Vạn Người Ghét Thân Kiều Thể Nhược
Chương 59
Diêu Diêu Thỏ
01/09/2024
Máy bay xuyên qua tầng mây.
Ăn xong bữa sáng cũng chỉ mất khoảng mười lăm phút.
Tống Thả ăn xong thì nhanh chóng tập trung vào công việc, định tranh thủ sửa lại tài liệu khoa học trên máy bay, nhưng tiếng ồn ào từ máy bay làm đầu cậu đau nhói.
Cậu dùng tay ấn nhiều lần nhưng không có dấu hiệu giảm đi.
Cảm thấy đau đầu không thể tập trung, cậu đóng máy tính lại, đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh. Nhưng khi vừa đứng lên, đầu cậu cảm thấy ong ong, cánh tay bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy.
Chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một lồng ngực ấm áp từ phía sau lưng, một bàn tay đặt lên trán cậu, và hương thơm nhẹ nhàng từ quần áo giặt thoảng qua mũi.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Em đang sốt."
Tống Thả sững sờ, sau khi đứng vững thì quay đầu nhìn về phía Lục Bắc Hoài, theo bản năng mà né tránh.
"Buổi sáng em đã uống thuốc chưa?" Lục Bắc Hoài buông tay ra.
Nghe Lục Bắc Hoài dùng giọng nói quen thuộc như vậy nói chuyện với mình, Tống Thả cảm thấy một loại bực bội khó tả: "Tôi đã uống rồi."
Người này vì sao luôn có thể nói ra tình trạng của cậu một cách tự nhiên như vậy?
Cậu không phải là không biết cách chăm sóc bản thân mà.
"Vậy để tôi nhờ tiếp viên hàng không lấy thuốc cảm cho em nhé?" Lục Bắc Hoài nhận thấy Tống Thả có vẻ không vui, nhẹ giọng hỏi.
—— Lục tổng, anh phải để đối phương cảm thấy được tôn trọng, bất kể là việc gì, hỏi ý kiến của người ta là điều cơ bản nhất.
Có được không?
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài với vẻ mặt kỳ lạ, biểu cảm vi diệu, cậu khẽ lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."
Có được không?
Người này lại bắt đầu lo lắng không đâu?
Giọng điệu này không giống như lúc hắn vừa mới đến, đang định làm trò gì nữa đây? Cậu sẽ không hợp tác.
Nói xong, Tống Thả né người đi qua, đi về phía nhà vệ sinh.
Lục Bắc Hoài nhìn bóng dáng đang đi xa, không biết có phải là do máy bay rung lắc hay không, mà ngay cả bước đi cũng có vẻ chao đảo. Hắn nhíu mày, đôi tay đặt bên người từ từ siết chặt lại, không hiểu sao người kia không biết chăm sóc cho bản thân mình.
Tâm trạng Lục Bắc Hoài bỗng chốc trùng xuống.
Tống Thả đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy gương mặt mình trong gương có chút đỏ hồng, dùng mu bàn tay chạm vào, mới nhận ra là hơi nóng. Cậu dùng tay đấm đấm trán, cảm giác đau đầu dường như đỡ đi một chút.
Vài phút sau, cậu mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi trở lại ghế ngồi, thấy cửa khoang bên cạnh khép hờ, cậu nhẹ nhàng thở ra.
May mắn thật.
Sau khi ngồi xuống, cậu cảm thấy thật khó để tập trung tinh thần mà nghiêm túc đọc tài liệu, quyết định gấp máy tính lại, hạ ghế xuống và định chợp mắt một chút. Nhưng càng ngủ, cảm giác đau đầu dường như không giảm bớt mà còn tệ hơn.
Nằm cũng không thoải mái, cậu lại ngồi dậy.
Lại đấm trán, lại cúi đầu che mặt, tóm lại ngồi cũng không được, nằm cũng chẳng xong, tiếng gầm rú của máy bay khiến đầu cậu ầm ầm, còn có sự bực bội vô cớ lan tỏa trong lòng.
Hắt xì ——
Tống Thả liên tục hắt xì vài lần, đau đến mức huyệt thái dương nhói lên.
Ló đầu ra, không thấy tiếp viên hàng không, muốn gọi người nhưng lại hơi ngại, đành ngồi đó chịu đựng, mặt đã đỏ ửng, thậm chí cổ cũng đỏ lên, nhưng tay chân lại rất lạnh.
Lạnh đến mức toàn thân nổi da gà.
Dù đã dùng chăn bọc kín thì vẫn không thể ngăn được cơn run rẩy, cố gắng nằm nghiêng cuộn tròn người lại để sưởi ấm.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng cửa chỗ ngồi của mình bị đẩy ra, sợ đến mức quay đầu lại, thấy một đôi mắt đen nhánh.
"Uống thuốc đi." Lục Bắc Hoài đứng trước cửa, thấy Tống Thả cuộn tròn trên ghế, mặt đỏ rực, đoán rằng cậu chắc hẳn là đang cảm lạnh thì đưa thuốc cho cậu: "Lạnh không?"
Thấy là Lục Bắc Hoài, Tống Thả ngay lập tức lấy chăn che mặt, không muốn nhìn hắn.
"Em có thể giận tôi, ghét tôi cũng được, nhưng nếu em không quan tâm đến sức khỏe của mình, đùa giỡn với cơ thể mình, không chăm sóc nghiêm túc, thì dù em có giận đến mấy cũng chẳng ích gì." Lục Bắc Hoài đặt viên thuốc hạ sốt lên bàn, nhìn Tống Thả quay lưng lại với mình, cuộn tròn: "Đây là thuốc hạ sốt, tôi sẽ nhờ tiếp viên hàng không lấy nước cho em."
Nói xong, hắn quay người bước ra ngoài.
Tống Thả lẩm bẩm vài câu trong lòng, mơ màng, bắt đầu muốn ngủ, nhưng lại cảm thấy lạnh.
Một lát sau, đột nhiên cảm thấy người mình ấm áp hẳn.
Cậu mơ màng mở mắt, tưởng là Lục Bắc Hoài, nhưng thấy tiếp viên hàng không, nhẹ nhàng nói với cậu rằng đã đắp thêm một tấm chăn nữa cho cậu. Không suy nghĩ nhiều, cậu chỉ biết cảm ơn.
Vì cảm thấy ấm, cậu dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Cuối cùng, bị ai đó không thể chịu đựng nổi mà xốc lên, ép uống thuốc, sợ cậu ngủ mê man quá sẽ nguy hiểm, vì bệnh tim rất dễ bị nhiễm lạnh và sốt.
Tống Thả sốt tới 40 độ, ngủ mê mệt, bị bắt mở miệng ra để uống thuốc mà cũng không cảm nhận được.
Lục Bắc Hoài nhìn người đang ngủ mê mệt dựa lên vai mình, vì sốt cao mà chạm vào da hắn thấy nóng bỏng, ước chừng vì sốt quá nên hô hấp không thông.
Làn da đỏ ửng một cách bất thường, lông mi run rẩy khe khẽ, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, như thể đang làm nũng.
Những tiếng thở này cũng là một sự tra tấn.
Tra tấn cả tâm trí vốn đã rối loạn.
Rốt cuộc ai mới là người chịu nhiều thiệt thòi hơn?
Chuyện này rốt cuộc phải xử lý như thế nào mới có thể giải quyết mối quan hệ giữa hắn và Tống Thả? Là hắn phải buông bỏ quá khứ trước để có thể nói chuyện một cách đàng hoàng sao?
Vậy nếu hắn buông bỏ trước, rồi chân thành xin lỗi, Tống Thả có chịu nói chuyện tử tế với hắn không?
......
Màn đêm buông xuống, không khí ở Cambridge trở nên lạnh lẽo.
Khi trở về Cambridge đã gần 8 giờ tối, gió lạnh buốt xương, thổi qua những hàng cây, cùng với bóng dáng đơn bạc bước về ký túc xá.
Tống Thả lạnh đến mức phải chạy lên cầu thang, cả người run rẩy, may mà cậu ở tầng 3 nên chạy lên cũng không quá mệt, chỉ là hơi mệt một chút, cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về ký túc xá để thay đồ.
Ai ngờ tháng tư ở Cambridge lại đột ngột lạnh đến thế.
Cậu đến trước cửa phòng ký túc xá, tháo ba lô xuống tìm chìa khóa, nhưng không tìm thấy, giơ tay gõ cửa, nhưng không ai mở.
"Ha Tang?"
"......"
Chỉ có sự im lặng đáp lại cậu.
Tống Thả lạnh đến mức run lên vài lần, u oán nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lấy điện thoại ra gọi, phải gọi mấy lần mới kết nối được.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, nghe là biết đang ở quán nhảy disco.
"Alo? Adrian? Cậu về chưa?"
Tống Thả yên lặng đưa điện thoại ra xa tai một chút, môi cậu run lên vì lạnh: "Cậu không ở ký túc xá à?"
Đồ trên người chỉ có một chiếc áo len và áo khoác mỏng, thật sự không đủ ấm.
Cậu thật sự rất sợ lạnh.
"Hả?!"
Tống Thả lại hỏi: "Cậu đang ở đâu, tôi không mang chìa khóa."
"Tôi đang ở London!"
Tống Thả: "......" Đầu cậu đau quá: "Sao cậu lại chạy đến London chơi, khi nào mới về?"
Ký túc xá của trường rất chú trọng riêng tư, khóa cửa là do họ giữ, nên sau khi đóng cửa thì quản lý cũng không có chìa khóa. Muốn tìm người mở cửa thì rất phiền phức.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, âm nhạc vang dội, nghe cũng biết bên đó náo nhiệt thế nào, trả lời một câu mà cũng phải lặp lại vài lần mới nghe rõ.
"Tôi đang hẹn hò ở London! Chắc ngày mai mới về!"
Tống Thả cắn răng, cầm điện thoại mà tay run lên, cậu biết Ha tang cuối tuần thường đi chơi, cũng không lý nào lại gọi người về chỉ vì mình không mang chìa khóa, vậy giờ phải làm sao đây.
"Thôi, để tôi nghĩ cách sang ký túc xá của bạn khác ở nhờ một đêm."
Không được thì cậu chỉ còn cách vào thành phố ở một đêm.
Sau khi cúp máy, cậu buồn bực đến cùng cực, trán khẽ đụng vào cửa, nghĩ bụng sao trí nhớ mình lại tệ thế, sao lại quên mang chìa khóa được.
"Làm sao vậy?"
Trán cậu không đụng vào cửa nữa, mà chạm vào một lòng bàn tay ấm áp.
Tống Thả dừng động tác lại, chớp chớp mắt, thấy đập vào mí mắt là một bàn tay, bàn tay này thật to và thon dài, có chút chai, tầm mắt hướng lên trên là chiếc đồng hồ màu đen cùng nửa ống tay áo cuộn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, giống như không sợ lạnh.
Cậu chần chờ ngước lên liếc mắt một cái.
Quả nhiên, là người không sợ lạnh đó.
"Tông cửa cũng là một hành vi của học bá sao?" Lục Bắc Hoài vừa lên lầu quẹo vào hành lang thì thấy bóng dáng của Tống Thả, cũng không biết đang làm gì thế mà lại tông cửa. Lòng bàn tay mượn cơ hội dò xét độ ấm trên trán.
Không có phát sốt, còn tưởng rằng bị sốt hỏng đầu óc rồi chứ.
Tống Thả nhăn mũi ngồi dậy, bỗng nhiên mũi ngứa, quay mặt đi đánh một cái hắt xì.
"Không định vào trong sao?" Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả không có ý định vào, đoán đại khái là vì lý do nào đó: "Bạn cùng phòng của em đâu."
Tống Thả nghe vậy buồn bực mà nghiêng người, quay lưng về phía Lục Bắc Hoài: "Đi ra ngoài chơi rồi."
"Chìa khóa của em đâu." Lục Bắc Hoài hỏi, ánh mắt đảo qua người này đang run rẩy, quay lại Cambridge mới biết nơi này chợt hạ nhiệt độ.
"......" Tống Thả nhấp môi.
Bóng dáng mảnh khảnh đang quay lưng, có lẽ rất sợ lạnh, nhiệt độ âm mấy độ mà chỉ có một chiếc áo len và áo khoác mỏng không đủ ấm, nhưng lại quật cường không tìm kiếm sự trợ giúp ngay gần trong gang tấc, nhấp môi chặt lạnh đến mức hơi trắng.
Lục Bắc Hoài nghĩ thầm, hắn thật muốn kéo người này vào phòng, bất kể là người đó có nghe lời hay không.
—— theo đuổi thì điều tối kỵ là tự cho mình là đúng.
"Cùm cụp" một tiếng, phía sau truyền đến âm thanh mở cửa.
Tống Thả nghe được, sau đó mở mắt, phát hiện Lục Bắc Hoài mở cửa vào ký túc xá, còn đóng cửa lại, cậu khóc không ra nước mắt.
Người này lại mang theo chìa khóa!!
Cậu vì sao không mang chìa khóa!!!!
A!! Lạnh quá~~
Tống Thả buồn rầu tựa trán vào cửa, suy nghĩ có nên chịu lạnh lái xe ra ngoài nội thành, nhưng phía sau cửa lại mở ra.
"Tống Thả."
Tống Thả dừng động tác, quay đầu lại thì thấy Lục Bắc Hoài đứng ở cửa ký túc xá, trong tay cầm một chiếc áo lông vũ trông rất ấm áp.
"Luận văn của tổ chúng ta còn chưa có viết phần mở đầu, em là tổ trưởng nghiên cứu của chúng ta, nếu không chúng ta nhân lúc này thảo luận một chút cách thức viết, hoặc tổng kết trước nội dung thảo luận của các tiết khóa trước, tôi có thể phụ trách phân tích và chỉnh sửa số liệu."
"Áo này cho em mặc."
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài cầm áo bước về phía mình, cậu phản xạ có điều kiện mà lùi lại hai bước, ánh mắt đầy cảnh giác, trong lòng nghĩ người này chắc chắn lại muốn dụ dỗ mình vào trong nhà.
Cậu sẽ không bị lừa đâu!
"Tôi không ——"
Lời còn chưa nói xong thì thấy Lục Bắc Hoài kéo ống quần, ngồi xuống cạnh cậu.
Lục Bắc Hoài ngồi ở vị trí bên cạnh Tống Thả, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, từ trong áo lông vũ lấy ra máy tính, giơ lên, khuôn mặt nghiêm túc cười nói: "Tổ trưởng nhỏ, viết luận văn không?"
Tống Thả: "......"
Điên rồi.
Âm mấy độ mà ngồi ở cửa ký túc xá viết luận văn?
Đây là điều mà người bình thường có thể nghĩ ra sao?
Vừa lúc đó, có vài sinh viên đi qua trở về ký túc xá, nhìn về phía họ với ánh mắt tò mò, giống như biểu lộ sự hoang mang và tò mò với hành vi của họ.
Tống Thả thấy vậy, hoảng hốt cầm lấy áo trên vai Lục Bắc Hoài, ngoài miệng giục: "Đứng lên đi, họ đang nhìn chúng ta......"
Lục Bắc Hoài không có ý định di chuyển, thậm chí còn mở máy tính trên đùi ra: "Không sao, chúng ta viết ở đây cũng tốt, biết đâu lại có linh cảm."
"...... Lục Bắc Hoài!" Tống Thả kéo hắn không được, không muốn ánh mắt của những sinh viên đi ngang qua dừng lại ở đây, dứt khoát đi xa một chút.
Làm như không quen biết hắn.
Nhưng Lục Bắc Hoài ngồi ở cửa phòng cậu, thực sự bắt đầu gõ bàn phím.
Tống Thả cảm thấy thật lạnh, không muốn ở lại đây, nghĩ dứt khoát lái xe vào nội thành, không muốn ở đây phát điên.
Khi cậu quay đầu định đi.
"Từ khi tôi không biết em là Adrian, tôi đã nghe về thuật toán mô hình thị trường chứng khoán của em."
Tống Thả dừng bước.
Lục Bắc Hoài ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng đơn bạc định rời đi: "Tống Thả, em nói em không phục tôi, vậy chúng ta đánh cược một chút không?"
"Đánh cược gì?"
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả quay lại.
Ánh đèn hành lang sáng như ban ngày, chiếu lên khuôn mặt như có sức lừa gạt kia.
Lục Bắc Hoài nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp đó, trong ánh mắt đó hắn như đang nhìn chính bản thân mình, cái mũi bị lạnh đến đỏ ửng, giống như chú cún nhỏ xinh đẹp đáng thương, nhưng hắn chỉ dám tưởng tượng mà không dám nói ra.
"Tôi muốn xem qua năng lực của Adrian."
Tống Thả nhíu mày.
"Tôi lấy cổ phần của tập đoàn Thả Hoài cùng em đánh cược, nếu trong quá trình thao tác sau khi khoa dược phẩm đưa ra thị trường, em có thể loại bỏ đối thủ có tính cạnh tranh, tôi sẽ giao cho em 50% cổ phần của tập đoàn Thả Hoài."
Lục Bắc Hoài dựa vào cửa, nhìn về phía Tống Thả: "Giá trị 5 tỷ USD."
Tống Thả đầu "ong" một tiếng.
Người này......Điên rồi sao?
"Muốn chơi thì trước tiên mặc áo vào." Lục Bắc Hoài giơ chiếc áo lông vũ trong tay lên.
Tống Thả: "......"
Ăn xong bữa sáng cũng chỉ mất khoảng mười lăm phút.
Tống Thả ăn xong thì nhanh chóng tập trung vào công việc, định tranh thủ sửa lại tài liệu khoa học trên máy bay, nhưng tiếng ồn ào từ máy bay làm đầu cậu đau nhói.
Cậu dùng tay ấn nhiều lần nhưng không có dấu hiệu giảm đi.
Cảm thấy đau đầu không thể tập trung, cậu đóng máy tính lại, đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh. Nhưng khi vừa đứng lên, đầu cậu cảm thấy ong ong, cánh tay bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy.
Chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một lồng ngực ấm áp từ phía sau lưng, một bàn tay đặt lên trán cậu, và hương thơm nhẹ nhàng từ quần áo giặt thoảng qua mũi.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Em đang sốt."
Tống Thả sững sờ, sau khi đứng vững thì quay đầu nhìn về phía Lục Bắc Hoài, theo bản năng mà né tránh.
"Buổi sáng em đã uống thuốc chưa?" Lục Bắc Hoài buông tay ra.
Nghe Lục Bắc Hoài dùng giọng nói quen thuộc như vậy nói chuyện với mình, Tống Thả cảm thấy một loại bực bội khó tả: "Tôi đã uống rồi."
Người này vì sao luôn có thể nói ra tình trạng của cậu một cách tự nhiên như vậy?
Cậu không phải là không biết cách chăm sóc bản thân mà.
"Vậy để tôi nhờ tiếp viên hàng không lấy thuốc cảm cho em nhé?" Lục Bắc Hoài nhận thấy Tống Thả có vẻ không vui, nhẹ giọng hỏi.
—— Lục tổng, anh phải để đối phương cảm thấy được tôn trọng, bất kể là việc gì, hỏi ý kiến của người ta là điều cơ bản nhất.
Có được không?
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài với vẻ mặt kỳ lạ, biểu cảm vi diệu, cậu khẽ lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."
Có được không?
Người này lại bắt đầu lo lắng không đâu?
Giọng điệu này không giống như lúc hắn vừa mới đến, đang định làm trò gì nữa đây? Cậu sẽ không hợp tác.
Nói xong, Tống Thả né người đi qua, đi về phía nhà vệ sinh.
Lục Bắc Hoài nhìn bóng dáng đang đi xa, không biết có phải là do máy bay rung lắc hay không, mà ngay cả bước đi cũng có vẻ chao đảo. Hắn nhíu mày, đôi tay đặt bên người từ từ siết chặt lại, không hiểu sao người kia không biết chăm sóc cho bản thân mình.
Tâm trạng Lục Bắc Hoài bỗng chốc trùng xuống.
Tống Thả đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy gương mặt mình trong gương có chút đỏ hồng, dùng mu bàn tay chạm vào, mới nhận ra là hơi nóng. Cậu dùng tay đấm đấm trán, cảm giác đau đầu dường như đỡ đi một chút.
Vài phút sau, cậu mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi trở lại ghế ngồi, thấy cửa khoang bên cạnh khép hờ, cậu nhẹ nhàng thở ra.
May mắn thật.
Sau khi ngồi xuống, cậu cảm thấy thật khó để tập trung tinh thần mà nghiêm túc đọc tài liệu, quyết định gấp máy tính lại, hạ ghế xuống và định chợp mắt một chút. Nhưng càng ngủ, cảm giác đau đầu dường như không giảm bớt mà còn tệ hơn.
Nằm cũng không thoải mái, cậu lại ngồi dậy.
Lại đấm trán, lại cúi đầu che mặt, tóm lại ngồi cũng không được, nằm cũng chẳng xong, tiếng gầm rú của máy bay khiến đầu cậu ầm ầm, còn có sự bực bội vô cớ lan tỏa trong lòng.
Hắt xì ——
Tống Thả liên tục hắt xì vài lần, đau đến mức huyệt thái dương nhói lên.
Ló đầu ra, không thấy tiếp viên hàng không, muốn gọi người nhưng lại hơi ngại, đành ngồi đó chịu đựng, mặt đã đỏ ửng, thậm chí cổ cũng đỏ lên, nhưng tay chân lại rất lạnh.
Lạnh đến mức toàn thân nổi da gà.
Dù đã dùng chăn bọc kín thì vẫn không thể ngăn được cơn run rẩy, cố gắng nằm nghiêng cuộn tròn người lại để sưởi ấm.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng cửa chỗ ngồi của mình bị đẩy ra, sợ đến mức quay đầu lại, thấy một đôi mắt đen nhánh.
"Uống thuốc đi." Lục Bắc Hoài đứng trước cửa, thấy Tống Thả cuộn tròn trên ghế, mặt đỏ rực, đoán rằng cậu chắc hẳn là đang cảm lạnh thì đưa thuốc cho cậu: "Lạnh không?"
Thấy là Lục Bắc Hoài, Tống Thả ngay lập tức lấy chăn che mặt, không muốn nhìn hắn.
"Em có thể giận tôi, ghét tôi cũng được, nhưng nếu em không quan tâm đến sức khỏe của mình, đùa giỡn với cơ thể mình, không chăm sóc nghiêm túc, thì dù em có giận đến mấy cũng chẳng ích gì." Lục Bắc Hoài đặt viên thuốc hạ sốt lên bàn, nhìn Tống Thả quay lưng lại với mình, cuộn tròn: "Đây là thuốc hạ sốt, tôi sẽ nhờ tiếp viên hàng không lấy nước cho em."
Nói xong, hắn quay người bước ra ngoài.
Tống Thả lẩm bẩm vài câu trong lòng, mơ màng, bắt đầu muốn ngủ, nhưng lại cảm thấy lạnh.
Một lát sau, đột nhiên cảm thấy người mình ấm áp hẳn.
Cậu mơ màng mở mắt, tưởng là Lục Bắc Hoài, nhưng thấy tiếp viên hàng không, nhẹ nhàng nói với cậu rằng đã đắp thêm một tấm chăn nữa cho cậu. Không suy nghĩ nhiều, cậu chỉ biết cảm ơn.
Vì cảm thấy ấm, cậu dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Cuối cùng, bị ai đó không thể chịu đựng nổi mà xốc lên, ép uống thuốc, sợ cậu ngủ mê man quá sẽ nguy hiểm, vì bệnh tim rất dễ bị nhiễm lạnh và sốt.
Tống Thả sốt tới 40 độ, ngủ mê mệt, bị bắt mở miệng ra để uống thuốc mà cũng không cảm nhận được.
Lục Bắc Hoài nhìn người đang ngủ mê mệt dựa lên vai mình, vì sốt cao mà chạm vào da hắn thấy nóng bỏng, ước chừng vì sốt quá nên hô hấp không thông.
Làn da đỏ ửng một cách bất thường, lông mi run rẩy khe khẽ, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, như thể đang làm nũng.
Những tiếng thở này cũng là một sự tra tấn.
Tra tấn cả tâm trí vốn đã rối loạn.
Rốt cuộc ai mới là người chịu nhiều thiệt thòi hơn?
Chuyện này rốt cuộc phải xử lý như thế nào mới có thể giải quyết mối quan hệ giữa hắn và Tống Thả? Là hắn phải buông bỏ quá khứ trước để có thể nói chuyện một cách đàng hoàng sao?
Vậy nếu hắn buông bỏ trước, rồi chân thành xin lỗi, Tống Thả có chịu nói chuyện tử tế với hắn không?
......
Màn đêm buông xuống, không khí ở Cambridge trở nên lạnh lẽo.
Khi trở về Cambridge đã gần 8 giờ tối, gió lạnh buốt xương, thổi qua những hàng cây, cùng với bóng dáng đơn bạc bước về ký túc xá.
Tống Thả lạnh đến mức phải chạy lên cầu thang, cả người run rẩy, may mà cậu ở tầng 3 nên chạy lên cũng không quá mệt, chỉ là hơi mệt một chút, cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về ký túc xá để thay đồ.
Ai ngờ tháng tư ở Cambridge lại đột ngột lạnh đến thế.
Cậu đến trước cửa phòng ký túc xá, tháo ba lô xuống tìm chìa khóa, nhưng không tìm thấy, giơ tay gõ cửa, nhưng không ai mở.
"Ha Tang?"
"......"
Chỉ có sự im lặng đáp lại cậu.
Tống Thả lạnh đến mức run lên vài lần, u oán nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lấy điện thoại ra gọi, phải gọi mấy lần mới kết nối được.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, nghe là biết đang ở quán nhảy disco.
"Alo? Adrian? Cậu về chưa?"
Tống Thả yên lặng đưa điện thoại ra xa tai một chút, môi cậu run lên vì lạnh: "Cậu không ở ký túc xá à?"
Đồ trên người chỉ có một chiếc áo len và áo khoác mỏng, thật sự không đủ ấm.
Cậu thật sự rất sợ lạnh.
"Hả?!"
Tống Thả lại hỏi: "Cậu đang ở đâu, tôi không mang chìa khóa."
"Tôi đang ở London!"
Tống Thả: "......" Đầu cậu đau quá: "Sao cậu lại chạy đến London chơi, khi nào mới về?"
Ký túc xá của trường rất chú trọng riêng tư, khóa cửa là do họ giữ, nên sau khi đóng cửa thì quản lý cũng không có chìa khóa. Muốn tìm người mở cửa thì rất phiền phức.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, âm nhạc vang dội, nghe cũng biết bên đó náo nhiệt thế nào, trả lời một câu mà cũng phải lặp lại vài lần mới nghe rõ.
"Tôi đang hẹn hò ở London! Chắc ngày mai mới về!"
Tống Thả cắn răng, cầm điện thoại mà tay run lên, cậu biết Ha tang cuối tuần thường đi chơi, cũng không lý nào lại gọi người về chỉ vì mình không mang chìa khóa, vậy giờ phải làm sao đây.
"Thôi, để tôi nghĩ cách sang ký túc xá của bạn khác ở nhờ một đêm."
Không được thì cậu chỉ còn cách vào thành phố ở một đêm.
Sau khi cúp máy, cậu buồn bực đến cùng cực, trán khẽ đụng vào cửa, nghĩ bụng sao trí nhớ mình lại tệ thế, sao lại quên mang chìa khóa được.
"Làm sao vậy?"
Trán cậu không đụng vào cửa nữa, mà chạm vào một lòng bàn tay ấm áp.
Tống Thả dừng động tác lại, chớp chớp mắt, thấy đập vào mí mắt là một bàn tay, bàn tay này thật to và thon dài, có chút chai, tầm mắt hướng lên trên là chiếc đồng hồ màu đen cùng nửa ống tay áo cuộn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, giống như không sợ lạnh.
Cậu chần chờ ngước lên liếc mắt một cái.
Quả nhiên, là người không sợ lạnh đó.
"Tông cửa cũng là một hành vi của học bá sao?" Lục Bắc Hoài vừa lên lầu quẹo vào hành lang thì thấy bóng dáng của Tống Thả, cũng không biết đang làm gì thế mà lại tông cửa. Lòng bàn tay mượn cơ hội dò xét độ ấm trên trán.
Không có phát sốt, còn tưởng rằng bị sốt hỏng đầu óc rồi chứ.
Tống Thả nhăn mũi ngồi dậy, bỗng nhiên mũi ngứa, quay mặt đi đánh một cái hắt xì.
"Không định vào trong sao?" Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả không có ý định vào, đoán đại khái là vì lý do nào đó: "Bạn cùng phòng của em đâu."
Tống Thả nghe vậy buồn bực mà nghiêng người, quay lưng về phía Lục Bắc Hoài: "Đi ra ngoài chơi rồi."
"Chìa khóa của em đâu." Lục Bắc Hoài hỏi, ánh mắt đảo qua người này đang run rẩy, quay lại Cambridge mới biết nơi này chợt hạ nhiệt độ.
"......" Tống Thả nhấp môi.
Bóng dáng mảnh khảnh đang quay lưng, có lẽ rất sợ lạnh, nhiệt độ âm mấy độ mà chỉ có một chiếc áo len và áo khoác mỏng không đủ ấm, nhưng lại quật cường không tìm kiếm sự trợ giúp ngay gần trong gang tấc, nhấp môi chặt lạnh đến mức hơi trắng.
Lục Bắc Hoài nghĩ thầm, hắn thật muốn kéo người này vào phòng, bất kể là người đó có nghe lời hay không.
—— theo đuổi thì điều tối kỵ là tự cho mình là đúng.
"Cùm cụp" một tiếng, phía sau truyền đến âm thanh mở cửa.
Tống Thả nghe được, sau đó mở mắt, phát hiện Lục Bắc Hoài mở cửa vào ký túc xá, còn đóng cửa lại, cậu khóc không ra nước mắt.
Người này lại mang theo chìa khóa!!
Cậu vì sao không mang chìa khóa!!!!
A!! Lạnh quá~~
Tống Thả buồn rầu tựa trán vào cửa, suy nghĩ có nên chịu lạnh lái xe ra ngoài nội thành, nhưng phía sau cửa lại mở ra.
"Tống Thả."
Tống Thả dừng động tác, quay đầu lại thì thấy Lục Bắc Hoài đứng ở cửa ký túc xá, trong tay cầm một chiếc áo lông vũ trông rất ấm áp.
"Luận văn của tổ chúng ta còn chưa có viết phần mở đầu, em là tổ trưởng nghiên cứu của chúng ta, nếu không chúng ta nhân lúc này thảo luận một chút cách thức viết, hoặc tổng kết trước nội dung thảo luận của các tiết khóa trước, tôi có thể phụ trách phân tích và chỉnh sửa số liệu."
"Áo này cho em mặc."
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài cầm áo bước về phía mình, cậu phản xạ có điều kiện mà lùi lại hai bước, ánh mắt đầy cảnh giác, trong lòng nghĩ người này chắc chắn lại muốn dụ dỗ mình vào trong nhà.
Cậu sẽ không bị lừa đâu!
"Tôi không ——"
Lời còn chưa nói xong thì thấy Lục Bắc Hoài kéo ống quần, ngồi xuống cạnh cậu.
Lục Bắc Hoài ngồi ở vị trí bên cạnh Tống Thả, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, từ trong áo lông vũ lấy ra máy tính, giơ lên, khuôn mặt nghiêm túc cười nói: "Tổ trưởng nhỏ, viết luận văn không?"
Tống Thả: "......"
Điên rồi.
Âm mấy độ mà ngồi ở cửa ký túc xá viết luận văn?
Đây là điều mà người bình thường có thể nghĩ ra sao?
Vừa lúc đó, có vài sinh viên đi qua trở về ký túc xá, nhìn về phía họ với ánh mắt tò mò, giống như biểu lộ sự hoang mang và tò mò với hành vi của họ.
Tống Thả thấy vậy, hoảng hốt cầm lấy áo trên vai Lục Bắc Hoài, ngoài miệng giục: "Đứng lên đi, họ đang nhìn chúng ta......"
Lục Bắc Hoài không có ý định di chuyển, thậm chí còn mở máy tính trên đùi ra: "Không sao, chúng ta viết ở đây cũng tốt, biết đâu lại có linh cảm."
"...... Lục Bắc Hoài!" Tống Thả kéo hắn không được, không muốn ánh mắt của những sinh viên đi ngang qua dừng lại ở đây, dứt khoát đi xa một chút.
Làm như không quen biết hắn.
Nhưng Lục Bắc Hoài ngồi ở cửa phòng cậu, thực sự bắt đầu gõ bàn phím.
Tống Thả cảm thấy thật lạnh, không muốn ở lại đây, nghĩ dứt khoát lái xe vào nội thành, không muốn ở đây phát điên.
Khi cậu quay đầu định đi.
"Từ khi tôi không biết em là Adrian, tôi đã nghe về thuật toán mô hình thị trường chứng khoán của em."
Tống Thả dừng bước.
Lục Bắc Hoài ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng đơn bạc định rời đi: "Tống Thả, em nói em không phục tôi, vậy chúng ta đánh cược một chút không?"
"Đánh cược gì?"
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả quay lại.
Ánh đèn hành lang sáng như ban ngày, chiếu lên khuôn mặt như có sức lừa gạt kia.
Lục Bắc Hoài nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp đó, trong ánh mắt đó hắn như đang nhìn chính bản thân mình, cái mũi bị lạnh đến đỏ ửng, giống như chú cún nhỏ xinh đẹp đáng thương, nhưng hắn chỉ dám tưởng tượng mà không dám nói ra.
"Tôi muốn xem qua năng lực của Adrian."
Tống Thả nhíu mày.
"Tôi lấy cổ phần của tập đoàn Thả Hoài cùng em đánh cược, nếu trong quá trình thao tác sau khi khoa dược phẩm đưa ra thị trường, em có thể loại bỏ đối thủ có tính cạnh tranh, tôi sẽ giao cho em 50% cổ phần của tập đoàn Thả Hoài."
Lục Bắc Hoài dựa vào cửa, nhìn về phía Tống Thả: "Giá trị 5 tỷ USD."
Tống Thả đầu "ong" một tiếng.
Người này......Điên rồi sao?
"Muốn chơi thì trước tiên mặc áo vào." Lục Bắc Hoài giơ chiếc áo lông vũ trong tay lên.
Tống Thả: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.