Vạn Nhân Mê

Chương 2

Kim Huyên

12/02/2016

“Sao lại trừng trừng nhìn hình ảnh của mình đến ngây người như vậy?”

Tạp chí phía trước đột nhiên bị người khác lấy đi, ánh mắt của Đoàn Dục Thần đi theo tạp chí lên cao, đem ánh mắt chuyển đến người mới đến__Tôn Cức, cấp trên đồng thời là bạn học của anh.

“Cậu đến rất đúng lúc, tôi đang muốn hỏi cậu quyển tạp chí này rốt cuộc là chuyện gì?” Đoàn Dục Thần nhăn mày hỏi.

“Cái gì mà chuyện gì? Tớ thấy bọn họ chụp hình cậu rất đẹp, viết cũng rất tốt nha.” Tôn Cức liếc tạp chí một cái, cười rạng rỡ nói.

“Tớ cho là cuộc phỏng vấn kia là của tạp chí công ty, cậu vì sao muốn lừa tớ?”

“Không lừa cậu, cậu sao có thể cho người ta phỏng vấn?”

“Vì sao tớ phải để người khác phỏng vấn, tớ lại không muốn nổi tiếng, mà cậu rốt cuộc vì sao lại làm như vậy?” Anh nhìn Tôn Cức chăm chú hỏi, từ lúc bắt đầu nhìn thấy cuốn tạp chí này anh đã luôn suy nghĩ vấn đề này.

“Đương nhiên là vì muốn giúp cậu.” Tôn Cức nhướn mày.

“Giúp tớ?”

“Trước tiên cậu nói cho tớ vì sao muốn xin nghỉ?” Phớt lờ thái độ nghi ngờ trên mặt anh, Tôn Cức phe phẩy đơn xin nghỉ phép trong tay, sau một hồi vội vàng nói: “Chờ một chút, để tớ đoán xem đúng không không, có phải là có liên quan đến học muội kia của cậu?”

Đoàn Dục Thần không nói một câu nhìn anh ta, hoàn toàn đoán không ra nụ cười như không cười trên mặt anh ta là rốt cuộc là có ý gì?

“Tớ đoán đúng không?” Anh ta hỏi.

“Rốt cuộc cậu đang làm gì, Tôn Cức?” không muốn lãng phí thời gian để đoán, anh hỏi thẳng vào vấn đề.

“cậu trước tiên trả lời cho tớ đúng hay không?”

“Đúng, tớ xin nghỉ chính xác là vì Mễ Mễ nhưng là chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến chuyện cậu hại tớ xuất hiện trên tạp chí?”

“Đương nhiên có liên quan, nhưng cậu trả lời một câu hỏi nữa của tớ, cô ấy, ý tớ là cái cô học muội làm cho cậu yêu thầm mười năm mà chậm chạp không dám thổ lộ kia, cô ấy có phải nói muốn hẹn hò với cậu?”

Đoàn Dục Thần nhất thời ngây ra, trừng mắt nhìn anh ta trân trân, sau đó anh đột nhiên hiểu ra. Anh bỗng nhiên từ trên ghế da bật dậy.

“Cậu____”

“Tớ nói đúng không, cậu có phải nên cám ơn tớ a?” Tôn Cức cười đắc ý.

“Đáng chết? Ai kêu cậu nhiều chuyện vậy?” Anh quát lên tức giận. Thì ra Mễ Mễ đột nhiên muốn hẹn hò với anh là bởi vì biết anh đã thăng cấp trở thành người có tiền, thì ra…

Tôn Cức ngớ người ra. “Sao vậy, chẳng lẽ cậu không còn thích cô ấy nữa sao?”

“Sao cậu lại muốn làm như vậy?” Anh chán nản ngồi xuống ghế, cả người giống như trong nháy mắt bị rút hết sức sống, không còn sức lực.

“Vì muốn cám ơn việc cậu làm cho tớ trước đây. Nhưng có phải tớ làm sai rồi không? Cậu đã không còn thích học muội kia nữa sao?” Trên mặt Tôn Cức có chút khó xử.

Sau khi Đoàn Dục Thần nhìn anh ta một hồi, chán nản lắc đầu.

“Cậu lắc đầu rốt cuộc muốn nói là thích hay là không thích cô ấy?”

“Tớ thích cô ấy.”

“Đã như vậy không phải là tớ không làm sao sao? Cậu đã nói cô ấy thích người có tiền, chỉ cần để cho cô ấy biết cậu là người có tiền, cô ấy tự nhiên sẽ thích cậu, không phải sao?”

“Căn bản là tớ không hi vọng chuyện này, tớ không muốn cô ấy bởi vì tiền của tớ mà yêu tớ, tớ muốn cô ấy yêu là con người tớ! Tôn Cức, cậu cũng từng yêu, chẳng lẽ cậu không hiểu loại cảm giác mà tớ muốn nói sao?” Đoàn Dục Thần không kìm chế được kích động hỏi.

“Tớ biết cậu đang nói cái gì, nhưng lão Đoàn, cậu đã bên cạnh cô ấy 10 năm rồi, cô ấy có từng quay đầu nhìn cậu một cái không?” Tôn Cức ngiêm túc hỏi. “Cậu là một nhân tài vô cùng quyết đoán trong kinh doanh, nhưng trong chuyện tình cảm của mình lại làm loạn cả lên. Trong kin doanh, cậu biết quy tắc âm thầm chờ đợi là không được, vì sao trong chuyện tình yêu lại chỉ biết lặng lẽ chờ đợi? Chuyện tình yêu và kinh doanh kì thật đều cần thủ đoạn và quyết đoán, lặng lẽ chờ đợi chỉ làm cho chính mình mất đi tất cả, chẳng lẽ cậu thật sự muốn chờ đến sau khi thật sự mất đi cô ấy mới hối hận?”

Đoàn Dục Thần sững sờ nhìn anh ta.

“Cậu muốn xin nghỉ phép một tuần phải không? Tớ cho cậu nghỉ một tháng, giữ chức giữ lương, coi như hồng bao bà mai tớ tặng thêm cho cậu, còn một tháng này, cậu muốn tiếp tục làm cái bóng hộ hoa sứ giả hay là thay đổi suy nghĩ, vì hạnh phúc tương lai của bản thân liều một phen, đều tùy cậu.” Nói xong, Tôn Cức tự mình đem đơn nghỉ phép anh viết để ở trên mặt bàn sửa lại thời gian xin nghỉ của anh, sau đó kí tên của anh ta lên, đưa cho anh.

“A.”

Đoàn Dục Thần đưa tay nhận lấy.

“Một tháng sau gặp lại.” Tôn Cức cười cười xoay người rời đi,vào giây phút anh nắm lấy cái nắm cửa đẩy ra, nghe thấy phía sau truyền đến____

“Cám ơn.”

Anh cũng không quay đầu lại, hướng về phía sau xua xua tay, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Đoàn Dục Thần cúi đầu nhìn đơn nghỉ phép đã được phê chuẩn.

Một tháng, bắt đầu từ ngày mai anh có một tháng nghỉ phép, mà một tháng này sẽ là bước ngoặt trong đời anh?

Ánh mắt của anh hơi hơi nghiêng về phía bên trái, sau đó dừng lại trên cuốn tạp chí đang mở ra còn có hình của anh và bài phỏng vấn.

Giá trị con người 500 triệu? Anh từ trước đến nay đều không biết bản thân có nhiều tiền như vậy, càng không biết bài phỏng vấn ngắn gọn 10 phút kia sẽ phát triển thành một chuyên đề hai trang gần 5 nghìn chữ.

Mà cô thật sự là bởi vì sau khi nhìn thấy bài báo này mới đột nhiên muốn cùng anh hẹn hò sao?

Quên đi, cô có xem cũng vậy mà không xem cũng vậy, giống như Tôn Cức đã nói, anh không thể tiếp tục im lặng chờ đợi nữa, nếu không chờ đến một ngày kia cô thật sự gả cho người ta, mà chú rể không phải là anh, anh nhất định sẽ hối hận đến chết.

Đương nhiên, chuyện này không hề chứng tỏ sau khi anh thay đổi phương pháp chú rể tương lai của cô nhất định sẽ là anh, nhưng là ít nhất có một thứ có thể khẳng định đó là đã từng cố gắng không phải sao?

Hít sâu một hơi, anh đưa tay đem tạp chí cất vào ngăn kéo, không nhìn nó thêm một cái. Quyết định, không suy nghĩ nhiều nữa!

***************

Từ ngày hôm qua sau khi nghe thấy Đoàn Dục Thần vì chăm sóc mình mà xin công ty nghỉ phép một tháng, Thời Mễ Mễ nhíu chặt mày liền không có thả lỏng ra. Cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ nghiêm túc như vậy, chính là giây phút kia, cô có chút hối hận nói muốn hẹn hò với anh, bởi vì sự nghiêm túc của anh có chút khủng bố.

“Học trưởng, anh không cần làm như vậy, em có thể tự chăm sóc mình.” Trải qua một ngày, cô vẫn không có cách nào mở miệng nói ra. Anh đối với cô rất tốt làm cho không kiềm chế được hoảng sợ.

“Em ngay cả bước xuống giường cũng không thể, làm sao chăm sóc bản thân?” Đoàn Dục Thần nhìn cô một cái nói, “Đến đây, ăn miếng táo.”



“Cái này chẳng qua là còn mới, có lẽ ngày mai em có thể xuống giường.” Nhận lấy miếng táo anh đưa đến đã gọt hết vỏ, Thời Mễ Mễ không ăn, tiếp tục nhăn mày nói.

“Bác sĩ nói em muốn xuống giường ít nhất cũng phải chờ 3 ngày sau.”

“Cho dù thật sự như vậy, anh cũng không cần xin nghỉ phép một tháng, chỉ cần nghỉ 3 ngày___không, anh căn bản không cần xin nghỉ vì em, bởi vì em còn có những người bạn khác có thể chăm sóc em.”

“Em đã là bạn gái của anh, tất nhiên là do anh chăm sóc em, không cần phiền người khác.” Anh không chịu thua nói.

Thời Mễ Mễ lần nữa có loại cảm giác tự gây nghiệp chướng không thể sống, cô nhìn anh, do dự run run khóe miệng, cuối cùng chầm chậm thăm dò mở miệng nói: “Học trưởng, anh có thể quên những lời em đã nói không?”

“Những lời nào?” Anh không hiểu nhìn cô.

“Chính là những lời về….” Cô liếm liếm môi, lại nuốt nước miếng mấy lần mới tiếp tục nói: “Chúng ta hẹn hò thử xem.”

Không gian trong phòng đột nhiên trở thành một trận im lặng, Đoàn Dục Thần không hề động đậy nhìn cô, cảm giác toàn bộ máu trong người giống như đang nhanh chóng đóng băng.

Thời Mễ Mễ bị anh nhìn có chút hoảng hốt cúi thấp đầu, không dám đón nhận ánh mắt của anh, mặc dù cô căn bản không hề biết trong lòng mình là đang sợ cái gì.

“Xin lỗi học trưởng,” Cô nhận lỗi, “Hôm qua bởi vì em bị một tên đàn ông đáng chết lừa gạt, cho nên tâm trạng có chút không ổn định mới tùy tiện nói như vậy, anh có thể quên chuyện kia được không, khôi phục quan hệ học trưởng học muội trước kia của chúng ta?”

Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, trong phòng lần nữa chìm vào một mảng im lặng làm cho người ta nghẹt thở, Thời Mễ Mễ hoảng loạn, không biết làm sao chậm chạp ngẩng đầu nhìn anh, mà anh giống như_luôn chờ giây phút cô nhìn về phía anh, lúc 4 mắt gặp nhau, khẽ nói.

“Vì sao?” Anh hỏi.

Đôi mắt tràn ngập tình cảm của anh làm cho Thời Mễ Mễ trong phút chốc giống như bị hút hồn nói không ra lời, cô vội vàng cúi đầu, chỉ cảm thấy tim đập nhanh không kiểm soát được giống như muốn nhảy ra khỏi ngực cô.

Ông trời, sao lại như vậy? Chẳng lẽ nói, chẳng lẽ cô thật sự động tâm, có tình cảm với anh? Nhưng, chuyện này sao có thể, bọn họ không phải vừa mới quen biết, cũng không phải chưa từng ở chung, cảm giác của cô đối với anh sao có thể nói thay đổi liền thay đổi?

Nhất định là ảo giác, cô tự nói với mình, hơn nữa vụng trộm ngẩng đầu nhìn anh để chứng minh suy nghĩ của mình không sai, nhưng___

Thịch! Thịch! Thịch! Tim của cô lại lần nữa giống như cơn bão đập nhanh không kiểm soát được.

Thời Mễ Mễ ngẩn người, cô nhìn anh chăm chú, chìm vào đôi mắt sâu như biển của anh, cùng anh 4 mắt nhìn nhau, lần nữa không có sức lực phủ nhận cảm giác của mình với anh.

Ông trời, cô thật sự thích anh rồi, chuyện này sao có thể, sao có khả năng?

“Vì sao? Em sao lại không trả lời anh?” Không nhận ra tâm trạng của cô thay đổi lên xuống, Đoàn Dục Thần vẫn ngập sâu trong sự vô tình của cô, nói thay đổi liền thay đổi.

Thời Mễ Mễ không chớp mắt chăm chú nhìn gương mặt của anh, mắt của anh, lông mày của anh, cái mũi của anh, cái miệng, tất cả đều không có sự thay đổi nào, tổ hợp lại vẫn là học trưởng, nhưng là trời ơi, sao lại như vậy? Như thế này nhìn anh, cô thế nhưng lại có cảm giác xẩu hổ, tim đập nhanh.

Trời ơi, đây chính là cảm giác động tâm sao? Có chút khó thở, tiếng tim đập giống như sấm vang dội, sau đó cảm thấy toàn thân đều đang nóng lên, đặc biệt là hai má.

Trời ơi, cô thật sự thích anh, không liên quan đến tiền bạc danh lợi, đây là lần đầu tiên cô đơn thuần chỉ vì thích một người mà động tâm, mà loại cảm giác này, thật sự rất ngẩn ngơ!

“Anh biết rồi!”

“Biết cái gì?” Cô chớp mắt, nhìn anh hỏi. Toàn bộ con người hoàn toàn vẫn đang trong sợ hãi.

Đoàn Dục Thần hai mắt rủ xuống không nhìn cô nữa, cũng không trả lời, anh từ trên ghế đứng dậy, từ từ đem một phần 3 trái táo đã gọt xong và dao cắt trái cây trong tay để ở trên cái bàn bên cạnh giường, sau đó xoay người đi về phía cửa.

“Học trưởng! Anh muốn đi đâu?” Hình ảnh anh quay người rời đi làm cho Thời Mễ Mễ hoảng hốt buộc miệng kêu lên.

Anh dừng bước, không quay đầu nhìn cô.

“Học trưởng?”

“Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi.” Sau một hồi im lặng, anh đột nhiên nói, không quay đầu lại nhìn cô.

“Học trưởng?” Thời Mễ Mễ kinh ngạc khẽ gọi, không nghĩ đến anh sẽ đột ngột nói như vậy. Còn có, anh vì sao không quay lại đối diện với cô? Chẳng lẽ anh không biết nhìn thấy anh quay lại với cô như vậy, cô sẽ hoảng sợ sao?

“Anh thừa nhận, lúc mới đầu anh thật sự là bị vẻ ngoài xinh đẹp của em mê hoặc, nhưng càng tiếp xúc với em, anh mới phát hiện, anh là bị toàn bộ con người em hấp dẫn, hơn nữa không phải đơn giản chỉ là bị bề ngoài mê hoặc.” Anh tiếp tục nói: “Em thích làm đẹp, say mê đồ hiệu, nhưng không phải vì khoe khoang, đơn giản vì thích mà thôi. Miệng lưỡi em sắc bén, không bỏ qua cho người khác, nhưng là dùng để giúp đỡ người yếu, hoặc để đối phó với những người chỉ biết bắt nạt người khác. Em yêu tiền, thích vui chơi, hơn nữa từ trước đến giờ chưa bao giờ che giấu sự thật này, làm cho người ta vừa yêu vừa hận. Em có rất nhiều ưu điểm, nhưng khuyết điểm càng nhiều, nhưng cho dù như vậy, anh vẫn không tự chủ được thích em, hơn nữa càng ngày càng thích.”

“Học trưởng…”

“Ánh mắt của em luôn luôn hướng về những người có tiền, loại thường dân như anh không phải em không thấy, chỉ là cuối cùng vô tình bị coi nhẹ, cho nên vì để giữ lại ánh mắt của em, điều duy nhất anh chỉ có thể làm là cố gắng làm cho mình trở thành người có tiền.”

“Học trưởng, em trước giờ đều không biết…vì sao anh chưa hề nói với em?” Thời Mễ Mễ cuối cùng nhịn không được khàn giọng nói ra.

Đoàn Dục Thần đơ người đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu cũng không nói cái gì.

“Học trưởng?”

“Em nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ gọi cho Khiết đến chăm sóc em.” Anh đột nhiên hít sâu một hơi nói, tiếp theo liền cất bước đi ra ngoài cửa lần nữa.

“Đừng!” Nhìn thấy anh muốn đi, Thời Mễ Mễ nhất thời sợ hãi kêu lên, đồng thời đưa tay xốc chăn lên, muốn xuống giường cản anh. động tác xuống giường nhanh chóng động đến chỗ đau ở eo ở cô, cô đau đến nổi kêu thành tiếng.

“A!”

Vừa nghe thấy tiếng kêu của cô, Đoàn Dục Thần liền nhanh chóng quay đầu, anh vội vàng lao về bên cạnh cô, đỡ cô trở lại trên giường.

“Em làm gì vậy? Không phải bác sĩ đã dặn em còn chưa thể xuống giường sao?” Anh nhíu chặt mày trách, giọng nói dịu dàng mà lo lắng.

“Anh muốn đi.” Cô tủi thân liếc anh một cái, trong vành mắt ngập đầy nước mắt vì đau.

Đoàn Dục Thần cắn cắn môi, yên lặng đắp chăn cho cô, không có nói chuyện.

“Học trưởng, anh đừng không để ý đến em được không?” Cô nắm chặt tay anh yêu cầu.

Anh im lặng không nói.

“Học trưởng?” Cô lay lay tay anh, kiên trì nhất định muốn nghe được đáp án cô muốn nghe.

“Em có biết em rất tàn nhẫn không?” Anh nhìn cô, yên lặng một hồi đột nhiên cười khổ nói.

“Vì sao?” Thời Mễ Mễ không hiểu nhìn anh. Muốn anh không được không để ý đến cô là tàn nhẫn?

“Em biết anh thích em, lại muốn giữ anh ở lại bên cạnh em nhìn em và người đàn ông khác hẹn hò, cái này không phải tàn nhẫn sao?” Anh hỏi



“Em đâu có muốn hẹn hò với người đàn ông khác nha.” Cô trong nháy mắt mở to hai mắt vì mình giải thích. “Học trưởng, em đã hẹn hò với anh, liền không có khả năng sẽ một chân đạp hai hay nhiều thuyền, cùng người đàn ông khác hẹn hò, anh hẳn là biết tính cách của em mới đúng nha.”

“Hẹn hò với anh?” Anh nghi ngờ nhìn cô, chậm chạp nói: “Vừa nãy em không phải muốn anh quên chuyện này sao?”

“A!” Thời Mễ Mễ lập tức khẽ kêu một tiếng.

Nghe anh nhắc lại như vậy, cô mới nhớ trước khi cô phát hiện chính mình động tâm với anh, bọn họ giống như đang nói về chuyện này, trời ơi! Cô sao lại nhanh quên như vậy? Thế nhưng đem những lời mình nói vài phút trước hoàn toàn quên mất! Hèn chi lúc nãy anh lại có những phản ứng kì quái như vậy, cô thật sự là…!

“Xin lỗi học trưởng, lúc nãy em chỉ là nói đùa với anh mà thôi.” Cô rụt cổ lại, thè lưỡi trêu anh.

Đoàn Dục Thần trợn mắt trân trối nhìn cô.

“Xin lỗi, em không nghĩ đến anh sẽ tưởng thật.”

Anh vẫn trừng cô, không nói một câu.

“Anh đừng tức giận được không?”

Anh vẫn không nhúc nhích.

Thời Mễ Mễ bị anh nhìn không biết làm sao, con mắt vừa đảo, tiếp theo liền đột nhiên kêu lên một tiếng a, quả nhiên, anh lập tức có phản ứng.

“Sao vậy? eo của em lại đau sao?” Vẻ mặt anh quan tâm hỏi.

“Không phải, chỉ là học trưởng tóc của anh hình như có cái gì đó, anh đến gần chút, em giúp anh nhìn xem.” Cô mỉm cười nói.

Đoàn Dục Thần đột nhiên có loại cảm giác bị lừa, anh nhìn cô, đành chịu hít sâu một hơi, sau đó vươn tay phủi phủi tóc của mình.

“Vẫn còn, anh lại gần đây chút, em giúp anh lấy đi.” Cô nhiệt tình nói với anh.

Nhìn cô nhiệt tình như vậy, Đoàn Dục Thần không từ chối nữa, chỉ cúi đầu lại gần cô, sao biết cô lại đột nhiên vươn người về phía anh, tiếp theo liền đem môi đỏ ấn lên mặt anh. Anh giống như bị điện giật đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy hai má cô đỏ lên nhìn anh.

“Xin lỗi, anh đừng giận nữa được không?” Cô dịu dàng khẩn cầu.

Đoàn Dục Thần ngẩn ngơ vỗ nhẹ chỗ má bị cô hôn, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

“Anh vẫn còn tức giận sao?” Thích bộ dạng anh ngây ngốc vì cô, Thời Mễ Mễ chớp chớp đôi mắt mê người, dịu dàng hỏi.

Đoàn Dục Thần ngu ngơ lắc đầu.

“Ha!” Thời Mễ Mễ nhất thời nhịn không được bật cười thành tiếng. Trời a, sự dịu dàng của cô thế nhưng có thể làm cho học trưởng cũng có bọ mặt ngu ngốc như vậy, rất rất đáng yêu a!

Tiếng cười của cô làm Đoàn Dục Thần từ nãy đến giờ vẫn luôn lộ ra bộ dạng đờ đẫn giật mình tỉnh lại, anh nhìn cô cười khanh khách, hai mắt híp lại, đột nhiên duỗi tay chống lên giường ở hai bên người cô, sau đó không báo trước một tiếng cúi người hôn lên đôi môi đỏ mềm mại của cô.

Lúc này người mắt trợn tròn đổi lại là Thời Mễ Mễ.

Anh ngậm lấy môi dưới của cô tinh tế mút, lưỡi di động dịu nhàng trên cánh môi của cô, động tác không tiến thêm một bước. Giống như chờ cô chủ động, cũng giống như chờ cô đồng ý.

Cô nhìn anh, anh nhìn lại cô, sau đó, cô chậm chậm vươn hai tay ôm lấy anh, đồng thời nhắm lại hai mắt đồng ý với anh, và anh thì nhanh chóng hôn càng sâu, vì mối quan hệ mới của hai người đóng dấu ấn, in xuống dấu ấn mới.

Quan hệ học trưởng học muội hơn mười năm, từ đây thành thành thật thật lên cấp trở thành người yêu.

*********

Tình yêu lúc đầu rất là ngọt ngào, nhất là lúc Đoàn Dục Thần chăm sóc cô từng li từng tí, Thời Mễ Mễ thật sự giống như con cá an nhàn trong biển vô cùng hạnh phúc.

3 ngày sau đến hạn ra viện, nhưng bởi vì vị trí Thời Mễ Mễ bị thương là eo, vì thế bác sĩ tuy để cho cô ra viện nhưng hết lần này đến lần khác căn dặn cô phải nghỉ ngơi nhiều, sau khi điều dưỡng thêm một thời gian nữa mới có thể vận động mạnh, nếu không e là sẽ để lại một chút di chứng.

Thời Mễ Mễ luôn miệng gật đầu nói được, trên thực tế sớm đã bị tin tức có thể xuất viện làm cho mê muội, căn bản một câu cũng không nghe vào, muốn lập tức quấn quýt lấy Đoàn Dục Thần cùng cô đến quán bar chơi.

“Không được.” Đương nhiên, đề nghị của cô lập tức bị người nhớ kĩ từng lời bác sĩ đã dặn là Đoàn Dục Thần một mực từ chối.

“Vì sao không được?” Cô mở to hai mắt kêu lên.

“Em vừa mới ra viện…”

“Chính vì vừa mới ra viện mới nên đi chơi nha. Anh không biết đâu 3 ngày trong bệnh viện kia, chính là sắp làm cho em buồn chết, được rồi, học trưởng, chúng ta đến quán bar đi chơi đi, tiện thể hẹn Khiết bọn họ ra gặp.” Cô làm nũng nói.

“Anh nói không được chính là không được.” Thái độ của Đoàn Dục Thần chính là không thể thương lượng.

“Học trưởng….”

“Không được.”

Thời Mễ Mễ buồn bực trừng mắt nhìn anh, “Bác sĩ đã cho em xuất viện thì chứng tỏ bệnh của em đã tốt rồi.”

“Lúc em xuất viện, ông ấy đã đặc biệt dặn dò muốn em trong thời gian ngắn không thể vận động mạnh, anh nghe rất rõ ràng, cũng nhìn thấy em gật đầu với ông ấy.”

“Nhưng là…” Thời Mễ Mễ muốn nói lại thôi ngậm miệng lại, bởi vì nghe anh nhắc đến, cô mơ hồ nhớ lại hình như có chuyện này. Thế nhưng ba ngày qua cô buồn sắp điên rồi, bây giờ nếu lại kêu cô ngoan ngoãn ở trong nhà, cô nhất định sẽ phát điên!

Không được, nói cái gì cô cũng phải đi chơi mới được.

“Vậy chúng ta không nhảy, chỉ đơn giản đi uống vài ly được không?” Cô lui một bước lần thứ hai thỉnh cầu nói.

“Không được.”

“Này cũng không được, kia cũng không được!” Thời Mễ Mễ có chút tức giận kêu, “Em cũng đã nói chúng ta sẽ không nhảy, chỉ đơn giản đi uống mà thôi, vì sao không được? Anh đừng nói với em bác sĩ cũng dặn dò nói em không được uống rượu!”

“Bác sĩ không đặc biệt dặn dò em không thể uống rượu,” Đoàn Dục Thần nhìn cô một cái, vẫn dùng phương thức ôn tồn nói. “Nhưng theo như tính cách của em, em khẳng định bản thân sẽ không nhất thời hứng khởi, nhịn không được đung đưa nhảy theo nhạc sao?”

“Em….”

“Không cần nói, em đương nhiên sẽ.” Anh thay cô trả lời, “Dù sao danh hiệu vạn nhân mê nói lên không đơn giản chỉ là tướng mạo bên ngoài của em, còn bao gồm phong thái khi em bắt đầu chơi đùa, làm loạn cùng với tính cách vô cùng tùy tiện.”

Thời Mễ Mễ lập tức bĩu môi nhìn anh, có lúc cô còn thật sự ghét anh so với cô còn hiểu cô hơn, thật sự đáng ghét!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Nhân Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook