Chương 6
Lương Thượng Yến
03/09/2024
Vết thương của ta đã hoàn toàn lành lặn, ta vài lần đề nghị dọn khỏi trướng của Thẩm Chiêu.
Nhưng người này vốn quen thói độc đoán, nhất quyết không cho phép.
Ta làm ầm ĩ, hắn lại dùng câu cũ "không nghe lời thì đuổi ngươi đi".
Ta mỗi lần tức giận đến mức nhảy dựng lên, thậm chí đôi khi gọi thẳng tên hắn: "Thẩm Chiêu, ngài chỉ biết dọa ta thôi!"
Nhưng Thẩm Chiêu không những không giận, ngược lại còn cười thách thức: "Vậy thì ngươi thử xem, xem cô là dọa ngươi hay là thật sự."
Đáng chết, người này quả là nắm được điểm yếu của ta.
Dù Thẩm Chiêu không nghỉ ngơi ở đại trướng ban đêm, nhưng ban ngày hắn phải trở về xử lý công việc.
Ta nghỉ ngơi ở một gian khác, ban ngày thường ra ngoài chăm sóc các binh sĩ.
Thực ra chúng ta không gặp nhau nhiều, nhưng mỗi lần gặp đều không thiếu những trận cãi vã đấu khẩu.
Thời tiết ngày càng lạnh, Thẩm Chiêu cho người ngăn trong đại trướng cho ta một gian phòng riêng để khám bệnh cho binh sĩ, nói rằng ta thường ở bên ngoài nói cười với bọn họ, mỗi khi hắn đi qua đều rất ồn ào.
Người này thật kỳ lạ, chê ta ồn ào, lại không cho ta đi.
Vài ngày sau, hắn lại cho người thêm vài bếp lò trong gian của ta.
Ta vẫn nhớ hôm đó hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nói trời lạnh rồi, không thể để binh sĩ khám bệnh thay băng cùng ta chịu lạnh.
Ta bĩu môi, ở chỗ hắn không nhìn thấy trừng mắt một cái.
"Nhìn nữa ta sẽ che mắt ngươi."
Ta giật mình, người này có mắt sau lưng sao?
Gần đây doanh trại địch rất yên ổn, các binh sĩ cũng đều khỏe mạnh.
Ta mỗi ngày trò chuyện với binh sĩ, đấu khẩu với Thẩm Chiêu, ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Và gian phòng nhỏ của ta càng ngày càng nhộn nhịp.
Các binh sĩ mỗi ngày đến hoặc là mang cho ta chút đồ ăn, hoặc là tìm ta trò chuyện.
Còn có người muốn viết thư cho cô nương mình yêu quý nơi quê nhà, cũng tìm ta viết thay.
Cuối cùng, một lần khi binh sĩ mang thịt rừng đến cho ta, thì chạm mặt với khuôn mặt âm trầm của Thẩm Chiêu.
"Tất cả không đi huấn luyện, từng người một đều muốn ra trận chịu c.h.ế.t phải không?"
Binh sĩ sợ hắn nhất, vốn dĩ mỗi ngày đến chỗ ta Thẩm Chiêu chưa bao giờ xuất hiện, ngày tháng trôi qua, bọn họ dần quên mất nơi đây vốn dĩ là doanh trại của Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu nổi giận, các binh sĩ đều quỳ xuống chịu phạt.
"Mỗi người ra ngoài chịu phạt ba mươi trượng!"
"Vâng!"
7
Ta lo lắng, muốn xin tha, nhưng ta biết đây là quân doanh, ta không thể phá vỡ quy tắc của Thẩm Chiêu.
Nhưng binh sĩ vì ta mà bị phạt, ta không đành lòng.
Suy nghĩ hồi lâu, đợi khi trong trướng không còn ai, ta mới dám xin tha.
Nhưng Thẩm Chiêu kiên quyết, như sét đánh không lay chuyển.
Cuối cùng không còn cách nào, ta dùng đến chiêu cuối: "Điện hạ cứ phạt cả ta đi."
"Ngươi làm loạn!"
Ta cũng biết như vậy không tốt, nhưng những binh sĩ này mới khỏi vết thương nặng, huống hồ bọn họ đến tìm ta vốn là vừa từ sân huấn luyện trở về, không hề chậm trễ gì.
Thực lòng mà nói, ta cảm thấy lần này Thẩm Chiêu nổi giận hơi vô cớ.
Ta tuy không biết đánh trận, nhưng vết thương của binh sĩ đều do ta một tay chăm sóc, nghĩ đến những vết thương đẫm m.á.u đó ta thực sự đau lòng.
Ta lại cầu xin có thể giảm bớt hình phạt, đừng để vết thương tái phát.
Nhưng Thẩm Chiêu lại nghiêm trang nói, nam nhân đổ m.á.u nơi chiến trường, chảy m.á.u chảy mồ hôi có gì đáng ngạc nhiên?
Hình như ta càng cầu xin hắn càng giận, ta nói một câu, hắn nói mười câu.
Ta nói không lại hắn, tức giận đến mức mắt đỏ hoe.
Đành dậm mạnh lên chân hắn: "Thẩm Chiêu, nếu binh sĩ của ta lại có vấn đề gì, ta không tha cho ngài!"
Lời này ta nói thật là bất kính, người trước mắt là Thái tử đường đường chính chính, lại là thống soái một quân, sao có thể dung thứ cho ta làm càn như vậy?
Làm càn xong ta liền sợ hãi, chưa đợi Thẩm Chiêu hoàn hồn từ cơn sốc, ta vội vã chạy về trướng của mình.
Suốt cả đêm không dám ra ngoài, sợ gặp Thẩm Chiêu.
Rèm trướng khẽ động, lòng ta lập tức thắt lại.
"Không ăn tối, không về trướng, là muốn c.h.ế.t đói hay c.h.ế.t rét?"
Thẩm Chiêu vào cửa, ta bật dậy đứng lên.
Hắn tiến lại gần, ta liền lùi lại, sự mạnh mẽ hùng hồn ban ngày đã bị quăng hết sau đầu, chỉ còn một bộ dạng nhút nhát.
"Thế nào? Khí thế chửi người đâu rồi?"
Ta mím môi, không nói lời nào.
Thẩm Chiêu không có nhiều kiên nhẫn, bước tới nắm lấy cổ tay ta, ta kinh ngạc, muốn tránh, nhưng hắn không cho phép, thậm chí dang tay ra ôm lấy ta, sau đó trực tiếp đặt ta lên vai rồi quay về doanh trướng của hắn.
Bên ngoài, các binh sĩ đều cúi đầu không dám nhìn.
Ta đ.ấ.m thùm thụp vào Thẩm Chiêu, bảo hắn thả ta xuống, khi đến đại trướng, Thẩm Chiêu trực tiếp ném ta lên giường: "Hứa Minh Vãn, ngươi ở đây ăn uống và nghỉ ngơi cho tử tế, tối nay ta ra ngoài một chuyến, khi trở về có chuyện muốn nói với ngươi, đã hiểu chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.