cậu hai mắt tối sầm, may mà ghi bằng tiếng Trung, tầng này ngoài cậu và Lục Bắc Hoài không có người Trung Quốc nào.
Nhưng không thể phủ nhận, cháo thật sự rất ngon, uống vào dạ dày rất thoải mái.
Sau đó là thư viện, ngẫu nhiên gặp.
Nhà ăn, ngẫu nhiên gặp.
Trở về ký túc xá, ngẫu nhiên gặp.
Ngoài giờ học, sáng chiều đều là cái gọi là "ngẫu nhiên gặp".
Cả chuỗi ngẫu nhiên gặp không có nhiều cuộc trò chuyện, chỉ thỉnh thoảng giúp cậu cầm sách hay bưng khay đồ ăn.
......
Và chuỗi ngẫu nhiên gặp này kéo dài liên tục toàn bộ cuối tuần.
Thứ hai, cậu chuẩn bị bay đến Wall Street tham gia hội nghị chiến lược của tập đoàn Hồng Vũ.
Đây là lần đầu tiên Hồng Vũ mở ra hội nghị chiến lược đối ngoại, có ý nghĩa chiến lược đối với các nhà đầu tư trong và ngoài nước, và cậu là thành viên mới của tổ TMT của Hồng Vũ.
TMT (Technology, Media & Telecom) chủ yếu cung cấp dịch vụ gom góp nợ và cổ phần cho các công ty công nghệ, truyền thông và viễn thông, cũng như hoàn thành việc sáp nhập, mua lại và bán tài sản.
Vì sao cậu luôn gặp phải tập đoàn Thả Hoài, bởi vì họ luôn bắt được mục tiêu trước một bước, hoàn thành việc mua lại và sáp nhập.
Chỉ có thể nói là họ nhìn trúng những thứ tương tự.
Tiếp viên hàng không thông báo lần cuối.
Tiếp viên hàng không thanh lịch, mặc đồng phục sạch sẽ, mỉm cười hướng dẫn hành khách ngồi xuống.
Tống Thả tìm chỗ ngồi trong khoang, khi đang điều chỉnh ghế thì thấy một bóng dáng quen thuộc đến gần, thuận thế nhìn qua.
"Trùng hợp vậy?"
Lục Bắc Hoài mặc áo hoodie đen, đỡ đỡ gọng kính vàng trên mũi, nhìn về phía Tống Thả, ra vẻ kinh ngạc: "Cậu cũng đi Wall Street sao?"
Tống Thả: "......" Trùng hợp sao? Ngay cả chuyện cậu đi Wall Street hắn cũng biết.
Thoạt nhìn không phải trùng hợp lắm.
Lục Bắc Hoài bình tĩnh ngồi xuống, phảng phất sau khi bị kích thích, mấy ngày liên tiếp "ngẫu nhiên gặp" cũng không làm hắn thất bại, hắn ngồi xuống, lấy ra một quyển sách từ túi xách màu đen, đưa cho Tống Thả: "Muốn cùng nghe không?"
Tống Thả không biết hắn định làm gì: "Cái gì?"
"《 Chim hoàng yến của bá đạo tổng tài bay đi rồi》."
Tống Thả: "......"
Tìm ai đó tới cứu cậu đi!
Rất tức giận, nhưng mà một chút âm thanh cũng không phát ra.
Giây tiếp theo cửa phòng bệnh lại bị mở ra.
Tống Thả đang chuẩn bị nhắm mắt lại thì thấy Lục Bắc Hoài lại mở cửa, thấy sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm chính mình, phảng phất như chính mình vừa rồi nói một câu gì đó mà tội ác tày trời, như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống.
"Đừng tưởng rằng cậu nói như vậy thì tôi sẽ từ bỏ." Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm Tống Thả với sắc mặt tái nhạt nằm trên giường bệnh: "Chỉ cần là thứ tôi muốn, tôi nhất định sẽ đạt được."
Tống Thả nhắm mắt lại, không muốn nhìn đến cặp mắt ăn tươi nuốt sống kia, tay đặt ở chăn tay hơi hơi nắm chặt.
"Tôi sẽ thuận lợi kế thừa Tống gia, bao gồm cậu."
Thanh âm kiềm nén rơi xuống, cửa phòng bệnh chậm rãi đóng lại.
Xung quanh yên tĩnh, trái tim lại bị những lời này làm cho bất ổn.
Tống Thả kéo chăn che kín mặt, phát ra tiếng kêu rên buồn bực, như thể dù cậu có nói gì, làm gì hay đối xử với Lục Bắc Hoài ra sao, đều không thể thoát khỏi cốt truyện nguyên tác.
Phảng phất như mọi lựa chọn cậu đưa ra đều vô tình dẫn về cốt truyện gốc.
Cậu đã hét, đã mắng, đã nói, đã đánh... cũng coi như đã đánh.
Nhưng tại sao Lục Bắc Hoài lại cố chấp với cậu như vậy.
Nếu như theo lời của Ha Tang.
... Lục Bắc Hoài thích cậu, điều này thật kỳ quặc, nhưng làm gì có ai thích một người mà lại như thế này.
Trong lúc cậu buồn bực, cửa phòng bệnh lại lần nữa mở ra nhẹ nhàng.
Một bàn tay to đưa vào, cẩn thận đặt bình giữ nhiệt lên tủ cạnh cửa, sợ phát ra âm thanh, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đó chính là bình giữ nhiệt mà Lục Bắc Hoài mang đến buổi sáng.
Bình giữ nhiệt chứa cháo kê bí đỏ.
Tống Thả: "......"
Cậu nhìn cái tay đó, dở khóc dở cười, kẻ vừa hung dữ ban nãy là ai chứ.
Đồ khẩu thị tâm phi.
Cậu nhắm mắt lại, ý đồ giảm bớt tâm trạng phức tạp, đối với Lục Bắc Hoài cậu thật sự cảm thấy vừa đáng thương lại vừa đáng giận, dù biết hắn không xấu, nhưng suy nghĩ kỹ, cậu vẫn không nên mềm lòng quá mức.
Mềm lòng chỉ làm cậu thêm tủi thân.
Dù sao chuyện này cậu cũng không thể nói rõ rằng mình không phải là Tống Thả thật sự.
"Adrian, cậu có ngủ không?"
Cậu mở mắt ra, thấy Ha Tang đẩy cửa vào, nhìn quanh một chút, cầm bình giữ nhiệt trên tủ đi về phía cậu.
"Cậu mắng Patrick à?" Ha Tang nhớ kỹ những điều Lục Bắc Hoài dặn dò, đi đến bên giường ngồi xuống: "Tôi thấy tâm trạng hắn không tốt lắm, mặc dù tôi không biết lý do các cậu chia tay, cũng không thực sự hiểu rõ Patrick, nhưng tôi cảm thấy không có gì là không thể nói chuyện thẳng thắn."
"Vậy các cậu vì sao chia tay vậy?"
Tống Thả: "......" Trước mắt tối sầm, tên kia lại bắt đầu bịa đặt, cậu thật sự đau đầu: "Cậu đừng nghe hắn nói, chúng tôi không phải như cậu tưởng tượng đâu."
Chuyện này cậu cũng không thể tùy tiện nói ra, đối với cậu hay Lục Bắc Hoài đều không có lợi, càng không nói đến.
Huống hồ hiện tại cậu là cậu, không định sống như "Tống Thả" ở đây.
Ha Tang thấy Tống Thả không muốn nói, cũng ngượng ngùng không hỏi thêm, vì chuyện này thuộc về vấn đề đời tư.
Y mở bình giữ nhiệt, ngửi mùi thơm ngọt: "Đây là Patrick làm cho cậu uống, nói là tốt cho người bị táo bón, thơm quá à."
Tống Thả nghe từ "táo bón" thì cảm thấy xấu hổ, chưa từng gặp ai có thể nói chuyện này tự nhiên như vậy, cậu thật là khổ sở mà.
"Patrick nói đây là nấu riêng cho cậu, xem ra tay nghề hắn không tồi." Ha Tang quan sát biểu tình của Tống Thả: "Muốn bắt lấy trái tim một người, có thể trước hết phải bắt lấy dạ dày người đó, xem ra Patrick đã hạ công phu rồi."
"Cậu như thế nào mà giúp hắn nói chuyện hả?" Tống Thả không còn buồn ngủ, ngồi dậy.
Ha Tang cầm bình giữ nhiệt đưa cho cậu: "Tôi chỉ nghĩ, có một người vì cậu bệnh mà lo lắng thậm chí khóc, nếu là bạn bình thường, thân phận này có vẻ tủi thân, Patrick rõ ràng rất để ý cậu."
Tống Thả chần chừ một chút, rồi vẫn nhận bình giữ nhiệt, cúi đầu ngửi một chút.
Rất thơm và ngọt.
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh thiếu niên cao lớn nấu mì gói trong bếp, sau đó bọn họ ngồi ăn trong phòng khách nhỏ, trên chiếc ghế nhựa màu đỏ.
Trong ký ức, Lục Bắc Hoài nấu mì gói rất ngon.
Không phải chưa từng ăn mì gói.
Có thể khi đó quá đói mới cảm thấy ngon.
Hoặc có thể... cảm thấy Lục Bắc Hoài thật đáng thương.
"Tôi chưa từng thấy cậu mất bình tĩnh như vậy." Ha Tang thấy Tống Thả cầm bình giữ nhiệt ngẩn người, không biết cậu đang suy nghĩ gì: "Tôi biết Adrian là người rất bình tĩnh, trừ khi ở trong lĩnh vực mình am hiểu, mặt khác lúc nào cũng rất bình tĩnh, không thích giao tiếp nhiều."
"Chính là như vậy nên tôi mới tò mò, Patrick rốt cuộc có cái ma lực gì mà làm một người ổn trọng như cậu mất bình tĩnh."
"Làm mặt đỏ cậu nè, sốt ruột nè, á khẩu nè, tôi đã quen biết cậu ba năm rồi, lần đầu tiên tôi phát hiện ra cậu cũng có những biểu cảm phong phú như vậy."
Tống Thả cúi đầu uống một ngụm cháo kê bí đỏ, vị dày đặc của gạo và bí đỏ tràn ngập miệng, giống như nước đường ngọt ngào nhưng lại phong phú hơn.
Cậu sững sờ trong chốc lát.
Rồi lại uống thêm một ngụm nữa.
Cảm giác không thể diễn tả được lan tràn trong lòng, cùng với vị ấm áp của cháo kê bí đỏ, là loại tâm trạng mềm nhũn ra, có lẽ là sự kích thích vị giác do mỹ thực mang lại.
Không biết có phải vì thức ăn ở đây quá khó ăn, hay là vì cậu thường ngày lười biếng, chỉ ăn qua loa, đã lâu rồi không ăn được món ngon thế này.
Thế mà cảm thấy thật ngon.
"Ngon không, có vị gì?" Ha Tang thấy ánh mắt Tống Thả sáng lên, giống như mèo con ăn vặt, sắc mặt trông cũng khá hơn.
"Ngọt." Tống Thả cầm bình giữ ấm bằng hai tay, mí mắt cụp xuống, nhìn theo hơi nóng bốc lên từ miệng bình: "Rất ngon."
"Cậu biết không, tôi rất thích yêu đương, không phải vì tôi thấy một cái là thích một cái, mà là tôi thích tìm kiếm những điểm khác biệt từ những người khác, tính cách, sở thích, ăn uống khác nhau cũng được. Điều đó không quan trọng, miễn là hợp nhau thì tốt rồi."
Tống Thả không hiểu sao Ha Tang đột nhiên trở nên cảm tính như vậy, cậu cười nhẹ: "Cậu sao vậy, đột nhiên cảm xúc như thế này."
"Bởi vì tôi chưa từng gặp ai như Patrick." Ha Tang ôm cánh tay, dựa lưng vào ghế, nhướng mày cười nhìn Tống Thả: "Hắn rất mạnh mẽ, lòng tự trọng cao, nên làm việc gì cũng phải làm tốt nhất, nếu không được hay không có được gì thì phải tìm mọi cách để có được."
Tống Thả suýt quên mất Ha Tang cũng học tâm lý học, cậu bật cười: "Ừ, rồi sao nữa."
"Hắn rõ ràng có thể dùng chút thủ đoạn, nhưng hắn không làm vậy."
Nụ cười trên môi Tống Thả dần tắt, nhìn Ha Tang, như là liên tưởng đến điều gì: "Vì sao?"
Cậu nghĩ đến trong nguyên tác Lục Bắc Hoài là kẻ không tiếc thủ đoạn, bằng không cuối cùng "Tống Thả" làm sao chết trên giường, có lẽ chính là hành động của cậu đã làm Lục Bắc Hoài dao động. Dù sao ban đầu cậu cũng muốn cứu vớt Lục Bắc Hoài, làm hắn buông bỏ chấp niệm.
Chỉ là Lục Bắc Hoài không chịu hạ mình mà thôi.
Nếu trước kia cậu có thể làm tốt, khiến Lục Bắc Hoài buông bỏ thù hận, cậu chịu tủi thân cũng đáng. Nhưng bây giờ lại muốn cậu làm điều đó, không thể nào, cậu đã chịu đủ tủi thân rồi.
"Bởi vì hắn đối với cậu rất mềm lòng."
Tống Thả ngẩn ra: "Ừ?"
Ha Tang cười rạng rỡ, duỗi tay chọc chọc chân Tống Thả: "Có thể làm một kẻ cao ngạo, lòng tự trọng cao vì tình yêu mà buông bỏ bản thân, miệng cứng nhưng lòng mềm, vẫn chỉ vì cậu mà mềm lòng, cậu nhặt được cún con rồi."
Tống Thả bất đắc dĩ cười: "Cái gì cún con chứ, hắn là cún con sao?"
Ngay cả khi muốn hình dung cũng phải là chó ngao đi.
"Hắn vừa rồi có tìm tôi." Ha Tang cũng không định giấu giếm.
"Tìm cậu làm gì?"
"Muốn tôi cho số liên lạc của cậu." Ha Tang nghĩ đến đây cảm thấy buồn cười: "Hắn nói cậu không chịu thêm hắn."
Tống Thả: "?"
"Di động của cậu đâu?"
Tống Thả đặt bình giữ ấm lên tủ bên cạnh, lấy điện thoại, mở ứng dụng nhắn tin, thật ra có rất nhiều người muốn kết bạn với cậu, nhiều bạn học, học đệ học muội, kéo xuống dưới, thấy một ảnh đại diện quen thuộc.
Nhưng lần này là Lục Bắc Hoài.
Bằng tiếng Trung.
Cậu: "......"
"Tôi đã cho hắn số điện thoại của cậu." Ha Tang thấy Tống Thả im lặng: "Cậu sẽ giận chứ?"
"Không giận." Tống Thả thở dài, đặt điện thoại sang một bên.
"Vậy cậu vì sao nhìn phiền muộn như vậy, là vì hắn là đồng tính luyến ái sao?"
Tống Thả phiền muộn đau đầu, cậu nhìn về phía Ha Tang: "Bởi vì cậu là bạn tốt, nên tôi mới nói với cậu. Tôi muốn hỏi cậu xem tôi nên làm gì bây giờ."
"Chuyện gì mà nghiêm túc vậy?"
"Khi còn nhỏ tôi thường xuyên bắt nạt hắn, cố ý xé rách sách của hắn ném xuống sông, cố ý làm hỏng quần áo của hắn, cố ý khiến hắn xấu hổ trước mặt mọi người. Sau này khi lớn lên, tôi hối hận, muốn bù đắp cho hắn, nhưng không biết phải làm sao. Tôi cảm thấy hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, nên đã nghĩ đến việc từ bỏ."
"Chính là khi tôi từ bỏ việc làm lành với hắn, hắn lại đặc biệt kháng cự, tôi không biết phải nói thế nào, nhưng trước khi tôi đến đây học, tôi còn lừa dối hắn, rồi tự mình chạy đến Cambridge."
Ha Tang nghe chuyện với vẻ mặt tò mò: "Cậu tự mình chạy đến Cambridge? Nhưng các cậu đã hẹn sẽ cùng đi Harvard à?"
"Thật ra tôi chưa nói rõ, hắn nghĩ tôi sẽ cùng đi, nhưng tôi đã đi trước."
Ha Tang càng thêm tò mò: "Oa, nghe như vậy, Adrian, cậu có chút tra đó. Bắt nạt hắn là cậu, dỗ hắn cũng là cậu, bỏ rơi hắn cũng là cậu, cậu làm mọi chuyện xấu đi rồi, vậy cậu muốn hắn thế nào đây?"
"Cậu muốn hắn làm sao?"
"Như vậy hắn không quen nha."
Tống Thả nghi hoặc: "Không quen? Không quen cái gì?"
"Còn nhớ tôi từng nói với cậu về mối quan hệ giữa sub và dom không? Hắn có thể không phải, nhưng quan hệ của các cậu có chút giống vậy. Không nói đến việc cậu có phải đồng tính luyến ái hay không, nhưng tôi cảm thấy trong mối quan hệ của các cậu, có chút ý tứ như vậy. Tính cách của hắn nhất định bị cậu tạo ra."
"Thế giới của hắn đều xoay quanh cậu, bắt nạt hắn là cậu, dỗ hắn cũng là cậu, ngọt ngào và cay đắng đều từ cậu mà ra, cậu đột nhiên biến mất sẽ cho hắn một cú sốc lớn, khiến hắn có chấp niệm sâu sắc với cậu."
Tống Thả: "Vậy sẽ thế nào?"
"Nếu hắn vừa yêu vừa hận cậu, thì cậu sẽ không chạy thoát được." Ha Tang ra vẻ phiền muộn: "Có người càng bị cậu dọa, hắn sẽ càng thêm hăng say."
Tống Thả muốn nói lại thôi: "......"
"Vậy cậu vừa nói gì với hắn?" Ha Tang nhìn biểu cảm của Tống Thả thì biết vừa rồi chắc chắn có chuyện hay.
Tống Thả tâm trạng phức tạp, cậu không thể ngờ Lục Bắc Hoài sẽ như vậy: "Tôi nói tôi không phục hắn, có bản lĩnh thì làm tôi phục."
Ha Tang kinh ngạc: "Vậy cậu xong đời rồi, hắn có rất nhiều bản lĩnh để làm cậu phục a."
Tống Thả: "?"
"Ở trên giường."
Biểu cảm của Tống Thả lập tức cứng lại: "Ha Tang, chuyện này không buồn cười."
Ha Tang vỗ vai bạn cùng phòng, cười chân thành: "Không sao đâu bảo bối, chạy nhanh lên là được."
Tống Thả: "......"
Đêm đó, bác sĩ nói cậu còn sốt nhẹ, cần chú ý giữ ấm, nhưng có thể xuất viện.
Cậu không muốn ở lại bệnh viện nên đã cùng Ha Tang về trường.
Khi trở về ký túc xá, cậu thấy một tờ giấy dán trên cửa, viết bằng tiếng Trung:
【 tạm thời ngừng chiến, Lục Bắc Hoài lưu. 】
Tống Thả: "......"
Ấu trĩ.
Từ ngày hôm sau, mỗi khi mở cửa phòng, cậu đều thấy một bình giữ ấm đặt ở cửa.
Mỗi ngày một bình giữ ấm khác nhau, đều có ghi chú:
【 hoà giải 】
Thật sự khiến cậu hai mắt tối sầm, may mà ghi bằng tiếng Trung, tầng này ngoài cậu và Lục Bắc Hoài không có người Trung Quốc nào.
Nhưng không thể phủ nhận, cháo thật sự rất ngon, uống vào dạ dày rất thoải mái.
Sau đó là thư viện, ngẫu nhiên gặp.
Nhà ăn, ngẫu nhiên gặp.
Trở về ký túc xá, ngẫu nhiên gặp.
Ngoài giờ học, sáng chiều đều là cái gọi là "ngẫu nhiên gặp".
Cả chuỗi ngẫu nhiên gặp không có nhiều cuộc trò chuyện, chỉ thỉnh thoảng giúp cậu cầm sách hay bưng khay đồ ăn.
......
Và chuỗi ngẫu nhiên gặp này kéo dài liên tục toàn bộ cuối tuần.
Thứ hai, cậu chuẩn bị bay đến Wall Street tham gia hội nghị chiến lược của tập đoàn Hồng Vũ.
Đây là lần đầu tiên Hồng Vũ mở ra hội nghị chiến lược đối ngoại, có ý nghĩa chiến lược đối với các nhà đầu tư trong và ngoài nước, và cậu là thành viên mới của tổ TMT của Hồng Vũ.
TMT (Technology, Media & Telecom) chủ yếu cung cấp dịch vụ gom góp nợ và cổ phần cho các công ty công nghệ, truyền thông và viễn thông, cũng như hoàn thành việc sáp nhập, mua lại và bán tài sản.
Vì sao cậu luôn gặp phải tập đoàn Thả Hoài, bởi vì họ luôn bắt được mục tiêu trước một bước, hoàn thành việc mua lại và sáp nhập.
Chỉ có thể nói là họ nhìn trúng những thứ tương tự.
Tiếp viên hàng không thông báo lần cuối.
Tiếp viên hàng không thanh lịch, mặc đồng phục sạch sẽ, mỉm cười hướng dẫn hành khách ngồi xuống.
Tống Thả tìm chỗ ngồi trong khoang, khi đang điều chỉnh ghế thì thấy một bóng dáng quen thuộc đến gần, thuận thế nhìn qua.
"Trùng hợp vậy?"
Lục Bắc Hoài mặc áo hoodie đen, đỡ đỡ gọng kính vàng trên mũi, nhìn về phía Tống Thả, ra vẻ kinh ngạc: "Cậu cũng đi Wall Street sao?"
Tống Thả: "......" Trùng hợp sao? Ngay cả chuyện cậu đi Wall Street hắn cũng biết.
Thoạt nhìn không phải trùng hợp lắm.
Lục Bắc Hoài bình tĩnh ngồi xuống, phảng phất sau khi bị kích thích, mấy ngày liên tiếp "ngẫu nhiên gặp" cũng không làm hắn thất bại, hắn ngồi xuống, lấy ra một quyển sách từ túi xách màu đen, đưa cho Tống Thả: "Muốn cùng nghe không?"
Tống Thả không biết hắn định làm gì: "Cái gì?"
"《 Chim hoàng yến của bá đạo tổng tài bay đi rồi》."
Tống Thả: "......"
Tìm ai đó tới cứu cậu đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.