Chương 145: Ngoại truyện: Nhiêu Tĩnh (8)
Khinh Ảm
18/10/2021
Kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, Nhiêu Tĩnh lại trở lại tình trạng bận tối tăm mặt mũi.
Vẫn như trước, rất muộn mới tan làm về nhà, sau đó chơi với chú rùa của mình, ngày ngày cứ như vậy mà trôi qua, mỗi ngày đều lặp lại giống nhau.
Bạn học lại giới thiệu đối tượng cho cô, có lúc cô vui vẻ thì sẽ nói chuyện với người ta, không vui người ta nhắn WeChat, hay là gửi yêu cầu kết bạn cô cũng không đồng ý.
Cô không cần đối tượng gì cả, cô không tin tưởng hôn nhân nhất, bởi vì cha mẹ mà từ bé cô đã không tin tưởng vào tình yêu, có thể có dục vọng trai gái, nhưng không thể có tình yêu, mà hôn nhân thì là thứ buồn cười nhất trên thế giới này.
Cô cũng không ngờ sẽ gặp lại Cố Nghiên ở trong văn phòng của giám đốc bộ phần pháp lý của DR.
Ngày đó cô ấy đi tìm giám đốc bộ phận pháp lý để xét duyệt hợp đồng, đến cửa văn phòng của người ta mới phát hiện bên trong có người, vừa định rời đi thì người ở bên trong quay đầu lại, hai người cứ như thế không hẹn mà gặp lại.
Nhiêu Tĩnh giống như không quen biết anh mà xoay người bước đi, tận đến lúc tan làm đi về lại thấy anh chờ ở cửa DR.
Cô vẫn giả bộ không quen, anh lại bước lên phía trước, cô đi thì anh đi theo, cuối cùng cô dừng lại hỏi.
“Anh có bệnh à cứ đi theo tôi làm gì thế?” Giọng nói như là trách cứ.
Anh cũng dừng chân, chăm chú nhìn cô rất lâu mới mở miệng, “Tôi đến đây công tác, đồng nghiệp là cố vấn pháp luật của DR, anh ấy có mấy vụ nợ xấu không xử lý kịp, nên gọi tôi qua giúp.” Dừng lại anh lại bổ sung, “Thì ra em làm ở DR.”
Cũng không biết là câu hỏi hay câu khẳng định.
Xung quanh có đồng nghiệp cùng tan làm đang nhìn bọn họ.
Nhiêu Tĩnh bị nhìn đến không được tự nhiên thuận miệng hỏi một câu, “Anh là luật sư thu hồi nợ?”
“Đó chỉ là một phần, cũng bào chữa hình sự, mấy vụ tranh chấp hợp đồng.” Anh giải thích.
Nhiêu Tĩnh không hỏi nhiều nữa, cũng không phải rất hứng thú, “Nói đi, đi theo tôi làm gì?”
“Trước đó ở Quế Lâm, có thứ quên đưa cho em.” Anh nói với cô.
Nhiêu Tĩnh nhíu mày khó hiểu, anh lại từ từ đến gần, sau đó lấy một thứ từ trong túi ra, mở bàn tay ra ở trước mặt cô ấy.
Nhiêu Tĩnh vừa nhìn, là cái vòng tay trong cửa hàng vàng bạc mà cô đã thử ở ruộng bậc thang Long Tích.
“Anh đúng là dở hơi.” Nhiêu Tĩnh không hiểu mà lại mắng anh ta một câu, không muốn tiếp tục để ý tới anh nữa, chuẩn bị rời đi, cổ tay lại bị anh bắt được.
Nhiêu Tĩnh muốn hất ra lại không hất được.
Cố Nghiên nắm chặt tay của cô nói, “Tôi chỉ muốn tặng cái này cho em.”
“Anh cảm thấy tôi sẽ thích một cái vòng tay bạc sao?” Nhiêu Tĩnh lạnh lùng cười, lại nâng tay kia lên dùng đầu ngón tay chọc chọc ngực của anh.
“Cố Nghiên, tôi không phải là cô gái ngây thơ, anh cũng không phải là thanh niên tính tình bồng bột, ngủ một đêm thôi mà, không đến mức sống chết dây dưa vậy chứ?” Cô lại nhìn vòng tay bạc đang lấp lánh ánh sáng trong tay anh, giơ cổ tay của mình lên cho anh nhìn thấy vòng tay Cartier Rose bằng vàng phiên bản phát triển hoa baby sáng lấp lánh, “Tôi không thích thứ đồ thấp kém thế này, cho nên cũng làm phiền anh đừng cầm ra làm tôi khó chịu.”
Lời nói của cô sắc bén giống như vẻ mặt bây giờ của cô, anh còn đang nhìn cô chăm chú, giọng nói thấp hơn vừa rồi mấy phần, “Tôi cứ nghĩ là em thích…” Sau đó từ từ buông lỏng tay ra.
Nhiêu Tĩnh rút tay về, không tiếp tục để ý tới anh nữa.
Cô đi đến xe của mình, kéo cửa ngồi lên, Cố Nghiên vẫn đứng tại chỗ, cái vòng tay kia vẫn luôn ở trong tay anh.
Nhiêu Tĩnh ném cái túi sang ghế phụ, khởi động xe rồi đạp chân ga rời đi.
Lúc ra khỏi bãi đỗ xe, bóng dáng của Cố Nghiên phản chiếu ở kính chiếu hậu càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.
Nhiêu Tĩnh dời ánh mắt, nhấn mạnh chân ga.
Tối hôm đó Nhiêu Tĩnh mất ngủ.
Cô đi đến góc phòng khách chơi với chú rùa, chú rùa cũng không ngủ, thò đầu nhìn cô.
Nhiêu Tĩnh ngồi xổm hỏi nó, “Sao mày cũng không ngủ? Mất ngủ à?”
Tất nhiên là không có đáp lại.
Nhiêu Tĩnh vươn tay chọc chọc nó, cái đầu dài của nó hơi rụt trở về, nhưng không rụt lại hết, một lát sau lại thò ra.
“Mày không cô đơn sao?” Nhiêu Tĩnh lại hỏi.
Vẫn không có đáp lại.
Nhiêu Tĩnh ném cho nó một con ốc bươu, nó nhanh chóng ăn hết.
Nhiêu Tĩnh nhìn nó nhai, tự nói với mình, giọng rất nhỏ, “Có cô đơn nhỉ.”
Gặp lại lần nữa, là lúc cô bị một đồng nghiệp nữ ở bộ phận pháp lý kéo đi ăn tôm hùm đất, cô không ngờ tới anh cũng có mặt.
Đồng nghiệp hưng phấp kề tai nói nhỏ với cô, “Luật sư cố vấn của Hoàn Vũ mới tới ngân hàng, thế nào, nhan sắc không kém hơn mấy nam thần của ngân hàng bọn mình đúng không?”
Nhiêu Tĩnh chỉ cười không nói, đồng nghiệp còn dùng cánh tay đẩy nhẹ cô, “Mỗi ngày cậu đều nhìn thấy Kỷ tổng của bọn cậu quá nhiều, nên hễ gặp ai cũng mang ra so sánh với anh ấy chứ gì?”
Cố Nghiên cũng là bị đồng nghiệp của mình kéo qua, lúc Nhiêu Tĩnh bước vào đồng nghiệp của anh vỗ vào vai anh một cái, “Nhìn thấy chưa, đây là bông hoa của ngân hàng DR bọn tôi đấy, khuôn mặt này, dáng người này, chậc chậc~ là đàn ông nhìn đều chào cờ luôn rồi.”
Cố Nghiên im lặng, cầm cốc uống nước.
Sau đó là một màn hàn huyên, trong lúc chờ đồ ăn lên, đồng nghiệp của Cố Nghiên hơi dịch ghế về phía Nhiêu Tĩnh, mà đồng nghiệp của Nhiêu Tĩnh cũng nghiêng người đến gần chỗ Cố Nghiên.
“Quản lý Nhiêu, đây là danh thiếp của tôi.” Đồng nghiệp của anh đưa danh thiếp của mình qua.
“Luật sư Cố, anh có danh thiếp không!” Đồng nghiệp của cô hỏi anh.
Nhiêu Tĩnh liếc danh thiếp của người đó một cái lại không nhận, chỉ mỉm cười, “Luật sư Trương, anh là người quen cũ của ngân hàng chúng tôi rồi, qua lại với anh lại cũng không phải là việc tốt đẹp gì, tôi ấy à, rất không muốn khách hàng trong tay mình xuất hiện vấn đề gì để mà phải gặp anh.”
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt quyến rũ mắt cũng ngậm ý cười, kết hợp với giọng nói của cô, dù nghe thế nào cũng có cảm giác như đang hờn dỗi, khiến trái tim người nghe như bị lông vũ quét qua, ngứa ngáy.
“Không có.” Mà Cố Nghiên bên này lại bỏ cốc nước xuống trả lời người phụ nữ bên cạnh.
“Vậy, chắc sẽ có WeChat chứ?” Bên phía luật sư Trương nào đó cũng đúng lúc muốn xin WeChat của cô, cô cũng hào phóng mà đưa mã QR cho anh ta quét.
Gần như cùng lúc Cố Nghiên cũng thêm WeChat với đồng nghiệp, có lẽ đồng nghiệp nhìn thấy phần giới thiệu trên WeChat của anh nên hiếu kỳ hỏi, “Luật sư Cố là người thành phố Y sao?”
Cố Nghiên gật đầu.
“Thành phố Y rất xa đó, vậy sao anh đến thành phố C vậy?”
Anh uống một ngụm nước, “Bạn gái tôi ở đây.”
Đồng nghiệp đột nhiên im bặt.
Nghe thế, luật sư Trương túm lấy anh nói chuyện, “Bọn tôi chưa từng nhìn thấy bạn gái của cậu đâu đấy, che che giấu giấu cứ như bảo bối thế?”
Nhiêu Tĩnh đặt điện thoại xuống, đối diện với ánh mắt của Cố Nghiên, chỉ nghe anh nói, “Cô ấy đúng là bảo bối.”
Tôm hùm đất đã được mang lên, trước đó mấy ngày Nhiêu Tĩnh vừa làm nail, cho dù có găng tay dùng một lần cũng vẫn cảm thấy bất tiện, nên cũng không ăn, ai biết anh chàng luật sư họ Trương kia còn muốn bóc cho cô.
Lúc này cô nói muốn đi vệ sinh.
Tránh ở cửa nhà vệ sinh rút một điếu thuốc, chỉ một lát sau đã nhìn thấy Cố Nghiên xa xa đang đi tới.
Cô nghĩ thầm thật sự là dai như đỉa, đã chuẩn bị cau có nhìn anh, ai biết người ta lại đi qua giống như không thấy cô, đi thẳng tới buồng vệ sinh nam.
Nhiêu Tĩnh không nhịn được đảo mắt khinh thường với bóng lưng của anh, lại hút mấy hơi thuốc còn lại định đi.
Lúc này trong hành lang đối diện có mấy người đàn ông đi tới, là mấy ông chủ nhỏ của doanh nghiệp tư nhân mà trước đó Giang tổng đã dẫn cô đi tư vấn, lúc ấy Giang tổng dẫn cô đi để tiếp rượu với bọn họ, nghe họ chém gió công ty mình như nào như nào, nhưng tư chất lại rất kém, hơn nữa uống nhiều rượu thì bắt đầu không có phép tắc lại động tay động chân, Giang tổng cũng làm như không thấy, chỉ để lại mình cô đấu trí đấu dũng với bọn họ ở trên bàn rượu.
Nhiêu Tĩnh thầm mắng oan gia ngõ hẹp, muốn quay đầu đi vào phòng vệ sinh nữ đã không còn kịp rồi.
Mấy người này đã nhìn thấy cô, mượn rượu đi nhanh tới.
“Ôi chao, đây không phải là Nhiêu Tĩnh, bông hoa của DR đây sao?” Một người đàn ông cười bỉ ổi.
Nhiêu Tĩnh tự biết không tránh được đành phải nở một nụ cười nhẹ, “Chào Trương tổng.”
Ông ta nhìn dáng người ngày càng quyến rũ của cô, đằng sau có người hỏi, “Trương tổng, không định giới thiệu người đẹp này một chút à?”
Trương tổng nọ mỉm cười, giơ tay thật sự bắt đầu giới thiệu, “Đây là đóa hoa của ngân hàng DR, Nhiêu Tĩnh, quản lý Nhiêu.”
Nhiêu Tĩnh vừa nghe hai chữ “đóa hoa” thì nắm chặt tay, cô tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười, “Trương tổng, anh đang nói ai thế?”
Trương tổng nọ nâng cái bụng, vẫn đầy mỡ như trước, “Cô dấy, người đẹp Nhiêu.”
Nhiêu Tĩnh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì bản thân sẽ không kìm được, nên nhấc chân chuẩn bị đi, ai biết bọn họ không có ý muốn để cô đi.
Trong lòng cô hừ lạnh, là thời đại gì rồi, còn giở trò lưu manh với cô?
Cô đang định lên tiếng, lại bị người ở phía sau kéo một cái, cô lùi về sau mấy bước, phát hiện bản thân đã đứng ở sau người Cố Nghiên.
“Cậu là ai?” Trương tổng kia thấp hơn anh rất nhiều, lại còn càn rỡ mà chất vấn anh.
Thậm chí anh còn không thèm nhìn ông ta, chỉ trả lời, “Bạn trai của cô ấy.”
Trương tổng nghe xong lại càng cười bỉ ổi hơn, “Ồ, bạn trai? Tôi còn tưởng đóa hoa đây duyệt qua vô số đàn ông, sẽ không có bạn trai cơ đấy.”
Nếu không phải trên người Nhiêu Tĩnh đang mặc đồng phục của DR, chắc chắn ngay lập tức cô sẽ giơ tay thưởng cho ông ta mấy cái bạt tai.
Ai ngờ giọng nói lạnh lùng của Cố Nghiên vang lên, “Ông nói cái gì?”
“Tôi nói đóa…”
“Bịch—”
Tốc độ quá nhanh, đợi Nhiêu Tĩnh phản ứng lại thì Cố Nghiên đã đấm gã Trương tổng nọ mấy phát rồi.
Đám người đi vùng với Trương tổng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tham gia, mấy người vây xung quanh đánh một mình Cố Nghiên.
Nhiêu Tĩnh mơ hồ ở nguyên chỗ cũ lại bị Cố Nghiên đẩy ra, mắt thấy anh bị đám người vây đánh, Nhiêu Tĩnh thét lên chói cả tai, dẫn tới một đám người trong tiệm thò đầu ra nhìn.
Cô lại tiếp tục khàn giọng hô to, “Xàm sỡ, có người xàm sỡ!”
Trong nháy mắt một đám dũng sĩ từ trong tiệm vọt ra, “Ai? Là ai?”
Nhiêu Tĩnh chỉ vào đám người Trương tổng kia, “Bọn họ!”
Sau đó, cũng không có sau đó nữa, Nhiêu Tĩnh lôi kéo Cố Nghiên chạy ra ngoài.
Cũng không biết là chạy bao lâu rồi, chạy tận đến bên cạnh xe của cô, cô mới thở hổn hển nhìn anh.
Anh cũng bị bao vây ăn vài phát đạp, khoé mắt có hơi rách da, miệng vết thương tuy không lớn nhưng vẫn đang chảy máu.
Tay của anh còn đang nắm lấy tay của cô, cô nhìn vết thương ở trên mặt anh thì hỏi, “Đau không?”
Anh lắc đầu.
Nhiêu Tĩnh không nói gì, một lát sau mới hỏi, “Làm sao lại đi đánh người ta?”
Anh không lên tiếng, cô đẩy anh một cái, “Hỏi anh đó, nói đi!”
Tay của anh kéo cô lại rồi ôm vào trong ngực, cô mềm mại không xương, tạm thời lại cũng quên giãy dụa.
Bên tai có tiếng hít thở của anh, còn mang theo sự hổn hển sau khi chạy.
Anh nói, “Nhìn ông ta không vừa mắt, thì đánh thôi.”
“Anh làm gì mà nhìn ông ta không vừa mắt?”
“Ông ta ức hiếp em.”
“Lại không mất miếng thịt nào, loại chuyện này ngày nào cũng diễn ra ở chỗ làm việc.”
Cố Nghiên ôm chặt cô ở trong ngực, “Có anh ở đây, anh sẽ không để em bị ức hiếp.”
Nhiêu Tĩnh im lặng, cô ở trong ngực anh, có thể từng chút một nghe thấy tiếng tim đập của anh.
Cô nhắm mắt thầm thở dài, lúc lâu sau mới nói, “Anh bị thương rồi, tôi bôi thuốc giúp anh.”
Nhiêu Tĩnh dẫn Cố Nghiên về nhà, bên trong căn hộ cao cấp của cô thật lộn xộn, không hề giống nhà của một người phụ nữ.
Cố Nghiên đảo mắt nhìn quanh, Nhiêu Tĩnh tuỳ ý ném cho anh một cái bọc giầy.
“Nhà của tôi không có dép lê của đàn ông, anh cố chịu trùm tạm cái bọc giầy vào là được rồi.”
Cố Nghiên nhận lấy, từ từ mang vào.
Nhiêu Tĩnh đi vào tủ để đồ trong phòng bếp tìm tăm bông và nước khử trùng.
Lúc khử trùng miệng vết thương cho Cố Nghiên, anh hơi nhíu mày.
“Anh là luật sư đó, cũng không phải là trẻ con, nói đánh nhau liền đánh nhau, không hề có sự nhã nhặn của cái nghề này của các anh, giống như tên ngốc vậy.” Nhiêu Tĩnh vẫn đang mắng anh.
Anh vươn cánh tay dài ôm chặt lấy cô, kéo cô dán lên người mình.
Anh ngồi cô đứng, anh ngửa đầu, ánh mắt khoá lấy cô, “Em không có đối tượng xem mắt.”
Là câu trần thuật.
Nhiêu Tĩnh giật mình, giọng nói của anh lại văng vẳng bên tai.
“Em không nhớ anh chút nào sao?”
Bàn tay đã vuốt ve ở đường cong lả lướt sau lưng của cô.
Hô hấp của Nhiêu Tĩnh theo động tác trên tay anh từ từ gấp gáp thêm mấy phần.
Lại vẫn mạnh miệng nói, “Tôi nhớ anh làm cái gì?”
Nhưng cơ thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực của anh, máu giống như đang bốc cháy, dần dần, cô có chút không chịu được, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Cô nghe thấy giọng nói đầy dục vọng của anh, “Nhưng anh nhớ em rồi.”
Dây cung ở trong đầu cứ như vậy bị kéo đứt.
Chân của cô mềm nhũn, cả người ngả vào trong ngực anh.
Một đêm này, giường như được sinh ra vì sự điên cuồng.
Vẫn như trước, rất muộn mới tan làm về nhà, sau đó chơi với chú rùa của mình, ngày ngày cứ như vậy mà trôi qua, mỗi ngày đều lặp lại giống nhau.
Bạn học lại giới thiệu đối tượng cho cô, có lúc cô vui vẻ thì sẽ nói chuyện với người ta, không vui người ta nhắn WeChat, hay là gửi yêu cầu kết bạn cô cũng không đồng ý.
Cô không cần đối tượng gì cả, cô không tin tưởng hôn nhân nhất, bởi vì cha mẹ mà từ bé cô đã không tin tưởng vào tình yêu, có thể có dục vọng trai gái, nhưng không thể có tình yêu, mà hôn nhân thì là thứ buồn cười nhất trên thế giới này.
Cô cũng không ngờ sẽ gặp lại Cố Nghiên ở trong văn phòng của giám đốc bộ phần pháp lý của DR.
Ngày đó cô ấy đi tìm giám đốc bộ phận pháp lý để xét duyệt hợp đồng, đến cửa văn phòng của người ta mới phát hiện bên trong có người, vừa định rời đi thì người ở bên trong quay đầu lại, hai người cứ như thế không hẹn mà gặp lại.
Nhiêu Tĩnh giống như không quen biết anh mà xoay người bước đi, tận đến lúc tan làm đi về lại thấy anh chờ ở cửa DR.
Cô vẫn giả bộ không quen, anh lại bước lên phía trước, cô đi thì anh đi theo, cuối cùng cô dừng lại hỏi.
“Anh có bệnh à cứ đi theo tôi làm gì thế?” Giọng nói như là trách cứ.
Anh cũng dừng chân, chăm chú nhìn cô rất lâu mới mở miệng, “Tôi đến đây công tác, đồng nghiệp là cố vấn pháp luật của DR, anh ấy có mấy vụ nợ xấu không xử lý kịp, nên gọi tôi qua giúp.” Dừng lại anh lại bổ sung, “Thì ra em làm ở DR.”
Cũng không biết là câu hỏi hay câu khẳng định.
Xung quanh có đồng nghiệp cùng tan làm đang nhìn bọn họ.
Nhiêu Tĩnh bị nhìn đến không được tự nhiên thuận miệng hỏi một câu, “Anh là luật sư thu hồi nợ?”
“Đó chỉ là một phần, cũng bào chữa hình sự, mấy vụ tranh chấp hợp đồng.” Anh giải thích.
Nhiêu Tĩnh không hỏi nhiều nữa, cũng không phải rất hứng thú, “Nói đi, đi theo tôi làm gì?”
“Trước đó ở Quế Lâm, có thứ quên đưa cho em.” Anh nói với cô.
Nhiêu Tĩnh nhíu mày khó hiểu, anh lại từ từ đến gần, sau đó lấy một thứ từ trong túi ra, mở bàn tay ra ở trước mặt cô ấy.
Nhiêu Tĩnh vừa nhìn, là cái vòng tay trong cửa hàng vàng bạc mà cô đã thử ở ruộng bậc thang Long Tích.
“Anh đúng là dở hơi.” Nhiêu Tĩnh không hiểu mà lại mắng anh ta một câu, không muốn tiếp tục để ý tới anh nữa, chuẩn bị rời đi, cổ tay lại bị anh bắt được.
Nhiêu Tĩnh muốn hất ra lại không hất được.
Cố Nghiên nắm chặt tay của cô nói, “Tôi chỉ muốn tặng cái này cho em.”
“Anh cảm thấy tôi sẽ thích một cái vòng tay bạc sao?” Nhiêu Tĩnh lạnh lùng cười, lại nâng tay kia lên dùng đầu ngón tay chọc chọc ngực của anh.
“Cố Nghiên, tôi không phải là cô gái ngây thơ, anh cũng không phải là thanh niên tính tình bồng bột, ngủ một đêm thôi mà, không đến mức sống chết dây dưa vậy chứ?” Cô lại nhìn vòng tay bạc đang lấp lánh ánh sáng trong tay anh, giơ cổ tay của mình lên cho anh nhìn thấy vòng tay Cartier Rose bằng vàng phiên bản phát triển hoa baby sáng lấp lánh, “Tôi không thích thứ đồ thấp kém thế này, cho nên cũng làm phiền anh đừng cầm ra làm tôi khó chịu.”
Lời nói của cô sắc bén giống như vẻ mặt bây giờ của cô, anh còn đang nhìn cô chăm chú, giọng nói thấp hơn vừa rồi mấy phần, “Tôi cứ nghĩ là em thích…” Sau đó từ từ buông lỏng tay ra.
Nhiêu Tĩnh rút tay về, không tiếp tục để ý tới anh nữa.
Cô đi đến xe của mình, kéo cửa ngồi lên, Cố Nghiên vẫn đứng tại chỗ, cái vòng tay kia vẫn luôn ở trong tay anh.
Nhiêu Tĩnh ném cái túi sang ghế phụ, khởi động xe rồi đạp chân ga rời đi.
Lúc ra khỏi bãi đỗ xe, bóng dáng của Cố Nghiên phản chiếu ở kính chiếu hậu càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.
Nhiêu Tĩnh dời ánh mắt, nhấn mạnh chân ga.
Tối hôm đó Nhiêu Tĩnh mất ngủ.
Cô đi đến góc phòng khách chơi với chú rùa, chú rùa cũng không ngủ, thò đầu nhìn cô.
Nhiêu Tĩnh ngồi xổm hỏi nó, “Sao mày cũng không ngủ? Mất ngủ à?”
Tất nhiên là không có đáp lại.
Nhiêu Tĩnh vươn tay chọc chọc nó, cái đầu dài của nó hơi rụt trở về, nhưng không rụt lại hết, một lát sau lại thò ra.
“Mày không cô đơn sao?” Nhiêu Tĩnh lại hỏi.
Vẫn không có đáp lại.
Nhiêu Tĩnh ném cho nó một con ốc bươu, nó nhanh chóng ăn hết.
Nhiêu Tĩnh nhìn nó nhai, tự nói với mình, giọng rất nhỏ, “Có cô đơn nhỉ.”
Gặp lại lần nữa, là lúc cô bị một đồng nghiệp nữ ở bộ phận pháp lý kéo đi ăn tôm hùm đất, cô không ngờ tới anh cũng có mặt.
Đồng nghiệp hưng phấp kề tai nói nhỏ với cô, “Luật sư cố vấn của Hoàn Vũ mới tới ngân hàng, thế nào, nhan sắc không kém hơn mấy nam thần của ngân hàng bọn mình đúng không?”
Nhiêu Tĩnh chỉ cười không nói, đồng nghiệp còn dùng cánh tay đẩy nhẹ cô, “Mỗi ngày cậu đều nhìn thấy Kỷ tổng của bọn cậu quá nhiều, nên hễ gặp ai cũng mang ra so sánh với anh ấy chứ gì?”
Cố Nghiên cũng là bị đồng nghiệp của mình kéo qua, lúc Nhiêu Tĩnh bước vào đồng nghiệp của anh vỗ vào vai anh một cái, “Nhìn thấy chưa, đây là bông hoa của ngân hàng DR bọn tôi đấy, khuôn mặt này, dáng người này, chậc chậc~ là đàn ông nhìn đều chào cờ luôn rồi.”
Cố Nghiên im lặng, cầm cốc uống nước.
Sau đó là một màn hàn huyên, trong lúc chờ đồ ăn lên, đồng nghiệp của Cố Nghiên hơi dịch ghế về phía Nhiêu Tĩnh, mà đồng nghiệp của Nhiêu Tĩnh cũng nghiêng người đến gần chỗ Cố Nghiên.
“Quản lý Nhiêu, đây là danh thiếp của tôi.” Đồng nghiệp của anh đưa danh thiếp của mình qua.
“Luật sư Cố, anh có danh thiếp không!” Đồng nghiệp của cô hỏi anh.
Nhiêu Tĩnh liếc danh thiếp của người đó một cái lại không nhận, chỉ mỉm cười, “Luật sư Trương, anh là người quen cũ của ngân hàng chúng tôi rồi, qua lại với anh lại cũng không phải là việc tốt đẹp gì, tôi ấy à, rất không muốn khách hàng trong tay mình xuất hiện vấn đề gì để mà phải gặp anh.”
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt quyến rũ mắt cũng ngậm ý cười, kết hợp với giọng nói của cô, dù nghe thế nào cũng có cảm giác như đang hờn dỗi, khiến trái tim người nghe như bị lông vũ quét qua, ngứa ngáy.
“Không có.” Mà Cố Nghiên bên này lại bỏ cốc nước xuống trả lời người phụ nữ bên cạnh.
“Vậy, chắc sẽ có WeChat chứ?” Bên phía luật sư Trương nào đó cũng đúng lúc muốn xin WeChat của cô, cô cũng hào phóng mà đưa mã QR cho anh ta quét.
Gần như cùng lúc Cố Nghiên cũng thêm WeChat với đồng nghiệp, có lẽ đồng nghiệp nhìn thấy phần giới thiệu trên WeChat của anh nên hiếu kỳ hỏi, “Luật sư Cố là người thành phố Y sao?”
Cố Nghiên gật đầu.
“Thành phố Y rất xa đó, vậy sao anh đến thành phố C vậy?”
Anh uống một ngụm nước, “Bạn gái tôi ở đây.”
Đồng nghiệp đột nhiên im bặt.
Nghe thế, luật sư Trương túm lấy anh nói chuyện, “Bọn tôi chưa từng nhìn thấy bạn gái của cậu đâu đấy, che che giấu giấu cứ như bảo bối thế?”
Nhiêu Tĩnh đặt điện thoại xuống, đối diện với ánh mắt của Cố Nghiên, chỉ nghe anh nói, “Cô ấy đúng là bảo bối.”
Tôm hùm đất đã được mang lên, trước đó mấy ngày Nhiêu Tĩnh vừa làm nail, cho dù có găng tay dùng một lần cũng vẫn cảm thấy bất tiện, nên cũng không ăn, ai biết anh chàng luật sư họ Trương kia còn muốn bóc cho cô.
Lúc này cô nói muốn đi vệ sinh.
Tránh ở cửa nhà vệ sinh rút một điếu thuốc, chỉ một lát sau đã nhìn thấy Cố Nghiên xa xa đang đi tới.
Cô nghĩ thầm thật sự là dai như đỉa, đã chuẩn bị cau có nhìn anh, ai biết người ta lại đi qua giống như không thấy cô, đi thẳng tới buồng vệ sinh nam.
Nhiêu Tĩnh không nhịn được đảo mắt khinh thường với bóng lưng của anh, lại hút mấy hơi thuốc còn lại định đi.
Lúc này trong hành lang đối diện có mấy người đàn ông đi tới, là mấy ông chủ nhỏ của doanh nghiệp tư nhân mà trước đó Giang tổng đã dẫn cô đi tư vấn, lúc ấy Giang tổng dẫn cô đi để tiếp rượu với bọn họ, nghe họ chém gió công ty mình như nào như nào, nhưng tư chất lại rất kém, hơn nữa uống nhiều rượu thì bắt đầu không có phép tắc lại động tay động chân, Giang tổng cũng làm như không thấy, chỉ để lại mình cô đấu trí đấu dũng với bọn họ ở trên bàn rượu.
Nhiêu Tĩnh thầm mắng oan gia ngõ hẹp, muốn quay đầu đi vào phòng vệ sinh nữ đã không còn kịp rồi.
Mấy người này đã nhìn thấy cô, mượn rượu đi nhanh tới.
“Ôi chao, đây không phải là Nhiêu Tĩnh, bông hoa của DR đây sao?” Một người đàn ông cười bỉ ổi.
Nhiêu Tĩnh tự biết không tránh được đành phải nở một nụ cười nhẹ, “Chào Trương tổng.”
Ông ta nhìn dáng người ngày càng quyến rũ của cô, đằng sau có người hỏi, “Trương tổng, không định giới thiệu người đẹp này một chút à?”
Trương tổng nọ mỉm cười, giơ tay thật sự bắt đầu giới thiệu, “Đây là đóa hoa của ngân hàng DR, Nhiêu Tĩnh, quản lý Nhiêu.”
Nhiêu Tĩnh vừa nghe hai chữ “đóa hoa” thì nắm chặt tay, cô tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười, “Trương tổng, anh đang nói ai thế?”
Trương tổng nọ nâng cái bụng, vẫn đầy mỡ như trước, “Cô dấy, người đẹp Nhiêu.”
Nhiêu Tĩnh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì bản thân sẽ không kìm được, nên nhấc chân chuẩn bị đi, ai biết bọn họ không có ý muốn để cô đi.
Trong lòng cô hừ lạnh, là thời đại gì rồi, còn giở trò lưu manh với cô?
Cô đang định lên tiếng, lại bị người ở phía sau kéo một cái, cô lùi về sau mấy bước, phát hiện bản thân đã đứng ở sau người Cố Nghiên.
“Cậu là ai?” Trương tổng kia thấp hơn anh rất nhiều, lại còn càn rỡ mà chất vấn anh.
Thậm chí anh còn không thèm nhìn ông ta, chỉ trả lời, “Bạn trai của cô ấy.”
Trương tổng nghe xong lại càng cười bỉ ổi hơn, “Ồ, bạn trai? Tôi còn tưởng đóa hoa đây duyệt qua vô số đàn ông, sẽ không có bạn trai cơ đấy.”
Nếu không phải trên người Nhiêu Tĩnh đang mặc đồng phục của DR, chắc chắn ngay lập tức cô sẽ giơ tay thưởng cho ông ta mấy cái bạt tai.
Ai ngờ giọng nói lạnh lùng của Cố Nghiên vang lên, “Ông nói cái gì?”
“Tôi nói đóa…”
“Bịch—”
Tốc độ quá nhanh, đợi Nhiêu Tĩnh phản ứng lại thì Cố Nghiên đã đấm gã Trương tổng nọ mấy phát rồi.
Đám người đi vùng với Trương tổng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tham gia, mấy người vây xung quanh đánh một mình Cố Nghiên.
Nhiêu Tĩnh mơ hồ ở nguyên chỗ cũ lại bị Cố Nghiên đẩy ra, mắt thấy anh bị đám người vây đánh, Nhiêu Tĩnh thét lên chói cả tai, dẫn tới một đám người trong tiệm thò đầu ra nhìn.
Cô lại tiếp tục khàn giọng hô to, “Xàm sỡ, có người xàm sỡ!”
Trong nháy mắt một đám dũng sĩ từ trong tiệm vọt ra, “Ai? Là ai?”
Nhiêu Tĩnh chỉ vào đám người Trương tổng kia, “Bọn họ!”
Sau đó, cũng không có sau đó nữa, Nhiêu Tĩnh lôi kéo Cố Nghiên chạy ra ngoài.
Cũng không biết là chạy bao lâu rồi, chạy tận đến bên cạnh xe của cô, cô mới thở hổn hển nhìn anh.
Anh cũng bị bao vây ăn vài phát đạp, khoé mắt có hơi rách da, miệng vết thương tuy không lớn nhưng vẫn đang chảy máu.
Tay của anh còn đang nắm lấy tay của cô, cô nhìn vết thương ở trên mặt anh thì hỏi, “Đau không?”
Anh lắc đầu.
Nhiêu Tĩnh không nói gì, một lát sau mới hỏi, “Làm sao lại đi đánh người ta?”
Anh không lên tiếng, cô đẩy anh một cái, “Hỏi anh đó, nói đi!”
Tay của anh kéo cô lại rồi ôm vào trong ngực, cô mềm mại không xương, tạm thời lại cũng quên giãy dụa.
Bên tai có tiếng hít thở của anh, còn mang theo sự hổn hển sau khi chạy.
Anh nói, “Nhìn ông ta không vừa mắt, thì đánh thôi.”
“Anh làm gì mà nhìn ông ta không vừa mắt?”
“Ông ta ức hiếp em.”
“Lại không mất miếng thịt nào, loại chuyện này ngày nào cũng diễn ra ở chỗ làm việc.”
Cố Nghiên ôm chặt cô ở trong ngực, “Có anh ở đây, anh sẽ không để em bị ức hiếp.”
Nhiêu Tĩnh im lặng, cô ở trong ngực anh, có thể từng chút một nghe thấy tiếng tim đập của anh.
Cô nhắm mắt thầm thở dài, lúc lâu sau mới nói, “Anh bị thương rồi, tôi bôi thuốc giúp anh.”
Nhiêu Tĩnh dẫn Cố Nghiên về nhà, bên trong căn hộ cao cấp của cô thật lộn xộn, không hề giống nhà của một người phụ nữ.
Cố Nghiên đảo mắt nhìn quanh, Nhiêu Tĩnh tuỳ ý ném cho anh một cái bọc giầy.
“Nhà của tôi không có dép lê của đàn ông, anh cố chịu trùm tạm cái bọc giầy vào là được rồi.”
Cố Nghiên nhận lấy, từ từ mang vào.
Nhiêu Tĩnh đi vào tủ để đồ trong phòng bếp tìm tăm bông và nước khử trùng.
Lúc khử trùng miệng vết thương cho Cố Nghiên, anh hơi nhíu mày.
“Anh là luật sư đó, cũng không phải là trẻ con, nói đánh nhau liền đánh nhau, không hề có sự nhã nhặn của cái nghề này của các anh, giống như tên ngốc vậy.” Nhiêu Tĩnh vẫn đang mắng anh.
Anh vươn cánh tay dài ôm chặt lấy cô, kéo cô dán lên người mình.
Anh ngồi cô đứng, anh ngửa đầu, ánh mắt khoá lấy cô, “Em không có đối tượng xem mắt.”
Là câu trần thuật.
Nhiêu Tĩnh giật mình, giọng nói của anh lại văng vẳng bên tai.
“Em không nhớ anh chút nào sao?”
Bàn tay đã vuốt ve ở đường cong lả lướt sau lưng của cô.
Hô hấp của Nhiêu Tĩnh theo động tác trên tay anh từ từ gấp gáp thêm mấy phần.
Lại vẫn mạnh miệng nói, “Tôi nhớ anh làm cái gì?”
Nhưng cơ thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực của anh, máu giống như đang bốc cháy, dần dần, cô có chút không chịu được, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Cô nghe thấy giọng nói đầy dục vọng của anh, “Nhưng anh nhớ em rồi.”
Dây cung ở trong đầu cứ như vậy bị kéo đứt.
Chân của cô mềm nhũn, cả người ngả vào trong ngực anh.
Một đêm này, giường như được sinh ra vì sự điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.