Chương 4
Lương Thượng Yến
03/09/2024
Ta nghĩ, có lẽ Thẩm Chiêu muốn ta biết khó mà lui.
Bởi vì sáng hôm sau, khi ta theo đội ngũ y sĩ đến doanh trại y dược, dù rằng đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Dẫu cho ta ở kinh đô cảm thấy mình khổ đau vạn phần, nhưng đứng trước những thương binh và dân lưu lạc này thì lại quá nhỏ bé.
Trong thoáng chốc, ta hiểu câu nói của Thẩm Chiêu.
Nơi này không phải chỗ cho ta giở trò trẻ con.
Hắn nói không sai, những tranh đấu ở hậu viện và tình cảm nam nữ của ta, ở đây thật không đáng để nhắc tới.
Nhưng ta vẫn không hối hận vì đã lựa chọn như vậy, nơi này khiến ta cảm thấy mình được cần đến, chứ không phải như lúc ở kinh đô, khắp nơi đều bị xem là công cụ.
Ta nhanh chóng thích nghi, theo Linh Thiển học việc, rất nhanh có thể tự mình xử lý một số vết thương nhỏ.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, từ tiểu thư quyền quý ngày nào ta đã trở thành Hứa cô nương ở doanh trại y dược.
Mọi người đều rất yêu mến ta, có lẽ là vì ta tính tình dịu dàng, lại hay cười, không ít đứa trẻ thậm chí không thấy ta là không chịu uống thuốc.
Ta mỗi ngày mặc trang phục đơn giản, từ sáng sớm bận rộn cho đến tối ngả đầu vào gối là ngủ ngay.
Đã lâu lắm rồi ta không nghĩ đến những người ở kinh đô kia nữa.
Nhìn thấy ta như vậy, Linh Thiển nói không biết mang ta đến đây có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Nàng nói lẽ ra ta phải là vương phi cao cao tại thượng, sao lại đến nơi này chịu khổ làm chi?
Ta biết nàng thương xót ta, nhưng ta thực sự không cảm thấy đây là chịu khổ.
Vì mỗi ngày ta đều chìm đắm trong những lời khen ngợi của mọi người, ở nơi này ta không phải là thiên kim nhà họ Hứa, ta chính là ta, là Hứa Minh Vãn, là người được mọi người cần đến.
Linh Thiển thấy ta dù khổ nhưng vẫn kiên định, liền cười trêu chọc, nói nếu cứ thế này nàng sẽ không cho ta về nữa.
Về sao?
Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện về.
5
Chớp mắt, ta đã ở doanh trại y dược gần một tháng.
Đầu đông, biên ải không như kinh đô, sớm đã có tuyết rơi.
Một số lão nhân và trẻ nhỏ sức đề kháng yếu bệnh tình trở nặng, nhu cầu về dược liệu tăng lên.
Hôm đó, Linh Thiển bảo ta đi đến Lâm thành xa một chút để thu gom dược liệu về ứng phó khẩn cấp, ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng trên đường trở về lại gặp phải sơn tặc.
Bên cạnh ta chỉ có hai hộ vệ, đối phương lại có đến hai ba mươi người.
Hộ vệ phát tín hiệu đồng thời cũng bị bao vây.
Cuối cùng ta vì bảo vệ dược liệu mà ngã xuống sườn núi, trước khi ngất lịm ta như nghe thấy giọng của Thẩm Chiêu.
Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong doanh trại của Thẩm Chiêu.
“Tỉnh rồi thì dậy uống thuốc đi.”
Lời nói không có chút ấm áp nào, nhưng vẫn khiến ta vừa trải qua sinh tử cảm thấy ấm lòng.
Ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, khi bị bao vây bởi những kẻ đó, ta thậm chí đã nghĩ ra hàng chục cách chết, vậy mà cuối cùng ta đã trở về.
Thẩm Chiêu bưng bát thuốc đứng trước giường, hắn không quen làm những việc chăm sóc người khác, nhìn thế này lại thấy có chút đáng yêu.
“Trên người ngươi có vết trầy xước, Linh Thiển vừa giúp ngươi bôi thuốc rồi, mấy ngày này ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, cô sang doanh trại của Lâm tướng quân.”
Lâm tướng quân Lâm Nguyên, là đệ đệ của Linh Thiển, chúng ta từ nhỏ đã chơi cùng nhau, quan hệ rất tốt.
Năm mười lăm tuổi hắn tòng quân rời quê, sau đó Linh Thiển cũng đi theo đến biên ải.
Nhà họ Lâm một nhà, đều là người của Thẩm Chiêu.
“Hừ...”
Đang nghĩ ngợi, Thẩm Chiêu búng tay gõ lên trán ta: “Nghĩ gì đó? Uống thuốc đi!”
Ta có chút ấm ức, người này hung dữ quá, ta sợ lắm.
Không được, ta phải nhanh chóng hồi phục rồi rời khỏi nơi này.
“Đừng mơ tưởng nữa, ngươi khỏe lại cô cũng không cho ngươi trở lại doanh trại y dược.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.