Chương 13
Lộc Bát Kim
06/09/2023
Thái Tử khẳng định không điên.
Không chỉ không điên mà còn có thể hoạt động thoải mái trong triều, tiến lùi có chừng mực, trái ngược với sự thiếu hiểu biết của Hạ Thiên Tiếu.
Khi Hạ Thiên Tiếu thể hiện tài năng của mình, biểu hiện của hắn càng thong dong, ở trước mặt hoàng đế càng không có sơ hở.
Hắn so với mẫu thân Hoàng Hậu của hắn, thông minh hơn nhiều, đẳng cấp cũng càng thêm cao.
Hạ Thiên Tiếu không coi hắn là kẻ thù, một là sự tình hàn thực tán không phải Hạ Tử Sâm làm, cậu không cần thiết phải đi nhằm vào Hạ Tử Sâm, hai là cậu đối với vị trí dưới mông hoàng đế không có hứng thú, cậu cùng Hạ Tử Sâm không có xung đột lợi ích*.
*tranh giành quyền lực
Hạ Tử Sâm hiển nhiên cũng minh bạch điểm này, cho nên trước mắt hắn chỉ là đề phòng, vẫn chưa ra tay với cậu.
Bất quá sâu ngủ Hạ Thiên Tiếu xem như bị dọa chạy.
Tuy rằng Hoàng Thượng đã nhiều ngày không triệu kiến cậu, nhưng ở trên triều nhìn về phía cậu là ánh mắt hàm chứa áy náy.
Đứng ở góc độ của ông, Hạ Thiên Tiếu không đoạt trữ, điều này có lợi cho sự ổn định của đất nước, đối với Hoàng Thượng mà nói, không cần thấy cảnh huynh đệ tương tàn, tất nhiên là cực tốt.
Nhưng là bản thân Hoàng Thượng lại hổ thẹn với mẫu thân Hạ Thiên Tiếu, hiện giờ con trai của nàng phải thoả hiệp để tự bảo vệ mình, Hoàng Thượng phải cảm thấy có lỗi với cậu.
Phi tần không có mẫu tộc để dựa vào, đối với hắn mà nói là chuyện tốt.
Hoàng tử không có mẫu tộc, đối với hoàng tử chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hạ Thiên Tiếu hiện giờ chính là muốn hắn áy náy.
Sủng ái chỉ là nhất thời, tùy thời có thể thu hồi, nhưng mà áy náy có lẽ lúc tuyệt cảnh có thể cứu cậu một mạng.
Khi gần kết thúc buổi lâm triều, rốt cuộc tên vai chính cũng được nhắc đến.
Biên quan mơ hồ có xu thế chiến tranh, nhưng đánh giặc lãng phí nhân lực và tiền bạc, trừ khi cần thiết Hoàng Thượng cũng không muốn đánh giặc.
Nhưng Mẫn quốc hung hăng ngang ngược, vài lần không màng ước định hai nước, lấy đủ loại lí do mạo phạm biên cảnh Hạ quốc, tuy rằng đều là vài cuộc giao tranh nhỏ cũng không tạo ra tổn hại gì đáng kể nhưng hoàng đế cũng không yên lòng, đã bị chuyện này làm phiền nhiều ngày.
Thái Tử tiến cử một người có thể giải quyết được nhu cầu cấp thiết.
Người này chính là Hoa Minh Thành.
Mà Hoa Minh thành làm thế nào được Thái Tử phát hiện, trong nguyên tác cũng không viết rõ, Hạ Thiên Tiếu gọi đây là hào quang nhân vật chính.
Lần này là sự kiện thập phần quan trọng, nếu cử người có tài ăn nói thuyết phục người dân Mẫn quốc thì không sao, còn nếu thuyết phục không hành, ngược lại còn làm tình thế nghiêm trọng lên, dẫn tới hai nước giao chiến, là tội vô cùng lớn.
Kết quả thảo luận cuối cùng là để Hạ Tử Sâm đi cùng hắn ta.
Đúng lúc này, một vị lão thần nói: "Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, Thái Tử lần này muốn đi biên giới giữa hai nước, để phòng ngừa Mẫn quốc không thành thật, nên mang theo chất tử của Mẫn quốc đi cùng."
Tác dụng của chất tử bây giờ chính là lúc thể hiện.
Nói trắng ra thì hắn là con tin.
Lại một vị đứng lên nói: "Không thể không thể, nếu là mang thêm chất tử, chẳng lẽ muốn mang thêm nhiều binh lực để bảo vệ sao?"
Một cái khác nói: "Nhưng nếu không mang chất tử, chẳng lẽ là nói Thái Tử không cần bảo hộ sao?"
"Có đạo lý."
"Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, lần này đường xá xa xôi, trong đó có rất nhiều nguy cơ, sự an toàn Thái Tử cần phải bảo đảm, chất tử cũng phải được bảo đảm, mà Yến tướng quân ở sa trường giết địch kinh nghiệm phong phú, có thể để đi cùng."
Hạ Thiên Tiếu cảm thấy nói có lý.
Vì vậy Hoàng Thượng đáp ứng rồi.
Trong nháy mắt, toàn bộ cung điện gần như trống rỗng, Hạ Thiên Tiếu còn chưa ý thức được nhân vật chính rời đi, đại biểu cho cái gì, đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Khi Hoàng Thượng đem ánh mắt quét về phía cậu, Hạ Thiên Tiếu sửng sốt một chút.
"Lão lục, nếu hoàng huynh ngươi đều đi, ngươi cũng nên đi theo đi học hỏi kinh nghiệm."
Hạ Thiên Tiếu nghe thấy người bên cạnh hắn đột nhiên cười một cái.
Cậu nhận ra thanh âm đó là của ai, Yến Quy.
Sau khi lĩnh mệnh, mọi người hạ triều, Hạ Thiên Tiếu chưa ra ngoài được mấy bước, liền bị Hạ Tử Sâm gọi lại, cậu nhìn Yến Quy đi ngang qua mình, vẻ mặt nghiêm túc đến mức không ai nhận ra hắn vừa rồi mới cười.
Chờ Yến Quy đi qua, ánh mắt Hạ Thiên Tiếu mới dịch đến trên mặt Hạ Tử Sâm.
Hạ Tử Sâm cười như không cười, "Yến tướng quân không phải là người ngươi có khả năng mượn sức, ta khuyên ngươi vẫn là bớt chút tâm tư lên người hắn."
Đây là một cuộc đọ sức.
Hạ Thiên Tiếu cũng ngả bài, "Ta mượn sức người khác làm gì?"
"Ồ? Không tính toán mượn sức?" Hạ Tử Sâm cười một cái, "Tuy nói ngươi biểu hiện bên ngoài không thành thật, bất quá nếu ngươi đã nói, ta sẽ tin."
Hạ Thiên Tiếu nói: "Hoàng huynh nếu không có việc gì, thần đệ liền cáo lui trước."
"Ai nói không có việc gì?" Hạ Tử Sâm nói, "Hoàng huynh nhớ tới ngươi trước đó vài ngày nói xem diều lớn, bổn cung cũng muốn nhìn một chút, ta bồi ngươi cùng hồi cung."
Hạ Thiên Tiếu: Hắn nói nhảm.
Cậu có thể lấy diều cho Hạ Tử Sâm ở đâu được chứ?
Mắt thấy Hạ Tử Sâm thế nào cũng phải cùng cậu hồi cung, cũng không biết là có ý gì xấu, Hạ Thiên Tiếu dứt khoát nói: "Diều hỏng rồi."
Hạ Tử Sâm lại nói: "Vậy chúng ta uống trà đi."
Hạ Thiên Tiếu: "Không được."
Hạ Tử Sâm: "......"
Mắt thấy sắc mặt Hạ Tử Sâm chậm rãi âm trầm xuống, Hạ Thiên Tiếu vội vàng bù đắp, "Thần đệ toàn là lá trà cũ từ năm ngoái, còn có chút cũng đều mốc meo lốm đốm, không thể để hoàng huynh uống."
Hạ Tử Sâm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật sao? Vậy thì thôi vậy."
Hạ Thiên Tiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng sau khi đuổi Hạ Tử Sâm đi, Hạ Thiên Tiếu trở về cung, Viên Viên ở bên người cậu lén lút nói: "Điện hạ, mấy ngày nữa chúng ta phải đi rồi, tối nay là lễ hội hoa đăng, ngoài cung đang giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt, không bằng đi xem một chút?"
Nếu là Hạ Thiên Tiếu trước đây, Viên Viên tuyệt đối không dám khuyến khích cậu như vậy.
Nhưng từ khi Hạ Thiên Tiếu yêu cầu Viên Viên làm những gì hắn đã làm trước đây, lá gan Viên Viên cũng dần lớn lên, thậm chí ngay cả lần đi ra ngoài này, hắn cũng chủ động đưa ra yêu cầu muốn đi theo.
Theo lý thuyết, thái giám có thể đi theo ra ngoài, cũng có thể không đi theo ra ngoài.
Nếu có mối quan hệ tốt với chủ tử lại không thực sự muốn đi, có thể cùng chủ tử thương lượng, chủ tử cũng sẽ không khó xử.
Bởi vì thân phận thái giám đặc thù, mang theo đi ra ngoài cũng không tiện, có một số quý tộc có nô tài hầu hạ muốn rời đi hầu như sẽ không được đáp ứng, nhưng nếu theo Hạ Thiên Tiếu, khẳng định sẽ đáp ứng.
Nhưng khi Hạ Thiên Tiếu nói như vậy với hắn, hắn quỳ trên mặt đất, nói muốn bồi Hạ Thiên Tiếu.
Khi đi ra ngoài thế này, chủ tớ hai người làm bạn cung nhau cũng thích hợp.
Hạ Thiên Tiếu đối với lễ hội hoa đăng không quá hứng thú, cậu chỉ muốn ra ngoài chơi.
Rốt cuộc từ khi xuyên qua, cậu luôn lo lắng đề phòng vài ngày, cũng chưa kịp thả lỏng đã bị hoàng đế kéo ra ngoài làm nhiệm vụ, thật sự là vất vả, vì thế cùng Viên Viên chuồn ra ngaoif đi chơi.
Khi đi ra ngoài, cảnh sắc bên ngoài khiến mắt Hạ Thiên Tiếu sáng ngời.
Hạ quốc binh cường lực tráng, ở trong nguyên tác là quốc gia lớn nhất, có thể được gọi là phồn hoa thịnh thế, loại phồn hoa cảnh tượng này, sau khi Thái Tử Hạ Tử Sâm thượng vị, sẽ nâng cao một bước, đất Đại Hạ quốc cũng được mở rộng.
Hạ Tử Sâm tương lai sẽ là một cái hoàng đế tốt.
Hắn cũng sẽ sửa lại tập tục trọng văn khinh võ của đương kim hoàng thượng, về sau còn phong hầu phong tước cho Yến Quy, giảm bớt thuế má, làm các bá tánh an cư lạc nghiệp, đối với hắn khen không dứt miệng.
Hiện tại đã phồn hoa như thế, cảnh tượng đời sau gần như không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Thiên Tiếu dã lâu không có cảm giác thoải mái như vậy, cậu thaatj tâm đi chơi đùa, chợ lại rất đông người, cậu cũng không để ý mình và Viên Viên đã tách ra, cậu còn đang ngắm nhìn mấy chiếc hoa đăng xa hoa lộng lẫy.
Đang đi, cậu nhìn thấy một chỗ đông người.
Người xung quanh ồn ào nhốn nháo, khi Hạ Thiên Tiếu đi qua, phát hiện bên trong có rất nhiều thiếu nữ, cầm quạt che mặt mà cười, ở trung tâm là một nam tử trẻ tuổi cúi đầu, không thấy rõ diện mạo.
Có người ồn ào nói: "Lễ hội hoa đăng là ngày hội nơi nữ nhi chúng ta ở nơi này hướng lang quân thổ lộ tâm ý, nếu coi trọng nam tử nhà ai, sẽ viết lên hoa đăng, thỉnh lang quân tới thắp sáng, ngươi tuy không phải người quốc gia chúng ta nhưng mặt như mỹ nữ, cùng nữ nhi cũng không có gì khác biệt, nếu coi trọng ai ở đây cứ viết lên hoa đăng."
Ngay sau đó một trận nhạo báng không có ý tốt.
Hạ Thiên Tiếu lúc này mới hiểu chuyện là như thế nào, ra là đang khi dễ người khác.
Cậu dường như nhận thức được người bị khi dễ.
Là Cố Nguyệt Khâm?
Quả thật là đi đến nơi nào cũng không thanh tịnh.
Hạ Thiên Tiếu vốn định lặng lẽ rời đi khi không có ai để ý đến cậu, không ngờ không nghĩ đến, người trêu chọc càng ngày càng quá đáng thậm chí còn đẩy Cố Nguyệt Khâm một phen.
"Ta bảo ngươi viết, thế mà ngươi cũng viết luôn à!"
Cố Nguyệt Khâm trong mắt rưng rưng, đáy mắt mang chút tơ máu, biểu tình đáng thương nhưng lại có loại u ám khó tả, Hạ Thiên Tiếu biết rõ những người này đều không phải là người lương thiện, không ai ra ngăn tên dũng sĩ đang đã đẩy kia.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyệt Khâm, nam tử xung quanh liền có chút mơ hồ.
"Không viết cũng đúng, hôm nay là thời điểm tốt, không bằng như vậy, ngươi chọn một người trong số bọn ta có mặt để vào động phòng có tốt hơn không? Như vậy, cũng coi như Mẫn quốc các ngươi cùng Đại Hạ bọn ta liên hôn, công chúa cũng không cần gả đến đây!" Nam tử kia vừa nói vừa cười, những người khác cũng cười theo.
Càng nói càng vớ vẩn.
Hạ Thiên Tiếu khẽ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.
Cố Nguyệt Khâm hắc hóa, không phải không có nguyên nhân.
Nếu ở trong môi trường này lâu ngày, dù không hắc hóa, thì tâm trí cũng không còn được bình thường.
Hạ Thiên Tiếu đang định chờ xem, nhưng lúc này cậu phát hiện Viên Viên bên người không thấy, rõ ràng không lâu trước đây vẫn còn ở bên cạnh, cũng không biết là đi lạc từ khi nào.
Cậu nhìn xung quanh khắp nơi một chút, lúc này, Cố Nguyệt Khâm ngẩng đầu, nhìn thấy cậu trong đám người.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung —— rốt cuộc cũng thấy rõ hoàn toàn tướng mạo của nhau.
Lần trước có tấm màn che đậy, hắn nhìn về phía đối phương như nhìn trong sương mù, mông lung, hiện giờ đối diện trực diện với cậu, đôi. Mắt Cố Nguyệt Khâm hơi trợn to.
Lục hoàng tử...... sao lại ở chỗ này?
Hôm nay Hạ Thiên Tiếu mặc một thân xiêm y bình thường, nhưng cả người lại trắng nõn.
Đứng ở bên trong đám người, chỉ cần để ý một chút, phỏng chừng sẽ không ai có thể quên đi được gương mặt cậu.
Cố Nguyệt Khâm gục đầu xuống, thế nhưng lại có chút hoảng loạn, cậu đã ở chỗ này nhìn bao lâu rồi?
Mỗi lần gặp được, đều là thời điểm hắn bị khi dễ.
Không chỉ không điên mà còn có thể hoạt động thoải mái trong triều, tiến lùi có chừng mực, trái ngược với sự thiếu hiểu biết của Hạ Thiên Tiếu.
Khi Hạ Thiên Tiếu thể hiện tài năng của mình, biểu hiện của hắn càng thong dong, ở trước mặt hoàng đế càng không có sơ hở.
Hắn so với mẫu thân Hoàng Hậu của hắn, thông minh hơn nhiều, đẳng cấp cũng càng thêm cao.
Hạ Thiên Tiếu không coi hắn là kẻ thù, một là sự tình hàn thực tán không phải Hạ Tử Sâm làm, cậu không cần thiết phải đi nhằm vào Hạ Tử Sâm, hai là cậu đối với vị trí dưới mông hoàng đế không có hứng thú, cậu cùng Hạ Tử Sâm không có xung đột lợi ích*.
*tranh giành quyền lực
Hạ Tử Sâm hiển nhiên cũng minh bạch điểm này, cho nên trước mắt hắn chỉ là đề phòng, vẫn chưa ra tay với cậu.
Bất quá sâu ngủ Hạ Thiên Tiếu xem như bị dọa chạy.
Tuy rằng Hoàng Thượng đã nhiều ngày không triệu kiến cậu, nhưng ở trên triều nhìn về phía cậu là ánh mắt hàm chứa áy náy.
Đứng ở góc độ của ông, Hạ Thiên Tiếu không đoạt trữ, điều này có lợi cho sự ổn định của đất nước, đối với Hoàng Thượng mà nói, không cần thấy cảnh huynh đệ tương tàn, tất nhiên là cực tốt.
Nhưng là bản thân Hoàng Thượng lại hổ thẹn với mẫu thân Hạ Thiên Tiếu, hiện giờ con trai của nàng phải thoả hiệp để tự bảo vệ mình, Hoàng Thượng phải cảm thấy có lỗi với cậu.
Phi tần không có mẫu tộc để dựa vào, đối với hắn mà nói là chuyện tốt.
Hoàng tử không có mẫu tộc, đối với hoàng tử chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hạ Thiên Tiếu hiện giờ chính là muốn hắn áy náy.
Sủng ái chỉ là nhất thời, tùy thời có thể thu hồi, nhưng mà áy náy có lẽ lúc tuyệt cảnh có thể cứu cậu một mạng.
Khi gần kết thúc buổi lâm triều, rốt cuộc tên vai chính cũng được nhắc đến.
Biên quan mơ hồ có xu thế chiến tranh, nhưng đánh giặc lãng phí nhân lực và tiền bạc, trừ khi cần thiết Hoàng Thượng cũng không muốn đánh giặc.
Nhưng Mẫn quốc hung hăng ngang ngược, vài lần không màng ước định hai nước, lấy đủ loại lí do mạo phạm biên cảnh Hạ quốc, tuy rằng đều là vài cuộc giao tranh nhỏ cũng không tạo ra tổn hại gì đáng kể nhưng hoàng đế cũng không yên lòng, đã bị chuyện này làm phiền nhiều ngày.
Thái Tử tiến cử một người có thể giải quyết được nhu cầu cấp thiết.
Người này chính là Hoa Minh Thành.
Mà Hoa Minh thành làm thế nào được Thái Tử phát hiện, trong nguyên tác cũng không viết rõ, Hạ Thiên Tiếu gọi đây là hào quang nhân vật chính.
Lần này là sự kiện thập phần quan trọng, nếu cử người có tài ăn nói thuyết phục người dân Mẫn quốc thì không sao, còn nếu thuyết phục không hành, ngược lại còn làm tình thế nghiêm trọng lên, dẫn tới hai nước giao chiến, là tội vô cùng lớn.
Kết quả thảo luận cuối cùng là để Hạ Tử Sâm đi cùng hắn ta.
Đúng lúc này, một vị lão thần nói: "Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, Thái Tử lần này muốn đi biên giới giữa hai nước, để phòng ngừa Mẫn quốc không thành thật, nên mang theo chất tử của Mẫn quốc đi cùng."
Tác dụng của chất tử bây giờ chính là lúc thể hiện.
Nói trắng ra thì hắn là con tin.
Lại một vị đứng lên nói: "Không thể không thể, nếu là mang thêm chất tử, chẳng lẽ muốn mang thêm nhiều binh lực để bảo vệ sao?"
Một cái khác nói: "Nhưng nếu không mang chất tử, chẳng lẽ là nói Thái Tử không cần bảo hộ sao?"
"Có đạo lý."
"Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, lần này đường xá xa xôi, trong đó có rất nhiều nguy cơ, sự an toàn Thái Tử cần phải bảo đảm, chất tử cũng phải được bảo đảm, mà Yến tướng quân ở sa trường giết địch kinh nghiệm phong phú, có thể để đi cùng."
Hạ Thiên Tiếu cảm thấy nói có lý.
Vì vậy Hoàng Thượng đáp ứng rồi.
Trong nháy mắt, toàn bộ cung điện gần như trống rỗng, Hạ Thiên Tiếu còn chưa ý thức được nhân vật chính rời đi, đại biểu cho cái gì, đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Khi Hoàng Thượng đem ánh mắt quét về phía cậu, Hạ Thiên Tiếu sửng sốt một chút.
"Lão lục, nếu hoàng huynh ngươi đều đi, ngươi cũng nên đi theo đi học hỏi kinh nghiệm."
Hạ Thiên Tiếu nghe thấy người bên cạnh hắn đột nhiên cười một cái.
Cậu nhận ra thanh âm đó là của ai, Yến Quy.
Sau khi lĩnh mệnh, mọi người hạ triều, Hạ Thiên Tiếu chưa ra ngoài được mấy bước, liền bị Hạ Tử Sâm gọi lại, cậu nhìn Yến Quy đi ngang qua mình, vẻ mặt nghiêm túc đến mức không ai nhận ra hắn vừa rồi mới cười.
Chờ Yến Quy đi qua, ánh mắt Hạ Thiên Tiếu mới dịch đến trên mặt Hạ Tử Sâm.
Hạ Tử Sâm cười như không cười, "Yến tướng quân không phải là người ngươi có khả năng mượn sức, ta khuyên ngươi vẫn là bớt chút tâm tư lên người hắn."
Đây là một cuộc đọ sức.
Hạ Thiên Tiếu cũng ngả bài, "Ta mượn sức người khác làm gì?"
"Ồ? Không tính toán mượn sức?" Hạ Tử Sâm cười một cái, "Tuy nói ngươi biểu hiện bên ngoài không thành thật, bất quá nếu ngươi đã nói, ta sẽ tin."
Hạ Thiên Tiếu nói: "Hoàng huynh nếu không có việc gì, thần đệ liền cáo lui trước."
"Ai nói không có việc gì?" Hạ Tử Sâm nói, "Hoàng huynh nhớ tới ngươi trước đó vài ngày nói xem diều lớn, bổn cung cũng muốn nhìn một chút, ta bồi ngươi cùng hồi cung."
Hạ Thiên Tiếu: Hắn nói nhảm.
Cậu có thể lấy diều cho Hạ Tử Sâm ở đâu được chứ?
Mắt thấy Hạ Tử Sâm thế nào cũng phải cùng cậu hồi cung, cũng không biết là có ý gì xấu, Hạ Thiên Tiếu dứt khoát nói: "Diều hỏng rồi."
Hạ Tử Sâm lại nói: "Vậy chúng ta uống trà đi."
Hạ Thiên Tiếu: "Không được."
Hạ Tử Sâm: "......"
Mắt thấy sắc mặt Hạ Tử Sâm chậm rãi âm trầm xuống, Hạ Thiên Tiếu vội vàng bù đắp, "Thần đệ toàn là lá trà cũ từ năm ngoái, còn có chút cũng đều mốc meo lốm đốm, không thể để hoàng huynh uống."
Hạ Tử Sâm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật sao? Vậy thì thôi vậy."
Hạ Thiên Tiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng sau khi đuổi Hạ Tử Sâm đi, Hạ Thiên Tiếu trở về cung, Viên Viên ở bên người cậu lén lút nói: "Điện hạ, mấy ngày nữa chúng ta phải đi rồi, tối nay là lễ hội hoa đăng, ngoài cung đang giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt, không bằng đi xem một chút?"
Nếu là Hạ Thiên Tiếu trước đây, Viên Viên tuyệt đối không dám khuyến khích cậu như vậy.
Nhưng từ khi Hạ Thiên Tiếu yêu cầu Viên Viên làm những gì hắn đã làm trước đây, lá gan Viên Viên cũng dần lớn lên, thậm chí ngay cả lần đi ra ngoài này, hắn cũng chủ động đưa ra yêu cầu muốn đi theo.
Theo lý thuyết, thái giám có thể đi theo ra ngoài, cũng có thể không đi theo ra ngoài.
Nếu có mối quan hệ tốt với chủ tử lại không thực sự muốn đi, có thể cùng chủ tử thương lượng, chủ tử cũng sẽ không khó xử.
Bởi vì thân phận thái giám đặc thù, mang theo đi ra ngoài cũng không tiện, có một số quý tộc có nô tài hầu hạ muốn rời đi hầu như sẽ không được đáp ứng, nhưng nếu theo Hạ Thiên Tiếu, khẳng định sẽ đáp ứng.
Nhưng khi Hạ Thiên Tiếu nói như vậy với hắn, hắn quỳ trên mặt đất, nói muốn bồi Hạ Thiên Tiếu.
Khi đi ra ngoài thế này, chủ tớ hai người làm bạn cung nhau cũng thích hợp.
Hạ Thiên Tiếu đối với lễ hội hoa đăng không quá hứng thú, cậu chỉ muốn ra ngoài chơi.
Rốt cuộc từ khi xuyên qua, cậu luôn lo lắng đề phòng vài ngày, cũng chưa kịp thả lỏng đã bị hoàng đế kéo ra ngoài làm nhiệm vụ, thật sự là vất vả, vì thế cùng Viên Viên chuồn ra ngaoif đi chơi.
Khi đi ra ngoài, cảnh sắc bên ngoài khiến mắt Hạ Thiên Tiếu sáng ngời.
Hạ quốc binh cường lực tráng, ở trong nguyên tác là quốc gia lớn nhất, có thể được gọi là phồn hoa thịnh thế, loại phồn hoa cảnh tượng này, sau khi Thái Tử Hạ Tử Sâm thượng vị, sẽ nâng cao một bước, đất Đại Hạ quốc cũng được mở rộng.
Hạ Tử Sâm tương lai sẽ là một cái hoàng đế tốt.
Hắn cũng sẽ sửa lại tập tục trọng văn khinh võ của đương kim hoàng thượng, về sau còn phong hầu phong tước cho Yến Quy, giảm bớt thuế má, làm các bá tánh an cư lạc nghiệp, đối với hắn khen không dứt miệng.
Hiện tại đã phồn hoa như thế, cảnh tượng đời sau gần như không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Thiên Tiếu dã lâu không có cảm giác thoải mái như vậy, cậu thaatj tâm đi chơi đùa, chợ lại rất đông người, cậu cũng không để ý mình và Viên Viên đã tách ra, cậu còn đang ngắm nhìn mấy chiếc hoa đăng xa hoa lộng lẫy.
Đang đi, cậu nhìn thấy một chỗ đông người.
Người xung quanh ồn ào nhốn nháo, khi Hạ Thiên Tiếu đi qua, phát hiện bên trong có rất nhiều thiếu nữ, cầm quạt che mặt mà cười, ở trung tâm là một nam tử trẻ tuổi cúi đầu, không thấy rõ diện mạo.
Có người ồn ào nói: "Lễ hội hoa đăng là ngày hội nơi nữ nhi chúng ta ở nơi này hướng lang quân thổ lộ tâm ý, nếu coi trọng nam tử nhà ai, sẽ viết lên hoa đăng, thỉnh lang quân tới thắp sáng, ngươi tuy không phải người quốc gia chúng ta nhưng mặt như mỹ nữ, cùng nữ nhi cũng không có gì khác biệt, nếu coi trọng ai ở đây cứ viết lên hoa đăng."
Ngay sau đó một trận nhạo báng không có ý tốt.
Hạ Thiên Tiếu lúc này mới hiểu chuyện là như thế nào, ra là đang khi dễ người khác.
Cậu dường như nhận thức được người bị khi dễ.
Là Cố Nguyệt Khâm?
Quả thật là đi đến nơi nào cũng không thanh tịnh.
Hạ Thiên Tiếu vốn định lặng lẽ rời đi khi không có ai để ý đến cậu, không ngờ không nghĩ đến, người trêu chọc càng ngày càng quá đáng thậm chí còn đẩy Cố Nguyệt Khâm một phen.
"Ta bảo ngươi viết, thế mà ngươi cũng viết luôn à!"
Cố Nguyệt Khâm trong mắt rưng rưng, đáy mắt mang chút tơ máu, biểu tình đáng thương nhưng lại có loại u ám khó tả, Hạ Thiên Tiếu biết rõ những người này đều không phải là người lương thiện, không ai ra ngăn tên dũng sĩ đang đã đẩy kia.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyệt Khâm, nam tử xung quanh liền có chút mơ hồ.
"Không viết cũng đúng, hôm nay là thời điểm tốt, không bằng như vậy, ngươi chọn một người trong số bọn ta có mặt để vào động phòng có tốt hơn không? Như vậy, cũng coi như Mẫn quốc các ngươi cùng Đại Hạ bọn ta liên hôn, công chúa cũng không cần gả đến đây!" Nam tử kia vừa nói vừa cười, những người khác cũng cười theo.
Càng nói càng vớ vẩn.
Hạ Thiên Tiếu khẽ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.
Cố Nguyệt Khâm hắc hóa, không phải không có nguyên nhân.
Nếu ở trong môi trường này lâu ngày, dù không hắc hóa, thì tâm trí cũng không còn được bình thường.
Hạ Thiên Tiếu đang định chờ xem, nhưng lúc này cậu phát hiện Viên Viên bên người không thấy, rõ ràng không lâu trước đây vẫn còn ở bên cạnh, cũng không biết là đi lạc từ khi nào.
Cậu nhìn xung quanh khắp nơi một chút, lúc này, Cố Nguyệt Khâm ngẩng đầu, nhìn thấy cậu trong đám người.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung —— rốt cuộc cũng thấy rõ hoàn toàn tướng mạo của nhau.
Lần trước có tấm màn che đậy, hắn nhìn về phía đối phương như nhìn trong sương mù, mông lung, hiện giờ đối diện trực diện với cậu, đôi. Mắt Cố Nguyệt Khâm hơi trợn to.
Lục hoàng tử...... sao lại ở chỗ này?
Hôm nay Hạ Thiên Tiếu mặc một thân xiêm y bình thường, nhưng cả người lại trắng nõn.
Đứng ở bên trong đám người, chỉ cần để ý một chút, phỏng chừng sẽ không ai có thể quên đi được gương mặt cậu.
Cố Nguyệt Khâm gục đầu xuống, thế nhưng lại có chút hoảng loạn, cậu đã ở chỗ này nhìn bao lâu rồi?
Mỗi lần gặp được, đều là thời điểm hắn bị khi dễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.