Chương 47: Trói buộc (Hơi H)
Tứ Nguyệt Nhất Nhật
04/08/2021
Sau khi nói hết những chuyện nên nói với Trương Sư Lễ xong, Giang Tiểu
Âm liền mang hồn ma chú chó Tiểu Nhạc của cô trở về văn phòng.
"Phải nuôi hồn ma của chó như thế nào đây?" Giang Tiểu Âm nghiêm túc ngồi xuống nhìn chằm chằm Tiểu Nhạc: "Chị có nên nuôi em thành quỷ hồn không?"
"Gâu gâu!"
"Ý em là không nên sao?"
"Gâu!"
"A a a! Cuối cùng mình cũng đã có 1 bé chó hiểu được tiếng người mà trước đây luôn mong ước rồi!"
Tô Nghi Tu vừa đẩy cửa văn phòng ra thì liền thấy cảnh này.
"Chị Tiểu Âm?" Cậu dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn chú chó lông vàng đang ngồi trước mặt Giang Tiểu Âm rồi vòng ra phía sau ôm cô từ trên sàn nhà lên: "Dưới đất lạnh lắm, muốn ngồi dưới sàn thì để hôm khác em mua cho chị một tấm thảm dày."
Tiểu Nhạc là một chú chó lông vàng rất ngoan và thân thiện, nhìn thấy Giang Tiểu Âm được Tô Nghi Tu bế lên. Nó tò mò nghiêng đầu, sau đó đi đến bên cạnh Tô Nghi Tu ngửi ngửi.
"Chú chó này..."
Tô Nghi Tu cực kì nhạy cảm với quỷ hồn, cho nên ngay từ lúc đầu cậu đã nhận ra trên người nó có âm khí.
"Nó là Tiểu Nhạc." Giang Tiểu Âm vùi vào trong ngực Tô Nghi Tu, có chút ngượng ngùng nói: "Nghi Tu, em thả chị xuống đi."
"Em không muốn..."
Trưa hôm nay khi Giang Tiểu Âm bị Khúc Cẩn đè ở trên bãi cỏ làm, lúc nghe thấy âm thanh thì cậu đã cực kì muốn ôm chị Tiểu Âm vào trong lòng ngực rồi cắm đến hỏng luôn. Cảm giác ghen ghét đương nhiên sẽ có, nhưng có đôi lúc cậu có thể hoàn toàn xem nhẹ loại cảm xúc này, chỉ cần chị Tiểu Âm của cậu vẫn sẽ trở lại trong vòng tay cậu là được.
"Chị Tiểu Âm, trên người chị có mùi lạ." Tô Nghi Tu dùng mũi cọ lên cần cổ Giang Tiểu Âm rồi.ngửi ngửi giống như một tên biến thái: "Rất lạ... Không phải mùi của Khúc Cẩn lưu lại..."
Tại sao em lại biết rõ mùi của Khúc Cẩn lưu lại như thế nào?
Cảm giác ngứa trên cổ cùng chột dạ khiến Giang Tiểu Âm dùng sức đẩy Tô Nghi Tu ra: "Đừng, rất ngứa."
"Chị Tiểu Âm, chiều nay chị ở cùng ai?"
"Cùng cậu nhỏ, chị dẫn cậu nhỏ đi thăm mẹ."
Giang Tiểu Âm theo bản năng giấu nhẹm chuyện cô và Trương Sư Lễ đã làm. Cô thật sự không biết nên nói thế nào với người đàn ông trước mặt này về việc mình đã cùng những người khác làm loại chuyện đó.
"Không làm chuyện gì khác nữa?"
"Không... Không có..."
Khi cô nói xong hai chữ này, Tô Nghi Tu cũng không hỏi lại nữa mà ôm cô ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Nhạc và nói: "Tiểu Nhạc ngoan ở trong văn phòng có được không? Anh mang chị Tiểu Âm lên lầu nói chuyện chút."
Cũng không biết có phải là nghe hiểu Tô Nghi Tu nói gì hay không, Tiểu Nhạc phe phẩy đuôi nhìn về phía Giang Tiểu Âm.
"Tiểu Nhạc ngoan, ở chỗ này chờ chị trở lại."
"Gâu..."
Biểu cảm của Tô Nghi Tu rất bình thường, nhưng trong lòng Giang Tiểu Âm rất hoảng loạn.
Mãi cho đến khi bị Tô Nghi Tu nhẹ nhàng đặt lên giường của cậu, sau đó từ dưới ga trải giường lấy hai sợi dây đen ra buộc hai cổ tay cô lại, cô mới thật sự hoàn toàn luống cuống.
"Nghi Tu? Nghi Tu, em làm gì vậy?"
"Chị Tiểu Âm."
Tô Nghi Tu dịu dàng vuốt ve cổ Giang Tiểu Âm và hỏi: "Dấu hôn này là do ai để lại? Là Trương Sư Lễ sao? Tại sao lại lừa gạt em?"
"..."
"Tại sao chị không nói gì?" Cậu đứng dậy đi đến trước bàn máy tính lấy chiếc điện thoại rồi giơ lên trước mặt Giang Tiểu Âm và hỏi: "Hơn 100 vạn này là của Trương Sư Lễ chuyển khoản cho chị đúng không? Tại sao chị lại có thể nhận tiền của anh ta được?"
Đây mới là chuyện Tô Nghi Tu không thể chấp nhận nhất.
Cậu vẫn luôn biết chị Tiểu Âm của cậu phải gánh một khoản nợ cờ bạc kếch xù từ ba để lại. Cậu cũng từng có ý định chuyển tiền cho cô để cô trả nợ, nhưng Giang Tiểu Âm lúc ấy sống chết cũng không chịu nhận.
Vậy tại sao lại có thể nhận tiền của Trương Sư Lễ? Đây chẳng phải có nghĩa người đàn ông kia đối với chị Tiểu Âm của cậu mà nói mới là độc nhất vô nhị sao?
Nhưng Giang Tiểu Âm hoàn toàn không biết điều này.
Cô cho rằng Tô Nghi Tu là đang không thể nào chấp nhận chuyện mình cùng Trương Sư Lễ đã làm.
"Nghi Tu, thật xin lỗi." Giang Tiểu Âm cắn môi nói xong xoay đầu muốn tránh đi ánh nhìn của Tô Nghi Tu: "Nếu em muốn rời khỏi...."
"Rời đi?"
Tô Nghi Tu đánh gãy lời Giang Tiểu Âm. Cậu thật sự rất sợ nếu nghe được Giang Tiểu Âm nói ra rằng muốn rời khỏi cậu chỉ vì Trương Sư Lễ, sợ đến mức muốn trói chặt tay chân cô lại, để cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
Dây buộc trên giường này chính là đạo cụ mà cậu muốn chơi trói buộc play với Giang Tiểu Âm.
Mà hiện tại đúng lúc cậu có thể dùng nó để trói chị Tiểu Âm của cậu lại.
"Đừng rời khỏi em, chị Tiểu Âm."
"Ưm..."
Giang Tiểu Âm muốn nói cô sẽ không rời khỏi cậu, người sợ bị bỏ lại phải là cô mới đúng. Nhưng miệng bị người đàn ông dùng đầu lưỡi lấp kín khiến cô nói không ra tiếng, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ.
Cảm xúc không ổn của Tô Nghi Tu hiện tại khiến cô có chút sợ hãi, vì thế Giang Tiểu Âm lắc đầu và bắt đầu giãy giụa.
Hôm nay đã phải làm 2 lần, Giang Tiểu Âm rất cần được nghỉ ngơi bởi vì căn bản đã không còn sức nữa. Nhưng cô lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nghi Tu cởi quần áo mình ra, sau đó lấy một sợi dây đeo lên miệng cô xong dùng hai sợi dây ở phía dưới của sợi dây đeo hai bên đùi đã tách sẵn ra của mình.
Đai chân buộc chặt khiến đùi của cô bị ép mở ra, để lộ tiểu huyệt không có gì che đậy ra bên ngoài.
Cực kỳ xấu hổ.
Giang Tiểu Âm cũng chỉ có thể vặn vẹo giãy giụa, nhưng chính cô cũng biết rõ việc giãy giụa này căn bản không có một chút tác dụng gì.
"Em sẽ làm chị Tiểu Âm thoải mái đến mức không thể nghĩ đến người đàn ông nào khác nữa." Tô Nghi Tu nói xong liền đem một đống đạo cụ đồ chơi tình thú cậu mới mua gần đây lên giường.
Tư thế này làm Giang Tiểu Âm thật sự muốn khóc.
Thật đáng sợ, cô sẽ bị chơi hư mất.
"Ưm ưm.."
"À đúng rồi, suýt chút nữa quên mất một việc."
Tô Nghi Tu lấy điện thoại ra xong mở cameras lên, chụp vài tấm hình hai chân đã tách ra của Giang Tiểu Âm.
Đừng! Đừng chụp ảnh!
Rõ ràng về mặt tâm lý thì vô cùng phản đối, nhưng Giang Tiểu Âm lại phát hiện trong lúc cô giãy giụa, tiểu huyệt lại có cảm giác bởi cameras.
Sao lại có thể?
Khóe mắt ngấn lệ, Giang Tiểu Âm không ngừng cố gắng khép đùi nhưng không có cách nào khép lại được. Cô sợ bị Tô Nghi Tu phát hiện mình có phản ứng bởi cameras.
"Ướt?" Tô Nghi Tu đang chụp ảnh với khoảng cách gần sao lại không phát hiện sự khác thường của cô được.
Cậu dùng ngón tay sờ lên miệng huyệt có chút ướt át của Giang Tiểu Âm, khóe miệng nở nụ cười ngoài ý muốn: "Thì ra chị Tiểu Âm sẽ có phản ứng khi bị quay chụp a, hiện giờ em mới phát hiện đó."
Tô Nghi Tu sớm đã lắp đặt cameras theo dõi trong phòng mình cố ý lấy camera ra và mở lên, để ở trên bàn sách đối diện tiểu huyệt của cô.
"Như vậy sẽ càng thoải mái hơn."
Sẽ không thoải mái hơn!
Cô lắc lắc đầu, hạ thân lại không chịu nghe lời, bởi vì cảm thấy thẹn mà phun d*m thủy ra.
"Hình ảnh dâm huyệt chị Tiểu Âm động tình lúc này sẽ được ghi lại hết. Em sẽ giữ gìn nó thật tốt."
"Ưm...."
Đừng.... Đừng ghi lại...
"Phải nuôi hồn ma của chó như thế nào đây?" Giang Tiểu Âm nghiêm túc ngồi xuống nhìn chằm chằm Tiểu Nhạc: "Chị có nên nuôi em thành quỷ hồn không?"
"Gâu gâu!"
"Ý em là không nên sao?"
"Gâu!"
"A a a! Cuối cùng mình cũng đã có 1 bé chó hiểu được tiếng người mà trước đây luôn mong ước rồi!"
Tô Nghi Tu vừa đẩy cửa văn phòng ra thì liền thấy cảnh này.
"Chị Tiểu Âm?" Cậu dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn chú chó lông vàng đang ngồi trước mặt Giang Tiểu Âm rồi vòng ra phía sau ôm cô từ trên sàn nhà lên: "Dưới đất lạnh lắm, muốn ngồi dưới sàn thì để hôm khác em mua cho chị một tấm thảm dày."
Tiểu Nhạc là một chú chó lông vàng rất ngoan và thân thiện, nhìn thấy Giang Tiểu Âm được Tô Nghi Tu bế lên. Nó tò mò nghiêng đầu, sau đó đi đến bên cạnh Tô Nghi Tu ngửi ngửi.
"Chú chó này..."
Tô Nghi Tu cực kì nhạy cảm với quỷ hồn, cho nên ngay từ lúc đầu cậu đã nhận ra trên người nó có âm khí.
"Nó là Tiểu Nhạc." Giang Tiểu Âm vùi vào trong ngực Tô Nghi Tu, có chút ngượng ngùng nói: "Nghi Tu, em thả chị xuống đi."
"Em không muốn..."
Trưa hôm nay khi Giang Tiểu Âm bị Khúc Cẩn đè ở trên bãi cỏ làm, lúc nghe thấy âm thanh thì cậu đã cực kì muốn ôm chị Tiểu Âm vào trong lòng ngực rồi cắm đến hỏng luôn. Cảm giác ghen ghét đương nhiên sẽ có, nhưng có đôi lúc cậu có thể hoàn toàn xem nhẹ loại cảm xúc này, chỉ cần chị Tiểu Âm của cậu vẫn sẽ trở lại trong vòng tay cậu là được.
"Chị Tiểu Âm, trên người chị có mùi lạ." Tô Nghi Tu dùng mũi cọ lên cần cổ Giang Tiểu Âm rồi.ngửi ngửi giống như một tên biến thái: "Rất lạ... Không phải mùi của Khúc Cẩn lưu lại..."
Tại sao em lại biết rõ mùi của Khúc Cẩn lưu lại như thế nào?
Cảm giác ngứa trên cổ cùng chột dạ khiến Giang Tiểu Âm dùng sức đẩy Tô Nghi Tu ra: "Đừng, rất ngứa."
"Chị Tiểu Âm, chiều nay chị ở cùng ai?"
"Cùng cậu nhỏ, chị dẫn cậu nhỏ đi thăm mẹ."
Giang Tiểu Âm theo bản năng giấu nhẹm chuyện cô và Trương Sư Lễ đã làm. Cô thật sự không biết nên nói thế nào với người đàn ông trước mặt này về việc mình đã cùng những người khác làm loại chuyện đó.
"Không làm chuyện gì khác nữa?"
"Không... Không có..."
Khi cô nói xong hai chữ này, Tô Nghi Tu cũng không hỏi lại nữa mà ôm cô ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Nhạc và nói: "Tiểu Nhạc ngoan ở trong văn phòng có được không? Anh mang chị Tiểu Âm lên lầu nói chuyện chút."
Cũng không biết có phải là nghe hiểu Tô Nghi Tu nói gì hay không, Tiểu Nhạc phe phẩy đuôi nhìn về phía Giang Tiểu Âm.
"Tiểu Nhạc ngoan, ở chỗ này chờ chị trở lại."
"Gâu..."
Biểu cảm của Tô Nghi Tu rất bình thường, nhưng trong lòng Giang Tiểu Âm rất hoảng loạn.
Mãi cho đến khi bị Tô Nghi Tu nhẹ nhàng đặt lên giường của cậu, sau đó từ dưới ga trải giường lấy hai sợi dây đen ra buộc hai cổ tay cô lại, cô mới thật sự hoàn toàn luống cuống.
"Nghi Tu? Nghi Tu, em làm gì vậy?"
"Chị Tiểu Âm."
Tô Nghi Tu dịu dàng vuốt ve cổ Giang Tiểu Âm và hỏi: "Dấu hôn này là do ai để lại? Là Trương Sư Lễ sao? Tại sao lại lừa gạt em?"
"..."
"Tại sao chị không nói gì?" Cậu đứng dậy đi đến trước bàn máy tính lấy chiếc điện thoại rồi giơ lên trước mặt Giang Tiểu Âm và hỏi: "Hơn 100 vạn này là của Trương Sư Lễ chuyển khoản cho chị đúng không? Tại sao chị lại có thể nhận tiền của anh ta được?"
Đây mới là chuyện Tô Nghi Tu không thể chấp nhận nhất.
Cậu vẫn luôn biết chị Tiểu Âm của cậu phải gánh một khoản nợ cờ bạc kếch xù từ ba để lại. Cậu cũng từng có ý định chuyển tiền cho cô để cô trả nợ, nhưng Giang Tiểu Âm lúc ấy sống chết cũng không chịu nhận.
Vậy tại sao lại có thể nhận tiền của Trương Sư Lễ? Đây chẳng phải có nghĩa người đàn ông kia đối với chị Tiểu Âm của cậu mà nói mới là độc nhất vô nhị sao?
Nhưng Giang Tiểu Âm hoàn toàn không biết điều này.
Cô cho rằng Tô Nghi Tu là đang không thể nào chấp nhận chuyện mình cùng Trương Sư Lễ đã làm.
"Nghi Tu, thật xin lỗi." Giang Tiểu Âm cắn môi nói xong xoay đầu muốn tránh đi ánh nhìn của Tô Nghi Tu: "Nếu em muốn rời khỏi...."
"Rời đi?"
Tô Nghi Tu đánh gãy lời Giang Tiểu Âm. Cậu thật sự rất sợ nếu nghe được Giang Tiểu Âm nói ra rằng muốn rời khỏi cậu chỉ vì Trương Sư Lễ, sợ đến mức muốn trói chặt tay chân cô lại, để cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
Dây buộc trên giường này chính là đạo cụ mà cậu muốn chơi trói buộc play với Giang Tiểu Âm.
Mà hiện tại đúng lúc cậu có thể dùng nó để trói chị Tiểu Âm của cậu lại.
"Đừng rời khỏi em, chị Tiểu Âm."
"Ưm..."
Giang Tiểu Âm muốn nói cô sẽ không rời khỏi cậu, người sợ bị bỏ lại phải là cô mới đúng. Nhưng miệng bị người đàn ông dùng đầu lưỡi lấp kín khiến cô nói không ra tiếng, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ.
Cảm xúc không ổn của Tô Nghi Tu hiện tại khiến cô có chút sợ hãi, vì thế Giang Tiểu Âm lắc đầu và bắt đầu giãy giụa.
Hôm nay đã phải làm 2 lần, Giang Tiểu Âm rất cần được nghỉ ngơi bởi vì căn bản đã không còn sức nữa. Nhưng cô lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nghi Tu cởi quần áo mình ra, sau đó lấy một sợi dây đeo lên miệng cô xong dùng hai sợi dây ở phía dưới của sợi dây đeo hai bên đùi đã tách sẵn ra của mình.
Đai chân buộc chặt khiến đùi của cô bị ép mở ra, để lộ tiểu huyệt không có gì che đậy ra bên ngoài.
Cực kỳ xấu hổ.
Giang Tiểu Âm cũng chỉ có thể vặn vẹo giãy giụa, nhưng chính cô cũng biết rõ việc giãy giụa này căn bản không có một chút tác dụng gì.
"Em sẽ làm chị Tiểu Âm thoải mái đến mức không thể nghĩ đến người đàn ông nào khác nữa." Tô Nghi Tu nói xong liền đem một đống đạo cụ đồ chơi tình thú cậu mới mua gần đây lên giường.
Tư thế này làm Giang Tiểu Âm thật sự muốn khóc.
Thật đáng sợ, cô sẽ bị chơi hư mất.
"Ưm ưm.."
"À đúng rồi, suýt chút nữa quên mất một việc."
Tô Nghi Tu lấy điện thoại ra xong mở cameras lên, chụp vài tấm hình hai chân đã tách ra của Giang Tiểu Âm.
Đừng! Đừng chụp ảnh!
Rõ ràng về mặt tâm lý thì vô cùng phản đối, nhưng Giang Tiểu Âm lại phát hiện trong lúc cô giãy giụa, tiểu huyệt lại có cảm giác bởi cameras.
Sao lại có thể?
Khóe mắt ngấn lệ, Giang Tiểu Âm không ngừng cố gắng khép đùi nhưng không có cách nào khép lại được. Cô sợ bị Tô Nghi Tu phát hiện mình có phản ứng bởi cameras.
"Ướt?" Tô Nghi Tu đang chụp ảnh với khoảng cách gần sao lại không phát hiện sự khác thường của cô được.
Cậu dùng ngón tay sờ lên miệng huyệt có chút ướt át của Giang Tiểu Âm, khóe miệng nở nụ cười ngoài ý muốn: "Thì ra chị Tiểu Âm sẽ có phản ứng khi bị quay chụp a, hiện giờ em mới phát hiện đó."
Tô Nghi Tu sớm đã lắp đặt cameras theo dõi trong phòng mình cố ý lấy camera ra và mở lên, để ở trên bàn sách đối diện tiểu huyệt của cô.
"Như vậy sẽ càng thoải mái hơn."
Sẽ không thoải mái hơn!
Cô lắc lắc đầu, hạ thân lại không chịu nghe lời, bởi vì cảm thấy thẹn mà phun d*m thủy ra.
"Hình ảnh dâm huyệt chị Tiểu Âm động tình lúc này sẽ được ghi lại hết. Em sẽ giữ gìn nó thật tốt."
"Ưm...."
Đừng.... Đừng ghi lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.