Chương 46: THANH LINH QUẢ
Nguyệt Tử Vô Tâm
27/05/2022
Nghe được lời nói của Hoa Diễm liên, Vương lập tức vui mừng, nói:
“Thật tốt quá, tu vi hiện tại của nàng là Chiến Khí 5 đoạn, rất nhanh sẽ đột phá đến Chiến Giả!”
Đột nhiên, Hoa Diễm chợt nhớ ra gì đó, vội vã lên tiếng:
“Chết! Còn muội muội của ta! Ngươi có lấy không gian pháp bảo của Triệu Tuấn không?”
“Không gian pháp bảo? Không có! Trên người hắn chỉ có 2 cái nhẫn trữ vật thôi!” Vừa nói Vương vừa lấy ra 2 nhẫn trữ vật hắn lấy từ người Triệu Tuấn.
Hoa Diễm Liên ngay lập tức chộp lấy một cái nhẫn, Triệu Tuấn đã chết, hai cái nhẫn này cũng trở nên vô chủ nên rất dễ dàng mở ra.
“Khụ...khụ...! Tỷ tỷ, đây là đâu?” Diễm My được gọi ra từ trong không gian pháp bảo, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Không sao! Có tỷ ở đây rồi!” Hoa Diễm Liên ôm lấy Diễm My, vỗ về nói.
Vương nhìn Diễm My, ánh mắt nghi hoặc, rốt cuộc cô nàng Diễm My này có bí mật gì trên người mà lại để cho nhiều người thèm muốn đến vậy.
- Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Giải Cứu Giai Nhân.
- Ban thưởng: 1000 điểm hệ thống. Khí chất Vương giả tăng lên cấp 2 ( Tiến độ lên cấp 3: 10/2000 ). Điểm quyến rũ tăng lên cấp 2 ( Tiến độ lên cấp 3: 40/2000 ). Phục Bảo Phù (x1).
- Điểm hệ thống còn lại: 2020.
Liên tục âm thanh cơ giới vang lên.
Vương còn chưa kịp nghe hết thì Ngọc Truyền Âm bên người hắn đã reo lên liên tục.
“Vô Tâm! Ngươi đang ở đâu? Có việc gấp cần người về ngay! A...Bà ơi!!!” Giọng nói gấp gáp của Hoa Kim vang lên.
“Được rồi ta về ngày!” Vương đáp, sau đó quay người nói với Hoa Diễm Liên:
“Ta có việc gấp phải đi! Cảm thấy nguy hiểm quá thì đừng có ra ngoài! Ta sẽ quay lại ngay thôi”
Nói xong liền quay người chạy đi.
Khi Vương vừa rời khỏi, một lão bà toàn thân áo đen đột ngột xuất hiện trong hang động. Ngay khi thân ảnh lão bà này xuất hiện, không gian như đình trệ. Một cỗ chiến khí bàng bạc lan tràn ra xung quanh.
“Nếu các ngươi cứ cố chấp như vậy sẽ càng đem đến họa sát thân mà thôi! Chi bằng đi theo ta đi!”
Lão bà này nhạt nhạt nói.
Hoa Diễm Liên lo lắng phân vân một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái.
“Đứa nhỏ ngốc này, còn do dự cái gì! Ngươi nghĩ rằng Triệu Đoạt Thiên sẽ từ bỏ ý đồ sao, nếu như để muội muội ngươi rơi vào tay bọn chúng, cả đại lục này sẽ gặp họa!”
Lão bà nghiêm nghị nói.
Hoa Diễm Liên trầm ngâm một lát, sau đó nói với lão bà:
“Được!!!”
...
Vương quay lại chỗ cũ, lúc này, nơi đây gần như trở thành một bãi thây, nhìn sơ qua đã có hơn 20 xác người.
“Hống!!!” một tiếng gầm thét truyền ra!
Đầu yêu thú đó là một con cọp vằn, ngay sau đó, móng trước của con cọp vỗ mặt đất một cái, hai chân sau dùng sức đạp một cái vào người Phong Hải.
“Phụt!!!” Phong Hải phun một ngụm máu, bay ra đằng sau, không rõ sống chết.
Chợt, con cọp dừng lại thân hình trong phút chốc, mặt đất chợt thoát ra một cây trường thương màu đỏ, không có chút dấu hiệu nào hướng bụng của nó đâm tới.
Thấy vậy, ánh mắt nó lộ ra một tia sợ hãi, thân hình hướng bên cạnh chợt lóe.
“Phốc!!!”
“Vèo!!!”
Trường thương màu đỏ một cái đâm xuyên qua trước ngực con cọp, tuy không gây cho nó thương tích đáng kể nào nhưng cũng khiến nó khó chịu.
“Lôi đại ca! Đưa mọi người trong làng đi trước đi!” Vương nhẹ nói, sau đó dương trường thương ngăn cản cự hổ.
“Vô đệ cẩn thật một chút! Đầu Liệt Diểm Hổ này mạnh lắm!” Lôi Vũ chật vật nói, đầu cự hổ này quá mạnh, đột nhiên lao ra và trong nháy mắt đoạt mạng hơn 10 người trong làng, tuy hắn cùng Phong Hải rất cố gắng ngăn chặn nhưng chỉ cần bọn hắn bị đẩy lùi trong tích tắc, cự hổ đã đoạt thêm mấy mạng người trong làng.
“Ngao hào!”
Cự hổ thân thể run rẩy mấy cái, sau đó ngay lập tức lao về phía người vừa đâm nó.
Cảm thụ được tinh phong kia lướt tới mặt, Vương cũng không dám chậm trễ, ngay lập tức kích hoạt Hoàng Kim Giáp, trường thương oanh kích lên móng chân của cự hổ.
“Thình thịch!”
Quyền thương đụng nhau, một thân ảnh nhỏ bay ra, Vương sau khi đụng gãy một gốc cây mới chật vật rơi xuống đất, lau khóe miệng, dĩ nhiên là có một ít máu tươi chảy ra.
Ánh mắt Vương nghiêm trọng, tự lực lượng của đầu cự hổ này hắn có thể cảm nhận được rằng đầu Liệt Diễm Hổ này còn mạnh hơn hai đầu yeu thú nhị giai hậu kỳ hắn gặp trước đó.
“Rống!”
Cự hổ ở cách đó không xa, cũng đang đưa ánh mắt màu đỏ tươi gắt gao nhìn hắn, lập tức mở ra cái miệng to như chậu máu, phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, hai chân đạp một bước, giống như một mũi tên rời dây, nhảy vồ về phía Vương.
Vương triển khai thân hình, kích hoạt Tuyệt Ảnh Ngoa cùng với Vô Ảnh Bộ né khỏi Liệt Diễm Hổ nhào tới, trở tay dùng trường thương hướng thân hổ chém tới.
Ngao ô!
Liệt Diễm Hổ lần nữa bị công kích, chịu không nổi hống khiếu một tiếng. Nhưng công kích đó vẫn chưa đủ để làm bị thương cự hổ.
“Hỏng rồi, lực phòng ngự nó mạnh quá!” Vương thầm nghĩ, sau đó cất Hỏa Kim Thương vào và lấy Hỏa Lân Kích ra. Sau đó vận chiến khí chém liên tục về cự hổ.
Phốc!
Đôi móng vuốt bị Vương chém trúng, cự hổ kia đau đớn thu móng vuốt về, càng không ngừng dùng đầu lưỡi liếm chân trước bị thương.
“Ngao!”
Liệt Diễm Hổ điên cuồng lao tới, nhưng Vương đã có chuẩn bị, hắn ném một hạt châu xuống đất.
“Bùm!!!”
Một tiếng nổ lớn vàng lên, uy lực của Diệt Lôi Châu quá khủng khiếp, dần dần hai thân ảnh hiện ra, Liệt Diễm Hổ lúc này toàn thân tàn tạ, lực phòng ngự của nó rất mạnh, ăn nguyên một Diệt Lôi Châu nhưng chỉ trọng thương mà không chết, còn Vương, tất nhiên hắn không hề tổn thương vì đã có Hình Nhân Thế Mạng.
“Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm Nhân!”
Vương quát một tiếng như sấm, chiến khí khủng bố dồn lên trường thương, toàn bộ lực lượng công kích đều ngưng tụ lại đâm tới.
Hỏa Lân Kích cắm sâu vào hàm dưới của Liệt Diễm Hổ, toàn bộ xương sọ đều bị xuyên thủng, máu tươi nhuộm đỏ hết cả người Vương.
Liệt Diễm Hổ ra sức giãy dụa hai lần liền không còn bất luận âm thanh gì, hiển nhiên là đã chết đến mức không thể chết lại.
Thu lấy ma hạch và nguyên liệu trên người Liệt Diễm Hổ, đầu cự hổ này đoán chừng cũng phải là tam giai yêu thú, nguyên liệu trên người nó tất nhiên cũng không hề rẻ.
Vương mệt mỏi ngồi xuống, lấy ra chút đan dược, bắt đầu trị thương và khôi phục chiến khí.
“Đi lên trước chút đi, hình như phía trước có Thanh Linh Quả!” Hồn Tháp lên tiếng.
Vương đi về phía trước, được một đoạn hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một cây thực vật dài chừng thước, không có cành là, phảng phất như cây mía, nhưng trên thân cây lại chỉ có duy nhất một quả. Đó là nhị phẩm Thanh Linh Quả
Có lẽ Liệt Diễm Hổ đã đợi ở đây rất lâu để chờ cho Thanh Linh Quả thành thục, nhưng nó nghe thấy tiếng động của đoàn người làng Thanh Giang nên tưởng rằng đám người đó định tranh đoạt Thanh Linh Quả của nó.
Linh quả không giống đan dược, đây là thiên địa kỳ trân, hoàn toàn không có tác dụng phụ, không giống đan dược, liên tục ăn sẽ tích xuống đan độc ở trong người. Có điều có chút linh quả dược tính quá mạnh, nhất định phải luyện thành đan mới có thể dùng, không thì chính là tự sát.
Vương tới hái xuống Thanh Linh Quả, hái xong hắn nhìn xuống thân cây, thầm nghĩ:
“Nếu nhổ gốc cây mang về trồng cũng được nhỉ?”
Nói là làm, Vưởng cẩn thận nhổ gốc của Thanh Linh Quả lên, lấy thêm một ít đất vùng này rồi cho vào không gian tầng 1 của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp.
Linh quả, nếu hái xuống càng lâu càng mất đi dược lực, nên cần phải luyện hóa ngay.
Vương khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một trái Thanh Linh Quả, sau khi dùng nước rửa sạch, liền bắt đầu ăn.
Không hổ là thiên địa linh quả, dù cấp bậc không cao cũng ngon cực kỳ, hai ba ngụm liền ăn xong, để hắn cảm giác rất dư vị, hận không thể ăn luôn quả khác.
Hắn vội vàng đè khát vọng xuống, lẳng lặng chờ đợi dược lực phát huy. Chỉ một lát, dược lực liền tản ra, hóa thành vô số hạt căn bản nhỏ bé, tiến vào mạch máu của hắn, lưu chuyển toàn thân.
Vương vận chuyển Vô Ảnh Chiến Pháp, chiến khí trong đan điền phát sáng, như một đóa đạo liên, dẫn dắt dược lực thoải mái mỗi một khối huyết nhục, mỗi một cây xương, mỗi một mạch máu trong cơ thể. Tốc độ tu luyện của hắn vốn đã nhanh, trước đó nhờ song tu, tu vi của hắn đã từ Chiến Khí 3 đoạn tăng lên Chiến Khí 6 đoạn, hiện tại được linh quả trợ giúp, tốc độ tăng lên tự nhiên kinh khủng.
Chiến Khí 7 đoạn, Chiến Khí 8 đoạn!
Hơi tích trữ nguyên lực một lát, hắn liền xông lên Chiến Khí 9 đoạn, mà lúc này, dược lực của Thanh Linh Quả còn không có tiêu hao hết, vẫn đang nhanh chóng tăng lên tu vi của hắn, mãi đến khi bước vào Chiến Khí 9 đoạn đỉnh phong, rốt cục mới ngừng lại.
Lúc này, tu vi thứ hai của hắn đã đạt tới Chiến Khí 9 đoạn đỉnh phong. Cộng với tu vi Chiến Giả tứ tinh của Hấp Khí Thôn Linh Quyết cùng với bảo vật và chiến kĩ, hoàn toàn có thể đánh với võ giả Chiến Sư một trận.
“Thật tốt quá, tu vi hiện tại của nàng là Chiến Khí 5 đoạn, rất nhanh sẽ đột phá đến Chiến Giả!”
Đột nhiên, Hoa Diễm chợt nhớ ra gì đó, vội vã lên tiếng:
“Chết! Còn muội muội của ta! Ngươi có lấy không gian pháp bảo của Triệu Tuấn không?”
“Không gian pháp bảo? Không có! Trên người hắn chỉ có 2 cái nhẫn trữ vật thôi!” Vừa nói Vương vừa lấy ra 2 nhẫn trữ vật hắn lấy từ người Triệu Tuấn.
Hoa Diễm Liên ngay lập tức chộp lấy một cái nhẫn, Triệu Tuấn đã chết, hai cái nhẫn này cũng trở nên vô chủ nên rất dễ dàng mở ra.
“Khụ...khụ...! Tỷ tỷ, đây là đâu?” Diễm My được gọi ra từ trong không gian pháp bảo, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Không sao! Có tỷ ở đây rồi!” Hoa Diễm Liên ôm lấy Diễm My, vỗ về nói.
Vương nhìn Diễm My, ánh mắt nghi hoặc, rốt cuộc cô nàng Diễm My này có bí mật gì trên người mà lại để cho nhiều người thèm muốn đến vậy.
- Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Giải Cứu Giai Nhân.
- Ban thưởng: 1000 điểm hệ thống. Khí chất Vương giả tăng lên cấp 2 ( Tiến độ lên cấp 3: 10/2000 ). Điểm quyến rũ tăng lên cấp 2 ( Tiến độ lên cấp 3: 40/2000 ). Phục Bảo Phù (x1).
- Điểm hệ thống còn lại: 2020.
Liên tục âm thanh cơ giới vang lên.
Vương còn chưa kịp nghe hết thì Ngọc Truyền Âm bên người hắn đã reo lên liên tục.
“Vô Tâm! Ngươi đang ở đâu? Có việc gấp cần người về ngay! A...Bà ơi!!!” Giọng nói gấp gáp của Hoa Kim vang lên.
“Được rồi ta về ngày!” Vương đáp, sau đó quay người nói với Hoa Diễm Liên:
“Ta có việc gấp phải đi! Cảm thấy nguy hiểm quá thì đừng có ra ngoài! Ta sẽ quay lại ngay thôi”
Nói xong liền quay người chạy đi.
Khi Vương vừa rời khỏi, một lão bà toàn thân áo đen đột ngột xuất hiện trong hang động. Ngay khi thân ảnh lão bà này xuất hiện, không gian như đình trệ. Một cỗ chiến khí bàng bạc lan tràn ra xung quanh.
“Nếu các ngươi cứ cố chấp như vậy sẽ càng đem đến họa sát thân mà thôi! Chi bằng đi theo ta đi!”
Lão bà này nhạt nhạt nói.
Hoa Diễm Liên lo lắng phân vân một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái.
“Đứa nhỏ ngốc này, còn do dự cái gì! Ngươi nghĩ rằng Triệu Đoạt Thiên sẽ từ bỏ ý đồ sao, nếu như để muội muội ngươi rơi vào tay bọn chúng, cả đại lục này sẽ gặp họa!”
Lão bà nghiêm nghị nói.
Hoa Diễm Liên trầm ngâm một lát, sau đó nói với lão bà:
“Được!!!”
...
Vương quay lại chỗ cũ, lúc này, nơi đây gần như trở thành một bãi thây, nhìn sơ qua đã có hơn 20 xác người.
“Hống!!!” một tiếng gầm thét truyền ra!
Đầu yêu thú đó là một con cọp vằn, ngay sau đó, móng trước của con cọp vỗ mặt đất một cái, hai chân sau dùng sức đạp một cái vào người Phong Hải.
“Phụt!!!” Phong Hải phun một ngụm máu, bay ra đằng sau, không rõ sống chết.
Chợt, con cọp dừng lại thân hình trong phút chốc, mặt đất chợt thoát ra một cây trường thương màu đỏ, không có chút dấu hiệu nào hướng bụng của nó đâm tới.
Thấy vậy, ánh mắt nó lộ ra một tia sợ hãi, thân hình hướng bên cạnh chợt lóe.
“Phốc!!!”
“Vèo!!!”
Trường thương màu đỏ một cái đâm xuyên qua trước ngực con cọp, tuy không gây cho nó thương tích đáng kể nào nhưng cũng khiến nó khó chịu.
“Lôi đại ca! Đưa mọi người trong làng đi trước đi!” Vương nhẹ nói, sau đó dương trường thương ngăn cản cự hổ.
“Vô đệ cẩn thật một chút! Đầu Liệt Diểm Hổ này mạnh lắm!” Lôi Vũ chật vật nói, đầu cự hổ này quá mạnh, đột nhiên lao ra và trong nháy mắt đoạt mạng hơn 10 người trong làng, tuy hắn cùng Phong Hải rất cố gắng ngăn chặn nhưng chỉ cần bọn hắn bị đẩy lùi trong tích tắc, cự hổ đã đoạt thêm mấy mạng người trong làng.
“Ngao hào!”
Cự hổ thân thể run rẩy mấy cái, sau đó ngay lập tức lao về phía người vừa đâm nó.
Cảm thụ được tinh phong kia lướt tới mặt, Vương cũng không dám chậm trễ, ngay lập tức kích hoạt Hoàng Kim Giáp, trường thương oanh kích lên móng chân của cự hổ.
“Thình thịch!”
Quyền thương đụng nhau, một thân ảnh nhỏ bay ra, Vương sau khi đụng gãy một gốc cây mới chật vật rơi xuống đất, lau khóe miệng, dĩ nhiên là có một ít máu tươi chảy ra.
Ánh mắt Vương nghiêm trọng, tự lực lượng của đầu cự hổ này hắn có thể cảm nhận được rằng đầu Liệt Diễm Hổ này còn mạnh hơn hai đầu yeu thú nhị giai hậu kỳ hắn gặp trước đó.
“Rống!”
Cự hổ ở cách đó không xa, cũng đang đưa ánh mắt màu đỏ tươi gắt gao nhìn hắn, lập tức mở ra cái miệng to như chậu máu, phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, hai chân đạp một bước, giống như một mũi tên rời dây, nhảy vồ về phía Vương.
Vương triển khai thân hình, kích hoạt Tuyệt Ảnh Ngoa cùng với Vô Ảnh Bộ né khỏi Liệt Diễm Hổ nhào tới, trở tay dùng trường thương hướng thân hổ chém tới.
Ngao ô!
Liệt Diễm Hổ lần nữa bị công kích, chịu không nổi hống khiếu một tiếng. Nhưng công kích đó vẫn chưa đủ để làm bị thương cự hổ.
“Hỏng rồi, lực phòng ngự nó mạnh quá!” Vương thầm nghĩ, sau đó cất Hỏa Kim Thương vào và lấy Hỏa Lân Kích ra. Sau đó vận chiến khí chém liên tục về cự hổ.
Phốc!
Đôi móng vuốt bị Vương chém trúng, cự hổ kia đau đớn thu móng vuốt về, càng không ngừng dùng đầu lưỡi liếm chân trước bị thương.
“Ngao!”
Liệt Diễm Hổ điên cuồng lao tới, nhưng Vương đã có chuẩn bị, hắn ném một hạt châu xuống đất.
“Bùm!!!”
Một tiếng nổ lớn vàng lên, uy lực của Diệt Lôi Châu quá khủng khiếp, dần dần hai thân ảnh hiện ra, Liệt Diễm Hổ lúc này toàn thân tàn tạ, lực phòng ngự của nó rất mạnh, ăn nguyên một Diệt Lôi Châu nhưng chỉ trọng thương mà không chết, còn Vương, tất nhiên hắn không hề tổn thương vì đã có Hình Nhân Thế Mạng.
“Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm Nhân!”
Vương quát một tiếng như sấm, chiến khí khủng bố dồn lên trường thương, toàn bộ lực lượng công kích đều ngưng tụ lại đâm tới.
Hỏa Lân Kích cắm sâu vào hàm dưới của Liệt Diễm Hổ, toàn bộ xương sọ đều bị xuyên thủng, máu tươi nhuộm đỏ hết cả người Vương.
Liệt Diễm Hổ ra sức giãy dụa hai lần liền không còn bất luận âm thanh gì, hiển nhiên là đã chết đến mức không thể chết lại.
Thu lấy ma hạch và nguyên liệu trên người Liệt Diễm Hổ, đầu cự hổ này đoán chừng cũng phải là tam giai yêu thú, nguyên liệu trên người nó tất nhiên cũng không hề rẻ.
Vương mệt mỏi ngồi xuống, lấy ra chút đan dược, bắt đầu trị thương và khôi phục chiến khí.
“Đi lên trước chút đi, hình như phía trước có Thanh Linh Quả!” Hồn Tháp lên tiếng.
Vương đi về phía trước, được một đoạn hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một cây thực vật dài chừng thước, không có cành là, phảng phất như cây mía, nhưng trên thân cây lại chỉ có duy nhất một quả. Đó là nhị phẩm Thanh Linh Quả
Có lẽ Liệt Diễm Hổ đã đợi ở đây rất lâu để chờ cho Thanh Linh Quả thành thục, nhưng nó nghe thấy tiếng động của đoàn người làng Thanh Giang nên tưởng rằng đám người đó định tranh đoạt Thanh Linh Quả của nó.
Linh quả không giống đan dược, đây là thiên địa kỳ trân, hoàn toàn không có tác dụng phụ, không giống đan dược, liên tục ăn sẽ tích xuống đan độc ở trong người. Có điều có chút linh quả dược tính quá mạnh, nhất định phải luyện thành đan mới có thể dùng, không thì chính là tự sát.
Vương tới hái xuống Thanh Linh Quả, hái xong hắn nhìn xuống thân cây, thầm nghĩ:
“Nếu nhổ gốc cây mang về trồng cũng được nhỉ?”
Nói là làm, Vưởng cẩn thận nhổ gốc của Thanh Linh Quả lên, lấy thêm một ít đất vùng này rồi cho vào không gian tầng 1 của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp.
Linh quả, nếu hái xuống càng lâu càng mất đi dược lực, nên cần phải luyện hóa ngay.
Vương khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một trái Thanh Linh Quả, sau khi dùng nước rửa sạch, liền bắt đầu ăn.
Không hổ là thiên địa linh quả, dù cấp bậc không cao cũng ngon cực kỳ, hai ba ngụm liền ăn xong, để hắn cảm giác rất dư vị, hận không thể ăn luôn quả khác.
Hắn vội vàng đè khát vọng xuống, lẳng lặng chờ đợi dược lực phát huy. Chỉ một lát, dược lực liền tản ra, hóa thành vô số hạt căn bản nhỏ bé, tiến vào mạch máu của hắn, lưu chuyển toàn thân.
Vương vận chuyển Vô Ảnh Chiến Pháp, chiến khí trong đan điền phát sáng, như một đóa đạo liên, dẫn dắt dược lực thoải mái mỗi một khối huyết nhục, mỗi một cây xương, mỗi một mạch máu trong cơ thể. Tốc độ tu luyện của hắn vốn đã nhanh, trước đó nhờ song tu, tu vi của hắn đã từ Chiến Khí 3 đoạn tăng lên Chiến Khí 6 đoạn, hiện tại được linh quả trợ giúp, tốc độ tăng lên tự nhiên kinh khủng.
Chiến Khí 7 đoạn, Chiến Khí 8 đoạn!
Hơi tích trữ nguyên lực một lát, hắn liền xông lên Chiến Khí 9 đoạn, mà lúc này, dược lực của Thanh Linh Quả còn không có tiêu hao hết, vẫn đang nhanh chóng tăng lên tu vi của hắn, mãi đến khi bước vào Chiến Khí 9 đoạn đỉnh phong, rốt cục mới ngừng lại.
Lúc này, tu vi thứ hai của hắn đã đạt tới Chiến Khí 9 đoạn đỉnh phong. Cộng với tu vi Chiến Giả tứ tinh của Hấp Khí Thôn Linh Quyết cùng với bảo vật và chiến kĩ, hoàn toàn có thể đánh với võ giả Chiến Sư một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.