Vạn Người Ghét Thân Kiều Thể Nhược
Chương 9
Diêu Diêu Thỏ
01/09/2024
Trở lại lớp học, đã là giờ nghỉ giữa tiết.
Tống Thả bước vào phòng học, các bạn trong lớp nhìn thấy cậu đều hiện lên vẻ hào hứng, thậm chí còn nhiệt tình chào đón, dù lớp chỉ có mười lăm học sinh.
Cậu thực sự chưa từng gặp những người bạn nhiệt tình như vậy trong suốt thời gian đi học trước đây.
Chỉ thiếu mỗi việc vẫy tay ngay trước mặt cậu để chào đón, như thể sợ không chào hỏi sẽ xảy ra hậu quả như thế nào.
Có lẽ vì sợ "Tống Thả" trước kia đi, nhưng cậu dạo gần đây đã tỏ ra rất thân thiện, hy vọng mọi người sẽ thấy một chút thay đổi.
Ôi, cậu chỉ muốn làm một người sống ẩn dật thôi mà.
Ở phía sau phòng học, nhóm ba người thì có người nằm bò lên bàn ngủ, người thì úp mặt vào sách phơi nắng bên cửa sổ, ngủ rất say, Thẩm Thính Tư thì tựa lưng vào ghế ngồi chăm chú làm bài.
Ba người này ngồi ở vị trí tạo thành một hình tam giác.
Mà vị trí giữa chính là chỗ của Tống Thả và Lục Bắc Hoài.
Tống Thả nhìn chỗ ngồi của mình, nghĩ thầm rằng cậu thực sự không muốn giao tiếp với nhóm ba người này, không vì lý do lớn gì, chỉ là cảm thấy họ rất đáng sợ, hơn nữa còn không quen thuộc lắm, sợ bị lòi đuôi mất.
Vì thế, cậu lặng lẽ bước nhẹ đến chỗ mình, sợ đánh thức mấy tên ác ma đang ngủ say.
Cậu còn quay đầu bảo Lục Bắc Hoài: "Nhẹ tiếng thôi, đừng làm phiền họ."
Đỡ phải làm họ dọa cậu.
Ai ngờ người đang ngủ trên bàn là Chu Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Tống Thả đang chuẩn bị tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng: "Mới đến sao?"
Tống Thả nháy mắt giật mình: "!!!"
Ôi trời, cậu thật sự không thích cảm giác như thể chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào đâu!
Sau đó nghe thấy bên cạnh một tiếng ngáp, Tống Thả còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác tay mình bị ai đó nắm lấy.
Tai cậu run lên, lập tức rút tay lại, cúi đầu nhìn, vừa lúc thấy Tạ Cảnh Sơ ngồi dậy, túm lấy cuốn sách, nhướng mày cười với cậu.
"Sớm nha, Tống Tống."
Bên cạnh, Thẩm Thính Tư ngẩng đầu lên khỏi bài tập, thấy Tống Thả và Lục Bắc Hoài vừa tới, chủ yếu nhìn vào Tống Thả, thấy cậu có chút tái nhợt: "Làm sao vậy, hôm nay lại không khỏe sao?"
Tống Thả: "......" Kỳ thật cậu không phải là người thích xã giao.
Vì từng mở lòng, giao tiếp rộng rãi với mọi người một lần, nhưng kết quả là chỉ nhận lại phản ứng tiêu cực từ mọi người, sau đó cậu cảm thấy nên là người ít nói thì tốt hơn.
Ít nhất, khi buồn bã, sẽ không bị ai phát hiện.
Sẽ không bị ai nói "Ôi, trông cậu ấy như muốn vỡ vụn ra vậy."
"Ừ, cậu ấy hôm nay có chút không khỏe, không thể đi chơi lung tung." Lục Bắc Hoài để cặp sách xuống chỗ ngồi, thấy Tống Thả còn đứng bên cạnh: "Sao vậy thiếu gia, còn chỗ nào không khỏe sao?"
Có lẽ vì giờ ra chơi lớp không đông học sinh, những lời này nghe rất rõ ràng trong phòng học.
Tống Thả tức khắc cảm thấy từ "thiếu gia" này nghe hơi kỳ cục, cậu đến chỗ ngồi ngồi xuống, làm bộ mở cặp sách, nói nhỏ: "Sau này không cần gọi tôi là thiếu gia."
À, cái này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi, đôi khi làm trò rồi kêu trước mặt nhiều người thì thật sự có chút xấu hổ.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, tai cậu đột nhiên bị sờ một chút, lập tức né tránh, trừng mắt nhìn thấy Tạ Cảnh Sơ đang cười vô tội, có chút bực bội, nhưng không dám lớn tiếng:
"Làm, làm gì."
"Không, chỉ là thấy tai cậu đỏ, có phải nóng quá không?"
Tạ Cảnh Sơ thu tay lại, thấy Tống Thả bỗng nhiên mặt đỏ, có chút mới lạ, người này còn có thể đỏ mặt sap, thực sự là kỳ cục, sao đột nhiên lại đỏ mặt với hắn ta, chẳng lẽ?
"Nóng quá." Tống Thả giả vờ nhẹ nhàng trả lời, thậm chí nhìn ra cửa sổ: "Mặt trời lớn như vậy, khẳng định nóng, nóng muốn chết."
Câu này nói xong không khí tựa hồ có chút vi diệu ngắn ngủi trầm mặc.
Tống Thả: "......"
Cậu nhận thấy ánh mắt của mấy người này dừng trên người mình, có một loại cảm giác muốn tìm chỗ trốn đi, không biết mình đã nói sai cái gì, mặt trời lớn như vậy vốn dĩ rất nóng mà......
Phải không?
"Phốc." Tạ Cảnh Sơ không nhịn được cười, hắn ta duỗi tay chạm vào mặt Tống Thả: "Nóng muốn chết."
Nói xong còn bắt chước giọng điệu của Tống Thả: "Nóng muốn chết."
Tống Thả né tránh cái tay: "......" Thật sự muốn chết, cậu nói chuyện là như thế này sao?
Những người này sao lại luôn thích động tay động chân vậy hả! Cậu thực sự rất bối rối đấy!
Thẩm Thính Tư mỉm cười: "Ừ, giống như đang làm nũng."
Chu Minh thì nhìn chăm chăm vào mái tóc nhuộm của Tống Thả, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn xinh đẹp kia: "Sao lại nhuộm tóc trở lại rồi?"
Tống Thả không thèm nhìn Tạ Cảnh Sơ, nghiêng đầu né tránh, kết quả vô tình đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Chu Minh, sợ đến mức cậu vội vàng lấy sách ra khỏi cặp, vẫn là học tập thôi, học tập khiến cậu vui sướng.
"...... Chỉ, chỉ là không thích màu hồng nhạt nữa."
Cậu nhìn Lục Bắc Hoài, nói nhỏ: "Học cho tốt vào."
Không ngờ những lời này bị ba người kia nghe thấy, các loại cười cợt vang lên.
Tống Thả: "......" Tại sao lại cười, có gì buồn cười, thật không thể hiểu nổi.
Lục Bắc Hoài đang để cặp sách xuống, liếc mắt nhìn những người vừa chạm vào Tống Thả, ánh mắt thâm trầm.
Nhưng thấy Tống Thả ngoan ngoãn ngồi cạnh mình, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Phát hiện trạng thái của Tống Thả trước mặt ba người này hoàn toàn khác biệt so với trước, rõ ràng trước đây đều chơi rất vui vẻ, sao giờ lại trở nên ngoan ngoãn, thậm chí là co quắp bất an.
Chẳng lẽ đây là đang muốn biểu hiện tốt trước mặt hắn?
Từ khi tỉnh lại đến nay, tất cả các dấu hiệu đều cho thấy Tống Thả đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là ở trước mặt hắn. Cậu vừa bảo vệ hắn, vừa không muốn hắn chăm sóc, lại còn trở nên ngoan ngoãn.
Nếu đơn giản chỉ để trêu chọc hắn, thì thật là quá nghiêm túc rồi.
Luôn luôn đỏ mặt thẹn thùng, không thể giả vờ được.
Hiện tại, cậu rất thẹn thùng khi đối diện với hắn, rõ ràng là thể hiện sự thích thú.
Chắc chắn là rất thích.
Tiết học đầu tiên là chương trình học AP - Calculus BC, rõ ràng là tiết học này, nhóm người ngồi hàng sau đều im lặng, còn những người thường ngủ trong tiết này lại trở thành học sinh chăm chỉ nhất.
AP - Calculus BC tương đương với chương trình của học kỳ đầu tiên và học kỳ thứ hai của đại học, đối với những học sinh chuẩn bị đi du học tại Mỹ, đây là một thử thách lớn. Calculus BC khó hơn so với Calculus AB.
Điều này đòi hỏi nền tảng vững chắc về các môn khoa học tự nhiên.
Tiết học này do chủ nhiệm lớp mới, thầy Trương dạy. Thầy chưa hiểu rõ hết học sinh trong lớp, cũng không biết rằng chủ nhiệm lớp trước đã phải từ chức vì không thể quản lý nổi lớp này. Với sự nhiệt huyết của một người trẻ mới tốt nghiệp, thầy Trương đưa ra một bài tập khó nhất trong lịch sử Calculus BC để các học sinh làm bài kiểm tra ngay trên lớp, yêu cầu họ giải bài toán về chuỗi Taylor.
Mười phút, chỉ nghe thấy hai tiếng đặt bút, còn lại đều là những tiếng than vãn nhỏ.
"Đống này là cái gì vậy..."
"Tại sao thứ này có thể được dùng để làm tròn hàm số?! Ai có thể giải thích cho tôi không!"
"Cái đống số hạng này lại là cái gì vậy."
"Ai đã biến một hàm số đơn giản thành đống này vậy!"
"Ban đầu đã không hiểu, bây giờ còn không hiểu hơn, tại sao lại không có bài nào chúng ta có thể làm!"
"Thầy chủ nhiệm mới này thật là xuất sắc, bài toán gì mà khó quá."
Nhóm ba người không cần phải nói, họ trực tiếp im lặng.
Chỉ có Tống Thả và Lục Bắc Hoài nghiêm túc làm bài, không nói một câu nào.
Lục Bắc Hoài nhìn sang, nghĩ rằng Tống Thả chỉ đang giả vờ, nhưng khi thấy Tống Thả đã hoàn thành đạo hàm chuỗi Taylor trên giấy nháp, biểu cảm của hắn cứng đờ.... Cái gì?
"Thưa thầy, em làm xong rồi." Tống Thả giơ tay lên.
Lớp học lập tức im lặng, đa số học sinh đều ngạc nhiên, như thể đang nhìn người nói đùa.
Chủ nhiệm lớp mới vỗ tay, khen ngợi câu "giỏi lắm": "Vậy em lên viết đáp án và cách làm của bốn bài toán này lên bảng đi."
Tống Thả bước lên, nhận bút từ thầy giáo, vừa viết vừa nói: "a là -2, dùng giới hạn và tính liên tục, b là... và c là... em dùng chuỗi Taylor, d là... em dùng đạo hàm bậc nhất và bậc hai."
Không đến ba phút để giải bài, toàn bộ bảng đã đầy đủ đáp án hoàn chỉnh, chữ viết tinh tế và đẹp.
Thầy Trương cảm thán một lúc, rồi lại một lần nữa vỗ tay nhiệt liệt, nhìn xuống những học sinh chưa hiểu bài:
"Thời gian hoàn thành bài này rất xuất sắc, nếu muốn đạt điểm cao trong BC, chúng ta phải nắm vững Calculus, năm hàm số cơ bản phải thật thông thạo, hình ảnh phải thật sự hiểu rõ, bài này về giới hạn và tính liên tục dễ bị quên, nên chúng ta cần làm nhiều bài tập củng cố, phần đạo hàm và ứng dụng của đạo hàm hầu hết là dùng công thức, công thức phải nhớ kỹ..."
Thầy Trương nói xong, mỉm cười nhìn Tống Thả: "Em tháng trước điểm Calculus BC bao nhiêu?"
Tống Thả ngồi xuống, nghe thầy giáo hỏi vậy, im lặng một lúc, nhìn Lục Bắc Hoài. Thấy Lục Bắc Hoài cũng im lặng nhìn mình, cậu cúi đầu nói nhỏ:
"1 điểm ạ."
"Cái gì?" Thầy Trương nghĩ mình nghe nhầm.
Tống Thả yên lặng giơ lên một ngón tay.
Thầy Trương: "..." Hả?
Một học sinh giải đề hoàn chỉnh trên bảng mà môn này chỉ đạt 1 điểm?
"Cậu biết làm từ khi nào thế?"
Tống Thả cảm giác cánh tay bị Tạ Cảnh Sơ ngồi ở lối đi nhỏ bên cạnh chọc chọc, cậu liếc nhìn và nói nhỏ: "Nghiêm túc học đi, đừng nói chuyện với tôi nữa."
Sau đó, cậu quay sang Lục Bắc Hoài: "Cậu không biết thì để lát nữa tôi dạy cho."
Tạ Cảnh Sơ nhỏ giọng chế giễu: "Tống Thả, cậu là đồ hai mặt!"
Tống Thả không để ý đến hắn ta, nghĩ thầm rằng nếu hiện tại không hai mặt, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở.
Trong tiết học này, vì Tống Thả nắm vững kiến thức, trước khi tiết học kết thúc, cậu còn được thầy giáo mới mời tham gia kỳ thi toán học AMC sắp tới.
Cho đến khi thầy giáo nói kết thúc buổi học và rời đi.
Thầy Trương lúc này đầy tự tin trở về văn phòng, nghĩ rằng lớp mới này không khó dạy như vậy, các giáo viên trước đã hù dọa rằng lớp này khó quản lý.
"Tống thiếu!! Cậu có phải đã lén đi học thêm không! Sao bỗng nhiên giỏi BC như vậy!!"
"Đúng vậy, trước kia cậu nói khó rồi không hiểu, hôm nay sao lại biết hết vậy, thật là ẩn giấu tài năng nhe! Ai là thầy giáo của cậu, giới thiệu cho chúng tôi với!"
"Tống thiếu, dạy tôi đi, đề này tôi không làm được."Tống Thả nhìn xung quanh, thấy mình bị các bạn học vây quanh nhiệt tình như vậy, lỗ tai lập tức đỏ lên.
Tuy nhiên, khi thấy các bạn hỏi bài, cậu cũng không từ chối ai, dù sao cũng không phải là nội dung quá khó. Cậu nhận đề bài từ các bạn học, nhanh chóng nhìn qua vài giây, rồi bắt đầu giảng giải cách làm, các bạn học nghe xong đều hiểu ra ngay, mắt sáng lên.
Dường như họ đã nắm được phương pháp suy luận.
Rất nhanh, khu vực xung quanh đã bị vây kín.
Nhóm ba người và Lục Bắc Hoài bị đẩy ra ngoài: "......"
Tạ Cảnh Sơ bị ép rời chỗ ngồi, chỉ có thể dựa vào góc cửa sổ, khó hiểu nhìn Tống Thả bị vây quanh, hắn ta nhìn Lục Bắc Hoài, đá nhẹ vào hắn: "Thiếu gia nhà cậu sao lại thế này?"
Lục Bắc Hoài nhìn thoáng qua ống quần bị đá bẩn, áp chế cảm giác bực bội trong lòng: "Không biết."
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Tống Thả đang giảng bài cho các bạn, thấy cậu giảng giải nhẹ nhàng và dịu dàng, trông rất ngoan ngoãn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Sao có thể, Tống Thả vốn dĩ không học, sao bây giờ lại giỏi thế?
Chẳng lẽ cậu ta lén học vào ban đêm?
Cuối cùng không nhịn được, hắn tiến lên đẩy các bạn học đang vây quanh Tống Thả ra.
Tống Thả cảm giác không khí bên cạnh trở nên dễ chịu, ngẩng đầu lên thấy Lục Bắc Hoài, nghĩ thầm thật may quá, đúng là cứu tinh, cậu ngửa đầu cười và hỏi: "Bắc Hoài, để tôi dạy cậu làm bài nhé?"
Tiếng gọi "Bắc Hoài" này, nụ cười ngoan ngoãn này, thật sự là khiến người ta bất ngờ, biết Tống Thả mười năm cũng chưa từng nghe cậu gọi như vậy.
Lục Bắc Hoài lúc ấy cũng không biết mình nghĩ gì.Rõ ràng là rất ghét tên nhị thế tổ từ nhỏ đã bắt nạt và làm nhục mình, luôn muốn lợi dụng hắn để trưởng thành, nhưng trong khoảnh khắc này lại bị tiếng gọi ngọt ngào này làm cho đầu óc không kịp phản ứng.
"Được."
Tống Thả bước vào phòng học, các bạn trong lớp nhìn thấy cậu đều hiện lên vẻ hào hứng, thậm chí còn nhiệt tình chào đón, dù lớp chỉ có mười lăm học sinh.
Cậu thực sự chưa từng gặp những người bạn nhiệt tình như vậy trong suốt thời gian đi học trước đây.
Chỉ thiếu mỗi việc vẫy tay ngay trước mặt cậu để chào đón, như thể sợ không chào hỏi sẽ xảy ra hậu quả như thế nào.
Có lẽ vì sợ "Tống Thả" trước kia đi, nhưng cậu dạo gần đây đã tỏ ra rất thân thiện, hy vọng mọi người sẽ thấy một chút thay đổi.
Ôi, cậu chỉ muốn làm một người sống ẩn dật thôi mà.
Ở phía sau phòng học, nhóm ba người thì có người nằm bò lên bàn ngủ, người thì úp mặt vào sách phơi nắng bên cửa sổ, ngủ rất say, Thẩm Thính Tư thì tựa lưng vào ghế ngồi chăm chú làm bài.
Ba người này ngồi ở vị trí tạo thành một hình tam giác.
Mà vị trí giữa chính là chỗ của Tống Thả và Lục Bắc Hoài.
Tống Thả nhìn chỗ ngồi của mình, nghĩ thầm rằng cậu thực sự không muốn giao tiếp với nhóm ba người này, không vì lý do lớn gì, chỉ là cảm thấy họ rất đáng sợ, hơn nữa còn không quen thuộc lắm, sợ bị lòi đuôi mất.
Vì thế, cậu lặng lẽ bước nhẹ đến chỗ mình, sợ đánh thức mấy tên ác ma đang ngủ say.
Cậu còn quay đầu bảo Lục Bắc Hoài: "Nhẹ tiếng thôi, đừng làm phiền họ."
Đỡ phải làm họ dọa cậu.
Ai ngờ người đang ngủ trên bàn là Chu Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Tống Thả đang chuẩn bị tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng: "Mới đến sao?"
Tống Thả nháy mắt giật mình: "!!!"
Ôi trời, cậu thật sự không thích cảm giác như thể chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào đâu!
Sau đó nghe thấy bên cạnh một tiếng ngáp, Tống Thả còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác tay mình bị ai đó nắm lấy.
Tai cậu run lên, lập tức rút tay lại, cúi đầu nhìn, vừa lúc thấy Tạ Cảnh Sơ ngồi dậy, túm lấy cuốn sách, nhướng mày cười với cậu.
"Sớm nha, Tống Tống."
Bên cạnh, Thẩm Thính Tư ngẩng đầu lên khỏi bài tập, thấy Tống Thả và Lục Bắc Hoài vừa tới, chủ yếu nhìn vào Tống Thả, thấy cậu có chút tái nhợt: "Làm sao vậy, hôm nay lại không khỏe sao?"
Tống Thả: "......" Kỳ thật cậu không phải là người thích xã giao.
Vì từng mở lòng, giao tiếp rộng rãi với mọi người một lần, nhưng kết quả là chỉ nhận lại phản ứng tiêu cực từ mọi người, sau đó cậu cảm thấy nên là người ít nói thì tốt hơn.
Ít nhất, khi buồn bã, sẽ không bị ai phát hiện.
Sẽ không bị ai nói "Ôi, trông cậu ấy như muốn vỡ vụn ra vậy."
"Ừ, cậu ấy hôm nay có chút không khỏe, không thể đi chơi lung tung." Lục Bắc Hoài để cặp sách xuống chỗ ngồi, thấy Tống Thả còn đứng bên cạnh: "Sao vậy thiếu gia, còn chỗ nào không khỏe sao?"
Có lẽ vì giờ ra chơi lớp không đông học sinh, những lời này nghe rất rõ ràng trong phòng học.
Tống Thả tức khắc cảm thấy từ "thiếu gia" này nghe hơi kỳ cục, cậu đến chỗ ngồi ngồi xuống, làm bộ mở cặp sách, nói nhỏ: "Sau này không cần gọi tôi là thiếu gia."
À, cái này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi, đôi khi làm trò rồi kêu trước mặt nhiều người thì thật sự có chút xấu hổ.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, tai cậu đột nhiên bị sờ một chút, lập tức né tránh, trừng mắt nhìn thấy Tạ Cảnh Sơ đang cười vô tội, có chút bực bội, nhưng không dám lớn tiếng:
"Làm, làm gì."
"Không, chỉ là thấy tai cậu đỏ, có phải nóng quá không?"
Tạ Cảnh Sơ thu tay lại, thấy Tống Thả bỗng nhiên mặt đỏ, có chút mới lạ, người này còn có thể đỏ mặt sap, thực sự là kỳ cục, sao đột nhiên lại đỏ mặt với hắn ta, chẳng lẽ?
"Nóng quá." Tống Thả giả vờ nhẹ nhàng trả lời, thậm chí nhìn ra cửa sổ: "Mặt trời lớn như vậy, khẳng định nóng, nóng muốn chết."
Câu này nói xong không khí tựa hồ có chút vi diệu ngắn ngủi trầm mặc.
Tống Thả: "......"
Cậu nhận thấy ánh mắt của mấy người này dừng trên người mình, có một loại cảm giác muốn tìm chỗ trốn đi, không biết mình đã nói sai cái gì, mặt trời lớn như vậy vốn dĩ rất nóng mà......
Phải không?
"Phốc." Tạ Cảnh Sơ không nhịn được cười, hắn ta duỗi tay chạm vào mặt Tống Thả: "Nóng muốn chết."
Nói xong còn bắt chước giọng điệu của Tống Thả: "Nóng muốn chết."
Tống Thả né tránh cái tay: "......" Thật sự muốn chết, cậu nói chuyện là như thế này sao?
Những người này sao lại luôn thích động tay động chân vậy hả! Cậu thực sự rất bối rối đấy!
Thẩm Thính Tư mỉm cười: "Ừ, giống như đang làm nũng."
Chu Minh thì nhìn chăm chăm vào mái tóc nhuộm của Tống Thả, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn xinh đẹp kia: "Sao lại nhuộm tóc trở lại rồi?"
Tống Thả không thèm nhìn Tạ Cảnh Sơ, nghiêng đầu né tránh, kết quả vô tình đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Chu Minh, sợ đến mức cậu vội vàng lấy sách ra khỏi cặp, vẫn là học tập thôi, học tập khiến cậu vui sướng.
"...... Chỉ, chỉ là không thích màu hồng nhạt nữa."
Cậu nhìn Lục Bắc Hoài, nói nhỏ: "Học cho tốt vào."
Không ngờ những lời này bị ba người kia nghe thấy, các loại cười cợt vang lên.
Tống Thả: "......" Tại sao lại cười, có gì buồn cười, thật không thể hiểu nổi.
Lục Bắc Hoài đang để cặp sách xuống, liếc mắt nhìn những người vừa chạm vào Tống Thả, ánh mắt thâm trầm.
Nhưng thấy Tống Thả ngoan ngoãn ngồi cạnh mình, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Phát hiện trạng thái của Tống Thả trước mặt ba người này hoàn toàn khác biệt so với trước, rõ ràng trước đây đều chơi rất vui vẻ, sao giờ lại trở nên ngoan ngoãn, thậm chí là co quắp bất an.
Chẳng lẽ đây là đang muốn biểu hiện tốt trước mặt hắn?
Từ khi tỉnh lại đến nay, tất cả các dấu hiệu đều cho thấy Tống Thả đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là ở trước mặt hắn. Cậu vừa bảo vệ hắn, vừa không muốn hắn chăm sóc, lại còn trở nên ngoan ngoãn.
Nếu đơn giản chỉ để trêu chọc hắn, thì thật là quá nghiêm túc rồi.
Luôn luôn đỏ mặt thẹn thùng, không thể giả vờ được.
Hiện tại, cậu rất thẹn thùng khi đối diện với hắn, rõ ràng là thể hiện sự thích thú.
Chắc chắn là rất thích.
Tiết học đầu tiên là chương trình học AP - Calculus BC, rõ ràng là tiết học này, nhóm người ngồi hàng sau đều im lặng, còn những người thường ngủ trong tiết này lại trở thành học sinh chăm chỉ nhất.
AP - Calculus BC tương đương với chương trình của học kỳ đầu tiên và học kỳ thứ hai của đại học, đối với những học sinh chuẩn bị đi du học tại Mỹ, đây là một thử thách lớn. Calculus BC khó hơn so với Calculus AB.
Điều này đòi hỏi nền tảng vững chắc về các môn khoa học tự nhiên.
Tiết học này do chủ nhiệm lớp mới, thầy Trương dạy. Thầy chưa hiểu rõ hết học sinh trong lớp, cũng không biết rằng chủ nhiệm lớp trước đã phải từ chức vì không thể quản lý nổi lớp này. Với sự nhiệt huyết của một người trẻ mới tốt nghiệp, thầy Trương đưa ra một bài tập khó nhất trong lịch sử Calculus BC để các học sinh làm bài kiểm tra ngay trên lớp, yêu cầu họ giải bài toán về chuỗi Taylor.
Mười phút, chỉ nghe thấy hai tiếng đặt bút, còn lại đều là những tiếng than vãn nhỏ.
"Đống này là cái gì vậy..."
"Tại sao thứ này có thể được dùng để làm tròn hàm số?! Ai có thể giải thích cho tôi không!"
"Cái đống số hạng này lại là cái gì vậy."
"Ai đã biến một hàm số đơn giản thành đống này vậy!"
"Ban đầu đã không hiểu, bây giờ còn không hiểu hơn, tại sao lại không có bài nào chúng ta có thể làm!"
"Thầy chủ nhiệm mới này thật là xuất sắc, bài toán gì mà khó quá."
Nhóm ba người không cần phải nói, họ trực tiếp im lặng.
Chỉ có Tống Thả và Lục Bắc Hoài nghiêm túc làm bài, không nói một câu nào.
Lục Bắc Hoài nhìn sang, nghĩ rằng Tống Thả chỉ đang giả vờ, nhưng khi thấy Tống Thả đã hoàn thành đạo hàm chuỗi Taylor trên giấy nháp, biểu cảm của hắn cứng đờ.... Cái gì?
"Thưa thầy, em làm xong rồi." Tống Thả giơ tay lên.
Lớp học lập tức im lặng, đa số học sinh đều ngạc nhiên, như thể đang nhìn người nói đùa.
Chủ nhiệm lớp mới vỗ tay, khen ngợi câu "giỏi lắm": "Vậy em lên viết đáp án và cách làm của bốn bài toán này lên bảng đi."
Tống Thả bước lên, nhận bút từ thầy giáo, vừa viết vừa nói: "a là -2, dùng giới hạn và tính liên tục, b là... và c là... em dùng chuỗi Taylor, d là... em dùng đạo hàm bậc nhất và bậc hai."
Không đến ba phút để giải bài, toàn bộ bảng đã đầy đủ đáp án hoàn chỉnh, chữ viết tinh tế và đẹp.
Thầy Trương cảm thán một lúc, rồi lại một lần nữa vỗ tay nhiệt liệt, nhìn xuống những học sinh chưa hiểu bài:
"Thời gian hoàn thành bài này rất xuất sắc, nếu muốn đạt điểm cao trong BC, chúng ta phải nắm vững Calculus, năm hàm số cơ bản phải thật thông thạo, hình ảnh phải thật sự hiểu rõ, bài này về giới hạn và tính liên tục dễ bị quên, nên chúng ta cần làm nhiều bài tập củng cố, phần đạo hàm và ứng dụng của đạo hàm hầu hết là dùng công thức, công thức phải nhớ kỹ..."
Thầy Trương nói xong, mỉm cười nhìn Tống Thả: "Em tháng trước điểm Calculus BC bao nhiêu?"
Tống Thả ngồi xuống, nghe thầy giáo hỏi vậy, im lặng một lúc, nhìn Lục Bắc Hoài. Thấy Lục Bắc Hoài cũng im lặng nhìn mình, cậu cúi đầu nói nhỏ:
"1 điểm ạ."
"Cái gì?" Thầy Trương nghĩ mình nghe nhầm.
Tống Thả yên lặng giơ lên một ngón tay.
Thầy Trương: "..." Hả?
Một học sinh giải đề hoàn chỉnh trên bảng mà môn này chỉ đạt 1 điểm?
"Cậu biết làm từ khi nào thế?"
Tống Thả cảm giác cánh tay bị Tạ Cảnh Sơ ngồi ở lối đi nhỏ bên cạnh chọc chọc, cậu liếc nhìn và nói nhỏ: "Nghiêm túc học đi, đừng nói chuyện với tôi nữa."
Sau đó, cậu quay sang Lục Bắc Hoài: "Cậu không biết thì để lát nữa tôi dạy cho."
Tạ Cảnh Sơ nhỏ giọng chế giễu: "Tống Thả, cậu là đồ hai mặt!"
Tống Thả không để ý đến hắn ta, nghĩ thầm rằng nếu hiện tại không hai mặt, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở.
Trong tiết học này, vì Tống Thả nắm vững kiến thức, trước khi tiết học kết thúc, cậu còn được thầy giáo mới mời tham gia kỳ thi toán học AMC sắp tới.
Cho đến khi thầy giáo nói kết thúc buổi học và rời đi.
Thầy Trương lúc này đầy tự tin trở về văn phòng, nghĩ rằng lớp mới này không khó dạy như vậy, các giáo viên trước đã hù dọa rằng lớp này khó quản lý.
"Tống thiếu!! Cậu có phải đã lén đi học thêm không! Sao bỗng nhiên giỏi BC như vậy!!"
"Đúng vậy, trước kia cậu nói khó rồi không hiểu, hôm nay sao lại biết hết vậy, thật là ẩn giấu tài năng nhe! Ai là thầy giáo của cậu, giới thiệu cho chúng tôi với!"
"Tống thiếu, dạy tôi đi, đề này tôi không làm được."Tống Thả nhìn xung quanh, thấy mình bị các bạn học vây quanh nhiệt tình như vậy, lỗ tai lập tức đỏ lên.
Tuy nhiên, khi thấy các bạn hỏi bài, cậu cũng không từ chối ai, dù sao cũng không phải là nội dung quá khó. Cậu nhận đề bài từ các bạn học, nhanh chóng nhìn qua vài giây, rồi bắt đầu giảng giải cách làm, các bạn học nghe xong đều hiểu ra ngay, mắt sáng lên.
Dường như họ đã nắm được phương pháp suy luận.
Rất nhanh, khu vực xung quanh đã bị vây kín.
Nhóm ba người và Lục Bắc Hoài bị đẩy ra ngoài: "......"
Tạ Cảnh Sơ bị ép rời chỗ ngồi, chỉ có thể dựa vào góc cửa sổ, khó hiểu nhìn Tống Thả bị vây quanh, hắn ta nhìn Lục Bắc Hoài, đá nhẹ vào hắn: "Thiếu gia nhà cậu sao lại thế này?"
Lục Bắc Hoài nhìn thoáng qua ống quần bị đá bẩn, áp chế cảm giác bực bội trong lòng: "Không biết."
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Tống Thả đang giảng bài cho các bạn, thấy cậu giảng giải nhẹ nhàng và dịu dàng, trông rất ngoan ngoãn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Sao có thể, Tống Thả vốn dĩ không học, sao bây giờ lại giỏi thế?
Chẳng lẽ cậu ta lén học vào ban đêm?
Cuối cùng không nhịn được, hắn tiến lên đẩy các bạn học đang vây quanh Tống Thả ra.
Tống Thả cảm giác không khí bên cạnh trở nên dễ chịu, ngẩng đầu lên thấy Lục Bắc Hoài, nghĩ thầm thật may quá, đúng là cứu tinh, cậu ngửa đầu cười và hỏi: "Bắc Hoài, để tôi dạy cậu làm bài nhé?"
Tiếng gọi "Bắc Hoài" này, nụ cười ngoan ngoãn này, thật sự là khiến người ta bất ngờ, biết Tống Thả mười năm cũng chưa từng nghe cậu gọi như vậy.
Lục Bắc Hoài lúc ấy cũng không biết mình nghĩ gì.Rõ ràng là rất ghét tên nhị thế tổ từ nhỏ đã bắt nạt và làm nhục mình, luôn muốn lợi dụng hắn để trưởng thành, nhưng trong khoảnh khắc này lại bị tiếng gọi ngọt ngào này làm cho đầu óc không kịp phản ứng.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.