Chương 7: Bôn ba hành tẩu
Người Qua Đường A
23/04/2013
- Bảo Ngọc, có người theo chúng ta.
Hắn đột nhiên nói. Từ khi rời khỏi cổng lớn Thành gia, Nguyệt Lãnh liền phát hiện có rất nhiều người đi theo bọn họ. Tuy đã cố tình ẩn thân nhưng cũng không thoát khỏi sự cảnh giác của hắn.
- Không sao, chỉ là mấy người âm thầm theo dõi bảo vệ thôi. Đại thúc, chúng ta tăng tốc lên nhé.
Hắn gật đầu và cả hai cùng lúc nhảy lên một cây cao lớn. Dùng tận lực để thi triển khinh công, bọn họ có thể nhịp nhàng tăng tốc. Bỏ rơi xa bọn người theo dõi kia. Không lẽ đây chỉ là hộ vệ đi theo bảo vệ cho Hàn Bảo Ngọc? Bởi vì bọn họ không hề phát ra địch ý, nếu không Nguyệt Lãnh đã chẳng do dự mà trừ khử cả bọn rồi. Bảo Ngọc, quả thật ngươi là báu vật quý giá của phụ mẫu mình mà, chỉ cần nghe cái cách đặt tên thì cũng đủ biết bọn họ trân quý đứa con này như thế nào. Còn hắn, chỉ là một cô nhi được giáo chủ nhặt được mà thôi.
Dựa vào trình độ khinh công của hai người, quả thật những kẻ đeo bám theo hoàn toàn hửi khói. Bảo Ngọc và Nguyệt Lãnh một đường thẳng tiến vào rừng cây, dùng tốc độ cao nhất để phi hành. Như chuồn chuồn lướt nước, chỉ cần chạm vào một chiếc lá cũng có thể lấy điểm tựa để phóng đi. Bầu trời trong vắt không một gợn mây, rừng cây xanh biếc xào xạc lá. Hai người phóng từ ngọn cây này qua ngọn cây khác, phiêu dật không khác gì đang bay lơ lững giữa tầng không. Nếu không tính tới chiếc áo khoát trắng đang phấp phới, đuôi tóc dài phiêu lãng trong gió của hắn, thì cái bao hành lý khổng lồ mang theo khiến bọn họ không khác gì một đôi đạo tặc vừa thành công trộm đồ bỏ trốn.
Nguyệt Lãnh ngạc nhiên, đây đã là tốc độ tối đa của hắn nhưng đối phương vẫn có thể dễ dàng song hành. Quả nhiên về phần khinh công, hắn đã tâm phục khẩu phục rồi. Bảo Ngọc cũng nhìn hắn mỉm cười đắc ý. Ngoại trừ đại cữu cữu, đây cũng là nam nhân đầu tiên khiến nàng phải dốc sức thi triển công phu lướt gió đằng vân này. Tốc độ của hai người, thậm chí phụ mẫu cao thủ của nàng cũng không thể sánh kịp. Vậy mà nàng cứ lo lắng nên phải khởi hành sớm. Với vận tốc này, chưa tới tối bọn họ đã có thể kịp xuống núi rồi.
- Nơi này cách bờ biển bao nhiêu xa. – Hắn hỏi.
- Gần một vạn dặm. Đại thúc, người nôn nóng đi gặp nhị cữu cữu? – Bảo Ngọc nghiêng đầu, chớp mắt nhìn hắn.
- Không có. – Hắn liền chối.– Ta đã nói sẽ đồng hành cùng ngươi. Ngươi đi đi du ngoạn nơi nào cũng được. Ta cũng không gấp.
- Vậy ghé qua Cổ Thành tìm Ngọc a di một chút nha. Dù sao cũng trên đường chúng ta đi.
- Tuỳ ý. – Đây là nhượng bộ, bởi vì hắn cảm thấy có chút tội lỗi trong lòng.
Vì vậy bọn họ không đi về phía thành thị nữa, một đường đi thẳng trong vùng Đại Lâm Phong. Từ rừng Ám Dạ xuôi về phía nam, vượt qua sông Lý giang tiến vào rừng Ma Cát. Phải biết là Đại Lâm phong là khu vực sâm lâm không người sinh sống, chiếm gần phân nửa diện tích phía tây của Việt Quốc. Nhìn từ trên cao, nơi đây không khác gì một đại dương xanh rì màu của lá cây. Trùng trùng điệp điệp núi non kéo dài đến tận chân trời.
Trong lịch sử, cũng chưa từng có ai dám đi dọc Đại Lâm Phong giống như họ. Đa số chỉ tập trung sống phía chân núi và bìa rừng. Còn Thành gia trang ở thôn Thảo Mộc và Cổ thành bên sông Nguyệt Ca đều là hai địa phương bí mật, ít người lui tới. Vì vậy tính ra cũng không có ai biết lối đi thẳng từ hai vị trí này. Suốt trên đường, ngoại trừ dã thú, bọn họ cũng không gặp được bất cứ người nào khác.
Sau ba ngày đường, rốt cuộc Bảo Ngọc lại là người bắt đầu than oán rên rỉ đầu tiên.Coi như đây là lần đầu nàng rời xa nhà bôn tẩu, cũng có chút không quen với tình cảnh vất vả dọc đường. Tuy có một tay giang hồ lão luyện như Nguyệt Lãnh đi theo, nhưng thậm chí bản thân hắn cũng bị nàng liên luỵ không ít.
Tỷ như mấy con thỏ hắn săn cho bữa ăn sẽ bị nàng bất cẩn thả sổng mất. Vì vậy hắn quyết giết con mồi trước khi giao cho Bảo Ngọc, rốt cuộc nhận lại là đôi mắt u oán trách móc.
“Tiểu thỏ bạch rất đáng yêu, bây giờ bị hắn đem làm thành thức ăn, thật là băng sơn vô tình.” Nàng hờn giận trong lòng. Bây giờ đang giả trang thành nam nhân, không thể vì mấy thứ chuyện đó mà khóc than được. Nhưng không biết có phải hắn linh tính quá mẫn cảm hay không, thức ăn sau đó bị đổi thành gà gô, chim rừng và cá ... hắn không còn đi săn tiểu thỏ bạch nữa.
Có đứa ngốc vì muốn thu thập mật ong, phá vỡ tổ làm đàn ong mật túa ra đánh cắn. Kết quả cuối cùng là nàng mang theo tổ ong chạy đi, còn hắn ở lại chịu trận cho nàng trốn. Vừa xức thuốc lên những vết ong cắn trên người hắn, nàng liền luôn miệng xin lỗi không ngừng. Làm hắn dù không giận cũng làm mặt lạnh để chọc ghẹo. Phải cho tên tiểu tử nhớ đời mà không được phá hoại nữa.
Thế nhưng có tên tiểu tử quá ư tinh nghịch, dám vào hang bắt hổ con ra chơi. Làm hắn sống chết quyết đấu với hổ mẹ. Khó khăn lắm mới đem đám hổ con về hang trả lại được. Nàng vừa hối lỗi vừa bôi dược lên mấy vết trầy trên mặt hắn. Hứa sau này không dám bắt hổ con nữa.
Nàng bắt rắn để lấy nọc, cuối cùng người bị cắn lại là hắn. Nàng hái thảo dược quý trên vách núi, người té xuống bị thương cũng là hắn. Hắn đang thắc mắc, không hiểu tên tiểu tử này thật có bản lĩnh đi khắp nơi hành tẩu được sao? Nếu không có hắn bảo hộ, e rằng Bảo Ngọc đã chết từ tám kiếp trước. “Không hiểu phụ mẫu của y là loại người gì? Có thể không do dự đem đứa ngốc này đi lưu lạc khắp nơi.” Hắn lắc đầu cảm thán.
Một buổi sáng sớm, Bảo Ngọc vươn vai thức dậy, cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều. Cái đá tảng bấy lâu đè nặng trong lòng nàng đã tiêu biến. Cảm giác trả được thù thật sảng khoái làm sao. Dám bày mưu lợi dụng nàng dẫn đi gặp nhị cữu cữu hả? Lại còn bày đặt chối bay không chịu nhận, thật không thẳng thắng chút nào. Mẫu thân từng dạy, “Có thù trả gấp ba.” Kẻ lừa gạt người nhà họ Thành mà sống tốt, còn chưa có ra đời đâu. :061:
Đáng tiếc cơ thể hắn mười lăm năm qua bị mẫu tử nhà nàng phục dùng quá nhiều loại thuốc, cho đến nay đã bách độc bất xâm. Nếu không Bảo Ngọc đã cho hắn thử mấy loại “Địa ngục ngứa bảy ngày” , “Hắt hơi ngàn năm không yên giấc” , thuốc tiêu chảy “Suối nguồn triền miên bất tuyệt” ... toàn là cực phẩm bá đạo độc dược do đại cữu cữu chế ra. :5: Nàng là người hỷ nộ khó lộ trên mặt. Dù có ai đắc tội mình cũng có thể suốt ba năm mỉm cười từ ái, tàn độc trả thù khiến đối phương chết cũng cam tâm. Hậu nhân của Thành gia, tất cả đều không phải là thiện nam tín nữ gì. :050:
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống khiến Nguyệt Lãnh giật mình thức dậy. Hắn thường xuyên ngồi trên cây cảnh giới xung quanh cho Bảo Ngọc ngủ bên đống lửa trại, đến khi gần sáng hắn mới hơi chợp mắt một tý thôi. Như vậy là đủ, mười lăm năm qua hắn cũng đã ngủ đủ rồi. Cảm giác gai gai trong người này là do có người thù địch ư. Hắn nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra có ai khác. Không lẽ linh tính sát thủ của hắn cũng có khi sai. Bảo Ngọc meo meo mỉm cười với hắn.
- Đại thúc, chào buổi sáng.
Hắn gật đầu một cái coi như trả lời. Cảm giác khó chịu kia hoàn toàn biết mất. Hắn không tin thiếu niên ngây thơ có nụ cười như ban mai kia lại có ý hại mình được. Quả nhiên là hắn đa tâm quá rồi.
Bảo Ngọc khơi đống lửa tàn cho củi cháy lên tiếp. Nàng lấy nồi nhỏ ra bắt đầu sắc thuốc, đem mấy miếng thịt hồi tối ra hơ trên lửa cho nóng lại. Bữa sáng của bọn họ bắt đầu. Còn cữ thuốc ba mươi hai thang - một trăm vị của hắn cũng không vì đường xa mà ngưng lại. Nửa canh giờ châm cứu buổi chiều, một tiếng luyện kiếm sau giờ ăn trưa, quả thật đều là những hoạt động thường nhật không hề bỏ lỡ. Nhị đại cấm từng kể, thực lực của hắn vô cùng cường đại, cỡ như hiện nay vẫn chưa là cái móng chân gì. Bảo Ngọc thật sự tò mò, hắn còn có thể mạnh đến thế sao? Bài sơn đảo hải, nhật nguyệt lu mờ.
“Nhị đại cấm có nói lừa gạt mình không vậy?”
Bất quá từ trước đến giờ, Hồng Tụ không bao giờ nói xạo, chỉ là hơi có chút khoa trương mà thôi.
Hắn đột nhiên nói. Từ khi rời khỏi cổng lớn Thành gia, Nguyệt Lãnh liền phát hiện có rất nhiều người đi theo bọn họ. Tuy đã cố tình ẩn thân nhưng cũng không thoát khỏi sự cảnh giác của hắn.
- Không sao, chỉ là mấy người âm thầm theo dõi bảo vệ thôi. Đại thúc, chúng ta tăng tốc lên nhé.
Hắn gật đầu và cả hai cùng lúc nhảy lên một cây cao lớn. Dùng tận lực để thi triển khinh công, bọn họ có thể nhịp nhàng tăng tốc. Bỏ rơi xa bọn người theo dõi kia. Không lẽ đây chỉ là hộ vệ đi theo bảo vệ cho Hàn Bảo Ngọc? Bởi vì bọn họ không hề phát ra địch ý, nếu không Nguyệt Lãnh đã chẳng do dự mà trừ khử cả bọn rồi. Bảo Ngọc, quả thật ngươi là báu vật quý giá của phụ mẫu mình mà, chỉ cần nghe cái cách đặt tên thì cũng đủ biết bọn họ trân quý đứa con này như thế nào. Còn hắn, chỉ là một cô nhi được giáo chủ nhặt được mà thôi.
Dựa vào trình độ khinh công của hai người, quả thật những kẻ đeo bám theo hoàn toàn hửi khói. Bảo Ngọc và Nguyệt Lãnh một đường thẳng tiến vào rừng cây, dùng tốc độ cao nhất để phi hành. Như chuồn chuồn lướt nước, chỉ cần chạm vào một chiếc lá cũng có thể lấy điểm tựa để phóng đi. Bầu trời trong vắt không một gợn mây, rừng cây xanh biếc xào xạc lá. Hai người phóng từ ngọn cây này qua ngọn cây khác, phiêu dật không khác gì đang bay lơ lững giữa tầng không. Nếu không tính tới chiếc áo khoát trắng đang phấp phới, đuôi tóc dài phiêu lãng trong gió của hắn, thì cái bao hành lý khổng lồ mang theo khiến bọn họ không khác gì một đôi đạo tặc vừa thành công trộm đồ bỏ trốn.
Nguyệt Lãnh ngạc nhiên, đây đã là tốc độ tối đa của hắn nhưng đối phương vẫn có thể dễ dàng song hành. Quả nhiên về phần khinh công, hắn đã tâm phục khẩu phục rồi. Bảo Ngọc cũng nhìn hắn mỉm cười đắc ý. Ngoại trừ đại cữu cữu, đây cũng là nam nhân đầu tiên khiến nàng phải dốc sức thi triển công phu lướt gió đằng vân này. Tốc độ của hai người, thậm chí phụ mẫu cao thủ của nàng cũng không thể sánh kịp. Vậy mà nàng cứ lo lắng nên phải khởi hành sớm. Với vận tốc này, chưa tới tối bọn họ đã có thể kịp xuống núi rồi.
- Nơi này cách bờ biển bao nhiêu xa. – Hắn hỏi.
- Gần một vạn dặm. Đại thúc, người nôn nóng đi gặp nhị cữu cữu? – Bảo Ngọc nghiêng đầu, chớp mắt nhìn hắn.
- Không có. – Hắn liền chối.– Ta đã nói sẽ đồng hành cùng ngươi. Ngươi đi đi du ngoạn nơi nào cũng được. Ta cũng không gấp.
- Vậy ghé qua Cổ Thành tìm Ngọc a di một chút nha. Dù sao cũng trên đường chúng ta đi.
- Tuỳ ý. – Đây là nhượng bộ, bởi vì hắn cảm thấy có chút tội lỗi trong lòng.
Vì vậy bọn họ không đi về phía thành thị nữa, một đường đi thẳng trong vùng Đại Lâm Phong. Từ rừng Ám Dạ xuôi về phía nam, vượt qua sông Lý giang tiến vào rừng Ma Cát. Phải biết là Đại Lâm phong là khu vực sâm lâm không người sinh sống, chiếm gần phân nửa diện tích phía tây của Việt Quốc. Nhìn từ trên cao, nơi đây không khác gì một đại dương xanh rì màu của lá cây. Trùng trùng điệp điệp núi non kéo dài đến tận chân trời.
Trong lịch sử, cũng chưa từng có ai dám đi dọc Đại Lâm Phong giống như họ. Đa số chỉ tập trung sống phía chân núi và bìa rừng. Còn Thành gia trang ở thôn Thảo Mộc và Cổ thành bên sông Nguyệt Ca đều là hai địa phương bí mật, ít người lui tới. Vì vậy tính ra cũng không có ai biết lối đi thẳng từ hai vị trí này. Suốt trên đường, ngoại trừ dã thú, bọn họ cũng không gặp được bất cứ người nào khác.
Sau ba ngày đường, rốt cuộc Bảo Ngọc lại là người bắt đầu than oán rên rỉ đầu tiên.Coi như đây là lần đầu nàng rời xa nhà bôn tẩu, cũng có chút không quen với tình cảnh vất vả dọc đường. Tuy có một tay giang hồ lão luyện như Nguyệt Lãnh đi theo, nhưng thậm chí bản thân hắn cũng bị nàng liên luỵ không ít.
Tỷ như mấy con thỏ hắn săn cho bữa ăn sẽ bị nàng bất cẩn thả sổng mất. Vì vậy hắn quyết giết con mồi trước khi giao cho Bảo Ngọc, rốt cuộc nhận lại là đôi mắt u oán trách móc.
“Tiểu thỏ bạch rất đáng yêu, bây giờ bị hắn đem làm thành thức ăn, thật là băng sơn vô tình.” Nàng hờn giận trong lòng. Bây giờ đang giả trang thành nam nhân, không thể vì mấy thứ chuyện đó mà khóc than được. Nhưng không biết có phải hắn linh tính quá mẫn cảm hay không, thức ăn sau đó bị đổi thành gà gô, chim rừng và cá ... hắn không còn đi săn tiểu thỏ bạch nữa.
Có đứa ngốc vì muốn thu thập mật ong, phá vỡ tổ làm đàn ong mật túa ra đánh cắn. Kết quả cuối cùng là nàng mang theo tổ ong chạy đi, còn hắn ở lại chịu trận cho nàng trốn. Vừa xức thuốc lên những vết ong cắn trên người hắn, nàng liền luôn miệng xin lỗi không ngừng. Làm hắn dù không giận cũng làm mặt lạnh để chọc ghẹo. Phải cho tên tiểu tử nhớ đời mà không được phá hoại nữa.
Thế nhưng có tên tiểu tử quá ư tinh nghịch, dám vào hang bắt hổ con ra chơi. Làm hắn sống chết quyết đấu với hổ mẹ. Khó khăn lắm mới đem đám hổ con về hang trả lại được. Nàng vừa hối lỗi vừa bôi dược lên mấy vết trầy trên mặt hắn. Hứa sau này không dám bắt hổ con nữa.
Nàng bắt rắn để lấy nọc, cuối cùng người bị cắn lại là hắn. Nàng hái thảo dược quý trên vách núi, người té xuống bị thương cũng là hắn. Hắn đang thắc mắc, không hiểu tên tiểu tử này thật có bản lĩnh đi khắp nơi hành tẩu được sao? Nếu không có hắn bảo hộ, e rằng Bảo Ngọc đã chết từ tám kiếp trước. “Không hiểu phụ mẫu của y là loại người gì? Có thể không do dự đem đứa ngốc này đi lưu lạc khắp nơi.” Hắn lắc đầu cảm thán.
Một buổi sáng sớm, Bảo Ngọc vươn vai thức dậy, cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều. Cái đá tảng bấy lâu đè nặng trong lòng nàng đã tiêu biến. Cảm giác trả được thù thật sảng khoái làm sao. Dám bày mưu lợi dụng nàng dẫn đi gặp nhị cữu cữu hả? Lại còn bày đặt chối bay không chịu nhận, thật không thẳng thắng chút nào. Mẫu thân từng dạy, “Có thù trả gấp ba.” Kẻ lừa gạt người nhà họ Thành mà sống tốt, còn chưa có ra đời đâu. :061:
Đáng tiếc cơ thể hắn mười lăm năm qua bị mẫu tử nhà nàng phục dùng quá nhiều loại thuốc, cho đến nay đã bách độc bất xâm. Nếu không Bảo Ngọc đã cho hắn thử mấy loại “Địa ngục ngứa bảy ngày” , “Hắt hơi ngàn năm không yên giấc” , thuốc tiêu chảy “Suối nguồn triền miên bất tuyệt” ... toàn là cực phẩm bá đạo độc dược do đại cữu cữu chế ra. :5: Nàng là người hỷ nộ khó lộ trên mặt. Dù có ai đắc tội mình cũng có thể suốt ba năm mỉm cười từ ái, tàn độc trả thù khiến đối phương chết cũng cam tâm. Hậu nhân của Thành gia, tất cả đều không phải là thiện nam tín nữ gì. :050:
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống khiến Nguyệt Lãnh giật mình thức dậy. Hắn thường xuyên ngồi trên cây cảnh giới xung quanh cho Bảo Ngọc ngủ bên đống lửa trại, đến khi gần sáng hắn mới hơi chợp mắt một tý thôi. Như vậy là đủ, mười lăm năm qua hắn cũng đã ngủ đủ rồi. Cảm giác gai gai trong người này là do có người thù địch ư. Hắn nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra có ai khác. Không lẽ linh tính sát thủ của hắn cũng có khi sai. Bảo Ngọc meo meo mỉm cười với hắn.
- Đại thúc, chào buổi sáng.
Hắn gật đầu một cái coi như trả lời. Cảm giác khó chịu kia hoàn toàn biết mất. Hắn không tin thiếu niên ngây thơ có nụ cười như ban mai kia lại có ý hại mình được. Quả nhiên là hắn đa tâm quá rồi.
Bảo Ngọc khơi đống lửa tàn cho củi cháy lên tiếp. Nàng lấy nồi nhỏ ra bắt đầu sắc thuốc, đem mấy miếng thịt hồi tối ra hơ trên lửa cho nóng lại. Bữa sáng của bọn họ bắt đầu. Còn cữ thuốc ba mươi hai thang - một trăm vị của hắn cũng không vì đường xa mà ngưng lại. Nửa canh giờ châm cứu buổi chiều, một tiếng luyện kiếm sau giờ ăn trưa, quả thật đều là những hoạt động thường nhật không hề bỏ lỡ. Nhị đại cấm từng kể, thực lực của hắn vô cùng cường đại, cỡ như hiện nay vẫn chưa là cái móng chân gì. Bảo Ngọc thật sự tò mò, hắn còn có thể mạnh đến thế sao? Bài sơn đảo hải, nhật nguyệt lu mờ.
“Nhị đại cấm có nói lừa gạt mình không vậy?”
Bất quá từ trước đến giờ, Hồng Tụ không bao giờ nói xạo, chỉ là hơi có chút khoa trương mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.