Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần
Chương 32
Minh Nguyệt Thính Phong
30/06/2022
Lam Diệu Dương và Nghê Lam cùng cảnh sát đã chính thức quyết định hợp tác với nhau.
Đúng như Viên Bằng Hải nói, đây không phải là lần đầu bọn họ hợp tác với Nghê Lam. Cho nên tuy Âu Dương Duệ và Lưu Tống tương đối cảnh giác với phong cách làm việc băng băng thái quá của cô, nhưng bọn họ vẫn tin tưởng Nghê Lam và Lam Diệu Dương. Hai bên đã hiểu rõ lẫn nhau, cho nên cuối cùng bàn bạc về hạng mục công việc cũng rất nhanh.
Phía Âu Dương Duệ lập tức phái người đến địa chỉ Lam Diệu Dương cung cấp để tìm thi thể.
Việc điều tra căn nhà tại đường Vi Dân và truy manh mối vụ án Tổ Ưng thì do Lưu Tống sắp xếp.
Hai người trọng thương trên chiếc KIA trắng đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu. Trong vụ nổ có nhân viên thương vong, danh tính vẫn còn đợi điều tra. Nghê Lam báo cáo lại một phen tình huống cô quan sát được ở hiện trường, sau đó gửi cho Lưu Tống hình ảnh chụp được tên thanh niên và ông già kia.
Lưu Tống không biết người trẻ nhưng ông nhận ra ông già kia.
“Kim Thụ Bồi.” Lưu Tống nói. “Một trong những thủ phạm của Tổ Ưng. Chúng tôi có chứng cứ cho thấy ông ta là người đứng thứ hai của Tổ Ưng, nhưng mãi vẫn không tìm được ông ta.”
“Ma quỷ chính là đem hai người này đi rồi.” Nghê Lam nói.
Lưu Tống và Âu Dương Duệ đã rất bình tĩnh, không đưa ra bình luận gì.
Lam Diệu Dương chen vào đúng lúc: “Đợi chúng tôi về rồi sẽ chỉnh trang lại manh mối và tài liệu của tối nay.”
Viên Bằng Hải nhìn Âu Dương Duệ một chút, Âu Dương Duệ nói: “Tôi sẽ theo sát chuyện thi thể kia, tìm được xác thì sẽ cắm người vào đội pháp y.”
Lưu Tống nói: “Bên đường Vi Dân đoán chừng phải làm suốt đêm. Chúng tôi cần chút thời gian kiểm tra loại trừ, phân tích dấu vết hiện trường. Đợi tài liệu của mọi người chuẩn bị xong rồi gặp mặt.”
Lam Diệu Dương gật đầu: “Chúng tôi tra được bất kỳ manh mối nào, hay ma quỷ có liên lạc Nghê Lam, sẽ thông báo với các anh.”
“Không không.” Lưu Tống vội vàng khoát tay.
“Hai người có bất kỳ suy nghĩ gì cứ thông báo cho chúng tôi.” Âu Dương Duệ tiếp lời, “Đừng đợi tra ra được mới báo.”
Lưu Tống gật đầu.
“Được.” Lam Diệu Dương bắt tay bọn họ.
“Vậy không còn gì chúng tôi về đây.” Nghê Lam cười híp mắt nhảy ra ngoài.
“Cô nghệ sĩ này.” Âu Dương Duệ gọi cô lại.
“Đừng quên phải giữ bí mật tình tiết vụ án. Mai cô lên chương trình trực tiếp gì đó, chú ý một chút.” Âu Dương Duệ nói.
Lưu Tống nghe vậy nhanh chóng tiếp lời: “Nếu bị người ta để ý rồi, mấy hoạt động công khai có thể giảm bớt được thì giảm đi.”
Lam Diệu Dương nói: “Yên tâm, thông cáo báo chí của Nghê Lam không nhiều.”
“Vậy là tốt, tôi cũng đoán vậy.” Lưu Tống nói.
Nghê Lam: “….”
Bực mình. Lam đáng yêu thế mà lại làm cô thất vọng. Thông cáo của cô sao lại không nhiều, cô cũng rất nổi tiếng nha.
Lam Diệu Dương đi qua vỗ đầu cô một chút, rồi đưa cô đi.
Nghê Lam đi ra khỏi cửa phòng họp còn nghe Lưu Tống và Âu Dương Duệ sau lưng nói: “Cậu không nhắc tôi suýt chút cũng quên cô ấy là nghệ sĩ.”
Nghê Lam: “…”
Đây thật là sự nhục nhã trong nghề nghiệp của cô mà.
Nghê Lam về nhà xem điện thoại, rốt cuộc có thời gian trả lời quản lý của mình.
Thiệu Gia Kỳ đã phát điên, cả một đêm không liên lạc được, là Giang Húc Hồng nói cho cô biết Nghê Lam đang bận vụ án. Lúc này Thiệu Gia Kỳ không quan tâm Nghê Lam có làm việc đàng hoàng hay không, cô rống lên với Nghê Lam: “Tiết mục Điền Điền không ngọt ngào là chương trình em lên được sao? Cái cô Điền Điền nói chuyện không kiêng kị gì, các nghệ sĩ khác đều lãng tránh, em thì tới tận cửa?”
“Không kiêng kị gì thì có gì đâu mà sợ?” Nghê Lam không phục.
“Sao lại không sợ! Sợ em nổi tâm ganh đua so sánh!” Thiệu Gia Kỳ có thể tưởng tượng ra khung cảnh kia, Điền Điền tự biên tự diễn thế nào cô không quan tâm, nhưng Nghê Lam thì không được.
Nhưng mà không kịp rồi. Trước đó Thiệu Gia Kỳ đã liên hệ với Lý Mộc. Lý Mộc nói vì Nghê Lam nên anh ta phải vào cục cảnh sát lấy khẩu cung, bây giờ mới ra ngoài.
Giờ thì hay ho rồi, nợ người ta ân tình, muốn thương lượng cũng khó nói.
“Mai chị đi chung với em.” Thiệu Gia Kỳ hung dữ nói, “Nói họ sắp xếp cho chị một chỗ cạnh máy quay.”
Nghê Lam: “…” Quản lý của cô càng lúc càng biết nắm trọng điểm.
Đêm nay, Âu Dương Duệ và Lưu Tống tăng ca suốt đêm.
Âu Dương Duệ phái người vào núi sâu vất vả một đêm, sáu giờ sáng hôm sau rốt cuộc tìm thấy thi thể.
Thi thể đã mục nát, phân biệt không rõ hình dáng, lại chôn ở chỗ bị động vật rỉa qua, thi thể không còn hoàn chỉnh, thiếu một cánh tay. Nhân viên điều tra không cách nào phán đoán được nhiều từ hiện trường, bọn họ nhanh chóng đưa thi thể tới chỗ pháp y.
Pháp y đã nhận được văn bản thủ tục của Âu Dương Duệ và mệnh lệnh của cấp trên, họ xếp những chuyện khác qua một bên, tiến hành kiểm tra thi thể này trước.
Cả ngày này bên phía Lưu Tống điều tra cũng gặp chút trở ngại, nhưng cũng có chút tiến triển.
Lạc Giang, hung thủ bắn chết Quý Dũng Quân, ra tay với Nghê Lam, bị đặc công truy đuổi gặp tai nạn xe, ngay hôm nay không thể điều trị mà tử vong. Mà hai người trong xe KIA trắng bị Lam Diệu Dương ép sát trên đường cũng đã tử vong.
Lưu Tống căn bản không thể lấy được bất kỳ khẩu cung nào từ phía bọn họ.
Mà Thẩm Hợp, kẻ tiếp ứng cho Lạc Giang lấy điện thoại, cuối cùng bị bắt lúc đứng ở tàu điện ngầm, một mực không mở miệng nói gì. Cảnh sát tra được thì hắn ta thừa nhận. Cảnh sát không biết thì hắn nói không biết.
Nhưng lần này Lưu Tống lợi dụng vụ nổ ở nhà cũ và nội chiến của Tổ Ưng, ông cho Thẩm Hợp xem ảnh tòa nhà bị nổ, cho hắn xem ảnh chụp những thi thể vụn tàn trong đóng đổ nát, còn nói với hắn theo khẩu cung của người chứng kiến, rất có thể Kim Thụ Bồi đã chết trong sự kiện lần này.
Trải qua một ngày áp lực tâm lý cao, cuối cùng Lưu Tống cũng cạy được miệng Thẩm Hợp.
Quản lý cấp cao trong tổ chức mà Thẩm Hợp có khả năng tiếp xúc chính là chú Bồi.
Sắp xếp hành động ngày giết Quý Dũng Quân là do chú Bồi ra lệnh, kêu Thẩm Hợp phối hợp hai người. Một người là Lạc Giang, một người khác hắn chưa gặp, chỉ liên lạc qua điện thoại. Người kia là nam, giọng nói ngụy trang. Từ lúc bắt đầu hành động người này sẽ chỉ thị qua điện thoại Thẩm Hợp phải làm gì.
Đầu tiên, kêu Thẩm Hợp đến bãi đậu xe tòa nhà công an tỉnh chờ bên ngoài. Người này gửi ảnh của Quý Dũng Quân, nhãn hiệu xe, bảng số xe cho Thẩm Hợp. Thẩm Hợp chờ ba tiếng đồng hồ mới đợi tới lúc Quý Dũng Quân tăng ca xong.
Bước thứ hai, là thông báo liên tục tuyến đường và động tĩnh của Quý Dũng Quân. Bọn họ đoán trước hẳn là Quý Dũng Quân sẽ về nhà, nếu ông ấy về nhà thẳng không dừng giữa đường thì bọn họ cần phải chờ sang hôm sau lúc Quý Dũng Quân đi làm, ra tay trong lúc ra khỏi nhà lên xe. Nếu như không đợi được cơ hội thì lại chờ lần sau.
Tóm lại, nhiệm vụ của Thẩm Hợp là phối hợp với Lạc Giang theo dõi Quý Dũng Quân, tìm cơ hội giết chết ông ấy. Bọn họ đều được cảnh báo Quý Dũng Quân là cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, nên hành động nhất định phải cẩn thận, lúc ra tay phải nhanh gọn.
Tối đó Thẩm Hợp nhận ra dường như Quý Dũng Quân đã phát hiện ra việc hắn theo dõi ông, người bên đầu kia điện thoại nói Thẩm Hợp rời đi, chuyển sang Lạc Giang lái mô tô tiếp tục theo dõi. Lạc Giang theo dõi phát hiện Quý Dũng Quân dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi. Đây thật là một cơ hội tốt bất ngờ. Thế là Thẩm Hợp đi một vòng, dừng ở đối diện cửa hàng tiện lợi. Hắn muốn đốc thúc Lạc Giang ra tay, cũng lấy được điện thoại.
Bước cuối cùng này bị xáo trộn hết vì Âu Dương Duệ và Lam Diệu Dương xuất hiện. Nhưng Thẩm Hợp vẫn lấy được điện thoại. Vốn dĩ hắn sẽ lấy sim điện thoại ra ngay, sau đó tìm một chỗ an toàn lắp thẻ lại, rồi tiến hành truyền thông tin điện thoại. Làm như vậy lúc cảnh sát dò thấy tín hiệu điện thoại, tìm tới chỗ điện thoại sẽ không phát hiện ra bọn họ.
Nhưng Âu Dương Duệ đến quá đúng lúc, thấy ngay cảnh Lạc Giang ném điện thoại cho hắn. Thẩm Hợp thừa dịp Âu Dương Duệ truy đuổi Lạc Giang thì báo cáo tình huống này cho người bên kia điện thoại. Người kia liền chỉ thị hắn ta nhanh chóng gửi thông tin qua, bắt đầu truyền ngay lập tức.
Cho nên cảnh sát mới có cơ hội định vị tín hiệu di động và việc Thẩm Hợp đổi xe, Thẩm Hợp mới bị bắt.
Trên đường chạy trốn Thẩm Hợp cũng đã tắt máy điện thoại của mình và ném bừa vào cống bên đường. Chuyện này cũng đã khai trước đó, vì phòng ngừa cảnh sát tra ngay ra được số và định vị địa chỉ hắn vừa liên lạc.
Mà sau đó cảnh sát muốn lấy được lịch sử ghi chép thì đã qua một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này đủ cho người bên kia điện thoại rút lui.
Thẩm Hợp không biết đối phương ở đâu nhưng bây giờ hắn còn nhớ rõ dãy số của đối phương.
Thẩm Hợp khai ra số điện thoại kia, Lưu Tống cũng biết, trong hồ sơ cơ mật Quý Dũng Quân ghi lại, là dãy số của Bồ câu sau khi vào Tổ Ưng.
“Tại sao lại giết chết cảnh sát kia?” Lưu Tống hỏi. Câu hỏi này từ lúc bị bắt tới giờ Thẩm Hợp đã bị hỏi vô số lần.
Thẩm Hợp vẫn lắc đầu: “Tôi thật sự không biết. Tôi không có hỏi. Chúng tôi làm việc không cần hỏi lý do.”
Tất cả mọi người quay trở lại điểm ban đầu.
Lần này Lưu Tống hiểu rõ thêm nhiều tình tiết, Thẩm Hợp dường như biết gì nói đấy, nhưng Lưu Tống nghi ngờ càng nhiều.
Người ra lệnh cho bọn họ trong điện thoại quá sức lão luyện.
Hắn không chỉ có kinh nghiệm phản điều tra phong phú, hơn nữa theo Thẩm Hợp nói, giọng điệu người này cực kỳ trấn định, mệnh lệnh rõ ràng, không do dự.
Là Bồ câu sao?
Bồ câu được huấn luyện, quả thực có bản lĩnh này. Cậu ấy cũng biết quá trình và cách thức điều tra của cảnh sát, đồng thời cậu ấy cũng biết Quý Dũng Quân.
Thật sự có khả năng là cậu ấy sao?
Lưu Tống không dám nghĩ, ông thật sự không rõ.
Lưu Tống lại lên sân thượng. Trời đã tối, trên sân thượng có thể nhìn thấy các tòa nhà lập lòe trong ánh đèn, đủ loại ánh sáng, so với ngôi sao sáng cũng rất đẹp.
Lưu Tống châm một điếu thuốc, đặt lên cạnh rào chắn ngày đó Quý Dũng Quân đứng.
Rốt cuộc Bồ câu sao thế? Là số điện thoại của cậu ta đổi cho người khác sử dụng hay là cậu ta bị bắt buộc làm những chuyện đó? Là cậu ta sát hại Quý Dũng Quân sao? Cậu ta tự xưng ‘ma quỷ’ với Nghê Lam, cậu ta không muốn trở lại, là vì điều này sao?
‘Ma quỷ’ ở trong địa ngục lâu, đã trở thành ‘ma quỷ’ thật rồi sao?
Lưu Tống nhìn giờ, tiết mục trực tiếp của Nghê Lam hẳn đã bắt đầu. Đợi cô xong chương trình, ông dự tính sẽ hỏi kỹ cô lại lần nữa, rốt cuộc ‘ma quỷ’ đã nói thế nào. Dương Hiểu Phương đóng vai trò gì trong này?
Điện thoại Lưu Tống vang lên, ông nhìn dãy số, là vợ của Quý Dũng Quân.
“Anh Lưu!” Giọng vợ Quý Dũng Quân có chút run rẩy: “Xảy ra chuyện gì vậy, tên giết anh Quý chết rồi? Tên nổ súng đó chết rồi?”
“Chị dâu.”
Lưu Tống chỉ kịp gọi một tiếng đã bị cắt ngang, vợ Quý Dũng Quân khóc lên: “Tên khốn kiếp đó sao lại chết dễ dàng như vậy, nó còn chưa bị xét xử, tên súc sinh đó, sao lại chết đơn giản như vậy! Sao lại đơn giản cho nó như vậy!”
“Chị dâu.” Lưu Tống không biết nên nói gì.
Vợ Quý Dũng Quân khóc hu hu, đau lòng lại nói xin lỗi, “Xin lỗi, anh Lưu, thật xin lỗi, tôi không nên như thế, thật xin lỗi…”
Điện thoại đầu kia cúp máy. Lưu Tống nhìn màn hình điện thoại tắt đi, lòng trĩu nặng.
Bỗng nhiên, một chiếc điện thoại khác trong túi áo ông vang lên thông báo có tin nhắn.
Lưu Tống chấn động, vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Đây là điện thoại của Quý Dũng Quân. Vì lo lắng Bồ câu không hiểu rõ tình hình sẽ còn liên lạc số điện thoại này, hoặc dự phòng có tình huống gì khẩn cấp, tóm lại, Lưu Tống vẫn giữ suốt bên mình.
Tin nhắn đúng là có liên quan tới Bồ câu.
Nhưng không phải do Bồ câu gửi tới.
Quý Dũng Quân từng kêu người cài đặt một chương trình cảnh báo trong điện thoại của ông, khi có người trong hệ thống cảnh sát kiểm tra ra vân tay, DNA hoặc tin tức liên quan đến Bồ câu, chương trình này sẽ gửi cảnh báo tới Quý Dũng Quân.
Đó là một cảnh báo.
Có người trong hệ thống cảnh vụ tra tìm DNA, DNA này thuộc về Bồ câu.
Kiểm tra IP nội bộ thì thấy đến từ phòng pháp y cục thành phố.
Lưu Tống trừng mắt nhìn cảnh báo này, rất lâu vẫn không nhúc nhích. Ông giống như bị ai bóp nghẹn tim, suýt chút nữa không thở được.
Một lát sau điện thoại của Lưu Tống vang lên.
Là Âu Dương Duệ.
“Lưu đội.” Giọng Âu Dương Duệ không giống bình thường: “Lưu đội…” Anh lại gọi một tiếng, giống như cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.
“Xác nhận danh tính rồi?” Lưu Tống hỏi không đầu không đuôi, nhưng hai người đều hiểu đang hỏi gì.
Buổi sáng chuyển thi thể kia tới phòng làm việc của pháp y, buổi chiều đã có báo cáo kết quả sơ bộ.
Nam, khoảng 25 tuổi, 1m8. Lúc còn sống bị tra tấn nghiêm trọng, dã man, xương cốt đều không còn lành lặn. Cánh tay có thể không phải do bị động vật cắn mất, mà có dấu hiệu bị chém lúc còn sống.
Đây là người bị Tổ Ưng hại? Một nhân vật có thể mang lại manh mối quan trọng cho bọn họ?
Không cách nào xác nhận danh tính, chỉ có thể xét nghiệm DNA đối chiếu thân phận.
Hiện tại đã tra ra kết quả.
Hốc mắt Lưu Tống nóng lên, ông nghe Âu Dương Duệ nói: “Là Bồ câu, thời gian tử vong khoảng tháng một.”
Tháng một.
Lưu Tống nhắm mắt lại.
Đó là sau khi thương mại Kim Dương bị điều tra.
Bỗng nhiên, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Tại sao từ đó trở đi Bồ câu không còn tin tức, tại sao tình báo hoạt động Đá Lửa bây giờ đã không còn dùng ám ngữ….
Bồ câu gãy cánh, không thể bay ra khỏi địa ngục…
Ánh mắt Lưu Tống bị nhòe nước, lòng ông đau nhói.
Ông đau đớn, xúc động.
“Lão Quý, Bồ câu không tầm thường! Không tầm thường! Anh rất đúng, cậu ấy không phụ lòng tín nhiệm của anh. Chưa từng phụ lòng!”
Cậu ấy giống như anh, là anh hùng!
Đúng như Viên Bằng Hải nói, đây không phải là lần đầu bọn họ hợp tác với Nghê Lam. Cho nên tuy Âu Dương Duệ và Lưu Tống tương đối cảnh giác với phong cách làm việc băng băng thái quá của cô, nhưng bọn họ vẫn tin tưởng Nghê Lam và Lam Diệu Dương. Hai bên đã hiểu rõ lẫn nhau, cho nên cuối cùng bàn bạc về hạng mục công việc cũng rất nhanh.
Phía Âu Dương Duệ lập tức phái người đến địa chỉ Lam Diệu Dương cung cấp để tìm thi thể.
Việc điều tra căn nhà tại đường Vi Dân và truy manh mối vụ án Tổ Ưng thì do Lưu Tống sắp xếp.
Hai người trọng thương trên chiếc KIA trắng đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu. Trong vụ nổ có nhân viên thương vong, danh tính vẫn còn đợi điều tra. Nghê Lam báo cáo lại một phen tình huống cô quan sát được ở hiện trường, sau đó gửi cho Lưu Tống hình ảnh chụp được tên thanh niên và ông già kia.
Lưu Tống không biết người trẻ nhưng ông nhận ra ông già kia.
“Kim Thụ Bồi.” Lưu Tống nói. “Một trong những thủ phạm của Tổ Ưng. Chúng tôi có chứng cứ cho thấy ông ta là người đứng thứ hai của Tổ Ưng, nhưng mãi vẫn không tìm được ông ta.”
“Ma quỷ chính là đem hai người này đi rồi.” Nghê Lam nói.
Lưu Tống và Âu Dương Duệ đã rất bình tĩnh, không đưa ra bình luận gì.
Lam Diệu Dương chen vào đúng lúc: “Đợi chúng tôi về rồi sẽ chỉnh trang lại manh mối và tài liệu của tối nay.”
Viên Bằng Hải nhìn Âu Dương Duệ một chút, Âu Dương Duệ nói: “Tôi sẽ theo sát chuyện thi thể kia, tìm được xác thì sẽ cắm người vào đội pháp y.”
Lưu Tống nói: “Bên đường Vi Dân đoán chừng phải làm suốt đêm. Chúng tôi cần chút thời gian kiểm tra loại trừ, phân tích dấu vết hiện trường. Đợi tài liệu của mọi người chuẩn bị xong rồi gặp mặt.”
Lam Diệu Dương gật đầu: “Chúng tôi tra được bất kỳ manh mối nào, hay ma quỷ có liên lạc Nghê Lam, sẽ thông báo với các anh.”
“Không không.” Lưu Tống vội vàng khoát tay.
“Hai người có bất kỳ suy nghĩ gì cứ thông báo cho chúng tôi.” Âu Dương Duệ tiếp lời, “Đừng đợi tra ra được mới báo.”
Lưu Tống gật đầu.
“Được.” Lam Diệu Dương bắt tay bọn họ.
“Vậy không còn gì chúng tôi về đây.” Nghê Lam cười híp mắt nhảy ra ngoài.
“Cô nghệ sĩ này.” Âu Dương Duệ gọi cô lại.
“Đừng quên phải giữ bí mật tình tiết vụ án. Mai cô lên chương trình trực tiếp gì đó, chú ý một chút.” Âu Dương Duệ nói.
Lưu Tống nghe vậy nhanh chóng tiếp lời: “Nếu bị người ta để ý rồi, mấy hoạt động công khai có thể giảm bớt được thì giảm đi.”
Lam Diệu Dương nói: “Yên tâm, thông cáo báo chí của Nghê Lam không nhiều.”
“Vậy là tốt, tôi cũng đoán vậy.” Lưu Tống nói.
Nghê Lam: “….”
Bực mình. Lam đáng yêu thế mà lại làm cô thất vọng. Thông cáo của cô sao lại không nhiều, cô cũng rất nổi tiếng nha.
Lam Diệu Dương đi qua vỗ đầu cô một chút, rồi đưa cô đi.
Nghê Lam đi ra khỏi cửa phòng họp còn nghe Lưu Tống và Âu Dương Duệ sau lưng nói: “Cậu không nhắc tôi suýt chút cũng quên cô ấy là nghệ sĩ.”
Nghê Lam: “…”
Đây thật là sự nhục nhã trong nghề nghiệp của cô mà.
Nghê Lam về nhà xem điện thoại, rốt cuộc có thời gian trả lời quản lý của mình.
Thiệu Gia Kỳ đã phát điên, cả một đêm không liên lạc được, là Giang Húc Hồng nói cho cô biết Nghê Lam đang bận vụ án. Lúc này Thiệu Gia Kỳ không quan tâm Nghê Lam có làm việc đàng hoàng hay không, cô rống lên với Nghê Lam: “Tiết mục Điền Điền không ngọt ngào là chương trình em lên được sao? Cái cô Điền Điền nói chuyện không kiêng kị gì, các nghệ sĩ khác đều lãng tránh, em thì tới tận cửa?”
“Không kiêng kị gì thì có gì đâu mà sợ?” Nghê Lam không phục.
“Sao lại không sợ! Sợ em nổi tâm ganh đua so sánh!” Thiệu Gia Kỳ có thể tưởng tượng ra khung cảnh kia, Điền Điền tự biên tự diễn thế nào cô không quan tâm, nhưng Nghê Lam thì không được.
Nhưng mà không kịp rồi. Trước đó Thiệu Gia Kỳ đã liên hệ với Lý Mộc. Lý Mộc nói vì Nghê Lam nên anh ta phải vào cục cảnh sát lấy khẩu cung, bây giờ mới ra ngoài.
Giờ thì hay ho rồi, nợ người ta ân tình, muốn thương lượng cũng khó nói.
“Mai chị đi chung với em.” Thiệu Gia Kỳ hung dữ nói, “Nói họ sắp xếp cho chị một chỗ cạnh máy quay.”
Nghê Lam: “…” Quản lý của cô càng lúc càng biết nắm trọng điểm.
Đêm nay, Âu Dương Duệ và Lưu Tống tăng ca suốt đêm.
Âu Dương Duệ phái người vào núi sâu vất vả một đêm, sáu giờ sáng hôm sau rốt cuộc tìm thấy thi thể.
Thi thể đã mục nát, phân biệt không rõ hình dáng, lại chôn ở chỗ bị động vật rỉa qua, thi thể không còn hoàn chỉnh, thiếu một cánh tay. Nhân viên điều tra không cách nào phán đoán được nhiều từ hiện trường, bọn họ nhanh chóng đưa thi thể tới chỗ pháp y.
Pháp y đã nhận được văn bản thủ tục của Âu Dương Duệ và mệnh lệnh của cấp trên, họ xếp những chuyện khác qua một bên, tiến hành kiểm tra thi thể này trước.
Cả ngày này bên phía Lưu Tống điều tra cũng gặp chút trở ngại, nhưng cũng có chút tiến triển.
Lạc Giang, hung thủ bắn chết Quý Dũng Quân, ra tay với Nghê Lam, bị đặc công truy đuổi gặp tai nạn xe, ngay hôm nay không thể điều trị mà tử vong. Mà hai người trong xe KIA trắng bị Lam Diệu Dương ép sát trên đường cũng đã tử vong.
Lưu Tống căn bản không thể lấy được bất kỳ khẩu cung nào từ phía bọn họ.
Mà Thẩm Hợp, kẻ tiếp ứng cho Lạc Giang lấy điện thoại, cuối cùng bị bắt lúc đứng ở tàu điện ngầm, một mực không mở miệng nói gì. Cảnh sát tra được thì hắn ta thừa nhận. Cảnh sát không biết thì hắn nói không biết.
Nhưng lần này Lưu Tống lợi dụng vụ nổ ở nhà cũ và nội chiến của Tổ Ưng, ông cho Thẩm Hợp xem ảnh tòa nhà bị nổ, cho hắn xem ảnh chụp những thi thể vụn tàn trong đóng đổ nát, còn nói với hắn theo khẩu cung của người chứng kiến, rất có thể Kim Thụ Bồi đã chết trong sự kiện lần này.
Trải qua một ngày áp lực tâm lý cao, cuối cùng Lưu Tống cũng cạy được miệng Thẩm Hợp.
Quản lý cấp cao trong tổ chức mà Thẩm Hợp có khả năng tiếp xúc chính là chú Bồi.
Sắp xếp hành động ngày giết Quý Dũng Quân là do chú Bồi ra lệnh, kêu Thẩm Hợp phối hợp hai người. Một người là Lạc Giang, một người khác hắn chưa gặp, chỉ liên lạc qua điện thoại. Người kia là nam, giọng nói ngụy trang. Từ lúc bắt đầu hành động người này sẽ chỉ thị qua điện thoại Thẩm Hợp phải làm gì.
Đầu tiên, kêu Thẩm Hợp đến bãi đậu xe tòa nhà công an tỉnh chờ bên ngoài. Người này gửi ảnh của Quý Dũng Quân, nhãn hiệu xe, bảng số xe cho Thẩm Hợp. Thẩm Hợp chờ ba tiếng đồng hồ mới đợi tới lúc Quý Dũng Quân tăng ca xong.
Bước thứ hai, là thông báo liên tục tuyến đường và động tĩnh của Quý Dũng Quân. Bọn họ đoán trước hẳn là Quý Dũng Quân sẽ về nhà, nếu ông ấy về nhà thẳng không dừng giữa đường thì bọn họ cần phải chờ sang hôm sau lúc Quý Dũng Quân đi làm, ra tay trong lúc ra khỏi nhà lên xe. Nếu như không đợi được cơ hội thì lại chờ lần sau.
Tóm lại, nhiệm vụ của Thẩm Hợp là phối hợp với Lạc Giang theo dõi Quý Dũng Quân, tìm cơ hội giết chết ông ấy. Bọn họ đều được cảnh báo Quý Dũng Quân là cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, nên hành động nhất định phải cẩn thận, lúc ra tay phải nhanh gọn.
Tối đó Thẩm Hợp nhận ra dường như Quý Dũng Quân đã phát hiện ra việc hắn theo dõi ông, người bên đầu kia điện thoại nói Thẩm Hợp rời đi, chuyển sang Lạc Giang lái mô tô tiếp tục theo dõi. Lạc Giang theo dõi phát hiện Quý Dũng Quân dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi. Đây thật là một cơ hội tốt bất ngờ. Thế là Thẩm Hợp đi một vòng, dừng ở đối diện cửa hàng tiện lợi. Hắn muốn đốc thúc Lạc Giang ra tay, cũng lấy được điện thoại.
Bước cuối cùng này bị xáo trộn hết vì Âu Dương Duệ và Lam Diệu Dương xuất hiện. Nhưng Thẩm Hợp vẫn lấy được điện thoại. Vốn dĩ hắn sẽ lấy sim điện thoại ra ngay, sau đó tìm một chỗ an toàn lắp thẻ lại, rồi tiến hành truyền thông tin điện thoại. Làm như vậy lúc cảnh sát dò thấy tín hiệu điện thoại, tìm tới chỗ điện thoại sẽ không phát hiện ra bọn họ.
Nhưng Âu Dương Duệ đến quá đúng lúc, thấy ngay cảnh Lạc Giang ném điện thoại cho hắn. Thẩm Hợp thừa dịp Âu Dương Duệ truy đuổi Lạc Giang thì báo cáo tình huống này cho người bên kia điện thoại. Người kia liền chỉ thị hắn ta nhanh chóng gửi thông tin qua, bắt đầu truyền ngay lập tức.
Cho nên cảnh sát mới có cơ hội định vị tín hiệu di động và việc Thẩm Hợp đổi xe, Thẩm Hợp mới bị bắt.
Trên đường chạy trốn Thẩm Hợp cũng đã tắt máy điện thoại của mình và ném bừa vào cống bên đường. Chuyện này cũng đã khai trước đó, vì phòng ngừa cảnh sát tra ngay ra được số và định vị địa chỉ hắn vừa liên lạc.
Mà sau đó cảnh sát muốn lấy được lịch sử ghi chép thì đã qua một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này đủ cho người bên kia điện thoại rút lui.
Thẩm Hợp không biết đối phương ở đâu nhưng bây giờ hắn còn nhớ rõ dãy số của đối phương.
Thẩm Hợp khai ra số điện thoại kia, Lưu Tống cũng biết, trong hồ sơ cơ mật Quý Dũng Quân ghi lại, là dãy số của Bồ câu sau khi vào Tổ Ưng.
“Tại sao lại giết chết cảnh sát kia?” Lưu Tống hỏi. Câu hỏi này từ lúc bị bắt tới giờ Thẩm Hợp đã bị hỏi vô số lần.
Thẩm Hợp vẫn lắc đầu: “Tôi thật sự không biết. Tôi không có hỏi. Chúng tôi làm việc không cần hỏi lý do.”
Tất cả mọi người quay trở lại điểm ban đầu.
Lần này Lưu Tống hiểu rõ thêm nhiều tình tiết, Thẩm Hợp dường như biết gì nói đấy, nhưng Lưu Tống nghi ngờ càng nhiều.
Người ra lệnh cho bọn họ trong điện thoại quá sức lão luyện.
Hắn không chỉ có kinh nghiệm phản điều tra phong phú, hơn nữa theo Thẩm Hợp nói, giọng điệu người này cực kỳ trấn định, mệnh lệnh rõ ràng, không do dự.
Là Bồ câu sao?
Bồ câu được huấn luyện, quả thực có bản lĩnh này. Cậu ấy cũng biết quá trình và cách thức điều tra của cảnh sát, đồng thời cậu ấy cũng biết Quý Dũng Quân.
Thật sự có khả năng là cậu ấy sao?
Lưu Tống không dám nghĩ, ông thật sự không rõ.
Lưu Tống lại lên sân thượng. Trời đã tối, trên sân thượng có thể nhìn thấy các tòa nhà lập lòe trong ánh đèn, đủ loại ánh sáng, so với ngôi sao sáng cũng rất đẹp.
Lưu Tống châm một điếu thuốc, đặt lên cạnh rào chắn ngày đó Quý Dũng Quân đứng.
Rốt cuộc Bồ câu sao thế? Là số điện thoại của cậu ta đổi cho người khác sử dụng hay là cậu ta bị bắt buộc làm những chuyện đó? Là cậu ta sát hại Quý Dũng Quân sao? Cậu ta tự xưng ‘ma quỷ’ với Nghê Lam, cậu ta không muốn trở lại, là vì điều này sao?
‘Ma quỷ’ ở trong địa ngục lâu, đã trở thành ‘ma quỷ’ thật rồi sao?
Lưu Tống nhìn giờ, tiết mục trực tiếp của Nghê Lam hẳn đã bắt đầu. Đợi cô xong chương trình, ông dự tính sẽ hỏi kỹ cô lại lần nữa, rốt cuộc ‘ma quỷ’ đã nói thế nào. Dương Hiểu Phương đóng vai trò gì trong này?
Điện thoại Lưu Tống vang lên, ông nhìn dãy số, là vợ của Quý Dũng Quân.
“Anh Lưu!” Giọng vợ Quý Dũng Quân có chút run rẩy: “Xảy ra chuyện gì vậy, tên giết anh Quý chết rồi? Tên nổ súng đó chết rồi?”
“Chị dâu.”
Lưu Tống chỉ kịp gọi một tiếng đã bị cắt ngang, vợ Quý Dũng Quân khóc lên: “Tên khốn kiếp đó sao lại chết dễ dàng như vậy, nó còn chưa bị xét xử, tên súc sinh đó, sao lại chết đơn giản như vậy! Sao lại đơn giản cho nó như vậy!”
“Chị dâu.” Lưu Tống không biết nên nói gì.
Vợ Quý Dũng Quân khóc hu hu, đau lòng lại nói xin lỗi, “Xin lỗi, anh Lưu, thật xin lỗi, tôi không nên như thế, thật xin lỗi…”
Điện thoại đầu kia cúp máy. Lưu Tống nhìn màn hình điện thoại tắt đi, lòng trĩu nặng.
Bỗng nhiên, một chiếc điện thoại khác trong túi áo ông vang lên thông báo có tin nhắn.
Lưu Tống chấn động, vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Đây là điện thoại của Quý Dũng Quân. Vì lo lắng Bồ câu không hiểu rõ tình hình sẽ còn liên lạc số điện thoại này, hoặc dự phòng có tình huống gì khẩn cấp, tóm lại, Lưu Tống vẫn giữ suốt bên mình.
Tin nhắn đúng là có liên quan tới Bồ câu.
Nhưng không phải do Bồ câu gửi tới.
Quý Dũng Quân từng kêu người cài đặt một chương trình cảnh báo trong điện thoại của ông, khi có người trong hệ thống cảnh sát kiểm tra ra vân tay, DNA hoặc tin tức liên quan đến Bồ câu, chương trình này sẽ gửi cảnh báo tới Quý Dũng Quân.
Đó là một cảnh báo.
Có người trong hệ thống cảnh vụ tra tìm DNA, DNA này thuộc về Bồ câu.
Kiểm tra IP nội bộ thì thấy đến từ phòng pháp y cục thành phố.
Lưu Tống trừng mắt nhìn cảnh báo này, rất lâu vẫn không nhúc nhích. Ông giống như bị ai bóp nghẹn tim, suýt chút nữa không thở được.
Một lát sau điện thoại của Lưu Tống vang lên.
Là Âu Dương Duệ.
“Lưu đội.” Giọng Âu Dương Duệ không giống bình thường: “Lưu đội…” Anh lại gọi một tiếng, giống như cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.
“Xác nhận danh tính rồi?” Lưu Tống hỏi không đầu không đuôi, nhưng hai người đều hiểu đang hỏi gì.
Buổi sáng chuyển thi thể kia tới phòng làm việc của pháp y, buổi chiều đã có báo cáo kết quả sơ bộ.
Nam, khoảng 25 tuổi, 1m8. Lúc còn sống bị tra tấn nghiêm trọng, dã man, xương cốt đều không còn lành lặn. Cánh tay có thể không phải do bị động vật cắn mất, mà có dấu hiệu bị chém lúc còn sống.
Đây là người bị Tổ Ưng hại? Một nhân vật có thể mang lại manh mối quan trọng cho bọn họ?
Không cách nào xác nhận danh tính, chỉ có thể xét nghiệm DNA đối chiếu thân phận.
Hiện tại đã tra ra kết quả.
Hốc mắt Lưu Tống nóng lên, ông nghe Âu Dương Duệ nói: “Là Bồ câu, thời gian tử vong khoảng tháng một.”
Tháng một.
Lưu Tống nhắm mắt lại.
Đó là sau khi thương mại Kim Dương bị điều tra.
Bỗng nhiên, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Tại sao từ đó trở đi Bồ câu không còn tin tức, tại sao tình báo hoạt động Đá Lửa bây giờ đã không còn dùng ám ngữ….
Bồ câu gãy cánh, không thể bay ra khỏi địa ngục…
Ánh mắt Lưu Tống bị nhòe nước, lòng ông đau nhói.
Ông đau đớn, xúc động.
“Lão Quý, Bồ câu không tầm thường! Không tầm thường! Anh rất đúng, cậu ấy không phụ lòng tín nhiệm của anh. Chưa từng phụ lòng!”
Cậu ấy giống như anh, là anh hùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.