Chương 6: Phần 6
Bạch Ninh
18/12/2024
07
Từ đó về sau, a tỷ không còn ra cửa phủ Thái tử bán hoa nữa.
Nàng như thường lệ, ở lại nhà, chăm sóc những bụi mẫu đơn trong ruộng, xới đất, tưới nước, bón phân.
Trong kinh thành, lời đồn đại không ngừng lan truyền.
Người ta nói rằng Lục Chiêu và Mạnh Lương tì lại làm hòa với nhau.
Lục Chiêu còn mua cho Mạnh Lương tì một khối san hô lớn cực kỳ quý giá, khiến nàng ta vui mừng đến mức cười không khép được miệng.
Nhưng ta, một hồn ma lang thang khắp chốn, so với mấy kẻ chuyên mách lẻo còn nhạy bén hơn nhiều.
Ta biết rằng, không lâu sau đó, trong phủ, Lục Chiêu và Mạnh Tuyết Dao lại xảy ra một trận cãi vã kịch liệt.
Mạnh Tuyết Dao tức giận đến mức đập nát khối san hô lớn kia, như thể đập tan cả nửa trái tim của Lục Chiêu.
Chuyện này không phải vì a tỷ.
Mà là vì a huynh.
Bên ngoài người ta xì xào rằng, năm đó, khi Mạnh Lương tì giận dỗi với Thái tử, nhảy xuống vách núi tìm cái chết, chính Thẩm Quế đã cứu nàng ta lên.
Vì vậy, Lục Chiêu cực kỳ chướng mắt với Thẩm Quế.
Mấy ngày nay, hắn cố tình gây khó dễ cho a huynh, dùng roi nhúng nước muối quất lên người huynh, khiến toàn thân huynh chi chít vết thương.
Mạnh Lương tì vốn nổi tiếng độc ác, không biết bao nhiêu tiểu yêu tinh muốn trèo lên giường Lục Chiêu đã c.h.ế.t dưới tay nàng ta.
Năm kia, có một hoa khôi trong tiệc rượu thay Lục Chiêu uống thêm hai chén, bị nàng ta rạch nát mặt, phải treo cổ tự vẫn.
Tháng trước, có một cung nữ thấy Lục Chiêu mệt mỏi, liền xoa vai giúp hắn, bị nàng ta chặt đứt hai cánh tay, ném xuống giếng lấp đầy.
Ngay cả a tỷ của ta, suýt chút nữa cũng bị nàng ta hủy dung.
Thế nhưng, nữ nhân độc ác này lại có vài phần thương hại đối với a huynh.
Mạnh Lương tì nhìn thấy toàn thân a huynh đầy vết thương, tối đó liền tranh cãi với Lục Chiêu.
Những người hàng xóm từng ghen tị vì nhà ta trồng mẫu đơn đẹp, nay lại kéo đến nói lời mỉa mai.
“Thẩm Tường, chẳng phải ngươi muốn gả vào nhà quyền quý làm thiếp sao?
“Lần trước đã gây chú ý trước phủ Thái tử, lần này sao không nhân cơ hội chớp lấy, còn không mau lên mà giành sủng ái?”
A tỷ vốn dửng dưng.
Nghe lời châm chọc của người khác, đôi mắt nàng lóe lên, sau đó chỉnh trang lại bản thân, chọn mấy nhánh mẫu đơn đỏ thắm, nhân ánh trăng mà ra khỏi nhà.
Lần này, nàng không đội mũ màn, chỗ bán hoa cũng không phải trước phủ Thái tử, mà là ở một con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo.
Con ngõ này chính là con đường mà mỗi khi tâm phiền ý loạn, Lục Chiêu thường bỏ lại đám thị vệ, một mình đi về phủ.
A tỷ mới bán được hai nhánh mẫu đơn thì có một tên công tử ăn chơi trác táng tìm tới.
“Cô nương, ta mua hết hoa của cô. Cô đi cùng ta tới Thiên Hương Lâu uống một chén nhé.”
Tên công tử đó kéo tay a tỷ không buông, thậm chí còn lớn mật chạm vào phần n.g.ự.c ẩn hiện của nàng.
Đột nhiên, một ánh sáng trắng lóe lên, một thanh đao sắc bén bổ xuống.
Tên công tử hét lên thảm thiết, một cánh tay đẫm m.á.u rơi xuống đất.
Quả nhiên, Lục Chiêu với vẻ mặt u ám bước tới, nhặt thanh đao lên.
“Nhặt cái tay bẩn thỉu của ngươi lên, cút.”
Tên công tử hoảng sợ, vội vã bỏ chạy tán loạn.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt tái nhợt của a tỷ, khóe mắt nàng đỏ hoe, đôi vai run rẩy như một chú thỏ con bị kinh hãi.
Thật sự rất đáng thương.
Yết hầu của Lục Chiêu khẽ chuyển động, hắn rút ra một chiếc khăn tay, định lau vết m.á.u trên gương mặt nàng.
Nhưng a tỷ vội vàng lùi lại, giọng run run nói:
“Điện hạ, dân nữ không nên xuất hiện trước mặt ngài, dân nữ sẽ cút ngay!”
Vừa dứt lời, một giọt nước mắt hoảng hốt lăn xuống.
Lục Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay a tỷ, lúc nàng đang thu dọn sạp hoa, ánh mắt kiên định nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, không cho phép nàng trốn tránh.
Lần này, hắn quyết không để nàng chạy thoát.
Từ đó về sau, mỗi tối khi Lục Chiêu rời cung, hắn đều cố ý đi qua con ngõ nhỏ này.
Hắn coi lời mình từng nói, rằng lần sau gặp lại sẽ g.i.ế.c a tỷ, như một câu nói đùa, chẳng khác gì gió thoảng qua.
Mỗi đêm, Lục Chiêu đều đến giúp a tỷ trông sạp hoa, bảo vệ nàng chu toàn.
Khi a tỷ bán xong toàn bộ số mẫu đơn, hắn luôn là người mua nhánh cuối cùng.
Ánh trăng chiếu rọi gương mặt trắng ngần như ngọc của a tỷ, trên khuôn mặt ấy chẳng có lấy một vết sẹo, chỉ còn lại nét dịu dàng, thuần khiết.
Nàng ngắt một nhánh mẫu đơn, đưa lên mũi khẽ ngửi, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Lục Chiêu thường xuyên nhìn a tỷ đến ngây người.
Hắn đang nghĩ gì vậy?
Là từ đôi mày ánh mắt của a tỷ, hắn nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tuyết Dao năm nào trong lãnh cung, khi còn trẻ trung, tươi tắn?
Hay hắn thầm mong rằng Mạnh Lương tì cũng giống như a tỷ, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không tranh không giành, âm thầm cảm kích sự che chở của hắn?
Dù trong lòng hắn có bao nhiêu suy nghĩ rối ren, ta và a tỷ đều chẳng mấy bận tâm.
Bởi vì chẳng bao lâu nữa, Mạnh Lương tì sẽ phát hiện ra những nhánh mẫu đơn thay đổi mỗi đêm, luôn được đặt trên bàn làm việc của Lục Chiêu.
Từ đó về sau, a tỷ không còn ra cửa phủ Thái tử bán hoa nữa.
Nàng như thường lệ, ở lại nhà, chăm sóc những bụi mẫu đơn trong ruộng, xới đất, tưới nước, bón phân.
Trong kinh thành, lời đồn đại không ngừng lan truyền.
Người ta nói rằng Lục Chiêu và Mạnh Lương tì lại làm hòa với nhau.
Lục Chiêu còn mua cho Mạnh Lương tì một khối san hô lớn cực kỳ quý giá, khiến nàng ta vui mừng đến mức cười không khép được miệng.
Nhưng ta, một hồn ma lang thang khắp chốn, so với mấy kẻ chuyên mách lẻo còn nhạy bén hơn nhiều.
Ta biết rằng, không lâu sau đó, trong phủ, Lục Chiêu và Mạnh Tuyết Dao lại xảy ra một trận cãi vã kịch liệt.
Mạnh Tuyết Dao tức giận đến mức đập nát khối san hô lớn kia, như thể đập tan cả nửa trái tim của Lục Chiêu.
Chuyện này không phải vì a tỷ.
Mà là vì a huynh.
Bên ngoài người ta xì xào rằng, năm đó, khi Mạnh Lương tì giận dỗi với Thái tử, nhảy xuống vách núi tìm cái chết, chính Thẩm Quế đã cứu nàng ta lên.
Vì vậy, Lục Chiêu cực kỳ chướng mắt với Thẩm Quế.
Mấy ngày nay, hắn cố tình gây khó dễ cho a huynh, dùng roi nhúng nước muối quất lên người huynh, khiến toàn thân huynh chi chít vết thương.
Mạnh Lương tì vốn nổi tiếng độc ác, không biết bao nhiêu tiểu yêu tinh muốn trèo lên giường Lục Chiêu đã c.h.ế.t dưới tay nàng ta.
Năm kia, có một hoa khôi trong tiệc rượu thay Lục Chiêu uống thêm hai chén, bị nàng ta rạch nát mặt, phải treo cổ tự vẫn.
Tháng trước, có một cung nữ thấy Lục Chiêu mệt mỏi, liền xoa vai giúp hắn, bị nàng ta chặt đứt hai cánh tay, ném xuống giếng lấp đầy.
Ngay cả a tỷ của ta, suýt chút nữa cũng bị nàng ta hủy dung.
Thế nhưng, nữ nhân độc ác này lại có vài phần thương hại đối với a huynh.
Mạnh Lương tì nhìn thấy toàn thân a huynh đầy vết thương, tối đó liền tranh cãi với Lục Chiêu.
Những người hàng xóm từng ghen tị vì nhà ta trồng mẫu đơn đẹp, nay lại kéo đến nói lời mỉa mai.
“Thẩm Tường, chẳng phải ngươi muốn gả vào nhà quyền quý làm thiếp sao?
“Lần trước đã gây chú ý trước phủ Thái tử, lần này sao không nhân cơ hội chớp lấy, còn không mau lên mà giành sủng ái?”
A tỷ vốn dửng dưng.
Nghe lời châm chọc của người khác, đôi mắt nàng lóe lên, sau đó chỉnh trang lại bản thân, chọn mấy nhánh mẫu đơn đỏ thắm, nhân ánh trăng mà ra khỏi nhà.
Lần này, nàng không đội mũ màn, chỗ bán hoa cũng không phải trước phủ Thái tử, mà là ở một con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo.
Con ngõ này chính là con đường mà mỗi khi tâm phiền ý loạn, Lục Chiêu thường bỏ lại đám thị vệ, một mình đi về phủ.
A tỷ mới bán được hai nhánh mẫu đơn thì có một tên công tử ăn chơi trác táng tìm tới.
“Cô nương, ta mua hết hoa của cô. Cô đi cùng ta tới Thiên Hương Lâu uống một chén nhé.”
Tên công tử đó kéo tay a tỷ không buông, thậm chí còn lớn mật chạm vào phần n.g.ự.c ẩn hiện của nàng.
Đột nhiên, một ánh sáng trắng lóe lên, một thanh đao sắc bén bổ xuống.
Tên công tử hét lên thảm thiết, một cánh tay đẫm m.á.u rơi xuống đất.
Quả nhiên, Lục Chiêu với vẻ mặt u ám bước tới, nhặt thanh đao lên.
“Nhặt cái tay bẩn thỉu của ngươi lên, cút.”
Tên công tử hoảng sợ, vội vã bỏ chạy tán loạn.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt tái nhợt của a tỷ, khóe mắt nàng đỏ hoe, đôi vai run rẩy như một chú thỏ con bị kinh hãi.
Thật sự rất đáng thương.
Yết hầu của Lục Chiêu khẽ chuyển động, hắn rút ra một chiếc khăn tay, định lau vết m.á.u trên gương mặt nàng.
Nhưng a tỷ vội vàng lùi lại, giọng run run nói:
“Điện hạ, dân nữ không nên xuất hiện trước mặt ngài, dân nữ sẽ cút ngay!”
Vừa dứt lời, một giọt nước mắt hoảng hốt lăn xuống.
Lục Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay a tỷ, lúc nàng đang thu dọn sạp hoa, ánh mắt kiên định nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, không cho phép nàng trốn tránh.
Lần này, hắn quyết không để nàng chạy thoát.
Từ đó về sau, mỗi tối khi Lục Chiêu rời cung, hắn đều cố ý đi qua con ngõ nhỏ này.
Hắn coi lời mình từng nói, rằng lần sau gặp lại sẽ g.i.ế.c a tỷ, như một câu nói đùa, chẳng khác gì gió thoảng qua.
Mỗi đêm, Lục Chiêu đều đến giúp a tỷ trông sạp hoa, bảo vệ nàng chu toàn.
Khi a tỷ bán xong toàn bộ số mẫu đơn, hắn luôn là người mua nhánh cuối cùng.
Ánh trăng chiếu rọi gương mặt trắng ngần như ngọc của a tỷ, trên khuôn mặt ấy chẳng có lấy một vết sẹo, chỉ còn lại nét dịu dàng, thuần khiết.
Nàng ngắt một nhánh mẫu đơn, đưa lên mũi khẽ ngửi, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Lục Chiêu thường xuyên nhìn a tỷ đến ngây người.
Hắn đang nghĩ gì vậy?
Là từ đôi mày ánh mắt của a tỷ, hắn nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tuyết Dao năm nào trong lãnh cung, khi còn trẻ trung, tươi tắn?
Hay hắn thầm mong rằng Mạnh Lương tì cũng giống như a tỷ, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không tranh không giành, âm thầm cảm kích sự che chở của hắn?
Dù trong lòng hắn có bao nhiêu suy nghĩ rối ren, ta và a tỷ đều chẳng mấy bận tâm.
Bởi vì chẳng bao lâu nữa, Mạnh Lương tì sẽ phát hiện ra những nhánh mẫu đơn thay đổi mỗi đêm, luôn được đặt trên bàn làm việc của Lục Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.