Vạn Nhân Mê

Chương 6

Kim Huyên

12/02/2016

Cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim tước ở sau. (Tương đương với trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.)

Đoàn Dục Thần chân trước vừa rời khỏi cửa nhà, Thời Mễ Mễ chân sau lập tức đi theo, mà Nhan Thế Ngọc con hoàng tước này lại thấy toàn bộ tất cả trong mắt, sau đó cẩn thận theo sau bọn họ.

Đoàn Dục Thần bị Tôn Cức tạm thời gọi trở về công ty giúp đỡ, bởi vì vị thiên kim nào đó của một doanh nghiệp hợp tác mượn chuyện công nói chuyện riêng vào công ty chỉ đích danh muốn tìm Đoàn Dục Thần, không thèm quan tâm những người khác, ý đồ của họ tư mã này người đi đường đều biết, nhưng lại ngại quan hệ hợp tác của hai bên, bị ép buộc không biết làm sao, Tôn Cức đành phải làm phiền Đoàn Dục Thần đến công ty một chuyến.

Thật ra chuyện tương tự như vậy đâu chỉ có một lần này? Từ ngày đó sau khi bản tin trên tạp chí phát hành, cho dù là khách hàng đến bàn chuyện hay là những nhân viên tài giỏi của những doanh nghiệp muốn cùng bọn họ hợp tác, chỉ cần là phụ nữ, chưa kết hôn, ai mà không có dụng ý khác? Càng hơn nữa là, còn có một số ông chủ doanh nghiệp lớn đi thẳng vào vấn đề nói muốn đem con gái gả cho Đoàn Dục Thần, làm cho Tôn Cức nhịn không được than thở nghi ngờ, đàn ông chưa kết hôn trên thế giới này có phải đều chết hết rồi không?

OK, câu cuối cùng phía trên là nói giỡn thôi, nhưng than thở lại là thật. Bởi vì anh ta mặc dù sớm biết người đời có bao nhiêu nịnh nọt, nhưng biết và tận mắt nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau, anh ta thật sự rất vui mừng vợ anh ta yêu anh ta, mà không phải là tiền của anh ta, thật sự rất may mắn cũng rất cảm động.

Tóm lại một câu, Tôn Cức anh cũng không phải thật sự muốn làm phiền Đoàn Dục Thần theo đuổi vợ, chỉ bất quá là cố tình đem anh tạm thời rời khỏi bên người Thời Mễ Mễ____A! Nói quá thuận không cẩn thận để lộ âm mưu rồi.

Được rồi, nói thật, hắn là được Đường Duẫn nhờ vả tạm thời đem Đoàn Dục Thần rời xa Thời Mễ Mễ, bởi vì cậu ta có mấy lời muốn nói với Thời Mễ Mễ, còn về phần nói cái gì, Đường Duẫn phóng khoáng trả lời: Lời nói thật, có tác dụng trợ giúp làm tăng thêm tình yêu của Thời Mễ Mễ dành cho lão Đoàn. Đương nhiên, anh ta không thể từ chối lập tức gật đầu đồng ý giúp đỡ.

Về phần Đường Duẫn có lời gì muốn nói với Thời Mễ Mễ? Đương nhiên chính là tiếp tục đề tài còn chưa nói xong trong quán bar ngày đó.

Sau khi nhìn thấy Đoàn Dục Thần lái xe đi vào cửa bãi đậu xe ngầm của công ty, Thời Mễ Mễ lập tức bước xuống taxi, đi về phía quán coffee đối diện cửa ra của bãi đậu xe.

Đường Duẫn đã chờ ở bên trong, lúc nhìn thấy cô liền đứng dậy vẫy tay với cô.

“Ở đây.” Anh gọi cô.

Thời Mễ Mễ lập tức đi về phía cô.

“Muốn uống gì?” Đường Duẫn đợi sau khi cô ngồi xuống hỏi.

“Gì cũng được.” Cô nhanh chóng trả lời, vội vàng nói tiếp: “Tôi không biết học trưởng đến công ty bao lâu, lão Đường, anh nhanh nói học trưởng lúc đó vì sao chuyển sang học khoa kinh tế, còn có chí hướng lúc đầu của anh ấy là gì, anh nhanh nói đi.”

“Cậu ta vốn muốn trở thành một thầy giáo.” Đường Duẫn nói.

“Cái gì? Thầy giáo?” Thời Mễ Mễ hơi há hốc miệng.

“Đúng. Không ngờ đi?” Anh ta mỉm cười. “Bởi vì ba mẹ lão Đoàn đều là giáo viên, mà từ nhỏ nhìn thấy ba mẹ vô cùng đằm thắm, mỗi lần đều lợi dụng kì nghỉ đông và nghỉ hè cùng nhau đi du lịch khiến cho cậu ta từ nhỏ đã có mong muốn trở thành thầy giáo, đồng thời cưới một cô giáo, sau đó giống như ba mẹ cậu ta yêu thương nhau mãn nguyện cả một đời.”

Thời Mễ Mễ nghe đến nỗi há hốc miệng, thái độ trên mặt giống như bị người hành tinh nhập vào.

“Cô bị dọa sao?” Đường Duẫn nhịn không được cười thành tiếng.

Thời Mễ Mễ phản ứng vô cùng chậm gật gật đầu, thái độ trên mặt vẫn là như bị người hành tinh nhập.

“Thật ra lão Đoàn cũng không có chí lớn gì, hi vọng lớn nhất chính là có thể cùng người mình yêu sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc, giống như ba mẹ cậu ta.”

Thời Mễ Mễ chớp chớp mắt, cuối cùng hoàn hồn mở miệng, “Lão Đường anh xác định người đang nói bây giờ là học trưởng của tôi, Đoàn Dục Thần?”

“Không thể giả được.”

“Nhưng học trưởng anh ấy rõ ràng là một người cuồng công việc, ngay cả ngày nghỉ cũng không nghỉ ngơi, suy nghĩ trong đầu ngoại trừ đi làm kiếm tiền, vẫn là đi làm kiếm tiền, anh ấy làm sao có thể không có chí lớn? Càng huống chi bình thường?”

“Đó là có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?”

Đường Duẫn không chuyển mắt nhìn cô, cũng không có lập tức trả lời.

“Bởi vì….tôi?” Ánh mắt của anh ta khiến cho Thời Mễ Mễ nhịn không được buột miệng nói.

“Đúng, bởi vì cô, tất cả đều là vì cô.”

“Tôi không hiểu.” Cô lắc đầu.

“Bình thường cô thường nói muốn làm bạn trai của cô điều kiện đầu tiên là gì?”

“Nhiều tiền.” Thời Mễ Mễ theo phản xạ trả lời, vừa nói xong, cả người cô cũng ngây ngốc, ngốc rồi.

“Xem ra cô đã biết.” Đường Duẫn nói.

Thời Mễ Mễ trừng mắt nhìn anh ta, vẫn nói không ra lời. Trời a, trước giờ cô đều không biết học trưởng lại vì cô làm nhiều việc như vậy! Bỏ đi nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của mình, bỏ đi ngày nghỉ của mình, trở thành người cuồng công tác trong mắt, trong miệng người khác, thậm chí lần trước trong quán bar lão Đường còn nói rõ ràng yêu cô còn làm cố vấn tình yêu cho cô.

Trời a, sao cô lại chậm chạp như vậy, không phải cô hay khoe khoang hiểu rõ đàn ông nhất sao? Sao ngay cả suy nghĩ của một người chân thành yêu thầm mình, ở bên mình 10 năm cũng không phát hiện? Cô thật sự đáng chết!

“Bây giờ cô đã biết lão Đoàn vì yêu cô, trả giá bao nhiêu tâm huyết và nỗ lực, mà cô….” Đường Duẫn một bộ nghiêm túc nhìn cô chăm chú nói, “Tôi đương nhiên không thể yêu cầu hay ép buộc cô nhất định phải trả giá giống như vậy cho cậu ấy. Nhưng tôi hi vọng nếu như cô không thật sự yêu cậu ta….”

“Tôi yêu anh ấy.”

Đường Duẫn từ từ khép miệng lại, cẩn thận chăm chú nhìn thái độ nghiêm túc và kiên quyết trên mặt cô một hồi, khóe miệng chầm chậm nhếch lên.

“Ai, lão Đoàn thật là mệnh tốt, lại được một người xinh đẹp quyến rũ vạn nhân mê nói yêu cậu ta, chính là không biết vạn nhân mê của tôi khi nào mới xuất hiện đây.” Anh ta không nghiêm túc than thở, nụ cười bên miệng lại không chút nào giảm bớt.

“Vạn nhân mê trên đời này cũng chỉ có một mình tôi, không có người thứ hai, cho nên tôi thấy vạn nhân mê của anh, đại khái phải chờ đến đời sau mới xuất hiện nha.” Thời Mễ Mễ hơi híp mắt lại, trêu chọc nói.

“Được rồi, không có vạn nhân mê, ngàn nhân mê cũng được, ngàn nhân mê của tôi khi nào mới xuất hiện đây?” Đường Duẫn ngớ ra, lập tức đổi lời nói.

Thời Mễ Mễ buồn cười đang muốn đối với anh ta giậu đổ bìm leo một trận, sao biết xe của Đoàn Dục Thần lại đúng lúc từ cửa bãi đậu xe ngầm ở phía đối diện đi ra.

“Thảm rồi, học trưởng muốn về nhà rồi!” Cô buộc miệng kêu lên, vội vàng từ trên ghế đứng dậy.

“Đừng vội, trước tiên cô gọi cho cậu ấy giả vờ hỏi khi nào thi cậu ấy về nhà, lại kêu cậu ấy đi mua giúp cô cái gì đó, như vậy tự nhiên cậu ấy sẽ không về nhà sớm hơn cô.” Đường Duẫn giống như sớm đã nghĩ đến vấn đề này, ung dung làm cô yên tâm.

Thời Mễ Mễ nhìn anh ta một cái, lập tức gật đầu làm theo cách đó. Quả nhiên, học trưởng không nói hai lời đồng ý giúp cô đi mua xíu mại đột nhiên cô muốn ăn.

“Hôm nay cám ơn anh rất nhiều, lão Đường.” Nguy hiểm đã hết, Thời Mễ Mễ khôi phục lại khí chất ưu nhã, mỉm cười cám ơn Đường Duẫn, đồng thời vươn tay muốn cầm hóa đơn trên bàn, sao biết Đường Duẫn lại nhanh hơn cô một bước.

“Mời người đẹp uống coffee là vinh hạnh của tôi, cô ngay cả một chút lòng hư vinh này cũng không cho tôi sao?” Đường Duẫn phe phẩy hóa đơn trên tay nhướng mày.

“OK, cho anh, coi như quà cám ơn anh giúp tôi giải đáp nghi hoặc.”

“Cám ơn người đẹp.”

“You are welcome!”

Hai người cười với nhau, sau khi thanh toán kề vai bước ra khỏi quán coffee, Đường Duẫn còn giúp cô gọi một chiếc taxi, thay cô mở cửa, đóng cửa xe, sau cùng dõi theo cô rời đi.

Bọn họ không ai phát hiện, từ đầu đến cuối có một đôi mắt và một ống kính xa xa nhắm vào bọn họ, đem từng hành động của bọn họ tất cả đều chụp lại.

*********

Đoàn Dục Thần một bên lái xe một bên hát thầm, tâm trạng tốt vô cùng. Anh nghiêng đầu nhìn xíu mại bên cạnh nóng hôi hổi, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.



“Quả nhiên là không giống.” Anh bật cười lắc đầu, tự nói với mình.

Rõ ràng đều là nịnh nọt, ghét nghèo thích giàu, trên người Mễ Mễ anh lại chỉ thấy chân thật và đáng yêu, trên người phụ nữ khác lại chỉ nhìn thấy giả tạo và đáng ghét, thật sự là kì lạ, mà chuyện này đại khái gọi là người yêu trong mắt hóa tây thi sao? Xem ra, anh thật sự yêu thảm cô rồi.

Lại nhìn xíu mại bên cạnh một cái, nụ cười bên khóe miệng anh không tự giác lại càng lớn thêm rất nhiều.

Từ khi ra cửa cho đến nay chớp mắt đã qua hai tiếng đồng hồ, mới hai tiếng không nhìn thấy cô mà thôi, lại khiến cho anh có loại cảm giác nhung nhớ, may mà lúc nãy cô gọi điện thoại cho anh, nghe thấy giọng nói của cô khiến cho anh hơi hơi giảm nỗi buồn nhớ thương, nhưng anh vẫn là muốn nhanh chóng trở về bên cạnh cô.

Nhìn dòng xe phía trước đông nghịt dùng vận tốc 30 km/h tiến lên, anh cuối cùng nhịn không được quyết định đi đường hẻm vẫn là nhanh hơn một chút, cho dù anh có thể chờ, xíu mại nóng hổi lại không thể chờ, bởi vì nó sẽ bị nguội.

Bật đèn xi nhan, trước tiên anh lái xe vào làn xe bên ngoài rồi đưa xe vào làn xe giữa.

Trong hẻm nhỏ cong cong vòng vèo giống như mê cung, nếu như không quen đường, một cái xe ô tô sẽ không chui vào hẻm nhỏ, cho nên mặc dù luẩn quẩn một chút đường xa, đoàn dục tần vẫn sau 15 phút ra khỏi hẻm nhỏ, lái lên con đường lớn thông thoáng duy nhất đi về nhà anh. Lần này chưa đến 1km anh đã về đến nhà.

Giảm tốc độ xuống, bật đèn xi nhan bên phải tại cửa hầm___Có người!

Chi! Vội vang đạp phanh vẫn không kịp ngăn đầu xe của mình đụng phải người đàn ông đột nhiên nhảy ra giữa đường, người đàn ông kia ngã ngồi trên đất, mà Đoàn Dục Thần vội vàng dừng xe lại, sau khi kéo phanh lên, vội vàng xuống xe kiểm tra.

“Tiên sinh, anh không sao chứ?”

Người đàn ông kia ngay từ đầu đã không trả lời anh, Đoàn Dục Thần lo lắng lúc muốn mở miệng hỏi anh ta lần nữa, anh ta đột nhiên trong lúc đó ngẩng đầu nhìn anh, một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

“Nhan Thế Ngọc!” Anh buột miệng nói ra tên của anh ta.

“Thì ra là anh Đoàn Dục Thần, anh lỗ mãng như vậy không sợ Thời Mễ Mễ dùng lí do này quăng anh sao?” Nhan Thế Ngọc từ trên đất đứng dậy, một bên phủi đất cát trên người, một bên khiêu khích nói. Thật ra anh ta luôn chờ ở đây chính vì muốn tạo ra bất ngờ này, để cho anh ta có cơ hội cùng anh nói chuyện riêng, bất quá ngoại trừ anh ta, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai biết quỷ kế của anh ta.

Đoàn Dục Thần nhìn anh ta, từ từ nhếch miệng cười một cái.

“Anh không sao chứ?” Dù sao cũng là xe của anh đụng anh ta, cho dù anh ta là người đáng ghét, về đạo lý anh vẫn là phải xác định anh ta không sao, anh mới có thể xoay người rời đi.

“Tôi thấy anh cũng không đắc ý được bao lâu, Thời Mễ Mễ sở dĩ đồng ý hẹn hò với anh hoàn toàn là vì giá trị con người anh 500 triệu, một ngày nào đó lúc cô ta thấy một thú săn tốt hơn chính là lúc anh sẽ bị cô ta vứt bỏ.”

“Xem ra anh không sao.” Đoàn Dục Thần nói xong câu này, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái, xoay người rời đi.

“Kỹ thuật trên giường của cô ấy rất tốt phải không?”

Đoàn Dục Thần đột nhiên dừng bước, xoay đầu nhìn anh ta.

Nhan Thế Ngọc trong phút chốc cười một cái. “Anh kinh ngạc cái gì? Chỉ cần là người đã từng ngủ với cô ta đều biết cái này, không phải anh không biết chứ?”

“Im miệng!”

“Thế nào? Thật sự đụng đến chỗ đau của anh rồi, cô ta đến bây giờ còn chưa ngủ với anh?”

“Tôi nói anh im miệng, anh không không nghe thấy sao?” Nhanh như tên bắn! Đoàn Dục Thần trong nháy mắt lao đến bên người anh ta, hung hăng nắm chặt cổ áo của anh ta, đem anh ta kéo về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh tức giận cái gì? Tức giận tôi đã ngủ với cô ta mà anh thì không?” Nhan Thế Ngọc giễu cợt cười nói, không chút nào sợ hãi thái độ rét lạnh trên mặt anh. Hắn ngay cả hậu quả bị xe đụng có khả năng dẫn đến cái chết hoặc liệt nửa người còn không sợ, sẽ sợ anh?

“Cô ấy căn bản chưa từng để ngươi đụng đến cô ấy!” Đoàn Dục Thần nhìn hắn chằm chằm.

“Cô ta nói với anh như vậy? Anh tin tưởng cô ta?” Nhan Thế Ngọc buồn cười nói.

“Cô ấy căn bản không cần nói với tôi cái gì, sự thật tự nhiên có thể chứng minh tất cả!”

“Sự thật? Cái gì gọi là sự thật?” Nhan Thế Ngọc trào phúng nói, sau khi nói xong lại đột nhiên ngây người, thái độ trên mặt nhanh chóng thay đổi, cuối cùng lại là tâm tình không ổn định nhìn Đoàn Dục Thần chăm chú nói: “Anh hẳn sẽ không muốn nói cho tôi biết, trước khi Thời Mễ Mễ và anh lên giường vẫn là xử nữ chứ?”

Đoàn Dục Thần trong tích tắc đẩy hắn ra, giống như ném rác.

“Ngươi tốt nhất đừng để cho ta nghe thấy bất cứ lời đồn gièm pha nào về Mễ Mễ, cho dù đó không phải là ngươi nói, ta cũng sẽ không tha cho ngươi, ngươi nghe rõ chưa?” Anh chầm chậm nói, thái độ trên mặt, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, đều khiến cho người khác có loại cảm giác kinh sợ không lạnh mà run.

Nhan Thế Ngọc trong nháy mắt sợ hãi thiếu chút nữa rụt người lại, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người bọn họ hôn nhau, ve vãn trước mặt mọi người trong quán bar, khiến cho sự tức giận của hắn ta trong nháy mắt vượt qua sự sợ hãi.

“Ha ha…” Hắn đột nhiên ha ha cười lớn. “Anh thật sự cho là cô ta là một xử nữ? Đừng ngốc thế, cô ta và tôi lần đầu tiên cũng có lạc hồng!”

Đoàn Dục Thần kinh hoàng trừng hắn.

“Thật ra không chỉ có tôi, cô ta và mỗi một người đàn ông lần đầu tiên đều chảy máu, nếu không tin, anh tùy tiện tìm một người từng hẹn hò với cô ta hỏi thì biết.” Hắn cười khẩy nói.

Đoàn Dục Thần không tin lắc đầu, anh không tin Mễ Mễ là loại phụ nữ đó, cô ấy mặc dù ham chơi, mặc dù sành điệu, mặc dù thời thượng, tuyệt đối không thể tùy tiện như vậy cùng mỗi một người bạn trai phát sinh quân hệ thân mật, đặc biệt thời gian hẹn hò của những người bạn trai đó với cô lại không phải là dài. Anh không tin!

“Phương pháp vá màng trinh, danh từ này anh hẳn là nghe qua chứ?” Nhan Thế Ngọc tiếp tục bịa đặt, bởi vì hắn đã nhìn ra ý chí của Đoàn Dục Thần giống như bắt đầu lung lay. “Nó tạo phúc cho không ít phụ nữ, cũng thỏa mãn không ít đàn ông. Mặc dù chúng ta miệng nói không sao, nhưng thật sự đụng đến lần đầu tiên của vợ mình không phải cùng với mình, trong lòng ngươi có thể không có khúc mắc sao? Thời Mễ Mễ biết rõ đạo lý này, cho nên mỗi lần trước khi đổi đường băng, cô ta nhất định sẽ đến bệnh viện đầu tiên….”

“Im miệng! Ngươi nói thêm một câu sỉ nhục Mễ Mễ, cẩn thận ta đánh ngươi!” Đoàn Dục Thần đã không thể nghe tiếp nữa, nắm chặt tay hướng hắn tức giận quát lên.

“Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi, anh…..”

“Ta nói ngươi câm miệng!”

Không nhịn được nữa, Đoàn Dục Thần nắm chặt tay đấm một cái vào cằm hắn, Nhan Thế Ngọc loạng choạng lùi về sau hai bước mới té ngã xuống đất, máu từ bên khóe miệng hắn từ từ rơi xuống.

“Đừng cho là ta không biết, người là vì bị Mễ Mễ bỏ rơi, ngươi thẹn quá thành giận mới đến đây bịa đặt nói xấu cô ấy, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng để cho ta nghe thấy bất cứ lời đồn gièm pha nào về Mễ Mễ, nếu không ta tuyệt đối sẽ chỉ tìm ngươi hỏi thăm!” Đoàn Dục Thần không kìm nổi tức giận sau khi nói xong, xoay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước, sau lưng lại truyền đến giọng nói của hắn.

“Anh có thể không tin lời tôi nói, nhưng anh có mắt có thể nhìn, có xử nữ nào làm ra được những tư thế mê người như Thời Mễ Mễ không? Nếu không phải kinh nghiệm phong phú, cô ta sao có thể lợi hại sử dụng mỗi một động tác, một ánh mắt hoặc là một câu nói thì khiến cho đàn ông ở bốn phía xung quanh ngứa ngáy khó chịu trong lòng, hận không thể vì cô ta bỏ nhà bỏ con? Tôi không phải là một ví dụ tốt nhất sao?”

Không muốn nói thêm một câu nào, Đoàn Dục Thần nhanh chóng ngồi vào trong xe, sau khi ầm một tiếng đóng cửa xe lại, trước tiên lái xe lùi về sau hai mét, sau đó đạp ga, sau đó vượt qua hắn mà đi.

Nhan Thế Ngọc cười cười, cười một cách thoải mái không ngừng, cho dù khóe miệng truyền đến một trận lại một trận co rút đau nhức cũng không thể nào ngăn cản hắn thoải mái cười lớn.

Đoàn Dục Thần bị lừa rồi, hắn biết. Mà cho dù phản ứng bề ngoài của anh ta là như thế nào bảo vệ tiện nhân Thời Mễ Mễ kia, trong lòng anh ta mãi mãi sẽ có vướng mắc kia, hơn nữa càng yêu cô ta càng đau khổ.

Trong mắt người yêu không chịu được một hạt cát nha, càng huống chi vẫn là vướng mắc to lớn! Hắn lại muốn nhìn xem hai người bọn họ tương lai như thế nào tiếp tục yêu đương, ha ha….ha ha…

Vừa nghe thấy tiếng thang máy mở đinh một tiếng vang lên, Thời Mễ Mễ lập tức chạy ra cửa lớn, đột nhiên mở cửa ra.

“Hoan nghênh về nhà!” Cô nhìn Đoàn Dục Thần vừa ra khỏi thang máy, cười nũng nịu nói.

Bước chân Đoàn Dục Thần dừng lại, nhìn cô đang nhanh chóng đi về phía anh, miễn cưỡng mỉm cười.

“Sao lâu như vậy, anh đi đâu mua xíu mại thế?” Nụ cười của Thời Mễ Mễ đáng yêu, ôm lấy tay anh, cúi đầu nhìn những thứ linh tinh anh cầm trong tay. “Oa, xíu mại Tinh Hoa! Sao anh biết em thích ăn xíu mại ở nhà hàng này nhất?” Cô kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu hỏi.

“Nhanh đi vào nhà đi, nguội ăn không ngon đâu.” Đoàn Dục Thần một bên cất bước đi về phía cửa nhà, một bên nói.

“Ân.” Thời Mễ Mễ nhanh chóng gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm động.

Học trưởng thế nhưng ngay cả cô thích ăn nhất xíu mại của nhà hàng nào cũng biết, trời a, cô thật sự….cô thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt, nhưng có một điều cô biết, đó chính là đời này cô nhất định sẽ yêu anh không hối hận, cho dù anh không phải là người có tiền cũng như vậy.

Cô sẽ cùng anh sống một cuộc sống bình thường yêu thương nhau, giống như nguyện vọng của anh.

Trở về nhà, Đoàn Dục Thần lấy hộp xíu mại lớn ra, sau khi đưa đến trước mặt Thời Mễ Mễ lúc xoay người muốn đi về phòng khách, lại bị cô giữ lại.



“Học trưởng, cùng ăn đi.” Cô ngẩng đầu, gương mặt tươi cười mời.

“Anh không đói.”

“Cùng em ăn.” cô nũng nịu nói, nói xong không để cho anh có cơ hội từ chối, liền kéo anh ngồi xuống một cái ghế bên bàn ăn, sau đó tự mình lại ngồi trên đùi anh.

Cả người Đoàn Dục Thần cứng đờ, thái độ trên mặt là tâm tình không ổn định, không ngừng ngọ nguậy.

“Đến đây, anh ăn chút đi.” Thời Mễ Mễ gắp lên một viên xíu mại, xoay người đưa đến bên miệng anh.

Đoàn Dục Thần thu lại thái độ không xác định trên mặt, có chút bất lực nhìn cô.

“Anh thật sự không đói.”

“Ăn chút đi, nó thật sự rất ngon, em không lừa anh đâu.”

Trừng mắt nhìn xíu mại trước mặt không động đậy, Đoàn Dục Thần không biết làm sao đành phải mở miệng nhận lấy.

“Ăn rất ngon phải không?” Thời Mễ Mễ ngọt ngào cười.

Đoàn Dục Thần căn bản ăn không biết vị, nhưng anh vẫn gật gật đầu.

“Em nói rồi mà.” Thời Mễ Mễ lần nữa lộ ra một nụ cười ngọt ngào thỏa mãn, sau đó mới xoay người ăn xíu mại của cô.

Đoàn Dục Thần nhìn cô ở phía sau, một suy nghĩ rối loạn lại đầy trong đầu anh, giống như muốn nổ tung.

Anh nên tin tưởng cô, anh nên đem những lời nói của Nhan Thế Ngọc toàn bộ đều quên đi, anh nên tin tưởng con mắt của chính mình, tin tưởng 10 năm này anh quen biết cô mà không nên vì lời gièm pha của tiểu nhân nảy sinh nghi ngờ cô.

Anh nên tin tưởng cô. Nhưng là ông trời! Rốt cuộc cái nào mới là sự thật? Con người thật của cô rốt cuộc là người mà anh quen biết sao? Hay là con người kia trong miệng người khác?

Đoàn Dục Thần đừng nghĩ nữa, ngươi nên đem tất cả chuyện xảy ra ngoài cửa lúc nãy quên đi, chỉ cần nhớ rõ ngươi bây giờ là hạnh phúc, cảm giác khi hai người bọn ngươi ở chung là vui vẻ, như vậy là đủ rồi, nhưng…..

Trời ơi, Đoàn Dục Thần, ngươi lúc nào thì trở nên dài dòng như vậy? 10 năm lại đây, cô ấy làm quen với một đống đàn ông mà tình hình bên trong ngươi đều thấy rõ, nhưng tình cảm của ngươi vẫn thuộc về cô ấy, đã như vậy, bây giờ ngươi còn để ý cái gì? Giãy dụa cái gì? Từ đầu đến cuối đều là tự mình ngươi lựa chọn không phải sao?

Đủ rồi!

“Học trưởng, đến đây, ăn thêm một miếng nữa.” Thời Mễ Mễ gắp xíu mại lên xoay người đưa đến trước miệng anh.

Đoàn Dục Thần hoàn toàn không kiềm chế được nét mặt của mình, tâm trạng không tốt nhìn lúm đồng tiền trên gương mặt tuyệt đẹp của cô.

“Sao vậy?” Thời Mễ Mễ lờ mờ nhận thấy anh có chút không bình thường.

“Snh thật sự không đói, em ăn một mình đi.” Đoàn Dục Thần lập tức giãn mặt ra.

“Học trưởng, có phải là công ty xảy ra chuyện gì không?” Thời Mễ Mễ nhìn anh, suy đoán vấn đề. Bởi vì anh thật sự có chút không bình thường.

“Không có.”

“Có phải cấp trên của anh muốn anh đi làm?” Cô không từ bỏ tiếp tục đoán. Dù sao với chức vị của anh xin nghỉ một tháng có chút khoang trương rồi.

“Không phải.”

“Vậy là chuyện gì? Em không tin không có chuyện, bởi thì thái độ trên mặt anh là lạ, một chút cũng không giống anh bình thường.” Không đoán nữa, cô trực tiếp hỏi thẳng.

Đoàn Dục Thần không trả lời cô, sau khi im lặng nhìn cô một hồi, đột nhiên vươn tay đem cô đẩy ra khỏi đùi mình, sau đó đứng dậy, lại để cô người xuống ghế.

“Thừa lúc còn nóng ăn đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.” Anh nói xong xoay người đi.

“Học trưởng!” Thời Mễ Mễ đột nhiên giữ chặt lấy anh, “Anh rốt cuộc bị sao vậy?”

“Không có chuyện gì, em đừng quản anh.” Anh đẩy tay cô ra.

Kêu cô làm sao không quản?! Sau khi cô biết anh vì cô mà trả giá toàn bộ, cảm nhận rõ ràng tình cảm anh dành cho cô có bao nhiêu sâu đậm, cô sao có thể không xúc động, không bị anh làm cho cảm động?

Cô yêu anh, mặc dù không sâu sắc hay lâu dài được như anh yêu cô, nhưng cô yêu anh, cho nên cũng hi vọng mình có thể vì anh làm cái gì đó, không thể giải quyết buồn phiền, ít nhất cũng có thể chia sẻ chứ? Thời Mễ Mễ suy nghĩ như vậy.

“Học trưởng, có chuyện gì có lẽ nói ra sẽ tốt hơn một chút.” Cô nhìn anh, dịu dàng nói. “Mặc dù nói em có thể không giúp được anh cái gì, nhưng em có thể nghe anh nói, có thể giúp anh xả một chút tức giận tích tụ trong lòng, học trưởng…”

“Đủ rồi! Anh đã nói không có chuyện gì, chẳng lẽ em nghe không hiểu sao?” Đoàn Dục Thần đột nhiên quát lên, dọa Thời Mễ Mễ giật mình, cũng dọa bản thân anh giật mình.

Thời Mễ Mễ nghẹn họng nhìn anh trân trối.

“Xin lỗi.” Anh lập tức nói, “Tâm trạng của anh có chút không vui, em tạm thời đừng để ý đến anh, để cho anh yên tĩnh một mình được không?”

“Học trưởng…”

“Xin em đấy, Mễ Mễ.”

Thời Mễ Mễ im lặng nhìn anh một hồi, đột nhiên từ trên ghế đứng dậy đi về phía anh. Cô dắt tay anh đi về phía phòng khách, sau khi đẩy anh ngồi xuống sô pha không nói hai lời bắt đầu giúp anh massage vai cổ cứng ngắc như sắt của anh.

“Học trưởng, nếu anh không muốn nói em cũng không ép buộc anh nhất định phải nói, nhưng đừng kêu em để cho anh ở một mình được không? Em muốn chờ ở bên cạnh anh giúp anh.” Cô ôn nhu nói.

Đoàn Dục Thần không nói câu nào, cở thể cứng ngắc một chút dấu vết thả lỏng cũng không có.

Như vậy không được, Thời Mễ Mễ nhíu chặt mày trong lòng phỏng đoán. Mặc dù cô không biết rốt cuộc là chuyện gì khiến cho anh trở thành bộ dạng u sầu lại buồn bực như bây giờ nhưng cô một chút cũng không thích bộ dáng của anh như thế này.

“Học trưởng,” Bàn tay đang massage hai vai chầm chậm trượt về phía trước ngực anh, cô dựa vào anh, hôn lên vành tai anh. “Ôm em.” Hơi thở của cô như hoa lan nói.

Đoàn Dục Thần cả người chấn động, lại không có bất cứ phản ứng nào.

Thời Mễ Mễ đè lên vai anh, vượt qua lưng ghế sô pha, sau đó mở hai chân trực tiếp ngồi trên đùi anh.

“Học trưởng.” Cô thì thầm cúi người hôn lên môi anh, đầu lưỡi vươn ra chêu trọc viền theo môi anh, sau đó một bên mở cúc áo anh ra, đem tay luồn vào trong quần áo.

“Đủ rồi!” Đột nhiên trong lúc đó, Đoàn Dục Thần bất ngờ giữ vai cô lại, đẩy cô ra khỏi người mình.

“Sao vậy?” Thời Mễ Mễ ngạc nhiên chớp mắt, hơi liếm đôi môi đỏ mọng.

“Em rốt cuộc đang làm gì vậy?” Đoàn Dục Thần quát lên.

“Em chỉ muốn an ủi anh.” Thời Mễ Mễ nói.

“Dùng loại cách thức này?”

Thời Mễ Mễ chớp chớp mắt, không xác định được anh rốt cuộc là đang tức giận cái gì, loại phương thức này không được sao? Bọn họ là một tình nhân yêu nhau nha, hơn nữa tương lai không xa nhất định còn trở thành một đôi vợ chồng yêu thương nha. Loại cách thức an ủi nam nữ hoan ái này, cô không cảm thấy có cái gì không ổn nha.

Cô nhìn anh, mà anh lại tức giận không thể không thể kìm chế, từ từ lên tiếng hỏi: “Em rốt cuộc có biết xấu hổ không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Nhân Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook