Chương 65: Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu 2
Thất Tiểu Hoàng Thúc
23/08/2023
Khi A Âm tỉnh lại mặt trời đã lên cao, rèm cửa được kéo chặt, trong phòng tối đen không khác gì động của Đằng Xà, nhưng trong khe hở của rèm cửa lấp ló ánh mặt trời rõ ràng lại sáng tỏ. Cô như thể chìm xuống biển sâu mênh mông, không khí là dòng nước dập dềnh mang theo hương vị an thần, mà ánh sáng là dây câu thu hút cô rời khỏi biển.
Cô không biết ngư dân câu cá có dáng vẻ gì, tính toán ăn cô như thế nào, giống như cô cũng không biết rốt cuộc ánh sáng bên ngoài rèm cửa kia có vừa mắt hay không.
Cô muốn ho khẽ một tiếng, nhưng xương cốt tê liệt không có nổi chút sức lực, cảm giác đau đớn toàn thân thức tỉnh từ giấc ngủ sâu, lúc này mới khiến cô chậm chạp nhớ lại mọi chuyện hôm qua. Cô động đậy cổ chân, trước kia khi bị thương cô thường có thói quen làm động tác này, lần này cô tưởng rằng sẽ đứt lìa gân cốt, phải quấn vải một thời gian dài, không ngờ khi cử động chỉ có chút đau nhức như bị thấp khớp, xương cốt vẫn nguyên vẹn, phát ra âm thanh rắc rắc.
Khi Đằng Xà lấy đi tinh hồn, dường như cũng mang theo một vài cơn đau cũ nặng nề hơi thở chết chóc, khiến kinh mạch của cô thông suốt như được tái sinh.
A Âm giơ tay phải, chần chừ sờ lên ngực mình, vừa to vừa mềm, một lòng bàn tay không ôm hết. Cô cười một tiếng mỉa mai bản thân, sao lại nghĩ rằng có thể quay trở lại cơ thể trước khi gặp Đằng Xà được chứ.
Cô lại ngẩn người véo lên phần đầu nơi mềm mại kia, đau, ngoại trừ đau không có phản ứng nào khác, không còn cảm giác tê dại mẫn cảm lại đa tình trước đó.
A Âm xoa bộ ngực bị véo đau, trên mặt không cảm xúc, cũng không rõ rốt cuộc là vui hay không vui, đang định bò dậy, lòng bàn tay lại chạm vào một lọn tóc mượt mà.
Cô híp mắt trong bóng tối, A La nằm bên giường, một tay giữ lấy vải cạnh vỏ gối của cô, một tay nắm lấy chiếc khăn ướt lạnh, thì ra khi cô ngủ, nhiệt độ ấm áp khiến người ta tham lam chính là đây, cô đưa tay muốn rút khăn lạnh ra, động tác không điều khiển được lực, làm phiền tới A La.
Cả đời này A Âm từng thấy rất nhiều người thức giấc, khi Lý Thập Nhất thức giấc sẽ nhíu mày híp mắt một lúc, khi Tống Thập Cửu thức giấc sẽ giơ tay dụi mi mắt theo thói quen, khi khách làng chơi thức giấc luôn mang theo mùi rượu sót lại, nhăn mặt mất một lúc lâu mới nhận ra bản thân đang gối trên bờ vai ngọc ngà của ai.
Duy chỉ có A La, duy chỉ có A La, A La vừa mở mắt liền mang theo hồ nước trong trẻo, ánh lên bóng dáng của A Âm như ánh trăng dịu dàng, không có lấy một chút chần chừ.
A La nhìn cô, khuôn mặt vẫn nhợt nhạt tới độ kinh động lòng người, nhưng lúc cười lên lại xinh đẹp hơn cả vạn bông hoa, A La cất âm thanh khàn khàn hỏi cô: "Tỉnh rồi a?"
"Sao lại nằm bò bên giường thế?" A Âm gối đầu trên gối, nhìn từ dưới lên đánh giá A La, với giao tình của cô và A La, A Âm vốn tưởng rằng bản thân nên tỉnh giấc trong vòng tay của A La.
A La gác khăn lên mép thau đồng, khẽ khàng gác xong, không trả lời vấn đề của A Âm.
A Âm chậm rãi đánh giá động tác cố tình làm chậm của A La, nắm bắt triệt để tâm tư của A La.
Thế là cô mím môi cười cười, tự giác lùi ra sau, chừa lại khoảng trống đủ cho một người, vỗ lên gối, nói: "Co ro thế cẩn thận đau người, lên đây ngủ đi."
A La ngẩn ra, rũ mắt nhìn A Âm.
A Âm phì cười một tiếng, vén chân: "Coi bà cô đây là loại người gì chứ? Trở mặt không nhận người quen à?"
A Âm tươi cười, vẫn mang dáng vẻ càn rỡ phô trương như trước, như thể trước giờ bản thân vẫn sống theo quỹ đạo này, Đằng Xà cũng không mang đến thứ gì, đương nhiên cũng không mang đi thứ gì.
Ấn đường A La động đậy, có chút chần chừ cởi quần áo lên giường.
Chăn đệm lún xuống như đám mây, cô gái bên cạnh mang theo hơi thở lành lạnh nghỉ ngơi ở một đầu gối, tối qua thức cả đêm, nhưng A La chẳng có cảm giác buồn ngủ, chỉ mở mắt chất chứa tâm sự giống như tỉ mỉ vẽ tranh. Ban nãy cô cố tình giữ khoảng cách với A Âm, sợ A Âm mất tự nhiên, nhưng A Âm bình tĩnh như thế, ngược lại như khiến cô bị trói chân trói tay, không có chút tiền đồ.
Từ khi nào cô lại trở thành người như thế?
Vẫn là A Âm lên tiếng trước. A Âm nằm ngửa như A La, hai tay đan lấy nhau đặt lên bụng, hỏi A La: "Thập Nhất, là Phủ quân Thái Sơn?"
A La im lặng giây lát, lắc đầu: "Thập Nhất thì không, Lệnh Hoành thì phải."
A La khó diễn tả được sự khác biệt của hai vế câu này, nhưng tóm lại là có cảm giác có sự khác biệt.
"Vẻ ngoài của Lệnh Hoành có giống Thập Nhất không?" A Âm lật tay vân vê gối, muốn nghe A La nói nhiều hơn một chút. Ngôn ngữ luôn có khả năng làm loãng rất nhiều thứ, cái gọi là nói chuyện, đại khái là nói vài lời, chuyện lớn bằng trời cũng sẽ qua đi.
"Bảy phần giống, môi và cằm có chút giống tôi."
"Chị?" A Âm nhướng một bên mày.
A La cười cười: "Tôi chưa nói với em, tôi được Lệnh Hoành nặn ra sao?"
A Âm lắc đầu, trong mắt cười nửa là hiếu kì, nửa là hoang đường.
"Tôi tự tu thần thức, có năm giác quan, nhưng không có hình thể, là do Lệnh Hoành tạo ra dáng vẻ hiện tại của tôi." Không biết A La nhớ lại điều gì, khóe môi khẽ cong lên.
A Âm rất có hứng thú, đưa ngón trỏ chạm lên chiếc cằm mịn màng của A La, sau đó di chuyển lên, men theo sống mũi vẽ ra một đường cong xinh đẹp. Khi đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên đầu môi, A Âm khẽ cười một tiếng: "Như thế có thể nói là, tay nghề của Lệnh Hoành có thể so với thợ lành nghề."
Đâu chỉ có vậy, là độc đáo đặc sắc, khéo léo tài tình. Nhất thời A Âm không thể nghĩ ra quá nhiều thành ngữ, nhưng cô chắc chắn thành ngữ tinh tế nhất dành cho khuôn mặt của A La chẳng qua cũng chỉ tới vậy.
Ngón tay của A Âm đè lên môi dưới của A La, sau đó lại thu về, đột nhiên yếu ớt khép mi mắt, nhìn góc nghiêng yên tĩnh của A La, cất lên một câu vô cùng kì lạ: "Trước kia có phải tôi... từng gặp chị đúng không?"
Lời này không cần đáp án. Cho dù là đời này, hay là duyên gặp mặt kiếp trước, đương nhiên là từng gặp. Nhưng dường như A Âm không nói tới chuyện này.
Đôi môi A La khẽ hé mở, trái tim giống như phủ lồng kính, sau đó có người ở bên ngoài dùng ống sắt gõ nhẹ lên một cái.
Sự chấn động của lồng kính khiến tâm trí A La dập dềnh, nhưng lại còn có cả căng thẳng thấp thoáng, chỉ sợ người kia dùng thêm chút lực, sẽ lỡ tay đập vỡ lồng kính.
Cô nghiêng mặt, nhìn vào mắt A Âm, nói: "Phải. Em còn nói, muốn cưới tôi."
Cánh mũi A Âm động đậy đôi ba cái, nhìn A La, lại cắn môi cười lên, như thể nghe được một câu chuyện cười không quá thành công.
"Bản lĩnh lớn quá nhỉ, còn đòi cưới cả Diêm Vương." A Âm cười cười lắc đầu, nhích đầu về chỗ.
A La cũng cười, nhìn bóng tối im lìm trong sự nhảy nhót của ánh mặt trời trên trần nhà.
Ngủ thêm một lúc nữa, liền nghe thấy Ngũ Tiền tới gõ cửa, nói là cơm trưa đã xong xuôi, mời họ xuống ăn. A La đáp lại, sau khi chải tóc cùng A Âm xong, liền bảo vệ eo A Âm rồi xuống nhà.
Mọi người thấy A Âm không có trở ngại gì tự nhiên đều vui vẻ, một bữa cơm còn náo nhiệt hơn cơm tất niên. Khi bát đã thấy đáy, Lý Thập Nhất lau miệng xong, nói với mọi người trên bàn ăn về dự định đi tìm Tinh Tinh.
"Tinh Tinh, đang ở đâu?" Đồ Lão Yêu hỏi.
Tống Thập Cửu nói: "Sáng nay Thập Nhất đã cử người giấy tới miếu Sơn Thần, Thanh Xà nói, Tinh Tinh đang ở Trùng Khánh."
"Oắt con, biết chơi đấy." Đồ Lão Yêu và mợ Đồ đứng dậy dọn dẹp bát đũa, "Khi nào xuất phát?"
"Cậu mợ và Tứ Thuận ở lại biệt thự đi." Lý Thập Nhất nói.
"Sao... sao thế?" Đồ Lão Yêu đặt bát bên bàn, vô cùng căng thẳng, không phải là cảm thấy hắn không còn hữu dụng, sau này không dẫn hắn theo nữa chứ?
Lý Thập Nhất cười cười: "Chuyến đi này liên quan tới quá khứ của Thập Cửu, cũng không biết là tốt hay xấu, nhiều người đi theo, em ấy sẽ ngại."
Lý Thập Nhất ngừng lại giây lát, sau đó bổ sung một câu: "Chúng tôi đi mấy ngày rồi sẽ về."
"Hi!" Đồ Lão Yêu nịnh nọt, xấu xí nhìn Tống Thập Cửu một cái, "Nếu như thế, anh Đồ em không đi nữa, có Bồ Tát bảo vệ, có lẽ cũng không xảy ra vấn đề gì."
Hắn vung tay rồi bưng bát rời đi, đôi tay mập mạp thò ra nhanh nhẹn rửa bát đũa.
Mợ Đồ vơ đũa thành bó, giậm giậm dưới gầm bàn, ngại ngùng mỉm cười gật đầu với Lý Thập Nhất. Đầu mũi Lý Thập Nhất khẽ động đậy, hiểu ý mỉm cười.
Rửa bát xong, mọi người lại hóng mát đánh bài trong sân, Đồ Lão Yêu thua tới ngứa ngáy, dứt khoát ngồi xổm lên ghế dồn may mắn cho tay, mợ Đồ vừa dọn dẹp phòng ốc xong, đang định quét lá cây dưới xích đu, khi cầm chổi đi qua, liền tiện tay vỗ lên mông chồng một cái. Đồ Lão Yêu "này" vợ một tiếng, quay người rút bài, ánh mắt đuổi theo bóng lưng khom người quét dọn của mợ Đồ, lại "xùy" một tiếng quay đầu lại nhìn về phía bàn bài.
Đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện quan trọng.
"Mọi người đi rồi, để lại tôi ở đây, tôi có một chuyện thực sự cần hỏi rõ." Đồ Lão Yêu đưa tay rút bài, "Căn biệt thự rất khí thế này, rốt cuộc mất bao nhiêu tiền thuê, khi nào phải trả nhà, mọi người cũng phải trao đổi lại cho tôi, tốt xấu gì tôi cũng phải sửa soạn, không quay về lại bị người ta đuổi đi."
Nhất thời gió mát trăng thanh, hai cô gái và Ngũ Tiền không có lấy chút phản ứng. Đồ Lão Yêu ngẩng đầu, nhìn A La rút một lá bài, khẽ nói: "Tôi nói căn biệt thự này là nhà đi thuê khi nào thế?"
"Hả?" Đồ Lão Yêu ngớ người.
Chính giữa bậc thềm đá cách đó không xa có một đĩa hoa quả cùng táo đỏ tươi, hai cô gái xinh đẹp một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải, xường xám tinh xảo nằm trên bậc thềm, bắp đùi trắng trẻo nơi xẻ tà lắc lư, A Âm nhón một quả táo mọng, bỏ trong miệng nhai, ánh mắt híp lại, nhàn nhã như hồ ly ra khỏi hang.
"Em nói xem, rốt cuộc chị đây may mắn thế nào, tụ họp được một bàn chơi bài bốn người, một người là Diêm La, một người là Phủ quân, ngay cả em cũng có lai lịch không tầm thường." A Âm ngậm táo đỏ nói chuyện phiếm với Tống Thập Cửu bên cạnh, "Tôi đang nghĩ, mọi chuyện trên đời không thể trùng hợp như thế, không chừng tôi cũng là thần tiên thì sao."
Một tay Tống Thập Cửu ôm lấy đầu gối, một tay chống cằm, ánh mắt nhấp nhô theo động tác đánh bài của Lý Thập Nhất.
A Âm đưa tay ra sau, lật tay chống sau lưng, nửa nằm nửa ngồi, nhìn theo tầm mắt của Tống Thập Cửu một lúc, chọc hạt táo lên khoang miệng, cảm thán: "Thật sự không thể tưởng tượng nổi, người khó hiểu như Lý Thập Nhất, ấy thế mà lại là Phủ quân phủ Thái Sơn."
Tống Thập Cửu dịu dàng cười lên.
A Âm híp mắt, không biết ánh mắt bay tới nơi nào, đè nhỏ tiếng cười khúc khích: "Cũng không biết phủ Thái Sơn ấy là nơi nào, ai nấy đều khiến người ta yêu thích như thế."
Tống Thập Cửu nhướng mày, cắn khẽ móng tay ngón áp út, bắt được một chữ khác thường: "Đều?"
Đôi mắt hạnh trời sinh tao nhã vòng một vòng quanh người Lý Thập Nhất, lại vòng một vòng quanh người A La.
A Âm lườm Tống Thập Cửu một cái, cái nhướng mày của Tống Thập Cửu được kế thừa mười phần giống mười từ Lý Thập Nhất, thế mà lại bị Tống Thập Cửu nhìn thấu.
A Âm vung khăn lụa, không muốn tiếp tục để ý tới Tống Thập Cửu, đương nhiên cũng không nhìn thấy vành tai A La đang ngồi quay lưng khẽ động đậy, tay rút bài thu lại, khựng giữa không trung.
Màn đêm buông xuống, ngôi biệt thự chào đón buổi tối tụ tập yên bình cuối cùng. A Âm tắm rửa từ sớm, dọn dẹp hành lý xong liền vén tóc ngồi bên khung cửa cởi cổ áo hóng gió. Những tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, là A La yếu ớt như cành liễu trước gió.
A La xõa tóc, cũng là dáng vẻ đã tắm rửa, nhìn quanh phòng A Âm một vòng, âm thanh chìm trong ánh trăng: "Đóng chặt cửa sổ vào, đắp chăn kín chút, em bị thương rồi, đừng hứng gió lạnh nữa."
A Âm đáp ứng, thấy ánh mắt A La nhìn xuống phần ngực có phần hờ hững của bản thân, dừng lại, sau đó thu về, khẽ mím môi muốn tạm biệt.
A Âm bước xuống khỏi bục cửa sổ, nhấc dép lên đi tới: "Nếu không yên tâm thì ngủ chung đi."
A Âm đưa tay ra, đóng cửa lại, kéo A La lên giường.
Bờ vai đã từng gối rất nhiều lần, hương thơm đã đừng ngửi rất nhiều lần khi tiến vào giấc ngủ, vòng tay của A La khiến A Âm có cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có, gạt bỏ kích thích nam nữ giao hoan trước kia, thì ra những cảm xúc còn lại chân thực như chiếc tã quấn trẻ sơ sinh.
A Âm chìm trong sự chân thực ấy, không muốn đi tới bất kì nơi nào.
Cổ họng có chút ngứa ngáy, A Âm ho khẽ một tiếng, A La chống người dậy, nhích người qua đắp kín góc chăn, khi rụt người lại đã bị tay phải của A Âm ôm lấy má, đôi mắt hoa đào của A Âm khẽ cụp lại, ánh mắt như làn khói rơi trên nơi tiếp xúc giữa ngón tay của bản thân và làn da của A La, sau đó mới chần chừ nhìn vào trong đáy mắt A La.
A La bị ánh mắt này quyến rũ tới nỗi không có tiền đồ.
Có lẽ không chuẩn xác, đôi má mang theo mùi phấn son của A Âm đang quyến rũ cô, đôi môi nói cười lại mắng chửi đang quyến rũ cô, chiếc cằm ngạo mạn lại yêu kiều đang quyến rũ cô, ấn đường nhíu lại hay không nhíu lại, vòng eo cong xuống hay không cong xuống của A Âm, tất cả đều không có lấy một ngoại lệ, đồng loạt quyến rũ cô.
A La cúi đầu, đầu mũi khẽ cọ, nghiêng đầu cúi mặt, ánh mắt ngậm lấy đôi môi A Âm trước đôi môi của bản thân một bước.
Khoảnh khắc răng môi chạm nhau, đột nhiên cô cảm nhận được người trong lòng cứng đờ, lông tơ sau tai A Âm dựng lên tư thế phòng ngự, A Âm đẩy cô ra, lật người đỡ lấy mép giường, đứt hơi khản tiếng nôn khan.
Tiếng nôn khan của A Âm đột ngột tới chói tai trong đêm khuya, nước mắt làm ướt khóe mắt, dịch mật xông lên đầu, chen lấn xô đẩy trào lên cổ họng, đắng tới nỗi nước mắt nước mũi của A Âm chảy đầm đìa, ước gì có thể móc sạch tâm gan phèo phổi.
Mấy sợi tóc hỗn loạn của A La dính bên mặt, đôi mắt ảm đạm rũ xuống, sau đó đưa tay về phía trước, vuốt lưng cho A Âm.
A Âm quay đầu, mặt mày thê lương, đỏ ửng mắt nhìn A La, trong miệng lẩm nhẩm mấy chữ.
A Âm không nôn ra bất cứ thứ gì, dường như thứ cần thiết chỉ là động tác nôn ọe này.
A La mím môi, đợi sau khi A Âm bình tĩnh lại, nắm lấy tay A Âm nằm về giường, từ ngón trỏ tới ngón út, lại từ ngón út tới ngón trỏ, miết đi miết lại từng ngón tay cùng đốt xương của A Âm.
Trong âm thanh tích tắc của đồng hồ, A Âm nghe thấy âm thanh như thể đã ngâm qua nước ấm của A La: "A Âm, tôi có ham muốn với em."
A La dẫn dắt bàn tay của A Âm lên ngực mình, phủ lên nơi tròn tròn trịa rung động, tay khẽ dùng sức, chỉ dẫn cho A Âm chầm chậm chơi đùa.
A Âm ngẩn ra, cảm nhận được sự quyến rũ chưa chín muồi của A La.
A La nhìn A Âm, đè nén thận trọng cùng xấu hổ trong mắt, nói với A Âm: "Ham muốn này rất đẹp, rất tốt, tôi rất thích. Nó không liên quan tới điều gì khác, càng không phải vì Đằng Xà, em hiểu không?"
"Nếu em không bằng lòng cho đi, em có thể đòi lấy."
Trong lòng bàn tay xuất hiện sự thay đổi nhỏ bé, khiến nhịp tim của A Âm vừa chậm chạp vừa kích động. A Âm nghe thấy A La nói với mình, con người đều có ham muốn, không hề đáng xấu hổ một chút nào. Thêm một lần nữa cô cảm nhận được người trước mắt đang trị liệu cho bản thân, trước kia là cơ thể, còn lần này là tình cảm.
A Âm nghiêm túc lại dịu dàng chăm chú nhìn A La, nhìn sắc hồng nhàn nhạt trên khuôn mặt nhợt nhạt của A La hết lần này tới lần khác, cuối cùng nghẹn ngào, nhỏ tiếng hỏi A La: "Sao chị... lại đối xử tốt với tôi tới vậy?"
A La bên dưới cơ thể A Âm nhìn A Âm, đôi mắt trong trẻo chỉ phóng thích ba chữ: "Em nói xem?"
Chương 66<:
Cô không biết ngư dân câu cá có dáng vẻ gì, tính toán ăn cô như thế nào, giống như cô cũng không biết rốt cuộc ánh sáng bên ngoài rèm cửa kia có vừa mắt hay không.
Cô muốn ho khẽ một tiếng, nhưng xương cốt tê liệt không có nổi chút sức lực, cảm giác đau đớn toàn thân thức tỉnh từ giấc ngủ sâu, lúc này mới khiến cô chậm chạp nhớ lại mọi chuyện hôm qua. Cô động đậy cổ chân, trước kia khi bị thương cô thường có thói quen làm động tác này, lần này cô tưởng rằng sẽ đứt lìa gân cốt, phải quấn vải một thời gian dài, không ngờ khi cử động chỉ có chút đau nhức như bị thấp khớp, xương cốt vẫn nguyên vẹn, phát ra âm thanh rắc rắc.
Khi Đằng Xà lấy đi tinh hồn, dường như cũng mang theo một vài cơn đau cũ nặng nề hơi thở chết chóc, khiến kinh mạch của cô thông suốt như được tái sinh.
A Âm giơ tay phải, chần chừ sờ lên ngực mình, vừa to vừa mềm, một lòng bàn tay không ôm hết. Cô cười một tiếng mỉa mai bản thân, sao lại nghĩ rằng có thể quay trở lại cơ thể trước khi gặp Đằng Xà được chứ.
Cô lại ngẩn người véo lên phần đầu nơi mềm mại kia, đau, ngoại trừ đau không có phản ứng nào khác, không còn cảm giác tê dại mẫn cảm lại đa tình trước đó.
A Âm xoa bộ ngực bị véo đau, trên mặt không cảm xúc, cũng không rõ rốt cuộc là vui hay không vui, đang định bò dậy, lòng bàn tay lại chạm vào một lọn tóc mượt mà.
Cô híp mắt trong bóng tối, A La nằm bên giường, một tay giữ lấy vải cạnh vỏ gối của cô, một tay nắm lấy chiếc khăn ướt lạnh, thì ra khi cô ngủ, nhiệt độ ấm áp khiến người ta tham lam chính là đây, cô đưa tay muốn rút khăn lạnh ra, động tác không điều khiển được lực, làm phiền tới A La.
Cả đời này A Âm từng thấy rất nhiều người thức giấc, khi Lý Thập Nhất thức giấc sẽ nhíu mày híp mắt một lúc, khi Tống Thập Cửu thức giấc sẽ giơ tay dụi mi mắt theo thói quen, khi khách làng chơi thức giấc luôn mang theo mùi rượu sót lại, nhăn mặt mất một lúc lâu mới nhận ra bản thân đang gối trên bờ vai ngọc ngà của ai.
Duy chỉ có A La, duy chỉ có A La, A La vừa mở mắt liền mang theo hồ nước trong trẻo, ánh lên bóng dáng của A Âm như ánh trăng dịu dàng, không có lấy một chút chần chừ.
A La nhìn cô, khuôn mặt vẫn nhợt nhạt tới độ kinh động lòng người, nhưng lúc cười lên lại xinh đẹp hơn cả vạn bông hoa, A La cất âm thanh khàn khàn hỏi cô: "Tỉnh rồi a?"
"Sao lại nằm bò bên giường thế?" A Âm gối đầu trên gối, nhìn từ dưới lên đánh giá A La, với giao tình của cô và A La, A Âm vốn tưởng rằng bản thân nên tỉnh giấc trong vòng tay của A La.
A La gác khăn lên mép thau đồng, khẽ khàng gác xong, không trả lời vấn đề của A Âm.
A Âm chậm rãi đánh giá động tác cố tình làm chậm của A La, nắm bắt triệt để tâm tư của A La.
Thế là cô mím môi cười cười, tự giác lùi ra sau, chừa lại khoảng trống đủ cho một người, vỗ lên gối, nói: "Co ro thế cẩn thận đau người, lên đây ngủ đi."
A La ngẩn ra, rũ mắt nhìn A Âm.
A Âm phì cười một tiếng, vén chân: "Coi bà cô đây là loại người gì chứ? Trở mặt không nhận người quen à?"
A Âm tươi cười, vẫn mang dáng vẻ càn rỡ phô trương như trước, như thể trước giờ bản thân vẫn sống theo quỹ đạo này, Đằng Xà cũng không mang đến thứ gì, đương nhiên cũng không mang đi thứ gì.
Ấn đường A La động đậy, có chút chần chừ cởi quần áo lên giường.
Chăn đệm lún xuống như đám mây, cô gái bên cạnh mang theo hơi thở lành lạnh nghỉ ngơi ở một đầu gối, tối qua thức cả đêm, nhưng A La chẳng có cảm giác buồn ngủ, chỉ mở mắt chất chứa tâm sự giống như tỉ mỉ vẽ tranh. Ban nãy cô cố tình giữ khoảng cách với A Âm, sợ A Âm mất tự nhiên, nhưng A Âm bình tĩnh như thế, ngược lại như khiến cô bị trói chân trói tay, không có chút tiền đồ.
Từ khi nào cô lại trở thành người như thế?
Vẫn là A Âm lên tiếng trước. A Âm nằm ngửa như A La, hai tay đan lấy nhau đặt lên bụng, hỏi A La: "Thập Nhất, là Phủ quân Thái Sơn?"
A La im lặng giây lát, lắc đầu: "Thập Nhất thì không, Lệnh Hoành thì phải."
A La khó diễn tả được sự khác biệt của hai vế câu này, nhưng tóm lại là có cảm giác có sự khác biệt.
"Vẻ ngoài của Lệnh Hoành có giống Thập Nhất không?" A Âm lật tay vân vê gối, muốn nghe A La nói nhiều hơn một chút. Ngôn ngữ luôn có khả năng làm loãng rất nhiều thứ, cái gọi là nói chuyện, đại khái là nói vài lời, chuyện lớn bằng trời cũng sẽ qua đi.
"Bảy phần giống, môi và cằm có chút giống tôi."
"Chị?" A Âm nhướng một bên mày.
A La cười cười: "Tôi chưa nói với em, tôi được Lệnh Hoành nặn ra sao?"
A Âm lắc đầu, trong mắt cười nửa là hiếu kì, nửa là hoang đường.
"Tôi tự tu thần thức, có năm giác quan, nhưng không có hình thể, là do Lệnh Hoành tạo ra dáng vẻ hiện tại của tôi." Không biết A La nhớ lại điều gì, khóe môi khẽ cong lên.
A Âm rất có hứng thú, đưa ngón trỏ chạm lên chiếc cằm mịn màng của A La, sau đó di chuyển lên, men theo sống mũi vẽ ra một đường cong xinh đẹp. Khi đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên đầu môi, A Âm khẽ cười một tiếng: "Như thế có thể nói là, tay nghề của Lệnh Hoành có thể so với thợ lành nghề."
Đâu chỉ có vậy, là độc đáo đặc sắc, khéo léo tài tình. Nhất thời A Âm không thể nghĩ ra quá nhiều thành ngữ, nhưng cô chắc chắn thành ngữ tinh tế nhất dành cho khuôn mặt của A La chẳng qua cũng chỉ tới vậy.
Ngón tay của A Âm đè lên môi dưới của A La, sau đó lại thu về, đột nhiên yếu ớt khép mi mắt, nhìn góc nghiêng yên tĩnh của A La, cất lên một câu vô cùng kì lạ: "Trước kia có phải tôi... từng gặp chị đúng không?"
Lời này không cần đáp án. Cho dù là đời này, hay là duyên gặp mặt kiếp trước, đương nhiên là từng gặp. Nhưng dường như A Âm không nói tới chuyện này.
Đôi môi A La khẽ hé mở, trái tim giống như phủ lồng kính, sau đó có người ở bên ngoài dùng ống sắt gõ nhẹ lên một cái.
Sự chấn động của lồng kính khiến tâm trí A La dập dềnh, nhưng lại còn có cả căng thẳng thấp thoáng, chỉ sợ người kia dùng thêm chút lực, sẽ lỡ tay đập vỡ lồng kính.
Cô nghiêng mặt, nhìn vào mắt A Âm, nói: "Phải. Em còn nói, muốn cưới tôi."
Cánh mũi A Âm động đậy đôi ba cái, nhìn A La, lại cắn môi cười lên, như thể nghe được một câu chuyện cười không quá thành công.
"Bản lĩnh lớn quá nhỉ, còn đòi cưới cả Diêm Vương." A Âm cười cười lắc đầu, nhích đầu về chỗ.
A La cũng cười, nhìn bóng tối im lìm trong sự nhảy nhót của ánh mặt trời trên trần nhà.
Ngủ thêm một lúc nữa, liền nghe thấy Ngũ Tiền tới gõ cửa, nói là cơm trưa đã xong xuôi, mời họ xuống ăn. A La đáp lại, sau khi chải tóc cùng A Âm xong, liền bảo vệ eo A Âm rồi xuống nhà.
Mọi người thấy A Âm không có trở ngại gì tự nhiên đều vui vẻ, một bữa cơm còn náo nhiệt hơn cơm tất niên. Khi bát đã thấy đáy, Lý Thập Nhất lau miệng xong, nói với mọi người trên bàn ăn về dự định đi tìm Tinh Tinh.
"Tinh Tinh, đang ở đâu?" Đồ Lão Yêu hỏi.
Tống Thập Cửu nói: "Sáng nay Thập Nhất đã cử người giấy tới miếu Sơn Thần, Thanh Xà nói, Tinh Tinh đang ở Trùng Khánh."
"Oắt con, biết chơi đấy." Đồ Lão Yêu và mợ Đồ đứng dậy dọn dẹp bát đũa, "Khi nào xuất phát?"
"Cậu mợ và Tứ Thuận ở lại biệt thự đi." Lý Thập Nhất nói.
"Sao... sao thế?" Đồ Lão Yêu đặt bát bên bàn, vô cùng căng thẳng, không phải là cảm thấy hắn không còn hữu dụng, sau này không dẫn hắn theo nữa chứ?
Lý Thập Nhất cười cười: "Chuyến đi này liên quan tới quá khứ của Thập Cửu, cũng không biết là tốt hay xấu, nhiều người đi theo, em ấy sẽ ngại."
Lý Thập Nhất ngừng lại giây lát, sau đó bổ sung một câu: "Chúng tôi đi mấy ngày rồi sẽ về."
"Hi!" Đồ Lão Yêu nịnh nọt, xấu xí nhìn Tống Thập Cửu một cái, "Nếu như thế, anh Đồ em không đi nữa, có Bồ Tát bảo vệ, có lẽ cũng không xảy ra vấn đề gì."
Hắn vung tay rồi bưng bát rời đi, đôi tay mập mạp thò ra nhanh nhẹn rửa bát đũa.
Mợ Đồ vơ đũa thành bó, giậm giậm dưới gầm bàn, ngại ngùng mỉm cười gật đầu với Lý Thập Nhất. Đầu mũi Lý Thập Nhất khẽ động đậy, hiểu ý mỉm cười.
Rửa bát xong, mọi người lại hóng mát đánh bài trong sân, Đồ Lão Yêu thua tới ngứa ngáy, dứt khoát ngồi xổm lên ghế dồn may mắn cho tay, mợ Đồ vừa dọn dẹp phòng ốc xong, đang định quét lá cây dưới xích đu, khi cầm chổi đi qua, liền tiện tay vỗ lên mông chồng một cái. Đồ Lão Yêu "này" vợ một tiếng, quay người rút bài, ánh mắt đuổi theo bóng lưng khom người quét dọn của mợ Đồ, lại "xùy" một tiếng quay đầu lại nhìn về phía bàn bài.
Đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện quan trọng.
"Mọi người đi rồi, để lại tôi ở đây, tôi có một chuyện thực sự cần hỏi rõ." Đồ Lão Yêu đưa tay rút bài, "Căn biệt thự rất khí thế này, rốt cuộc mất bao nhiêu tiền thuê, khi nào phải trả nhà, mọi người cũng phải trao đổi lại cho tôi, tốt xấu gì tôi cũng phải sửa soạn, không quay về lại bị người ta đuổi đi."
Nhất thời gió mát trăng thanh, hai cô gái và Ngũ Tiền không có lấy chút phản ứng. Đồ Lão Yêu ngẩng đầu, nhìn A La rút một lá bài, khẽ nói: "Tôi nói căn biệt thự này là nhà đi thuê khi nào thế?"
"Hả?" Đồ Lão Yêu ngớ người.
Chính giữa bậc thềm đá cách đó không xa có một đĩa hoa quả cùng táo đỏ tươi, hai cô gái xinh đẹp một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải, xường xám tinh xảo nằm trên bậc thềm, bắp đùi trắng trẻo nơi xẻ tà lắc lư, A Âm nhón một quả táo mọng, bỏ trong miệng nhai, ánh mắt híp lại, nhàn nhã như hồ ly ra khỏi hang.
"Em nói xem, rốt cuộc chị đây may mắn thế nào, tụ họp được một bàn chơi bài bốn người, một người là Diêm La, một người là Phủ quân, ngay cả em cũng có lai lịch không tầm thường." A Âm ngậm táo đỏ nói chuyện phiếm với Tống Thập Cửu bên cạnh, "Tôi đang nghĩ, mọi chuyện trên đời không thể trùng hợp như thế, không chừng tôi cũng là thần tiên thì sao."
Một tay Tống Thập Cửu ôm lấy đầu gối, một tay chống cằm, ánh mắt nhấp nhô theo động tác đánh bài của Lý Thập Nhất.
A Âm đưa tay ra sau, lật tay chống sau lưng, nửa nằm nửa ngồi, nhìn theo tầm mắt của Tống Thập Cửu một lúc, chọc hạt táo lên khoang miệng, cảm thán: "Thật sự không thể tưởng tượng nổi, người khó hiểu như Lý Thập Nhất, ấy thế mà lại là Phủ quân phủ Thái Sơn."
Tống Thập Cửu dịu dàng cười lên.
A Âm híp mắt, không biết ánh mắt bay tới nơi nào, đè nhỏ tiếng cười khúc khích: "Cũng không biết phủ Thái Sơn ấy là nơi nào, ai nấy đều khiến người ta yêu thích như thế."
Tống Thập Cửu nhướng mày, cắn khẽ móng tay ngón áp út, bắt được một chữ khác thường: "Đều?"
Đôi mắt hạnh trời sinh tao nhã vòng một vòng quanh người Lý Thập Nhất, lại vòng một vòng quanh người A La.
A Âm lườm Tống Thập Cửu một cái, cái nhướng mày của Tống Thập Cửu được kế thừa mười phần giống mười từ Lý Thập Nhất, thế mà lại bị Tống Thập Cửu nhìn thấu.
A Âm vung khăn lụa, không muốn tiếp tục để ý tới Tống Thập Cửu, đương nhiên cũng không nhìn thấy vành tai A La đang ngồi quay lưng khẽ động đậy, tay rút bài thu lại, khựng giữa không trung.
Màn đêm buông xuống, ngôi biệt thự chào đón buổi tối tụ tập yên bình cuối cùng. A Âm tắm rửa từ sớm, dọn dẹp hành lý xong liền vén tóc ngồi bên khung cửa cởi cổ áo hóng gió. Những tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, là A La yếu ớt như cành liễu trước gió.
A La xõa tóc, cũng là dáng vẻ đã tắm rửa, nhìn quanh phòng A Âm một vòng, âm thanh chìm trong ánh trăng: "Đóng chặt cửa sổ vào, đắp chăn kín chút, em bị thương rồi, đừng hứng gió lạnh nữa."
A Âm đáp ứng, thấy ánh mắt A La nhìn xuống phần ngực có phần hờ hững của bản thân, dừng lại, sau đó thu về, khẽ mím môi muốn tạm biệt.
A Âm bước xuống khỏi bục cửa sổ, nhấc dép lên đi tới: "Nếu không yên tâm thì ngủ chung đi."
A Âm đưa tay ra, đóng cửa lại, kéo A La lên giường.
Bờ vai đã từng gối rất nhiều lần, hương thơm đã đừng ngửi rất nhiều lần khi tiến vào giấc ngủ, vòng tay của A La khiến A Âm có cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có, gạt bỏ kích thích nam nữ giao hoan trước kia, thì ra những cảm xúc còn lại chân thực như chiếc tã quấn trẻ sơ sinh.
A Âm chìm trong sự chân thực ấy, không muốn đi tới bất kì nơi nào.
Cổ họng có chút ngứa ngáy, A Âm ho khẽ một tiếng, A La chống người dậy, nhích người qua đắp kín góc chăn, khi rụt người lại đã bị tay phải của A Âm ôm lấy má, đôi mắt hoa đào của A Âm khẽ cụp lại, ánh mắt như làn khói rơi trên nơi tiếp xúc giữa ngón tay của bản thân và làn da của A La, sau đó mới chần chừ nhìn vào trong đáy mắt A La.
A La bị ánh mắt này quyến rũ tới nỗi không có tiền đồ.
Có lẽ không chuẩn xác, đôi má mang theo mùi phấn son của A Âm đang quyến rũ cô, đôi môi nói cười lại mắng chửi đang quyến rũ cô, chiếc cằm ngạo mạn lại yêu kiều đang quyến rũ cô, ấn đường nhíu lại hay không nhíu lại, vòng eo cong xuống hay không cong xuống của A Âm, tất cả đều không có lấy một ngoại lệ, đồng loạt quyến rũ cô.
A La cúi đầu, đầu mũi khẽ cọ, nghiêng đầu cúi mặt, ánh mắt ngậm lấy đôi môi A Âm trước đôi môi của bản thân một bước.
Khoảnh khắc răng môi chạm nhau, đột nhiên cô cảm nhận được người trong lòng cứng đờ, lông tơ sau tai A Âm dựng lên tư thế phòng ngự, A Âm đẩy cô ra, lật người đỡ lấy mép giường, đứt hơi khản tiếng nôn khan.
Tiếng nôn khan của A Âm đột ngột tới chói tai trong đêm khuya, nước mắt làm ướt khóe mắt, dịch mật xông lên đầu, chen lấn xô đẩy trào lên cổ họng, đắng tới nỗi nước mắt nước mũi của A Âm chảy đầm đìa, ước gì có thể móc sạch tâm gan phèo phổi.
Mấy sợi tóc hỗn loạn của A La dính bên mặt, đôi mắt ảm đạm rũ xuống, sau đó đưa tay về phía trước, vuốt lưng cho A Âm.
A Âm quay đầu, mặt mày thê lương, đỏ ửng mắt nhìn A La, trong miệng lẩm nhẩm mấy chữ.
A Âm không nôn ra bất cứ thứ gì, dường như thứ cần thiết chỉ là động tác nôn ọe này.
A La mím môi, đợi sau khi A Âm bình tĩnh lại, nắm lấy tay A Âm nằm về giường, từ ngón trỏ tới ngón út, lại từ ngón út tới ngón trỏ, miết đi miết lại từng ngón tay cùng đốt xương của A Âm.
Trong âm thanh tích tắc của đồng hồ, A Âm nghe thấy âm thanh như thể đã ngâm qua nước ấm của A La: "A Âm, tôi có ham muốn với em."
A La dẫn dắt bàn tay của A Âm lên ngực mình, phủ lên nơi tròn tròn trịa rung động, tay khẽ dùng sức, chỉ dẫn cho A Âm chầm chậm chơi đùa.
A Âm ngẩn ra, cảm nhận được sự quyến rũ chưa chín muồi của A La.
A La nhìn A Âm, đè nén thận trọng cùng xấu hổ trong mắt, nói với A Âm: "Ham muốn này rất đẹp, rất tốt, tôi rất thích. Nó không liên quan tới điều gì khác, càng không phải vì Đằng Xà, em hiểu không?"
"Nếu em không bằng lòng cho đi, em có thể đòi lấy."
Trong lòng bàn tay xuất hiện sự thay đổi nhỏ bé, khiến nhịp tim của A Âm vừa chậm chạp vừa kích động. A Âm nghe thấy A La nói với mình, con người đều có ham muốn, không hề đáng xấu hổ một chút nào. Thêm một lần nữa cô cảm nhận được người trước mắt đang trị liệu cho bản thân, trước kia là cơ thể, còn lần này là tình cảm.
A Âm nghiêm túc lại dịu dàng chăm chú nhìn A La, nhìn sắc hồng nhàn nhạt trên khuôn mặt nhợt nhạt của A La hết lần này tới lần khác, cuối cùng nghẹn ngào, nhỏ tiếng hỏi A La: "Sao chị... lại đối xử tốt với tôi tới vậy?"
A La bên dưới cơ thể A Âm nhìn A Âm, đôi mắt trong trẻo chỉ phóng thích ba chữ: "Em nói xem?"
Chương 66<:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.