Chương 40: Đa tình khước bị vô tình não 1
Thất Tiểu Hoàng Thúc
23/08/2023
Đây là lần đầu tiên Tống Thập Cửu nghe Lý Thập Nhất nói lời tình tứ.
Cho dù không phải nói với cô.
Thì ra bốn chữ địa cửu thiên trường cất lên từ miệng Lý Thập Nhất lại êm tai như thể trải qua một nụ hôn dài. Tống Thập Cửu cảm thấy tình yêu kéo dài đằng đẵng của bản thân hóa thành một vốc trà, được Lý Thập Nhất khẽ khàng nhón ra ngoài, bỏ vào trong ấm, dùng nước sôi sùng sục xối rửa, khiến toàn bộ cơ thể tỏa ra mùi thơm dịu, sau đó kiềm chế lại thận trọng được Lý Thập Nhất nhấc lên, rót ra khỏi miệng ấm nhỏ.
Yêu một người là một bí mật nặng nề nhưng nhẹ nhàng, dù cho tim gan có bị giày xéo trăm nghìn lần, khi bày ra luôn luôn chỉ sót lại chút không quan trọng.
Không thể yêu cầu bất kì người nào có cảm nhận ấy, thậm chí hi vọng không một người nào có cảm nhận ấy, Tống Thập Cửu sinh ra ham muốn chiếm hữu khó xử, đối tượng là sự lãng mạn và dịu dàng của Lý Thập Nhất.
Cô không nên dùng từ "lãng mạn" để hình dung người trước mặt, nhưng khi Lý Thập Nhất dùng chút âm mũi nói ra câu kia, cô sinh ra ảo giác giữa trời đất bao la này chỉ còn lại hai người.
Cô và Lý Thập Nhất đi trong núi, đi trong non, đi trong ngày nắng đẹp, cũng đi trên đường tuyết. Bước chân cao, bước chân thấp, cao là vì bầu bạn dài lâu, thấp là vì tình yêu vừa chớm đã phải dừng.
Tống Thập Cửu liếc trộm Lý Thập Nhất, nếu nói điểm cô yêu thích nhất ở Lý Thập Nhất, có lẽ là lông mi của Lý Thập Nhất, dày mà dài, không cong như những cô gái khác, luôn thận trọng mà thờ ơ rũ xuống, vừa vặn ngăn cách sâu xa khó lường trong mắt, giống như một tấm màn che được làm bằng châu, nửa che nửa hở, mơ màng xa xôi.
Lông mi của Lý Thập Nhất sẽ rung lên khi đọc sách, sẽ rung lên khi suy nghĩ, nhưng lại không rung khi nhìn người khác, thỉnh thoảng sẽ rung động khi nhìn Tống Thập Cửu.
Điều khiến người ta thỏa mãn, chẳng qua cũng chỉ là hai từ "thỉnh thoảng" này.
Tống Thập Cửu cắn môi dưới, ngón tay quấn lấy một sợi tóc mềm, không quá dài, quấn lấy đôi vòng, nắm trong lòng bàn tay.
Không lâu sau hai người tới được miếu Sơn Thần, con rắn nhỏ sớm đã chờ trên viên ngói, nhìn thấy Tống Thập Cửu, liền nhanh chóng xuống đất như hôm qua, rướn người như đang phủi nếp nhăn trên quần áo.
Không khác gì so với lúc mượn mũi, nhắm mắt lại mở mắt ra là xong, Tống Thập Cửu choáng váng sờ mũi mình, hít mấy hơi giống như ngạt mũi, nhưng nhất thời không ngửi được mùi gì.
Người ta thường nói, do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (từ tiết kiệm tới xa xỉ thì rất dễ, từ xa xỉ tới tiết kiệm thì rất khó), chính là đạo lý này. Mới dùng mũi xịn được đúng một ngày, đã phải quay về chiếc mũi không nhạy, nên rất khó thích ứng.
Tống Thập Cửu ồm ồm muốn tạm biệt con rắn nhỏ, lại nghe Lý Thập Nhất ngập ngừng muốn nói nhìn Thanh Xà một lúc lâu.
Thanh Xà cũng phát hiện điểm khác thường, ngẩng đầu nhìn Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất khẽ khom người xuống, mím đôi môi mỏng lại rồi lại nhanh chóng buông ra, dịu giọng nói: "Tôi cũng có một việc, muốn nhờ Vũ đại nhân giúp đỡ."
Lý Thập Nhất đã suy nghĩ, Vũ Sư Thiếp giỏi điều khiển rắn, tai mắt tương thông, nhờ Sư Vũ Thiếp nghe ngóng tung tích của thần thú, tốt hơn nhiều so với bản thân tự tìm như con ruồi mất đầu.
Tống Thập Cửu nghiêng mặt hỏi Lý Thập Nhất: "Chuyện gì thế?"
Thế mà cô lại không biết, không được vui cho lắm.
Lý Thập Nhất nhìn Tống Thập Cửu một cái, lại quay lại nói: "Xin hỏi Vũ đại nhân, có biết tung tích của Đằng Xà không?"
Mũi của Vũ Sư Thiếp thông tai mắt chỉ có thể tìm vật sống, nếu Đằng Xà ẩn mình quanh nơi đặt tượng thần Bạch Ly, vậy sẽ có thể nghe ngóng được tung tích của Đằng Xà.
Thanh Xà ngẩn ra giây lát, sau đó ngửa cổ quan sát Lý Thập Nhất, nghiêm túc nói: "Nói thật lòng, tôi không muốn giúp cô cho lắm."
Lệnh Hoành này thay hình đổi dạng, nhất thời lại không nhận ra, ngày đó về miếu báo cáo với Vũ đại nhân, chịu một trận phê bình gay gắt mới biết tới nhân vật này. Thanh Xà không biết tại sao Cửu đại nhân lại ở chung một chỗ với mối họa này, và còn từng đợt sóng trong ánh mắt mật đào giống như thiếu nữ tình hoài vẫy gọi hướng về phía Lý Thập Nhất, nếu không phải rắn không nổi được da gà, chỉ sợ nó có thể lập tức rơi đầy đất.
Chỉ là việc của các đại nhân, một con rắn nhỏ như nó không tiện nghe ngóng, âm thầm làu bàu một phen mà thôi, ngay cả sự ghét bỏ dành cho Lý Thập Nhất cũng rất có lễ tiết.
Lý Thập Nhất nghe xong ngây ra, cô rất ít khi đưa ra đề nghị với người khác, trước giờ lại càng chưa bị ai không chút nể nang từ chối như thế, khiến bản thân nhất thời quên đứng dậy, đôi mắt giãn ra với biên độ cực nhỏ, răng cắn khẽ lên má trong khoang miệng.
Tống Thập Cửu phát hiện ra sự khó xử của Lý Thập Nhất, nhất thời cũng không có thời gian hỏi Đằng Xà gì đó, chỉ ngồi xổm xuống chạm khẽ lên đầu Thanh Xà, làm ra vẻ tức giận nói: "Thanh Thanh."
Cửu đại nhân tức giận, vậy là không ổn rồi, con rắn nhỏ kéo giãn người, đứng thật thẳng, không dám thở mạnh đáp lại một tiếng, đáp xong mới phát hiện ra điều bất thường, cẩn thận chuyển động cổ, hỏi Tống Thập Cửu: "Thanh Thanh là ai?"
"Mày." Tống Thập Cửu nói.
Hồ ly trắng gọi là A Bạch, đương nhiên Thanh Xà nên gọi là Thanh Thanh.
"Ồ." Con rắn nhỏ gật đầu, được thôi.
Tống Thập Cửu thấy nó ngoan ngoãn, vô cùng hài lòng, lại rụt tay về đặt lên đầu gối, mới cẩn thận hỏi một câu: "Vậy tung tích của Đằng Xà, mày có thể nói với tao không?"
"Có thể." Con rắn nhỏ rất có nguyên tắc, "Đằng Xà không biết xấu hổ, là con rắn không đứng đắn, thích chui rúc trong những nơi phấn son lầu xanh, một tháng trước đã hiện thân trong Ám Môn Tự ở Trương Gia Khẩu, nghe nói nửa tháng trước cũng có động tĩnh ở 'Tiên Lạc Tư' bến Thượng Hải."
Tống Thập Cửu nghe tới đỏ ửng mặt, vô thức giơ tay khẽ phe phẩy bên má, lại sợ con rắn nhỏ nhìn ra bản thân không có kiến thức, liền ung dung gật đầu, "ờ" một tiếng coi như đã hiểu.
Tống Thập Cửu xua tay bảo con rắn nhỏ lui đi, đứng dậy ngửa mặt nhìn Lý Thập Nhất.
Cô muốn đòi công với Lý Thập Nhất, lại sợ Lý Thập Nhất gặp phải trắc trở không thích bộ dạng khoe khoang của bản thân, liền đưa tay kéo lấy ống tay áo Lý Thập Nhất, khẽ nói: "Đi thôi."
Nhưng Lý Thập Nhất lại cười, khóe môi xinh đẹp cong lên như nhìn thấy tâm tư của Tống Thập Cửu, "ừ" một tiếng rồi cất bước quay về.
Tống Thập Cửu lại quạt gió đôi cái, chỉ cảm thấy nóng dữ dội, cái gì mà Ám Môn Tự, cái gì mà Tiên Lạc Tư, thì ra cũng chẳng mê người bằng khóe môi cong lên của Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu ra ngoài, Đồ Lão Yêu lại thành một người đàn ông ung dung nhàn hạ, A Âm không có việc gì làm, vốn định quay lại ngõ, đi được nửa đường bị trẹo gót giày, khẽ gõ mũi giày lên đất, đi về phía nhà A La.
Cô cúi đầu trùm áo khoác đi thong thả, gót nhọn của giày cao gót giẫm lên vũng nước nhỏ, rất lâu sau đưa tay ra hất tóc, ngẩn ngơ hiếm thấy. Ban đầu vào kỹ viện vì nguyên nhân kia, nhũn eo mềm cốt, hiện tại A La trở thành thuốc của cô, những ngày tháng mịt mù đã có hi vọng, cô lại có chút làm màu làm mè không thích ứng.
Ví dụ như cô đã luyện được bản lĩnh đi lại dễ dàng trong đêm tối, bản thân vô cùng hài lòng, tưởng rằng cả đời này đều ở bên trong, cũng có thể sống một cách thoải mái. Đột nhiên lại có người dắt cô tới bên dưới ánh mặt trời, bản lĩnh đi đêm ấy không còn là bản lĩnh, điểm yếu được bóng đêm che đậy lại chân thực trở thành điểm yếu, khiến cô không khỏi muốn đưa tay sờ lên mái tóc hỗn loạn, da mặt đen kịt, cùng con ngươi đần độn.
Ngang ngược. A Âm "phì" một tiếng cười bản thân.
Cô nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra bất kì điểm sơ hở nào, gió xuân trên mặt giống một quyền Ngũ Tiền đánh ra, giống hai vò rượu A La đã uống.
A La yếu ớt thì yếu ớt, nhưng tửu lượng lại rất tốt, đã qua phen giày vò, lúc này ngồi trong sân hóng gió cạnh A Âm. Hai người từ bỏ bàn ghế, chỉ vén áo ngồi trên bậc thềm đá, A Âm lật tay chống cánh tay nằm ngửa ra sau, lắc lư đôi chân dài đang gác lên nhau, đếm gà trống chạy trong sân.
Hương rượu được ủ trong dáng vẻ yểu điệu của cô gái, mới thực sự là Nữ Nhi Hồng. Rượu ủ từ những cô gái khác nhau cũng có vị khác nhau, vị của A Âm là ngọt ngấy quyến rũ như vị son môi, vị của A La là vị trúc thơm như phất phơ trước gió.
A Âm có chút thèm muốn mùi trúc thơm này.
"Một Diêm Vương như cô, nuôi gà làm gì?" A Âm phẩy khăn lụa quạt gió.
Tư thế ngồi của A La một trời một vực với A Âm, lưng thẳng tắp hai chân tách ra, cánh tay đặt trên đầu gối, mượn men rượu chầm chậm vẽ nửa vòng tròn lên cằm.
A La nhìn đám gà lạch bạch trong sân, cười yếu ớt: "Tôi cảm thấy, chúng rất có tinh thần."
"Tinh thần?" A Âm nhíu mày.
A La gật đầu: "Từ nhỏ sức khỏe tôi đã yếu ớt, làm việc gì cũng chậm chạp, chẳng có nổi chút tinh thần."
A La đưa ngón trỏ ra, chạm vào trong hư không, âm thanh cực kì dịu dàng: "Cô nhìn chúng xem, con nào con nấy ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù là đi hay chạy, cũng chẳng màng vui hay không vui, mào gà luôn dựng lên, bộ dạng quyết không chịu thua."
Phần giải thích này có chút mới mẻ, A Âm híp mắt cười.
A La cúi mặt, mím môi suy nghĩ: "Tôi luôn nghĩ, rốt cuộc là điều gì có thể khiến sự vật giữ được nhiệt tình vĩnh hằng?"
A Âm ngẩng đầu nhìn trời, không trả lời A La. A La không thể hiểu được thở dài một tiếng: "Ngày tháng ở phủ Thái Sơn... lâu quá rồi."
Cô nói rất mù mờ, nhưng A Âm lại nghe hiểu, không phải ngày tháng ở phủ Thái Sơn quá lâu, mà là cô đơn.
A La sống nhờ minh khí, không cha không mẹ, không anh không em, đường Hoàng Tuyền đi mấy chục nghìn lượt, phán mấy chục nghìn người đầu thai, ngày ngày lặp đi lại lặp lại, giống như mặt trời tuân theo quỹ đạo mọc đằng đông lặn đằng tây, sống dập khuôn theo quy luật, cũng sống một cuộc sống nhàm chán vô vị.
A Âm nhắm hờ mắt, vẫn không lên tiếng, lại thấy A La như có suy nghĩ quay mặt sang nhìn mình, dịu dàng nói: "Cô..."
A Âm nhướng mày nhìn A La.
A La nói: "Cũng rất có tinh thần."
Thân trong vũng bùn cũng được, biến thành than củi cũng tốt, ngày ngày đều càn rỡ tới rực rỡ.
"Suỵt..." A Âm lật người ngồi dậy, mày liễu duỗi thẳng: "Cô so tôi với gà?"
A La nghiêng mặt nhìn A Âm, động tác muốn véo tay A La của A Âm khựng giữa không trung, khẽ phì một tiếng rồi thu về, đè lên vò rượu đã trống rỗng trên đất, ba ngón tay xoay vò rượu một vòng, phát ra tiếng lộc cộc.
A La nhìn động tác chơi đùa với vò rượu của A Âm, đưa tay ra dừng vò rượu đang chuyển động.
A Âm ngẩng đầu nhìn A La, thấy tay phải của A La vô tình cố ý cọ lên môi dưới của bản thân, nhìn vào trong mắt cô nói: "Có muốn không?"
A Âm lại khẽ đung đưa vò rượu, lồng ngực trầm lại nhìn A La: "Muốn."
A La mềm mại cười lên, đứng dậy, đưa tay kéo lấy cổ tay A Âm, dùng lực nắm lấy tay cô, kéo vào trong phòng.
A Âm lúc là cô gái nhanh nhạy, lúc lại là cô gái ngốc nghếch, ví dụ như cô chậm chạp bỏ qua ý ở ngoài lời của A La. Nếu Đồ Lão Yêu có mặt ở đây, cố gắng động não, sợ là cũng có thể xâu chuỗi hai câu "A La thích gà, vì chúng có tinh thần" và "A Âm cũng có tinh thần" với nhau, nhưng A Âm lại không.
Cô bị A La kéo đi, trái tim nhảy lên một nhịp, lại dừng lại một nhịp. Nhảy lên là vì giây tiếp theo sẽ phóng túng, dừng lại là vì giây tiếp theo sẽ nhát gan.
...
Chú thích:
1. Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu, Đa tình khước bị vô tình não (Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ, Vô tình khiến khách đa tình khổ) – "Điệp Luyến Hoa - Hoa Thoái Tàn Hồng Thanh Hạnh Tiểu", Tô Thức.
Chương 41<:
Cho dù không phải nói với cô.
Thì ra bốn chữ địa cửu thiên trường cất lên từ miệng Lý Thập Nhất lại êm tai như thể trải qua một nụ hôn dài. Tống Thập Cửu cảm thấy tình yêu kéo dài đằng đẵng của bản thân hóa thành một vốc trà, được Lý Thập Nhất khẽ khàng nhón ra ngoài, bỏ vào trong ấm, dùng nước sôi sùng sục xối rửa, khiến toàn bộ cơ thể tỏa ra mùi thơm dịu, sau đó kiềm chế lại thận trọng được Lý Thập Nhất nhấc lên, rót ra khỏi miệng ấm nhỏ.
Yêu một người là một bí mật nặng nề nhưng nhẹ nhàng, dù cho tim gan có bị giày xéo trăm nghìn lần, khi bày ra luôn luôn chỉ sót lại chút không quan trọng.
Không thể yêu cầu bất kì người nào có cảm nhận ấy, thậm chí hi vọng không một người nào có cảm nhận ấy, Tống Thập Cửu sinh ra ham muốn chiếm hữu khó xử, đối tượng là sự lãng mạn và dịu dàng của Lý Thập Nhất.
Cô không nên dùng từ "lãng mạn" để hình dung người trước mặt, nhưng khi Lý Thập Nhất dùng chút âm mũi nói ra câu kia, cô sinh ra ảo giác giữa trời đất bao la này chỉ còn lại hai người.
Cô và Lý Thập Nhất đi trong núi, đi trong non, đi trong ngày nắng đẹp, cũng đi trên đường tuyết. Bước chân cao, bước chân thấp, cao là vì bầu bạn dài lâu, thấp là vì tình yêu vừa chớm đã phải dừng.
Tống Thập Cửu liếc trộm Lý Thập Nhất, nếu nói điểm cô yêu thích nhất ở Lý Thập Nhất, có lẽ là lông mi của Lý Thập Nhất, dày mà dài, không cong như những cô gái khác, luôn thận trọng mà thờ ơ rũ xuống, vừa vặn ngăn cách sâu xa khó lường trong mắt, giống như một tấm màn che được làm bằng châu, nửa che nửa hở, mơ màng xa xôi.
Lông mi của Lý Thập Nhất sẽ rung lên khi đọc sách, sẽ rung lên khi suy nghĩ, nhưng lại không rung khi nhìn người khác, thỉnh thoảng sẽ rung động khi nhìn Tống Thập Cửu.
Điều khiến người ta thỏa mãn, chẳng qua cũng chỉ là hai từ "thỉnh thoảng" này.
Tống Thập Cửu cắn môi dưới, ngón tay quấn lấy một sợi tóc mềm, không quá dài, quấn lấy đôi vòng, nắm trong lòng bàn tay.
Không lâu sau hai người tới được miếu Sơn Thần, con rắn nhỏ sớm đã chờ trên viên ngói, nhìn thấy Tống Thập Cửu, liền nhanh chóng xuống đất như hôm qua, rướn người như đang phủi nếp nhăn trên quần áo.
Không khác gì so với lúc mượn mũi, nhắm mắt lại mở mắt ra là xong, Tống Thập Cửu choáng váng sờ mũi mình, hít mấy hơi giống như ngạt mũi, nhưng nhất thời không ngửi được mùi gì.
Người ta thường nói, do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (từ tiết kiệm tới xa xỉ thì rất dễ, từ xa xỉ tới tiết kiệm thì rất khó), chính là đạo lý này. Mới dùng mũi xịn được đúng một ngày, đã phải quay về chiếc mũi không nhạy, nên rất khó thích ứng.
Tống Thập Cửu ồm ồm muốn tạm biệt con rắn nhỏ, lại nghe Lý Thập Nhất ngập ngừng muốn nói nhìn Thanh Xà một lúc lâu.
Thanh Xà cũng phát hiện điểm khác thường, ngẩng đầu nhìn Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất khẽ khom người xuống, mím đôi môi mỏng lại rồi lại nhanh chóng buông ra, dịu giọng nói: "Tôi cũng có một việc, muốn nhờ Vũ đại nhân giúp đỡ."
Lý Thập Nhất đã suy nghĩ, Vũ Sư Thiếp giỏi điều khiển rắn, tai mắt tương thông, nhờ Sư Vũ Thiếp nghe ngóng tung tích của thần thú, tốt hơn nhiều so với bản thân tự tìm như con ruồi mất đầu.
Tống Thập Cửu nghiêng mặt hỏi Lý Thập Nhất: "Chuyện gì thế?"
Thế mà cô lại không biết, không được vui cho lắm.
Lý Thập Nhất nhìn Tống Thập Cửu một cái, lại quay lại nói: "Xin hỏi Vũ đại nhân, có biết tung tích của Đằng Xà không?"
Mũi của Vũ Sư Thiếp thông tai mắt chỉ có thể tìm vật sống, nếu Đằng Xà ẩn mình quanh nơi đặt tượng thần Bạch Ly, vậy sẽ có thể nghe ngóng được tung tích của Đằng Xà.
Thanh Xà ngẩn ra giây lát, sau đó ngửa cổ quan sát Lý Thập Nhất, nghiêm túc nói: "Nói thật lòng, tôi không muốn giúp cô cho lắm."
Lệnh Hoành này thay hình đổi dạng, nhất thời lại không nhận ra, ngày đó về miếu báo cáo với Vũ đại nhân, chịu một trận phê bình gay gắt mới biết tới nhân vật này. Thanh Xà không biết tại sao Cửu đại nhân lại ở chung một chỗ với mối họa này, và còn từng đợt sóng trong ánh mắt mật đào giống như thiếu nữ tình hoài vẫy gọi hướng về phía Lý Thập Nhất, nếu không phải rắn không nổi được da gà, chỉ sợ nó có thể lập tức rơi đầy đất.
Chỉ là việc của các đại nhân, một con rắn nhỏ như nó không tiện nghe ngóng, âm thầm làu bàu một phen mà thôi, ngay cả sự ghét bỏ dành cho Lý Thập Nhất cũng rất có lễ tiết.
Lý Thập Nhất nghe xong ngây ra, cô rất ít khi đưa ra đề nghị với người khác, trước giờ lại càng chưa bị ai không chút nể nang từ chối như thế, khiến bản thân nhất thời quên đứng dậy, đôi mắt giãn ra với biên độ cực nhỏ, răng cắn khẽ lên má trong khoang miệng.
Tống Thập Cửu phát hiện ra sự khó xử của Lý Thập Nhất, nhất thời cũng không có thời gian hỏi Đằng Xà gì đó, chỉ ngồi xổm xuống chạm khẽ lên đầu Thanh Xà, làm ra vẻ tức giận nói: "Thanh Thanh."
Cửu đại nhân tức giận, vậy là không ổn rồi, con rắn nhỏ kéo giãn người, đứng thật thẳng, không dám thở mạnh đáp lại một tiếng, đáp xong mới phát hiện ra điều bất thường, cẩn thận chuyển động cổ, hỏi Tống Thập Cửu: "Thanh Thanh là ai?"
"Mày." Tống Thập Cửu nói.
Hồ ly trắng gọi là A Bạch, đương nhiên Thanh Xà nên gọi là Thanh Thanh.
"Ồ." Con rắn nhỏ gật đầu, được thôi.
Tống Thập Cửu thấy nó ngoan ngoãn, vô cùng hài lòng, lại rụt tay về đặt lên đầu gối, mới cẩn thận hỏi một câu: "Vậy tung tích của Đằng Xà, mày có thể nói với tao không?"
"Có thể." Con rắn nhỏ rất có nguyên tắc, "Đằng Xà không biết xấu hổ, là con rắn không đứng đắn, thích chui rúc trong những nơi phấn son lầu xanh, một tháng trước đã hiện thân trong Ám Môn Tự ở Trương Gia Khẩu, nghe nói nửa tháng trước cũng có động tĩnh ở 'Tiên Lạc Tư' bến Thượng Hải."
Tống Thập Cửu nghe tới đỏ ửng mặt, vô thức giơ tay khẽ phe phẩy bên má, lại sợ con rắn nhỏ nhìn ra bản thân không có kiến thức, liền ung dung gật đầu, "ờ" một tiếng coi như đã hiểu.
Tống Thập Cửu xua tay bảo con rắn nhỏ lui đi, đứng dậy ngửa mặt nhìn Lý Thập Nhất.
Cô muốn đòi công với Lý Thập Nhất, lại sợ Lý Thập Nhất gặp phải trắc trở không thích bộ dạng khoe khoang của bản thân, liền đưa tay kéo lấy ống tay áo Lý Thập Nhất, khẽ nói: "Đi thôi."
Nhưng Lý Thập Nhất lại cười, khóe môi xinh đẹp cong lên như nhìn thấy tâm tư của Tống Thập Cửu, "ừ" một tiếng rồi cất bước quay về.
Tống Thập Cửu lại quạt gió đôi cái, chỉ cảm thấy nóng dữ dội, cái gì mà Ám Môn Tự, cái gì mà Tiên Lạc Tư, thì ra cũng chẳng mê người bằng khóe môi cong lên của Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu ra ngoài, Đồ Lão Yêu lại thành một người đàn ông ung dung nhàn hạ, A Âm không có việc gì làm, vốn định quay lại ngõ, đi được nửa đường bị trẹo gót giày, khẽ gõ mũi giày lên đất, đi về phía nhà A La.
Cô cúi đầu trùm áo khoác đi thong thả, gót nhọn của giày cao gót giẫm lên vũng nước nhỏ, rất lâu sau đưa tay ra hất tóc, ngẩn ngơ hiếm thấy. Ban đầu vào kỹ viện vì nguyên nhân kia, nhũn eo mềm cốt, hiện tại A La trở thành thuốc của cô, những ngày tháng mịt mù đã có hi vọng, cô lại có chút làm màu làm mè không thích ứng.
Ví dụ như cô đã luyện được bản lĩnh đi lại dễ dàng trong đêm tối, bản thân vô cùng hài lòng, tưởng rằng cả đời này đều ở bên trong, cũng có thể sống một cách thoải mái. Đột nhiên lại có người dắt cô tới bên dưới ánh mặt trời, bản lĩnh đi đêm ấy không còn là bản lĩnh, điểm yếu được bóng đêm che đậy lại chân thực trở thành điểm yếu, khiến cô không khỏi muốn đưa tay sờ lên mái tóc hỗn loạn, da mặt đen kịt, cùng con ngươi đần độn.
Ngang ngược. A Âm "phì" một tiếng cười bản thân.
Cô nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra bất kì điểm sơ hở nào, gió xuân trên mặt giống một quyền Ngũ Tiền đánh ra, giống hai vò rượu A La đã uống.
A La yếu ớt thì yếu ớt, nhưng tửu lượng lại rất tốt, đã qua phen giày vò, lúc này ngồi trong sân hóng gió cạnh A Âm. Hai người từ bỏ bàn ghế, chỉ vén áo ngồi trên bậc thềm đá, A Âm lật tay chống cánh tay nằm ngửa ra sau, lắc lư đôi chân dài đang gác lên nhau, đếm gà trống chạy trong sân.
Hương rượu được ủ trong dáng vẻ yểu điệu của cô gái, mới thực sự là Nữ Nhi Hồng. Rượu ủ từ những cô gái khác nhau cũng có vị khác nhau, vị của A Âm là ngọt ngấy quyến rũ như vị son môi, vị của A La là vị trúc thơm như phất phơ trước gió.
A Âm có chút thèm muốn mùi trúc thơm này.
"Một Diêm Vương như cô, nuôi gà làm gì?" A Âm phẩy khăn lụa quạt gió.
Tư thế ngồi của A La một trời một vực với A Âm, lưng thẳng tắp hai chân tách ra, cánh tay đặt trên đầu gối, mượn men rượu chầm chậm vẽ nửa vòng tròn lên cằm.
A La nhìn đám gà lạch bạch trong sân, cười yếu ớt: "Tôi cảm thấy, chúng rất có tinh thần."
"Tinh thần?" A Âm nhíu mày.
A La gật đầu: "Từ nhỏ sức khỏe tôi đã yếu ớt, làm việc gì cũng chậm chạp, chẳng có nổi chút tinh thần."
A La đưa ngón trỏ ra, chạm vào trong hư không, âm thanh cực kì dịu dàng: "Cô nhìn chúng xem, con nào con nấy ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù là đi hay chạy, cũng chẳng màng vui hay không vui, mào gà luôn dựng lên, bộ dạng quyết không chịu thua."
Phần giải thích này có chút mới mẻ, A Âm híp mắt cười.
A La cúi mặt, mím môi suy nghĩ: "Tôi luôn nghĩ, rốt cuộc là điều gì có thể khiến sự vật giữ được nhiệt tình vĩnh hằng?"
A Âm ngẩng đầu nhìn trời, không trả lời A La. A La không thể hiểu được thở dài một tiếng: "Ngày tháng ở phủ Thái Sơn... lâu quá rồi."
Cô nói rất mù mờ, nhưng A Âm lại nghe hiểu, không phải ngày tháng ở phủ Thái Sơn quá lâu, mà là cô đơn.
A La sống nhờ minh khí, không cha không mẹ, không anh không em, đường Hoàng Tuyền đi mấy chục nghìn lượt, phán mấy chục nghìn người đầu thai, ngày ngày lặp đi lại lặp lại, giống như mặt trời tuân theo quỹ đạo mọc đằng đông lặn đằng tây, sống dập khuôn theo quy luật, cũng sống một cuộc sống nhàm chán vô vị.
A Âm nhắm hờ mắt, vẫn không lên tiếng, lại thấy A La như có suy nghĩ quay mặt sang nhìn mình, dịu dàng nói: "Cô..."
A Âm nhướng mày nhìn A La.
A La nói: "Cũng rất có tinh thần."
Thân trong vũng bùn cũng được, biến thành than củi cũng tốt, ngày ngày đều càn rỡ tới rực rỡ.
"Suỵt..." A Âm lật người ngồi dậy, mày liễu duỗi thẳng: "Cô so tôi với gà?"
A La nghiêng mặt nhìn A Âm, động tác muốn véo tay A La của A Âm khựng giữa không trung, khẽ phì một tiếng rồi thu về, đè lên vò rượu đã trống rỗng trên đất, ba ngón tay xoay vò rượu một vòng, phát ra tiếng lộc cộc.
A La nhìn động tác chơi đùa với vò rượu của A Âm, đưa tay ra dừng vò rượu đang chuyển động.
A Âm ngẩng đầu nhìn A La, thấy tay phải của A La vô tình cố ý cọ lên môi dưới của bản thân, nhìn vào trong mắt cô nói: "Có muốn không?"
A Âm lại khẽ đung đưa vò rượu, lồng ngực trầm lại nhìn A La: "Muốn."
A La mềm mại cười lên, đứng dậy, đưa tay kéo lấy cổ tay A Âm, dùng lực nắm lấy tay cô, kéo vào trong phòng.
A Âm lúc là cô gái nhanh nhạy, lúc lại là cô gái ngốc nghếch, ví dụ như cô chậm chạp bỏ qua ý ở ngoài lời của A La. Nếu Đồ Lão Yêu có mặt ở đây, cố gắng động não, sợ là cũng có thể xâu chuỗi hai câu "A La thích gà, vì chúng có tinh thần" và "A Âm cũng có tinh thần" với nhau, nhưng A Âm lại không.
Cô bị A La kéo đi, trái tim nhảy lên một nhịp, lại dừng lại một nhịp. Nhảy lên là vì giây tiếp theo sẽ phóng túng, dừng lại là vì giây tiếp theo sẽ nhát gan.
...
Chú thích:
1. Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu, Đa tình khước bị vô tình não (Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ, Vô tình khiến khách đa tình khổ) – "Điệp Luyến Hoa - Hoa Thoái Tàn Hồng Thanh Hạnh Tiểu", Tô Thức.
Chương 41<:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.