Chương 137: Phiên ngoại: Mãi mãi
Khinh Ảm
18/10/2021
Sau khi sinh con xong Đồ Tiểu Ninh thật ra vẫn còn lo lắng con không
thể di truyền được những ưu điểm của anh, chỉ di truyền những điểm của
cô, nhưng mà sự thật chứng minh cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Con gái tuy khi sinh ra có chút nhăn nheo, nhưng sau đó nhan sắc bắt đầu đi trên con đường tiểu mỹ nữ xinh đẹp rồi, cô bé nhận được di truyền của cả hai, ngũ quan giống bố, đôi chân dài giống mẹ, hơn nữa đôi lông mi dài cong vút, mỗi khi cô bé nhắm mắt ngủ đều sợ nó chọc vào mắt.
Có nhan sắc rồi Đồ Tiểu Ninh lại bắt đầu lo lắng IQ, cô không chỉ một lần nhìn con gái đang say giấc ngủ mà hỏi Kỷ Dục Hằng, “Anh nói xem, IQ của con nếu di truyền từ em thì phải làm sao? Môn xã hội thì tốt còn môn tự nhiên thì kém, mấy môn kia dù thi có thi tốt đến đâu cũng chả có tác dụng, đến lúc đó cũng học một trường tầm thường như em.” Đồ Tiểu Ninh càng nghĩ càng lo lắng, càng lo lắng càng hoảng loạn.
Kỷ Dục Hằng vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, anh nhẹ nhàng sờ má con gái, chỉ nói, “Con gái của anh, chỉ cần lớn lên khỏe mạnh vui vẻ là được, những cái khác, tùy vào duyên phận.”
Đồ Tiểu Ninh thấy anh quá vô tư, cô nhắc trước với anh, “Em nói anh này, sau này anh không được chiều chuộng con bé quá, con gái chiều quá sau này lớn lên sẽ kênh kiệu đấy.”
Lúc Kỷ Dục Hằng nhìn con gái toàn bộ sự dịu dàng đều bộc lộ trên khuôn mặt, ánh mắt anh khóa chặt trên gương mặt con gái.
Đồ Tiểu Ninh đẩy anh, “Nghe thấy chưa?”
“Con bé bây giờ vẫn là trẻ sơ sinh, nói chuyện này còn quá sớm rồi, sau này nói sau.”
“…”
Hai người đặt tên cho cô bé là Kỷ Lạc Du, bọn họ cũng chưa có nghĩ qua tên trước khi sinh, là Kỷ Dục Hằng tự đặt, Đồ Tiểu Ninh vẫn cảm thấy đặt tên có hơi qua, hỏi anh, “Cứ thế mà định à? Có cần xem kỹ lại không?”
Kỷ Dục Hằng lại dùng bút lông ghi tên con gái lên giấy.
Nét chữ của anh như rồng bay phương múa đẹp đến nao lòng.
Anh vừa viết vừa nói, “Anh chỉ hi vọng con bé mỗi ngày đều được vui vẻ tươi cười.”
Đồ Tiểu Ninh bắt đầu lắc đầu, “Kỷ Dục Hằng, em thấy anh sắp tiêu đời rồi.”
Anh ngước mắt nhìn cô, “Làm sao?”
“Anh xem anh nuông chiều con bé thế nào kìa, anh sắp được tuyển vào hội cuồng con rồi đó.”
Anh cười, tiếp tục cúi đầu ghi tên con gái, lại dùng chữ thảo viết tên con gái tận mấy trang.
Đồ Tiểu Ninh đau đầu quá, một loại dự cảm sau này cô sẽ thành người xấu trong nhà vậy.
Cô bé Kỷ Lạc Du quả không phụ mong đợi, càng lớn càng xinh đẹp, giống như một thiên thần, có lần Đồ Tiểu Ninh bế con gái đi trung tâm thương mại, còn có người đến giữ lại hỏi có dự định để con cô bé chụp quảng cáo, tiến vào giới giải trí không?
Đồ Tiểu Ninh chỉ muốn con gái trải qua một tuổi thơ đơn thuần đẹp đẽ, bình thường bạn nhỏ Kỷ Lạc Du dường như đều do bà Đồ giữ, tuy bà Đồ luôn nghiêm khắc với Đồ Tiểu Ninh từ nhỏ, nhưng đối với đứa cháu ngoại bảo bối này, bà với ông Đồ lại hận không thể đặt cô bé trong lòng bàn tay, nâng niu như trứng mỏng.
Thế là bạn nhỏ Kỷ Lạc Du đến khi đi nhà trẻ vẫn không biết tự ăn cơm, bởi vì quen được bà ngoại đút.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy không nên như vậy, lúc mọi người đều ở nhà bắt đầu dạy dỗ con gái.
“Kỷ Lạc Du, con đã 3 tuổi rồi, phải tự học ăn cơm, không thể lại để bà ngoại đút cho ăn nữa.” Cô nói với con gái.
Kỷ Lạc Du ngồi trên chiếc ghế trẻ con ăn cơm đung đưa chân, “Bà ngoại đút.”
Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, nghiêm khắc, “Không được, con sắp phải đi nhà trẻ rồi, đến lúc đó tất cả các bạn nhỏ đều tự mình ăn cơm, chỉ mình con không biết ăn cơm, lúc đó cô giáo sẽ không thích con đâu.”
Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du vẫn đung đưa chân như cũ, không hiểu lắm khái niệm đi nhà trẻ.
Bà Đồ nhìn thái độ nghiêm túc của Đồ Tiểu Ninh, không nhịn được nói, “Không phải vẫn chưa đi học sao? Cũng không phải bắt buộc hôm nay phải học tự ăn, từ từ học là được rồi.”
Đồ Tiểu Ninh rất kiên quyết, “Không được, ngày này qua ngày kia, để đêm dài lắm mộng, chi bằng hôm nay học luôn.” Cô nhìn về phía mẹ mình, “Mẹ, mẹ không thể cứ nuông chiều nó mãi được.”
“Con bé vẫn còn nhỏ mà.”
“Không còn nhỏ nữa, con của đồng nghiệp con sớm đã biết tự ăn rồi, căn bản không cần người lớn đút, hơn nữa còn nhỏ hơn con nhà mình.”
Đồ Tiểu Ninh đặt bát cơm lên bàn ăn của cô bé, giọng nghiêm túc, “Nào, con tự ăn đi.”
Kỷ Lạc Du ngước đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Mẹ ơi, con không biết.”
Đồ Tiểu Ninh vẫn nghiêm khắc nói, “Vậy thì học.”
Kỷ Lạc Du lại quay sang nhìn Kỷ Dục Hằng, “Cha ơi, con không biết.”
Kỷ Dục Hằng hôm nay cũng không giúp cô bé, mà nghiêm túc nói với cô bé, “Mẹ bảo con học, thì con phải học tự ăn cơm.”
Kỷ Lạc Du lại quay ra nhìn ông bà ngoại, đôi mắt đáng thương nhìn hai ông bà làm hai người già lại đau lòng, vừa định mở miệng nói đã bị ánh mắt Đồ Tiểu Ninh nhìn cảnh cáo.
Tất cả mọi sự cầu cứu đều thất bại, bạn nhỏ Kỷ Lạc Du chỉ có thể tự mình ăn cơm, cô bé cầm thìa hướng đến bát cơm của mình, tuy động tác không hẳn là thuần thục, nhưng tốt hơn nhiều so với những gì Đồ Tiểu Ninh tưởng tượng, vì thế làm gì có chuyện con bé không biết, chỉ là lười mà thôi.
Buổi tối cô kể lể với Kỷ Dục Hằng, “Em coi như là phát hiện ra, con gái chúng ta rất thông minh, biết trong nhà ai hay chiều nó, nó sẽ nũng nịu với người đó, anh xem, ăn cơm rõ ràng tự biết, còn ăn khá tốt, còn giả vờ với em là không biết, con bé chẳng qua chỉ là lười!”
Kỷ Dục Hằng ngồi ở đầu giường đọc sách, “Thông minh giống anh, lười thì không thể giống anh rồi.”
Đồ Tiểu Ninh dùng khuỷu tay huých anh một cái, “Anh là đang kiếm cớ nói móc em hả.”
Kỷ Dục Hằng bỏ sách xuống, “Anh nào dám nói móc em.”
Đồ Tiểu Ninh lườm anh, “Hứ, dù sao con bé cũng rất nhanh nhẹn, đôi mắt kia mỗi lần đảo qua đảo lại là bắt đầu có ý nghĩ xấu.”
Kỷ Dục Hằng cười, “Vậy không phải trước đây em luôn lo lắng IQ của con hay sao, bây giờ IQ cao rồi em lại không vui à?”
“Đứa trẻ này, vẫn là giống anh.” Đồ Tiểu Ninh tiếp tục kêu ca.
“Giống anh mới tốt, sau này mới không bị đàn ông lừa.”
Đồ Tiểu Ninh nhéo anh, “Đúng đó, nếu không gặp phải người đàn ông thông minh như anh, từ khi bắt đầu xem mắt đã bị lừa rồi.”
Kỷ Dục Hằng gấp sách lại, “Muốn lừa con gái anh, cũng phải xem xem gan có đủ lớn hay không.” Anh vừa nói vừa sát lại gần, “Hơn nữa, không phải ai cũng áp dụng hiệu quả cách mà anh theo đuổi em đâu.”
Đồ Tiểu Ninh dựa vào lòng anh, còn cứng miệng, “Cái đó mà anh gọi là theo đuổi hả? Vẫn chưa được hưởng thụ cảm giác được anh theo đuổi thì bị lừa đăng ký kết hôn rồi.”
Kỷ Dục Hằng này còn không nhận, “Đăng ký kết hôn là do em tự đề xướng trước chứ bộ.”
Đồ Tiểu Ninh không quản, “Vậy thì là do anh lúc đầu đã có kế hoạch rồi.”
Kỷ Dục Hằng nâng cằm cô lên, “Đây là muốn tính toán mấy chuyện trước kia với anh à?”
“Dù sao thì anh cũng cậy mình thông minh rồi suốt ngày bắt nạt em.” Đồ Tiểu Ninh nói.
Kỷ Dục Hằng cúi đầu hôn cô, “Còn em bây giờ có thể xem là lão đại rồi, trên dưới trong nhà ai dám bắt nạt em, em không bắt nạt bọn anh là đã tốt lắm rồi.”
Đồ Tiểu Ninh cố ý nói, “Anh mới là người bắt nạt em í.”
Kỷ Dục Hằng cười, áp người cô xuống, “Anh bắt nạt như thế nào nào?”
Đồ Tiểu Ninh đánh anh, “Đáng ghét.”
Qua mùa hè, bạn nhỏ Kỷ Lạc Du bắt đầu đi học mẫu giáo.
Hôm nhập học Kỷ Dục Hằng và Đồ Tiểu Ninh đưa cô bé đi, một gia đình hoàn mỹ thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Lúc những nhà khác đi, bé nào cũng khóc lóc gọi mẹ, chỉ có Kỷ Lạc Du là vẫn rất điềm tĩnh.
Lúc Đồ Tiểu Ninh đi còn không yên tâm lắm, nói với cô bé, “Kỷ Lạc Du, cha mẹ đi đây nhé, con phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, biết chưa?”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, còn vẫy tay với hai người họ, “Tạm biệt cha mẹ.”
Kỷ Dục Hằng còn không nỡ xa con hơn Đồ Tiểu Ninh, đứng bất động ở đó cả nửa ngày trời, Đồ Tiểu Ninh kéo anh, “Phải đi rồi, anh không định đi làm à?”
Ánh mắt Kỷ Dục Hằng vẫn dán trên băng ghế dài sau lưng cô bé, anh chỉnh lại bộ âu phục tây, tạm biệt con gái, “Lạc Lạc, hôm nay là ngày đầu tiên con đi học, con phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo đó.”
Kỷ Lạc Du gật đầu, hai bím tóc lắc qua lắc lại cực kì đáng yêu.
“Vậy con nói tạm biệt cha đi.”
“Con vừa nói rồi mà.” Cô bé rất thông minh.
Kỷ Dục Hằng ngớ người, Đồ Tiểu Ninh bên cạnh cười tủm tỉm.
Anh giơ tay nhéo nhéo mũi cô bé, “Vậy con thơm cha một cái được không?”
Cô bé suy nghĩ một hồi, dường như đang xem xét.
Kỷ Dục Hằng dỗ dành cô bé, “Con thơm cha thì cha mới có động lực đi làm.”
Thế là cô bé mới từ băng ghế dài đứng dậy ôm lấy cổ Kỷ Dục Hằng, thơm một cái
“Moaz—”
Kỷ Dục Hằng lại quay một bên má khác qua, “Cha muốn thơm cả hai bên.”
Cô bé lại thơm anh một cái nữa.
Sau đó Kỷ Dục Hằng lại thơm hai bên má của con gái, thơm xong hai bên thì lại thơm trán.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình thật sự sinh ra một đình địch, tần suất Kỷ Dục Hằng thơm con gái sắp bằng cô đến nơi rồi.
Giáo viên và các bà mẹ khác đứng một bên đều nhìn thấy tất cả, có người còn nhìn Đồ Tiểu Ninh cười, “Chồng cô vừa đẹp trai lại còn ấm áp.”
Đồ Tiểu Ninh chỉ quay lại cười một cái.
Thế là hôm đó Kỷ Dục Hằng đi làm muộn, Đồ Tiểu Ninh còn cười anh, “Anh đó, gia nhập hội cuồng con gái rồi.”
Kỷ Dục Hằng kéo cô lại nhéo một cái vào eo cô khiến cô phải xin tha thứ, “Đằng sau vẫn còn những phụ huynh khác kìa.”
“Sợ cái gì? Tình cảm vợ chồng chúng ta tốt.”
Đồ Tiểu Ninh ôm lấy cánh tay anh, hưởng thụ khoảnh khắc thuộc về hai vợ chồng, trong lòng cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, vừa chớp mắt con gái đã đi mẫu giáo rồi.
Cô lại ôm lấy Kỷ Dục Hằng, “Con gái tuy rằng ngày đầu tiên đi học không khóc, trước đây em còn lo ở nhà con bé được cha mẹ chiều hư rồi, ngày đầu tiên đi học sẽ không quen mà khóc bù lu bù loa lên nữa chứ.”
Kỷ Dục Hằng ôm chặt cô, “Lúc anh còn nhỏ, ngày đầu tiên đi mẫu giáo cũng không khóc.”
Đồ Tiểu Ninh huých vào eo anh một cái, “Con gái lại giống anh rồi.”
Kỷ Dục Hằng khiêm tốn, “Giống em, giống em, phóng khoáng, không tính toán so bì nhỏ nhen, thật tốt biết bao.”
“Stop.”
Anh nắm tay cô kéo về phía mình, đặt lên đó một nụ hôn, “Thật đó.”
Đồ Tiểu Ninh được anh dỗ đến lửa giận hóa hoa nở, thuận tay nhéo nhéo nhéo mặt anh, “Kỷ tổng, anh ngày càng biết nói chuyện rồi đấy.”
“Nhờ có cô vợ chỉ bạo tốt.”
Đồ Tiểu Ninh lại huých anh, “Nịnh nọt.”
Anh lại hôn cô, hai người trên đường đi lấy xe cứ trêu ghẹo nhau suốt, nào giống cha mẹ đã có con, mà giống như đôi tình nhân mặn nồng.
Nhưng mà nói về IQ của Kỷ Lạc Du, sau này Đồ Tiểu Ninh đã chắc chắn quả thật là giống bố rồi không còn gì nghi ngờ nữa.
Có một hôm cô đi đón con tan học về, cùng những cha mẹ khác nắm tay con đi ra khỏi trường mẫu giáo, cha mẹ kia hỏi con mình, “Hôm nay giáo viên nói con không biết viết số, rốt cuộc là số nào mà con không biết viết?”
Đứa trẻ kia nói, “Số 4 ạ.”
“Tại sao không biết viết số 4 chứ? Không phải chỉ là nghiêng một nét, ngang một nét rồi lại dọc một nét là được sao?”
“Nhưng con cảm thấy vẫn khó lắm mẹ ơi.”
“Về nhà mẹ dạy con.”
Đến cổng trường Đồ Tiểu Ninh và người ta từ biệt, đợi bọn họ đi xa rồi cô mới cúi đầu hỏi con gái, “Lạc Lạc, số 4 kia con biết viết không?”
Kỷ Lạc Du gật đầu, “Biết ạ.”
“Con cảm thấy khó không?”
“Không khó ạ, chính là nhãn hiệu xe của cha có thêm thêm một gạch dọc.”
Đồ Tiểu Ninh sững sờ, xe của Kỷ Dục Hằng là Lexus, logo xe Lexus có thêm một vạch dọc quả nhiên là số 4.
Má ơi, Đồ Tiểu Ninh nhìn lại con gái nhà mình, quả nhiên có chút cảm giác mình không xứng làm mẹ người ta.
Sau đó, lại có một lần lúc cô đi đón con thì cô giáo hỏi, “Bé Kỷ Lạc Du nhà chị rất thông minh, hơn nữa EQ cũng rất cao, hôm nay sắp xếp hoạt động nhà bếp, mọi người dùng đất sét làm món ăn, những đứa trẻ khác đều làm món mình thích, chỉ có Kỷ Lạc Du là hỏi giáo viên thích ăn gì? Làm cho các cô ăn. Buổi trưa ăn cơm còn luôn giúp cô giáo phát thìa cho các bạn.” Giáo viên cảm thán nói, “Hơn nữa cô bé có trí nhớ rất tốt, học cái gì cũng rất nhanh, thật sự rất thông minh.”
Đồ Tiểu Ninh nghe xong cũng rất ngạc nhiên, “Thật vậy sao?”
“Đúng vậy.” Cô giáo gật đầu lại hỏi, “Trong nhà có gen nào tốt không? Tôi cảm thấy con gái cô có thể bồi dưỡng được.”
Đồ Tiểu Ninh nói, “Cha con bé là học bá của đại học, có thể là con bé giống cha.”
Hai mắt giáo viên phát sáng, “Chồng cô cũng thật giỏi quá nhỉ? Vừa là tổng giám đốc ngân hàng, lại còn từng là sinh viên hàng đầu hồi đại học, bây giờ đàn ông vừa đẹp trai lại có tài lại còn biết kiếm tiền như vậy, tìm đâu ra chứ, cô kiếp trước chắc đã cứu cả dải ngân hà rồi.”
Đồ Tiểu Ninh sững người, cô không nhớ mình từng nói Kỷ Dục Hằng là tổng giám đốc ngân hàng, dù cho có ghi ở thông tin phụ huynh thì cũng chỉ ghi là làm việc ở ngân hàng.
Thế là cô hỏi, “Cô giáo, làm sao cô biết chồng tôi là tổng giám đốc ngân vậy?”
“Kỷ Lạc Du nhà cô nói đấy.”
“Con bé nói như nào?”
“Thì trước đây lúc các bạn nhỏ đang chơi đùa, bạn nhỏ khác sẽ là khoe cha mình là cảnh sát có thể bắt kẻ xấu, còn có bạn nói cha mình là bác sĩ có thể cứu người, mọi người đều sợ thua kém, trẻ con có lẽ có một loại tâm lí đố kị, Kỷ Lạc Du nhà cô chỉ nói, “Cha tớ là tổng giám đốc ngân, quản lí rất nhiều rất nhiều tiền đó.”
Trong đầu Đồ Tiểu Ninh phút chốc vẽ ra cảnh tượng đó, có chút thẹn thùng đồng thời lại có chút muốn cười.
Trở về cô nói lại với Kỷ Dục Hằng, Kỷ Dục Hằng cũng có chút ngạc nhiên.
“Làm sao con bé biết những chuyện này?”
Đồ Tiểu Ninh nhận lấy bộ vest anh đưa treo lên giá treo quần áo, “Có thể trước đây mẹ có nói qua với con bé, không ngờ con bé lại nhớ giỏi vậy.” Đồ Tiểu Ninh lại giúp anh phủi phủi áo cho bằng phẳng, “Nhưng mà con còn nhỏ như vậy, có tính so bì thì không tốt cho lắm, có thời gian dạy dỗ lại con bé.”
Bé con đang chơi xe ở ban công nghe thấy tiếng động thì mở cửa xe ngó ra, nhìn thấy Kỷ Dục Hằng thì nhảy xuống xe chạy đến.
“Cha.” Cô ngọt ngào gọi, ôm chặt hai chân Kỷ Dục Hằng.
Kỷ Dục Hằng bị cô bé gọi như vậy tim đều bị tan chảy rồi, sự mệt nhọc của cả một ngày phút chốc tan theo mây khói.
Anh bế cô bé lên thơm rồi lại thơm.
Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du giơ tay ra sờ môi anh, “Cha uống rượu rồi.”
“Con không thích cha uống rượu à?”
“Không thích, cũng không thích cha hút thuốc.”
“Cha cũng không thích, nhưng đó là công việc của cha.”
“Vậy cha hút ít thuốc lại, uống ít rượu lại.” Cô bé ôm cổ anh nói.
Kỷ Dục Hằng lại yêu chiều thơm con gái thêm vài cái, “Được, cha nghe Lạc Lạc.”
Nói xong nhấc bổng cô bé lên, để cô bé ngồi trên vai mình.
Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du thích nhất là ngồi lên vai cha, cô bé ôm đầu anh rồi giơ tay chỉ ra ban công, “Muốn đi xem hải đăng.”
“Được.” Kỷ Dục Hằng đưa cô bé đi xem.
Đồ Tiểu Ninh nhìn hai cha con quấn quýt nhau, cảm thấy mình có hơi dư thừa, cô cười cười, vào phòng lấy quần áo ngủ cho Kỷ Dục Hằng.
Đi qua phòng khách, cô dừng lại, nhìn chiếc giường ngay ngắn gọn gàng dường như có thể nhìn thấy mẹ chồng lúc còn sống và dáng vẻ lúc bà ngồi đó.
Cô lại nhìn ra ban công, khóe mắt hơi đỏ.
Tận trong đáy lòng cô thầm nói, bây giờ có Lạc Lạc rồi, bọn họ là một nhà ba người, Dục Hằng rất tốt, mẹ yên tâm, bọn con sẽ mãi sống hạnh phúc, mãi mãi….
Con gái tuy khi sinh ra có chút nhăn nheo, nhưng sau đó nhan sắc bắt đầu đi trên con đường tiểu mỹ nữ xinh đẹp rồi, cô bé nhận được di truyền của cả hai, ngũ quan giống bố, đôi chân dài giống mẹ, hơn nữa đôi lông mi dài cong vút, mỗi khi cô bé nhắm mắt ngủ đều sợ nó chọc vào mắt.
Có nhan sắc rồi Đồ Tiểu Ninh lại bắt đầu lo lắng IQ, cô không chỉ một lần nhìn con gái đang say giấc ngủ mà hỏi Kỷ Dục Hằng, “Anh nói xem, IQ của con nếu di truyền từ em thì phải làm sao? Môn xã hội thì tốt còn môn tự nhiên thì kém, mấy môn kia dù thi có thi tốt đến đâu cũng chả có tác dụng, đến lúc đó cũng học một trường tầm thường như em.” Đồ Tiểu Ninh càng nghĩ càng lo lắng, càng lo lắng càng hoảng loạn.
Kỷ Dục Hằng vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, anh nhẹ nhàng sờ má con gái, chỉ nói, “Con gái của anh, chỉ cần lớn lên khỏe mạnh vui vẻ là được, những cái khác, tùy vào duyên phận.”
Đồ Tiểu Ninh thấy anh quá vô tư, cô nhắc trước với anh, “Em nói anh này, sau này anh không được chiều chuộng con bé quá, con gái chiều quá sau này lớn lên sẽ kênh kiệu đấy.”
Lúc Kỷ Dục Hằng nhìn con gái toàn bộ sự dịu dàng đều bộc lộ trên khuôn mặt, ánh mắt anh khóa chặt trên gương mặt con gái.
Đồ Tiểu Ninh đẩy anh, “Nghe thấy chưa?”
“Con bé bây giờ vẫn là trẻ sơ sinh, nói chuyện này còn quá sớm rồi, sau này nói sau.”
“…”
Hai người đặt tên cho cô bé là Kỷ Lạc Du, bọn họ cũng chưa có nghĩ qua tên trước khi sinh, là Kỷ Dục Hằng tự đặt, Đồ Tiểu Ninh vẫn cảm thấy đặt tên có hơi qua, hỏi anh, “Cứ thế mà định à? Có cần xem kỹ lại không?”
Kỷ Dục Hằng lại dùng bút lông ghi tên con gái lên giấy.
Nét chữ của anh như rồng bay phương múa đẹp đến nao lòng.
Anh vừa viết vừa nói, “Anh chỉ hi vọng con bé mỗi ngày đều được vui vẻ tươi cười.”
Đồ Tiểu Ninh bắt đầu lắc đầu, “Kỷ Dục Hằng, em thấy anh sắp tiêu đời rồi.”
Anh ngước mắt nhìn cô, “Làm sao?”
“Anh xem anh nuông chiều con bé thế nào kìa, anh sắp được tuyển vào hội cuồng con rồi đó.”
Anh cười, tiếp tục cúi đầu ghi tên con gái, lại dùng chữ thảo viết tên con gái tận mấy trang.
Đồ Tiểu Ninh đau đầu quá, một loại dự cảm sau này cô sẽ thành người xấu trong nhà vậy.
Cô bé Kỷ Lạc Du quả không phụ mong đợi, càng lớn càng xinh đẹp, giống như một thiên thần, có lần Đồ Tiểu Ninh bế con gái đi trung tâm thương mại, còn có người đến giữ lại hỏi có dự định để con cô bé chụp quảng cáo, tiến vào giới giải trí không?
Đồ Tiểu Ninh chỉ muốn con gái trải qua một tuổi thơ đơn thuần đẹp đẽ, bình thường bạn nhỏ Kỷ Lạc Du dường như đều do bà Đồ giữ, tuy bà Đồ luôn nghiêm khắc với Đồ Tiểu Ninh từ nhỏ, nhưng đối với đứa cháu ngoại bảo bối này, bà với ông Đồ lại hận không thể đặt cô bé trong lòng bàn tay, nâng niu như trứng mỏng.
Thế là bạn nhỏ Kỷ Lạc Du đến khi đi nhà trẻ vẫn không biết tự ăn cơm, bởi vì quen được bà ngoại đút.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy không nên như vậy, lúc mọi người đều ở nhà bắt đầu dạy dỗ con gái.
“Kỷ Lạc Du, con đã 3 tuổi rồi, phải tự học ăn cơm, không thể lại để bà ngoại đút cho ăn nữa.” Cô nói với con gái.
Kỷ Lạc Du ngồi trên chiếc ghế trẻ con ăn cơm đung đưa chân, “Bà ngoại đút.”
Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, nghiêm khắc, “Không được, con sắp phải đi nhà trẻ rồi, đến lúc đó tất cả các bạn nhỏ đều tự mình ăn cơm, chỉ mình con không biết ăn cơm, lúc đó cô giáo sẽ không thích con đâu.”
Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du vẫn đung đưa chân như cũ, không hiểu lắm khái niệm đi nhà trẻ.
Bà Đồ nhìn thái độ nghiêm túc của Đồ Tiểu Ninh, không nhịn được nói, “Không phải vẫn chưa đi học sao? Cũng không phải bắt buộc hôm nay phải học tự ăn, từ từ học là được rồi.”
Đồ Tiểu Ninh rất kiên quyết, “Không được, ngày này qua ngày kia, để đêm dài lắm mộng, chi bằng hôm nay học luôn.” Cô nhìn về phía mẹ mình, “Mẹ, mẹ không thể cứ nuông chiều nó mãi được.”
“Con bé vẫn còn nhỏ mà.”
“Không còn nhỏ nữa, con của đồng nghiệp con sớm đã biết tự ăn rồi, căn bản không cần người lớn đút, hơn nữa còn nhỏ hơn con nhà mình.”
Đồ Tiểu Ninh đặt bát cơm lên bàn ăn của cô bé, giọng nghiêm túc, “Nào, con tự ăn đi.”
Kỷ Lạc Du ngước đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Mẹ ơi, con không biết.”
Đồ Tiểu Ninh vẫn nghiêm khắc nói, “Vậy thì học.”
Kỷ Lạc Du lại quay sang nhìn Kỷ Dục Hằng, “Cha ơi, con không biết.”
Kỷ Dục Hằng hôm nay cũng không giúp cô bé, mà nghiêm túc nói với cô bé, “Mẹ bảo con học, thì con phải học tự ăn cơm.”
Kỷ Lạc Du lại quay ra nhìn ông bà ngoại, đôi mắt đáng thương nhìn hai ông bà làm hai người già lại đau lòng, vừa định mở miệng nói đã bị ánh mắt Đồ Tiểu Ninh nhìn cảnh cáo.
Tất cả mọi sự cầu cứu đều thất bại, bạn nhỏ Kỷ Lạc Du chỉ có thể tự mình ăn cơm, cô bé cầm thìa hướng đến bát cơm của mình, tuy động tác không hẳn là thuần thục, nhưng tốt hơn nhiều so với những gì Đồ Tiểu Ninh tưởng tượng, vì thế làm gì có chuyện con bé không biết, chỉ là lười mà thôi.
Buổi tối cô kể lể với Kỷ Dục Hằng, “Em coi như là phát hiện ra, con gái chúng ta rất thông minh, biết trong nhà ai hay chiều nó, nó sẽ nũng nịu với người đó, anh xem, ăn cơm rõ ràng tự biết, còn ăn khá tốt, còn giả vờ với em là không biết, con bé chẳng qua chỉ là lười!”
Kỷ Dục Hằng ngồi ở đầu giường đọc sách, “Thông minh giống anh, lười thì không thể giống anh rồi.”
Đồ Tiểu Ninh dùng khuỷu tay huých anh một cái, “Anh là đang kiếm cớ nói móc em hả.”
Kỷ Dục Hằng bỏ sách xuống, “Anh nào dám nói móc em.”
Đồ Tiểu Ninh lườm anh, “Hứ, dù sao con bé cũng rất nhanh nhẹn, đôi mắt kia mỗi lần đảo qua đảo lại là bắt đầu có ý nghĩ xấu.”
Kỷ Dục Hằng cười, “Vậy không phải trước đây em luôn lo lắng IQ của con hay sao, bây giờ IQ cao rồi em lại không vui à?”
“Đứa trẻ này, vẫn là giống anh.” Đồ Tiểu Ninh tiếp tục kêu ca.
“Giống anh mới tốt, sau này mới không bị đàn ông lừa.”
Đồ Tiểu Ninh nhéo anh, “Đúng đó, nếu không gặp phải người đàn ông thông minh như anh, từ khi bắt đầu xem mắt đã bị lừa rồi.”
Kỷ Dục Hằng gấp sách lại, “Muốn lừa con gái anh, cũng phải xem xem gan có đủ lớn hay không.” Anh vừa nói vừa sát lại gần, “Hơn nữa, không phải ai cũng áp dụng hiệu quả cách mà anh theo đuổi em đâu.”
Đồ Tiểu Ninh dựa vào lòng anh, còn cứng miệng, “Cái đó mà anh gọi là theo đuổi hả? Vẫn chưa được hưởng thụ cảm giác được anh theo đuổi thì bị lừa đăng ký kết hôn rồi.”
Kỷ Dục Hằng này còn không nhận, “Đăng ký kết hôn là do em tự đề xướng trước chứ bộ.”
Đồ Tiểu Ninh không quản, “Vậy thì là do anh lúc đầu đã có kế hoạch rồi.”
Kỷ Dục Hằng nâng cằm cô lên, “Đây là muốn tính toán mấy chuyện trước kia với anh à?”
“Dù sao thì anh cũng cậy mình thông minh rồi suốt ngày bắt nạt em.” Đồ Tiểu Ninh nói.
Kỷ Dục Hằng cúi đầu hôn cô, “Còn em bây giờ có thể xem là lão đại rồi, trên dưới trong nhà ai dám bắt nạt em, em không bắt nạt bọn anh là đã tốt lắm rồi.”
Đồ Tiểu Ninh cố ý nói, “Anh mới là người bắt nạt em í.”
Kỷ Dục Hằng cười, áp người cô xuống, “Anh bắt nạt như thế nào nào?”
Đồ Tiểu Ninh đánh anh, “Đáng ghét.”
Qua mùa hè, bạn nhỏ Kỷ Lạc Du bắt đầu đi học mẫu giáo.
Hôm nhập học Kỷ Dục Hằng và Đồ Tiểu Ninh đưa cô bé đi, một gia đình hoàn mỹ thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Lúc những nhà khác đi, bé nào cũng khóc lóc gọi mẹ, chỉ có Kỷ Lạc Du là vẫn rất điềm tĩnh.
Lúc Đồ Tiểu Ninh đi còn không yên tâm lắm, nói với cô bé, “Kỷ Lạc Du, cha mẹ đi đây nhé, con phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, biết chưa?”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, còn vẫy tay với hai người họ, “Tạm biệt cha mẹ.”
Kỷ Dục Hằng còn không nỡ xa con hơn Đồ Tiểu Ninh, đứng bất động ở đó cả nửa ngày trời, Đồ Tiểu Ninh kéo anh, “Phải đi rồi, anh không định đi làm à?”
Ánh mắt Kỷ Dục Hằng vẫn dán trên băng ghế dài sau lưng cô bé, anh chỉnh lại bộ âu phục tây, tạm biệt con gái, “Lạc Lạc, hôm nay là ngày đầu tiên con đi học, con phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo đó.”
Kỷ Lạc Du gật đầu, hai bím tóc lắc qua lắc lại cực kì đáng yêu.
“Vậy con nói tạm biệt cha đi.”
“Con vừa nói rồi mà.” Cô bé rất thông minh.
Kỷ Dục Hằng ngớ người, Đồ Tiểu Ninh bên cạnh cười tủm tỉm.
Anh giơ tay nhéo nhéo mũi cô bé, “Vậy con thơm cha một cái được không?”
Cô bé suy nghĩ một hồi, dường như đang xem xét.
Kỷ Dục Hằng dỗ dành cô bé, “Con thơm cha thì cha mới có động lực đi làm.”
Thế là cô bé mới từ băng ghế dài đứng dậy ôm lấy cổ Kỷ Dục Hằng, thơm một cái
“Moaz—”
Kỷ Dục Hằng lại quay một bên má khác qua, “Cha muốn thơm cả hai bên.”
Cô bé lại thơm anh một cái nữa.
Sau đó Kỷ Dục Hằng lại thơm hai bên má của con gái, thơm xong hai bên thì lại thơm trán.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình thật sự sinh ra một đình địch, tần suất Kỷ Dục Hằng thơm con gái sắp bằng cô đến nơi rồi.
Giáo viên và các bà mẹ khác đứng một bên đều nhìn thấy tất cả, có người còn nhìn Đồ Tiểu Ninh cười, “Chồng cô vừa đẹp trai lại còn ấm áp.”
Đồ Tiểu Ninh chỉ quay lại cười một cái.
Thế là hôm đó Kỷ Dục Hằng đi làm muộn, Đồ Tiểu Ninh còn cười anh, “Anh đó, gia nhập hội cuồng con gái rồi.”
Kỷ Dục Hằng kéo cô lại nhéo một cái vào eo cô khiến cô phải xin tha thứ, “Đằng sau vẫn còn những phụ huynh khác kìa.”
“Sợ cái gì? Tình cảm vợ chồng chúng ta tốt.”
Đồ Tiểu Ninh ôm lấy cánh tay anh, hưởng thụ khoảnh khắc thuộc về hai vợ chồng, trong lòng cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, vừa chớp mắt con gái đã đi mẫu giáo rồi.
Cô lại ôm lấy Kỷ Dục Hằng, “Con gái tuy rằng ngày đầu tiên đi học không khóc, trước đây em còn lo ở nhà con bé được cha mẹ chiều hư rồi, ngày đầu tiên đi học sẽ không quen mà khóc bù lu bù loa lên nữa chứ.”
Kỷ Dục Hằng ôm chặt cô, “Lúc anh còn nhỏ, ngày đầu tiên đi mẫu giáo cũng không khóc.”
Đồ Tiểu Ninh huých vào eo anh một cái, “Con gái lại giống anh rồi.”
Kỷ Dục Hằng khiêm tốn, “Giống em, giống em, phóng khoáng, không tính toán so bì nhỏ nhen, thật tốt biết bao.”
“Stop.”
Anh nắm tay cô kéo về phía mình, đặt lên đó một nụ hôn, “Thật đó.”
Đồ Tiểu Ninh được anh dỗ đến lửa giận hóa hoa nở, thuận tay nhéo nhéo nhéo mặt anh, “Kỷ tổng, anh ngày càng biết nói chuyện rồi đấy.”
“Nhờ có cô vợ chỉ bạo tốt.”
Đồ Tiểu Ninh lại huých anh, “Nịnh nọt.”
Anh lại hôn cô, hai người trên đường đi lấy xe cứ trêu ghẹo nhau suốt, nào giống cha mẹ đã có con, mà giống như đôi tình nhân mặn nồng.
Nhưng mà nói về IQ của Kỷ Lạc Du, sau này Đồ Tiểu Ninh đã chắc chắn quả thật là giống bố rồi không còn gì nghi ngờ nữa.
Có một hôm cô đi đón con tan học về, cùng những cha mẹ khác nắm tay con đi ra khỏi trường mẫu giáo, cha mẹ kia hỏi con mình, “Hôm nay giáo viên nói con không biết viết số, rốt cuộc là số nào mà con không biết viết?”
Đứa trẻ kia nói, “Số 4 ạ.”
“Tại sao không biết viết số 4 chứ? Không phải chỉ là nghiêng một nét, ngang một nét rồi lại dọc một nét là được sao?”
“Nhưng con cảm thấy vẫn khó lắm mẹ ơi.”
“Về nhà mẹ dạy con.”
Đến cổng trường Đồ Tiểu Ninh và người ta từ biệt, đợi bọn họ đi xa rồi cô mới cúi đầu hỏi con gái, “Lạc Lạc, số 4 kia con biết viết không?”
Kỷ Lạc Du gật đầu, “Biết ạ.”
“Con cảm thấy khó không?”
“Không khó ạ, chính là nhãn hiệu xe của cha có thêm thêm một gạch dọc.”
Đồ Tiểu Ninh sững sờ, xe của Kỷ Dục Hằng là Lexus, logo xe Lexus có thêm một vạch dọc quả nhiên là số 4.
Má ơi, Đồ Tiểu Ninh nhìn lại con gái nhà mình, quả nhiên có chút cảm giác mình không xứng làm mẹ người ta.
Sau đó, lại có một lần lúc cô đi đón con thì cô giáo hỏi, “Bé Kỷ Lạc Du nhà chị rất thông minh, hơn nữa EQ cũng rất cao, hôm nay sắp xếp hoạt động nhà bếp, mọi người dùng đất sét làm món ăn, những đứa trẻ khác đều làm món mình thích, chỉ có Kỷ Lạc Du là hỏi giáo viên thích ăn gì? Làm cho các cô ăn. Buổi trưa ăn cơm còn luôn giúp cô giáo phát thìa cho các bạn.” Giáo viên cảm thán nói, “Hơn nữa cô bé có trí nhớ rất tốt, học cái gì cũng rất nhanh, thật sự rất thông minh.”
Đồ Tiểu Ninh nghe xong cũng rất ngạc nhiên, “Thật vậy sao?”
“Đúng vậy.” Cô giáo gật đầu lại hỏi, “Trong nhà có gen nào tốt không? Tôi cảm thấy con gái cô có thể bồi dưỡng được.”
Đồ Tiểu Ninh nói, “Cha con bé là học bá của đại học, có thể là con bé giống cha.”
Hai mắt giáo viên phát sáng, “Chồng cô cũng thật giỏi quá nhỉ? Vừa là tổng giám đốc ngân hàng, lại còn từng là sinh viên hàng đầu hồi đại học, bây giờ đàn ông vừa đẹp trai lại có tài lại còn biết kiếm tiền như vậy, tìm đâu ra chứ, cô kiếp trước chắc đã cứu cả dải ngân hà rồi.”
Đồ Tiểu Ninh sững người, cô không nhớ mình từng nói Kỷ Dục Hằng là tổng giám đốc ngân hàng, dù cho có ghi ở thông tin phụ huynh thì cũng chỉ ghi là làm việc ở ngân hàng.
Thế là cô hỏi, “Cô giáo, làm sao cô biết chồng tôi là tổng giám đốc ngân vậy?”
“Kỷ Lạc Du nhà cô nói đấy.”
“Con bé nói như nào?”
“Thì trước đây lúc các bạn nhỏ đang chơi đùa, bạn nhỏ khác sẽ là khoe cha mình là cảnh sát có thể bắt kẻ xấu, còn có bạn nói cha mình là bác sĩ có thể cứu người, mọi người đều sợ thua kém, trẻ con có lẽ có một loại tâm lí đố kị, Kỷ Lạc Du nhà cô chỉ nói, “Cha tớ là tổng giám đốc ngân, quản lí rất nhiều rất nhiều tiền đó.”
Trong đầu Đồ Tiểu Ninh phút chốc vẽ ra cảnh tượng đó, có chút thẹn thùng đồng thời lại có chút muốn cười.
Trở về cô nói lại với Kỷ Dục Hằng, Kỷ Dục Hằng cũng có chút ngạc nhiên.
“Làm sao con bé biết những chuyện này?”
Đồ Tiểu Ninh nhận lấy bộ vest anh đưa treo lên giá treo quần áo, “Có thể trước đây mẹ có nói qua với con bé, không ngờ con bé lại nhớ giỏi vậy.” Đồ Tiểu Ninh lại giúp anh phủi phủi áo cho bằng phẳng, “Nhưng mà con còn nhỏ như vậy, có tính so bì thì không tốt cho lắm, có thời gian dạy dỗ lại con bé.”
Bé con đang chơi xe ở ban công nghe thấy tiếng động thì mở cửa xe ngó ra, nhìn thấy Kỷ Dục Hằng thì nhảy xuống xe chạy đến.
“Cha.” Cô ngọt ngào gọi, ôm chặt hai chân Kỷ Dục Hằng.
Kỷ Dục Hằng bị cô bé gọi như vậy tim đều bị tan chảy rồi, sự mệt nhọc của cả một ngày phút chốc tan theo mây khói.
Anh bế cô bé lên thơm rồi lại thơm.
Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du giơ tay ra sờ môi anh, “Cha uống rượu rồi.”
“Con không thích cha uống rượu à?”
“Không thích, cũng không thích cha hút thuốc.”
“Cha cũng không thích, nhưng đó là công việc của cha.”
“Vậy cha hút ít thuốc lại, uống ít rượu lại.” Cô bé ôm cổ anh nói.
Kỷ Dục Hằng lại yêu chiều thơm con gái thêm vài cái, “Được, cha nghe Lạc Lạc.”
Nói xong nhấc bổng cô bé lên, để cô bé ngồi trên vai mình.
Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du thích nhất là ngồi lên vai cha, cô bé ôm đầu anh rồi giơ tay chỉ ra ban công, “Muốn đi xem hải đăng.”
“Được.” Kỷ Dục Hằng đưa cô bé đi xem.
Đồ Tiểu Ninh nhìn hai cha con quấn quýt nhau, cảm thấy mình có hơi dư thừa, cô cười cười, vào phòng lấy quần áo ngủ cho Kỷ Dục Hằng.
Đi qua phòng khách, cô dừng lại, nhìn chiếc giường ngay ngắn gọn gàng dường như có thể nhìn thấy mẹ chồng lúc còn sống và dáng vẻ lúc bà ngồi đó.
Cô lại nhìn ra ban công, khóe mắt hơi đỏ.
Tận trong đáy lòng cô thầm nói, bây giờ có Lạc Lạc rồi, bọn họ là một nhà ba người, Dục Hằng rất tốt, mẹ yên tâm, bọn con sẽ mãi sống hạnh phúc, mãi mãi….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.