Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh
Chương 37: Tiểu mãn (1)
Đông Thi Nương
26/12/2021
Cô Tô cách kinh thành khá xa, đường lắt léo khó đi còn thời tiết thì
nóng nực vì mới vào hè, tuy trước khi khởi hành trong cung đã cấp cho
đoàn xe ngựa khá nhiều khối băng để giải nhiệt, nhưng ta vẫn thấy khó
chịu vì nóng. Thân thể này thật giống với ta ngày trước, cả nóng và lạnh đều sợ.
Tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, theo sau có tiếng nam tử trầm thấp vang lên, "Chủ tử, đoàn cách Cô Tô còn có mười dặm, rất nhanh sẽ đến nơi thôi."
Ta ngẩn ra, lát sau mới cách cửa sổ xe nói: "Ta đã biết."
Người cùng ta nói chuyện chính là tư sĩ do Hoàng Thượng cử đến để bảo vệ đoàn đi, mà cũng thật trùng hợp, người này chẳng phải ai khác lại là Tống Nam – Tống tướng quân mà ta và Lâm Trọng Đàn đã từng cầu cứu vì gặp sơn phỉ ngày trước. Nghe nói mặc dù hắn có võ nghệ lợi hại nhưng tính tình rất tệ, trước đây trong quân còn không phục quản giáo, bởi vậy mà bị biếm thành quân thủ lĩnh hộ vệ cho hoàng tử.
Tống Nam nhìn thấy ánh mắt của ta thì đầu tiên sửng sốt rất lâu, nhưng hắn cũng không nói gì tiếp, chỉ quỳ xuống cung kính gọi ta là Cửu hoàng tử.
Mắt thấy xe cách Cô Tô càng ngày càng gần, lòng ta liền suy nghĩ rối rắm một phen, thậm chí đã nhiều ngày nay ta luôn mơ thấy những chuyện trước kia. Có lúc ta mơ thấy mình ngồi ở hành lang Sơn Minh Các đọc sách, có lúc lại mơ thấy cảnh hai đệ đệ song sinh ôm lấy cánh tay mẫu thân làm nũng.
Chẳng lẽ là cận hương tình khiếp*?
* Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng
Bởi vì suy đoán này mà ta lại cảm thấy buồn cười.
Khi tốc độ xe ngựa chậm lại, ta nghe được bên ngoài kêu "Cung nghênh khâm sai đại thần đã thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến". Xe ngựa đã đến Cô Tô rồi.
Ta đẩy một góc cửa sổ xe ra nhìn khung cảnh Cô Tô – nơi ta từng lớn lên. Kiến trúc và cảnh sắc ở đây cùng với kinh thành có chút không giống nhau. Nơi này có phần cổ kính hơn, ít đình đài lầu các cao lớn như kinh thành, thay vào đó là những dãy nhà ngói bằng san sát, hàng dài tường trắng, mái ngói cong cong, phòng ốc mang chút nét giản dị xưa cũ.
Ước chừng xe đi được mấy dặm đường nữa thì dừng lại. Ta đội lên màn mũ do Nữu Hỉ đưa cho, từ trên xe ngựa đi xuống, trước mắt đúng là cửa chính Lâm gia. Năm đó khi ta lần đầu tiên đến Lâm phủ, vì thân phận đặc biệt nên không thể phô trương, lúc vào chính là đi bằng cửa sau, hiện giờ ngược lại ta được quang minh chính đại từ cửa chính tiến vào.
Lúc này toàn bộ lớn nhỏ Lâm gia đều đứng ở cửa, thấy ta xuống xe đều đồng thời quỳ trên mặt đất, cùng nhau hô lớn vài lời nịnh hót.
Tính toán một chút thời gian, đã gần ba năm rồi ta chưa gặp bọn họ, đôi song sinh đã cao hơn và không còn dáng vẻ nhỏ nhắn như trước nữa. Lần đầu tiên ta gặp, hai đứa còn ngồi gọn trong lòng ngực bà vú, phấn điêu ngọc trác như hình ảnh mấy đứa trẻ thường thấy trên tranh tết.
Ta thoáng nghiêng thân mình tránh đi những cái quỳ lạy của bọn họ, "Không cần đa lễ, lần này ta đến là để thụ phong cho Lâm lão gia, chư vị xin đứng lên."
Khuôn mặt phụ thân còn bình tĩnh, nhưng người luôn luôn ổn trọng như đại ca khi đứng dậy lại khó tránh khỏi lộ ra vẻ vui sướng. Cũng phải thôi, tuy danh này không thừa kế nhưng cũng là vinh quang vô hạn mà những gia hộ tầm thường không thể có được.
Trở lại Lâm phủ, quang cảnh ở đây trái ngược hoàn toàn với sự xa hoa nơi hoàng cung kinh thành, nhưng ta đã quen nên không lấy gì làm kinh ngạc lắm.
Đi tới sảnh chính, ta cầm thánh chỉ trong tay Nữu Hỉ lên, "Lâm Côn Hiệt tiếp chỉ."
"Thảo dân Lâm Côn Hiệt cung nghênh thánh ân." Phụ thân quỳ xuống ở trước mặt ta, người Lâm gia ở phía sau cũng lần lượt quỳ theo.
Ta giống như lúc trước hơi hơi nghiêng mình tránh đi, sau đó mới nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lâm thị có công trung với thể quốc, Lâm Côn Hiệt trung hiếu tiết nghĩa, dốc lòng vì nước vì dân, dạy con có cách, tức phong danh Giang Âm Hầu, khâm thử!"
Ta dừng một chút, "Chúc mừng Giang Âm Hầu."
Phụ thân giơ cao đôi tay lên, từ trong tay ta tiếp nhận thánh chỉ, lại cung kính đem đầu dán trên mặt đất, "Thần từ nay ngày đêm giác ngộ thánh ý, quyết không phụ thánh ân."
Ta nhìn phụ thân, bỗng nhiên thấu hiểu suy nghĩ trước đây của ông ấy, không, hẳn là hiểu ra vì sao cả nhà trên dưới đều coi trọng Lâm Trọng Đàn hơn, đúng là chỉ có hắn mới có thể mang đến vinh dự vô hạn cho Lâm gia, còn ta thì cái gì cũng chẳng làm được.
Phụ thân sau khi đứng lên thì tiến tới cười lấy lòng với ta, "Khâm sai đại thần, mời người đi vào bên trong, ta đã chuẩn bị sẵn rượu ngon cùng đồ ăn để thiết đãi đại nhân rồi ạ."
Ta liếc mắt sang Nữu Hỉ, Nữu Hỉ ngay lập tức nói: "Ngài ấy đi tàu xe mệt nhọc, lúc này không thể dùng bữa với Giang Âm Hầu rồi."
"Là ta suy xét không chu toàn, chỗ ở cho đại nhân đã được chuẩn bị tốt, thỉnh đi theo ta."
Chỗ ở lần này hiển nhiên không phải một cái sân viện hẻo lánh như trước đây ta ở, sân viện này rõ ràng vừa mới được tu sửa qua, tường sơn chỉ vàng, bên trên họa hình cá chép. Liên tiếp ba ngày ta đóng cửa không ra, người Lâm phủ cũng không dám đến quấy rầy, duy chỉ có một tên không biết điều.
"Cửu hoàng tử, Lâm Trọng Đàn cầu kiến."
Ta ngồi ở bàn bên cửa sổ, lật qua một trang sách, "Không gặp."
Lần này Lâm Trọng Đàn cũng đi theo, mấy lần định lén gặp ta nhưng bị ta cự tuyệt, có đôi khi ta xuống xe ngựa nghỉ ngơi thì tầm mắt hắn sẽ không kiêng dè mà nhìn sang, thậm chí còn muốn tới gần ta, nhưng đều bị đám Nữu Hỉ và Tống Nam ngăn lại.
Hắn còn gửi cả thư, chỉ là những lá thư đó vừa được gửi đến là bị ta đốt hết.
Đến Lâm phủ ngày thứ tư, ta bảo người đi nói với phụ thân một tiếng, rằng lần này ta tới còn có mục đích khác là thay mặt Hoàng Thượng thắp một nén nhang cho tổ phụ Lâm gia. Phụ thân nghe vậy lập tức xuống tay an bài công việc. Đến ngày thứ năm ta được ngồi trên xe ngựa để đến phần mộ tổ tiên của Lâm gia.
Nơi đó được xây đến thập phần xa hoa, việc dâng hương cho tổ phụ vốn chỉ là cái cớ, ta thắp cho có lệ rồi nhanh chóng một lượt xem qua bài vị của tất cả mọi người.
Không có tên "Lâm Xuân Địch".
Ta chưa từ bỏ ý định tìm kiếm, cuối cùng tìm mãi mới thấy ở góc có một nấm mồ vô danh. Phụ thân thấy ta nghỉ chân ở trước nấm mồ đó, lập tức đến gần, "Cửu hoàng tử......"
Ta không chờ ông ấy nói cho hết lời đã mở miệng nói trước: "Ta theo mệnh lệnh của phụ hoàng đến bái kiến các vị tổ tiên Lâm gia, không biết đây là vị nào, sao lại không có tên?"
Phụ thân trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Nhiều năm trước phu nhân nhà ta sinh hạ một thai nhi nhưng không may chết yểu, vì tử thai là điềm xấu nên chưa đặt tên."
Tay ta không khỏi run rẩy dưới tay áo, "Thì ra là như vậy, xin lỗi."
Ta không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa, vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng ngoài ý muốn lại chạm mắt với Lâm Trọng Đàn. Hắn đứng ở cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn ta, ta không muốn để ý hắn làm gì, quay qua bảo phụ thân là nắng gắt làm ta mệt sau đó mau chóng cáo từ lên xe ngựa.
Chờ khi chỉ còn một mình trên xe, ta không khống chế nổi nữa mà bật khóc. Thì ra cho đến tận lúc chết ta vẫn không có tên ở Lâm gia. Chờ qua vài thập niên nữa, có khi sẽ chẳng còn ai nhớ tới trên đời từng có một Lâm Xuân Địch, đời sau của Lâm gia cũng sẽ không có ai đi dâng hương cho mộ phần của một tử thai.
Có lẽ cũng chẳng cần đến vài thập niên, chỉ vài năm sau thôi là sẽ không còn dấu vết của Lâm Xuân Địch trên đời này nữa. Cho dù có người nhớ rõ, cũng sẽ chỉ nhớ một Lâm Xuân Địch ti tiện, trộm lấy tác phẩm người khác thành của mình.
Hai ngày sau, nhân thời tiết mùa hè vào đêm ở Cô Tô có vẻ mát mẻ hơn so với ban ngày rất nhiều nên ta đội màn mũ rồi tùy ý tản bộ trong Lâm phủ. Khi ta dạo bước đến trước một cây long não trăm năm tuổi thì dừng lại xem một lát, bỗng nhiên có một trận gió thổi tới khiến cho màn mũ của ta bị thổi bay, ngay sau đó có một thanh âm vang lên ——
"Xuân Địch?"
Ta không động đậy.
Người kêu ta chỉ đi vài bước đã vọt tới trước mặt ta, mặc kệ Nữu Hỉ ngăn trở, người đó bắt lấy tay ta, "Xuân Địch, ngươi đã trở lại?"
Mẫu thân còn muốn duỗi tay xốc lên màn mũ ta đang đội nhưng ta lui nhanh về phía sau tránh đi, "Phu nhân, người nhận sai rồi."
"Không thể nào, làm sao mà đến cả nhi tử của mình ta cũng nhận sai được, ngươi đúng là Xuân Địch rồi. Xuân Địch, ngươi về nhà hồi nào vậy? Sao về mà không báo mẫu thân một tiếng?" Nàng khóc thương tâm vô cùng, trong lúc nhất thời ta không khỏi đứng yên, Nữu Hỉ thấy ta không tránh đi nên cũng không ngăn mẫu thân lại nữa.
Việc mẫu thân ôm ta khóc rất nhanh đã truyền khắp phủ, phụ thân và đại ca vội vàng chạy tới định kéo mẫu thân ra. Nàng khóc đến mức nước mắt rơi lã chã, nhất quyết không muốn rời đi "Đó là Xuân Địch, phu quân, Xuân Địch đã trở lại."
"Hồ đồ, Xuân Địch cái gì, Tông Đình, còn không mau đưa mẫu thân ngươi trở về phòng." Phụ thân lạnh giọng răn dạy, nhưng mẫu thân vẫn như cũ ngăn không được nước mắt, thậm chí còn quyết tâm không chịu rời đi hơn.
"Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy! Xuân Địch từ nhỏ đã không lớn lên bên cạnh chúng ta, thật vất vả nó mới trở về nhưng ngươi cứ một hai phải đưa nó đi Thái Học đọc sách. Nếu ngươi không để nó đi thì làm gì có chuyện nó đạo văn rồi phải tự sát? Cũng tại ta không quan tâm nó, đứa nhỏ viết thư về nhà bảo ta hồi âm nhưng ta cũng không viết được mấy lần. Sao ta lại bất công như thế? Mấy đứa con khác đều là do ta một tay may áo trong cho tụi nó, duy chỉ có Xuân Địch là không được, đến lúc nó chết vẫn chưa lần nào được mặc một bộ quần áo ta may."
"Tông Đình!" Phụ thân gần như là nổi giận hoàn toàn, hô thật to tên của đại ca, sau đó lại hòa hoãn nói với ta: "Cửu hoàng tử, phu nhân nhà ta mấy ngày nay sinh bệnh nên mới hồ ngôn loạn ngữ, mong rằng Cửu hoàng tử khoan thứ."
Đại ca và mấy gia đinh cùng nhau lôi mẫu thân đi.
Ta nhìn về phương hướng mẫu thân rời đi, lắc đầu, "Không sao."
Phụ thân vẫn cứ nói xin lỗi mãi, thậm chí hôm sau còn tự mình tặng lễ và đưa thiếp mời ta dự tiệc. Lần này ta không đội mũ nữa mà để mặt trần đến dự luôn.
Ánh mắt mọi người nhìn ta có chút không giống trước đây, người luôn luôn bình tĩnh như phụ thân cũng phải sửng sốt, nhưng ông ấy phản ứng rất nhanh, ngay sau đó lập tức hành lễ, "Cửu hoàng tử."
"Giang Âm Hầu không cần đa lễ." Ta được dẫn tới vị trí thượng vị ngồi xuống, bên trái ta là phụ thân, bên phải là đại ca, còn bên cạnh hắn là Lâm Trọng Đàn.
Mẫu thân đã khôi phục bộ dáng dịu dàng ngày xưa mà ngồi bên cạnh phụ thân, trên bàn tiệc chưa từng kêu ta Xuân Địch. Trong bữa tiệc nàng chỉ luôn chăm chú săn sóc cho đôi song sinh. Bọn hắn năm nay đã hơn mười tuổi, mấy lần trộm liếc nhìn ta, lúc sau ta phát hiện nên nhẹ nhàng cười một cái với hai đứa.
Nụ cười của ta như một sự khích lệ, hôm sau cả hai liền chạy đến sân viện của ta. Ta bảo Tống Nam để cho bọn họ tiến vào.
Đôi song sinh vừa vào, đầu tiên là hành lễ, sau đó lại nhút nhát sợ sệt mà gọi ta là Cửu hoàng tử. Ta giơ tay sờ sờ đầu bọn họ, "Tìm ta có việc gì sao?"
Nguyệt Kính – anh lớn của đôi song sinh liền lôi thứ giấu sau lưng ra, "Chúng ta tới là muốn tặng thuyền gỗ nhỏ do bọn ta làm cho Cửu Hoàng Tử ạ."
Đệ đệ Vân Sinh có vẻ dạn dĩ hơn Nguyệt Kính, hắn đã trộm chạy đến dựa gần bên người ta, "Cửu hoàng tử ca ca, huynh có thích không?"
Ta tiếp nhận chiếc thuyền gỗ trong tay Nguyệt Kính, lại nhìn thấy vết thương trên tay hắn, trong lòng hiểu rõ, "Thích, các ngươi vì làm cái này mà chịu thương sao?"
Lời này vừa nói ra, đôi song sinh đều vội giấu tay ra phía sau lưng, "Không, không có ạ."
Ta cố ý trầm mặt xuống, "Ta không thích những người nói dối."
"Chúng ta nói thật! Là...... Là do làm thuyền gỗ nên mới bị thương ạ."
"Nếu bị thương, chứng tỏ vật này rất trân quý, vì sao lại đem tặng thứ đáng quý như này cho ta?" Ta hỏi cả hai.
Cặp song sinh lúc này đều áp lên người ta, " Vì chúng ta thích Cửu hoàng tử ca ca nên mới cố ý làm thuyền gỗ nhỏ để tặng, mong rằng Cửu hoàng tử ca ca không chê ạ."
Ta cúi đầu nhìn bọn họ, "Mới gặp mặt mà các ngươi đã thích ta rồi sao?"
Đôi song sinh thấy ngữ khí của ta ôn hòa nên càng thêm duỗi tay ôm lấy cánh tay ta, làm nũng nói: "Người ta có câu "Bông sen dù có mọc ở trong đầm lầy thì vẫn xinh đẹp và không hôi tanh mùi bùn" mà, Cửu hoàng tử ca ca cũng giống như bông sen hay tiên hạc trên bầu trời vậy (1), bởi thế nên chúng ta vừa nhìn thấy Cửu hoàng tử ca ca đã thích và muốn làm thân ngay rồi."
Trong nháy mắt ta xuýt cười to thành tiếng.
Mới mấy năm không gặp mà ta có thể từ vượn đội mũ người biến thành tiên hạc trong miệng bọn họ cơ đấy.
Ta nhịn không được cười, nhưng đôi song sinh kia lại cứ tưởng ta bị lời nói của bọn họ chọc cho vui vẻ, vuốt mông ngựa* đến càng thuận miệng hơn. Ta lại bảo Nữu Hỉ lấy điểm tâm mang lên cho bọn hắn ăn, rõ ràng chỉ là mấy món ăn thường ngày hay ăn trong phủ, nhưng bọn họ lại tỏ vẻ thấp thỏm sung sướng lắm.
* Vuốt mông ngựa: nịnh hót
Ta hàn huyên với bọn hắn vài câu liền đề cập một chuyện.
"Mà cũng kỳ quái, rất nhiều người gọi ta là Lâm Xuân Địch, lần trước đến cả mẫu thân ngươi cũng kêu tên này. Bộ Lâm Xuân Địch rất giống ta sao?"
Vì ngồi với nhau đã qua một buổi trưa nên có vẻ hai đệ đệ song sinh không còn thấy rụt rè như trước nữa, nghe ta hỏi thế thì đáp rất thẳng thừng.
"Không giống, làm sao hắn xứng cùng Cửu hoàng tử ca ca so sánh chứ, là do gần đây mẫu thân sinh bệnh nên hoa mắt nhìn lầm thôi ạ."
"Đúng vậy, không giống chút nào, hắn kém xa người, khác nhau một trời một vực ạ."
Mặt ta không đổi sắc nói "Phải không? Vậy tên Lâm Xuân Địch kia là ai vậy? Các ngươi có quen không?"
"A." Đôi Song sinh có chút hoảng loạn, đệ đệ Vân Sinh phản ứng khá nhanh, lập tức nói, "Ban đầu hắn ở nhờ nhà của chúng ta một thời gian, vì không cha không mẹ nên phụ thân và mẫu thân thương hắn mới nhận hắn làm nghĩa tử, nhưng chỉ là nói miệng chứ cũng không phải chính thức viết lên gia phả ạ."
Nghe đến đó, ta cuối cùng khống chế không nổi nữa mà lặng yên nắm chặt tay, "Thì ra là thế, nghe nói hắn đã mất?"
"Vâng."
"Ta có thể gặp người hầu hạ hắn trước đây không? Ta khá tò mò về Lâm Xuân Địch, dù sao đương gia vẫn luôn gọi ta bằng cái tên này." Ta hỏi.
Ở Lâm phủ được một thời gian rồi nhưng ta vẫn chưa gặp Lương Cát một lần nào, ta đoán không chừng hắn đã bị đuổi đi cũng nên. Nếu đúng như vậy, ta muốn lấy danh nghĩa của mình lén đưa cho hắn chút bạc.
Hai đệ đệ song sinh liếc nhau một lúc mới nói: "Ban đầu hắn có một thư đồng hầu hạ bên người, nhưng sau khi hắn tạ thế thì thư đồng đó cũng tuẫn chủ rồi ạ."
Ta gần như giật mình tại chỗ khi nghe thấy tin này.
Tuẫn chủ?
Lương Cát sao có thể tuẫn chủ được?
Lương Cát đã có người trong lòng, ngày trước lúc mới đến kinh thành hắn còn cầm túi tiền của người đó thêu cho khóc mấy ngày liền, sau đấy còn hỏi ta rất nhiều lần liệu khi ta làm quan rồi có thể cho phép hắn đưa cô nương đó tới kinh thành được không.
"Xuân thiếu gia, ta rất muốn gặp Nhu Nhu, người nói xem liệu Nhu Nhu còn đợi ta không?" Lương Cát thường xuyên hỏi ta như vậy.
Khi đó ta đã đáp, "Nhất định là đang đợi rồi, chờ ta tốt nghiệp Thái Học sẽ cùng ngươi về Cô Tô, thuận tiện chuẩn bị việc thành thân cho ngươi."
Lương Cát nghe ta nói như vậy, vui đến mức mắt cong cong thành hình vầng trăng khuyết.
Chờ cặp song sinh rời đi, ta lập tức vào thư phòng viết một phong thư. Ta đem tin giao cho Tống Nam "Làm phiền ngươi nghĩ cách gửi phong thư này cho Nhiếp Văn Nhạc của Nhiếp gia hộ ta."
* (1) Câu gốc là 'Đan đỉnh nghi thừa ngày, sương linh không nhiễm bùn' á mn nhưng mình chả biết dịch sao nên chém đại á:<
Tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, theo sau có tiếng nam tử trầm thấp vang lên, "Chủ tử, đoàn cách Cô Tô còn có mười dặm, rất nhanh sẽ đến nơi thôi."
Ta ngẩn ra, lát sau mới cách cửa sổ xe nói: "Ta đã biết."
Người cùng ta nói chuyện chính là tư sĩ do Hoàng Thượng cử đến để bảo vệ đoàn đi, mà cũng thật trùng hợp, người này chẳng phải ai khác lại là Tống Nam – Tống tướng quân mà ta và Lâm Trọng Đàn đã từng cầu cứu vì gặp sơn phỉ ngày trước. Nghe nói mặc dù hắn có võ nghệ lợi hại nhưng tính tình rất tệ, trước đây trong quân còn không phục quản giáo, bởi vậy mà bị biếm thành quân thủ lĩnh hộ vệ cho hoàng tử.
Tống Nam nhìn thấy ánh mắt của ta thì đầu tiên sửng sốt rất lâu, nhưng hắn cũng không nói gì tiếp, chỉ quỳ xuống cung kính gọi ta là Cửu hoàng tử.
Mắt thấy xe cách Cô Tô càng ngày càng gần, lòng ta liền suy nghĩ rối rắm một phen, thậm chí đã nhiều ngày nay ta luôn mơ thấy những chuyện trước kia. Có lúc ta mơ thấy mình ngồi ở hành lang Sơn Minh Các đọc sách, có lúc lại mơ thấy cảnh hai đệ đệ song sinh ôm lấy cánh tay mẫu thân làm nũng.
Chẳng lẽ là cận hương tình khiếp*?
* Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng
Bởi vì suy đoán này mà ta lại cảm thấy buồn cười.
Khi tốc độ xe ngựa chậm lại, ta nghe được bên ngoài kêu "Cung nghênh khâm sai đại thần đã thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến". Xe ngựa đã đến Cô Tô rồi.
Ta đẩy một góc cửa sổ xe ra nhìn khung cảnh Cô Tô – nơi ta từng lớn lên. Kiến trúc và cảnh sắc ở đây cùng với kinh thành có chút không giống nhau. Nơi này có phần cổ kính hơn, ít đình đài lầu các cao lớn như kinh thành, thay vào đó là những dãy nhà ngói bằng san sát, hàng dài tường trắng, mái ngói cong cong, phòng ốc mang chút nét giản dị xưa cũ.
Ước chừng xe đi được mấy dặm đường nữa thì dừng lại. Ta đội lên màn mũ do Nữu Hỉ đưa cho, từ trên xe ngựa đi xuống, trước mắt đúng là cửa chính Lâm gia. Năm đó khi ta lần đầu tiên đến Lâm phủ, vì thân phận đặc biệt nên không thể phô trương, lúc vào chính là đi bằng cửa sau, hiện giờ ngược lại ta được quang minh chính đại từ cửa chính tiến vào.
Lúc này toàn bộ lớn nhỏ Lâm gia đều đứng ở cửa, thấy ta xuống xe đều đồng thời quỳ trên mặt đất, cùng nhau hô lớn vài lời nịnh hót.
Tính toán một chút thời gian, đã gần ba năm rồi ta chưa gặp bọn họ, đôi song sinh đã cao hơn và không còn dáng vẻ nhỏ nhắn như trước nữa. Lần đầu tiên ta gặp, hai đứa còn ngồi gọn trong lòng ngực bà vú, phấn điêu ngọc trác như hình ảnh mấy đứa trẻ thường thấy trên tranh tết.
Ta thoáng nghiêng thân mình tránh đi những cái quỳ lạy của bọn họ, "Không cần đa lễ, lần này ta đến là để thụ phong cho Lâm lão gia, chư vị xin đứng lên."
Khuôn mặt phụ thân còn bình tĩnh, nhưng người luôn luôn ổn trọng như đại ca khi đứng dậy lại khó tránh khỏi lộ ra vẻ vui sướng. Cũng phải thôi, tuy danh này không thừa kế nhưng cũng là vinh quang vô hạn mà những gia hộ tầm thường không thể có được.
Trở lại Lâm phủ, quang cảnh ở đây trái ngược hoàn toàn với sự xa hoa nơi hoàng cung kinh thành, nhưng ta đã quen nên không lấy gì làm kinh ngạc lắm.
Đi tới sảnh chính, ta cầm thánh chỉ trong tay Nữu Hỉ lên, "Lâm Côn Hiệt tiếp chỉ."
"Thảo dân Lâm Côn Hiệt cung nghênh thánh ân." Phụ thân quỳ xuống ở trước mặt ta, người Lâm gia ở phía sau cũng lần lượt quỳ theo.
Ta giống như lúc trước hơi hơi nghiêng mình tránh đi, sau đó mới nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lâm thị có công trung với thể quốc, Lâm Côn Hiệt trung hiếu tiết nghĩa, dốc lòng vì nước vì dân, dạy con có cách, tức phong danh Giang Âm Hầu, khâm thử!"
Ta dừng một chút, "Chúc mừng Giang Âm Hầu."
Phụ thân giơ cao đôi tay lên, từ trong tay ta tiếp nhận thánh chỉ, lại cung kính đem đầu dán trên mặt đất, "Thần từ nay ngày đêm giác ngộ thánh ý, quyết không phụ thánh ân."
Ta nhìn phụ thân, bỗng nhiên thấu hiểu suy nghĩ trước đây của ông ấy, không, hẳn là hiểu ra vì sao cả nhà trên dưới đều coi trọng Lâm Trọng Đàn hơn, đúng là chỉ có hắn mới có thể mang đến vinh dự vô hạn cho Lâm gia, còn ta thì cái gì cũng chẳng làm được.
Phụ thân sau khi đứng lên thì tiến tới cười lấy lòng với ta, "Khâm sai đại thần, mời người đi vào bên trong, ta đã chuẩn bị sẵn rượu ngon cùng đồ ăn để thiết đãi đại nhân rồi ạ."
Ta liếc mắt sang Nữu Hỉ, Nữu Hỉ ngay lập tức nói: "Ngài ấy đi tàu xe mệt nhọc, lúc này không thể dùng bữa với Giang Âm Hầu rồi."
"Là ta suy xét không chu toàn, chỗ ở cho đại nhân đã được chuẩn bị tốt, thỉnh đi theo ta."
Chỗ ở lần này hiển nhiên không phải một cái sân viện hẻo lánh như trước đây ta ở, sân viện này rõ ràng vừa mới được tu sửa qua, tường sơn chỉ vàng, bên trên họa hình cá chép. Liên tiếp ba ngày ta đóng cửa không ra, người Lâm phủ cũng không dám đến quấy rầy, duy chỉ có một tên không biết điều.
"Cửu hoàng tử, Lâm Trọng Đàn cầu kiến."
Ta ngồi ở bàn bên cửa sổ, lật qua một trang sách, "Không gặp."
Lần này Lâm Trọng Đàn cũng đi theo, mấy lần định lén gặp ta nhưng bị ta cự tuyệt, có đôi khi ta xuống xe ngựa nghỉ ngơi thì tầm mắt hắn sẽ không kiêng dè mà nhìn sang, thậm chí còn muốn tới gần ta, nhưng đều bị đám Nữu Hỉ và Tống Nam ngăn lại.
Hắn còn gửi cả thư, chỉ là những lá thư đó vừa được gửi đến là bị ta đốt hết.
Đến Lâm phủ ngày thứ tư, ta bảo người đi nói với phụ thân một tiếng, rằng lần này ta tới còn có mục đích khác là thay mặt Hoàng Thượng thắp một nén nhang cho tổ phụ Lâm gia. Phụ thân nghe vậy lập tức xuống tay an bài công việc. Đến ngày thứ năm ta được ngồi trên xe ngựa để đến phần mộ tổ tiên của Lâm gia.
Nơi đó được xây đến thập phần xa hoa, việc dâng hương cho tổ phụ vốn chỉ là cái cớ, ta thắp cho có lệ rồi nhanh chóng một lượt xem qua bài vị của tất cả mọi người.
Không có tên "Lâm Xuân Địch".
Ta chưa từ bỏ ý định tìm kiếm, cuối cùng tìm mãi mới thấy ở góc có một nấm mồ vô danh. Phụ thân thấy ta nghỉ chân ở trước nấm mồ đó, lập tức đến gần, "Cửu hoàng tử......"
Ta không chờ ông ấy nói cho hết lời đã mở miệng nói trước: "Ta theo mệnh lệnh của phụ hoàng đến bái kiến các vị tổ tiên Lâm gia, không biết đây là vị nào, sao lại không có tên?"
Phụ thân trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Nhiều năm trước phu nhân nhà ta sinh hạ một thai nhi nhưng không may chết yểu, vì tử thai là điềm xấu nên chưa đặt tên."
Tay ta không khỏi run rẩy dưới tay áo, "Thì ra là như vậy, xin lỗi."
Ta không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa, vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng ngoài ý muốn lại chạm mắt với Lâm Trọng Đàn. Hắn đứng ở cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn ta, ta không muốn để ý hắn làm gì, quay qua bảo phụ thân là nắng gắt làm ta mệt sau đó mau chóng cáo từ lên xe ngựa.
Chờ khi chỉ còn một mình trên xe, ta không khống chế nổi nữa mà bật khóc. Thì ra cho đến tận lúc chết ta vẫn không có tên ở Lâm gia. Chờ qua vài thập niên nữa, có khi sẽ chẳng còn ai nhớ tới trên đời từng có một Lâm Xuân Địch, đời sau của Lâm gia cũng sẽ không có ai đi dâng hương cho mộ phần của một tử thai.
Có lẽ cũng chẳng cần đến vài thập niên, chỉ vài năm sau thôi là sẽ không còn dấu vết của Lâm Xuân Địch trên đời này nữa. Cho dù có người nhớ rõ, cũng sẽ chỉ nhớ một Lâm Xuân Địch ti tiện, trộm lấy tác phẩm người khác thành của mình.
Hai ngày sau, nhân thời tiết mùa hè vào đêm ở Cô Tô có vẻ mát mẻ hơn so với ban ngày rất nhiều nên ta đội màn mũ rồi tùy ý tản bộ trong Lâm phủ. Khi ta dạo bước đến trước một cây long não trăm năm tuổi thì dừng lại xem một lát, bỗng nhiên có một trận gió thổi tới khiến cho màn mũ của ta bị thổi bay, ngay sau đó có một thanh âm vang lên ——
"Xuân Địch?"
Ta không động đậy.
Người kêu ta chỉ đi vài bước đã vọt tới trước mặt ta, mặc kệ Nữu Hỉ ngăn trở, người đó bắt lấy tay ta, "Xuân Địch, ngươi đã trở lại?"
Mẫu thân còn muốn duỗi tay xốc lên màn mũ ta đang đội nhưng ta lui nhanh về phía sau tránh đi, "Phu nhân, người nhận sai rồi."
"Không thể nào, làm sao mà đến cả nhi tử của mình ta cũng nhận sai được, ngươi đúng là Xuân Địch rồi. Xuân Địch, ngươi về nhà hồi nào vậy? Sao về mà không báo mẫu thân một tiếng?" Nàng khóc thương tâm vô cùng, trong lúc nhất thời ta không khỏi đứng yên, Nữu Hỉ thấy ta không tránh đi nên cũng không ngăn mẫu thân lại nữa.
Việc mẫu thân ôm ta khóc rất nhanh đã truyền khắp phủ, phụ thân và đại ca vội vàng chạy tới định kéo mẫu thân ra. Nàng khóc đến mức nước mắt rơi lã chã, nhất quyết không muốn rời đi "Đó là Xuân Địch, phu quân, Xuân Địch đã trở lại."
"Hồ đồ, Xuân Địch cái gì, Tông Đình, còn không mau đưa mẫu thân ngươi trở về phòng." Phụ thân lạnh giọng răn dạy, nhưng mẫu thân vẫn như cũ ngăn không được nước mắt, thậm chí còn quyết tâm không chịu rời đi hơn.
"Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy! Xuân Địch từ nhỏ đã không lớn lên bên cạnh chúng ta, thật vất vả nó mới trở về nhưng ngươi cứ một hai phải đưa nó đi Thái Học đọc sách. Nếu ngươi không để nó đi thì làm gì có chuyện nó đạo văn rồi phải tự sát? Cũng tại ta không quan tâm nó, đứa nhỏ viết thư về nhà bảo ta hồi âm nhưng ta cũng không viết được mấy lần. Sao ta lại bất công như thế? Mấy đứa con khác đều là do ta một tay may áo trong cho tụi nó, duy chỉ có Xuân Địch là không được, đến lúc nó chết vẫn chưa lần nào được mặc một bộ quần áo ta may."
"Tông Đình!" Phụ thân gần như là nổi giận hoàn toàn, hô thật to tên của đại ca, sau đó lại hòa hoãn nói với ta: "Cửu hoàng tử, phu nhân nhà ta mấy ngày nay sinh bệnh nên mới hồ ngôn loạn ngữ, mong rằng Cửu hoàng tử khoan thứ."
Đại ca và mấy gia đinh cùng nhau lôi mẫu thân đi.
Ta nhìn về phương hướng mẫu thân rời đi, lắc đầu, "Không sao."
Phụ thân vẫn cứ nói xin lỗi mãi, thậm chí hôm sau còn tự mình tặng lễ và đưa thiếp mời ta dự tiệc. Lần này ta không đội mũ nữa mà để mặt trần đến dự luôn.
Ánh mắt mọi người nhìn ta có chút không giống trước đây, người luôn luôn bình tĩnh như phụ thân cũng phải sửng sốt, nhưng ông ấy phản ứng rất nhanh, ngay sau đó lập tức hành lễ, "Cửu hoàng tử."
"Giang Âm Hầu không cần đa lễ." Ta được dẫn tới vị trí thượng vị ngồi xuống, bên trái ta là phụ thân, bên phải là đại ca, còn bên cạnh hắn là Lâm Trọng Đàn.
Mẫu thân đã khôi phục bộ dáng dịu dàng ngày xưa mà ngồi bên cạnh phụ thân, trên bàn tiệc chưa từng kêu ta Xuân Địch. Trong bữa tiệc nàng chỉ luôn chăm chú săn sóc cho đôi song sinh. Bọn hắn năm nay đã hơn mười tuổi, mấy lần trộm liếc nhìn ta, lúc sau ta phát hiện nên nhẹ nhàng cười một cái với hai đứa.
Nụ cười của ta như một sự khích lệ, hôm sau cả hai liền chạy đến sân viện của ta. Ta bảo Tống Nam để cho bọn họ tiến vào.
Đôi song sinh vừa vào, đầu tiên là hành lễ, sau đó lại nhút nhát sợ sệt mà gọi ta là Cửu hoàng tử. Ta giơ tay sờ sờ đầu bọn họ, "Tìm ta có việc gì sao?"
Nguyệt Kính – anh lớn của đôi song sinh liền lôi thứ giấu sau lưng ra, "Chúng ta tới là muốn tặng thuyền gỗ nhỏ do bọn ta làm cho Cửu Hoàng Tử ạ."
Đệ đệ Vân Sinh có vẻ dạn dĩ hơn Nguyệt Kính, hắn đã trộm chạy đến dựa gần bên người ta, "Cửu hoàng tử ca ca, huynh có thích không?"
Ta tiếp nhận chiếc thuyền gỗ trong tay Nguyệt Kính, lại nhìn thấy vết thương trên tay hắn, trong lòng hiểu rõ, "Thích, các ngươi vì làm cái này mà chịu thương sao?"
Lời này vừa nói ra, đôi song sinh đều vội giấu tay ra phía sau lưng, "Không, không có ạ."
Ta cố ý trầm mặt xuống, "Ta không thích những người nói dối."
"Chúng ta nói thật! Là...... Là do làm thuyền gỗ nên mới bị thương ạ."
"Nếu bị thương, chứng tỏ vật này rất trân quý, vì sao lại đem tặng thứ đáng quý như này cho ta?" Ta hỏi cả hai.
Cặp song sinh lúc này đều áp lên người ta, " Vì chúng ta thích Cửu hoàng tử ca ca nên mới cố ý làm thuyền gỗ nhỏ để tặng, mong rằng Cửu hoàng tử ca ca không chê ạ."
Ta cúi đầu nhìn bọn họ, "Mới gặp mặt mà các ngươi đã thích ta rồi sao?"
Đôi song sinh thấy ngữ khí của ta ôn hòa nên càng thêm duỗi tay ôm lấy cánh tay ta, làm nũng nói: "Người ta có câu "Bông sen dù có mọc ở trong đầm lầy thì vẫn xinh đẹp và không hôi tanh mùi bùn" mà, Cửu hoàng tử ca ca cũng giống như bông sen hay tiên hạc trên bầu trời vậy (1), bởi thế nên chúng ta vừa nhìn thấy Cửu hoàng tử ca ca đã thích và muốn làm thân ngay rồi."
Trong nháy mắt ta xuýt cười to thành tiếng.
Mới mấy năm không gặp mà ta có thể từ vượn đội mũ người biến thành tiên hạc trong miệng bọn họ cơ đấy.
Ta nhịn không được cười, nhưng đôi song sinh kia lại cứ tưởng ta bị lời nói của bọn họ chọc cho vui vẻ, vuốt mông ngựa* đến càng thuận miệng hơn. Ta lại bảo Nữu Hỉ lấy điểm tâm mang lên cho bọn hắn ăn, rõ ràng chỉ là mấy món ăn thường ngày hay ăn trong phủ, nhưng bọn họ lại tỏ vẻ thấp thỏm sung sướng lắm.
* Vuốt mông ngựa: nịnh hót
Ta hàn huyên với bọn hắn vài câu liền đề cập một chuyện.
"Mà cũng kỳ quái, rất nhiều người gọi ta là Lâm Xuân Địch, lần trước đến cả mẫu thân ngươi cũng kêu tên này. Bộ Lâm Xuân Địch rất giống ta sao?"
Vì ngồi với nhau đã qua một buổi trưa nên có vẻ hai đệ đệ song sinh không còn thấy rụt rè như trước nữa, nghe ta hỏi thế thì đáp rất thẳng thừng.
"Không giống, làm sao hắn xứng cùng Cửu hoàng tử ca ca so sánh chứ, là do gần đây mẫu thân sinh bệnh nên hoa mắt nhìn lầm thôi ạ."
"Đúng vậy, không giống chút nào, hắn kém xa người, khác nhau một trời một vực ạ."
Mặt ta không đổi sắc nói "Phải không? Vậy tên Lâm Xuân Địch kia là ai vậy? Các ngươi có quen không?"
"A." Đôi Song sinh có chút hoảng loạn, đệ đệ Vân Sinh phản ứng khá nhanh, lập tức nói, "Ban đầu hắn ở nhờ nhà của chúng ta một thời gian, vì không cha không mẹ nên phụ thân và mẫu thân thương hắn mới nhận hắn làm nghĩa tử, nhưng chỉ là nói miệng chứ cũng không phải chính thức viết lên gia phả ạ."
Nghe đến đó, ta cuối cùng khống chế không nổi nữa mà lặng yên nắm chặt tay, "Thì ra là thế, nghe nói hắn đã mất?"
"Vâng."
"Ta có thể gặp người hầu hạ hắn trước đây không? Ta khá tò mò về Lâm Xuân Địch, dù sao đương gia vẫn luôn gọi ta bằng cái tên này." Ta hỏi.
Ở Lâm phủ được một thời gian rồi nhưng ta vẫn chưa gặp Lương Cát một lần nào, ta đoán không chừng hắn đã bị đuổi đi cũng nên. Nếu đúng như vậy, ta muốn lấy danh nghĩa của mình lén đưa cho hắn chút bạc.
Hai đệ đệ song sinh liếc nhau một lúc mới nói: "Ban đầu hắn có một thư đồng hầu hạ bên người, nhưng sau khi hắn tạ thế thì thư đồng đó cũng tuẫn chủ rồi ạ."
Ta gần như giật mình tại chỗ khi nghe thấy tin này.
Tuẫn chủ?
Lương Cát sao có thể tuẫn chủ được?
Lương Cát đã có người trong lòng, ngày trước lúc mới đến kinh thành hắn còn cầm túi tiền của người đó thêu cho khóc mấy ngày liền, sau đấy còn hỏi ta rất nhiều lần liệu khi ta làm quan rồi có thể cho phép hắn đưa cô nương đó tới kinh thành được không.
"Xuân thiếu gia, ta rất muốn gặp Nhu Nhu, người nói xem liệu Nhu Nhu còn đợi ta không?" Lương Cát thường xuyên hỏi ta như vậy.
Khi đó ta đã đáp, "Nhất định là đang đợi rồi, chờ ta tốt nghiệp Thái Học sẽ cùng ngươi về Cô Tô, thuận tiện chuẩn bị việc thành thân cho ngươi."
Lương Cát nghe ta nói như vậy, vui đến mức mắt cong cong thành hình vầng trăng khuyết.
Chờ cặp song sinh rời đi, ta lập tức vào thư phòng viết một phong thư. Ta đem tin giao cho Tống Nam "Làm phiền ngươi nghĩ cách gửi phong thư này cho Nhiếp Văn Nhạc của Nhiếp gia hộ ta."
* (1) Câu gốc là 'Đan đỉnh nghi thừa ngày, sương linh không nhiễm bùn' á mn nhưng mình chả biết dịch sao nên chém đại á:<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.